Đọc truyện Chị Em Thù Hận – Chương 4
Nóng và mệt, Dean kéo lỏng cái nút cà vạt trong khi bước lên cầu thang lớn dẫn đến căn hộ Ở lầu hai, nơi chàng và vợ Ở chung. Chàng ước chi có thể cất bỏ tất cả sự đè nặng và sự thất vọng của công việc ở văn phòng một cách dễ dàng như là cất bỏ bộ com- lê làm việc và cà vạt chàng mang để đến văn phòng. Trong ba năm ròng rã chàng đã cố gắng nhưng không đạt được tiêu chuẩn đòi hỏi. Trong khi R.D. lấy quyết định về làm ăn một cách dễ dàng, thì Dean đau đầu cả mấy ngày mới đề nghị được một đường lối hành động, và ngay cả lúc đó, trong hầu hết các trường hợp chàng đã không xét đến một nửa sự chọn lựa do R.D. nêu lên. Chưa bao giờ chàng cảm thấy mình không xứng đáng như vậy.
Phi ngựa một cuốc dài trước khi ăn tối, là cái chàng cần, Dean quyết định như vậy, khi đẩy cửa bước vào, vào phòng ngủ cuả hai vợ chồng. Chàng đứng dừng lại, khi thấy Babs mặc cái áo choàng và ngồi ở bàn trang điểm, đang ngắm mình trong gương.
– Anh về đấy à, anh yêu. Hôm nay làm việc thế nào? – Bóng nàng trong gương mỉm cười với chàng.
– Tồi tệ. – Dean kéo cái cà vạt ra khỏi cổ và đóng cửa lại.
– Thật quá khổ! Nhưng tối nay anh có thể thư giãn và quên hết để tận hưởng niềm vui cuả anh, – nàng vui vẻ nói và khoát tay về phía chiếc giường có bốn cột chạm trổ tinh vi, đầu cột trang trí hoa mỹ, và chân cột kiểu Marlborough.- Em đã bảo Jackson soạn áo quần cuả anh ra sẵn, và bồn tắm đã đầy nước sẵn cho anh tắm.
Dean trừng mắt nhìn bộ quần áo dạ hội bày ra gọn ghẽ trên tấm trải giường in hoa màu đào và xanh lá, chàng bắt đầu run lên vì tức giận.
– Chuyện gì vậy? Em đừng nói, để anh đoán. Một buổi liên hoan chết tiệt cuả em nữa chứ gì? – Chàng không thể giấu sự chán ghét cuả chàng. Đêm này đến đêm khác, luôn luôn có chuyện, không được mời đi ăn tối chính thức, thì đi dự một công cuộc từ thiện – hoặc nếu họ Ở nhà, thì luôn luôn có khách đến ăn tối với họ, nếu họ không đứng ra tổ chức chiêu đãi.
– Anh yêu. – Babs quay nửa mình lại nhìn chàng, đôi mắt màu nâu tròn xoe vì vẻ ngạc nhiên và bị tổn thương tự ái mà chàng biết quá rõ sau gần ba năm lấy nhau. – Tối nay có cuộc triển lãm tư ở viện bảo tàng. Khi người ta hỏi, anh đã nói là muốn đi dự kia mà.
Có lẽ chàng đã nói vậy. Chàng không nhớ. Óc chàng bận bịu nhiều chuyện khác quá.
– Anh đã đổi ý, và chúng ta sẽ không đi.
– Nhưng mọi người đang trông đợi chúng ta đến.
– Chúng ta không thể ở nhà yên tĩnh một buổi tối nào cả sao? – Chàng định nói thêm, – để nói chuyện với nhau, – nhưng chàng đã biết được là Babs không muốn nghe. Mỗi lần chàng thử nói lên sự hoài nghi cuả mình về vai trò của chàng trong công ty và sự bất mãn cuả chàng, nàng chỉ gạt phăng đi bằng một câu tương tự như là:”Bây giờ còn khó khăn, nhưng em biết anh sẽ giải quyết được êm xuôi. Anh luôn luôn thế”. Chàng cố gắng tự nhủ rằng có một người vợ tinh tưởng ở chàng là một điều tuyệt diệu , tin chàng có thể đối phó với việc đó. Nhưng chàng không đủ sức đối phó. Nàng sẽ nghĩ gì về chàng khi biết được điều đó?
– Chúng ta sẽ ở nhà nếu đó là điều anh muốn. Thật tình em không biết rằng anh không muốn đi tối nay. Em xin lỗi. Em rất tiếc thật sự.- Nàng đứng dậy rời khỏi tấm nệm bọc nhung màu hồng đào lót trên ghế ngồi ở chiếc trường kỷ chạm trổ, và băng qua phòng đưa hai bàn tay ôm mặt chàng. – Em muốn làm bất cứ gì anh muốn. Do đó, nếu anh không muốn đi, em cũng không muốn.
Nàng vui vẻ mỉm cười, nhưng chàng biết nàng nói dối. Nàng thích những buổi tiệc tùng ấy. Chúng cho nàng có lại cơ hội chơi trò ăn mặc, chưng diện như khi còn là một cô bé. Chàng cảm thấy có lỗi đã khiến nàng mất cơ hội ấy. Không phải chỉ vì chàng thấy khổ sở, mà bắt nàng chịu khổ sở cả buổi tối.
– Chúng ta sẽ đi.- Chàng nắm bàn tay nàng và áp các đầu ngón tay của nàng lên môi chàng- Có lẽ em đúng. Anh cần đi chơi để khỏi nghĩ đến văn phòng.
– Em biết em đúng.- Nhón chân lên, Babs hôn chàng nồng nàn.- Nào bây giờ anh gấp rút đi tắm kẻo nước nguội lạnh hết cả rồi.
Mấy phút sau, Dean nằm duỗi ra trong bồn tắm dài có chân như móng vuốt, để từ từ giảm bớt sự căng thẳng trong khi nhấp từng ngụm rượu Bourbon pha nước mà Babs đã ý tứ rót cho chàng. Chàng lơ đễnh nghe Babs nói huyên thuyên với chàng bên kia cánh cửa buồng tắm riêng của họ.
– Thế nào anh cũng thích chiếc áo dài mới em mặc tối nay, Dean ạ.- Ngừng một chút, rồi nàng nói tiếp – Anh nhớ nhắc em mang đôi giày có gót nhọn trong buổi liên hoan tới có khiêu vũ mà chúng ta sẽ dự. Chúng thật sự chết người. Em sẽ trị một lần cho chừa luôn cái anh chàng Kyle Mac Donnelle thuận chân trái hay dẫm lên chân em. Ồ, nhân nói về chữa trị, em sực nhớ…Ngày hôm kia em vừa nói chuyện với Josie Phillips, cô ta bảo em rằng nếu muốn bảo đảm chắc chắn có thai chúng ta nên yêu nhau trong một đêm trăng rằm.
– Cái gì? – Nước tràn ra chung quanh trong khi Dean ngồi bật dậy trong bồn tắm, hy vọng chàng đã nghe lầm.
– Một đêm trăng rằm.- Anh có bao giờ nghe chuyện lạ kỳ như vậy chưa? Nhưng Josie thề rằng cả bốn đứa con cuả cô ta đã được thụ thai trong khi Homer và cô ta làm tình trong những đêm mà bên ngoài trời đang có trăng tròn. Em đã xem lịch, và giữa tháng tới mới lại có trăng tròn.
Dean bước ra khỏi bồn tắm nhanh như chớp. Chàng còn rỏ nước giọt khi mở cửa thông và bước vào phòng ngủ, lơ đểnh buộc cái thắt lưng áo choàng bằng vải xù xì ngang lưng.
– Babs, em đã bảo với bao nhiêu người là em không thể có thai?
Nàng nhìn chàng rồi nhún vai.
– Em không biết nữa. Không còn bí mật gì nữa. Người ta không mù mắt. Họ có thể thấy rằng em sẽ không có con, – Babs nói, và đưa bàn tay vuốt cái eo bó sát của chiếc áo dài dạ hội hở hai vai bằng lụa có hoa đen in trên nền trắng. – Chứ em phải trả lời thế nào khi họ hỏi em bao giờ chúng ta có con? Rằng chúng ta chưa muốn có? Anh biết là chúng ta muốn. Và anh biết R.D. ao ước chúng ta có con đến chừng nào?
– Anh nghĩ đó không phải là một chuyện để em đem đi kể khắp nơi với bất cứ con Helen, Mary hay Jane nào.- Chàng đã có quá đủ rắc rối để còn phải đối đầu với những người bạn biết rằng cả việc cho vợ có mang chàng cũng không làm được.- Nếu em muốn thổ lộ với một người khác, thì hãy nói với một bác sĩ.
– Có nói rồi.- Nàng mang chiếc bao tay dài dạ hội bằng da dê trắng, cẩn thận vuốt cho nó sát vào từng ngón tay.- Ông ta nói rằng em chỉ quá lo lắng đấy thôi. Cái mà chúng ta cần làm là thử ngưng làm tình một thời gian. Có bao giờ anh nghe một chuyện phi lý như vậy không? Làm sao ông ta có thể trông đợi em có thai, mà chúng ta chẳng làm gì cả?- Nàng với lấy chiếc bao tay kia.- Anh phải gấp rút lên và mặc đồ vào chứ, anh cưng. R.D. đã chờ chúng ta dưới nhà.
Ở phòng triển lãm tư về các tác phẩm mới tậu được tại viện bảo tàng mỹ thuật, Dean dửng dưng trước những bức tranh mới. Chung quanh chàng tiếng người xì xào nho nhỏ, thỉnh thoảng mới có tiếng cười lịch sự. Dù khung cảnh đổi khác, buổi họp mặt cũng không có gì khác – cũng những người đó, những lời đối thọai như vậy, và những y phục thời trang sang trọng như vậy, giống tất cả các cuộc họp mặt mà Babs nằng nặc đòi chàng đưa đi dự.
Bây giờ chàng tiếc rằng đã nhượng bộ và chịu đi. Lẽ ra chàng có thể ở nhà với bầy ngựa. Hai tuần nữa sẽ có một buổi trình diễn, và chàng muốn nửa tá ngựa Ả Rập của chàng sẽ tham dự với tình trạng thể chất tốt nhất. Chẳng phải chàng có điều gì lo ngại – đã có Ben lo việc ấy. Ben có thể làm việc với ngựa suốt cả ngày, và ngày này qua ngày khác, làm chàng ganh tị. Chàng chỉ có sức cưỡi ngựa một vòng lúc tảng sáng mà thôi.
Khi Babs đi qua một bức tranh khác, Dean tà tà đi theo, làm bộ chú ý mặc dầu chẳng thấy thích thú gì cả. Bức tranh thuộc loại siêu thực, một sự trộn màu và hình tượng chẳng đâu vào đâu. R.D. nhập bọn với họ, theo sau có vợ chồng Mac Donnell.
