Bạn đang đọc Chỉ Là Sáu Ngàn Dặm FULL – Chương 17
Giọng nói của Sư Nhạc có chút khàn khàn, còn mang theo giọng mũi nhàn nhạt.
“Hửm? Được không bạn học nhỏ?”
Thích Yến chớp chớp mắt, sau đó xoay người bước xuống xe: “Được.”
Cậu đứng sang một bên, nhìn Sư Nhạc tới bên cạnh chiếc xe rồi thành thạo bước lên, sau đó dựng thẳng đầu xe, hình như đã có chút kinh nghiệm.
“Chị biết chạy xe máy?”
“Ừm.” Sư Nhạc gật đầu, “Trước đây có từng chơi một thời gian.”
Loại xe gắn máy này khác với xe mô tô hạng nặng, cô thử chút cảm giác trước, thấy không có vấn đề gì thì nghiêng đầu hỏi: “Đưa cậu về nhà trước nhé?”
“Chị nói lời giữ lời.”
Thích Yến khẽ cười: “Không cần đâu.”
“Chị có chuyện gì sao?”
“Không sao.” Sư Nhạc che giấu động cơ của mình, theo cô nghĩ thì chuyện này cũng không có gì đáng xấu hổ, “Chỉ là đột nhiên muốn đi hóng gió thôi.”
Trước đây Hứa Tịnh hay lái xe đưa cô ra ngoài lúc nửa đêm vắng người, chạy băng băng một đường thẳng, vừa sảng khoái lại kích thích, cũng là một cách trút bỏ buồn bực rất hiệu quả.
Thích Yến khẽ nhíu mày, nhớ lại cảnh tượng cậu nhìn thấy trong Trung Tâm Y Tế đêm hôm trước.
Im lặng vài giây, đầu ngón tay của cậu xoa nhẹ lên đường may quần, sau đó ngước mắt lên, nói: “Vậy sao chị không đưa em đi cùng?”
Động tác của Sư Nhạc thoáng khựng lại: “Gì cơ?”
“Em quen thuộc Dư Bình hơn.” Thích Yến chầm chậm nói, “Biết chỗ nào thích hợp để hóng gió.”
Sư Nhạc hơi nhướng mày, nhìn cậu thiếu niên trước mặt: “Yên sau xe gắn máy của chị chưa bao giờ chở ai cả.”
Cô nói thật, vì mỗi lần ra ngoài Hứa Tịnh đều có xe riêng, nên cô không cần phải chở cô ấy.
Còn những lúc mệt mỏi, cô chỉ muốn cùng Hứa Tịnh lái xe ra ngoài dạo chơi một vòng, không nóng cũng không lạnh, những người muốn tìm kiếm sự kích thích gặp cô cũng sẽ mất hứng.
Muốn rù quyến cô cũng không thể lên xe.
Cho nên đến tận bây giờ cô vẫn chưa từng chở ai.
Yết hầu Thích Yến khẽ lăn lộn, vô thức nhìn về phía yên sau, cố đè nén chút mất mát trong lòng vừa khiến cậu cảm thấy khó chịu.
Sau đó cậu lại nghe cô nữ sinh cười nói: “Lên đi, cho bạn học nhỏ một ngoại lệ.”
Thích Yến lập tức ngẩng đầu lên.
“Có ngốc không cơ chứ.” Sư Nhạc ngoái đầu ra sau, ra hiệu cho cậu lên xe: “Đây chẳng phải là xe của cậu sao? Có lý nào chị lại không cho cậu lên xe?”
Khóe môi Thích Yến khẽ cong lên, từ phía sau trèo lên xe, sau đó chống tay lên khung xe phía sau.
Sư Nhạc khởi động xe: “Bạn học nhỏ, chỉ đường.”
“Bên trái.”
Bên trái là con đường mà cô và Hứa Tịnh đã chạy lúc nãy, rất vắng người, Sư Nhạc vốn dĩ cũng muốn đi về hướng này.
Cô hít nhẹ một hơi: “Ngồi vững nhé.”
Chiếc xe gắn máy lướt nhanh như cơn gió, chẳng mấy chốc đã lái ra ngoài.
