Bạn đang đọc Chỉ Là Sáu Ngàn Dặm FULL – Chương 9
Tạp dề trên người cậu cũng không biết đã quăng đi đâu, lúc này chỉ còn lại chiếc áo phông đen, dáng vẻ cúi đầu hút thuốc vừa thuần thục lại già đời.
Sư Nhạc không khỏi dừng bước, đứng bên cửa sổ nhìn cậu hút thuốc đến khi điếu thuốc chỉ còn lại phân nửa.
Cậu đang đứng nghiêng nên không thấy rõ được biểu cảm trên mặt, nhưng cho dù là hút thuốc thì tấm lưng vẫn rất thẳng tắp, thoạt nhìn không có vẻ gì là chán nản, thậm chí còn có chút khí chất không thích hợp với độ tuổi này.
Sư Nhạc nghiêng đầu suy nghĩ, miễn cưỡng gán khuôn mặt hút thuốc này lên hình ảnh cậu học sinh ba tốt* Tiểu Quai Quai, nghĩ thế nào cũng cảm thấy không phù hợp.
(Học sinh ba tốt (三好学生 ): đạo đức tốt, học tập tốt, sức khỏe tốt.)
Nhưng không hiểu sao lại cảm giác lại khá tốt.
Nửa điếu thuốc còn lại Thích Yến không hề hút, mà cậu chỉ cầm trong tay, sau đó một tay khác lấy điện thoại ra, nhập vài chữ gì đó.
Xem điện thoại được một lúc thì cậu quay người lại, dáng vẻ như chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này không biết sau lưng Sư Nhạc đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên có ai đó hét lên một tiếng, cô chưa kịp quay đầu lại thì đã thấy người bên ngoài nhướng mắt lên, tầm mắt của hai người lập tức va vào nhau.
Bởi vì đang là mùa hè nên cửa sổ vẫn để mở, vì vậy mà hai người nhìn thấy nhau rất rõ.
Trong nháy mắt đó, Sư Nhạc nhìn thấy bạn học nhỏ đứng bên ngoài thoáng sửng sốt, giống như không kịp phản ứng lại.
Thoạt nhìn thì vẫn là một đứa trẻ ngoan ngoãn, nếu như không có điếu thuốc đang cháy trong tay.
Sư Nhạc nhất thời nổi lên chút tâm tư xấu xa, cô khẽ nhướng mày, khoanh tay mỉm cười với cậu thiếu niên đang đứng ngơ ngác bên dưới: “Bạn học nhỏ, đang làm gì vậy?”
Thích Yến thoáng khựng lại, sau đó vội vàng bẻ điếu thuốc trên tay, ném nó vào thùng rác bên cạnh.
Cậu lấy khăn giấy ướt từ trong túi ra, xé một tờ, rũ mắt lau sạch tay như thể rất yêu thích sự sạch sẽ vậy.
Nếu không phải Sư Nhạc nhìn thấy cậu sửng sốt, cô thực sự còn cho rằng trong khoảnh khắc đó cậu vẫn có thể điềm tĩnh như mọi khi.
Mấy giây sau, Thích Yến rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên: “Sao chị lại ở đây?”
Thấy cậu ăn nói thận trọng, Sư Nhạc lười biếng dựa vào mép cửa sổ, kéo dài giọng nói: “Tới bắt học sinh hư.”
Động tác lau tay của Thích Yến bỗng khựng lại, nhàn nhạt bật cười, bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng: “Chị.”
Giọng nói của cậu vốn dĩ đã ôn hòa, sau khi hút thuốc lại có chút khàn khàn, còn cố ý đè thấp, khiến người khác thực sự ngứa tai.
Sư Nhạc rất muốn sờ lỗ tai, nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống, cô vươn tay gõ vào tấm biển cảnh báo bên cạnh, sau đó hỏi: “Nào, đọc cho chị nghe mấy chữ này là gì?”
Thích Yến nhìn theo đầu ngón tay cô, thấy trên tấm bảng viết dòng chữ ‘Hút thuốc lá có hại cho sức khỏe’.
Cậu im lặng vài giây, cuối cùng vẫn thật thà đọc lớn: “Hút thuốc lá có hại cho sức khỏe.”
Đọc xong, cậu thiếu niên dựa vào bức tường, nghiêng đầu đối diện ánh mắt với Sư Nhạc, trong con ngươi mang theo chút ý cười: “Em biết rồi, chị.”
“Bạn học nhỏ.” Sư Nhạc đổ người xuống, chống tay lên bệ cửa sổ, “Hút thuốc lâu rồi đúng không?”