– Tác phẩm kỳ lạ thật, phải không?- Beth Ann nhận xét, trong khi ngắm sững bức họa như thôi miên.- Đầy nghị lực và có tác dụng mạnh, ông có nghĩ vậy không?
Dean gật đầu, và cầu mong có một ly rượu để uống.
– Tôi nghĩ rằng – Babs ngừng một lát và ngắm nghía bức tranh lâu hơn một chút – Họa sĩ này ắt hẳn yêu màu đỏ thực sự.
Cử tọa im lặng một lát. Rồi R.D. phá ra cười.
– Babs, con dùng chữ thật hay, – Ông nói, và rút khăn tay ra lau mắt.- Có trời đất chứng giám, đấy là những lời thẳng thắn nhất tôi được nghe tối nay. Đi tới nữa đi.- Ông quàng cánh tay hộ pháp quanh hai vai cô con dâu và đưa nàng đi tới một bức tranh ở phía bên kia gian phòng.- Con phải xem bức tranh ở phía này.
Beth Ann hơi bối rối đi theo họ, và kéo Kyle theo cô ta, nhưng Dean dừng lại và làm bộ quan sát kỹ bức tranh trên tường. Ngay lúc này, chàng không muốn ở gần cha.
– Ông thích bức này không?
Dean liếc người phụ nữ vừa mới đi đến và dừng lại bên phải chàng. Chàng hơi ngạc nhiên vì không quen cô ta. Cái đó cũng là một điểm mới, nhưng người phụ nữ ấy cũng thế. Cô ta không ăn mặc giống Babs hay bà bạn nào của nàng. Thay vì vậy, cô ta mặc một áo dài đen tầm thường và không đeo món nữ trang nào. Mái tóc đen của cô ta chải ra đàng sau, để lộ hết khuôn mặt, rồi xõa như thác xuống lưng – một kiểu tóc khác xa kiểu uốn quăn từng lọn theo lối Ý của Babs.
Dù ngoại hình của cô ta khác thường, Dean cũng không thích nói chuyện vẩn vơ với một người xa lạ.
– Tôi thấy bức họa này rất đáng chú ý.- Chàng nói và định đi tới.
– Như vậy là ông không thích nó.- Cô ta nói toạc ra.
– Tôi không nói vậy.- Dean cau mày.
– Không, – cô đáp. – Ông đã nói rằng nó rất đáng chú ý. Đó là câu nói mọi người thường dùng khi họ không thích thật sự một cái gì.
– Vậy thì không đúng. Tôi ngẫu nhiên lại thích trường phái siêu thực, – chàng đáp, hơi bực mình vì giọng cô ta có ẩn ý khiển trách, và chán ghét cái thái độ của người khác cho rằng họ biết chàng thích hay muốn cái gì.
– Cái này không phải là siêu thực chính hiệu, không giống như Dali. – Cô ta tiếp tục ngắm nhìn bức tranh, cặp lông mày rậm khác thường nhíu lại. – Nó còn liền lạc quá nên không phải vậy. Cái này giống một hình vẽ đố vui nhiều hơn.
Cô nói với giọng chắc chắn và có thẩm quyền khiến Dean không nhịn được.
– Cái gì khiến cô nghĩ vậy?
– Bởi vì…- Và cô tiếp tục giải thích sự sử dụng các con số làm biểu tượng cho nhân loại và trí tuệ loài người đặt trước cái nền là màu đỏ rực của mắt trời, màu xanh lục tươi rói của đất, màu xanh quay cuồng của nước, tạo ra một hình ảnh trừu tượng của con người và mối liên hệ giữa nó với thiên nhiên.
Dean chỉ nghe một phần, vì vào giữa câu, chàng bị mê hoặc bởi sự nhiệt thành của cô ta, – một sự nhiệt thành và nghiêm túc vừa say đắm. Nó lộ ra ở cặp mắt màu xám cuả cô, màu xám của những đám mây đang ùn ùn kéo tới trong một cơn giông, có những tia chớp bắn ra giữa các đám mây, và ở trung tâm chúng đen lại như hạt huyền. Và lẽ tự nhiên, từ đôi mắt sự chú ý của chàng chuyển xuống miệng cô. Đôi môi dầy mềm mại, môi dưới mọng và hơi trề ra – khêu gợi một cách lộ liễu, không giống như đôi môi hình trái tim xinh đẹp cuả Babs. Dean bắt đầu tự hỏi đôi môi ấy thế nào khi cô ta mỉm cười.
– Cô làm ở bảo tàng viện này à?
– Không.
– Cô nói rất rành làm tôi tưởng…- Chàng nhún vai bỏ lửng câu nói.
– Tôi đã học kỹ về mỹ thuật, và bỏ ra hai năm ở Âu châu để đi xem các viện bảo tàng, nghiên cứu kỹ các tác phẩm cuả các họa sĩ danh tiếng thời xưa.
– Cô sưu tập tranh à? – Tuy chàng chưa bao giờ đóan trúng tuổi của một người đàn bà, nhưng chàng cho rằng nàng còn trẻ, trẻ quá để làm một nhà sưu tập tranh. Dean chắc rằng cô không thể nào lớn tuổi hơn chàng.
– Không.- Cô nhìn chàng với vẻ khoan dung vui vẻ.- Tôi là họa sĩ.
– Thật à! Đừng nói với tôi bức tranh này do cô vẽ. – Dean nhìn sững bức tranh sơn dầu mà cô ta vừa giải thích rất thông thạo cách đó mấy phút.
– Không. – Lần đầu tien cô mỉm cười – chỉ đôi môi cong lại, không hở ra.- Phong cách cuả tôi náo động hơn nhiều, kích động cảm xúc hơn, không phải là phong cách của trí óc như bức này.- Trong khi cô đưa tay chỉ vào bức tranh, Dean để ý hai bàn tay, các ngón dài, và móng tay cắt ngắn. Hai bàn tay của nghệ sĩ, duyên dáng một cách tự nhiên.
– Cô tên gì? Tôi có cảm giác bất an là sẽ bị bối rối khi biết cô là ai.
– Tôi không tin như vậy.- Lại nụ cười mỉm.- Tôi là một họa sĩ thuộc hàng mà người ta gọi là đang vươn lên. Tên Caroline Farr chắc không có nghĩa gì đối với ông. Có lẽ một ngày nào đó, chứ giờ thì không.
– Tên tôi là Dean Lawson.- Họ bắt tay nhau, và Dean để ý mấy ngón tay của cô mạnh bạo, cái bắt tay chắc nịch. Chàng cũng để ý tên chàng không có nghĩa gì cả đối với cô. Hơn thế nữa, cô không lộ vẻ gì đã có ấn tượng sâu sắc vì chàng. Lòng vị kỷ của chàng hơi bị va chạm. Với ngoại hình và tên tuổi của chàng, Dean chưa bao giờ gặp khó khăn trong vấn đề thu hút phái nữ, nhưng Caroline Farr rõ ràng khác hẳn.- Tôi thích có lúc nào đó được xem tranh cô vẽ.
– Tôi phải báo trước với ông là không thuộc loại siêu thực.
– Vợ tôi ắt vui thíc được nghe vậy. Bà ta không thích loại đó chút nào.
Đến đó, cuộc đối thoại giữa họ trở lại với đề tài mỹ thuật, và đề tài có nhiều người không thể hiểu các hình thức và phong cách khác nhau của mỹ thuật. Nói chính xác ơn, thì là Caroline nói và Dean chỉ tán đồng.
– Giọng của cộ..- Dean cố nghĩ xem ở đâu nhưng đành chịu thua.- Cô ở đâu đó ở miền Đông, phải không?
– Ở Connecticut.
– Cô đến viếng thăm Houston mà thôi, phải không?
– Không hẳn thế. Hiện giờ tôi ở trọ tại một nhà nghỉ mát của một người bạn ở Galveston.- Khi nghe cô nói thế, Dean bất giác nhìn qua các quan khách đang đi loanh quanh trong phòng, cố nhớ xem người nào có mt cái nhà trên bãi biển đảo Galveston.- Nhà đó không phải của người nào ở đây cả.
– Cô dễ đọc ý nghĩ của tôi thế sao?- Dean mỉm cười.
– Vâng.
– Rất tiếc. Nhưng, vì cô không phải là người xứ này, chắc chắn cô là khách mời cuả ai đó.
– Tại sao?
– Bởi vì buổi triển lãm tối nay phải có thiệp mời mới vào được. Các bức tranh này chỉ trưng bày cho công chúng xem bắt đầu từ ngày mai.
– Ngày mai tôi sẽ ở Galveston. Tôi muốn coi tối nay.
– Chúa ơi!- Bất giác Dean hạ thấp giọng.- Cô muốn nói cô đã vào xem lậu, đã vào bừa?- Chàng vừa thấy khó tin, vừa thán phục sự táo bạo cuả cô.
– Dĩ nhiên.- Cô nói như xem chuyện đó là bình thường và dửng dưng đến độ có thể gọi là ngạo nghễ.- Đây không phải là nhà riêng của ai, mà là một viện bảo tàng công cộng. Tại sao mở cửa cho một hạng người- có đặc quyền- vào xem mà không mở cửa cho tất cả mọi người?
– Đó là một luận điểm hay.- Chàng cố nín cười.- Tuy nhiên, đa số nếu không nói là tất cả các quan khách này là những người bảo trợ viện bảo tàng.
– Không phải vì họ đã biếu một số tác phẩm mỹ thuật hay một số tiền mà họ có quyền được đối đãi đặc biệt?- Cô đáp lại giọng thách thức.
– Họ nghĩ vậy.
– Tôi thì không.
– Hiển nhiên.- Dean chưa hề gặp người nào như cô này. Chàng đã nghe nói nghệ sĩ nào cũng kiêu hãnh, bốc đồng. Sự giàu có và địa vị không có nghĩa gì đối với họ. Dean thấy khó tin điều ấy, tuy cái cô Caroline Farr này có vẻ nghĩ như vậy.- Cô biết không, tôi thực sự muốn xem một số tranh của cô vẽ.
Cô ta nhìn chàng rất lâu với vẻ suy nghĩ.
– Đa số các buổi chiều, ông có thể tìm thấy tôi ở góc phía Đông của bãi biển.
Có ai đến nói chuyện với Dean. Khi chàng quay lại, cô ta đã đi mất. Chàng kinh ngạc vì trong lòng muốn thấy cô còn ở đó – chàng muốn nói chuyện nữa và muốn biết thêm về cô ta. Vẻ nghiêm túc và say mê của cô ta lôi kéo sự chú ý của chàng, sự nhiệt thành toát ra từ bên trong cô lan ra cả chung quanh. Chàng thoáng thấy cô ta trong phòng, cao, trông như mt pho tượng, nổi bật trong màu áo đen. Chàng muốn đến bên cô, nhưng rồi lại thôi. Người ta đã thấy chàng nói chuyện rất lâu với cô ta. Tìm đến cô nữa sẽ làm người ta dị nghị. Dean mỉm cười vì chợt có ý nghĩ rằng Caroline Farr có lẽ sẽ mỉm cười chê cái thái đ câu nệ ấy. Cô không bị ràng buc bởi những lề thói kềm hãm chàng. Chàng tự hỏi sẽ cảm thấy như thế nào khi con người có tự do muốn nói hay làm gì thì tùy thích mà khỏ phải lo ngại có xứng đáng hay không với sự chờ đợi cuả ai khác, cuả cha, cuả vợ, hay của bạn bè.