Không giống như những con đường trong thành phố, đường ở nông thôn khá dằn xóc, không thể phóng như bay, nhưng vẫn có thể chạy ở tốc độ nhanh, gió cũng sẽ tạt vào mặt, trải nghiệm hoàn toàn khác biệt này khiến Sư Nhạc cảm thấy khá thoải mái.
Người phía sau rất yên lặng, giống như thực sự coi mình là một người dẫn đường, đồng thời lặng lẽ che đậy hơi thở có chút lộn xộn của mình.
Cậu thật sự là một người rất biết đặt mình vào đúng chỗ, dùng một thái độ khiến người khác thoải mái.
Sư Nhạc cũng không nói chuyện với cậu.
Xe đã chạy được một quãng đường rất xa, Sư Nhạc cũng không biết mình đã lái đến đâu.
Chỉ biết chạy một đường thẳng về phía trước, đuổi theo ánh hoàng hôn, ngửi mùi thơm của bùn đất và cỏ cây tươi tốt trong không khí.
Gương mặt của cậu thỉnh thoảng lại bị mái tóc dài của cô nữ sinh tung bay về phía sau che khuất.
Có chút ngứa ngáy, nhưng Thích Yến vẫn không vén tóc của cô ra khỏi mặt, để cho chút bí mật không thể nói ra đó theo tâm trí rối bời của mình và mái tóc lộn xộn của cô tung bay theo gió.
Cậu siết chặt khung sau của chiếc xe đến nỗi hai bàn tay trắng bệch.
Xe cuối cùng cũng dừng lại trước một ngã ba, giao lộ khá nhỏ, Sư Nhạc chưa từng đi qua kiểu đường này.
Lúc cô còn đang suy nghĩ có nên quay về hay không, Thích Yến bỗng nhiên cất tiếng: “Chị, muốn đi ngắm hoàng hôn không?”
Sư Nhạc nhướng mắt nhìn về phía chân trời, mặt trời lúc này đã sắp lặn: “Hoàng hôn?”
Thích Yến chỉ con đường nhỏ bên cạnh: “Đi về hướng bên này, có một ngọn đồi, khoảng mười phút là tới nơi.”
Sư Nhạc bây giờ vẫn chưa muốn về, cô rút chìa khóa xe: “Đi thôi.”
Thích Yến bước xuống xe, đi về phía trước, tìm một cành cây giúp cô khai thông đám cỏ dại mọc ven đường.
Sư Nhạc quan sát: “Có vẻ bình thường rất ít người đi.”
“Ừm.” Thích Yến vừa đi vừa trò chuyện với cô, “Trước đây những người chăn trâu trong thôn hay đi đường này, nhưng bây giờ chẳng còn mấy nhà nuôi trâu nữa, cho dù có nuôi cũng thả ở những chỗ gần thôn.”
Sư Nhạc nhàn nhạt hỏi: “Cậu từng nuôi rồi?”
“Từng nuôi.” Thích Yến trả lời lại rất nhanh, “Trâu thường nuôi để cày đất, nhưng bây giờ không cần tới nữa.”
Cậu thiếu niên đi phía trước, dáng người cao ráo, cúi đầu cẩn thận mở đường cho cô, khi nói chuyện giọng nói vừa nhẹ nhàng lại từ tốn, mang đến cho người nghe một cảm giác an toàn không thể giải thích được.
Loại cảm giác an toàn này ập đến rất đột ngột.
Sư Nhạc lúc này mới bỗng nhiên phát hiện, cô và cậu bạn học nhỏ này chỉ mới quen nhau được hơn một tuần, vậy mà cô đã đồng ý cùng cậu leo lên ngọn núi không biết tên để ngắm hoàng hôn.
Ánh mắt của cô hơi dừng lại trên lưng cậu: “Bạn học nhỏ, hình như cái gì cậu cũng biết nhỉ.”
Động tác của Thích Yến thoáng ngừng lại, sau đó cậu lắc đầu: “Cũng chưa chắc.”
Sư Nhạc còn muốn nói gì đó thì đã nghe thấy Thích Yến nói: “Đến rồi.”
Cô ngẩng đầu lên, vòng vèo một hồi cuối cùng cũng nhìn thấy cảnh hoàng hôn trên ngọn núi cao phía xa xa, ánh mặt trời rực rỡ phản chiếu trên đỉnh núi.
