Bạn đang đọc Chỉ Là Sáu Ngàn Dặm FULL – Chương 39
Tháng Chín, sinh viên mới nhập học nên đại học A mấy hôm nay vô cùng náo nhiệt.
Tại điểm chào đón sinh viên mới ở quảng trường Tây Môn, tranh thủ lúc này đang là giờ ăn trưa, không có nhiều người, các tình nguyện ngồi trong lều trò chuyện rôm rả: “Ngày cuối cùng rồi, đợi kết thúc rồi chúng ta đi ăn một bữa không?”
“Được đấy, tớ không có ý kiến.”
Người đưa ra đề nghị ngẩng đầu lên, ánh mắt đột nhiên lóe sáng, dùng khủy tay huých vào người bên cạnh: “Hỏi thử phó chủ tịch của các cậu có muốn đi không?”
“Phó chủ tịch của bọn tớ?” Người bên cạnh ngẩng đầu nhìn theo tầm mắt của cậu ấy, nhìn thấy cô nữ sinh cách đó không xa đang bước lại đây mới nhất thời hiểu ra, “Chị ấy à, chắc là không đi đâu.”
Cô nữ sinh đội một chiếc nón lưỡi trai màu trắng, mái tóc dài xõa ra phía sau, trên người là chiếc váy yếm jean màu đen với thắt lưng quanh eo, để lộ ra vòng eo thon thả và đôi chân dài mảnh khảnh, gần như thu hút mọi ánh nhìn khi cô đi ngang qua.
Cậu ấy khẽ thở dài: “Cái danh hiệu hoa khôi của phó chủ tịch bọn tớ quả thực không ai có thể lay chuyển được.”
Sư Nhạc vừa mới đi nhận tờ rơi quảng cáo của đoàn trường về.
Sau khi đặt đồ đạc xuống, quay lại thì thấy cậu sinh viên khóa dưới đang nhìn mình, cô nhướng mày hỏi: “Sao vậy?”
“Đâu có gì.” Cậu sinh viên này tên là Minh Dịch, cũng là trưởng ban tuyên truyền trong đoàn nhưng kém một khóa.
Cậu ấy nhìn chằm chằm người bên cạnh với ánh mắt nồng nhiệt, sau đó mở miệng hỏi dò: “Đàn chị, lát nữa buổi chào đón tân sinh viên kết thúc, chị đi ăn cơm với bọn em không?”
Sư Nhạc cầm một chai nước, mở nắp ra uống một ngụm, dựa vào giá đỡ lều, nói: “Không đi đâu, chị có chút việc.”
Cô đã bận rộn cả kỳ nghĩ hè, bây giờ mới vào học, đang định ăn bữa cơm với Hứa Tịnh trước.
Minh Dịch liếc nhìn người bên cạnh, ánh mắt biểu thị: Tôi nói rồi mà.
Đúng lúc này có một nam sinh bước qua đây, đứng trước mặt Sư Nhạc, nói: “Đàn chị, xin chào.”
Sư Nhạc hơi nhướng mắt lên, người này cô khá ấn tượng, là tân sinh viên mới nhập học ngày hôm qua, lúc nhận bản đồ trường học từ chỗ cô xong vẫn không muốn đi, cứ đứng bên cạnh hỏi rất nhiều thứ.
Sư Nhạc khẽ gật đầu: “Chào cậu.”
Cậu nam sinh nói: “Hôm qua rất cám ơn đàn chị, em có thể thêm wechat của chị không? Đợi xong việc rồi muốn mời chị đi ăn một bữa cơm.”
“Không cần cảm ơn đâu.” Sư Nhạc khẽ cười, người vẫn dựa vào giá lều: “Ngại quá, tôi không mang theo điện thoại.”
Cậu nam sinh đó có chút mất tự nhiên, nhìn thấy bên cạnh có đặt giấy bút, cậu ấy lập tức nói: “Vậy em để lại số điện thoại cho chị, lúc nào chị cầm điện thoại thì thêm em vào nhé?”
Sư Nhạc chưa kịp đáp, cậu nam sinh đã vội vàng ghi lại số điện thoại rồi bỏ chạy.
Minh Dịch đứng bên cạnh chứng kiến toàn bộ quá trình, nói đùa với cô: “Đàn chị, hay là chị mở một tài khoản cá nhân công khai đi, như vậy cũng bớt được nhiều rắc rối.”
