Đọc truyện Chỉ Là Chuyện Thường Tình – Chương 41: Vị thuỳ phong lộ lập trung tiêu
Kết thúc tiệc rượu, bữa tiệc cuối năm khép lại bằng màn vũ hội hoành tráng.
Trong âm thanh dìu dặt của điệu Valtz duyên dáng. Trác Thanh Liên và Tịch Nhan nhảy điệu đầu tiên. Hai người ôm nhau tao nhã, bước đi trong tiếng nhạc êm dịu, bay bổng. “Trai tài gái sắc”, “Kim đồng ngọc nữ” mà người ta vẫn hay nói, là đây sao?
Tô Hàng mắt không rời khỏi đôi tình nhân đang lướt đi trên sàn nhảy, từng bước nhảy uyển chuyển của họ, như đang giày xéo trái tim anh, từng bước, từng bước một.
“Anh xem hai người họ, có giống một đôi thần tiên không?”. Phó Viêm đứng sau lưng, vô tư buông một câu bình luận.
Tô Hàng á khẩu, không biết nói gì cho phải.
“Tiến sỹ Tô, anh không nhảy sao?”
Anh lắc đầu. Phó Viêm lấy hai ly sâm panh trên bàn, đưa cho anh: “Nào, tôi chúc anh một ly!”
Tô Hàng chạm cốc với anh, rồi một hơi uống cạn ly rượu trong tay.
Có người phục vụ bước tới, lịch sự nói với Phó Viêm: “Phu nhân ngài mời ngài qua bên kia một chút!”
Phó Viêm áy náy cười nói với Tô Hàng: “Tôi xin phép một chút!”
Anh quay sang: “Anh cứ đi đi, không phải lo cho tôi đâu”.
Phó Viêm bước về phía Trác Thanh Y đang ngồi trên sofa trong góc, cô túm lấy tay anh, nũng nịu: “Anh làm gì mà không ở bên vợ, lại cứ kè kè bên người đàn ông kia? Anh đừng có quên, anh ta là tình địch của anh trai em đó!”
“Em đúng là trẻ con!”, Phó Viêm khẽ thở dài, “Anh ta là tổ trưởng tổ chuyên viên do tỉnh cử đến, công trình lần này có được nghiệm thu thông qua hay không, một câu nói của anh ta là vô cùng quan trọng. Nhân vật quan trọng như thế, không thể sơ suất được!”
“Nhưng mà vừa rồi anh trai em đã đắc tội với người ta rồi đó thôi!” Trác Thanh Y nhìn Tô Hàng một mình bơ vơ, mặt mũi ỉu xìu đứng trong góc nói.
“Anh cũng thấy thế, những lời vừa rồi của anh trai em có ý châm biếm, mỉa mai anh ta có mắt mà không có tròng”, Phó Viêm đáp, “Đứng trên lập trường của một người tình địch, anh có thể hiểu được; nhưng với vai trò là giám đốc Trác Thị, trước con mắt bao người nhìn vào, những lời đó có hơi quá!”
“Là anh ta chọc tức anh trai em đó chứ!”. Thanh Y không phục kêu lên, “Anh ta tối nay đến rõ ràng là chẳng có ý gì tốt đẹp. Nếu là anh, có người đàn ông khác tỏ ý thèm muốn vợ của anh, lại còn ngang nhiên khiêu khích như thế, anh có bấm bụng mà chịu được không?”
Phó Viêm cười, nắm chặt tay cô: “Nếu mà có ai cướp em ra khỏi tay anh, anh sẽ quyết đấu một trận sống còn với hắn!”
“Không chỉ có em, mà còn cả con của chúng ta nữa”. Thanh Y khẽ nghiêng đầu, cười ngọt như mật, phản chiếu dưới ánh đèn mờ ảo, càng duyên dáng, yêu kiều, đáng yêu gấp bội
“Ái chà, ngọt ngào quá đi mất!”, Tịch Nhan không biết từ lúc nào xuất hiện phía sau lưng họ.