Sự thuần thục này không thể tích lũy nếu không có chút kinh nghiệm nào.
Thích Yến ngược lại không phủ nhận: “Vâng.”
Khá lâu rồi, chính bản thân cậu cũng không nhớ rõ mình bắt đầu hút thuốc từ khi nào, ở nông thôn cũng không chú trọng chuyện này.
Cậu suy nghĩ một chút lại nhẹ giọng bổ sung: “Nhưng không nghiện.”
Sư Nhạc phì cười: “Cậu đang sợ tôi à?”
Khóe miệng Thích Yến cong lên: “Không có.”
Cậu hơi dừng lại, sau đó nói tiếp: “Sợ chị có ấn tượng không tốt về em thôi.”
Có gì đâu mà ấn tượng không tốt, Sư Nhạc đã từng nhìn thấy rất nhiều học sinh cấp ba hút thuốc, thậm chí xung quanh cô cũng có rất nhiều người hút thuốc.
Mặc dù không thích nhưng cô cũng không quản, chỉ cần đừng phà khói vào mặt cô là được.
Hôm nay cô chỉ là muốn trêu chọc bạn học nhỏ này thôi.
“Làm gì có.” Sư Nhạc thật lòng nói: “Tôi đối với cậu ấn tượng rất tốt.”
“Thật không?”
“Thật mà.” Sư Nhạc thiết nghĩ chuyện này chẳng có gì phải nói dối, thế nên thừa nhận rất thẳng thắn, “Đêm đó ở Thanh Thành, nếu không phải là cậu, tôi cũng sẽ không nán lại nghe Đầu Lâu …tôi cứ tưởng người hát rong là cậu, nên mới muốn nghe bài hát đó.”
Thích Yến không ngờ lại được nghe những lời này, có chút xuất thần ngơ ngẩn.
“Là vì em ư?”
Sư Nhạc cười nói: “Lúc đó tôi đã nghĩ, một cậu bạn nhỏ có vẻ ngoài ngoan ngoãn như vậy, tại sao nửa đêm rồi vẫn còn lêu lổng hát rong ngoài đường vậy nhỉ.”
Thích Yến bị giọng điệu thoải mái này của cô chọc cười: “Chị cảm thấy em rất ngoan ư?”
“Không ngoan.” Sư Nhạc đầy ẩn ý liếc nhìn thùng rác bên cạnh, “Chị nhìn nhầm rồi.”
Thích Yến cũng có thể nhìn ra là cô đang trêu chọc cậu.
Cậu vốn dĩ cho rằng, với thân phận của cô hiện tại sẽ dạy dỗ cậu vài câu, nhưng không hề, cô thậm chí còn chẳng xem chuyện này có gì to tát.
Cậu nhìn cô nữ sinh đang uể oải chống tay vào bệ cửa sổ, cánh tay trắng nõn do bị đè đã hằn lên một vết đỏ, nhưng cô không thèm quan tâm.
Hình như cô rất ít khi buộc chặt tóc, chỉ tùy ý quấn ngược ra phía sau, lúc này búi tóc hơi lỏng lẻo, có một vài sợi rơi lòa xòa xuống gò má.
Thích Yến nhận ra ánh mắt của mình dừng lại hơi lâu, cậu quay đầu sang chỗ khác, nỗi muộn phiền vốn dĩ đang đè nặng trong lòng chẳng hiểu sao cũng vơi đi đôi chút, tiếp lời lúc nãy của Sư Nhạc: “Vậy sau này chị nhớ nhìn kỹ chút nhé.”
Hai người im lặng mấy giây, điện thoại của Sư Nhạc đột nhiên đổ chuông, là Lâm Thái hỏi cô khi nào quay lại.
Cô trả lời sẽ quay về ngay.
Lúc này, cậu thiếu niên bên ngoài đột nhiên cất tiếng: “Nếu chị có ấn tượng khá tốt về em, tại sao không thêm Wechat của em?”
Sư Nhạc thoáng sửng sốt, ngước mắt lên: “Gì cơ?”
Thích Yến nói ra rồi mới có chút hối hận, cậu cảm thấy mình không nên vặn vẹo cô như vậy.
Có thể do vừa rồi bị bắt tại trận nên hơi bất ngờ, kết quả là tới bây giờ cậu vẫn chưa khôi phục lại bình tĩnh, cho nên không kịp suy nghĩ thấu đáo.
Rõ ràng vừa rồi vẫn cảm thấy không có gì, chẳng hiểu sao nghe thấy âm thanh Wechat của Sư Nhạc, cậu nhất thời không phanh kịp.