Ngọn đồi này chỉ có vài tảng đá và một đám cỏ dại, đìu hiu và đơn sơ hơn những gì cô từng thấy ở bất kỳ danh lam thắng cảnh hay thành phố nào.
Cũng rất trong lành.
Dưới chân núi có mấy ngôi nhà, mặt trời treo trên đỉnh núi, trên bầu trời dường như đã bắt đầu lóe lên vài ngôi sao, Sư Nhạc ngồi lên một tảng đá, nhìn về phía xa xa: “Nơi này thực sự rất đẹp.”
Thích Yến đang ngồi cách cô không xa, nghe cô nói vậy thì ngẩng đầu lên: “Chị thích là được rồi.”
Sư Nhạc nhìn cậu một giây: “Bạn học nhỏ.”
Ánh mắt Thích Yến dừng lại trên người cô.
Sư Nhạc: “Năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
“Mười bảy.”
Sư Nhạc di chuyển vị trí, ngồi xuống: “Nhỏ hơn chị ba tuổi.”
Thích Yến nhặt một cành cây lên, giọng nói có chút cứng nhắc: “Sắp mười tám rồi.”
Sư Nhạc bị giọng điệu bướng bỉnh khó giải thích này của cậu chọc cười: “Vậy thì chị cũng lớn tuổi hơn mà.”
Thích Yến im lặng, cậu không tìm được lời nào để phản bác.
“Mười bảy tuổi, một độ tuổi rất đẹp.” Sư Nhạc cười trong trẻo, “Ở độ tuổi này, đáng ra nên vui vẻ hơn một chút, táo bạo hơn một chút.”
Thích Yến có chút sửng sốt.
Sư Nhạc cũng không nói thêm nữa.
Cô đứng dậy, hướng về phía ánh hoàng hôn huýt sáo một tiếng.
Đồng ý dẫn Thích Yến đi hóng gió cùng còn vì một nguyên nhân, đó là trách nhiệm trên vai cậu quá nặng, lúc nào cũng đặt mình vào một khuôn phép quy tắc, dè dặt và thận trọng.
Cho dù muốn hút thuốc cũng phải trốn vào một góc không để người khác biết, như vậy thực sự rất mệt mỏi.
Sư Nhạc cảm thấy giữa hai người có một vài điểm khá giống nhau, vì cả hai đều mệt mỏi nên đi hóng gió cùng nhau cũng chẳng có gì là lạ.
Thích Yến cũng đứng dậy: “Lúc mười bảy tuổi chị đã làm những gì?”
“Chị của năm mười bảy tuổi ấy à.” Giọng nói của Sư Nhạc có chút lười biếng, quay đầu lại mỉm cười, “Trù tính một chuyện rất lớn lao.”
Khóe miệng Thích Yến khẽ cong lên: “Có táo bạo không?”
“Rất táo bạo.” Sư Nhạc bật cười, “Không ai táo bạo hơn chị được đâu.”
Cô không nói nữa, Thích Yến cũng không hỏi nhiều, cũng không dám hỏi.
Hai người đứng im lặng một lúc, Thích Yến đột nhiên mở lời: “Chị, bài hát mà lần trước chị hát ở Thanh Thành tên gì vậy?”
Sư Nhạc có chút kinh ngạc: “Cậu còn nhớ à?”
“Ừm.” Thích Yến rũ mắt, “Nghe rất hay, sau đó em có thử tìm, nhưng không tìm được.”
Một tiếng cười trầm thấp vang lên bên tai, Thích Yến quay đầu lại, bắt gặp đôi mắt đang cười của Sư Nhạc.
“Tìm không ra là phải rồi.” Cô nói, “Đó là bản gốc.”
Thích Yến có chút kinh ngạc: “Là bài hát chị tự viết?”
“Ừm.”
Suốt hai mươi mấy tiếng ngồi trên xe lửa không có việc gì để giết thời gian, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, giai điệu đó từ từ hiện lên trong đầu cô.
Cứ thế, trên cây cầu ở Thanh Thành, giai điệu đó đã được hình thành một cách tùy hứng.
Sư Nhạc hỏi: “Thích nghe không?”
Thích Yến ngập ngừng gật đầu.
Sư Nhạc quay người lại, ngồi xuống tảng đá: “Qua đây.”