“Có lý.” Sư Nhạc lười biếng đáp lại một tiếng, đè thấp vành mũ để che bớt ánh mặt trời chói chang, đặt số điện thoại của cậu nam sinh vừa nãy qua một bên, lấy tờ quảng cáo đè lên, “Có thể cân nhắc.”
Đến chiều lượng người bắt đầu tăng trở lại, ngày cuối cùng nhưng cũng không bớt người, ai nấy cũng bận rộn sấp mặt.
Dù không đi hỗ trợ giảng dạy nhưng Sư Nhạc vẫn ở lại trong đoàn hỗ trợ, cô cũng không tham gia ứng cử chủ tịch, mà chỉ làm phó chủ tịch, phụ trách một số hoạt động công ích.
Chào đón tân sinh viên đương nhiên cũng là một hoạt động mà chủ tịch đoàn cần dẫn dắt đội nhóm.
Đồng Lâm một giờ chiều mới đến, cô ấy nhận xấp bản đồ trường học trong tay Sư Nhạc: “Vất vả rồi, để tớ thay cậu một lát.”
Sư Nhạc buông tay đưa cho cô ấy, cũng không nghĩ ngơi mà chỉ đứng một bên mở chai nước, tiện tay cầm một tờ rơi vừa mới in ấn lên xem.
Nhìn thấy hình ảnh trên tờ rơi quảng cáo, Đồng Lâm như chợt nhớ ra gì đó: “Này, hôm qua tớ có nghe nói một chuyện.”
Sư Nhạc cúi đầu lật tờ quảng cáo: “Ừm?”
Đồng Lâm: “Mấy hôm trước có liên lạc với thầy hiệu trưởng trường tiểu học Dư Bình, nói về tình hình gần đầy của trường.”
Nghe thấy câu này, động tác của Sư Nhạc hơi dừng lại, nhưng cô không tiếp lời.
“Thích Yến.” Đồng Lâm quan sát biểu cảm của cô, giống như lơ đãng hỏi, “Cậu còn nhớ cậu ấy chứ?”
Từ Dư Bình trở về, ngoại trừ kỳ nghĩ đông có nhắc đến một lần đó, cô ấy chưa từng nghe thấy Sư Nhạc đề cập đến cái tên này nữa, càng không biết lần nghĩ đông đó đã xảy ra chuyện gì.
Sư Nhạc hỏi: “Cậu ấy làm sao?”
“Không phải năm nay cậu ấy là thủ khoa cấp tỉnh chỗ bọn họ sao?” Đồng Lâm thấy cô không có nhiều phản ứng, tưởng cô đã quên chuyện trước đó, bèn nói tiếp: “Tớ hỏi thầy hiệu trưởng là cậu ấy muốn học trường nào, cậu đoán xem?”
Còn có thể là trường nào nữa?
Sư Nhạc đã sớm biết đáp án từ một năm trước.
“Đó không phải là nguyện vọng của cá nhân cậu ấy sao?” Sư Nhạc không muốn nhắc đến chuyện này lắm, cô ngửa đầu uống một ngụm nước, nhìn tờ quảng cáo rồi cười nói: “Đoán làm gì.”
Cô gấp tờ quảng cáo lại, nhìn dòng chữ trên trang bìa, dùng đầu ngón tay vuốt nhè nhẹ lên đó.
Trang bìa là bức ảnh chụp ở cổng trường tiểu học Dư Bình mà trước đây bọn cô từng đến hỗ trợ giảng dạy, còn người chụp bức ảnh này lại chính là người mà Đồng Lâm vừa nhắc đến.
Lúc này, chẳng hiểu sao Sư Nhạc lại muốn gọi điện thoại cho Thích Yến, xem thử cuộc sống mới của anh có tốt không.
“Để xem có duyên phận không.” Đồng Lâm nhớ lại lời nói trước đây, vẫn còn tâm tư để đùa giỡn: “Đôi khi, nói không chừng lúc nào đó gặp nhau…”
Đồng Lâm còn chưa nói hết câu.
Sư Nhạc vẫn tỏ ra không mấy quan tâm.
Nhưng đúng lúc này, xung quanh dường như bỗng trở nên ồn ào.
Đồng Lâm cao giọng nói: “Tớ đã nói mà, ‘nói không chừng’.”
