Bạn đang đọc Chỉ Là Sáu Ngàn Dặm FULL – Chương 61
Cũng không biết đã hôn nhau bao lâu, Sư Nhạc chỉ cảm thấy cả người cô như bị anh khảm sâu vào lồng ngực.
Vốn dĩ là một người luôn cẩn thận dè dặt, vậy mà lúc này lại hệt như muốn ăn tươi nuốt sống cô vào bụng, nhưng điều kỳ lạ là Sư Nhạc lại rất thỏa mãn với sự mất kiểm soát này của anh.
Anh không hề nuốt lời.
Cô cũng không cần phải bế tắc đến đau khổ hay muốn chết đi.
Mà đã tìm thấy được một con đường đi mới.
Cô vòng tay qua cổ Thích Yến, để bản thân chìm đắm vào sự mất kiểm soát này.
Cách âm ở nhà không được tốt, hai người cũng sợ làm ồn đến Hổ Tử, lúc quay vào nhà động tác rất nhẹ nhàng.
Lúc đến đây là cô nhất thời kích động nên không kịp mang theo thứ gì, sau khi mẹ của Thích Yến qua đời thì trong nhà cũng không giữ lại đồ vật gì của bà.
Sư Nhạc nhìn chằm chằm động tác đun nước cho cô tắm của Thích Yến, bất chợt nói: “Mặc đồ của anh đi.”
Thích Yến lập tức khựng lại, quay đầu nhìn cô.
Có thể vừa rồi ở bên ngoài đã thổ lộ hết tất cả, nên lúc này tinh thần của Sư Nhạc đã bình thường trở lại, vẻ mặt vẫn còn chút mệt mỏi nhưng ánh mắt lại rất có thần, cánh môi còn hơi đỏ lên.
Là do vừa rồi Thích Yến không quản nặng nhẹ mà làm ra.
Nhìn Thích Yến xoay người lại, Sư Nhạc chống cằm hỏi: “Không được sao?”
Thích Yến khẽ chuyển động yết hầu, nửa ngày sau mới gật đầu: “Được.”
Sư Nhạc thay quần áo xong, mở cửa phòng ra thì thấy Thích Yến ôm tấm thảm và chăn mền sạch sẽ qua, ánh mắt anh dừng lại trên người Sư Nhạc giây lát rồi nhanh chóng rời đi.
Sư Nhạc mặc bộ quần áo mới của anh, là bộ quần áo ở nhà màu xám, lúc trước qua nhà họ Thời, bên đó đã chuẩn bị cho anh.
Đối với cô thì hơi rộng, tay áo dài, quần cũng dài, nhưng điều bất ngờ là lại tạo thêm cho cô mấy phần lười biếng.
Mái tóc dài được cô búi ra phía sau, để lộ ra chiếc cổ trắng như tuyết, gần như thiêu đốt anh.
Thích Yến rũ mắt: “Trong nhà không có điều hòa với hệ thống sưởi ấm.”
Sư Nhạc bước sang một bên tránh đường.
Thích Yến thành thục dọn giường trải đệm cho cô xong, cô bước qua đó rồi ngồi lên, trên giường có thêm một lớp thảm nên rất mềm mại.
Cô vỗ vỗ: “Cảm ơn.”
Thích Yến đứng thẳng người dậy, rũ mắt nhìn cô: “Không cần nói cảm ơn với anh.”
Anh nâng một góc chăn bông lên: “Thử xem có lạnh không, nếu vẫn còn lạnh thì để anh trải thêm thảm điện.”
Sư Nhạc khẽ gật đầu, chui vào góc chăn mà anh đã vén lên, thử vùi mình vào chăn bông, đúng là không hề lạnh lẽo như trong tưởng tượng, sự ấm áp và mềm mại của chiếc chăn gần như trong nháy mắt lan tỏa khắp người, loại chăn này mang lại cảm giác bao bọc chặt chẽ, khiến người ta cảm thấy rất an tâm.
Sư Nhạc nhìn Thích Yến đang đứng đầu giường: “Hơi lạnh.”