Một con ó biển bay xà xuống trước đầu xe khi Dean lái xe chạy dọc bãi biển vắng người. Kính xe hạ xuống để đón gió mát đang từ vịnh thổi mạnh vào. Cái áo vét và cà vạt cuả chàng vắt trên lưng ghế sau. Tay áo sơ mi của chàng xăn lên và cổ áo mở ra. Chàng có cảm tưởng lần đầu làm bậy, – Và hơi cảm thấy có lỗi vì không trở lại văn phòng hay về nhà sau buổi họp, và hơi bị kích thích làm một việc mà chàng lẽ ra không nên làm.
Nhưng càng lái đi xa hơn trên bãi cát nén cứng ở lằn mức thủy triều, sự kích thíchàng của chàng càng yếu bớt. Nửa dặm sau rốt, không thấy một bóng người, thậm chí không có cả một người đi câu biển. Cô ta đã bảo chàng có thể gặp cô vào đa số các buổi chiều, có lẽ chiều nay là đặc lệ. Trời đã về chiều, Dean nheo mắt vì mặt trời chói vào mắt chàng, mặt trời đã xuống thấp ở chân trời phiá Tây. Chàng tự hỏi phải chăng Caroline không có đây có lẽ lại là tốt hơn. Tốt hơn cho chàng là quên cô đi. Dĩ nhiên chàng đã cố gắng, nhưng trong bốn ngày qua, chàng đã không tài nào xua đuổi hình ảnh cô ra khỏi đầu óc chàng. Hơn một lần, Dean đã tự hỏi tại sao chàng cứ nghĩ hoài đến Carolinẹ Cô xinh đẹp, nhưng chàng có thể kể tên nhiều cô xinh đẹp hơn. Và cuộc hôn nhân của chàng trên căn bản có hạnh phúc. Đồng ý, có nhiều lúc chàng mong muốn nói được với Babs một số vấn đề gây bối rối cho chàng, nhưng việc đó không làm thay đổi cảm nghĩ của chàng đối với vợ. Babs chỉ khùng thế thôi, nhưng vẫn đáng yêu, và thật ra, chàng không muốn nàng có bất cứ tính nào khác.
Nghĩ đến Babs, Dean nhận thức rõ chàng không có việc gì phải ra tận đây. Vừa định quay xe lại, thì chàng trông thấy Caroline đang ở phía trước chừng năm chục thước, nơi bìa đụn cát. Trong giây phút đó, chàng quên hết: các lời thề nguyền, sự trung thành và khuôn phép. Tất cả đều bị cuốn đi mất, trong sự kích thích được gặp lại cô.
Chú ý vào tấm vải gắn trên gía vẽ của cô, Caroline thậm chí không ngẩng lên khi chàng ngừng xe cách đó mấy thước và bước ra khỏi xe. Dean từ từ đi đến bên cô, lợi dụng cơ hội không bị nhìn thấy để quan sát cô.
Tóc cô buộc thành đuôi ngựa bằng một sợi chỉ đỏ, nhưng gió biển thổi mạnh đã làm tung ra mấy sợi tóc đen dài và bây giờ đang lòa xòa trên mặt cô – gương mặt đang tập trung, cặp mắt nheo lại, liếc nhanh từ tấm vải sang phong cảnh mà cô đang cố gắng nắm bắt cho được, rồi, cặp lông mày đen nhíu lại,môi mím chặt thành một đường thẳng nói lên sự quyết tâm, cặp môi mọng đỏ như dính vào nhau. Trên má cô có một vết sơn, và một vết khác ở cằm. Nhiều vết sơn khác bôi đầu chiếc áo sơ mi đàn ông có sọc cô đang mặc, mà hai vạt buộc chéo lại với nhau ngang eo cô. Vạt áo rộng nên không che hết nét ngoài bầu ngực, vì gió thổi ép vải sát vào thân mình cô. Một cái quần bó sát hai hông và làm nổi bật hai chân dài, mảnh dẻ. Dean cũng đã đóan được phần nào hai chân cô ta rất xinh đẹp.
– Nghệ sĩ đang làm việc,- chàng nói.
– Tôi sắp xong, còn…vài…phút…nữa…thôi.- Mỗi lần ngừng nói là cô quệt mấy nhát bút rất mạnh bạo.
– Tôi nhìn, cô có phiền không?
– Chả có gì phiền,- cô đáp, và nhún vai ra vẻ dửng dưng, nhưng vẫn tập trung vào bức tranh đang vẽ, ngoại trừ khi chấm bút vào màu nơi tấm gỗ cầm ở tay trái.
Dean đi quanh ra sau vai trái cô và đứng lại.
Những ngọn lửa đang tỏa ra từ tấm vải, từ một cái lõi màu đỏ cam lan ra thành vàng cam, rồi vàng, rồi vàng trắng, vàng đồng. Quay cuồng xen kẽ vào những màu ấy từ cả hai phía hai bên là những màu xanh lơ và xanh lục đậm. Tính náo động rực lửa của bức tranh đập mạnh vào mắt đến nổi Dean không thấy ngay hình ảnh của một phong cảnh mặt bể chiều hôm với những ngọn sóng phản chiếu vệt ánh sáng chạy dài do mặt trời đang lặn chiếu ra.
– Ấn tượng mạnh mẽ lắm, – chàng trầm tĩnh nói.
– Mặt trời và biển cả.- Cô gọi tên bức tranh như vậy trong khi ngừng bút để ngắm nó một cách phê phán.- Tôi thích dùng lại những đề tài đã được các nghệ sĩ khác vẽ hoài để xem chúng còn có thể gây xúc động cho chúng ta nữa không.
– Tôi nghĩ rằng cô đã đạt được mục đích.- Dean không muốn tỏ ra am hiểu, nhưng chàng đã có ấn tượng mạnh do cảm giác nóng dữ dội và sáng cũng dữ dội cuả bức tranh tạo nên.
– Có thể. Dù đạt hay không, tôi cũng chưa nắm bắt được cái tác dụng cuả mặt trời trên mặt nước mà tôi muốn nắm bắt.- Cô bắt đầu chùi tay và cất sơn cất cọ rất nhanh.- Ông uống một ly gì với tôi nhé.
– Vâng.
Cái nhà nghỉ mát mùa hè nằm một mình giữa một cánh đồng cát trồng một loại cỏ mạnh ở biển. Nó làm theo kiểu nhà sàn để tránh mặt nước dâng cao, trông giống một cái hộp vuông trên những cái chân. Trước đó có một lớp sơn vàng như ánh nắng mặt trời, nhưng đã bị ánh nắng làm phai đi chỉ còn lại màu mỡ gà.
Trong lúc đi xe về nhà, Caroline đã giải thích là căn nhà ấy của cha mẹ một người bạn, là đồng nghiệp giáo viên của cô. Thì ra Caroline là một hoa. sĩ đang vươn lên thay vì đang chết đói, nhờ dạy những lớp hội họa ở trường tiểu học kiếm tiền sinh sống. Cô dành hết kỳ nghỉ hè cho nghệ thuật hội họa cuả cô.
– Sao cô lại chọn Galveston?
Dean bưng cái giá vẽ ở ghế sau xe lên và đi theo Caroline trên con đường vào nhà trải vỏ sò đập nhỏ.
– Vì ở đây khỏi phải trả tiền thuê nhà. Nói thật ra, còn có nhiều lý do hơn. Trước đây tôi chưa hề ở về phía này của bờ biển Gulf Coast. Chỉ ở quanh đảo Sanibel phiá Florida.- Cô trèo lên cầu thang gỗ và bước lên hàng ba rộng bao quanh căn nhà ở ngay trên bãi biển. Từ hàng ba có thể nhìn thấy ánh nắng chiều lấp lánh phản chiếu từ các làn sóng biển trong vịnh. – Tôi luôn luôn bị biển thu hút. Lúc còn bé tôi sống trong một ngôi nhà chỉ cách biển ba dây phố. Có lẽ vì thế tôi luôn luôn muốn ở gần nó. Đó là một nhu cầu…có tính cách nguyên thủy. Tất cả chúng ta đều từ biển mà ra. Thậm chí các dịch thuỷ trong thân thể chúng ta đều có một nồng độ muối cao. Không có muối, tất cả chúng ta đều chết hết. Do đó nhu cầu của tôi có thể là có tính cách nguyên thủy nhiều hơn là chỉ vì do thói quen ở gần biển – Caroline kéo vách cửa ra, và Dean giữ nó cho cô đi vào, rồi vào theo.
Bếp, phòng ăn, và phòng sinh hoạt dồn chung vào một phòng lớn, chỉ có những đồ đạc tối thiểu. Phần chỗ trống còn lại được biến thành một phòng vẽ tạm thời. Caroline đi thẳng đến đó và dựng tấm tranh vẽ gần xong lên một cái giá trống.
– Ông có thể để cái giá xuống cạnh cửa.- Cô nói – Trong tủ lạnh có bia và một chai rượu vang. Ông hãy tự rót lấy mà uống.
– Cô muốn dùng thứ gì?- Dean ngần ngừ một lát, rồi dựng cái giá ở cạnh cửa, và đi vào bếp.
– Tôi thích rượu vang hơn. Một dấu tích của thời kỳ ở bên Pháp, tôi chắc vậy.
Sau khi đã cất sơn và dụng cụ, cô vào bếp rửa sạch sơn ở hai bàn tay và mặt. Nhưng cô không sửa soạn gì hơn thế, không chải mái tóc gió bung, cũng không thoa phấn tô son lại lên mặt đã rửa sạch. Không phải Dean nghĩ cô ta cần làm một trong hai việc đó để tăng vẻ đẹp, nhưng chàng cũng hơi nghỡ ngàng vì tính tự nhiên của cô. Trong khi cô ngồi trên đi văng cạnh chàng, một chân dài xếp lại dưới mình. Dean lặng lẽ ngắm cô và thầm phục sự tự tin mạnh mẽ cuả cô.
Họ nói chuyện, về nhiều đề tài. Một ly rượu dẫn đến hai ly, và hai ly dẫn đến ba ly. Họ khác nhau quá đỗi về nhiều mặt, vì xuất thân từ những thành phần và kiểu sống hoàn toàn khác biệt, thế nhưng, Dean không thể nhớ lại có khi nào chàng thích thú ở bên một người đàn bà đến như vậy.
