Chỉ Là... Tôi Yêu Em!

Chương 1: Hôn ước bất đắc dĩ...


Đọc truyện Chỉ Là… Tôi Yêu Em! – Chương 1: Hôn ước bất đắc dĩ…

Khẽ vuốt mái tóc đen mượt, Hàn Mi chăm chăm nhìn ngắm bản thân mình trong gương.

– Ha ha.. Mi à.. mày thật thảm hại!

Cô bị bố mẹ bỏ rơi ngay từ lúc mới ra đời.Suốt mười tám năm qua, cô được nuôi dưỡng bởi bố mẹ nuôi… nhưng thực ra họ chỉ muốn lợi dụng cô để kiếm tiền, họ chưa từng đặt tình cảm vào cô và cô cũng vậy.

Hôm sau…

– Hôm nay gặp nhà bên đó, con cố gắng cười tươi, niềm nở một chút để tạo thiện cảm nha!

– Dạ!

“Xui gia” tương lai từ từ bước đến. Một nam nhân đẹp trai với vẻ ngoài lãng tử đi phía sau. Hàn Mi thở dài, cô đứng dậy tươi cười:

– Con chào bác!

– Chào con! Hàn Mi hôm nay tươi tắn quá nhỉ!

– Con cảm ơn!

Phụ nữ sang trọng kia khẽ cười:

– Hai đứa làm quen đi chứ!

Nam nhân khẽ mở lời:

– Anh tên là Khải Phong! 21 tuổi!

– Vâng! Tên em là Hàn Mi! Nghe nói anh rất có tài trong lĩnh vực kinh doanh dù vẫn còn trẻ!

– Um.

Nghe cuộc trò chuyện ngắn ngủm của hai đứa nhỏ, mẹ Khải Phong cười gượng gạo:

– Ha ha.. cái gì thế này! Chúng nó ngượng sao?

Mẹ Hàn Mi lên tiếng:

– Dạ… bọn trẻ có vẻ chưa quen!

– Ha ha.. tôi thực sự thích con gái của chị… tôi mong chị đồng ý gả con bé cho nhà chúng tôi!

– A.. quả thật là vinh hạnh! Nhưng Hàn Mi nhà tôi mới mười tám… tôi e chưa đủ tuổi cưới hỏi!

– Ây… chị cứ lo xa! Hôn ước này được định trước rồi, tôi cũng không lo là sẽ đánh mất Hàn Mi. Ừm… ông chồng tôi ổng nói là.. muốn cho hai đứa nó đính hôn trước! Chị xem được không?


– Được được được! Chị chọn ngày tốt đi rồi báo cho tôi một tiếng!

– Vâng! Tôi thực sự thích bé Mi..

– Con thấy chưa? Họ thực sự thích con!

– Vâng!

– Một tháng nữa sẽ tổ chức đính hôn, con chuẩn bị đi!

– Sao? Có phải là quá vội không hả mẹ! Không đợi con lên hai mươi tuổi được sao?

– Tất nhiên là không! Kho vàng đang ở trước mắt, làm sao mà dừng lại được hả con?!

– Vâng!

1 tháng sau…

Trong phòng trang điểm, Hàn Mi đang diện một chiếc váy trắng tinh khiết, kèm theo đó là một vài bông hoa cài trên đầu…

– Ây.. chưa đám cưới mà con dâu xinh phết nhỉ?

– Con cảm ơn bác!

Hàn Mi khó khăn với chiếc váy dài, cô ra khỏi phòng một cách cực lực. Chợt, cô chạm mặt “phu quân”.

– A…

Hàn Mi tái mặt, khuôn mặt lạnh tanh kia khẽ liếc mắt nhìn cô.

– Cô muốn nói gì?

– A.. không! Tôi có muốn nói gì đâu chứ, haha..

– Không có gì thì chuẩn bị mau lên đi!

– À.. ờ!

Nam nhân kia làm cô sợ.

Buổi lễ bắt đầu một cách suôn sẻ.

Khải Phong cười tươi nâng niu bàn tay nhỏ bé của cô rồi khẽ đưa chiếc nhẫn vào ngón tay đang run.

– Em làm gì mà run rẩy thế kia?

– A… em…

– Đừng như vậy! Mọi người sẽ tò mò đấy, cô dâu tương lai của anh♡

“Cái gì thế này? Anh ta.. thay đổi 360 độ!” – Hàn Mi đưa ánh mắt kì lạ nhìn Khải Phong.