Thích Yến thấy cô lấy điện thoại ra mày mò một hồi, sau đó ngẩng đầu lên nhìn cậu, trịnh trọng nói: “Để cảm ơn buổi hoàng hôn của bạn học nhỏ, chị sẽ tặng cho cậu một buổi concert nho nhỏ.”
Thích Yến im lặng mỉm cười.
Tầm mắt của cậu đảo qua chỗ ngồi bên cạnh Sư Nhạc, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô.
Sư Nhạc đang mãi chú ý vào điện thoại, không để ý tới hành động của cậu.
Cô chọn một giai điệu piano trên app, nhẹ nhàng nhấn nhấn, sau đó cất tiếng hát.
“Người là làn gió đêm mát lạnh
Ngân hà kia dù bị lu mờ cũng chỉ là tạm thời
Người là cảnh sớm mai rực rỡ trong ánh mắt tôi
Người là tiếng ngân nga nhẹ nhàng của thời gian, như ánh sao soi sáng khắp con hẻm nhỏ.
Như phím đàn đen trắng nhấp nháy ánh nắng ban mai
Mong sau lưng người luôn có sức mạnh, mong người trở thành ánh mặt trời của riêng tôi
Mong thời gian dịu dàng với người, để người được yêu và được yêu
Ánh sáng trong mắt người vẫn luôn lấp lánh, toát lên chút hão huyền
Có một giấc mơ tôi muốn cùng người cất giữ”
…….
Mặt trời đã khuất sau ngọn núi, ánh sáng trên đỉnh núi cũng từ từ tắt dần, giọng của cô có chút khàn, không còn quá kinh diễm như đêm đó, theo gió tản ra tứ phía.
Thích Yến nhìn dáng vẻ tập trung bấm phím đàn trên điện thoại của cô nữ sinh, trong bài hát này, cậu còn nghe thấy tiếng nổ vang của trái tim mình, mạnh đến nỗi tinh thần cũng run rẩy.
Sư Nhạc đánh được nửa bài thì dừng lại, cô đưa tay lên xoa xoa cổ họng, ho nhẹ một tiếng: “Buổi concert đến đây là kết thúc.”
Nói xong vẫn không nghe Thích Yến ư hử gì.
Cô ngẩng đầu lên, thấy cậu giống như đang xuất thần thì bật cười nói: “Sao thế? Khó nghe đến mức vậy sao?”
Thích Yến khẽ chớp mắt, đối diện với khuôn mặt tươi cười của cô: “Rất hay.”
“Lần trước cậu cũng nói như vậy.” Sư Nhạc nghiêng người qua, nhìn sâu vào mắt cậu, “Nói chị nghe xem, là lời thật lòng sao?”
Thích Yến bị cô nhìn chằm chằm như vậy nhất thời có chút đứng ngồi không yên: “Thật mà.”
Sư Nhạc thấy cả người cậu như bị nhấc lên, nhịn không được bật cười: “Cậu căng thẳng gì chứ?”
Nói rồi cô mới phát hiện, hình như mình và cậu bạn học nhỏ hơi gần nhau, cũng chẳng biết từ lúc nào mà cậu đã tới ngồi bên cạnh cô.
Cô xoay người qua như vậy, bạn học nhỏ phải ngả người ra sau, quả thực có hơi kỳ lạ, chả trách cậu lại căng thẳng như vậy.
Sư Nhạc không chọc cậu nữa.
Cô cất điện thoại, đứng lên kéo dài khoảng cách: “Lần này không phải bản gốc, nếu muốn tìm có thể tìm được.”
Cô liếc nhìn sắc trời: “Đi thôi, đến giờ về rồi.”
Thích Yến mím môi, ngoan ngoãn gật đầu rồi đi theo phía sau cô.
Hai người nhanh chóng xuống núi, Sư Nhạc đang định lái xe về thì Thích Yến đã nhanh hơn một cô một bước.
Sư Nhạc đứng yên tại chỗ, nhướng mắt nhìn cậu.
“Trời tối rồi, chị lại không quen đường ở đây, có chút nguy hiểm.” Thích Yến cúi đầu khởi động xe, “Để em lái cho.”
Nghe cậu nói như vậy, Sư Nhạc cũng không cố chấp nữa, cô ngồi lên yên sau, đưa chìa khóa cho Thích Yến.