Nhảy liên tiếp mấy bài, cô vẫn đang thở hổn hển. Được Phó Viêm đưa cho cốc co-ca, cô ngửa cổ làm một hơi.
“Chị dâu, hôm nay chị cực kỳ xinh đẹp lộng lẫy, anh em được phen nở mày nở mặt rồi”, Thanh Y thật thà khen ngơi.
“Chẳng qua là hôm nay em không khỏe nên chưa xuất hiện mà thôi”, Tịch Nhan ân cần hỏi han, “Còn thấy buồn nôn, khó ở nữa không? Vì em bé, em phải cố ăn nhiều một chút”
“Cô ấy dạo này ăn uống khá hơn rồi, mỗi tội tính khí thất thường, dễ nổi cáu không lý do thôi”, Phó Viêm đứng bên trả lời thay vợ.
Tịch Nhan khuyên nhủ: “Đấy là biểu hiện của việc mang thai thôi, không có gì lạ cả. Là chồng, càng nên hiểu là thông cảm cho vợ”.
Thanh Y dẫu môi, nhìn cô cười đầy ẩn ý: “Hy vọng chị và anh em cũng sớm sinh một nhóc tỳ xinh xắn”.
Hai má Tịch Nhan thoắt cái đỏ bừng “Bọn chị…vẫn còn lâu lắm!”
“Sang năm làm anh em hai mươi chín tuổi rồi. Đến nằm mơ cũng chỉ mơ làm bố thôi!”
Chủ đề này khiến Tịch Nhan đỏ mặt, nhất là trước mặt Phó Viêm. Cô quay đầu, nhìn trong sàn nhảy rộng lớn, lung linh rực rỡ sắc màu, từng đôi dập dìu, đâu đâu cũng toàn các nhân vật hào phóng, lộng lẫy.
Nổi bật nhất trên sàn lúc này không ai khác ngoài Triều Nhan, cô mặc một bộ lễ phục cổ trễ màu đỏ tươi, trang điểm lộng lẫy, đang được một vòng các vị khách nam giới vây quanh. Kết thúc điệu Slow Rock, tiếp đến Skaters Waltz (Valse trượt băng), rồi Rumba, Chachacha, hết điệu này đến điệu khác, vô cùng hứng thú và cuốn hút, như con bướm bay lượn trên những khóm hoa.
Tịch Nhan nhìn mà trầm trồ thán phục tinh lực dồi dào và kỹ thuật vũ đạo điêu luyện của chị mình, những điệu chậm cô còn đối phó được, chứ gặp những điệu tiết tấu nhanh, đòi hỏi bước nhảy mạnh mẽ thì đành chịu thua. Mặc cho Trác Thanh Liên dẫn dắt tốt đến đâu, kiên nhẫn đến thế nào, cô vẫn bước lỡ nhịp mấy lần, dẫm cả lên chân anh, đành thất thểu lui ra bên ngoài.
Trác Thanh Liên khôi ngô phóng khoáng, kỹ thuật vũ đạo lại tinh xảo, từ phu nhân đến tiểu thư, đều tranh nhau nhảy với anh. Suốt buổi tối, anh ôm những người phụ nữ khác nhau, nhảy những điệu khác nhau, cô bỗng thấy mình thật vô dụng, vô công rỗi nghề.
Thanh Y buồn ngủ, Phó Viêm xin phép về trước, đưa cô về nhà. Tịch Nhan ngồi lại một mình, cảm giác buồn chán càng tăng thêm. Trên sàn Trác Thanh Liên đang cùng Triều Nhan nhảy điệu Skaters Waltz. Triều Nhan đôi mắt mơ màng, toàn bộ cơ thể như dính sát vào lòng anh.
Còn Trác Thanh Liên, bóng dáng cao lớn uyển chuyển của anh hết lần này tới lần khác lướt qua, hết sáng lại tối, cô thậm chí nhìn không rõ gương mặt biểu cảm của anh…
Tịch Nhan phát hiện ra, mình không thích cái cảnh tượng đang diễn ra trước mắt cho lắm. Đứng cách nhau có một đọan, nhưng Trác Thanh Liên khiến cô cảm giác thấy xa lạ, vẻ phóng khoáng và phong lưu của anh, không giống Trác Thanh Liên mà cô đã biết. Tịch Nhan bỗng cảm thấy cô đơn, như cô tới một mình vậy.