Hàn Mi cứng đờ bên cạnh Khải Phong. Anh đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ trấn an:

– Đừng sợ mà em yêu!

Hàn Mi bất ngờ trước nụ hôn đột ngột ấy, cô chợt choàng tỉnh lánh mặt sang một bên.

– A.. anh làm gì vậy?

– Hôn em!- Khải Phong trả lời bằng khuôn mặt thản nhiên.

– Đừng như vậy mà!

– Sao lại không?

Khải Phong nắm tay Hàn Mi xuống khán phòng, mời rượu từng bàn.

– Vui vẻ một chút đi, hôm nay là lễ đính hôn của chúng ta!

– Dạ!

Kết thúc buổi tiệc…

Hàn Mi chạy nhanh vào phòng trang điểm, vội tháo đôi giày cao gót ra. Cô xoa xoa gót chân của mình:

– Đau quá..


– Bị sao thế?

Giọng nói lạnh lùng vang lên khiến Hàn Mi giật mình, cô vội mang lại đôi giày:

– A.. không sao!

Khải Phong thở dài tiến đến ben cạnh Hàn Mi. Anh khẽ tháo đôi giày ra:

– Chỗ này… cô đau à?

– Một chút!

– Đi được không?

– Được mà!

Khải Phong gật đầu rồi đi ra khỏi phòng.

– Này! Anh không định dìu tôi đi sao?

– Cô nói đi được mà!

Hàn Mi bĩu môi:

– Xì.. không cần!

– Mẹ tôi bảo.. trong thời gian này cô qua nhà tôi ở!

– Tôi chưa xếp đồ nữa!

– Mẹ cô đã chuẩn bị cả rồi! Đồ đạc của cô đã được chuyển sang nhà tôi!

Tại biệt thự của Khải Phong…

– Căn nhà này lớn quá!

-….

– Mẹ anh đâu? Tôi muốn chào một tiếng!

– Đây là căn hộ của riêng tôi, chỉ một mình tôi sống! Mẹ tôi sống riêng!

– Một mình anh trong căn biệt thự này á?

– Um!

Đến một cánh cửa lớn, Khải Phong mở cửa rồi kéo Hàn Mi vào trong.

– Hàn Mi, đây chỉ là đính hôn.. một cách bất đắc dĩ. Tôi có một đề nghị, từ giờ chúng ta sẽ là vị hôn thê của nhau trên danh nghĩa… Cô cũng đừng đặt tình cảm vào tôi, sẽ tổn thương đấy!

– Ừ, tôi cũng thực sự không muốn như vầy.. tôi còn phải đi học!

– Đây sẽ là hợp đồng chỉ có hai chúng ta biết! Cô cứ ở đây hai tháng, sau hai tháng… mẹ tôi sẽ có một chuyến công tác đến Paris, lúc đó chúng ta sẽ chia tay, kiểu như không có quan hệ với nhau, tất cả chỉ là một vở kịch!

– Được!


– Đây là phòng của cô, bên cạnh phòng này là phòng tôi! Chúng ta sẽ ngủ riêng!

– Ừ!

– Vậy thôi, cần gì thì.. nói với tôi!

Nói xong, Khải Phong quay lưng đi ra khỏi phòng:

– Khoan đã! Tôi có chuyện muốn hỏi!

– Nói!

– Trong căn nhà này.. còn ai sống nữa không?

– Không! Chỉ hai chúng ta!

– Hả?!

– Không còn gì thắc mắc thì tôi đi đây!

Hàn Mi cau mày:

– Đừng lạnh nhạt với tôi như vậy! Tôi thực sự sợ bóng tối, ban đêm không có ai ngủ cùng tôi sợ lắm!

– Đó là chuyện của cô!

– Này… tôi đã nghĩ trong này có người giúp việc đấy, tôi đã nghĩ sẽ rủ người đó vào ngủ chung với mình nữa!

– Giúp việc à? Cô tự thuê đi!

Hàn Mi lắc đầu:

– Không không! Ý tôi là… hãy cho tôi số điện thoại để có gì tôi gọi!

– 0934xxxx95.

– Số đẹp đấy!

– Khi có số điện thoại của tôi, cô phải lưu ý, không được tùy tiện gọi tôi, chỉ gọi khi cần thiết nhất! Không được gọi tôi vào ban đêm, tôi cầm nghỉ ngơi!

– Biết rồi mà!

Khải Phong liếc nhìn Hàn Mi rồi quay đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.