Đọc truyện Chỉ Diên (Con Diều) – Chương 13
Quan Tinh Đài, nơi cao nhất trong hoàng cung, nơi có thể tiếp cận với không trung vô cùng. Lúc này, một người đang tĩnh lặng ngồi ở rìa Quan Tinh Đài, hai chân buông thõng. Sa y theo gió lớn giữa trời mà bay lên, dây lưng tơ mang bên hông vũ lượn mị hoặc tựa đôi ngân xà, dải tóc dài bay tung trong không khí, như dải lụa đen, gió thổi hây hây, gợn thành cơn sóng.
“Quân Chân!”
Thanh âm quen thuộc từ phía sau truyền đến, Quân Chân mỉm cười đứng dậy, không quay đầu, y biết lúc đưa mình bước lên đài cao này, Tiểu Thăng Tử nhất định sẽ thông tri cho hắn. Quân Chân nhìn một mảng trời quang, bầu trời lại vẫn xanh như vậy, xanh đến sâu xa không thể nào đo nổi, xanh đến gần trong gang tấc, xanh đến xa xăm vời vợi …
“Tại sao thiên không lại cứ xanh như thế chứ?” Y nhợt nhạt cười, như hỏi người phía sau, hoặc là như đang tự nói: “Xanh đến cuốn lấy người ta không sao thoát được, mới có thể khiến con diều liều mạng bay cao, muốn được dung hòa vào nó …”
“Quân Chân! Lại đây! Đừng làm chuyện nguy hiểm!” Trong giọng nói Huyền Trăn là tức giận cùng lo lắng.
“Hoàng Thượng … Ti Mạc tự sát … Người biết không?”
“Trẫm biết … Trẫm thật có lỗi với y …”
“Để ta đoán xem vẻ mặt của hắn … Là đang cười đúng không? Giống như ngủ vậy, mơ một giấc mộng ngọt ngào …” Quân Chân thì thào mê tỉnh, ánh mắt mờ ảo nhìn về phía trời xa.
“Quân Chân!” Huyền Trăn nhìn bộ dáng Quân Chân, trong lòng có dự cảm không lành: “Quay lại đi, Trẫm sẽ đối với ngươi thật tốt.”
“Hoàng Thượng … Ta sẽ hạnh phúc sao?”
“Đương nhiên, Trẫm đã từng nói, sẽ cho ngươi bộ khung khiến ngươi bay cao nhất, cho ngươi bức tranh rực rỡ khiến ai ai cũng hâm mộ, ngươi muốn bay cao bao nhiêu có thể bay cao bấy nhiêu, Trẫm nói chính là thật!”
“Đúng vậy, ta biết … Ta biết Hoàng Thượng thích Ti Mạc, hay thích Quân Chân, đều là thật tâm. Nhưng mà, chỉ là gần gần như là thích mà thôi … Giống như thích một bức họa tuyệt bút, thích một đóa hoa đẹp, thích một hồ gợn gợn nước trong … Không hơn …”
“Không phải như vậy! Quân Chân, trở về với Trẫm! Trẫm sẽ thật yêu ngươi, thật thương ngươi, sẽ không làm ngươi phải thương tâm nữa, có được không?”
“Ta sẽ không thương tâm nữa … Tâm đã chết, vô luận là thương tổn thế nào, cũng sẽ không còn đau đớn …”
“Đủ rồi! Ngươi tại sao cũng không tin tưởng Trẫm! Vô luận Trẫm phải trả giá ít nhiều ngươi đều coi như không có! Tại sao mỗi người các ngươi đều bốc đồng khiến Trẫm phải lo lắng! Khiến Trẫm một ngày phải nếm qua đến mấy lần sự sợ hãi phải mất đi các ngươi! Các ngươi có nghĩ đến cảm nhận của Trẫm hay không! Cho dù là Trẫm không đúng, các ngươi sao lại không nói Trẫm! Lại khiến Trẫm phải tỉnh ngộ bằng cái giá quá đắt như thế này!”