Nghe vậy, Sư Nhạc vô thức ngẩng đầu lên, ánh mắt đột nhiên ngưng đọng.
Trên quảng trường Tây Môn người qua lại đông đúc, có một người đang chầm chậm bước tới đây, mặc áo phông trắng, quần jean sáng màu, để lộ ra đôi chân dài cao ráo.
Lần đầu tiên gặp Thích Yến hơn một năm về trước, lúc đó anh đang ngồi xổm trên cầu vượt, mặc đồng phục học sinh, dáng vẻ đó vẫn còn chút ngây thơ trẻ con.
Nhưng có lẽ một năm vừa qua phải trải qua quá nhiều chuyện, cậu học sinh trước kia đã trút bỏ tính khí trẻ con, dường như lại cao hơn một chút, so với lần gặp hồi cuối năm thì dáng vẻ cũng tràn đầy năng lượng hơn, vừa sạch sẽ lại ôn hòa, ở trong đám người đặc biệt dễ thấy.
Sư Nhạc khẽ nheo mắt lại.
Cô đứng im bất động, nhìn người đang từ từ bước về phía mình, càng lúc càng gần, càng lúc càng gần.
Sau đó cô hơi đứng thẳng người dậy, nhấc vành mũ lên.
Khoảnh khắc ánh mắt của hai người chạm nhau, vẻ mặt vốn dĩ có chút lãnh đạm của Thích Yến bỗng lộ ra ý cười nồng đậm, trong mắt lấp lánh tia sáng.
Sư Nhạc nhìn anh đứng trước mặt mình, khóe mắt cong lên, ôn hòa nói: “Chị.”
Sư Nhạc nhìn anh mấy giây, sau đó đột nhiên đưa tay tháo mũ xuống, đội lên đầu người đối diện, che đi tầm mắt của anh.
Lúc này cô không biết nên có phản ứng gì, chỉ có thể vô thức lẩn tránh tầm mắt của anh.
Vì quá lấp lánh.
Cô thực sự không thể phớt lờ cảm giác mất trọng lượng vừa thoáng qua trong lòng mình.
Cô hỏi: “Sao cậu lại đến đây?”
“Sao không thể đến đây?” Đồng Lâm đứng bên cạnh, chậc một tiếng, “Người ta là thủ khoa, hơn 50% khả năng là chọn đại học A, có gì đâu phải ngạc nhiên, chẳng lẽ cậu không biết?”
Sư Nhạc làm sao có thể ngờ được, cô vẫn luôn cho rằng người này sẽ đến đại học Giang, cho nên cô không hỏi, cũng không để tâm.
Sư Nhạc thu tay về, vừa nhướng mắt lên lại bắt gặp Thích Yến đang rũ mắt xuống.
Cho dù đã bị vành mũ che khuất nhưng đứng trước mặt anh vẫn nhìn thấy được đôi mắt anh, người này đúng là càng ngày càng cao.
Hai người nhìn nhau chốc lát, Sư Nhạc rốt cuộc hỏi: “Sao không nói với chị?”
Thích Yến không trả lời câu hỏi của cô: “Nhìn thấy em chị có vui không?”
Sư Nhạc thực sự không thể diễn tả được tâm trạng của mình lúc này, có chút phức tạp, cũng không quá rõ ràng, nhưng phần lớn vẫn là bất ngờ.
Cô hỏi: “Cậu nghĩ sao?”
“Chắc là sẽ có một chút.” Thích Yến ngoan ngoãn đứng yên, cũng không động vào chiếc mũ của cô, nhưng tầm mắt vẫn khóa chặt vào khuôn mặt cô, “Nếu không, có thể em sẽ hơi buồn một chút.”
Sư Nhạc cứ cảm thấy anh có chỗ nào đó khác lạ, nhưng không thể nói ra.
“Cũng có một chút.” Cô dời tầm mắt, xoay người lấy một tờ bản đồ, điềm tĩnh hỏi, “Học viện nào?”
Thích Yến thành thật đáp: “Máy tính.”
“Vậy thì sát bên rồi.” Đồng Lâm thấy hai người bọn họ không thèm để ý đến người bên cạnh, bèn nói: “Vậy để Nhạc Nhạc đưa cậu đi nhé.”