Thích Yến khẽ nhíu mày: “Vậy để anh…”
Sư Nhạc lắc đầu: “Không cần dùng thảm điện đâu.”
Thích Yến vẫn chưa phản ứng kịp.
Sư Nhạc đưa tay móc lấy ngón tay đang rũ xuống bên hông của anh, sau đó kéo kéo về phía mình: “Anh sưởi ấm cho em được không?”
Thích Yến: “….”
Cơ thể anh gần như cứng đờ ngay lập tức, vết đỏ trên vành tai cũng không sao che giấu được.
Vậy mà Sư Nhạc vẫn đang ‘xấu tính’ lắc lắc tay anh: “Được không?”
Thích Yến nhắm mắt lại, nắm chặt ngón tay đang làm loạn của cô vào lòng bàn tay: “Sư Mãn Mãn.”
Sư Nhạc bật cười thành tiếng, đây là nụ cười thoải mái đầu tiên của cô trong đêm nay.
Cô di chuyển tầm mắt, nhìn lên trần nhà, như thể vừa gặp được chuyện gì đó rất buồn cười, nụ cười không ngừng lại được.
Thích Yến biết cô đang chọc mình, anh thở dài một tiếng, ngồi xuống một bên giường.
Anh nhét bàn tay của cô vào chăn, bao bọc cô lại kỹ càng, sau đó nghiêng người nằm xuống, cách một lớp chăn bông ôm lấy cô.
Sư Nhạc hơi nghiêng đầu qua, nhìn vành tai của anh.
Giọng nói của Thích Yến rất nhỏ, như đang thì thầm với cô: “Xin lỗi em.”
Sư Nhạc không nói chuyện.
“Xin lỗi đã để em một mình chịu nhiều khổ sở như vậy.” Thích Yến nói tiếp, “Không sao rồi Mãn Mãn, sau này đã có anh.”
Nụ cười của Sư Nhạc lại nhạt đi, cách một lúc lâu sau, cô nói: “Thích Yến, mỗi câu anh nói em đều tin.”
Cô thỏ thẻ: “Vậy nên anh đừng nuốt lời nhé.”
Cô rất tham lam, muốn nắm bắt mọi cơ hội để cuộc sống của mình trở nên tốt hơn, đặc biệt là Thích Yến.
Thích Yến hơi nhổm người dậy, đặt lên trán cô một nụ hôn, đôi mắt nhìn thẳng vào cô, trong ánh mắt chỉ toàn là hình bóng cô, ngập tràn sự dịu dàng và tình cảm không hề che đậy: “Anh không nuốt lời.”
Sư Nhạc nhìn anh: “Thích Tiểu Yến, ước nguyện trong ngày sinh nhật em đã nghĩ ra rồi.”
Thích Yến vừa kiên nhẫn lại dịu dàng: “Ừm?”
Sư Nhạc nói: “Anh ở đây với em một lát, đợi em ngủ rồi hẵng đi.”
Thích Yến thoáng sửng sốt, có chút bất ngờ ngoài ý muốn, gần như không ngờ cô lại mong ước giản đơn như vậy, nhưng anh ngẫm nghĩ lại.
Lần trước thậm chí là điều ước năm mới, Sư Nhạc cũng chỉ muốn nhận lời chúc năm mới qua điện thoại.
Mỗi một ước nguyện của cô đều rất đơn giản, nhưng cũng cực kỳ khiến người khác đau lòng.
Thích Yến gật đầu: “Được.”
Cả ngày hôm nay tâm trạng của Sư Nhạc cứ lên xuống thất thường, bây giờ lại có Thích Yến ở bên cạnh, cô cứ tưởng phải rất lâu sau mới ngủ được, nào ngờ chưa được một lúc đã ngủ thiếp đi.
Sau khi cô ngủ say, Thích Yến lẳng lặng ngắm nhìn cô rất lâu.
Anh cũng không dám động đậy gì, sợ sẽ làm cô thức giấc.
Qua một lúc sau, anh dùng đầu ngón tay cách lớp không khí miêu tả lại gương mặt cô, khẽ thì thầm: “Sinh nhật vui vẻ.
Ngủ ngon.”
