Đọc truyện Chị Dâu Em Chồng – Chương 34: Cùng nhau sống hạnh phúc
Niệm hại chị nóng hết cả máu, rõ ràng ban nãy nó thừa nhận với Hoài Đan gái già như chị không xứng với nó, thế nào mà mấy phút sau đã lẽo đẽo theo chị, nói cái giọng nửa dỗi hờn nửa nũng nịu như kiểu yêu thương chị nhiều lắm. Chị tức Niệm, nhưng nghĩ Niệm mới xuất viện chị lại thương. Âu cũng tại chị nóng nảy bộp chộp khơi lại chuyện đau thương của nhiều năm trước, chả biết thằng nhỏ thời gian vừa rồi ăn uống ra sao, sinh hoạt thế nào, ngủ trong viện có thoải mái không? Sốt hết cả ruột nên chị đùng đùng mở cửa ra, muốn ôm nó một phát xem người có bị gầy đi xíu nào không nhưng bắt gặp ánh mắt nó nhìn mình đầy tội lỗi lại sinh kiêu khoá cửa văn phòng rồi giả bộ đến giờ tan làm rồi ta đây phải đi về. Thú thực thấy Niệm bám theo sau chị vui vui kiểu gì ý, nhưng vui kệ vui, chảnh thì vẫn cứ chảnh:
– Ơ hay? Vỉa hè hết chỗ hay sao mà phải đi sát vào nhau thế nhỉ? Ban nãy còn chê con này gái già đã qua một đời chồng không biết đẻ cơ mà?
– Hả? Chê lúc nào đấy?
– Vừa ừ đồng tình với Đan đó, đừng giả vờ giả vịt.
– Lúc trong văn phòng đó hả? Lúc đó đây có nghe thấy gì đâu, ừ đại cho Đan về sớm thôi mà, nói nhiều phiền.
Cậu thật thà giải thích, chị nghe thấy hợp lý liền thôi không móc mỉa, bù lại quay ngoắt sang trách móc:
– Thanh niên trai tráng quái gì người yêu giận dỗi không biết đường nịnh nọt dỗ dành lại bỏ vào viện nằm luôn vậy hả?
Hoài biết rồi ư? Chắc khi nãy Đan có nhắc tới việc đó, cậu thành thật nhận tội:
– Là đây không tốt, xin lỗi đấy!
– Xin lỗi suông mà được hả?
Chị đanh đá hỏi, cậu ngơ ra một lúc, thấy chị tủm tỉm cười liền phì cười theo, lén nắm tay chị nài nỉ:
– Đây sai rồi. Cầu xin đấy đừng bỏ mặc đây, cho đây cơ hội bù đắp, có được không?
– Không cho. Muộn rồi!
Chị nói kiểu kiêu lắm nhưng má lại hồng hồng, tay cũng không rút khỏi tay cậu. Hai người cứ thế tay nắm tay đi bộ với nhau, gần về tới nhà, cậu bảo:
– Đây chưa tìm được chỗ ở mới, đằng ấy có thể nào thương xót kẻ vô gia cư này, cho ngủ nhờ một đêm được không?
Biết rõ Niệm làm màu nhưng chị đâu nỡ từ chối, mà vồn vã quá thì cũng ngại nên chị lạnh lùng bảo:
– Thôi cũng được, nhà có hai phòng ngủ mà.
Chỉ cần Hoài không bài xích thì nằm ngoài ban công cậu cũng chịu. Cậu mặt dày đi theo Hoài, được ăn cơm người ta nấu, được uống trà người ta pha, xong xuôi còn được người ta đưa cho bộ áo quần mặc ở nhà. Là áo quần may thủ công, rất đẹp, rất tỉ mỉ, cậu thích thú ngắm nghía bộ áo quần trên tay, liếc qua phía tủ còn rất nhiều đồ đẹp nữa tự dưng trong lòng thấy sướng râm ran.
– Sao may cho đây lắm đồ thế? Mệt không?
Cậu hỏi, có người chẹp miệng bảo:
– May đâu mà may? Toàn hàng tồn ở công ty mà.
– Ờ…hàng tồn mà thêu chữ “NIEM” ở mép áo?