Thích Yến xoay người nhận lấy, ánh mắt tình cờ xẹt qua lòng bàn tay của Sư Nhạc: “Tay chị làm sao vậy?”
Cậu nhớ lúc ở trên núi không để cô bị thương ở đâu cả.
Đầu ngón tay Sư Nhạc khẽ co lại, thu tay về: “Chắc không cẩn thận va phải chỗ nào đó, không sao.”
Lớn lên từ miền núi nên Thích Yến rất rõ các loại vết thương bị ngã, không có chỗ nào ngã mà để lại vết thương trong lòng bàn tay như vậy.
Nếu có bị thương cũng sẽ bị thương dưới cổ tay, hoặc là bàn tay, huống hồ trên người Sư Nhạc lại vô cùng sạch sẽ, dáng vẻ này không giống như vừa bị ngã.
Mà giống như cầm thứ gì đó trong tay bị cắt phạm, hơn nữa còn bị trước khi đến đây.
Thích Yến khẽ cau mày, khởi động xe.
Bất tri bất giác hai người đã chạy đến một nơi khá xa, lúc về đến nơi quen thuộc thì trời đã tối hẳn, trong thôn lại không có đèn đường, đâu đâu cũng một màu đen kịt.
Thích Yến cho xe dừng lại trên cây cầu bên bờ sông Thanh: “Chị đợi em một chút.”
Sư Nhạc tưởng cậu có chuyện gì đó, cô bèn xuống xe, định nói mình tự đi bộ về cũng được.
Nhưng Thích Yến đã chạy mất dạng, cô đành phải đứng lại tại chỗ đợi cậu.
Cô dựa vào xe đợi khoảng một lúc thì thấy cậu thiếu niên chạy về, trong tay cầm thêm thứ gì đó.
“Chị, đưa tay.”
Sư Nhạc không hiểu lắm, đưa bàn tay không bị thương ra.
Thích Yến: “Tay kia.”
Sư Nhạc lúc này mới nhìn thấy rõ món đồ Thích Yến đang cầm trong tay, là vài miếng băng cá nhân.
Cô sửng sốt: “Cậu đi mua à?”
Đúng rồi, trước đây Hổ Tử từng nói ở đây có một cửa hàng nhỏ, Thích Yến cũng từng mua bàn chải đánh răng cho cô ở đó.
“Ừm.” Thích Yến xé miếng băng cá nhân ra, “Chị cầm điện thoại soi giùm em.”
Mua cũng đã mua rồi, Sư Nhạc cũng không tiện từ chối, cô lấy điện thoại ra chiếu sáng cho cậu.
Trước giờ cô vẫn không mấy để ý đến chút vết thương trong lòng bàn tay như vậy, hoặc nói là không quan tâm, cũng không muốn nhìn.
Lúc này nhìn kỹ lại, cô cảm thấy thực ra cũng không có gì nghiêm trọng.
Thích Yến lấy khăn giấy ướt luôn mang theo bên mình ra, nhẹ nhàng lau sạch vết máu cho cô, sau đó mới dán miếng băng cá nhân lên.
Sư Nhạc nhìn dáng vẻ cẩn thận tỉ mỉ của cậu: “Bạn học nhỏ, cậu thực sự rất chu đáo.”
Thích Yến không tiếp lời cô, cậu nhét mấy miếng băng cá nhân còn lại vào tay Sư Nhạc, ngữ khí nhàn nhạt nói: “Xong rồi.”
Sư Nhạc nhìn vẻ mặt của cậu, cách mấy giây sau, cô ngạc nhiên nói: “Cậu đang giận sao?”
Thích Yến: “Đâu có.”
Sư Nhạc giống như phát hiện ra châu lục mới, cô vươn tay cản lại động tác muốn khởi động xe của Thích Yến: “Phải không? Đâu có giống.”
“Để chị xem nào, bạn học nhỏ cũng biết giận hờn?”
Thích Yến cũng không biết tại sao mình lại có cảm giác buồn bực, vết thương đó quả thực không có gì nghiêm trọng, nhưng lau sạch rồi mới thấy miệng vết thương rất dài, vị trí trong lòng bàn tay cũng hơi sâu.