Nhẹ nhàng ngồi dậy tắt đèn xong, Thích Yến đóng cửa phòng lại rồi ra ngoài.
Bên ngoài tuyết lại dày đặc, Thích Yến kéo chiếc ghế đẩu qua một bên rồi ngồi xuống, châm một điếu thuốc lên, lấy thứ đồ mà vừa nãy Sư Nhạc đưa cho anh ra xem lại một lần nữa.
Từng câu từng chữ về lời dặn của bác sĩ và trường hợp ca bệnh như đâm sâu vào tim anh, tàn thuốc rớt xuống mặt giấy, hệt như đang đào khoét một cái hố thật lớn trong lòng anh.
“Thích Yến.” Anh lẩm bẩm, “Mày xem mày đã làm được gì.”
Dư Bình về đêm vô cùng yên tĩnh, một tàn thuốc rơi xuống trước cửa nhà Thích Yến.
Qua một lúc lâu sau, Thích Yến từ từ thu dọn đồ đạc, quét sạch những vụn tàn thuốc rồi quay vào trong nghĩ ngơi.
–
Sư Nhạc ngủ một giấc thật sâu, đã rất lâu rồi cô chưa có được một giấc ngủ yên ổn như vậy.
Lúc tiếng chuông báo thức vang lên, cô choàng mở mắt, nhìn thấy ảo ảnh vừa xa lạ vừa quen thuộc thì có chút mê man.
Cách mấy giây sau, cô mới từ từ ngồi dậy.
Hôm nay là ngày phát hành album, nhưng chỉ là phát hành trực tuyến.
Vì cô ra mắt lần đầu nên những hoạt động tiếp theo ngày mai mới bắt đầu, song hôm nay cô cũng không mấy yên tâm, nên phải dậy từ sớm.
Thay quần áo xong đi ra, vừa hay nhìn thấy Thích Yến đang đun lửa nấu cháo trên bếp sắt của nhà bọn họ.
Nghe thấy tiếng động, Thích Yến ngẩng đầu lên: “Dậy rồi à?”
Bởi vì có ánh lửa nên trong nhà rất ấm áp, anh chỉ mặc một chiếc áo len màu nâu nhạt, thoạt nhìn rất ôn hòa.
“Ừm.” Sư Nhạc bước qua, nghiêng người ngửi thử mùi cháo, sau đó vươn tay véo mặt anh, “Tiểu mỹ nam nhà ai mà lại tháo vát đảm đương thế này nhỉ?”
Thích Yến khẽ cười, nắm lấy tay cô, cảm nhận được chút nhiệt độ rồi mới buông ra, dịu dàng nói: “Nhà em đấy.”
Sư Nhạc vô cùng hài lòng với câu trả lời này, cô móc nhẹ lòng bàn tay anh: “Hổ Tử đâu?”
“Tối qua ngủ muộn quá nên vẫn đang nướng.” Thích Yến buông tay ra, đứng dậy đi chuẩn bị kém đánh răng và bàn chải cho cô, vừa đi vừa hỏi: “Tối qua em ngủ ngon không?”
“Rất ngon.” Sư Nhạc theo sát anh, chợt nhớ đến điều ước sinh nhật của mình, “Tối qua mấy giờ anh ngủ?”
Động tác của Thích Yến vẫn không dừng lại: “Sau khi em ngủ không lâu.”
Anh rót nước ấm cho Sư Nhạc đánh răng.
Sau khi Sư Nhạc cầm cái cốc ra ngoài thì bỗng nhiên ngẩn người, sau đó quay đầu lại: “Thích Tiểu Yến, tuyết rơi rồi.”
Bắc Thành ở phía Bắc, trời đổ tuyết là chuyện rất thường thấy, nhưng Sư Nhạc trưởng thành trong thành phố nên chưa từng thấy qua tuyết ở vùng nông thôn, không dày lắm, chỉ vài centimet, bao phủ lên những ngọn núi ít người qua lại phía xa xa, đẹp không sao tả xiết.
“Ừm.” Thích Yến theo cô ra ngoài, “Rơi từ đêm hôm qua rồi.”