Ai đó tủm tỉm thắc mắc, ai đó bị bắt bài hơi xấu hổ, nhưng rất nhanh đã tìm được cớ bao biện:
– Ờ thì quần áo của NIEM Group không thêu chữ “NIEM” chẳng nhẽ thêu chữ “HOAI”?
– Thêu chữ “HOAI” cũng được mà. Đằng nào thì mọi thứ dán mác Niệm cũng sẽ thuộc quyền sở hữu của Hoài.
Niệm thật thà tâm sự, chị đỏ mặt tía tai, hầm hầm đuổi nó ra khỏi phòng. Đuổi chơi đuổi bời thế thôi mà nó tưởng đuổi thật mới chán chứ, tắm xong chẳng thèm sang phòng chị gì cả. Ơ không lẽ còn phải đợi chị mời Niệm ơi qua đây với chị đi nó mới vác cái mặt sang? Đàn ông đàn ang gì mà kém tinh tế thế nhờ? Hại con đàn bà này nửa đêm nhớ nhung chả ngủ nổi, đành phải hạ cố chạy sang phòng bên kia ngó người yêu một phát. Niệm đang nằm co quắp trên giường, tay ôm đầu, trán nhễ nhại mồ hôi, sắc mặt nhợt nhạt thương lắm. Có lẽ ban ngày Niệm cũng bị đau, chỉ là cố gắng gượng giả bộ mình ổn thôi. Chị vội chạy tới ngồi bên Niệm, ôm đầu Niệm cho gối lên đùi mình, bắt đầu xoa bóp cho Niệm. Từ lúc biết Niệm bị đau đầu chị đã ngỏ lời xin cô giáo Hà cô truyền cho mình vài bài xoa bóp cơ bản. Mới theo học nên tay nghề của chị chưa được chuyên nghiệp lắm, nhưng thấy trán Niệm dãn dãn ra chị cũng nhẹ lòng. Niệm cười cười hỏi chị:
– Sao tự dưng lại quan tâm tới nhau thế?
– Sao trăng gì? Chẳng qua con này đang rảnh thôi. Đằng ấy thích ý kiến ý cọ thì đây về phòng nhé!
Chị doạ, có đứa sợ té khói, vội vã ngăn cản:
– Đừng…ở lại đi…
– Lần sau bị đau phải nói, nghe chửa? Có người yêu để làm gì chứ? Để chăm nhau những lúc ốm đau chứ còn gì?
– Dạ, em biết rồi ạ.
Gớm tự dưng ngoan thế ông tướng? Chị cúi xuống nhá lên má thằng em. Tay chị vẫn xoa đều đều, trông đôi mắt lim dim của Niệm dễ cưng quá. Niệm ôm chị, dụi dụi mặt vào bụng chị, chẹp miệng ca thán:
– Người yêu càng xa tôi càng béo tốt.
– Ơ hay? Nói năng liên thiên, không ăn cho béo khoẻ để con ông suy dinh dưỡng hả?
Chị cười cười hỏi xoáy, cứ ngỡ ít nhiều cũng phải doạ được thằng ba Hạt Mầm giật nảy mình, ai ngờ thằng ba nó chẳng nghe thấy gì sất, ba nó ngủ luôn sau câu trách chị béo tốt mới đáng sợ chứ. Sáng hôm sau như thằng ngơ gãi đầu gãi tai kể lể với chị:
– Đêm qua đây nằm mơ thấy bụng đấy hơi to to, xong đây trách người yêu càng xa tôi càng béo tốt, cơ mà té ra là đấy có chửa, phải ăn nhiều cho con đỡ bị suy dinh dưỡng. Xong đấy ăn nhiều quá béo như một con lợn sề luôn.
Một giấc mơ thật ngộ, cũng thật vui, rất lâu rồi cậu mới có một giấc ngủ sâu đến thế. Ở trong vòng tay của cô ấy, được cô ấy yêu thương, cảm giác thật yên bình. Tuy nhiều lúc cậu và Hoài hay chí choé nhưng cô ấy rất chăm cậu, mỗi buổi sáng Hoài thường dậy trước chuẩn bị khăn mặt ẩm, phết sẵn kem đánh răng lên bàn chải và nấu bữa sáng cho cậu. Thấy dáng cô ấy lúi húi trong bếp cậu chỉ muốn ôm chầm lấy, ngặt nỗi…bị người ta đẩy ra. Hình như lại giận cậu rồi. Hình như…cậu vừa lỡ lời. Rõ ràng chuyện chửa đẻ là nỗi đau của Hoài, cớ sao cậu lại vô tư kể lể về giấc mơ như vậy? Cậu sửa sai bằng cách níu áo cô ấy an ủi:
– Đừng buồn, đây kể cho vui vậy thôi chứ đây không cần có con, đây không thích trẻ con đâu.