Tịch Nhan một mình bước ra ban công, tựa vào lan can. Bước ra khỏi vũ đài sôi động náo nhiệt, bên ngoài là một thế giới hoàn toàn khác.
Trận mưa rả rích suốt một ngày trời, không biết đã tạnh từ bao giờ. Bầu trời đêm đen như mực, điểm xuyến vài ánh sao lung linh, tỏa ra thứ ánh sáng mờ ảo, xa xăm và khó đoán định.
Từ phía giáo đường thiên chúa, vẳng vặng đâu đây có tiếng ca, từng đợt, từng đợt vọng lại. Cô chú ý lắng nghe, mới nhận ra đêm nay là đêm Giáng sinh.
Đêm lạnh cóng, cái lạnh như thoát ra từ trong tim, Tịch Nhan đưa hai tay ôm lấy mình, toàn thân run rẩy.
Cô chỉ mặc một bộ lễ phục hở vai, sao mà không lạnh cho được? Đúng lúc chuẩn bị quay lưng bước vào, một luồng hơi ấm từ phía sau luồng đến, một tấm áo khoác nam choàng lên vai cô, bọc kín lấy cô.
“Kiều Dật!”, Tịch Nhan mừng rỡ quay đầu lại, gương mặt bất giác cứng đờ.
“Tự thử tinh thần phi tạc dạ, vị thủy phong lộ lập trung tiêu?”[1].Tô Hàng khẽ ngâm nga, ánh mắt sâu thẳm dừng lại trên gương mặt cô, “Anh đang tự hỏi mình, em ở bên anh ta, có thật sự hạnh phúc?”
[1] Ánh sao đêm nay không còn là ánh sao đêm qua, em còn vì anh đứng giữa đêm gió cho tới tận nửa đêm
Tịch Nham lạnh lùng: “Đáng lẽ tối nay anh không nên xuất hiện ở đây!”
“Nếu anh không đến, thì sao có thể nhìn thấy em lộng lẫy xinh đẹp thế này, càng không thể thấy nỗi cô đơn tận sâu trong lòng em được”.Tô Hàng định liệu kỹ càng nhìn cô chăm chú, “Tịch Nhan, cuộc sống làm vợ người giàu có không hợp với em!”
“Không cần anh phải bận tâm, em tự biết mình hợp với cuộc sống như thế nào”. Tịch Nhan nói xong, quay lưng đi thẳng.
Tô Hàng đưa tay ra, nắm chặt cổ tay cô. Tịch Nhan muốn thoát ra, lại cảm giác như anh đang dùng hết sức bình sinh để nắm lấy cô, từng ngón tay bấm vào da thịt cô.
“Tô Hàng, buông em ra!” Cô cắn môi, cố gắng kìm nén cảm xúc dâng trào trong lòng.
Tô Hàng mặt mũi xanh xám, túm chặt cánh tay cô, lực dùng hơi quá, khiến cánh tay mỏng manh của Tịch Nhan bị siết đau điếng.
“Tại sao anh vẫn không chịu hiểu?”, Tịch Nhan cau mày, “Chuyện của chúng ta kết thúc từ lâu rồi, đã chấm hết từ năm năm trước rồi!”
“Năm ấy, là em nói lời chia tay, anh không hề đồng ý”. Ngữ điệu của Tô Hàng hệt như đứa trẻ càng quấy, “Em nhớ ra chưa? Từ đầu đến cuối, anh không nói câu nào là chấp nhận cả”
“Nhưng anh cũng không phản đối gì hết”.