“Ta là con diều của Hoàng Thượng …”
Quân Chân chầm chậm đứng lên, thân mình gầy gò đứng trong gió mạnh, y phục miết vào người, giữa cuồng phong nhìn y sao lại đơn bạc, lại bất lực đến nhường ấy …
“Quân Chân!” Huyền Trăn tiến một bước chân, muốn ngăn cản động tác nguy hiểm này của Quân Chân.
“Hoàng Thượng.” Quân Chân đưa tay, ngăn Huyền Trăn bước đến: “Người đã nói, chỉ cần tìm được chủ nhân có thể khiến chính mình cam tâm tình nguyện chịu trói buộc, sẽ là một con diều hạnh phúc … Con diều đã thử cam tâm tình nguyện bị trói buộc, chủ nhân của nó cũng thật ôn nhu, đối với con diều rất tốt, cho nên, chỉ cần sợi dây ràng buộc tình duyên giữa con diều và chủ nhân không đứt, nó và chủ nhân cũng sẽ không chia lìa …”
Quân Chân chầm chậm buông tay, nhìn Huyền Trăn, nhẹ nhẹ cười: “Nhưng mà, con diều rất tham lam … Nó sợ sợi dây kia không đủ dài, không thể để nó ôm lấy bầu trời, cho nên, con diều không hề hạnh phúc … Dây không đứt, nhưng con diều lại muốn bứt cho bằng đứt, cho nên, chủ nhân không sai, sai, chính là con diều … Vì thế, con diều đã bứt đứt sợi dây trong tay chủ nhân, chỉ có một kết cục …”
Quân Chân chậm rãi giang rộng hai tay, y phục mềm mại tung bay tựa như một đóa Bạch Liên đang nở, mĩ diễm nhường vậy, hư ảo như thế. Nắm giữ không được, không thể có phàm nhân nào có thể nắm giữ nổi đoá hoa tuyệt trần này … Cho nên, Huyền Trăn chỉ có thể trơ mắt nhìn đóa Bạch Liên tung người bay lên, tựa như được gió nâng, thật ưu mĩ mà phiêu nhiên rơi xuống … Trong nháy mắt ấy, Huyền Trăn tựa hồ đã nhìn thấy một tia tiếu ý ngọt ngào, cùng một đôi mắt đang mỉm cười thật đẹp …
“Không được!!”
Huyền Trăn nhảy lên! Đưa tay bắt lấy đóa bạch hoa! Hai người lập tức cùng nhau bay trên không!
“Quân Chân!!”
“Hoàng Thượng!!”
Trong nháy mắt lúc rơi xuống, Tiểu Thăng Tử cùng Tiểu Sơ Tử đồng loạt lao ra giữ chặt Huyền Trăn! Sức nặng kéo Huyền Trăn một trận trượt xuống, hai đôi tay rất vất vả mới nắm được cổ tay trơn tuột của Hoàng Thượng! Huyền Trăn tay kia ôm chặt Quân Chân, còn Quân Chân thì đang kinh ngạc nhìn hắn.
“Trẫm tuyệt đối không để ngươi chết!”
Huyền Trăn vận hết sức lực dùng độc một cánh tay giữ lấy toàn bộ sức nặng của Quân Chân, cả hai thân mình lơ lửng, liệt phong ở không trung thét gào thổi mạnh, tình huống đầy nguy ngập. Y phục trắng toát của Quân Chân bay tung trong gió mãnh, Huyền Trăn càng cố sức ôm chặt y, bởi vì lúc này Quân Chân quả thật tựa một đóa mây trắng, có thể bị gió mang đi bất cứ lúc nào …
“Ôm chặt Trẫm! Quân Chân!”
Huyền Trăn nhìn Quân Chân đang ngơ ngác theo ý mình mà ôm, nhưng đôi tay lại không vòng quanh thân mình, sức lực cánh tay càng lúc càng yếu đã trở nên run rẩy, Huyền Trăn cơ hồ phải thét cuồng lên!
Quân Chân kinh ngạc nhìn gương mặt vô cùng lo lắng kia, si ngốc thì thào: “Tại sao … Người cũng nhảy xuống …”
Huyền Trăn trong tình cảnh này, làm gì còn lòng dạ mà thanh thản cùng y thảo luận chuyện trò, chỉ có thể bực bội kêu to: “Quân Chân!”
