Đọc truyện Chị Dâu Em Chồng – Chương 13: Trẻ trâu thời nay
Có nằm mơ Hằng cũng không dám tưởng tượng cậu trúng tiếng sét ái tình với Hằng ngay từ lần đầu tiên gặp mặt. Ngày cậu về có biết bao cô gái độc thân được bà Kỷ mời tới dự tiệc, từ thiên kim tiểu thư con nhà gia giáo tới người mẫu, diễn viên có tên tuổi, ấy vậy mà ngoại trừ Hằng ra cậu không hề để tâm tới ai cả. Cả buổi tối cậu liếc trộm Hằng không biết bao nhiêu lần, cậu thậm chí còn lẳng lặng đặt lọ thuốc mỡ ở trên kệ bếp, chắc do trông thấy tay Hằng bị gai hoa hồng đâm. Hằng chưa kịp giấu đi thì cô Hoài đã trông thấy, cô vô tư lấy thuốc của Hằng bôi vào vết dao cứa mới đáng ghét chứ.
– Cô thật…thuốc cậu Niệm cho con mà!
– Ôi dào cô xin một ít thôi mày làm gì mà ken thế? Nãy giờ rửa bát bị ngấm xà phòng xót hết cả tay đây này.
Cô vừa dứt lời thì cậu Niệm liền không tự chủ được liếc qua phía này, ánh mắt cậu có cái gì đó nặng nề lắm, có lẽ cậu xót Hằng bị cô Hoài bắt nạt nhưng chốn đông người nên không tiện ra mặt giúp Hằng đòi lại công bằng. Nói thế không có nghĩa là cậu quên, ngay ngày đầu tiên đi làm cậu đã phi thẳng con xe vào vũng nước ở đầu ngõ khiến nước bẩn bắn tung toé lên người cô Hoài. Chưa hết, mỗi lần tình cờ gặp nhau cậu rất hay bấm còi thu hút sự chú ý của Hằng, đồng thời hại cô Hoài luống cuống rơi hết cả túi đồ trên tay. Khổ thân cô bị cái tật giật mình mãi chẳng sửa được, thành ra lần nào cũng vừa cắm cúi lượm rau củ vừa rủa cậu Niệm. Máu nóng trong cô bị dồn lên tới đỉnh điểm vào một ngày trời xanh gió mát, khi cô còn đang mải lựa bơ ở đầu chợ với Hằng thì xe cậu Niệm từ đâu lao tới chiếm chỗ, ép con xe màu mận chín thân thương của cô ngã chổng kềnh, vỡ lốp là chuyện nhỏ, bị bà Hoà cho ăn cháo chửi mới là chuyện lớn.
– Hết tiền mua xe tới tiền thay lốp, dâu với chả con đến nhục. Cái thứ đàn bà ở nhà ăn hại mà cũng tốn tiền.
Cô Hoài kiểu điên hết cả tiết, hầm hầm mặc áo chống nắng, bịt khẩu trang kín mít rồi cầm con dao phay đem ra ngoài chợ chém bốn phát dứt điểm hạ luôn cả bốn cái lốp xe của cậu Niệm. Tầm chiều tối Hằng nghe bà Kỷ với bà Hoà buôn chuyện rõ rôm rả.
– Gớm thời buổi bây giờ lắm trẻ trâu ghê ý. Nay thằng nhỏ nhà em ra chợ đón mẹ mà thế nào bị tụi nó phá tan mấy cái lốp. May mà Niệm ngồi trong xe chị ạ, chứ không thò mặt ra ngoài nhỡ bị đánh cho thì khổ.
– Ôi chao con Hoài nhà này cũng thế, tham mấy cân bơ rẻ chả chịu để ý trông xe, vỡ lốp lúc nào không hay. Chả biết con cái nhà nào mà hành động ngông cuồng, suy nghĩ thiển cận thiếu ý thức thế chứ nị. Đùa chứ con cháu nhà mình ngoan cũng là cái phúc nhờ dì nhờ?
– Công nhận, nhiều khi nghĩ mà mát mặt chị ạ.
