Chí Hôn

Chương 47


Bạn đang đọc Chí Hôn – Chương 47


Edit: Dollan
Lạc Lạc nghe hiểu, nhìn ba mình đầy mong đợi.
Cô bé thực sự muốn ở cùng Hoan Hoan.
Vân Triều và Lục Nghiêu nhìn nhau trong chốc lát, Lục Nghiêu đang đeo kính, đôi mắt sau thấu kính không thể dò được, tư thế rõ ràng mang ý tuyên bố chủ quyền.
Nhưng khi Vân Triều nhìn vẻ mặt của con gái, anh vẫn nhượng bộ.
Anh biết Lạc Lạc nghĩ gì, đôi khi anh cảm thấy có lỗi với cô bé.
“Vậy phiền Lục tổng và bà Lục.” Vân Triều gật đầu, đứng thẳng dậy, đưa tay đặt lên đầu Lạc Lạc, xoa nhẹ, sau đó cúi đầu nói với Lạc Lạc, “Con phải nghe lời đấy, nếu không ba sẽ đến đón con bất cứ lúc nào.”
Lạc Lạc gật đầu thật mạnh, nhưng cô bé không thể che giấu được sự phấn khích, chạy đến bên cạnh Thẩm Lâm Hoan, ôm lấy chân Thẩm Lâm Hoan, cô bé ngẩng đầu lên, tò mò liếc nhìn Lục Nghiêu.
Lục Nghiêu cũng cúi đầu nhìn cô bé một cái.
Thật ra trông họ không giống nhau, Lạc Lạc quả thực giống Vân Triều hơn, nhưng Lục Nghiêu vẫn không yên tâm vì những gì quản gia Chu nói.
—— Quản gia Chu vẫn báo cáo với anh, kể chuyện đã xảy ra.
Cho nên Lục Nghiêu hoàn thành công việc sớm, trở về trước dự định.
Lục Nghiêu không muốn nghi ngờ Thẩm Lâm Hoan, anh cho rằng quan hệ cha con đã rõ ràng, sau đó Thẩm Lâm Hoan và Lạc Lạc cũng sẽ rõ ràng.
Không ngờ, cuối cùng vẫn khiến anh choáng váng.
Trên đường đi, những lo lắng trước đây lại cuộn trào trong lòng.
Anh có thể nhờ Thẩm Ngộ kiểm tra thay mình, với năng lực của Thẩm Ngộ, chỉ cần cho cậu ta thời gian, những gì người nhà họ Vân không tìm ra, Thẩm Ngộ nhất định sẽ làm được.
Đến lúc đó, nếu không phải, anh có thể yên tâm, nếu phải…
Nếu, Lục Nghiêu tạm thời không nghĩ ra được mình sẽ phản ứng như thế nào.
Cảm xúc của con người luôn thay đổi.
Anh từng nghĩ anh có thể chấp nhận tất cả lịch sử mối quan hệ trước hôn nhân của Thẩm Lâm Hoan, bao gồm cả việc cô có thể có một đứa con gái ngoài giá thú với Vân Triều.
Nhưng bây giờ, anh không chắc mình có thể chấp nhận nó hay không.
Chỉ nghĩ về điều đó thôi cũng khiến anh phát điên.
Lúc xe vừa chạy tới cổng, anh nhìn thấy chiếc Land Rover của Vân Triều đang đỗ ở trong sân, cả người anh như bị khí lạnh bao bọc, nói: “Tắt đèn, lái xe vào cửa hông.”
Tài xế đỗ xe bên cạnh, Lạc Lạc kêu thảm thiết, Thẩm Lâm Hoan nhíu mày, cô nâng tay lên mấy lần, dường như muốn giữ cô bé lại, nhưng lại kiềm chế.
Trái tim anh dường như cũng bị kéo.
Cuối cùng, anh bước xuống xe, đèn trong sân không sáng lắm, Thẩm Lâm Hoan và Vân Triều đứng đối mặt với nhau, có cô gái nhỏ không muốn rời đi ở giữa.
Anh nheo mắt, cố gắng kiềm chế ý muốn kéo Thẩm Lâm Hoan ra khỏi người khác, nắm tay cô, cười nhìn Vân Triều.