“Khi ấy, anh vẫn chưa hoàn toàn xác định được tình cảm của mình. Trông thấy em, là anh lại nhớ đến Triều Nhan, ai bảo hai người là chị em cơ chứ? Có điều, anh thật sự hy vọng em có thể đợi anh…”
“Tại sao em lại phải đợi anh? Anh có hứa hẹn gì với em sao?”. Tịch Nhan nhắc lại chuyện cũ, vẫn thấy tủi thân, “Anh thậm chí còn chưa từng nói anh yêu em, em cảm thấy mình chỉ là kẻ thế thân…”
“Anh yêu em!”. Anh kiên quyết nói, “Tịch Nhan, anh yêu em. Đời này kiếp này, anh không thể không có em!”
“Xin lỗi, câu đó hình như phải do tôi nói ra mới đúng chứ?”, một giọng nam rõ ràng từ phía sau lưng họ truyền tới.
Hai người cùng kinh ngạc, không hẹn mà cùng quay đầu lại nhìn. Liền đó họ thấy Trác Thanh Liên đứng ở cửa, vẻ mặt nửa như cười nửa như không, bí hiểm khó lường.
Sự xuất hiện của Trác Thanh Liên khiến Tô Hàng trở tay không kịp. Tịch Nhan nhân cơ hội thoát ra khỏi cánh tay anh, đồng thời lấy áo khoác trên mình trả lại cho anh.
“Tịch Nhan, đến đây nào. Đây là điệu nhảy cuối cùng của tối nay rồi, anh muốn nhảy cùng em!”. Trác Thanh Liên tiến lên phía trước, một tay ôm gọn Tịch Nhan, bước hai bước về phía phòng khiêu vũ, bỗng dừng bước, nhướng mày, nói với Tô Hàng: “Tiến sỹ Tô, rất cám ơn anh đã chăm sóc cho vợ sắp cưới của tôi. Có điều, từ nay về sau, tôi sẽ không làm phiền anh nữa!”
Tô Hàng chỉ còn biết đứng ngây ra đó, không nói lời nào nhìn họ bước đi. Ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, nhấp nháy, nhấp nháy, hỗn độn và vỡ vụn, chính như cõi lòng anh lúc này.
Một bóng hồng lướt qua. Anh sững người nhìn sang, Triều Nhan đang dựa lưng vào lan can, nheo mắt, cười lạnh lùng: “Tô Hàng, đúng là tôi đã quá đề cao vị trí của anh trong tim cô em gái của tôi!”
Cô mặc bộ lễ phục bó sát màu đỏ tươi, khoe làn da trắng trẻo nõn nà, eo thon, mông nở, vòng nào ra vòng ấy, có điều chắc vừa rồi nhảy hơi cao hứng quá, đầu tóc cô có hơi rối, lớp phấn son trên mặt cũng trôi đi, để lộ vẻ mệt mỏi.
Nếu nói Tịch Nhan là dóa hoa bách hợp trắng trong thuần khiết, thì Triều Nhan như chùm hoa gạo đỏ rực, sôi nổi, đầy nhiệt huyết, chanh chua, nhưng khi mùa hoa qua đi, đã nở là nở cho tới cùng, nở rực trời đất, trưởng thành quá sớm, cũng mau chóng tàn lụi.
Anh nhìn cô kỹ lưỡng hồi lâu, giọng mỉa mai, “Chắc là cô tự đề cao sức hấp dẫn của mình thì đúng hơn? Hay là bị Trác Thanh Liên cho hít đầy một mũi tro rồi, nên trong bụng đang cháy rừng rực!”
Nụ cười trên mặt Triều Nhan vụt tắt, lông mày chau lại, tức tối nói: “Tô Hàng, anh đừng vội cười trên nỗi đau của người khác, anh cũng chẳng có gì hơn tôi đâu!”
Triều Nhan thấy ngột ngạt, quay đầu trở lại phòng khiêu vũ ồn ào, huyên náo. Xiêm y thơm nức, nói cười vui vẻ, tiếng nhạc trầm bổng. Nhưng bầu không khí náo nhiệt này, lại càng đối nghịch với sự quạnh quẽ trong cô.