Caroline uống cạn ly rượu vang và với tay xuống đặt cái ly lên sàn nhà. Không có bàn ở cuối đi văng. Cô quay lại đối diện với chàng, ngồi nghiêng qua một bên trên đi văng, một cùi tay chống lên lưng ghế cạnh đầu chàng.
– Tôi đã không biết chắc là tôi có muốn cho anh đến đây hay không.- Cô thú nhận, và đưa mắt nhìn mặt chàng.
– Tại sao?- Chàng bỗng cảm thấy không chắc chắn, với cô ta thì không.
– Bởi vì tôi ngại rằng anh sẽ giống như những con người đáng chán, cứ khoe khoang giá trị cuả họ và tài sản của họ suốt buổi.- Cô vuốt mớ tóc ở thái dương chàng, rồi dùng mấy đầu ngón tay vuốt lên mái tóc chàng. – Tôi vui mừng vì anh không giống họ.
– Tôi cũng mừng. – Vói tay lên, Dean áp bàn tay vào gáy cô và từ từ kéo mặt cô xuống dưới mặt chàng.
Khoảnh khắc ấy không tránh khỏi. Nó đã không thể tránh khỏi kể từ khi chàng gặp nàng trên bãi biển. Chàng đã đến đây vì thế, đó là cái chàng muốn. Caroline cũng vậy. Chàng có thể thấy khi nhìn vào cặp mắt xám sâu thẳm và mướt như nhung của nàng.
Khi chàng hôn nàng, đôi môi nàng mở ra, Dean có cảm giác chúng mượt như lụa, và hút chàng vào, như muốn hút tất cả con người chàng, làm chàng run lên và cảm thấy như bị cuốn phăng vào một bức tranh của nàng, đấy là ánh sáng và chuyển động, sự thèm khát nàng như thiêu đốt chàng, cũng nguyên thuỷ như biển cả.
Bằng một cử động như rắn, nàng trở người nằm thẳng ngang trên hai bắt vế chàng, miệng vẫn gắn vào miệng chàng. Thân mình nàng ở đó cho chàng tha hồ khám phá, hai bàn tay chàng lướt khắp mình nàng, đỡ một cái nhũ hoa của nàng, xoa bắp vế nàng, áp lên một bên hông nàng, nàng cựa quậy không ngừng dưới hai bàn tay chàng, cặp mông êm ái của nàng chà xát vào người chàng làm chàng khó chịu một cách tuyệt diệu.
Nàng chà mũi vào tai chàng, đầu lưỡi của nàng làm chàng càng kích thích hơn.
– Em muốn cởi đồ anh ra, Dean ạ. – Nàng thì thầm. Trong giây phút, chàng quá sửng sốt không kịp phản ứng. Trời đất ơi, chàng nghĩ. Chàng đã nghe nói các nghệ sĩ không bị ức chế. Chàng cố tưởng tượng Babs nói câu ấy với chàng, nhưng dù có say rượu, nàng cũng không thể nói như vậy.- Em muốn nhìn ngắm thân mình anh.
Từ phút đó mọi sự như xảy ra trong một giấc mơ. Dean đứng bất động trong khi nàng cởi áo quần chàng ra, từng cái một, tay nàng chạm vào da thịt chàng làm chàng có một cảm giác đê mê khoái trá chưa từng thấy, mắt nàng sáng rực lên khi nhìn thấy con người thực cuả chàng, nàng bảo không có gì đẹp hơn thân thể một người đàn ông. Áo quần cuả nàng cũng được cởi ra trong chớp mắt. Dean biết không có gì đẹp hơn thân hình cuả người đàn bà này, với bầu ngực chắc nịch, eo nhỏ, và hai mông rộng để ôm gọn một người đàn ông.
Rồi chàng ôm, yêu nàng. Chàng không còn tỉnh táo, chỉ cảm thấy những cảm xúc nóng bỏng lan tràn khắp toàn thân, dìm chàng xuống đáy sâu cuả đắm say và mê ly bão táp.
Dean biết rằng chưa bao giờ chàng được yêu và cũng chưa bao giờ được dâng hiến một cách hoàn toàn đến như vậy. Người đàn bà khó tin là có thật này, mà chàng đang ôm trong vòng tay, đã động đến chỗ thâm sâu nhất của chàng và giải phóng những cảm xúc mà chàng không hề biết là mình có thể cảm thấy.
Đến khi dứt được ra để về nhà thì đã trể. Tối đó sau khi về nhà, chàng làm tình rất âu yếm với Babs, để cho thân mình chàng xin lỗi nàng về sự ngọai tình, tuy biết rằng sẽ làm nữa và làm nữa.
Từ buổi tối đó về sau, Dean gặp Caroline khi nào có dịp, lén lấy một giờ chỗ này, hai giờ chỗ khác, đôi khi cả một buổi tối. Có nghĩa là chàng phải nói dối, bịa đạt ra những cuộc hẹn gặp khách và những chứng cớ để về nhà trễ hơn thường lệ. Chàng không dám xưng là làm việc về trể, vì sợ cha chàng có thể bắt đầu thắc mắc về việc đó. Phần lớn chàng dùng Lane Canfield để bịa đặt có họp với anh ta hay gặp anh ta ở đâu đó, vì biết rằng không ai có thể nghi ngờ khi chàng viện ra cớ đó, vì giữa chàng và Lane có một tình bạn lâu dài. Đôi khi chàng lấy cớ phải đi xem một con ngựa Ả Rập của ai đó.
Dean cố gắng không suy nghĩ về cuộc sống hai mặt cuả chàng: một mặt, là người chồng tận tâm, yêu vợ, giữ đúng cuộc sống vợ chồng như mọi chuyện đều bình thường, và mặt khác, là người tình nhân mê say, quý trọng từng giây ở bên cô nhân tình. Không một lần nào chàng tự hỏi cuộc sống như vậy có thể kéo dài trong bao lâu. Chàng chỉ biết hiện tại. Mọi việc khác đều không quan trọng.
Với Caroline, Dean cảm thấy có tự do quan hệ tình dục, vì tin chắc không điều gì làm nàng chướng tai gai mắt hay bị xúc phạm; và tự do về tình cảm, vì biết chắc có thể nói với nàng về các cảm xúc của chàng và biết rằng nàng sẽ hiểu. Cùng lúc chàng kể với nàng ước mơ một ngày nào đó sẽ biến River Bend thành trại nuôi ngựa Ả Rập giống hạng nhất trên thế giới, cạnh tranh được với trại ngựa giống Crabbet Park huyền thoại ở Anh, hay Janow Podlaski ở Ba Lan, chàng thú nhận nỗi vui buồn lẫn lộn của chàng khi làm việc cho công ty của cha chàng, chàng muốn làm vui lòng cha nhưng biết rằng không bao giờ chàng có khả năng điều khiển xí nghiệp có số vốn hàng triệu đô la ấy.
– Ông đã lầm khi trông đợi anh nối nghiệp ông Dean ạ, – Caroline nói theo kiểu hắc bạch phân minh mà nàng thường dùng để chọn lựa đường lối hành động.- Không ai có thể làm vậy – và không nên làm vậy. Anh có cá tính riêng. Cách xử sự của ông không bao giờ là cách của anh. Anh nên nói cho ông biết điều đó, làm cho ông hiểu anh muốn gì. Không phải vì công ty là lẽ sống của ông, mà nó phải là lẽ sống cuả anh. Có lẽ ông sẽ không thích khi nghe anh nói như vậy, nhưng ông có thể làm gì? Ông sẽ kính nể anh vì anh đã có lập trường rõ rệt. Và phải cho ông biết rằng anh đã đi tới quyết định ấy sau khi tìm xem có phải là một việc anh có thể làm được hay không.
Mặc dầu Dean muốn công nhận là nàng nói đúng, chàng do dự không dám bước một bước khổng lồ như thế. Caroline chưa bao giờ gặp R.D. Nàng chưa bao giờ thấy R.D. xé tan lý luận cuả một người khác thành từng mảnh, rồi lắp các mảnh lại với nhau, biến chúng thành một lối kết luận hoàn toàn khác biệt. Song chàng đã thực sự ngồi lại với R.D. và thảo luận ý cuả chàng muốn giữ một vai trò hoạt đng hơn trong công việc nuôi ngựa và chia bớt trách nhiệm của R.D. trong việc đó. R.D. đồng ý gần như tức thì. Dean cho rằng nếu chàng có thể chứng tỏ khả năng của mình trong việc nuôi ngựa Ả Rập, cha chàng sẽ dễ tiếp thu hơn ý kiến của chàng muốn rút ra khỏi công ty.
Cuộc sống đột nhiên có vẻ tốt đẹp với chàng – phức tạp, nhưng vẫn là tốt đẹp. Mọi việc đều có vẻ nằm trong tầm tay cuả chàng: Caroline, những con ngựa- tất cả mọi thứ.
Huýt sáo một điệu nhạc nghe rất vui tai trên máy thu thanh ở xe hơi khi lái xe về nhà, R.D. băng qua sàn gỗ trong phòng khách, dừng lại một lát ở cửa vòm trông ra hành lang, rồi bước tới cầu thang. Ông ngừng lại dưới chân cầu thang và kêu réo lên:
– Babs, ba đã sẵn sàng để đi khiêu vũ một chút nếu con cũng sẵn sàng!- Ông bắt đầu huýt sáo lại trong khi chờ nàng xuống. Khi không nghe tiếng chân của nàng ở hành lang trên đầu cầu thang, ông ngừng huýt sáo và nghiêng đầu lắng nghe. Không có gì cả.
– Babs?- Ông gọi lần nữa và bắt đầu đi lên cầu thang. Tính nàng hay đến trễ trong các buổi chiêu đãi, ông không muốn thế, nhất là đó lại là một buổi chiêu đãi thịt nướng vỉ sắt theo lối cũ cuả Texas.
Khi lên đến thềm cầu thang lầu hai, ông rẽ qua và đi tới cửa khu phòng ngủ dành cho Babs và Dean. R.D. dừng lại bên ngoài để nghe ngóng, và nghe có tiếng hình như Babs đang sụt sịt. Ông mở cửa một tiếng và cầm quả nắm vặn ngay. Ông mở cửa ra và thấy nàng đang đứng ở cửa sổ, quay lưng lại cửa ra vào. Một chiếc khăn quàng bằng ren đang khoác ở vai nàng, che chiếc áo bờ lu nữ kiểu nông dân Mê- hi- cô đi đôi với chiếc váy dài màu tươi.
– Babs, con đã sẵn sàng chưa?- R.D. cau mặt thấy nàng giật mình khi nghe tiếng ông, rồi vội vàng đưa khăn tay lên lau mũi. Ông không chắc chắn, nhưng hình như nàng đã vội vàng chậm nước mắt trước khi quay lại.
– Xin lỗi ba, chắc con không nghe tiếng ba kêu. – Giọng nàng du dương trong khi nàng làm bộ điệu nhìn quanh.- Không biết con đã để cái ví ở đâu đây.