Chỉ anh mới biết nụ cười này có bao nhiêu gượng ép.
Nếu Lạc Lạc thực sự là con gái của Thẩm Lâm Hoan và Vân Triều, anh cảm thấy mình sẽ hận Thẩm Lâm Hoan.
Anh không hiểu, nếu Thẩm Lâm Hoan không thích anh thì bỏ đi, nếu thích thì sao nỡ lòng che giấu anh chuyện lớn như vậy.
Nếu Lạc Lạc không có quan hệ gì với cô, cô còn là một người lạnh nhạt, rốt cuộc cô thích cô bé này đến mức nào mà có thể để con gái của bạn trai cũ đến nhà mình.
Rốt cuộc cô có trái tim hay không?
Lục Nghiêu nén từ “ừm” ra khỏi cổ họng, cảm xúc cuồn cuộn.
Vân Triều nói với con gái vài câu nữa, sau đó chào tạm biệt rời đi.
Lạc Lạc khóc hồi lâu, Thẩm Lâm Hoan bế cô bé vào nhà, nói: “Em đi rửa mặt cho con bé.”
Sau đó nhìn Lục Nghiêu, ngập ngừng nói: “Lục Nghiêu, em muốn… nói với anh một chuyện.”
Trong lòng Lục Nghiêu lộp bộp một cái, gió lạnh như muốn thổi vào tim.
Anh không rõ đây là cảm giác gì, cô nói chuyện với anh về Lạc Lạc, đột nhiên anh lại sợ.
Con người thật mâu thuẫn.
Anh mở miệng, giọng khàn khàn: “Ừ.”

Phòng tắm nóng bức, Lục Nghiêu không ngâm người, đứng bất động dưới vòi hoa sen hồi lâu.
Thẩm Lâm Hoan ở bên ngoài nói: “Em để đồ ngủ của anh ở cửa nhé.”
Giọng cô vẫn đều đều, không khác gì lúc bình thường.
Lục Nghiêu đáp: “Ừ.”
Hình như Lạc Lạc đang gọi cô, cô rời đi.
Lục Nghiêu tắm rất lâu, cho đến khi đại não thiếu một chút dưỡng khí, anh mới đi ra ngoài.
Lạ thật, đầu óc căng thẳng, thế mà lại chẳng có chút cảm xúc nào.
Dường như tất cả rời khỏi cơ thể.
Thẩm Lâm Hoan không có trong phòng ngủ, anh đi ra ngoài liền nghe thấy trong phòng khách có động tĩnh, Lạc Lạc vừa mới tắm xong Thẩm Lâm Hoan đang lau tóc cho cô bé, Lạc Lạc đang hát trông rất vui vẻ.
Lục Nghiêu đến thư phòng xử lý một số việc không có thời gian xử lý, toàn bộ quá trình đều hơi lơ đễnh.
Không có tâm trạng, vẻ mặt và lời nói của Thẩm Lâm Hoan lướt qua tâm trí anh không biết bao nhiêu lần, “Em muốn… nói với anh một chuyện.”
Trông cô có vẻ chần chừ, như thể những chuyện muốn nói rất khó mở miệng.
Lục Nghiêu cảm thấy mình như đang chờ phán quyết.

Anh hơi lo sợ về kết quả.
Lục Nghiêu chỉ đơn giản tắt máy tính, không hề ép buộc bản thân làm việc.
Nhưng anh sững sờ một hồi, cũng không dám đi ra ngoài.
Anh không biết Thẩm Lâm Hoan sẽ nói gì với anh.
Nhưng cô nghiêm túc như vậy, trái lại anh lại sợ hãi.
Trong đầu anh lóe lên, trước khi kết hôn, Thẩm Lâm Hoan mang theo một chiếc hộp giữ nhiệt và sánh bước cùng Vân Triều trong khuôn viên trường.
Rất nhiều lúc, hạnh phúc sẽ che đậy một số điều không vui và một số lo lắng sẽ được giấu đi.