Nhưng lời nói cũng đã nói ra, Thích Yến cũng không nghĩ sẽ thu hồi lại, cậu bình tĩnh giải thích: “Là cậu đã gọi điện thoại cho em.”
“À.” Sư Nhạc phản ứng lại, “Tôi còn tưởng cậu sợ phiền ấy chứ.”
“Sợ phiền?” Thích Yến bật cười, “Sao lại sợ phiền?”
Thích Yến đại khái cũng đoán được Sư Nhạc đang nghĩ gì, nhưng đối với cậu mà nói, trong hoàn cảnh này không có lựa chọn nào khác ngoài việc nói ra.
Đối với những người đang vật lộn với cuộc sống như cậu, có một số nhạy cảm nhỏ nhặt không đáng để nhắc tới.
Chỉ là cậu không ngờ, Sư Nhạc lại cân nhắc cho cảm nhận của cậu như vậy.
Thích Yến nói: “Chị, em không nhạy cảm như vậy đâu.”
“Oh.” Sư Nhạc gật đầu, cô mở mã QR ra, giơ điện thoại lên, nghiêng đầu cười nói, “Vậy là tôi không đúng rồi, bạn học nhỏ, bây giờ thêm có muộn không?”
Thích Yến mím môi cười, quét mã cho cô: “Đương nhiên là không.”
Sư Nhạc rất thích nhìn dáng vẻ cười mím môi này của cậu, thực sự rất ‘bổ mắt’.
Vừa được bổ mắt cô liền không kiểm soát được cái miệng của mình, sau khi thêm Wechat thành công, cô bèn trêu chọc: “Cậu xem, cậu lại bị tôi bắt gặp nói dối rồi.”
Thích Yến ngẩng đầu: “Hửm?”
Sư Nhạc nhìn cậu chớp chớp mắt: “Không phải nói không xài Wechat sao?”
Thích Yến chợt nhớ ra đây là lời mà cậu đã nói với cô gái muốn xin Wechat của cậu hôm trước, mà thực tế là mỗi lần có con gái đến bắt chuyện cậu đều nói như vậy.
Không ngờ lại bị Sư Nhạc nghe thấy.
Thích Yến bị dáng vẻ có chút hư hỏng này của cô chọc đến đỏ cả tai, ngữ khí nói mang theo ý đầu hàng, thở dài nói: “Chị.”
Sư Nhạc thích thú nhìn vành tai cậu.
Hôm nay cậu bạn học này hơi bị thất thố trước mặt cô, nhưng như vậy mới có chút ngây thô của một cậu thiếu niên nên có.
Cô cười rạng rỡ nói: “Thôi không chọc cậu nữa, bạn học nhỏ có sức quyến rũ quá, như vậy cũng không tốt đâu.”
Thích Yến không đáp lại, chỉ dựa người vào tường, hơi ngẩng đầu lên, bị nụ cười rạng rỡ của cô lây nhiễm, cậu cũng nhàn nhạt nở một nụ cười.
Thấy đã sắp đến giờ, Sư Nhạc đứng thẳng người dậy: “Tôi về đây.”
Thích Yến cũng đứng thẳng người dậy theo cô.
Lúc nhìn thấy thứ cô đang cầm trong tay, nụ cười bên môi cậu chợt tắt: “Chị bị bệnh sao?”
“Mua phòng hờ thôi.” Sư Nhạc vẫy tay, “Đi nhé.”
Thích Yến đứng ngoài cửa sổ, nhìn bóng cô biến mất hoàn toàn mới thở hắt ra một hơi.
Không biết tại sao, khoảnh khắc bị Sư Nhạc bắt gặp, cậu quả thực đã có chút giật mình.
Thực ra việc hút thuốc ở đây cũng không phải là chuyện gì kỳ lạ, thỉnh thoảng gặp trưởng bối cũng phải mời thuốc, hoặc có một vài vị trưởng bối sẽ đưa thuốc cho cậu.
Chỉ là giây phút nhìn thấy Sư Nhạc, không hiểu sao cậu lại muốn trốn đi, nhưng khi nhận ra không có chỗ nào để trốn, cậu mới cúi đầu không biết phải nói gì.
Bởi vậy nên mới có một vài giây bối rối.
Thích Yến không khỏi nghĩ đến cái đêm gặp Sư Nhạc lần đầu tiên, nếu cô không quay lại hát bài hát đó, kỳ thực cậu cũng không có ấn tượng sâu sắc về cô.
Cô nữ sinh ngồi trên cây cầu yên tĩnh, rũ mắt hát một bài hát với giai điệu lạ lẫm.