Cô không thể nào quên màn nhảy cùng Trác Thanh Liên khi nãy. Bước nhảy của anh vô cùng thành thục, rất có phong cách thân sỹ, còn Triều Nhan thân nhẹ như én, nhảy như người chuyên nghiệp trong nghề. Hai người phối hợp vô cùng ăn ý, có thể nói là hoàn hảo, bài “Quick Waltz” (Valse nhanh) này chẳng khác gì một màn biểu diễn vũ đạo.
“Em rể, “em” nhảy thật là đẹp”. Cô thì thầm vào tai anh “Lời yêu thương nói nghe cũng thật xúc động. Trong mắt anh, nó là vàng ròng, còn tôi thì sao?”
Trác Thanh Liên nghe trong câu nói có hàm ý khác, không thèm đếm xỉa đến câu hỏi của cô.
“Cá nhân tôi thì thấy rằng, nếu Tịch Nhan là vàng ròng, thì tôi chính là kim cương”. Chưa bao giờ hai người ở sát nhau đến vậy, đôi mắt sáng ngời của Triều Nhan, không kiêng nể gì chăm chăm nhìn anh. Thân hình cao lớn rắn rỏi, khí chất điềm tĩnh nho nhã, khiến cho bộ ple anh mặc lên người bội phần sang trọng hơn người thường, lại thêm gương mặt anh tú sáng sủa, toàn thân từ trên xuống dưới không chê được điểm nào. So với vẻ hùng hổ, lỗ mãng, dễ kích động của Tô Hàng, vẻ ôn hòa điềm tĩnh, chính chắn đầy nam tính của anh hấp dẫn, khiến người ta mê mẩn hơn bội phần
Và điều khiến trái tim cô rung động nhất, là sự dịu dàng quan tâm chăm sóc, và khoan dung của anh đối với Tịch Nhan.
Triều Nhan trước nay luôn tự đánh giá quá cao bản thân mình. Tịch Nhan trong mắt cô chẳng là gì.Vậy mà người đán ông ưu tú trước mặt này, sao lại không có con mắt nhìn người đến vậy?
“Tịch Nhan tính tình lầm lì, hướng nội, nhát gan tự ti. Nó không thích những nơi đông người, không hợp với những tình huống giao tiếp thế này. Một người nếu phải miễn cưỡng làm điều mình hkông thích, sẽ vô cùng khổ sở”. Triều Nhan tỏ vẻ xem thường, “Còn tôi thì khác, tôi đã quen sống giữa anh mắt mọi người, tự tin, cởi mở, sinh ra đã thích giao tế xã giao, và còn làm rất tốt…”
Trác Thanh Liên ngắt lời cô, vừa dẫn cô bước lướt, vừa nói “Đây là chuyện giữa tôi và Tịch Nhan, không cần cô phải bận tâm. Có điều bây giờ, tôi có thể trả lời câu hỏi vừa nãy của cô”.
“Sao cơ?” Cô ngẩng đầu nhìn anh đầy hy vọng.
“Đỗ Triều Nhan, có thể trong mắt người khác cô là một viên kim cương, nhưng đối với tôi, cô không đáng một xu”
Triều Nhan kinh ngạc, giẫm cả lên giầy Trác Thanh Liên. Cô dừng lại, mặt đỏ bừng bừng, trừng mắt nhìn anh: “Trác Thanh Liên, anh quá đáng lắm!”
“Người quá đáng là cô”. Vẻ chịu đựng hiện lên trong mắt anh, “Nếu không phải vì giữ thể diện cho Tịch Nhan, thì tôi đã mời cô ra khỏi đây từ lâu rồi!”
Triều Nhan giận tím mặt, nhưng trước bao con mắt đang đổ dồn về phía mình, không dám nổi cáu. Điệu nhảy vừa dứt, Trác Thanh Liên trả cô về chỗ ngồi. Rất nhanh, anh vội đảo mắt qua một vòng, trong phòng khiêu vũ tuyệt nhiên không thấy bóng dáng của Tịch Nhan.
Lòng anh bỗng chùng xuống. Tịch Nhan, em thật sự không thích cuộc sống như thế này sao?