Sư Nhạc nói: “Lát nữa đi chụp ảnh đi.”
Nghe thấy chụp ảnh, Thích Yến đột nhiên nhớ chuyện 52 tấm ảnh, đồng tử của anh khẽ chuyển động, gật đầu: “Được.”
Sau đó anh lại thúc giục cô: “Đánh răng rửa mặt trước đi, không lát nữa nước lạnh.”
Sư Nhạc bước tới trước bệ rửa mặt đánh răng.
Cách một lúc sau, Thích Yến lại bưng ra cho cô một thau nước, nhiệt độ vừa phải, khăn mặt là đồ mới, dịch vụ chu đáo đến tận nhà.
Đợi cô đánh răng rửa mặt xong trở vào trong, Thích Yến đã dọn cháo lên, trên bếp vẫn đang đun nước, còn trong tay anh thì đang nắm một vắt mì.
Sư Nhạc khẽ nhướng mày: “Nấu cho em à?”
“Ừm.” Thích Yến nói, “Vừa nãy em chưa dậy, nấu trước sợ bị nở, lúc này nấu là vừa đẹp.”
Anh thả mì vào, lại thêm chút rau cải và cà chua.
So với bát mì mà lần trước cô nấu thì Sư Nhạc tự cảm thấy có chút hổ thẹn.
Cô bước qua đó, nhìn Thích Yến lấy cà chua nóng ra, cho vào trong bát, bất chợt cười một tiếng: “Thực ra em không muốn đón sinh nhật lắm.”
Thích Yến: “Hửm?”
Sư Nhạc nhích lại gần anh: “Hôm nay còn là một ngày đặc biệt khác.”
Cảm nhận đươc sự tiếp cận đột ngột của cô, lông mi Thích Yến khẽ run lên, anh nhướng mắt, đợi cô nói hết câu.
“Đón sinh nhật hai mươi mấy năm cũng chán rồi.” Sư Nhạc nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của anh, thấp giọng nói: “Chi bằng hôm nay chúng ta đón lễ Tình Nhân đi.”
Mấy năm qua Thích Yến chưa bao giờ để tâm đến lễ Tình Nhân, anh hoặc là ở nhà chăm sóc mẹ, hoặc là ra ngoài canh sạp, huống hồ bình thường đến ngày này đều đang trong kỳ nghĩ đông.
Mặc dù cũng có người tặng quà cho anh, nhưng anh chưa bao giờ nhận lấy, cho nên không có khái niệm gì.
Ngày này đối với anh mà nói, ý nghĩa lớn nhất cũng chỉ là sinh nhật của Sư Nhạc.
Lúc này gương mặt của Sư Nhạc lại gần trong gang tấc, khiến ánh mắt anh có chút đờ đẫn, sau đó anh rũ mắt xuống, gắp mì đã nấu chín ra.
“Đâu có mâu thuẫn gì.” Thích Yến đặt bát mì và đũa sang một bên.
Anh liếc mắt nhìn cửa phòng Hổ Tử, sau đó đưa một tay nâng cằm Sư Nhạc lên.
Giữa làn khói nóng nghi ngút vẫn còn sôi sùng sục, Thích Yến hơi nhích về trước, đặt lên môi cô một nụ hôn.
“Sinh nhật vui vẻ.”
Lại hôn một cái.
“Lễ Tình Nhân vui vẻ.”
Cuối cùng lại hôn một cái.
“Em vui vẻ là được.”
Ba nụ hôn rất chóng vánh, nhưng lại khiến hô hấp của Sư Nhạc như ngừng lại, cô vô cùng hoài nghi phải chăng Thích Yến đã lén cô đi học thêm.
Tầm mắt của hai người đối diện nhau, Sư Nhạc hơi nheo mắt lại, bầu không khí mờ ám rõ ràng đang càng lúc càng dày đặc.
Đúng lúc này, bên cạnh bỗng nhiên vang lên một tiếng động.
Sư Nhạc lập tức dời tầm mắt, lật đật ngả người ra sau.
Một giây sau, Hổ Tử cũng từ bên kia mở cửa ra, vừa đi qua đây vừa dụi mắt.