Hằng thực sự không biết nói sao nữa, Hằng cạn lời luôn á. Nó không thể tố cáo cô Hoài được, vì như thế sẽ khiến cậu Niệm bị vạ lây. Cậu có ánh mắt doạ người giống hệt ông Nhất nhưng chẳng hiểu sao nó lại thấy lôi cuốn khủng khiếp. Cậu thuộc kiểu người ngoài lạnh trong nóng, trái ngược với chú Hoàng lúc nào cũng tỏ vẻ tốt bụng, chỉ đến lúc cháy nhà mới ra mặt chuột. Rõ ràng có hôm chú uống say lè nhè làm vỡ bình rượu quý của ông Nhất, thế nào mà chú có thể đổ ngay sang cho Hằng được. Thì đúng là Hằng đang cầm chổi lông gà phe phẩy bụi, cơ mà cái chổi nhẹ hều sao làm đổ được cái bình to và nặng như thế? Hằng với chú cãi nhau tùm lum, cô Hoài thấy Hằng có lý hơn nên chẹp miệng thở dài.
– Thôi bình rượu là do vợ làm vỡ, chồng về nhà đi, đừng để chú nhìn thấy bộ dạng này chú lại hối hận vì quyết định thăng chức cho chồng.
Chú Hoàng nghe lời vợ trốn vội về nhà, cô Hoài dọn dẹp xong xuôi thì pha ấm trà ngon đem ra chiếc bàn đá chỗ ông Nhất đang ngồi. Chả biết cô có nhận tội về mình không hay lại lật lọng đổ cho Hằng thì khốn. Hằng lo tái mét cả mặt, may mà có cậu Niệm đột ngột đi tới giật lấy ấm trà trên tay cô, cậu rót đầy chén cho ba rồi đủng đỉnh thưa chuyện.
– Con vừa chuyển khoản đền ba bình rượu vỡ trên lầu.
– Cái thằng…anh hậu đậu nó vừa. Mà nhớ phải chuyển gấp đôi, rượu của tôi là rượu quý, càng để lâu càng có giá trị.
– Đã chuyển gấp ba!
Ôi chao cả một bình rượu cỡ đại toàn nhân sâm lâu năm mà cậu bình thản như ra chợ mua mớ rau không bằng. Bà Kỷ kêu chồng chuyển tiền lại cho con, toàn người một nhà tính toán làm gì nhưng ông Nhất không chịu, ông cười khà khà bảo trừ khi cậu về làm cho ông thì mới được tính là người một nhà. Tâm trạng ông Nhất không có vẻ gì là bực bội cả, có thể do được đền bù thoả đáng rồi. Mọi chuyện tuy êm xuôi nhưng hình tượng chú Hoàng trong lòng Hằng bị sụp đổ hoàn toàn, ngược lại mỗi lần nghĩ tới cậu Niệm trái tim nó lại xao xuyến lạ kỳ. Cậu thế mà lại đứng ra bảo vệ nó, cả một đêm dài nằm xâu chuỗi hàng loạt các sự việc xảy ra trong những ngày vừa rồi, nó bồi hồi không sao chợp mắt được. Sáng sớm hôm sau Hằng xuống bếp từ lúc gà còn chưa gáy, hì hụi làm ít bánh lá rồi bỏ vào chiếc giỏ tre mang sang nhà bà Kỷ.
– Cậu Niệm dậy chưa mày?
– Rồi, cậu đang dùng bữa sáng ngoài vườn đó. Ông Nhất bà Kỷ dậy sớm hơn nên ăn trước xong đi tập thể dục rồi.
Cái Giang dặn Hằng cậu không thích bị quấy rầy nên mày không phận sự thì đừng có lảng vảng ngoài đó. Con này chả biết gì sất, đó là với tụi con gái bình thường thôi, với Hằng tất nhiên phải khác rồi. Hằng quẹt thêm ít son vào môi, đoạn len lén ra chỗ cậu, nhẹ nhàng để giỏ bánh lá lên bàn.
– Hằng ơi! Cái Hằng có đây không Giang? À, kia rồi! Hằng ơi con không chuẩn bị để đi chợ vải hả?
Úi bữa nay nó nhờ cô Hoài dắt đi mua vải gửi về quê mà quên béng mất. Nên về hay nên hẹn cô khi khác nhờ? Nó chưa kịp đưa ra quyết định thì đã nghe cậu Niệm bảo.
