Đọc truyện Chỉ Đao – Chương 9: Mật hàm trong hòn sáp
Hoàn Phong Thập Bát Kỳ thế thiên hành đạo, đương
nhiên sẽ không kết thâm thù đại hận với một ai. Người này ra tay ác độc
như vậy, lẽ nào hắn đến đây là nhắm vào mình.
Trần Hoàng sau khi kinh hãi cũng từ từ chấn tĩnh lại. Lão nghĩ, hoa. hay phước cũng không thể nào tránh khỏi.
Việc sống chết đối với lão chỉ là chuyện nhỏ.
Điều mà khiến lão không an tâm chính là chén bước đen kia và hòn sáp đang ở
trong miệng lão. Hai vật này tuyệt đối không thể để rơi vào tay người
ngoài được.
Cả hai đều im lặng nhìn nhau, dường như mỗi người đang tính toán riêng cho mình điều gì đó.
Một hồi lâu, người kia đột nhiên cất giọng âm u hỏi:
– Ngươi họ Trần.
Trần Hoàng gật gật đầu:
– Không sai?
Người kia lại hỏi:
– Ngươi chính là Toán Thương Điểu Tử Trần Nhứt Sơn, kẻ đã từng lộng hành một thời tại Quan Ngoại ?
Trần Hoàng trong lòng hơi hoang mang:
– Các hạ là ai, tại sao mà biết được lai lịch của Trần mỗ này ?
Người kia không trả lời mà chỉ cười nhạt nói:
– Năm đó, ngươi ở tại Quan Ngoại cũng có thể nói là nhân vật hùng bá một
phương. Không ngờ bây giờ cam tâm làm người liên lạc cho Hoàng Phong
Thập Bát kỳ.
Trần Hoàng trong lòng đã hoảng hốt, nhưng ngoài mặt lão làm cứng:
– Đây là chuyện của Trần mỗ, không cần ngươi phải bận tâm.
Người kia hừ một tiếng:
– Chỉ là ta tiếc cho ngươi mà thôi !
Trần Hoàng thấp giọng:
– Mỗi người đều có chí riêng của mình.
Năm đó Trần Mỗ bị thương đứt hết một chân tại quan ngoại. Nếu như không
phải Hoắc Đại hiệp ra tay cứu mạng, thì mạng già này đã chết mất từ lâu
rồi.
Vì thế để báo ân cứu mạng, nên Trần mỗ này mới tự nguyện làm người của Hoàn Phong Thập Bát Kỳ.
Đây là hành vi của nam tử hán đại trượng phu phải có, hà tất các hạ phải tiếc thay cho Trần mỗ.
Người kia nhún vai nói:
– Vậy sao ? Nếu như bây giờ ta giết ngươi, ơn cứu mạng năm đó không phải là uổng hay sao ?
Trần Hoàng đáp:
– Mạng của Trần mỗ là do Hoắc đại hiệp cứu sống. Nếu như bây giờ có chết vì người Trần mỗ cũng không hối hận.
Người kia cười lạnh lùng tiếp:
– Đã như vậy, năm đó hắn cứu mạng ngươi cũng không phải là uổng. Còn
người muốn báo đáp ơn cho hắn cũng không phải là không có cơ hội.
Trần Hoàng hoảng hốt nói:
– Ngươi…
Người kia từ từ đứng lên nói:
– Ngươi không cần phải sợ hãi. Nếu như ta muốn giết ngươi, chuyện đó quá
đơn giản. Nhưng Hoắc Vũ Hoàn đã cứu mạng ngươi một lần, vì vậy ta cũng
muốn cho ngươi có cơ hội sống một lần.
Trần Hoàng nghi hoặc hỏi:
– Rốt cuộc các hạ là ai ? Và định muốn làm cái gì ?
Người kia từ từ nói:
– Tốt nhất là ngươi đừng nên hỏi những điều này. Nếu như ngươi muốn biết ta là ai, thế thì ngươi sẽ không bao giờ tồn tại được.