– Nó đây nè. – R.D. cầm nó lên ở cái bàn mặt đá cẩm thạch cạnh cưa? ra vào.- Có chuyện gì thế? Con bị cảm chăng?
– Có lẽ.- Nhưng nàng tránh nhìn bố chồng trong khi bước tới nhận lại cái ví ở tay ông.
Nàng trông tái xanh lạ thường. Khi nàng tới gần, R.D. có thể nhìn thấy rõ mắt nàng đỏ hoe.
– Ba không tin là con bị cảm. Hình như con vừa khóc.
– Vô lý.- Nàng vui vẻ gạt phăng, nhưng không dễ gì R.D. bị gạt đi như vậy.
– Ba thấy nước mắt là ba biết chứ. Nào, hoặc là con vừa lột củ hành, hoặc là có chuyện gì. Tại sao con không nói ra chuyện gì đang làm cho con phiền lòng, hả con gái?
– Con – Ồ, ba ạ, con không biết phải làm sao.- Sau một lần cố phủ nhận mà không thành công, nàng lại bắt đầu khóc nữa.
– Nào, nào – Ông quàng tay quanh vai nàng và dìu nàng tới chiếc ghế dài màu trái mơ. Ông đỡ nàng ngồ xuống và đưa cho nàng chiếc khăn tay sạch của ông.- Chuyện đâu còn có đó, không đến nỗi nào đâu.
– Con cũng tự bảo mình như vậy.- Babs sụt sịt nói. – Nhưng nếu có nỗi nào thì sao?
– Sao con không ngừng hu hu trong một phút và nói cho ba biết chuyện ấy là chuyện gì?
– Con – là chuyện Dean. – Nàng ngước mắt đầy lệ nhìn ông. – Con…nghĩ rằng anh ấy đang… gặp gỡ một người đàn bà khác.
Thoạt tiên, ông không tin, nhưng rồi mặt ông có vẻ sững sờ khi nhìn lại hai tháng vừa qua và thấy lại các buổi vắng mặt cuả Dean đã xảy ra theo một khuôn mẫu đều đặn. Nhưng ông vẫn phủ nhận, trước mặt Babs.- Con căn cứ vào đâu mà nghĩ như vậy?
– Anh ấy đã về trể quá nhiều lần và…và…Tonmi Fredericks chiều nay mới cho con hay, anh ấy gặp gỡ một người đàn bà ở Galveston. – Nàng hấp tấp nói như muốn trút hết cho xong.- Một nghệ sĩ Bô- hê- miêng nào đó.- Babs nói thêm, như đó là một chi tiết quá tệ.
– Nào, làm sao cô ta biết được? – R.D. hỏi lớn.
– Cô ta nói rằng… Billie Joe Townsend đã thấy họ Ở với nhau trên bãi biển tối thứ sáu vừa qua, trong khi Dean bảo rằng đi xem con ngựa. Theo lời ông ta, anh ấy đã hôn cô ta ngay lúc đó trước mặt mọi người và rồi…họ cùng đi dọc theo bãi biển, sát vào nhau đến nỗi không thể bỏ lọt một tờ giấy giữa hai thân mình của họ. Và Tommi quả quyết rằng…nhiều người khác cũng đã thấy họ.
– Con gọi vậy là bằng chứng à?- R.D. rầy la. – Người ta đã thấy ai đó giống Dean. Có ai đã nói chuyện với họ chưa?
– Con nghĩ rằng chưa.- nàng thừa nhận.
– Vậy thì, ba thấy hình như cái cô Tomi gọi là bạn của con ấy đang cố tình quậy lên cho rắc rối.
– Nhưng nếu không phải là cô ta cố tình làm vậy thì sao? Nếu chuyện ấy có thật thì sao? Dạo này anh ấy khác hẳn – có vẻ nghĩ ngợi quá nhiều. Tối nay anh ấy bảo là đi uống một cốc rượu với Lane và sẽ gặp chúng ta ở tiệc thịt nướng vỉ sắt. Nhưng nếu anh ấy không tới thì sao? Nếu anh ấy thực sự đang ở với cô ta thì sao?
– Và nếu bò biết bay thì sao? Khả năng ấy không thể có, cũng như Dean bỏ con đi theo một người đàn bà khác. Đó là sự thật.- Ông nói.- Nào, khi ba đưa một cô gái đi dự chiêu đãi, ba mong cô ta mỉm cười và sung sướng. Vậy con hãy rửa sạch nước mắt đi và gặp ba dưới lầu – R.D. làm bộ nhìn đồng hồ tay – trong vòng năm phút nữa.
– Năm phút.- Nàng nhìn ông, một nụ cười thóang hiện trên mặt.- Con thích thấy ba tan xác ra.- Nàng đặt một nụ hôn ướt và mạnh lên má ông.
– Cô nên coi chừng giữ gìn là tốt hơn, cô ả, kẻo người ta bắt đầu dị nghị đấy.- Ông nháy mắt và mỉm cười nói giỡn với nàng.
Nhưng nụ cười biến mất trên gương mặt ông trong khi đi xuống cầu thang và đóng kín cửa phòng thư viện trước khi cầm điện thoại lên.
Sáng hôm sau, Dean cố nén khỏi ngáp trong khi bước vào phòng giấy của bà thư ký cuả chàng, Mary Jo Anderson.
– Đêm qua thức khuya?- Bà ta mỉm cười, nhìn thẳng vào mặt chàng như có vẻ biết, qua phía trên đôi mục kính gọng đồi mồi. Được đào tạo làm thư ký về luật pháp, bà đã làm việc ở công ty được sáu năm và biết rành hơn cả chàng về sự điều hành của công ty. Thông minh và có hiệu năng, bà đã che giấu nhiều lần những lỗi lầm của chàng.
– Đấy là nói bớt đi nhiều.- Chàng dừng lại ở bàn làm việc của bà để lấy các mảnh giấy nhắn tin qua điện thoại.- Nếu cứ làm theo ý vợ tôi, thì có lẽ chúng tôi giờ này còn khiêu vũ. May mắn thay, ban nhạc đã thu dọn nhạc cụ và ra về lúc hai giờ sáng.
– Có một tin nhắn của Lane kia kìa. Ông ta muốn ông gọi lại ngay khi tới sở. Ông ấy bảo có việc quan trọng.
– Tôi sẽ gọi.- Chàng cầm riêng mảnh tin ấy ra khỏi các mảnh giấy khác và đặt lên trên hết, rồi tiếp tục đi tới cửa thông qua văn phòng của chàng, và lại nén một cái ngáp nữa.- Cho tôi một tách cà phê đi, Mary Jo, – Dean ngoái cổ lại nói trong khi đẩy cửa phòng mở ra.
– Đen với nhiều đường?
– Đúng.- Để cửa mở, chàng đi thẳng tới bàn giấy và cầm điện thoại lên. Sau khi quay số của Lane, chàng ngồi xuống chiếc ghế xoay sau bàn giấy. Ngay trước mặt chàng, trên bức vách đối diện, treo bức tranh “Mặt trời và biển cả” cuả Caroline. Mỗi lần ngắm nó, chàng cảm thấy như có nàng ở đó với chàng. – Lane.- Dean nói, khi nghe tiếng anh ta ở đầu dây. – Cậu có khoẻ không?
– Bận như thường lệ. Còn cậu?
– Cũng vậy, Mary Jo bảo với mình, cậu muốn nói chuyện với mình ngay tức thì. Chuyện gì vậy? – Đúng vào lúc đó bà ta bưng cà phê vào cho chàng.
– Tối qua tôi nhận được cú điện thoại lạ lùng cuả ba cậu. – Lane nói. Dean bất động. Trong phút chốc, chàng không nghĩ gì được. Còn không thở được nữa là khác.- Dean, cậu còn đó không?
– Có.- Chàng cảm thấy hoảng hốt trong khi Mary Jo đặt tách cà phê lên bàn giấy.- Có, chờ một phút.- Che miệng ống nói bằng bàn tay, chàng đưa nó ra xa và cố gắng giữ cho giọng nói ở mức bình thường.- Bà cảm phiền đóng cửa lại khi ra ngoài, Mary Jo.
– Dĩ nhiên.
Dean chờ đến khi nghe cửa đóng đánh cách mới cất bàn tay ra khỏi ống nói.- Xin lỗi, tôi tiếp tục nghe đây. Cậu bảo ông cụ gọi đến à? Ông muốn gì?
– Ông cụ tìm cậu. Ông cụ có cảm tưởng là lẽ ra chúng ta đang ở với nhau.
– Cậu nói thế nào với ông cụ?- Dean tóat mồ hôi. Đáng lẽ chàng phải đóan được không chóng thì chầy thế nào cũng xảy ra chuyện như thế này, và chuẩn bị để đón nó. Nhưng chàng đã không làm vậy.
– Tôi không biết chắc phải nói làm sao. Do đó tôi…bịa ra chuyện tôi bị kẹt việc giấy tờ vào phút chót, và chúng ta vẫn sẽ gặp nhau sau.
– Cám ơn,- Dean nói, và thở phào.
– Ông cụ không nhắn gì cả. Chỉ bảo sẽ nói chuyện với cậu sau. – Lane ngừng để chờ, nhưng Dean không nói được gì cả.- Cậu có thể cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra không?
Sau khi suy nghĩ một lát, Dean nhận thấy phải nói cho một người khác biết. Chàng không thể giữ kín cho riêng mình lâu hơn nữa. Và chàng biết có thể tin tưởng ở Lane. Dean bắt đầu kể, và kể luôn một mạch cho đến khi đã nói hết không còn sót một điều gì cho Lane về Caroline và về mối liên hệ giữa chàng và cô ta.
– Tôi biết, nói ra nghe rất sáo, nhưng Caroline là người đàn bà khó tin là có nhất, lại là có thật, mà tôi đã được gặp. Tôi yêu mọi điểm ở cô ta.- Dean ngừng lại mỉm cười ngượng nghịu.- Tôi đoán rằng câu trả lời cuả tôi cho thấy tôi đang say mê cô ta, phải không?
– Đôi chút.
– Tôi muốn cậu gặp cô ta, Lane ạ.- Bỗng nhiên chàng thấy phải để cho người bạn thân nhất của chàng gặp mặt người đàn bà chàng yêu.- Tôi có hẹn gặp một người ở Texas City vào buổi sáng nay. Caroline sẽ lái xe đến ăn trưa với tôi. Cậu rảnh không? Có thể đến dùng bữa trưa với chúng tôi được không?
– Tôi đã dự định ghế thăm nhà máy chiều nay. Có lẽ tôi có thể rời khỏi đây sớm hơn một chút.
– Cố gắng đi,- Dean hối thúc.
Lane hứa sẽ cố gắng.
Lúc đầu, Lane sẵn sàng để coi những lời ca tụng giông dài cuả Dean như là cuả một anh chàng có vợ lần đầu tiên nếm mùi trái cấm. Nhưng sau khi thấy Caroline và anh ta ở bên nhau trong một tiệm cà phê nhỏ, thông cảm với nhau qua một cái nhìn, một cái đụng chạm, ăn ý với nhau qua từng lời nói, anh biết là đã lầm. Cái này không phải là một sự đam mê nhất thời, mà là nghiêm trọng hơn thế nhiều.