“Vạn nhất bọn họ không bắt được Người thì sao? Người chẳng nhẽ không nghĩ ngợi gì đã nhảy xuống ư …? Vì sao lại thế …?”
“Ngươi …”
Huyền Trăn buồn bực cúi đầu trừng y, lại chạm phải ánh mắt lơ đễnh mà mỏng manh tựa như chỉ cần chạm nhẹ vào là lập tức vỡ vụn, trong ngực lại sinh đớn đau như dao cắt … Thiếu niên luôn đem mắt treo tại nơi trời xa kia, tại sao lại lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng đến nhường này? Ước vọng trong đôi mắt ấy, yếu ớt bi thương như một người đang chìm sâu xuống đáy nước nhìn về phía mớ rơm rạ nổi trôi cầu cứu mạng …
“Quân Chân, tay Trẫm không còn sức nữa rồi …” Huyền Trăn cười khổ: “Nếu Trẫm đã bắt được ngươi, ngươi lại vẫn từ trong lòng Trẫm mà rơi xuống, Trẫm sẽ điên mất … Quân Chân, ngươi tàn nhẫn lắm, ngươi muốn dùng phương thức đáng sợ nhất để trả thù tội lạm tình của Trẫm hay sao? Được, Trẫm đáp ứng ngươi, nếu như ngươi rơi khỏi Quan Tinh Đài, Trẫm, nhất định sẽ cùng ngươi!”
“Hoàng Thượng …” Quân Chân liều mạng lắc đầu, bỗng nhiên cánh tay Huyền Trăn run lên, Quân Chân kêu lên một tiếng sợ hãi, lập tức tuột xuống!
Huyền Trăn cơ hồ không đếm xỉa đến hậu quả vung tay muốn giãy khỏi hai đôi tay đang giữ mình phía trên, gom chút sức lực chỉ mành treo chuông hết sức kéo cổ tay Quân Chân lại!
“Quân Chân! Trẫm nói lần cuối! Nếu ngươi rơi xuống! Trẫm sẽ theo ngươi xuống!!”
“Vì cái gì … Vì cái gì …”
Quân Chân khóc gào muốn thoát khỏi tay Huyền Trăn, rồi lại hận không thể chặt đứt cánh tay hắn đang còn cố sức nắm chặt hơn nữa.
Hai tiểu thái giám trên Quan Tinh Đài đã muốn ba hồn dọa chạy bảy phách, hai tiểu thái giám nho nhỏ phải giữ lấy một nam tử trưởng thành cùng một thiếu niên đã là lao lực quá độ, trong lúc chết đến nơi hai người ở dưới lại còn cực kỳ không hợp tác, một kẻ muốn xuống, một kẻ đòi đuổi theo xuống, giữa không trung dây dưa cả nửa ngày, sức lực từ từ giảm dần …
“Vì cái gì? Ngươi lại còn hỏi Trẫm vì cái gì!” Ngữ khí Huyền Trăn ngợp ngụa đầy tức giận, hắn bỗng nhiên ngẩng phắt đầu nhìn hai tiểu thái giám đầm đìa mồ hôi thét: “Còn không mau kéo Trẫm lên!!”
Nói dễ quá a …
Tiểu Thăng Tử cùng Tiểu Sơ Tử trong lòng khóc thét, chỉ có thể vận hết sức lực …
Dưới Quan Tinh Đài một đám thanh âm ồn ào dần dần truyền tới, liền nghe thấy tiếng bước chân một đám dông chạy lên Quan Tinh Đài, hai tiểu thái giám mới đồng thời thở phào một hơi …
Tuần binh ba chân bốn cẳng đem hai người bình yên vô sự cứu lên, lúc Quân Chân đang mặt mày ngây dại, nước mắt nhạt nhòa chân vừa chấm đất, Huyền Trăn bỗng như phát tiết ôm siết lấy y, hung hăng cắn xé đôi môi run rẩy, cho đến khi Quân Chân đau đến phải kêu thành tiếng, Huyền Trăn mới chậm rãi buông y ra.