Khoảnh khắc đó, chẳng hiểu sao Thích Yến lại cảm thấy trên người cô có chút cảm giác thê lương ai oán.
Nhưng không thể không thừa nhận rằng rất chói lóa.
Hệt như một ngôi sao sáng nhất trên bầu trời cao, vừa kiêu sa lại đẹp đẽ.
Hoặc bởi vì quá cao, nên người khác không dám chạm đến.
Vì thế mà lúc tâm trạng không được tốt, cậu mới vô thức muốn trốn đi, để che giấu chút hèn hạ của bản thân.
Thích Yến cúi đầu, lấy một viên xylitol bỏ vào miệng, xoay người đi về phía một tòa nhà khác.
…
Về đến trường thì chỉ còn lại hai tiết nữa là bọn trẻ sẽ tan học, Sư Nhạc như thường lệ đưa bọn trẻ trở về nhà.
Mùa hè ở Dư Bình như ngâm mình trong nước mưa.
Bầu trời có vẻ rất âm u, xem chừng lại sắp mưa, Sư Nhạc đã rút kinh nghiệm từ đợt trước, quay lại cười cầm ô theo phòng hờ.
Đúng như dự đoán, vừa đi được nửa đường trời đã đổ mưa dữ dội.
Vì trời mưa nên đưa bọn trẻ về tận nhà an toàn là lẽ đương nhiên phải làm.
Sư Nhạc dẫn theo mọi người đi về hướng bờ sông, có một em chỉ vào dòng nước xiết, kích động nói: “Năm nay sông Thanh lại bắt đầu dâng nước rồi!”
Mấy hôm nay đêm nào cũng mưa, nước sông đã dâng lên không ít.
Sư Nhạc vội vàng đưa bọn trẻ qua sông, quay đầu nhìn nước sông, cô khẽ nhíu mày, cúi đầu dặn dò: “Các em đi đến đây nhớ phải cẩn thận đấy nhé.”
“Cô giáo đừng lo.” Hổ Tử nói: “Nếu nước dâng, bọn em cũng không cần đến lớp, vì không qua sông được.”
Sư Nhạc nhíu mày: “Vậy chẳng phải các em sẽ rất vui sao?”
“Trước đây thì rất vui.” Hổ Tử sờ sờ đầu, thành thực nói: “Nhưng bây giờ muốn đến trường để chơi với cô giáo thì khác.”
Một em khác nói: “Hồi còn đi học rất ít khi ngập nước, vì tới kỳ nghĩ hè mới có lũ.”
Năm nay thời gian hỗ trợ giảng dạy vào mùa hè, vừa đúng mùa nước dâng, xung quanh con sông này không có nhiều loại hoa màu, xem ra là sợ mùa hè nước lên.
Sư Nhạc hỏi: “Bình thường nước dâng mấy ngày?”
Hổ Tử đáp: “Một hai ngày gì đó ạ, hết mưa là nước rút liền, còn có thể mò tôm nữa.”
Sư Nhạc ấn vai cậu bé: “Mò tôm?”
Hổ Tử ý thức được mình lỡ lời, cuống quýt bổ sung: “Em nghe mấy anh chị lớp sáu nói thôi ạ.”
Sư Nhạc vỗ nhẹ đầu cậu bé, ẩn ý doạ dẫm: “Đừng để cô tóm được em xuống sông mò tôm nhé, nếu không sẽ mời phụ huynh đấy.”
Hổ Tử lém lỉnh gật đầu.
Cuối cùng vẫn chỉ còn một mình Hổ Tử, đưa cậu bé về đến nhà nhưng cửa nhà lại đóng chặt.
Hôm nay họp chợ, Thích Yến có vẻ vẫn chưa về, chắc là rất bận.
“Aaaaaaa!” Hổ Tử chưa kịp tới cổng sân miệng đã la toáng lên, lạch bạch chạy về phía trước, suýt chút nữa còn ngã sấp mặt.
Sư Nhạc trong lòng cũng sửng sốt, lật đật chạy theo: “Sao vậy?”
Bước tới thấy đống đồ đang phơi trong sân, Sư Nhạc mới phản ứng lại.
Hổ Tử mở cửa ra: “Cô giáo, cô mau vào nhà đi, chốc nữa em lại rót nước cho cô!”
Nói xong cặp xách chưa kịp cất đã quay đầu chộp lấy cây chổi và cái ki hốt rác chạy ra ngoài, dù cũng không kịp bung.
Sư Nhạc dở khóc dở cười, giờ là lúc nào rồi mà còn nhớ rót nước cho cô.