Vậy mà cô vẫn thản nhiên lái xe nhanh như không, còn không hề biểu hiện ra chút đau đớn gì.
Tầm mắt cậu rơi xuống tay nắm xe bên kia, nói không chừng trên đó vẫn còn vết máu của cô.
Sư Nhạc hỏi: “Cậu giận chuyện gì vậy?”
Thích Yến: “Đâu có giận.”
Sư Nhạc: “Cậu chưa bao giờ nói chuyện với chị kiểu đó cả.”
Cô ngẫm nghĩ một chút: “Hay là chị làm phiền cậu rồi?”
“Không phải.” Thích Yến nhẹ nhàng hít vào một hơi, nhìn vẻ mặt ‘vẫn xem như không có gì nghiêm trọng’ của cô, hỏi: “Chị không biết mình bị thương sao?”
Sư Nhạc: “?”
Cô hơi khựng lại: “Cậu giận chuyện này?”
“Không phải giận.” Thích Yến vòng qua bên kia xe, suy nghĩ tìm một cái cớ thích hợp, rũ mắt, nhẹ giọng nói: “Nếu biết tay chị bị thương, em sẽ không để chị lái xe.”
Hoàn toàn không ngờ lại là nguyên nhân này, Sư Nhạc xoay người lại, chống tay lên yên xe, hai người cách một chiếc xe nhìn nhau.
“Là chị muốn chạy, hơn nữa còn chơi rất vui vẻ.” Sư Nhạc nói, “Còn phải cảm ơn cậu nữa, bạn học nhỏ.”
Thích Yến vẫn giữ im lặng.
“Là chị không tốt, chị không chú ý.” Sư Nhạc cảm thấy mình đã khiến bạn học nhỏ tự trách, cô cố ý nhẹ giọng nói: “Cho chị xin lỗi nhé, được không?”
Lông mi Thích Yến khẽ run lên, cậu ngẩng đầu nhìn cô.
Sư Nhạc thấy cậu có phản ứng thì cười nói: “Bạn học nhỏ cũng có lúc cáu kỉnh nhỉ.”
Thích Yến ngẩn ngơ nhìn cô vài giây, sau đó hỏi: “Sao chị cứ gọi em là bạn học nhỏ vậy nhỉ?”
“Em không còn nhỏ nữa.” Cậu từ tốn nói, “Sắp thành niên rồi.”
Còn nói mình không nhạy cảm?
Sư Nhạc đành chiều theo ý cậu: “Vậy cậu nói xem, chị phải gọi cậu thế nào?”
“Thích Yến?”
“Tiểu Yến?”
“Hay là em trai?”
Nhớ đến cách gọi của Lưu Thủy Dương, rồi lại nhớ đến sự cố chấp của cậu đối với tuổi tác, Sư Nhạc nhịn không được đùa giỡn: “Vậy gọi là anh Yến giống Lưu Thủy Dương nhé, được không?”
Nghe cô nói vậy, Thích Yến đã biết cô không hề coi trọng chuyện này, còn xem cậu như con nít mà dỗ dành.
Lồng ngực Thích Yến nhất thời có chút ngột ngạt, nhưng lại không biết nên bung xõa ở đâu.
Cuối cùng, cậu buồn bực chuyển tầm mắt sang chỗ khác: “Gọi là Tiểu Yến đi.”
“Vậy thì gọi là Tiểu Yến.” Sư Nhạc đứng thẳng người dậy, giơ tay lên, “Cám ơn miếng băng cá nhân của Tiểu Yến, chị về đây.”
Thích Yến bước tới vặn chìa khóa: “Để em đưa chị về.”
Cậu vừa mới di chuyển, đèn xe ô tô gần đó đột nhiên bật sáng, ánh đèn chói mắt lập tức chiếu thẳng vào hai người.
Cả hai lần lượt xoay người lại, nhìn thấy một người bước xuống xe.
Hứa Tịnh đạp giày cao gót cộc cộc cộc đi tới, tầm mắt của cô ấy đảo qua hai người bọn họ, nhìn đi nhìn lại rồi nói: “Tớ ngồi ở đó nhìn hai người bọn cậu cả buổi rồi đấy, trời tối đen như mực mà còn đứng đây làm gì vậy?”
Còn chụm đầu vào nhau nữa chứ.