Động tác của Sư Nhạc hơi dừng lại, nghiêng đầu nhìn Thích Yến: “Cần chị không?”
Thích Yến khẽ cười, nhẹ giọng đáp: “Rất cần.”
Sư Nhạc gật đầu, thu lại tấm bản đồ vừa định đưa cho cậu, cầm trên tay rồi nói: “Vậy đi thôi.”
Nhìn hai người một trước một sau rời khỏi, những người ngồi trong lều đều ngẩn cả ra.
Minh Dịch mang theo vẻ mặt đầy sự nghi ngờ hỏi Đồng Lâm: “Chủ tịch, người này là ai vậy? Bọn chị quen ư?”
Đồng Lâm nói: “Ừm, quen biết trong đợt hỗ trợ giảng dạy trước đây.”
“Phó chủ tịch ấy vậy mà đích thân đưa cậu ấy đi?” Minh Dịch vẫn không thôi kinh ngạc.
Đối với tân sinh viên mới nhập học, bọn họ chỉ chịu trách nhiệm chỉ đường trong khuôn viên trường, còn sau đó từng học viện sẽ có tình nguyện viên dẫn tân sinh viên đến ký túc xá và văn phòng làm việc của trường, không cần đến bọn họ nữa.
Cho nên bình thường Sư Nhạc chỉ ở đây chỉ đường.
Nếu thực sự cần phải dẫn đường thì cũng có người khác đưa đi, cô sẽ không bao giờ tự đi.
Nhưng trường hợp này thì lại khác biệt, có vài cô nữ sinh khi nhìn thấy cậu nam sinh đó xuất hiện, ánh mắt liền sáng rực lên, hoàn toàn không có cơ hội mở miệng.
Đồng Lâm nhìn bóng lưng của hai người họ, ý tứ nói: “Khác biệt mà.”
“Khác biệt chỗ nào?” Minh Dịch hỏi.
Chỉ là đẹp trai một chút thôi mà!
Thôi được rồi, là nhiều chút.
Đồng Lâm chợt nhớ đến một đoạn đối thoại nào đó, cười nói: “Chỗ nào cũng khác biệt.”
Sư Nhạc dẫn Thích Yến đi về phía trước đã một lúc, nhưng cả hai đều không ai nói chuyện.
Ánh mắt Thích Yến vẫn dán chặt vào người bên cạnh, dưới ánh mặt trời, làn da của cô càng trắng đến lóa mắt, chỉ cần hơi rũ mắt xuống là đã có thể nhìn thấy hàng mi dài cong vút của cô.
Trong suốt nửa năm qua, anh đã từng nhiều lần tượng tượng đến lúc hai người gặp lại sẽ là cảnh tượng như thế nào, cô sẽ vui mừng, kinh ngạc, hay thậm chí là tức giận vì cảm thấy anh đã giấu cô.
Thế nhưng bây giờ anh lại phát hiện, hình như cô rất bình tĩnh.
Tất cả sự hồi hộp và căng thẳng cũng chỉ có bản thân anh mà thôi.
Đang nhìn thì đột nhiên Sư Nhạc ngẩng đầu lên, hơi cao giọng nói: “Nhìn chị làm gì?”
Im lặng chốc lát, Thích Yến khẽ bật cười: “Lâu rồi chưa gặp chị.”
“Muốn nhìn thử.”
Lời nói vô cùng tự nhiên và thẳng thắn.
Sư Nhạc không nói gì.
Thích Yến giơ tay ra, đầu ngón tay thon dài.
Sư Nhạc hơi nghiêng đầu, là bàn tay mà cô từng khen rất đẹp, nhưng hơi chai sần.
Ánh mắt cô di chuyển theo bàn tay đó: “Hửm?”
“Chắc chị đã biết trong trường đi như thế nào rồi.” Thích Yến nói, “Tấm bản đồ này có thể cho em được không?”
Sư Nhạc lúc này mới phát hiện, thì ra từ nãy đến giờ cô vẫn giữ tấm bản đồ này trong tay.
Cô lặng lẽ thở dài, đưa tấm bản đồ cho anh.
Thích Yến nhận lấy, rồi lại hỏi: “Chị có gì muốn hỏi em không?”
“Không có.” Sư Nhạc lắc đầu.
Thích Yến hiển nhiên biết cô bây giờ đang giận dỗi.