“Ngươi hỏi Trẫm là vì cái gì? Đây chính là ‘vì cái gì’ đây!”
Quân Chân si ngốc nhìn đôi long mâu nặng sâu đầy tình cảm, trong đầu y hiện lên vô số biểu tình của hắn, là cợt đời, là phong lưu, là uy nghiêm thần thánh, là nhu tình tựa thủy, là lãnh khốc bạo tàn … Rốt cuộc, ai mới thực sự là Người?
“Ta vẫn không hiểu …” Thân mình Quân Châm mềm rũ trong ngực Huyền Trăn: “Ta rốt cuộc … đối với Người mà nói … là cái gì?”
Ý thức … mang theo nỗi băn khoăn sâu sắc ấy, chầm chậm bay đi …
Ôm trong lòng thân thể gầy yếu, Huyền Trăn đem Quân Chân đang hôn mê bế lên, không nhìn đến biểu tình ngạc nhiên dò hỏi của ngự y và ánh mắt kích động của người xung quanh, xoay người bước xuống Quan Tinh Đài.
Nhìn người trong lòng lúc hôn mê vẫn cau đầu mày, thống khổ âm thầm rơi lệ, Huyền Trăn bất đắc dĩ khẽ giương một cơn cười khổ: “Rốt cuộc, Trẫm phải làm thế nào ngươi mới có thể hiểu …?”
Sau bức màn thanh sa, người đang nằm lặng tại giường khe khẽ nhíu mày, khuôn mặt trắng nhợt không chút huyết sắc, khiến kẻ khác không thể không đau lòng. Một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng xoa đôi má y, thiếu niên thanh lệ trên giường bỗng nhiên hơi giãn mày ra đôi chút, nhẹ nhàng tựa vào mảnh ấm áp kia, khóe miệng như có như không giương lên nhè nhẹ.
Huyền Trăn cười khẽ, giúp Quân Chân sửa lại góc chăn, sau đó nhẹ nhàng thở một hơi dài, trong mắt có điểm gì thê lương quạnh quẽ …
Quân Chân chầm chậm mở mắt, giữa không gian mơ hồ dần hiện ra thân ảnh Huyền Trăn, y còn chưa kịp mở miệng, Huyền Trăn đã vươn một ngón tay đặt trên môi, vẫy tay ý bảo hãy đừng nói gì.
“Từ bây giờ, ngươi hãy nghe Trẫm nói, cái gì cũng đừng hỏi, tất cả hãy chờ Trẫm nói xong …”
Quân Chân nhìn Huyền Trăn đang cực kỳ nghiêm túc, giống như đã hạ quyết tâm trọng đại, trong lòng có chút bất an cùng mong đợi, khe khẽ gật đầu …
“Trẫm biết trong lòng ngươi hoang mang cái gì, ngươi nhất định đã tinh tế phát hiện ra người trong hoang cung có gương mặt giống nhau rất nhiều … Đúng vậy, Trẫm chính xác là đã cố công tìm kiếm diện mạo của người ấy, bất luận là ánh mắt hay khí chất, là cái gì đi chăng nữa, chỉ cần có nửa phần giống, đều nhất định sẽ được Trẫm sủng ái vô cùng …”
Bỗng nhiên thấy Quân Chân trong nháy mắt lại lộ ra cái vẻ mặt thụ thương, Huyền Trăn cười khổ xoa mặt y, nhẹ nhàng lau đi nước mắt đang trào ra của y.
“Trẫm không phủ nhận, lúc đầu gặp ngươi, thực sự vởi vì ngươi rất giống người ấy mới sinh ra cái ý niệm mang ngươi về cung, mà yêu thương của Trẫm đối với ngươi …”
Quân Chân bỗng nhiên chui đầu vào trong chăn, tựa hồ như không còn đủ dũng khí để nghe nữa. Huyền Trăn buồn cười lôi Quân Chân từ trong chăn ra, khẽ hôn lấy đôi mắt đỏ hoe của y, hôn đến tràn nước mắt.