Lane thậm chí có thể hiểu được, thoạt đầu Caroline đã thu hút Dean do điểm nào. Cô thông minh và hoạt bát, nghiêm túc và quyết tâm đeo đuổi một mục đích. Không có cái gì nửa chừng đối với cô – kể cả tình yêu. Hoặc cô yêu ai hay yêu cái gì với cả tấm lòng, hoặc không yêu một chút nào. Cô là phản đề cuả Babs.
Quan sát họ, Lane có cảm tưởng trước mắt anh là một cặp tình nhân có sao chiếu mệnh nghịch nhau. Dù họ có yêu nhau nhiều đến đâu, Lane cũng thấy được họ không có điểm chung nào. Áo quần của họ là điển hình, Dean mặc bộ đồ do anh em Brooks cắt may, và Caroline mặc quần đen và áo sơ mi. Thái độ và nhân sinh quan của họ không có chỗ nào gần giống nhau. Buồn nhất là điểm, Lane nhận thấy, từng cá nhân, họ không thể – và không muốn – thay đổi.
Khi ba người rời khỏi tiệm cà phê, Lane sửa soạn nói lời từ giã và đi, thì Dean chận lại.
– Cậu chưa đi được. Caroline có một vật cho cậu.
Tò mò, Lane đi theo hai người đến bên chiếc xe Chevrolet cũ cuả cô ta. Ở ghế sau có một bức tranh đã đóng khung, để riêng ra một bên đống vải, giá và hộp sơn màu. Dean giúp Caroline bưng nó ra, và cô đưa cho Lane.
Trước mắt anh là những màu xám, trắng, và đen quay cuồng, xen lẫn với những tia màu vàng trắng. Bên trong những đám sương mù chiếm hết cả bức tranh, Lane có ấn tượng là những mũi nhọn, những hình trụ cao vút và một ống đứng dài.
– Cậu nhận ra gì không?- Dean hỏi, cặp mắt sáng quắc dán vào mặt Lane.
– Có một cái gì quen thuộc trong đó,- Lane thừa nhận nhưng các hình tượng quá mờ nhạt, giấu quá kỹ trong đám màu sắc trắng và xám quay cuồng.
– Đó là tượng đài San Jacinto, trên cái nền là các bãi để thùng chứa và các nhà máy hóa học trong con kinh dành cho tàu thủy, bao bọc bởi sương mù sáng sớm và khói, hơi dầu, bốc lên từ các nhà máy hóa chất.
Dean vừa giải thích xong thì Lane nhận ra ngay nét ngoài mờ nhạt cuả ngôi sao đứng một mình, biểu tượng cuả Texas, trên chân cột tượng đài bằng đá vôi.
– Vâng, dĩ nhiên.
– Tôi đặt tên cho bức này là Tiến Bộ.- Caroline nói.
Một cái tên hơi mỉa mai, Lane nghĩ thầm, rồi chợt thấy mình đang trở nên quá nhạy cảm trước bất cứ một điều gì có hàm ý chỉ trích sự Ô nhiễm hai bên con kinh dành cho tàu thủy. Anh cũng công nhận rằng cô ta đã có thể vẽ ra một quang cảnh còn tệ hơn là đám mây mù hơi axít và khói đang bao phủ cả vùng đó trên thực tế. Cô còn cò thể vẻ nguyên con kinh ấy bốc lửa.
– Tôi thích bức tranh này, Caroline ạ.- Lane nói, sau khi ngắm nó lâu hơn, rồi mỉm cười.- Và nếu nó có ý muốn nhắn nhủ điều gì, thì tôi đã hiểu. Tôi sẽ treo nó trong văn phòng để nó nhắc nhở tôi.
– Dean cũng đã nói rằng anh sẽ không phật lòng.- Cô ta nhìn Lane với vẻ tán thành, khiến Lane không khỏi có cảm tưởng mới qua lọt một kỳ thi thử.- Tôi phải đi.- Cô nói và quay qua Dean.
Lane vội vàng nói từ giã và bưng bức tranh về xe mình để cho cặp tình nhân có dịp ở riêng với nhau. Sau khi Caroline lái xe đi, Dean đến bên bạn.
– Tôi đã bảo cậu, cô ấy có tài và tuyệt vời, phải không?
– Đúng, cậu đã bảo vậy,- Lane nói.
– Tôi vui mừng thấy cậu thích bức tranh. Cậu biết không, cô ấy không chịu để tôi mua quà gì tặng cô. Nghiã là, những món quà đắt tiền. Cô nhận vải, cây cọ, sơn màu, thế thôi. Nhưng cô không màng chi tới những thứ vật chất khác như áo quần, nữ trang, hay nước hoa. Cậu có thể tưởng tượng gặp một người đàn bà như vậy không?
– Không – ít nhất, cho tới hôm nay.
Dean nhìn về phía cô đã ra đi, cái mỉm cười nửa miệng và có vẻ suy tư của chàng biến thành một nét cau mặt hơi bối rối.
– Tôi cứ lấy làm lạ là tại sao tối hôm qua, ở buổi tiệc thịt nướng vỉ sắt, ông già không hề nhắc đến chuyện gọi điện thoại cho cậu.
– Có lẽ ông cụ quên rồi chăng.
– Quên?- Dean hoài nghi hỏi lại.- Ông cụ có trí nhớ dai như đỉa.
Để cho chắc, Dean không rời xa văn phòng và nhà ở trong ba ngày liên tiếp, nhưng vì cần gặp lại Caroline, chàng cuối cùng đã phải đi gặp cô, chỉ một lát thôi. Dù vậy, chàng vẫn sợ cha chàng nghi, nên Dean bắt buộc phải coi lại tình trạng hiện tại của chàng và cô, để đi đến quyết định chàng phải làm gì trước tình trạng ấy. Chàng yêu Caroline và muốn dành hết thì giờ cuả chàng cho cô ta, thế nhưng chàng vẫn quan tâm đến Babs – không nhiều như quan tâm đến Caroline, nhưng chàng cũng không muốn làm vợ chàng đau khổ. Nàng hoàn toàn vô tội. Nàng là một người vợ tốt, yêu chồng. Chuyện này bất công cho nàng. Nhưng chàng cũng biết không bao giờ bỏ được Caroline. Chàng đi đến một kết luận ích kỷ là chàng chỉ muốn sự việc cứ diễn tiến như đã diễn ra.
Nhìn đám ngựa con mới sinh đang ăn cỏ trên đồng cỏ với các con ngựa cái, Dean có cảm tưởng chúng thật là hoàn hảo – mẹ chúng có sẵn ở đó để an ủi, bảo vệ chúng, và sẵn sàng bầu sữa cho chúng bú – nhưng không lâu nữa phải cai sữa cho chúng. Sự cách ly ngựa mẹ và ngựa con mới sinh sẽ gây ra đau khổ. Nếu con người không làm, thì thiên nhiên cũng làm. Không thể tránh được. Dean biết chàng cũng đang đứng trước một tình trạng tương tự. Không thực tế chút nào, nếu cho rằng mọi việc không cần phải thay đổi. Phân ly thì đau đớn, không thể nào tránh khỏi, nhưng phân ly với ai? Đó là câu hỏi lởn vởn mãi trong đầu óc chàng khi chàng đã đi gặp Caroline sau giờ làm việc buổi chiều.
Chàng thở dài bỏ hàng rào lại phía sau và tiến bước vào nhà. Không một gợn gió làm lay động lá của những cây sồi và cây dẻ cổ thụ hắt bóng xuống bồn cỏ. Cái nóng bức của miền đông Texas vào đầu tháng tám đã ập xuống River Bend còn dữ hơn. Trèo lên hết tam cấp ở hàng ba, áo sơ mi vải và quần Jean của Dean đã dính bết vào người chàng, loại vải dày bó chặt lấy hai chân chàng trong mỗi bước đi.
Có người bảo rằng máy điều hoà không khí là quà tặng đáng giá nhất của loài người cho xứ Texas. Dean hoàn toàn đồng ý khi bước vào trong nhà, và dừng lại một phút để cho hơi mát phả vào toàn thân.
Không muốn gì hơn trong lúc này là tắm và thay áo quần, Dean hướng về phía cầu thang, bước từng bước mạnh, đôi giày cao bồi của chàng nện xuống sàn gỗ thông vang dội cả nhà, ngôi nhà có trần cao bốn thước. Nhưng trước khi Dean đến được cầu thang đồ sộ, thì R.D. bước ra và đứng ở vòm cửa dẫn vào phòng sách.
– Con vào đây một chút, Dean. Ba cần nói chuyện với con.- Cha chàng quay đi và bước trở vào phòng sách. Dean ngần ngừ một phút, rồi đi theo cha vào trong gian phòng có tủ kính đựng đầy sách để hai bên tường. R.D. đi quanh cái bàn giấy uốn cong đối diện lò sưởi và quay lại nhìn Dean.- Con đóng cửa lại.
Đột nhiên cảm thấy bất an, Dean kéo cánh cửa lại, rồi quay mình bước tới một cách do dự.
– Có chuyện gì không ổn sao ba?
– Đó là cái ba muốn biết.- Cha chàng ngồi xuống chiếc ghế xoay bọc da màu xanh hải quân, và nghiêng ghế ra sau để nhìn chòng chọc vào Dean.
– Con không hiểu ba nói gì.- Dean cau mặt khẽ lắc đầu, đồng thời cảm thấy bất an hơn.
– Ba nghĩ rằng con hiểu.- Cha chàng đáp và đưa cái ghế lại về đàng trước để tựa hai cùi tay lên bàn giấy trước mặt ông.- Con vừa đi đâu sau khi ở văn phòng ra tối nay?
– Tại sao?- Dean cố gắng làm ra vẻ vô tội, mặc dầu trong lòng đang bấn loạn như khi còn bé, bị bắt quả tang làm một việc gì không được phép làm.- Có chuyện gì xảy ra sao?
– Con chỉ trả lời câu hỏi thôi.
Nói dối đã trở thành bản tính thứ hai cuả chàng.
– Giống như con đã đi gặp Lane tối hôm nọ, phải không?
Dean gắng cười to.
– Con không biết ba nói gì.
– Mẹ kiếp! Cậu bé! Cậu bé đừng nói dối với tôi.- Ông R.D. đấm mạnh nắm tay xuống mặt bàn. Rồi ông đứng dậy, hét thật mạnh, rõ ràng tôi nói gì. Người ta đã thấy cậu vớ một người đàn bà ở Galsveston, do đó đừng co chối mất công. Cô ta là một nghệ sĩ, tôi biết chắc là người đã vẽ bức tranh màu vàng treo trong văn phòng của cậu.
– Tên cô ấy là Caroline Farr.