Có người biết tội, lầm lũi nhặt rau sống giúp người kia, ngoan như thế rồi mà vẫn bị quát xơi xơi:
– Không thích cũng phải cố mà thích, nghe chửa? Con mình còn không thích thì thích cái quái gì nữa?
– Không. Đây thực sự không thích có con luôn.
Sợ Hoài tủi thân nên cậu cương quyết phủ nhận. Hoài chan nước dùng vào bát phở bưng đến trước mặt cậu, đợi cậu ăn xong mới chậm rãi hỏi:
– Kể cả đứa trẻ do đây sinh ra cũng không thích?
Tất nhiên là thích rồi, thích quá đi chứ. Nhưng cậu không muốn Hoài phải thực hiện thụ tinh nhân tạo thêm bất cứ lần nào nữa, cũng không muốn cô ấy phải đến bệnh viện chữa trị hiếm muộn nên khẳng định chắc nịch:
– Đã bảo không là không mà.
Thái độ quả quyết của Niệm khiến chị bực dễ sợ. Đàn ông đàn ang ở cái tuổi của nó đầy đứa đã vợ con đuề huề rồi, riêng thằng này vẫn mải vui chẳng thích vướng bận, dì Kỷ lo lắng cũng phải. Chị tức nên ăn sáng xong chả thèm đợi cậu, lừ lừ cầm túi xách đi làm trước. Cậu đứng trên ban công nhìn chị bên dưới chém gió với trai lạ tự dưng thấy hơi cay cay. Thằng nhỏ mặc đồng phục thể dục trường cô Bích, thanh niên trẻ măng sức sồng tràn trề thế kia người già như cậu sánh sao nổi? Cậu tới chỗ làm với tâm trạng không mấy vui vẻ, cố gạt Hoài ra khỏi đầu, cậu gọi Bách lên phòng để giải quyết những việc quan trọng trong thời gian cậu vắng mặt.
– Vẫn chưa làm hoà với người yêu à mà cái mặt khó đăm đăm thế? Cậu chỉ giỏi kiếm tiền thôi chứ chuyện yêu đương cũng gà nhỉ? Học tập tôi đây này, vợ chồng đầu giường cãi nhau nhưng cuối giường vẫn cứ phải thắm thiết.
Bách ba hoa, Niệm cáu:
– Tập trung vào công việc đi.
Tập trung thì tập trung, làm gì mà căng? Chỉ trong một buổi sáng Niệm đã giúp cậu xử lý đẹp một loạt các vấn đề nan giải của công ty. Tới đầu giờ chiều thấy Hương đem tài liệu lên, Niệm làm bộ bâng quơ hỏi:
– Giám đốc của chị đâu?
– Hoài mệt nên nhờ em lên gặp anh ạ.
Bách bảo chị Hương đặt tài liệu trên bàn rồi về phòng. Sau đó cậu tiếp tục quay sang bàn bạc với Niệm về hướng đi của công ty trong thời gian tới, tiếc rằng đầu óc nó dường như đang ở phương trời nào rồi, cậu nói gì cũng ừ. Chán quá nên Bách đành tìm cho Niệm một cái cớ:
– Tháng vừa rồi doanh thu của công ty may rất tốt. Tôi nghĩ cậu nên xuống khen thưởng Giám đốc Thu Hoài. Chuyện công việc cả mà, là điều nên làm.
Thấy Bách nói có lý nên cậu tìm đại cái phong bì, rút ra xấp tiền trong ví nhét vào rồi xuống tầng hai mươi. Có người vừa trông thấy cậu đã cau có:
– Vác cái mặt xuống đây làm gì?
Cậu tất nhiên có lý do chính đáng:
– Xuống thưởng doanh số.
Cậu cầm tay người ta, bình thản đặt vào đó chiếc phong bì vừa chuẩn bị. Hoài ném vào hộc bàn, lạnh nhạt bảo:
– Cảm ơn. Không tiễn.
