Bạn đang đọc Chị Dâu Nhìn Em Một Chút! – Chương 73
Quán ăn sang trọng này nằm trên tầng hai mươi của tòa nhà Cielo, từ trên cao có thể nhìn bao quát cả thành phố trong tầm mắt, Tử Cách cắt một ít thịt bò trong dĩa của mình cho vào miệng, lời nói cũng mang vẻ vui vẻ hơn hẳn mấy tháng trước đây, “Dì hôm nay nhận việc mới, hôm nay cứ để dì đãi.”
“Con không khách sáo đâu.” Huệ Gia vui vẻ uống một ngụm nước trái cây, hôm nay dì Cách nhận được việc ở Tiết thị, mà chức vụ lại vô cùng cao, như thế nào có thể không đãi các nàng ăn một bữa no nê.
Ngọc Hiên cũng vui vẻ thay dì Cách, nàng cắn miếng bánh mì nướng của mình để bánh mì tan ra giòn rụm trong miệng, hương vị cũng thật ngon.
Dì Cách mấy tháng nay chìm trong u buồn, mãi tìm kiếm Lăng Nhi, hôm nay lại thấy tràn đầy sức sống ngồi trước mặt hai người, nàng cũng thấy vui thay cho dì ấy.
“Dì thấy bên IKEA thế nào? Con có nên hợp tác với bên ấy không? Dù sao dì cũng không còn ở công ty cũ.” Ngọc Hiên cảm thấy công ty cũ của dì Cách làm việc rất quy củ, không có cảm giác năng động bằng IKEA, thực tế chứng minh những năm gần đây quảng cáo nổi bật đều do IKEA làm, còn lại là do đích thân dì Cách đảm nhiệm mới thu về thành quả lớn.
Nếu không có dì Cách ở đó, nàng cũng chẳng hợp tác với công ty ấy làm gì.
Huệ Gia đem phần thịt bò của mình cắt nhỏ ra rồi để vào dĩa Ngọc Hiên, Tử Cách để ý thấy tất cả, nụ cười trên môi như ẩn như hiện, “Con thích bên nào thì bên ấy, mỗi bên đều có thế mạnh riêng, con hợp tác với bên ấy con cũng biết thế mạnh bên ấy là gì đúng không? Bên IKEA thì dì vẫn chưa rõ, cứ để một thời gian nữa đã.”
“Dì cũng ăn đi, chị Hiên cũng ăn đi, đúng là nữ nhân mê công việc.” Huệ Gia ở dưới bàn nhéo nhẹ vào đùi Ngọc Hiên một cái, ý tứ trách móc.
Ngọc Hiên mỉm cười, bàn tay nàng chạm vào bàn tay Huệ Gia, vô thức hai bàn tay lại đan vào nhau, chặt chẽ.
Tử Cách nghe Huệ Gia kêu cô ăn cô cũng đành bỏ đồ ăn vào miệng, ăn cho mau hết, không có Lăng Nhi ở bên cạnh ngay cả ăn cô cũng lười ăn.
Giờ đây Ngữ Ngưng nói với cô nhiều nhất là một tháng sẽ mang Lăng Nhi trở về, cô nhất định phải ăn, không thể để Lăng Nhi thấy cô tiều tụy, gầy gò được.
Sau khi ăn xong Ngọc Hiên cùng Huệ Gia đưa Tử Cách về nhà trước, sau đó hai người quyết định đi tận hưởng buổi tối rảnh rỗi hiếm hoi.
Ngọc Hiên quyết định bước chân vào thế giới của Huệ Gia, ít nhất đặt bản thân vào Huệ Gia để hiểu con bé nghĩ gì.
Quán bar RP là chuỗi quán bar không được mang thiết bị di động vào, bước qua cửa của RP còn khó khăn hơn là đi qua máy dò kim loại của sân bay.
Ngọc Hiên cùng Huệ Gia đi vào bằng cửa vip, dù sao quán bar này cũng quá nhẵn mặt với nàng, lại còn là của chị họ Duyệt Nhiên đứng đằng sau.
Chuỗi RP có ba khu, một khu dành cho đồng tính nữ, một khu dành cho đồng tính nam, một nơi của dị tính.
Ba khu riêng biệt nằm trên góc đường lớn, ánh đèn hoa lệ chiếu rọi xuống khiến cả con đường cũng hóa thành rực rỡ.
Ngọc Hiên không phải lần đầu đến chốn này, nhưng nàng là lần đầu đến gặp bằng hữu của Huệ Gia.