Sư Nhạc: “Cậu chưa đi sao?”
Hứa Tịnh chìa chiếc điện thoại di động trong tay ra: “Điện thoại của cậu rơi trong xe tớ, bật mãi không thấy lên máy, tớ nghĩ chắc hết pin rồi, định đem trả lại cho cậu.”
“Đến trường thì phát hiện cậu không có ở đó, nói là cậu chưa về, nên tớ chạy qua đây tìm thử.”
Cô ấy liếc nhìn cậu thiếu niên bên cạnh, nở một nụ cười đầy ẩn ý: “Không ngờ lại ở đây hẹn hò?”
Bàn tay đang nắm tay lái của Thích Yến khẽ siết chặt.
Sư Nhạc đột nhiên bật cười: “Nói điên khùng gì đó hả? Đây chỉ là một bạn học nhỏ thôi.”
“Bạn học nhỏ mà lớn thế này á?”
Vừa cao ráo lại đẹp trai, tấm lưng còn thẳng tắp, đến một người chuyên ngắm trai đẹp như Hứa Tịnh còn phải công nhận nhan sắc này không có chỗ nào để soi mói.
Làm gì có học sinh tiểu học nào đẹp trai tới nhường này?
Hứa Tịnh không tin.
Cô ấy như sực nhớ ra gì đó, thử thăm dò: “Bạn học nhỏ mà cậu nói rất được lòng người, là cậu ấy?”
Sư Nhạc gật đầu: “Vừa nãy mới mượn xe của cậu ấy đi dạo một vòng.”
Cô liếc mắt nhìn Thích Yến, thấy đối phương không biểu hiện gì nhiều, có lẽ cũng không để bụng câu nói đó, lúc này cô mới uể oải nói: “Đừng nói nhảm nữa, dọa người ta sợ bây giờ.”
Hứa Tịnh cũng biết câu này của cô có ý gì, đừng làm người ta khó xử.
Cô ấy cũng không nhắc đến chuyện này nữa, chào hỏi Thích Yến một câu: “Chào cậu.”
Thích Yến nhướng mắt: “Chào chị.”
Giọng nói vừa cất lên, Sư Nhạc liền đưa mắt nhìn cậu.
Cậu luôn lịch sự với mọi người, cũng không bao giờ bày tỏ thái độ với người khác, câu chào hỏi này cũng chẳng có vấn đề gì.
Nhưng vẻ mặt của cậu lúc này quả thực có hơi hời hợt.
Hứa Tịnh cũng không mấy để ý: “Cũng khá lạnh lùng boy đấy.”
“Đi không?” Cô ấy xoay đầu lại, “Tiện đường chở cậu về luôn?”
Sư Nhạc gật đầu, quay sang nói với Thích Yến đang giữ xe: “Vậy không làm phiền cậu nữa, chị về với bạn đây.”
Thích Yến gật đầu, ôn hòa nói: “Tạm biệt chị.”
Nghe giọng điệu này và câu chào hỏi vừa rồi, Hứa Tịnh lặng lẽ nhướng mày một cái.
Hai người quay về xe, Hứa Tịnh cho xe chạy phía trước để quay đầu lại, lúc đi ngang của Thích Yến đang đứng trên cầu, cô ấy mở cửa sổ, vẫy tay: “Tiểu mỹ năm, bái bai!”
Thích Yến rũ mắt, nhẹ nhàng gật đầu với cô ấy, sau đó ánh mắt chuyển sang Sư Nhạc đang ngồi trên ghế lái phụ.
Cô cũng vẫy tay bái bai cậu.
Thích Yến khẽ cười.
Sau khi quay đầu xe, Hứa Tịnh liếc mắt nhìn gương chiếu hậu, nhìn đến khi bóng dáng đó dần mất hút: “Thật sự chỉ là bạn học nhỏ?”
Sư Nhạc: “Nếu không thì sao?”
Hứa Tịnh chợt nhớ đến sự thay đổi tinh tế trong biểu hiện của cậu thiếu niên: “Hình như cậu ấy có ý với cậu đúng không?”
Sư Nhạc dựa vào ghế lái phó, chống tay lên cửa sổ, nhìn lòng bàn tay đã dán băng cá nhân của mình, nhẹ giọng nói: “Chắc không đâu.”.