Thích Yến bình tĩnh thu tay lại, nhàn nhạt nói: “Đi rửa mặt đi.”
“Oh.” Hổ Tử nhìn thấy Sư Nhạc thì lập tức tỉnh cả ngủ, cậu chạy nhanh tới bên cạnh Sư Nhạc, “Cô giáo Nhạc Nhạc đã đánh răng rửa mặt chưa? Có muốn đi cùng em không?”
Nhớ tới cảnh hai người cùng nhau đánh răng rửa mặt trước đây, Sư Nhạc mỉm cười, nhéo miệng cậu một cái: “Cô đánh rồi, nhanh đi đi.”
Hổ Tử đành phải cầm cốc đựng bàn chải đánh răng của mình ra ngoài.
Nghe thấy Hổ Tử ở bên ngoài ầm ĩ nói tuyết rơi rồi, lại nhìn Thích Yến đang thong thả chuẩn bị bữa sáng, từ tận đáy lòng Sư Nhạc bỗng sinh ra một cảm giác thỏa mãn mà xưa nay chưa từng có.
Ăn sáng xong, Hổ Tử mặc thêm quần áo muốn chạy đi tìm bạn học chơi ném tuyết, Thích Yến kéo mũ áo của cậu lại: “Còn nhớ những gì tối qua anh nói với em không?”
Hổ Tử liếc nhìn Sư Nhạc, gật đầu: “Em nhớ rồi, một chữ cũng không nói ra đâu!”
Thích Yến lúc này mới thả cậu ra.
Sư Nhạc cứ cảm thấy có liên quan đến mình, cô hỏi anh: “Nói gì vậy?”
Thích Yến khẽ cười, cầm chiếc khăn choàng cổ ở bên cạnh quấn lên cho cô: “Nói là anh muốn giấu kỹ em, nên kêu thằng bé đừng đi nói cho người khác biết.”
Câu này vừa nghe là đã biết đang dỗ dành người khác.
Nhưng Sư Nhạc vẫn hiểu, năm mới trong thôn có rất nhiều người trở về, cô một mình chạy đến nhà Thích Yến như vậy sẽ không tránh khỏi bị người khác dị nghị, đây cũng là lí do mà tối hôm qua cô không xuống xe.
Nhưng với mối quan hệ của cô và Thích Yến bây giờ, Sư Nhạc cảm thấy thực ra cũng chẳng có gì.
Thích Yến lại mặc thêm áo khoác cho cô, sau khi cài nút áo xong xuôi, anh lại kéo mũ áo của cô lên: “Không được, không muốn để người khác nói về em dù là một câu không tốt.”
Cô là giáo viên, lại đột nhiên cùng anh trai của học sinh ở chung một chỗ với nhau.
Thích Yến biết có một số người có thể không ác ý, nhưng ở thời điểm đôi cánh của anh vẫn chưa cứng cáp, những lời nói này anh không muốn để Sư Nhạc nghe được.
Chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, Thích Yến kéo cô ra cửa: “Không phải em muốn chụp ảnh sao? Đi thôi.”
Hai người đi trên con đường nhỏ không có người qua lại, trên mặt đường phủ đầy tuyết trắng, Thích Yến nắm chặt tay cô, sợ cô trượt ngã.
Anh nói: “Thời tiết hôm nay chẳng có mấy ai ra đường đâu, cho nên lên núi có thể ngắm được cảnh tuyết.”
Nói lên núi nhưng cũng không quá cao, đi bộ lên núi được một lúc thì nhìn thấy rừng thông.
Hai mắt Sư Nhạc hơi sáng lên, rừng thông phủ đầy tuyết, vào sáng sớm lại có thêm một lớp sương mù nhàn nhạt, đẹp như tiên cảnh.
Sư Nhạc có lúc cảm thấy, nếu có thể sống ở đây mãi mãi cũng là một chuyện rất hạnh phúc.
Cô buông tay Thích Yến ra, từ từ đi về phía trước, như thể chưa từng nhìn thấy tuyết mà cẩn thận dè dặt giẫm lên.