Bằng hữu của Huệ Gia cũng thật khác bằng hữu của nàng, họ không phải dân có học thức, trên người ai cũng có ít nhất hai hình xăm, mái tóc nhuộm kĩ càng, gương mặt trang điểm đậm.
Dù có vẻ không quá lố như trên tivi, nhưng cũng không phải dạng người khiến người khác nảy sinh hảo cảm.
“Huệ Gia! Nay dắt ai theo đây?” Một người nào đó có khuyên ở ở miệng nói với Huệ Gia, Huệ Gia bèn cười cười dắt tay Ngọc Hiên vào trong, nói rằng, “Vợ tao, tụi mày không phải nói muốn thấy mặt sao?”
Ngọc Hiên thấy mọi người dồn sự chú ý đến nàng, nàng liền gật đầu một cái, coi như chào hỏi họ, “Tôi tên Ngọc Hiên…” Nàng cũng chẳng biết phải giới thiệu như thế nào mới phải.
“Thấy rồi thì thôi nhé, hôm nay không đi với bọn mày.
Hôm nay muốn dẫn vợ tao qua bên kia chơi.” Huệ Gia nói rồi dẫn Ngọc Hiên đi ra khỏi đám người này, đi thẳng qua cánh cửa nối giữa các lô của RP.
Hai người đi qua RP dành cho các nữ nhân chơi, bên trong đây mọi người muôn màu muôn vẻ, hầu như dạng nữ nhân nào cũng có.
Ngọc Hiên thoát khỏi bạn của Huệ Gia bèn len lén thở phào một hơi, nàng còn sợ bọn họ hỏi nhiều quá, nàng không biết phải cư xử thế nào.
Hai người order hai ly rượu nhẹ, cùng nhau uống rượu, cùng nhau trò chuyện.
Huệ Gia ngồi đối diện nàng, mái tóc dài được cột gọn, chừa lại gương mặt thanh tú lanh lợi, nàng đưa tay véo lấy má Huệ Gia, “Em mau lớn thật, còn nhớ ngày nào chỉ bé tí.”
“Làm như chị thấy em khi em còn nhỏ vậy.” Huệ Gia sờ lấy bàn tay của Ngọc Hiên trên má mình, bàn tay của Ngọc Hiên mềm như đậu hũ non, trái ngược lại với bàn tay đầy vết thương nho nhỏ của nàng.
Rượu lên đến lần thứ năm, Ngọc Hiên cũng chớm say, nàng có cảm giác tiểu nha đầu Huệ Gia này rất thích chuốc say nàng.
Lúc nào cũng muốn nàng uống rượu, muốn ăn nàng hay gì?
“Hãy ôm em bằng vòng tay lả lơi tình tứ của người.”
Giọng hát của nữ nhân nào đó vang lên ngọt hơn cả đường, lả lơi mà gợϊ ȶìиɦ, khiến những người ở đây nhịn không được mà nắm lấy tay người thương của mình.
Ngọc Hiên cùng Huệ Gia bước xuống ghế, nàng tình tứ ngả đầu vào vai con bé, cùng dìu nhau trong điệu nhạc nhẹ.
Quên hết, quên hết tất cả mọi thứ trên thế giới lúc này, chỉ còn Huệ Gia là quan trọng với nàng, chỉ còn duy nhất Huệ Gia trên cuộc đời này.
“Nếu người cho em thứ em cần… Em sẽ cho người thứ người thích.” Giọng hát như có ma lực, quấn quít lấy trái tim của Huệ Gia.
Nàng nghiêng đầu hôn lấy đôi môi mà nàng yêu, hôn người phụ nữ mà nàng si mê, cả cuộc đời chỉ nguyện yêu một người, che chở cho một người.
Ở nơi này, ít nhất nụ hôn của hai người không bị bất kì ai dị nghị, cũng không bị ai tò mò thu hình lại.
Huệ Gia biết nàng yêu chị dâu của mình là sai, nhưng sai thì cũng đã sai, cả cuộc đời được mấy lần sai? Cho dù xã hội này phỉ nhổ nàng, nàng cũng không sợ, cũng sẽ không buông bàn tay nàng thương.
Cho dù chị ấy có rời bỏ nàng, xoay đầu lại, nàng vẫn luôn đợi chờ chị ấy.
Bàn tay nắm chặt bàn tay, rượu làm hai người say hay chính bản thân đã say không dứt trong men tình? Cả hai đều không biết.