R.D. xì một tiếng:
– Phải chi tên cô ta là xa, xa khuất mắt.
– Con yêu cô ta. – Chàng gần như nhẹ nhõm vì cuối cùng đã thú nhận với cha chàng.
Gian phòng chìm trong im lặng một lúc, trong khi R.D. nhìn lảng đi nơi khác, làm như không nghe câu nói vừa rồi cuả Dean.
– Đối với đàn ông, thì thỉnh thỏang nếm của lạ Ở bên đường là một việc, mà để cho mình bị dính líu vào là một việc khác. – Ông xoay ghế lại và trừng mắt nhìn Dean.- Con đã quên là có vợ hay sao? Rằng con có vợ đang ở trên lầu sao?
– Con không quên.- Dean không chịu nổi cặp mắt lên án cuả cha.
– Vợ con biết. Con có ý thức việc đó không?
– Sao thế được?- Dean cau mày.
– Người ta đã thấy và đã bàn tán.
– Con không biết chuyện đó.- Chàng gục đầu, nhận thức rõ tình hình quả thật rắc rối – và còn có cơ rắc rối thêm.
– Con hãy nói cho ba biết, Dean. Con chưa nói cho ba biết con định xử trí thế nào?
– Con không biết chắc. Con…
– Vậy thì con có thể chắc chắn về một điều. Chưa hề có một vụ ly hôn nào trong toàn bộ lịch sử cuả dòng họ Lawson. Và bây giờ cũng không thể có. Con nhỏ ở trên lầu là vợ con, con đã cưới nó để ở với nhau trong bất cứ tình huống nào, tốt hay xấu.
– Con biết thế.
– Vậy thì, nếu con biết, con hãy chấm dứt cái chuyện tình lặt vặt ấy – và càng nhanh càng tốt.
– Ba không hiểu,- Dean đưa hai tay lên trời trong một cử chỉ thất vọng và bất bình.- Con yêu Caroline!
– Ba thực sự tiếc về chuyện đó. – R.D. nói – Nhưng ba không thấy cái đó làm thay đổi được gì.
Một cái quạt máy kêu sè sè ở một góc nhà nghỉ mát, từ từ quay qua quay lại, các cánh quạt quay tít để thổi gió mát. Nhưng Dean chẳng để ý gì đến gió mát, trong khi chàng ngồi trên đi- văng, ngả đầu vào lưng ghế, hai chân duổi thẳng ra phía trước, đầu Caroline gối lên bụng chàng. Chàng mừng vì họ im lặng. Trong giờ đồng hồ vừa qua, đã năm sáu lần chàng cố gắng nói ra với cô ta là tốt hơn họ nên thôi gặp nhau, nhưng lần nào những tiếng ấy cũng nghẹt lại trong cuống họng chàng. Bất kể cha chàng đã nói gì, bất kể chàng đã cố gắng đến thế nào, chàng chỉ không hình dung được một cuộc sống không có nàng.
– Em thích cái mũi cuả anh. Nó có nét rất quý phái.
Dean liếc xuống thấy Caroline đang quan sát chàng bằng nét nhìn phân tích của một nghệ sĩ.
– Thiệt à?
– Thiệt.- Nàng cựa mình một chút, day đầu lại trên bụng chàng để nhìn mặt chàng dễ hơn.- Anh có bao giờ tưởng tượng, con chúng mình sẽ giống như thế nào không?
– Không, anh không hề.- Những lời nói như dao đâm vào tim chàng, vì nói về tương lai, mà Dean thì không chắc là họ có tương lai.- Anh muốn uống chai bia nữa.- Chàng chuồi một bàn tay dưới vai nàng va đỡ nàng lên. Nàng bỏ hai chân xuống sàn và ngồi dậy.- Em muốn uống gì?- Dean hỏi trong khi đi tới tủ lạnh.
– Không.
Chàng lấy trong tủ lạnh ra một chai cổ cao, và mở với cái mở nắp nằm cạnh chai bia rỗng để trên quầy. Quay lại, chàng tu một hớp bia và thấy Caroline đang đứng bên quầy, hai bàn tay thọc vào túi quần sọc.
– Em sắp có con, Dean ạ.
– Em sắp…sắp cái gì?- Sau phút sững sờ đầu đã qua, Dean bắt đầu cười – sung sướng, rũ rượi. Cái này phải đồng ý thôi. Chàng không còn sự chọn lựa nào khác, ngọai trừ ly dị Babs và cưới Caroline. Chàng không thể để cho con của chàng sinh ra không chính thức. Chai bia đã mở bị bỏ quên trên mặt quầy, trong khi Dean bế Caroline lên cao, và quay quanh phòng.
– Dean, ngừng lại. Điên hay sao thế?- Caroline phản đối, nhưng cũng mỉm cười.
– Điên! Tuyệt diệu! Tất cả những điểm đó và còn nữa.- Chàng hôn vai, hôn cổ và hôn môi nàng trước khi đặt hai chân nàng xuống sàn.
– Em vui mừng thấy anh sung sướng vì chuyện đó.
– Sung sướng? Anh sướng điên lên được! – Chàng nhìn nàng, và thấy rõ ràng người cũng rực rỡ hẳn lên.- Em biết bao lâu rồi?
– Vài tuần nay rồi.
– Đã vài tuần nay? Tại sao không nói cho anh biết?
– Em muốn biết chắc là em muốn thế. Xưa nay em luôn luôn yêu trẻ con, nhưng chưa bao giờ em thực sự nghĩ đến chuyện có con cuả em. Các bức tranh là con cái cuả em. Nhưng em phải đối đầu với sự kiện em đã hai mươi chín tuổi. Vài ba năm nữa, em sẽ già quá. Hoặc là có con bây giờ, hoặc là không bao giờ nữa.- Khi ngừng nói và nhìn chàng, nàng hết vẻ nghiêm túc và mỉm cười. Dean nhẹ nhõm cả người. Nàng nói có vẻ lý luận lạnh lùng quá làm chàng phát sợ.- Ngoài ra, em cũng yêu người cha của đứa bé này quá nhiều.
– Và anh yêu em, Caroline.- Chàng kéo nàng vào vòng tay và ôm chặt nàng, nhắm nghiền hai mắt, cà đầu lên tóc nàng.- Chúng ta sẽ làm đám cưới khi anh sắp xếp xong chuyện ly dị, nhưng anh hứa với em, trước khi đứa bé ra đời.
Nàng để yên cho chàng ôm.
– Rồi thì sao, Dean?
– Em muốn nói gì?- Chàng chúi mũi vào tóc nàng, tự hỏi là con trai hay con gái. Chàng hơi sững sờ khi nghĩ mình sắp trở thành một người cha. Cha!
– Em muốn nói,- dịu dàng nhưng cương quyết, nàng đẩy chàng nhích ra một chút – chúng ta sẽ làm gì ở đâu?
– Ở River Bend, chứ còn ở đâu nữa? Anh sẽ nuôi ngựa Ả Rập, và em nuôi con chúng mình – hay có lẽ một hai đứa nữa – và vẽ tranh. Có lẽ chúng ta có thể thuyết phục cha anh sửa phòng bi- da cuả ông cụ Ở lầu ba thành xưởng vẽ cho em.
– Em không nghĩ thế.- Nàng lách ra khỏi tay chàng và nhích ra xa mấy bước.
– Đáng thử lắm. Em cho ông cụ một đứa cháu trai, thì có lẽ ông cụ sẽ lấy mặt trăng xuống cho em.- Dean cười vang.
– Em muốn nói, theo ý em, như vậy không ổn đâu.- Caroline vặn mấy ngón tay dài vào nhau, để lộ một sự bồn chồn hoàn toàn xa lạ Ở cô ta.- Em yêu anh, Dean ạ. Em sẽ luôn luôn yêu anh. Nhưng em sẽ ghét ở đó.
– Em chưa biết đấy thôi. – Dean cãi lại, sửng sốt vì câu nói cuả nàng với hàm ý của nó.- Em hãy chờ đến khi trông thấy tận mắt, toà nhà cổ kính đẹp lắm, có tháp, có cửa sổ rộng…kiểu sàn gỗ sẽ làm em thích mê đi tay nghề về mộc.
– Bàn ghế đẹp, đồ pha lê, đồ sứ, áo quần cầu kỳ, và những tiệc tùng đi đôi với những cái đó – em không thích lối sống đó, Dean ạ. Xin anh cố hiểu cho rằng, đó không phải là lối sống mà em muốn có. – Nàng nhất quyết.
– Ngay lúc này em đang xúc động. Vì đứa bé.- Dean vịn vào mọi cớ để khỏi phải chấp nhận ý kiến của Caroline.
Nàng thở dài não nuột với vẻ vừa bực mình vừa tuyệt vọng.
– Anh có thể sống ở đâu khác ở River Bend không? Anh có sung sướng trong cuộc đời còn lại không, nếu anh ở trong một cái nhà giống cái này, không có những đồ đạc tốt và đẹp mà anh đã quen dùng?
– Anh…có thể thử.- Nhưng chàng không thể hình dung ra điều đó.
– Em sẽ không yêu cầu anh thử, Dean ạ. Em không trông chờ anh từ bỏ cuộc sốg của anh vì em và em không thể bỏ cuộc sống cuả em vì anh. Tuy vậy, em vui mừng vì anh đã muốn cưới em.
– Em nói gì vậy?- Chàng nhìn sững nàng, sợ điếng.
– Em yêu anh, nhưng em sẽ không thành hôn với anh.- Nàng quay lưng lại chàng và đối diện với cái bàn để đầy sơn, cọ, nước chùi sơn và giẻ.- Em đã được mời dạy ở một trường tư thục ở California. Em đã quyết định nhận lời.- Nàng khẽ nhún vai.- Dù sao, em chưa hề được thấy bờ biển Thái Bình Dương. Em sẽ rời khỏi đây trong mười ngày nữa.
– Em không thể! Em sắp sinh ra con cuả anh.
– Em sẽ sinh ra nó ở California cũng dễ dàng như ở đây.- Nàng nói có vẻ chai lỳ quá chừng.
– Nếu em yêu anh, sao em có thể rời bỏ anh?- Chàng nắm tay nàng và quay nàng lại, nhìn thấy mắt nàng rưng rưng.- Trời ơi, Caroline, anh không thể sống nếu không có em!
– Đừng – Nàng tắt tiếng.- Đừng làm cho em khổ thêm nữa.
– Vậy thì em hãy ở lại.
– Em không thể.
Dean vuốt ve, đòi hỏi, năn nỉ, cãi lý mấy lần cũng không làm Caroline đổi ý. Trong mười ngày sau đó, hết lần này đến lần khác, chàng cố thử lay chuyển quyết định cuả nàng nhưng không thể được. Nàng nhất định đi California.- Nếu anh muốn gặp em, anh có thể đến đấy, nàng nói và cho chàng địa chỉ cùng số điện thoại cuả trường học ở Los Angeles. Khi chàng cố đưa tiền cho nàng, nàng đẩy lại vào tay chàng và nói cho chàng biết nàng sẽ không nhận bất cứ một món tiền trợ cấp nào cuả chàng. Nếu chàng muốn trả bớt tiền chi phí về y tế thì chàng có thể làm vậy, nhưng nàng quyết bảo chàng rằng nàng thừa sức nuôi dưỡng đứa bé không cần sự giúp đỡ cuả chàng.