“Nghe Trẫm nói xong đã …” Huyền Trăn nhẹ nhàng ôm lấy thân thể Quân Chân còn đang run lẩy bẩy, ghé vào tai y, nhẹ giọng: “Trẫm thương ngươi, là bởi vì người trời sinh thiện lương, an tĩnh bình hòa, cũng không giành giật cái gì cho mình, chỉ lẳng lặng chờ đợi … Trẫm thực yêu thương, yêu thương nhìn ngươi mỗi lần tiễn Trẫm rời đi biểu tình thật yếu ớt, yêu thương nhìn ngươi đón Trẫm trong mắt khó nén vui mừng, giống như việc Trẫm hàng lâm chính là định nghĩa sinh tồn của ngươi vậy. Nhưng mà, ngươi đã từ từ thay đổi … Trở nên càng không màng tất thảy, không vì Trẫm hàng lâm và vui, không vì Trẫm rời đi mà buồn, tựa hồ Trẫm chỉ là khách qua đường chẳng liên quan, không bao giờ còn có thể lưu lại bất cứ dấu vết nào trên sinh mệnh ngươi nữa …”
Trong đôi mắt Quân Chân tràn một cơn khổ sở, bất giác đưa tay ôm chặt lấy Huyền Trăn, tựa như muốn từ trong ngực hắn tìm lấy một điểm chở che bé nhỏ …
“Trẫm chưa từng trải qua, nhưng mà, Trẫm cũng biết ngươi muốn cái gì từ Trẫm. Trẫm đã nói, đó là thứ duy nhất Trẫm không thể cho ngươi … Trong lòng Trẫm đã có người, mà ngươi, cũng chỉ vì là ảo ảnh của người ấy mà được Trẫm phát hiện, Trẫm nói với chính mình, làm thế nào lại có thể yêu một ảo ảnh? Huống chi ngươi vẫn là nam tử, còn Trẫm là Hoàng Đế, không phải là một đoạn tình cảm nực cười lắm hay sao … Lý trí bảo Trẫm không thể để bản thân chìm vào quẫn cảnh này! Thế nhưng …”
“Rõ ràng muốn buông bỏ ngươi, cho ngươi cuộc sống không lo cơm áo để hoàn trả phân tình này của ngươi, lại vì mỗi ngày một khúc Cao Sơn Lưu Thủy mà dao động … A, ngươi cũng biết Trẫm không thích dậy sớm, nhưng mà, lúc Trẫm vô tình phát hiện mỗi giờ Mẹo tranh thanh từ Ảnh Hà Cư sẽ truyền ra, Trẫm đã nhớ trước đây ngươi đã dùng biện pháp này mà gọi Trẫm. Nhưng mà, Trẫm lại đang không ở bên cạnh ngươi, Trẫm ngủ trên giường người khác, tại sao ngươi lại không oán không hờn vẫn vì Trẫm tấu khúc? Trẫm không rõ, mỗi người đều muốn hằng đêm thị tẩm, cùng Trẫm không rời, hận không thể độc bá mới thấy mỹ mãn. Nếu Trẫm kết tân hoan, các nàng sẽ ghen tuông phẫn nộ, sẽ nguyền rủa người đang ngủ bên cạnh Trẫm. Sao ngươi lại không? Ngươi còn vì Trẫm mà đàn tranh, dù rằng không biết đêm đó Trẫm ngủ lại ở phương nào …”
Huyền Trăn nở một nụ cười ngọt ngào: “Trẫm cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, đã trở nên đặc biệt lưu ý khúc đàn của ngươi, giữa lúc cô tịch không một tiếng động, ẩn ẩn truyền đến tranh thanh linh hoạt kỳ ảo, đáy lòng cũng không đừng được mà say mê đánh lạc bản thân mình trong yên lặng, khiến Trẫm đối với nó càng lúc càng thâm sâu quyến luyến … Để không bỏ mất thủ khúc ấy, Trẫm bắt đầu thức dậy trước giờ mẹo, yên lặng ngồi bên cửa sổ, đợi ngươi đàn, lúc thanh âm ấy bắt đầu vang lên, Trẫm cảm thấy cực kỳ vui sướng, vui đến mức ngay cả chính mình cũng không biết tại sao …”
Trong mắt Quân Chân chậm rãi rơi ra hai hàng thanh lệ, không nói gì yên lặng gối đầu trên vai Huyền Trăn, nghe giọng nói đầy từ tính kia chậm rãi kể ra tâm sự.