Cô bước tới vài bước, che dù lên đỉnh đầu cậu bé: “Cầm dù đi.”
Hổ Tử ngơ ngác: “Dạ?”
Sư Nhạc cầm lấy dụng cụ trong tay cậu bé rồi nhét cây dù vào tay cậu bé: “Để cô làm cho.”
Cô cúi người xuống, dùng chổi gom đậu phộng trên đất lại thành môt đống.
Hổ Tử vẫn đứng kiễng chân che dù cho cô, nhưng bản thân lại ướt sũng.
Sư Nhạc quay đầu lại, đẩy tán dù về phía cậu bé: “Che cho mình đi chứ, đừng để bị ướt.”
Lúc này cô đang bận gom đậu phộng, cũng không rãnh nhiều lời với Hổ Tử: “Đi nào, mở cửa chính của nhà em ra.”
Cô vòng tới vòng lui Hổ Tử theo không kịp, không thể làm gì khác đành phải đi mở cửa.
Đợi Sư Nhạc hốt đậu phộng xong, Hổ Tử đã mở cửa nhà chính đợi sẵn.
Đậu phộng dính nước mưa nên rất nặng, một bao bố lớn, phỏng chừng còn nặng hơn cả cô, Sư Nhạc đương nhiên không thể để Hổ Tử tự bưng vào.
Cô nghiến răng lôi vào nhà chính.
Đây là lần đầu tiên Sư Nhạc bước vào nhà bọn họ, nhà chính rất rộng rãi, chất rất nhiều rương, cũng có không ít các cây nông nghiệp, vừa gọn gàng lại sạch sẽ.
Hổ Tử cầm một khăn lông bước ra: “Cô giáo, cô mau lau khô người đi ạ.”
Sư Nhạc lúc này đã ướt sũng, lau cũng không có tác dụng gì, nhưng cô vẫn trùm khăn lên đầu.
Bên ngoài trời mưa lớn đến nỗi những ngọn núi phía xa xa đã mờ mịt như sương, cô quan sát một lát, chuẩn bị cầm ô đi về.
Ánh mắt đảo qua phần sân bên trái, đột nhiên khựng lại.
Có lẽ là quần áo mới giặt, lúc này nước từ quần áo nhỏ xuống giống hệt như nước mưa ngoài trưa.
Nhưng vẫn phải lấy vào.
Hổ Tử cũng nhìn thấy, cậu bé lập tức che dù chạy ra ngoài, nhưng sợi dây phơi quần áo cao hơn cậu bé rất nhiều.
Sư Nhạc bước tới, giơ tay thu gom quần áo.
Vừa gom đến cái cuối cùng, tay cô đột nhiên dừng lại, rũ mắt nhìn Hổ Tử đang đứng bên cạnh, ho nhẹ một tiếng.
Đồ lót nam lớn như vậy, xem ra…không phải của Hổ Tử.
Nhưng mấy bộ quần áo khác Hổ Tử đều với không tới, cái này, Hổ Tử lại càng không với tới.
Thế là Sư Nhạc bèn kéo chiếc quần lót trên dây xuống.
Đúng lúc này, sau lưng hai người đột nhiên vang lên tiếng xe gắn máy.
Sư Nhạc quay đầu lại, Thích Yến cũng không che dù, áo mưa cũng không mặc vào, cả người ướt sũng, tóc bết vào mặt, sắc mặt có chút tái nhợt.
Cậu vội vàng dừng xe, sau đó bước nhanh tới, cầm lấy chiếc dù trong tay Hổ Tử che lên đầu Sư Nhạc: “Sao chị không che dù?”
Sư Nhạc muốn nói, bây giờ che cũng đã muộn rồi.
Nhưng Thích Yến bỗng nhiên nhìn xuống tay cô, vẻ mặt gần như là sửng sốt.
Sư Nhạc nhìn theo theo tầm mắt của cậu thì thấy trên tay cô là chiếc quần lót màu đen.
Tình cảnh này có chút khó xử.
Sư Nhạc cảm thấy chuyện này cũng chẳng có gì to tát, chỉ là một cái quần lót thôi mà, cô cũng chỉ giúp bọn họ thu dọn quần áo, đâu có gì phải bối rối.
Vậy là để hòa hoãn bầu không khí, Sư Nhạc bèn nói: “Của cậu?”
Thích Yến gần như không có nhiều phản ứng, chỉ gật đầu một cái.
Sư Nhạc tiện thể nói: “Ừm, tôi cũng nghĩ cỡ này chắc là của cậu.”
*.