– Ngồi đi.
Ngồi…ngồi…hả? Cậu vừa nói với nó phải không? Ôi dồi ôi thật đấy! Nó không nghe nhầm đâu, cậu còn sai Giang đem steak cá hồi, sốt rượu vang và măng tây lên cho nó. Ối chớt mất, Hằng như người mất hồn vô thức ngồi xuống, cô Hoài trông thấy ngạc nhiên hỏi thế rốt cuộc Hằng có đi hay không cô còn biết đường. Hằng bẽn lẽn lắc đầu, còn cậu Niệm thì chả nói gì cả, cậu chỉ tận tình lau dao dĩa cho Hằng hại cô sốc đơ cả người. Không chỉ cô Hoài, bọn con Giang, thằng Sơn, con Ca cũng trợn tròn há hốc luôn kìa. Chuyện, lần đầu tiên kể từ khi cậu về nước có một đứa con gái được ngồi ăn sáng riêng với cậu, lại là gái quê tụi nó, úi cha có khác nào hẹn hò đâu nhỉ?
Cô Bích sang nhà dì nhìn cảnh trai gái tình củm ngoài vườn chợt thở dài thườn thượt, cô biết thừa anh bị tổn thương nên cố ý chọc mình ghen, trẻ con dễ sợ. Tụi cái Giang thì đợi Hằng ăn sáng xong cuống quýt xông tới tỉ tê Hằng sau này một bước lên mây cũng đừng quên bạn bè nối khố nhé. Hằng nghe sướng cái lỗ tai gì đâu, thẹn thùng gật đầu rồi bẽn lẽn mò lên phòng cậu. Nom mọi thứ ngăn nắp sạch sẽ lắm luôn, chỉ trừ cái thùng rác đầy ụ ở góc phòng, thứ đáng giá nhất trong đó là chiếc máy may thì cũ đến mức tróc sơn rồi, Hằng định vứt đi thì nghe cậu gằn giọng.
– Để yên đấy.
– Con chỉ muốn dọn dẹp giúp cậu thôi á.
– Biến ngay!
Cậu quát, sao cậu lại quát Hằng cơ chứ? Không nhẽ cậu sợ Hằng bị xước tay do chiếc thùng có rất nhiều mảnh thuỷ tinh vỡ? Nhưng mà dù gì đi chăng nữa cậu cũng không nên to tiếng với Hằng chứ? Hằng tủi thân ghê lắm đấy, có lẽ Hằng sẽ buồn dài dài nếu như sau đó cậu không chủ động dỗ dành Hằng trước. Chuyện là cô Hoài có mang sang túi nho sấy tặng cậu Niệm, thay mặt chồng cảm ơn cậu chuyện bỏ hợp đồng. Cậu nhận xong thì đưa cho Hằng luôn, eo còn chưa ngỏ lời chính thức mà cậu đã để Hằng nhận quà tặng thế thì sau này khéo tài khoản của cậu cũng đưa Hằng quản lý hết ý chứ. Hằng sướng, má đỏ hây hây, cô Hoài thấy Hằng như con ngơ liền kéo vào một góc thủ thỉ.
– Hằng cẩn thận giữ mình nghe con, cậu Niệm lăng nhăng lắm chứ không tử tế như chú Hoàng đâu.
– Gớm mới sáng ngày ra cô đã thích đâm bị thóc chọc bị gạo thế nhỉ? Đàn bà con gái mà cứ sống sân si như cô đàn ông người ta khinh cho đấy ạ!
Ôi con ngốc, thấy nó trẻ người non dạ nên chị mủi lòng khuyên bảo mà nó làm như chị ghen ăn tức ở với nó ấy. Nó hiểu Niệm sao bằng chị? Tính số người Niệm từng hẹn hò có khi còn nhiều hơn số tuổi của Hằng đấy, chị biết vì hồi xưa mỗi dịp Valentine Niệm lại qua phòng chị mỉa mai.
– Ê, nay Valentine “nàng ế” không đi chơi đâu à?
– Không. Đây bận rồi.
Chị đáp qua loa, đoạn tập trung may đồ để giao cho khách, tầm nửa tiếng sau ngẩng lên thấy Niệm vẫn đang ngồi cạnh chị, nhàn rỗi cầm từng sợi tóc chẻ ngọn của chị xé làm đôi. Hơi ngạc nhiên, chị thắc mắc.
