Chị dâu

Chương 12


Đọc truyện Chị dâu – Chương 12:

Editor: Bắp
Beta: Nhóc
——————————————————
Chu Ninh phát hiện giải thích với hắn như thế nào cũng vô dụng, lúc này tên nhóc kia lại cố tình để tâm vào mấy chuyện vụn vặt, chỉ nói một câu kia, đại khái phải đối tốt với hắn, không được không để ý tới hắn.
Cô chỉ có thể đồng ý.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mấy ngày trôi qua, Chu Ninh cảm thấy hắn ngoại trừ nói nhiều hơn một chút, càng thích cười, còn lại cũng không có gì khác biệt so với lúc trước.
Hôm nay Trần Diễn dọn ghế ngồi bên cạnh Chu Ninh xem cô hoàn thành lần cuối cùng sửa chữa bản thảo, ngồi như vậy hơn mười phút, một câu cũng không nói. 

Nghe hơi thở thả lỏng của cô, liền biết cô đã xong.
Hắn chỉ khen: “Tranh này thật đẹp mắt.”
Chu Ninh thích nghe người khác khen cô, hỏi ngược lại hắn: “Em cảm thấy bức tranh này, vẽ cái gì?”
Nói xong liền nhìn thấy Trần Diễn đang cẩn thận quan sát bức vẽ, Chu Ninh nhịn không được lại hỏi: “Thế nào? Nhìn ra cái gì?”
“Là một con chim.”
Chu Ninh ngây người. Cô cứ nghĩ Trần Diễn sẽ nói là một sườn mặt, đây là câu trả lời của hầu hết mọi người, lại không đoán được hắn nói ra đáp án chính xác, cô vẽ rất kín đáo, còn tưởng chỉ có mình có thể thấy được.
“Sao vậy chị, em nói sai rồi sao?”
“Không, em nói đúng.”
“A, đúng rồi, ở đây có bức phác họa lần trước vẽ cho em.”
Sau khi xong việc vào đêm hôm đó, đây là lần đầu tiên cô lấy ra xem, Trần Diễn cầm ở trong tay, tờ giấy nhẹ nhàng thành trân bảo hiếm thấy nặng ngàn cân, hắn không dám lộn xộn. 
Hắn rất vui vẻ, là chân chính vui vẻ, không chút che dấu.
Chu Ninh cảm thấy nụ cười của hắn lúc này rất khác, nhưng không nói ra được, dù sao cũng không giống nhau.
“Cảm ơn chị!” Hắn cầm bức vẽ, cẩn thận vuốt ve dấu bút lông trên đó, cảm giác như mang theo độ ấm của cô vậy. Nghĩ rằng đây là lần đầu tiên Chu Ninh tặng quà cho hắn, vẫn là mặt đối mặt vẽ hắn, vui sướng liền cao hơn một bậc.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Loại vui sướng này rất đơn giản, nhưng đối với Trần Diễn ba năm qua chỉ có thể yên lặng chú ý Chu Ninh mà nói, thật sự là không dễ dàng. Không chỉ kiềm chế thích trong nội tâm, còn phải giả bộ như thế này, vui vẻ từ trong ra ngoài rất ít khi xuất hiện.
Nhưng cơ hội bọn họ gặp nhau thật sự quá ít, trừ bỏ lần đầu tiên gặp cô ở nhà, cũng chỉ có trong hôn lễ vội vã gặp nhau vài lần. Thậm chí trong lễ cưới, cô chào hỏi và gọi tên hắn, điều này cũng làm cho Trần Diễn ngẫm lại thật lâu.
Thật vất vả đến được nơi cô sống vào mùa hè này, có thể nhìn thấy cô mỗi ngày. Có đôi khi tự mình cười ngây ngô, ảo tưởng ngày mai cô sẽ như thế nào.
Nhìn như rất hèn mọn, nhưng hắn không chút ngần ngại. Dù sao đã bước ra bước đầu tiên, chỉ cần vũ điệu này đủ dài lâu, như vậy hắn và chị vĩnh viễn sẽ không dừng lại.
Như vậy còn chưa đủ, nếu hắn bỏ đi lớp ngụy trang, hắn thậm chí không biết sự việc sẽ biến thành cái dạng gì. Sẽ căm hận hắn sao, sẽ rời xa hắn sao?
Ngày cô rời xa hắn, hắn sẽ không để ngày đó xảy ra, hắn muốn cùng Chu Ninh ôm nhau, như con quay đốt cháy vĩnh hằng, vẫn luôn xoay tròn.(?)
“Chu Ninh, cảm ơn chị bức tranh cho em.” Lần đầu tiên Trần Diễn ở trước mặt Chu Ninh kêu tên cô.
Chu Ninh đột nhiên bị hắn kêu tên gọi đầy đủ, cả người như lọt vào sương mù, cũng không có nghi ngờ gì, chỉ xem như hắn nói năng lộn xộn. 

“Thích là được rồi. Cũng không còn sớm nữa, chị đi nấu cơm.”
Trần Diễn cầm bức vẽ, nhìn dáng người uyển chuyển đi đến phòng bếp của cô, ánh mắt tối dần.
Chị à, xâm chiếm chị, dụ dỗ chị, đem chị kéo xuống vực sâu, làm chị cầm lòng không được yêu tôi.
Những thứ đen tối bẩn thỉu đó, tôi sẽ làm.
Điều duy nhất chị phải làm thật tốt, là bị tôi dụ dỗ.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.