Chẳng hạn như gần đây hạnh phúc, anh quên đi hết thảy.
Nhưng mhững gì đã xảy ra không thể xóa được.
Một khi những cái gai đã được chôn vùi thì chúng vẫn luôn tồn tại, dù có che đậy hay cố tình phớt lờ, chỉ cần lơ đãng bị chạm vào thì vẫn đau.
Cuối cùng Lục Nghiêu cũng đi ra ngoài, Thẩm Lâm Hoan vẫn còn ở trong phòng ngủ dành cho khách, Lạc Lạc đã nằm xuống, Thẩm Lâm Hoan kể cho cô bé nghe một câu chuyện cổ tích trước khi đi ngủ.
Tai Lạc Lạc không tốt, nhưng Thẩm Lâm Hoan phát âm rất rõ ràng, giọng nói tuy lớn nhưng lại không có cảm xúc, kể chuyện cổ tích mà lạnh như băng.
Nhưng Lạc Lạc có vẻ rất vui, che miệng bằng chăn bông, nhìn chằm chằm vào Thẩm Lâm Hoan với đôi mắt sáng ngời.
Thẩm Lâm Hoan nhắc nhở cô bé, “Con phải nhắm mắt lại.”
Lạc Lạc cười khúc khích, làm nũng nói, “Con muốn nhìn dì nhiều thêm chút.”
Thẩm Lâm Hoan không nói gì, chỉ tiếp tục kể chuyện.
Rất nuông chiều.
Lạc Lạc lại ngắt lời cô, “Hoan Hoan, con có thể đến thăm dì thường xuyên không ạ?”
Thẩm Lâm Hoan nắm tay an ủi cô bé.
Lục Nghiêu nhíu mày, rời khỏi cửa phòng khách, trở lại phòng ngủ.
Phòng ngủ rất lớn.
Thẩm Lâm Hoan không quan tâm đến việc trang trí, sau khi dọn vào, quản gia Chu nói: “Nếu phu nhân cảm thấy không thích hợp hoặc thiếu cái gì đó, có thể nói cho tôi biết, tôi sẽ đi mua sắm.”
Thẩm Lâm Hoan không đề cập đến bất kỳ nhu cầu cho đến nay.
Phòng quần áo cũng là anh cho người mang đến đủ loại phong cách mới theo mùa và tùy chỉnh theo kích cỡ của cô.
Đến giờ bên trong cũng chỉ có đồ anh đặt, cô mặc, tựa như cảm thấy thế là đủ rồi.

Lục Nghiêu đột nhiên hoảng sợ.
Một người phụ nữ như Thẩm Lâm Hoan không bao giờ ỷ lại vào bất kỳ ai, cô lý trí và dửng dưng.
Giống như một con chim, cô ấy chỉ ở trên bệ cửa sổ của bạn trong một thời gian ngắn, con chim thích bạn thì sẽ ở lại vài ngày, nhưng bạn không thể ngăn cản nó, cô ấy có thể bay đi bất cứ lúc nào.
Lục Nghiêu hít sâu mấy hơi, hơi hận Thẩm Lâm Hoan, lại càng hận chính mình.
Hận mình đã yêu một người như vậy.
Anh không biết mình sẽ đối mặt với cô như thế nào.
Nếu Lạc Lạc thực sự là con gái của cô.
Anh sợ mình sẽ phát điên.
Anh không chấp nhận chuyện cô có con với người khác, nhưng anh không thể kết thúc cuộc hôn nhân này một cách gọn gàng.

Cuối cùng Thẩm Lâm Hoan cũng dỗ được Lạc Lạc ngủ, tinh thần của cô dường như bị tổn hại rất lớn, cô thực sự không am hiểu chuyện chăm con.
Cô vẫn nhớ khi mình bế Lạc Lạc còn nhỏ, lúc ấy nhìn cô bé khóc, cô chỉ lặng lẽ, vì cô không biết phải làm gì, bảo mẫu đã nói với cô rằng: “Cô phải dỗ bé.” Sau đó bảo mẫu ôm đứa trẻ vào lòng, đứng dậy vỗ nhẹ vào lưng bé, vừa đi vừa nhỏ giọng dỗ dành, nhưng cô vẫn chưa học được.
Cô bảo mẫu nói: “Kì lạ thật, chỉ cần cô bế thì đứa trẻ sẽ không khóc nữa!”
Thẩm Lâm Hoan cũng thấy kỳ quái, chắc do duyên phận, hoặc là từ trong gen!
Thẩm Lâm Hoan trở về phòng ngủ, Lục Nghiêu đang dựa vào đầu giường, lật xem tạp chí, đeo kính, khi cởi bỏ âu phục trông anh càng nhã nhặn.
Thẩm Lâm Hoan nói: “Sao anh không bật đèn sáng hơn chút.” Cô bước tới, tăng độ sáng đèn đọc sách cạnh giường lên, vặn ở mức cao nhất.
Tóc cô xõa xuống, bị Lục Nghiêu vuốt ve, mùi trên người cô giống như mùi của anh bốn năm phần.
Hai người ở bên nhau đã lâu, càng ngày càng giống nhau, ngay cả mùi trên người cũng vậy.
Lục Nghiêu nắm tóc cô, lẳng lặng chơi đùa.
Thẩm Lâm Hoan đã tắm xong, liền lật người trên giường, nhưng vừa mới đứng dậy, dường như lại nhớ tới chuyện quan trọng, cô vén chăn bông lên, đi xuống, bật máy tính, ngồi xếp bằng trên sofa, nhíu mày xem email.
Lục Nghiêu yên lặng nhìn cô một hồi, sau đó xuống giường, ngồi vây quanh cô, cọ chóp mũi vào má cô, hỏi: “Em đang nhìn gì vậy?”
Thẩm Lâm Hoan nói: “Kỳ Thừa gửi mail tới, anh ấy đã thuê một CCO mới, gửi em xem sơ yếu lý lịch của anh ta một chút.”
(CCO là tên viết tắt của Chief Customer Officer.