Tuần lễ đầu, sau khi Caroline ra đi, Dean như sống trong địa ngục. hai lần chàng gọi số điện thoại mà nàng đã cho; cả hai lần người ta trả lời nàng chưa đến nhận việc. Khi chàng gần như phát điên với ý nghĩ rằng nàng đã biến mất luôn khỏi cuộc đời của chàng thì nàng gọi đến. Nàng bị trục trặc xe hơi ở Arizona. Không, nàng khoẻ. Nàng đã tìm được một căn hộ Ở Malibu, gần bãi biển. Thái Bình Dương khác hẳn vùng vịnh hay bờ biển Đại Tây Dương, nàng sốt ruột muốn bắt đầu vẽ ngay. Và nàng thấy thiếu chàng.
Cuc sống bỗng dưng có vẻ đáng sống trở lại. Dean bắt đầu sắp xếp kế hoạch để bay qua California thăm nàng, chừng nào Babs khoẻ lại. Cách đây hai ngày, nàng té xỉu giữa một bữa ăn trưa để gây quỹ từ thiện. Bác sĩ tin chắc đó chỉ là một trường hợp kiệt sức vì trời quá nóng và vì nàng hơi thiếu máu. Nàng sẽ phục hồi sau vài tuần nghỉ ngơi và ăn theo một chế độ cân đối.
Vừa về đến nhà tối đó Dean lên lầu thăm vợ ngay. Nàng đang nằm trên chiếc ghế tựa dài, mình mặc một áo lụa xếp nếp màu xanh bạc hà. Một khay đồ ăn để trên đùi nàng, nhưng Dean để ý thấy gần như Babs không động đến.
– Lẽ ra em phải đang ăn chứ – chàng rầy la và cúi xuống hôn lên trán nàng – Lệnh cuả bác sĩ đấy.
– Em không muốn ăn.
Dean liếc nhìn các thức ăn trên đĩa.
– Xưa nay em vẫn thích ăn món chả trứng với rau dền này. Thế nào em cũng phải ăn thêm vài miếng.
– Nó có vị giống nhự..thịt giã.
– Nếu anh bảo Justine làm cho em món khác thì sao?
Babs quay mặt đi để nhìn qua cưa? sổ, nhưng không thể quay nhiều để che cái môi dưới của nàng đang rung rung.
– Em không cần.
– Babs, có chuyện gì vậy? Không giống em thường ngày chút nào.- Chàng ngồi xuống mép ghế và cầm lấy bàn tay nàng
– Em thực sự không cần.- nàng đáp, vừa sụt sịt, vừa hất cằm cao lên một chút.
– Có chứ.- Dean cau mày.
– Em biết anh không còn yêu em nữa.
– Babs.
– Đó là sự thật. Anh tưởng em không để ý thái độ cuả anh trong tuần lễ vừa rồi. Có, em rất để ý. Anh đã, anh đã ngẩn ngơ như người mất hồn.- Babs không một lần nào buộc tội chàng đã không trung thành với vợ, mặc dầu nàng biết, như ông R.D. đã nói với chàng. Biết ơn nàng ở chổ đó, Dean cố gắng xoa dịu nàng một chút.- Cô ta đi rồi, Babs.- Chàng nghe nàng hít vào một hơi thật khẽ, thật dài, thật gấp.- Cô ta đã rời khỏi đây tuần qua. Anh không hề có ý muốn làm em đau khổ. Anh xin lỗi.
– Vậy là – Nàng nhìn chàng sững sờ với vẻ hy vọng – anh sẽ ở lại đây?
Nàng trông quá yếu đuối, quá giống trẻ con, luôn luôn cần được trấn an. Làm sao chàng đã quên mất điểm đó?
– Phải.
– Lúc này em cần có anh hết sức.- Nàng nắm chặt tay chàng, một nụ cười rạng rỡ nở ra giữa hai hàng lệ.- Anh yêu…chúng mình sắp có một đứa con.
Trong thời kỳ thai nghé, Babs gặp nhiều rắc rối, và bệnh nhiễm độc máu làm nàng nằm liệt giường trong hai tháng cuối cùng trước khi ở cữ. Dean cũng sắp xếp đi được hai chuyến ngắn sang Los Angeles trong mấy tháng kế đó để thăm Caroline và biết chắc chắn cô ta mạnh và bình an. Chàng không thích căn hộ làm nhà xe mà cô ta đã thuê, nhưng Caroline quả quyết là đủ cho nhu cầu cuả cô và từ chối thẳng thừng không dọn vào một ngôi nhà có năm phòng do chàng tìm được. Nhưng Babs càng đến gần ngày sinh, thì Dean càng lo về sức khoẻ cuả nàng nên không bỏ đi được, và tin rằng Caroline mạnh hơn, và quen tự túc hơn, nên thế nào cũng lo liệu được êm xuôi như cô vẫn thường quả quyết.
Hai tuần trước khi đến ngày sinh, bác sĩ chữa trị cho Babs quyết định mổ tử cung đem đứa bé ra. Dean cùng cha chàng ngồi chờ trước phòng đợi suốt ca mổ.
Bác sĩ bước vào phòng đợi, vẫn còn trên người áo và mũ cuả người giải phẫu. Ông ta nói:
– Con gái, ông Lawson. Năm cân Anh mười lạng, và khóc to lắm.
Dean đứng dậy, cha chàng đang đi đi lại lại cũng dừng chân nghe.
– Còn Babs, có khoẻ không?
– Bà ta sẽ khoẻ,- bác sĩ nói với chàng- Họ đã đưa bà qua phòng hồi sinh. Không bao lâu nữa bà sẽ ra khỏi cơn mê.
– Tôi muốn gặp nhà tôi.
– Dĩ nhiên. Mời ông theo tôi,- bác sĩ nói.
Khi Babs tỉnh lại, Dean ở bên nàng Nàng ngây ngất và hơi ngớ ngẩn, nhưng với Babs, đó là bình thường. An tâm, Dean ra ngoài cùng cha chàng, đứng cạnh cửa sổ phòng giữ trẻ.
– Nó kìa.- Cha chàng chỉ vào một trẻ sơ sinh mặt đỏ và đang la hét, vung hai nắm tay nhỏ xíu. Đầu nó có mái tóc đen dày.- Đứa bé nhỏ xíu mà mạnh nhỉ! Và cặp mắt kìa, cũng vậy, có màu xanh cuả dòng họ Lawson.
– Tất cả các trẻ sơ sinh đều có mắt xanh khi chúng sinh ra,- Dean nói. Nhưng chàng mỉm cười vì thấy cha chàng rõ ràng tự hào vì đứa bé. Chàng cũng vậy.
– Nhưng không xanh như thế đó. Con vẫn muốn đặt tên nó theo tên bà nội con chứ?
Chíng Babs đã gợi ý đặt tên cho đứa bé theo tên cuả người đàn bà đã nuôi dưỡng cả cha chàng và chàng, nếu là con gái. Dean đã đồng ý, vì biết cha chàng sẽ rất hài lòng.
– Ba đang nhìn thấy Abigail Louise Lawson.
– Ba thích lắm.- Cha chàng gật đầu tán thành, mặt ông trở nên dịu dàng trước khi từ từ biến thành đăm chiêu.- Còn đứa bé kia bao giờ đến ngày sinh?
Dean kinh ngạc vì ông nhắc đến Caroline. Cha chàng rất hiếm khi nhắc đến cô, từ cái hôm mấy tháng trước, khi Dean báo cho ông biết Caroline sắp có con. Cha chàng đã không nói gì nhiều, ngoại trừ nhắc nhở chàng rằng một người cha cũng có trách nhiệm ngang với người mẹ để trông nom cho con được nuôi dưỡng, săn sóc, và dạy dỗ đàng hoàng. Nhưng điều ông giảng không cần thiết. Dean biết rằng không bao giờ bỏ rơi Caroline hay đứa con cuả tình yêu cuả họ.
– Sắp,- chàng chỉ trả lời có thế.
Sáng hôm sau, ở trụ sở cuả công ty Lawson, Dean len lỏi qua một đám người vỗ lưng chàng để chúc mừng mới sinh con gái, trước khi tới được văn phòng ngoài cuả Mary Jo Anderson.
– Rất tiếc, chàng banh hai vạt áo vét ra cho bà ta thấy các túi trống rỗng.- Tôi lại hết cả xì gà. Mấy cậu ngoài kia vét hết cả rồi. Cứ nhịp độ này, ắt tôi phải mua cả thùng.
– Không hề chi. Nếu ông cụ bước vào đây có lẽ ông cụ sẽ lên cơn đau tim vì thấy tôi hút xì gà. Tôi cũng xin chúc mừng ông sinh con gái.- Mary Jo nói. Nhưng bà ta không có vẻ nồng nhiệt như mọi người khác. Dean tự hỏi phải chăng vì bà biết về chuyện Caroline. Chàng đã phải thổ lộ với bà. Là thư ký riêng cuả chàng, Mary Jo coi qua trước tất cả thư từ gởi đến cho chàng và nghe trước các cú điện thoại được gọi đến chàng, đồng thời bà lo thanh toán rất nhiều hoá đơn chi tiêu cá nhân cuả chàng. Trong trường hợp khẩn cấp, Caroline phải được tiếp xúc ngay với chàng. Có đâu an tâm hơn là ở văn phòng này? Và phải có người nào biết cần gọi cho chàng ở đâu khi chàng đi California, nhất là khi Babs đau ốm nặng như thế trong lúc thai nghén.
– Con bé xinh lắm, Mary Jo ạ. Chúng tôi đã quyết định đặt tên cho nó là Abigail Louise, theo tên bà nội tôi, nhưng ở nhà thì gọi nó là Abbie.- Có vẻ ngượng vì đã tiếp tục hành động lén lút, Dean bước tới bàn giấy bà ta và cầm những thư tín tới ngày hôm qua lên. Chàng nói:- Bà vui lòng cho đem một tá hoa hồng vàng đến cho Babs ở bệnh viện giùm tôi nhé!
– Vâng.- Bà ngừng một chút rồi nói:- Ông có một cú điện thoại ngày hôm qua, không để chúng trong đám thư tín ấy.
Dean sốt ruột ngẩng lên, các thư tín bây giờ không còn quan trọng nữa.
– Caroline?
– Vâng. Cô ta sinh một bé gái sáng hôm qua. Tên là Rachel Ann.- Ngày hôm qua. Cùng một ngày với Abbie. Sự trùng hợp ngẫu nhiên làm chàng sửng sốt, không nói ra lời, thật quá mỉa mai.