Chỉ biết đôi mắt nhìn nhau vẫn tình tứ sâu nặng, ánh lên nỗi khát khao chiếm hữu đối phương lúc này.
Ngọc Hiên đôi mắt trầm đục nhìn Huệ Gia, chưa bao giờ nàng muốn được Huệ Gia ôm trong lòng như lúc này.
Nàng chỉ muốn được nàng ấy âu yếm trong vòng tay, không còn tuổi tác, không còn danh vọng, không còn địa vị xã hội, chỉ còn hai người yêu nhau quyến luyến ái nhân.
Âu yếm không rời.
Khi ánh đèn trong phòng của hai người tắt đi, Ngọc Hiên lại đúng nghĩa trao cho Huệ Gia những gì Huệ Gia muốn, những thứ mà nàng cần.
Ánh mắt của Ngọc Hiên mờ mịt như có một làn sương mỏng phủ lên, nàng nhắm hờ đôi mắt xinh đẹp của mình lại bởi vì trong bóng đêm nàng cũng không thể thấy Huệ Gia hình dạng như thế nào.
Tiểu gia hỏa này thích chuốc say nàng, nàng đã biết.
Vì khi nàng say nàng chẳng khác gì một chú cừu nằm sẵn trên bàn đợi sói đến ăn thịt nàng, bây giờ lại lênh đênh trong tình yêu mà Huệ Gia mang đến.
“Huệ Gia.” Ngọc Hiên cảm nhận nụ hôn của Huệ Gia đang quần thảo trên cổ nàng, nàng gọi nhẹ một tiếng, động tĩnh đều dừng hẳn lại chứng tỏ Huệ Gia đang yên lặng nghe nàng muốn nói gì.
“Chúng ta cứ yêu thôi được không? Em đừng tự ti nữa, Huệ Gia… Không phải bây giờ em đang có chị sao?” Ngọc Hiên nắm bàn tay của Huệ Gia đặt lên trái tim mình, ôn nhu nói, “Ít nhất em đang sở hữu chị, những thứ chị có, chị đều sẵn sàng giao cho em.
Ngay cả thân thể của chị, tính mạng của chị.
Tất cả đều giao cho em, em sỡ hữu hết tất cả.”
“Nhưng em muốn một ngày chị có thể dựa vào em” Huệ Gia cảm nhận được trái tim của Ngọc Hiên đang đập rộn ràng bên dưới tay nàng, khóe mắt nàng nóng hổi, một giọt lệ chực chờ rơi xuống.
Ngọc Hiên tìm đến đôi môi của Huệ Gia hôn, nụ hôn dây dưa không dứt, áo sơ mi của nàng cũng bị Huệ Gia cởi ra ném dưới sàn đất.
Bên ngoài trời lại chớm đông nhưng trong phòng lại nóng đến cùng cực, Ngọc Hiên bị làn da ẩm ướt mồ hôi của Huệ Gia làm cho cả người nóng bức, nàng dùng môi mình quấn lấy đôi môi của Huệ Gia, có ý đồ lật người.
Nàng xoay người đem Huệ Gia áp dưới thân, tiểu Huệ Gia còn chưa biết chuyện gì xảy ra thì lại bị một nụ hôn chiếm cứ.
“Hôm nay để chị nằm trên” Ngọc Hiên ngồi trên người Huệ Gia, âu yếm nhìn gương mặt xinh xắn của Huệ Gia, rốt cuộc ngày này cũng đến rồi.
Ngày nàng được thịt tiểu nha đầu cứng đầu này!
Huệ Gia mỉm cười, “Được, hôm nay chị nằm trên.”
Cuối cùng Ngọc Hiên cũng chân chính biết được, nằm trên chưa hẳn là công.
Chủ yếu là đổi vị trí cho có phong vị, sự phát hiện này đánh vào lòng tự tin của Ngọc Hiên biết bao.
Nàng còn tưởng bản thân là công!
—-
Chút chuyện của nữ nhân
Ngọc Hiên: Tôi còn tưởng bản thân là công!
Huệ Gia: Công chúa, để nô tì hầu hạ người chu đáo nha~
Lâm Tuyết ở bên cạnh liếc mắt một cái: Xem bọn họ tình tứ kìa! Tác giả, mau tạt một xô máu chó! Máu chó, pleaseeeeeee!
Tác giả đại nhân: Được, tạt Lâm Tuyết một xô!.