CCO là Giám đốc kinh doanh, là một chức danh lớn và có vị trí vô cùng quan trọng trong công ty, chỉ đứng sau Giám đốc Điều hành (CEO).

Công việc của CCO là quản lý và điều phối mọi công việc và toàn bộ guồng máy liên quan đến khách hàng và hoạt động tiêu thụ sản phẩm của công ty theo chiến lược kinh doanh của công ty và theo chỉ đạo trực tiếp từ Tổng Giám đốc/ Giám đốc Điều hành/ Giám đốc Công ty (CEO).

Cre: marketingai.)
Lục Nghiêu “Ồ” một tiếng, “Thế nào?”
“Không tệ lắm.” Thẩm Lâm Hoan cựa quậy, “Em muốn gặp mặt trực tiếp.”

Tay Lục Nghiêu không an phận, rốt cuộc Thẩm Lâm Hoan cũng rời sự chú ý trên màn hình, đóng máy tính đặt sang một bên, xoay người đỡ anh, cảm thấy đêm nay anh hơi kì lạ.
Có vẻ… cực kì dính người.
“Anh sao thế?” Thẩm Lâm Hoan nhíu mày.
Lục Nghiêu chặn miệng cô, hôn cô chậm rãi tỉ mỉ, anh không nghĩ tới cái gì, chỉ là lưu luyến ôm lấy cô, thuận theo bản năng chiếm giữ cô từng chút một.
Thẩm Lâm Hoan bị anh mê hoặc…
Kết thúc, bình tĩnh lại, Thẩm Lâm Hoan mới nhớ ra, “Đúng rồi, em còn… có chuyện muốn bàn bạc với anh.

Anh…”
Có chuyện… bàn bạc…
Bàn bạc.
Lục Nghiêu nghiền ngẫm từ đó, đột nhiên ngắt lời cô, lại hôn cô, giọng nói tràn ra từ cổ họng, trầm đến đáy vực, “Thẩm Lâm Hoan, chúng ta sinh con đi!”
Thẩm Lâm Hoan kinh ngạc nhìn anh, miệng còn bị anh chặn lại, nhất thời đại não như muốn sụp đổ.
Vấn đề này… cô thực sự chưa nghĩ đến.
Nhưng đầu óc cô quay cuồng rất nhanh, cô và Lục Nghiêu không còn quá nhỏ, lúc trước Trình Chi Lâm ép cô có con với Lục Nghiêu, nhưng cô không muốn nghe, lại sợ quan hệ của cô với Lục Nghiêu lạnh nhạt, không tốt cho đứa trẻ.
Nhưng bây giờ…
“Vâng, nhưng em sợ mình không chăm sóc cho con được.

Em không giỏi dỗ trẻ con lắm.” Thẩm Lâm Hoan nhíu mày, môi hai người dán vào nhau, hơi thở đan xen, cô cảm thấy hôm nay Lục Nghiêu cực kì cố chấp, mãnh liệt, hôn hết sức như muốn rút cạn hơi thở của cô.
Lục Nghiêu nói: “Không sao, anh sẽ dỗ con.

Mẹ cũng nhàn rỗi, bà ấy khá thích trẻ con.”
Thẩm Lâm Hoan hiếm khi tính đến chuyện người khác sẽ giúp đỡ khi cô làm bất cứ việc gì, nhưng nghe Lục Nghiêu nói như vậy, cô vẫn cảm thấy yên tâm hơn, dường như cuối cùng cô cũng nhận ra mình đã có gia đình.
“Anh thích con trai hay con gái?” Thẩm Lâm Hoan hỏi anh.
Lục Nghiêu suy nghĩ một chút, “Đều được, em thì sao?”
“Em cũng thế.” Thật ra Thẩm Lâm Hoan không có nhận thức về chuyện này.
Được rồi… thuận theo tự nhiên đi.
Hai người trò chuyện, Thẩm Lâm Hoan quên mất mình định nói gì với Lục Nghiêu.
Một lúc sau, cô lại nhớ ra nên ngập ngừng nhắc tới, “Lục Nghiêu, em…”
Cô chưa kịp nói, Lục Nghiêu đột nhiên ôm cô vào lòng, đặt lòng bàn tay lên đầu cô, khàn giọng nói: “Ngủ thôi.”
Cứ thế đi! Thẩm Lâm Hoan, anh không muốn nghe nữa..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.