– Ơ đấy cũng không đi chơi á? Đẹp trai lồng lộn thế kia mà không có ai rủ đi à? Phí thế! Chẳng bù cho con ế này, qua giờ không biết bao nhiêu anh chào mời.
Niệm lườm chị, khinh bỉ vứt ra một xấp thư tỏ tình hơn chục bức, toàn chữ con gái thôi à.
– Ghê. Thế ưng cô nào?
– Chả ưng ai cả.
– Gớm, tiêu chuẩn cao vậy cơ à?
Niệm liếc chị một lượt, xong rồi thờ ơ hỏi.
– Mê gái già thì có gọi là cao không?
– Già là già như nào mới được chứ?
– Thì…cỡ tuổi đằng ấy chẳng hạn.
Cái thằng Niệm không xỉa xói chị nó không chịu được à? Người ta trẻ măng thế này mà nó lại kêu già, khiếp chị ghét nhất là bị chê già đấy, con gái ai mà thích bị nói già nua chứ? Cáu dễ sợ, chị hắng giọng mỉa mai.
– Thế thì cao quá, cỡ con nít như đấy với không tới đâu.
Trêu chị thì được mà bị chị trêu lại giận chứ, bắt chị dừng may để soạn đồ cho nó đi hẹn hò, đời thủa ở đâu có đứa nào hẹn với tất cả những bạn nữ viết thư cho mình không hả?
– Đây đi chơi với các bạn gái đây.
– Ừ, đi đi.
– Đi thật đấy nhá!
– Ơ không lẽ đi giả hả?
Chị chau mày hỏi, Niệm kêu ghét chị rồi đi thẳng. Tưởng đi xem phim lãng mạn thế nào, ai ngờ rủ các bạn đứng trước cổng rạp bán hoa hồng và sô cô la, còn đem cả Bích đi theo nữa. Lúc về chị tò mò hỏi Bích các chị kia có đến phang cho Niệm một trận không, con bé lắc đầu kể lể.
– Đâu có đâu, bán đắt hàng bỏ xừ đi được, lúc chia tiền lãi chị nào cũng cười tươi như hoa ý.
Bích ngáp ngắn ngáp dài lăn ra giường chị ngủ khì khì, vừa hay lúc đó Niệm đẩy cửa vào, đem theo chiếc bánh ngọt hình trái tim xếp đầy mứt cherry đỏ rất bắt mắt.
– Eo mua bánh cho chị cơ à? Tốt thế!
– Đấy có vẻ thích dưa bở nhờ? Đây mua bánh đây ăn mà, liên quan gì đến đấy!
Ơ không liên quan sao nó không ăn ở phòng nó mà còn mang sang đây dụ chị? Xong cứ xúc bánh đưa gần miệng chị dử dử mới ghét chứ, chị tức mình bốc bánh trét lên mặt Niệm, tất nhiên, nó cũng đâu có tha cho chị. Hai cái mặt lấm lem nhìn nhau cười sặc sụa, đùa một lúc vừa mệt vừa đói, chị ngồi thừ ra đất nhấm nháp chỗ bánh dính trên tay.
– Eo đấy bẩn thế!
Có đứa chê bai, nhưng thấy chị kêu ngon mà liền ngồi thụp xuống cầm lấy tay kia của chị nếm thử. Chắc thấy ngon thật nên nó liếm sạch sẽ luôn, xong còn thòm thèm ghé môi qua xin chị miếng bánh dính trên má chứ. Chị ừ đầy hào phóng, không ngờ thằng ranh dám nhân cơ hội nhá chị.
– Á…đau người ta, chơi ác dữ vậy?
Chị bực bội gào lên, Niệm nhe nhởn cười.
– Đau cho bõ ghét!
Thế rồi có đứa lừa lừa cắn thêm một phát nữa bên má kia của chị, đau điếng luôn à. Cái thằng vừa xảo quyệt vừa lăng nhăng, chị cảnh báo Hằng nhưng con bé không nghe, thôi kệ, nó chuyển hướng không nhăm nhe chồng chị càng tốt. Nghĩ vậy nên chị chả thèm nói nữa, đang tính đi chợ vải một mình thì Bích chạy ra xin đi cùng nên cho theo luôn. Mới tý tuổi đầu mà đã chuẩn bị làm bà chủ shop thời trang rồi đấy, năng động ghê.