Vừa đuổi khéo Niệm xong thì chị bị buồn nôn. Thật may là phòng làm việc của chị có nhà vệ sinh riêng chứ không mấy bữa nay nghén lên nghén xuống mà cứ phải chạy tới chạy lui chắc chị xỉu mất. Chị lao vào trong nôn thốc nôn tháo. Niệm cũng chạy theo chị, sợ tóc chị bẩn nên vén tóc chị rồi gom gom lại cho gọn gàng, đợi chị nôn xong thì xấp nước khăn bông lau mặt giúp chị, còn đưa cả chai nước suối cho chị uống. Sự ân cần của Niệm khiến chị nguôi ngoai cơn bực ban sáng, mếu máo dang tay đòi ẵm. Niệm ôm chị vào lòng, bồng chị sang gian nghỉ ngơi ngay gần đó, chốt cửa rồi thơm nhẹ lên trán chị, dịu dàng hỏi:
– Nhọc à?
– Ừ, nhọc lắm. Bị nó hành nhọc hết cả người luôn.
Chị làm nũng, Niệm thở dài ngồi xuống giường, chị ngồi trong lòng Niệm. Thấy Bách bảo do công việc của chị đòi hỏi sự sáng tạo cao, vẽ vời theo cảm hứng, giờ giấc không ổn định nên Niệm thiết kế riêng cho chị một gian nhỏ để thư giãn những lúc bí ý tưởng. Chị áp đầu vào lồng ngực Niệm hít hà, mùi của Niệm khiến chị thấy dễ chịu hơn nhiều.
– Ai hành? Mới ban sáng còn cười đùa với trai trẻ vui lắm mà giờ đã kêu bị hành? Xạo.
Niệm có vẻ không vui, thế ra là Niệm trông thấy chị đi cùng bạn cô Bích hả? Tình cờ gặp mặt thôi mà, chị coi thằng bé như em út trong nhà nên chém gió xíu chứ có gì đâu mà Niệm suy diễn kinh vậy? Chị làm bộ oan ức phân bua:
– Nói thật dạo này người ta hay bị khó chịu lắm, nôn suốt chẳng ăn được mấy, chỉ thèm của chua thôi à.
Gợi ý đến thế rồi mà Niệm vẫn không hiểu, cái thằng hâm này nữa, chỉ được cái kiếm tiền là nhanh, mấy chuyện phụ nữ máu lên não chậm dễ sợ. Cơ mà chẳng trách được, trai tân như cậu thì làm gì có kinh nghiệm? Niệm ngô nghê dỗ dành chị, bảo thương chị rồi cúi xuống hôn chị. Chị cũng hôn lại Niệm, lâu rồi bọn chị không gần gũi nhau như vậy, môi ngậm môi, mút, nhá, hút nhau đầy mãnh liệt. Thi thoảng Niệm dùng lưỡi cuốn lấy lưỡi chị, chị cũng quấn quít đáp trả. Mấy năm trước chị từng nghĩ chuyện đong đưa hôn hít nhau chỉ bọn trẻ mới thích chứ chị già rồi chẳng ham. Giờ mới vỡ lẽ chẳng qua do lúc đó chưa gặp đúng người thôi, chứ đúng rồi thì sấn lấy nhau dứt không nổi.
– Nhớ đấy!
Niệm nhỏ giọng thổ lộ, chị hiền hiền đồng tình:
– Đây cũng nhớ.
– Nhớ ai? – Cậu gặng hỏi.
– Nhớ ai người đó tự biết!
– Đấy không nói sao mà biết được?