“Ngươi còn nhớ không? Có một thời gian Trẫm không hề lâm hạnh ngươi, cho dù ngủ lại cũng chỉ ôm ngươi ngủ … Bởi vì Trẫm nghe ngự y nói ngươi trời sinh thể nhược, kinh mạch không chịu nổi chuyện phòng the mỗi đêm, Trẫm liền không dám gặp ngươi … Ha ha, Trẫm cũng có lúc đau lòng vì một người, nếu là trước đây Trẫm sẽ không bao giờ tin, cũng không bao giờ nghĩ đến, Trẫm rõ ràng không muốn nhưng vẫn có thể ẩn nhẫn, lại còn có thể yên lặng ôm ngươi nhập mộng …”
“Hoàng Thượng …”
“Sau này Trẫm xuất cung gặp Ti Mạc, khi Trẫm nhìn thấy hắn, ý nghĩ chợt bật ra là: ‘Y thật giống Quân Chân!’, khi đó Trẫm thực sự hoang mang, thực sự mê võng, Trẫm không biết vì sao “tình thương” đối với ngươi lại trở nên đốt ruột thiêu gan đến mức này … Đến lúc Trẫm đem tất cả nối lại, mới bừng tỉnh đại ngộ, nhưng mà, đáp án này Trẫm cũng không dám nhận. Rõ ràng ngươi chỉ là một thế thân, Trẫm vì sao lại yêu ngươi mất rồi? Kỳ thật nhìn kỹ, ngươi cùng người ấy chỉ giống nhau độ bảy phần mà thôi, vì sao Trẫm lại yêu ngươi? Trẫm không nghĩ ra … Cho nên Trẫm mới bắt đầu trốn tránh ngươi … Trẫm nói hận ngươi, bởi vì Trẫm hận ngươi đã bất tri bất giác cướp mất trái tim của Trẫm, hận ngươi vì sao không là thân nữ tử, để Trẫm có thể không cố kỵ gì mà sủng ái ngươi. Cho nên, Trẫm luôn luôn lặng lẽ, muốn đem tâm tình kia thật sâu mai táng …”
Huyền Trăn cười tự giễu: “Trẫm biết trong cung có lời đồn nhảm, các ngươi đều cho rằng Trẫm yêu Thiên Nhi, có đúng không?”
Quân Chân giật mình, thật thà ngây ngốc hỏi: “Không phải sao …?”
“Đứa ngốc!” Huyền Trăn không biết phải khóc hay phải cười dùng tay vuốt những sợi tóc vương vãi của Quân Chân, cười khổ nói: “Trẫm hồ đồ đến mức này hay sao, cái chuyện dính đến đạo lý luân thường kia các ngươi cũng coi là chuyện đương nhiên? Trẫm dù có sắc dục huân tâm cũng không ra tay với cả người có quan hệ huyết thống chứ?”
“Nhưng mà …”
“Nhưng mà, đệ ấy và Trẫm không phải là cùng mẫu thân sinh ra, vì sao Trẫm lại yêu thương đệ ấy đặc biệt? Tình cảm ấy, đã sớm vượt qua định nghĩa huynh đệ, huống chi còn không phải là huynh đệ ruột rà, ngươi cũng nghĩ vậy, có đúng không?”
Quân Chân có chút ngây ngẩn, chẳng nhẽ không đúng?
Huyền Trăn vô thức ôm Quân Chân, thanh âm trở nên bi thương âm trầm khiến lòng Quân Chân quặn thành một cuộn.
“Đó là bí mật phủ bụi nơi đáy lòng Trẫm, trên thế gian này, ngoài Trẫm ra không một ai biết, nhưng hôm nay, Trẫm muốn nói cho ngươi …”
Ánh mắt Huyền Trăn chậm rãi xa vời, nhớ lại nỗi ai thương đạm đạm của tình cảm thuở thiếu thời đầy quyến luyến si cuồng mà ngây thơ ngốc dại ngày ấy …
…
…
———————————