Bước chân anh hơi chậm lại, sau đó dừng hẳn.
Sư Nhạc cũng dừng bước, quay đầu lại.
“Chị.” Thích Yến cởi mũ xuống, giọng nói rất nhẹ nhàng, trong khuôn viên trường ồn ào những tưởng sẽ không nghe rõ, thế nhưng lại nghe thấy rất rõ ràng.
Đầu tóc anh bị chiếc mũ đè lên có chút rối tung, nhưng cũng không sửa lại, chỉ chăm chú nhìn cô: “Không phải là không nói cho chị biết, mà là muốn cho chị một bất ngờ.”
“Mặc dù hình như không hề bất ngờ.” Anh nói rồi tự mình nở một nụ cười, ngón tay đang đặt trên chiếc vali khẽ siết chặt, “Nhưng em vẫn rất vui, vì đã gặp được chị.”
Sư Nhạc không nhìn thấy hành động nhỏ này của anh, cô hỏi: “Nói chuyện này làm gì?”
“Chắc là cảm thấy chị đang tức giận.” Thích Yến ngoan ngoãn trả lời.
Sư Nhạc nhướng mắt, cô còn chưa nói gì chưa làm gì, thậm chí còn chưa tìm ra lý do thích hợp để tính sổ.
Vậy mà anh đã đoán ra được tâm tư của cô rồi.
Cô xoay người tiếp tục đi về phía trước: “Chị không giận.”
Thích Yến đi theo hai bước, nhìn ánh mặt trời rơi trên người cô, rồi lặng lẽ bước đến bên cạnh, nhẹ nhàng đội chiếc mũ trong tay lên đầu cô.
Bước chân Sư Nhạc hơi chậm lại.
Cô lại nghe thấy người bên cạnh cất giọng khe khẽ, trong khuôn viên náo nhiệt ồn ào, tuy giọng nói này không quá to, nhưng vẫn nghe rất rõ: “Chị.”
“Em đến tìm chị.”
Nghe thấy câu này, chút khó chịu vô cớ mà Sư Nhạc đang cố kìm nén dường như đã hoàn toàn tan biến.
Cô đang khó chịu là tại sao Thích Yến không nói gì với cô, mấy tháng nay vẫn đều đều báo phiếu điểm cho cô, nhưng một câu cũng không nhắc đến vấn đề này.
Mặc dù cô cũng không biết mình khó chịu chuyện này có ý nghĩa gì.
Nhưng lúc này cô giống như vừa được vuốt lông, cảm thấy chuyện này cũng chẳng có gì to tát.
Dẫn Thích Yến đến phòng làm việc của học viện Máy Tính để trình diện, nhưng Sư Nhạc lại không vào trong.
Ở đây người ra vào thường xuyên, hai người lại thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người.
Thích Yến đợi mãi chẳng thấy Sư Nhạc nói thêm gì nữa, anh cũng giữ im lặng.
Thấy Sư Nhạc dừng lại trước cửa, anh nói: “Vậy em vào báo danh trước đây.”
Sư Nhạc khẽ gật đầu.
Thích Yến rũ mắt, xoay người tiến vào toà nhà văn phòng của học viện, vừa mới cất bước, đột nhiên nghe thấy người phía sau gọi giật anh lại.
“Tiểu Yến.”
Đây là lần đầu tiên Sư Nhạc gọi anh sau buổi gặp mặt hôm nay.
Thích Yến xoay người lại, nhìn thấy người trước cửa nhấc vành nón lên, khóe miệng treo một nụ cười, anh bỗng sửng sốt.
Sư Nhạc bước về phía trước một bước: “Không phải là một chút.”
Thích Yến nhất thời không hiểu.
Sư Nhạc lại nói: “Mà là rất vui.”
Sư Nhạc cuối cùng cũng thoát ra khỏi những cảm xúc phức tạp vừa rồi, nhìn nam sinh đã cao hơn mình rất nhiều trước mặt, bây giờ cũng không thể gọi anh là thiếu niên nữa.
Cô không thể phủ nhận rằng mình đã có rất nhiều cảm xúc nhỏ nhặt, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, sau khi nghe thấy lời anh nói, nhìn thấy anh cười với mình, những cảm xúc đang che đậy đó thì ra đều là vui mừng.
Cô nói: “Nhìn thấy cậu, chị rất vui.”.