Chị phì cười cắn nhẹ lên cổ Niệm, cho chừa cái tội giả ngu. Niệm dụi mặt vào cổ chị rồi nhá chị trả đũa. Có người gian xảo ngậm thật lâu trên phần da dẻ mịn màng, cố ý để lại vết yêu đỏ rực đầy diễm lệ. Người ta còn chậm rãi tháo đi chiếc khuy áo đầu tiên của chị, những nụ hôn ướt át rơi đều đều trên xương quai xanh rồi trượt xuống mảng da dẻ bên dưới. Chiếc khuy thứ hai mở ra hé lộ nơi ngọt ngào trong chị e ấp dưới lớp vải ren huyền bí, khi ngón trỏ của Niệm chạm tới nụ hoa mơn mởn ngập tràn kiêu hãnh, lòng chị chợt thấy rung động mãnh liệt. Người yêu nhẹ nhàng vỗ về chị, xoa dịu sự run rẩy của chị bằng một chiếc hôn dịu dàng lên nơi ấy. Đó là một nụ hôn rất dài, rất sâu và rất ngọt. Niệm vừa hôn chị vừa tình cảm dùng tay miên man khe rãnh sâu thẳm, cả người chị bủn rủn rã rời tưởng như bị mất lực. Khoảnh khắc Niệm muốn tháo đi chiếc váy kẻ sọc, chị cố gắng lắm mới có thể giữ tay Niệm lại, ngập ngừng từ chối:
– Đừng…chị…
Chị lo cho em bé, nhưng vì Niệm tuyên bố ghét em bé nên chị tức chưa muốn thông báo. Niệm không chạm chị nữa, cậu chủ động cài lại khuy áo cho chị, chắc Niệm tưởng chị không còn thương Niệm nên buồn buồn hỏi:
– Trong lòng đấy có người khác rồi phải không?
– Ừ, chính xác.
Chị thản nhiên đáp, thì đúng là có người khác còn gì? Là em bé Hạt Mầm đó, bé con của chị, à không, của bọn chị. Niệm chẳng hiểu gì sất nhưng thấy chị khẳng định chắc nịch bỗng dưng ánh mắt cậu u uất khó tả.
– Là cậu sinh viên đó phải không?
– Không phải. Là một người còn nhỏ tuổi hơn cả cậu ta.
Chị nói lập lờ, sắc mặt Niệm tối sầm. Chị biết mình đùa hơi ác nhưng nom nó ghen dễ thương gì đâu.
– Trẻ đến vậy cơ à? Quen nhau lâu chưa?
– Cũng mới gần đây thôi, người ta tới bên đây một cách đầy bất ngờ, thực sự khi biết có sự hiện diện của nó đây xúc động đến mức vừa khóc vừa cười như một con dở.
Lời thổ lộ của Hoài khiến cổ họng cậu đắng nghẹn, không biết làm sao ngoài giả bộ cao thượng bảo:
– Vậy chúc hai người hạnh phúc.
Có người thở dài, có người nhe nhởn hỏi:
– Ở ghép được không Niệm? Đây, đấy và em ấy, ba người chúng ta cùng sống hoà thuận dưới một mái nhà.
– Đấy điên hả?
Niệm quát lớn, chị không ngờ cậu lại nổi khùng. Hình như còn bị đau đầu hay sao ấy, chị thấy Niệm chau mày. Chị hốt hoảng chạy lên văn phòng Niệm lấy thuốc, lúc đem xuống thì Niệm nhất quyết không thèm uống. Chị sợ quá ôm chầm lấy Niệm, rối rít nhận lỗi:
– Xin mà…thương mà…là người ta sai, người ta biết lỗi rồi. Đừng nóng…xin đấy…uống thuốc nhé!
Chị xin khản cả cổ Niệm mới chịu uống cho chị vài viên thuốc. Nhưng do còn bực chị nên bỏ lên phòng làm việc. Chị thở dài tìm trong ngăn kéo một chiếc hộp quan trọng rồi đem lên phòng sếp làm hoà.
– Đây nghĩ là đấy muốn biết danh tính của người đó, cái người mà nhỏ tuổi hơn đấy ý.
Sếp không thèm ngẩng mặt lên nhìn chị. Chị cười khổ đặt chiếc hộp lên bàn. Mãi một lúc lâu sau khi chị rời phòng, cậu mới trầm tư mở hộp. Trong hộp không hề có thông tin của người đang hẹn hò với Hoài như cậu tưởng, ngược lại là tờ giấy khám thai, đọc đến dòng chữ “Phạm Thu Hoài” cậu đã run run rồi, nhìn mấy tấm ảnh siêu âm tim cậu đập thình thịch, rồi lật mặt sau của tấm ảnh, thấy dòng chữ nhỏ nhắn viết trên đó, tự dưng có người chảy nước mắt.
“Hạt Mầm của Hoài Niệm.”