Thích Yến ở đằng sau lưng cô, giẫm lên từng dấu chân của cô, theo bước chân cô đi về phía trước.
Anh vừa đi vừa ngẫm nghĩ, sau đó lấy điện thoại ra, chụp lại một tấm ảnh bóng lưng của cô.
“Mãn Mãn.”
Sư Nhạc quay đầu lại, nhìn thấy động tác của Thích Yến thì lập tức hiểu ra.
Cô nhếch khóe miệng: “Từ hôm nay trở đi thân phận của em đã khác rồi đúng không?”
Thích Yến biết chuyện hôm nay cô phát hành album, khẽ gật đầu.
“Thế nên không thể tuỳ tiện chụp ảnh được.” Sư Nhạc quay người bước lại gần, cầm lấy điện thoại của anh, Thích Yến cũng để mặc cho cô cầm lấy.
Sư Nhạc nhìn thấy bản thân trong ống kính, cô đang mặc chiếc áo lông vũ màu trắng, cùng một sắc trắng với nền tuyết, bỗng nhiên có một cảm giác kỳ lạ là hình như đã rất lâu rồi mình chưa được buông thả như vậy.
Thích Yến cũng rất biết nghe lời: “Vậy phải làm sao mới có thể chụp được?”
Sư Nhạc nghịch di động của anh, giọng điệu lười biếng: “Phải được sự đồng ý của em.”
“Ừm.” Thích Yến hơi cúi đầu xuống, “Vậy phải làm thế nào thì em mới đồng ý?”
Sư Nhạc bị anh nhìn đến bối rối.
Rõ ràng Thích Yến đang mặc một chiếc áo khoác màu đen, vậy mà vẻ mặt còn chói mắt hơn cả tuyết.
Sư Nhạc: “Nói mấy câu dễ nghe chẳng hạn.”
“Ừm.” Thích Yến lại nhích tới gần hơn một chút, hỏi: “Nói gì nhỉ?”
“Nói em xinh đẹp, hát hay, thông minh…”
“Sư Mãn Mãn.” Thích Yến đột nhiên ngắt lời cô, ánh mắt dán chặt vào gương mặt cô.
“Hửm?”
Thích Yến: “Anh thích em.”
Sư Nhạc sửng sốt.
Trong ánh mắt anh đều là sự nghiêm túc, đôi đồng tử đen nhánh kia như muốn hút cả người cô vào trong.
Trái tim Sư Nhạc lúc này nhanh chóng mất đi trọng tâm, nhất thời quên cả giọng nói.
“Anh thích em.” Thích Yến lặp lại một lần nữa, không hề có chút né tránh.
“Đã thích em từ lâu lắm rồi, thế nên mới cẩn thận dè dặt, thế nên mới lúc gần lúc xa, là bởi vì quá thích em.”
Sư Nhạc chỉ là đang muốn tận hưởng chút cảm giác thần tượng, không ngờ sự tình lại đột nhiên trở nên như vậy, khiến cô có chút không đỡ kịp.
Nhưng một khi đã đối diện với ánh mắt Thích Yến thì đầu óc không thể nghĩ ra được gì nữa.
Trước mặt có một người như vậy, cô có thể không đổ được sao?
Người này đã cho cô tất cả những kỳ vọng.
Đầu ngón tay Sư Nhạc khẽ gõ hai cái vào điện thoại của Thích Yến, chuyển máy ảnh về chế độ selfie.
Sau đó nhẹ nhàng nhón chân lên, tự mình dâng đến cửa.
Khoảnh khắc hai cánh môi chạm nhau, bức ảnh cũng đã được chụp lại.
Sư Nhạc hôn xong thì hơi nghiêng đầu, ghé sát vào tai anh, thì thầm: “Thích Tiểu Yến, hình như em chưa từng nói…”
“Em cũng rất thích anh.”
Vạn vật như chìm vào yên lặng, Thích Yến dường như không thể nghe thấy giọng nói nào khác nữa.
Thì ra thật sự có một người như vậy, chỉ cần dùng một câu nói đã có thể khiến anh quăng mũ cởi giáp, cam tâm tình nguyện..