– Bà xem mẫu nào đẹp? Chất này ưng được không?
Đến sập vải nào Bích cũng nhanh nhảu hỏi han, anh Hoàng chỉ cấm không cho chị Hoài đi làm chứ đâu có cấm cô xin ý kiến. Lúc bàn với anh Niệm mới chỉ là phần tổng quan thôi, còn đi vào chi tiết thực sự thấy anh nói không sai, vẫn phải có người am hiểu tư vấn cho mới ăn thua. Gần một tuần sau đó Bích khai trương cửa hàng đầu tiên, thực ra nhanh được như vậy là do anh Bách lo cho cô hết từ địa điểm, trang trí tới thuê nhân viên. Mẹ Hoà ưng anh Bách lắm, biết cô thích anh Niệm mà cứ vun vào suốt, còn kêu mẹ không thích gả con gái cho người trong họ. Ôi cùng mỗi cái họ Dương thôi chứ xét về quan hệ dây mơ rễ má thì bọn cô là anh em họ đằng xa tít mù tắp bắn đại bác không tới, vẫn được thương nhau đó. Cơ mà mẹ vẫn luôn phản bác cái lý sự của cô, ba Thuận càng gay gắt hơn, dì Kỷ tuy ngoài mặt nói ủng hộ quan điểm của mẹ Hoà nhưng trong thâm tâm cô biết dì còn ngại chuyện cô có con riêng nữa. Quá nhiều sự phản đối, quá nhiều trắc trở khiến ruột gan cô buồn nẫu nề, chẳng biết làm gì ngoài cố gắng phấn đấu kiếm tiền để có thể sớm tự chủ được cuộc sống của mình. Nhờ có anh Bách chuẩn bị mọi thứ chu toàn nên cô chỉ cần nhập hàng về bán, trước đó rất nhiều lần cô bất đồng ý kiến với chị Hoài, nhưng khi mở bán mới thấy nể chị dâu, mụ ấy nói mẫu nào bán được là y như rằng đắt hàng.
– Mấy mẫu tôi chọn chẳng bán được cái nào.
Bích buồn thiu, chị Hoài cười cười bảo.
– Mấy mẫu đó chị đã nói đắt so với thị trường mà, cô thấy rẻ vì cô có nhiều tiền tiêu vặt, hàng tháng không phải lo tiền thuê nhà và tiền ăn như các bạn sinh viên khác.
– Nhưng có mẫu bà chọn đắt vẫn bán được mà?
– Ngốc, là do chị đã sửa lại so với bản gốc rồi. Tuy đắt nhưng mà không ở đâu có, nên đáng giá.
Nói mới để ý lô váy đó chị Hoài đã bỏ ra thay loại cúc khác, phần cổ áo cũng đính đá nhìn sang chảnh hơn hẳn. Tiếc cho chị bị tai nạn nên tay run làm gì cũng chậm, chứ như xưa chắc loáng là xong luôn đó. Cơ mà bà ham thời trang lắm, rảnh lại qua phòng cô giúp à, cả Bông cũng sang vui lắm luôn. Bích ngại chị Hoài làm không công cho mình nên có một buổi nọ hết tiết thể dục, thấy nhân viên gọi thông báo doanh thu tăng đột biến cô bèn ghé qua shop lưu niệm gần trường mua tặng chị cái kẹp tóc rồi mới về nhà.
– Mẹ Hoài đang giận hay sao á.
Bông thủ thỉ với cô bằng cái giọng cực kỳ hình sự, cô rón rén đẩy cửa phòng chị, trên giường bày la liệt một xấp ảnh nam bồng nữ theo kiểu bồng công chúa. Nhìn mặt bà Hoài là biết đang điên lắm rồi, Bích toát mồ hôi hột lao vội về phòng, lén lút gửi tin nhắn.
“Chẳng biết đứa nào gửi cho bà Hoài ảnh ông bế gái đấy, liệu liệu mà tìm cách giải thích không thì phen này tan xương nát thịt đó anh trai yêu dấu.”