Trần Hoàng trong bụng nghĩ thầm:
“Dựa vào câu hỏi này, có thể biết được nhất định đây là người quen. Mình
phải tìm cách tháo cái nón của gã xuống xem thử…. ” Người kia cầm cái
xác của con bồ câu lên nhìn một lần rồi hỏi:
– Đây chính là con bồ câu đưa tin bị thương vừa rôi ?
Trần Hoàng gật đầu đáp:
– Đúng vậy !
– Đã là bồ câu đưa tin, vậy tại sao ngươi lại giết nó ?
– Nó đã bị trọng thương, giữ lại cũng vô dụng. Để tránh cho nó khỏi bị
đau đớn nên tại hạ đã giết nó. Đây cũng là chuyện rất bình thường.
Người kia liền tiếp lời:
– Nhưng nếu như bố trí đề phòng canh, lại còn thả chó ra như vậy, thì sự việc không bình thường chút nào.
Trần Hoàng im lặng, không biết phải trả lời như thế nào.
Người kia cười gằn nói:
– Trần Nhứt Sơn ! Nếu như ngươi muốn có cơ hội sống một lần nữa, tốt nhất là nên khai thật ra.
Trần Hoàng trong đầu đã có chủ ý.
Đột nhiên lão thối lui về sau hai bước, lưng lão đã đụng thành cửa sổ, cùng lúc lão đưa cây nạng lên bảo vệ trước ngực, rồi quát lớn:
– Bằng hữu ! Nếu như ngươi cho rằng Trần mỗ này là người vô dụng thì ngươi đã
lầm rồi. Nếu có giỏi ngươi hãy bỏ cái nón xuống, chúng ta cùng đối mặt.
Người kia tay cầm con bồ câu vừa giỡn, vừa hỏi:
– Ngươi thật sự muốn nhìn thấy diện mạo của ta ?
– Không sai !
– Ta đã nói muốn cho ngươi một cơ hội để sống. Nếu như ngươi thấy được
mặt cuả ta, cơ hội sống đó sẽ vĩnh viễn không bao giờ có nữa. Như vậy
ngươi không hối hận hay sao ?
Trần Hoàng nói lớn:
– Sanh tử có mạng, không có gì phải hối hận cả.
Người kia đặt xác con bồ câu xuống thở dài một tiếng:
– Thôi được ! Diêm vương đã định canh ba chết, thì không thể nào sống
được đến canh năm. Một người khi sắp chết, nguyện vọng cuối cùng của
hắn, người ta thường không từ chối.
Nói xong, gã từ từ đưa tay đẩy vành nón lên.
Trần Hoàng đã đề khí đứng chờ sẵn. Chỉ cần vừa nhìn thấy mặt của gã là lập tức lão xuất thủ ngay.
Nhưng khi lão mới nhìn thấy gương mặt gã lộ ra dưới vành nón rộng, thì chuyện bất ngờ đã xảy ra.
Trong lúc lão còn đang ngạc nhiên, chợt nhìn thấy một vệt màu xanh phát luồng khí lạnh, từ trong tay người kia bay vút ra.
Vật màu xanh kia mỏng như giấy, có vẻ bén như dao và bay nhanh như tia chớp.
Vừa nhìn thấy nó thì nó đã đến trước mặt Trần Hoàng quát lớn lên một tiếng, đưa cây nạng trong tay lên đỡ.
Lão xuất thủ cũng không kém phần nhanh lẹ. Nhưng nào ngờ vật kia như có mắt vậy. Khi khoảng cách chỉ còn chừng một thước, bất ngờ vật kia bay lên
cao, rồi đảo một vòng ra sau, xuyên qua tóc và cắm phập vào huyệt “Bách
Hội” trên đỉnh đầu của Trần Hoàng.
Huyệt “Bách Hội” là một tử
huyệt nguy hiểm nhất trên cơ thể con người. Lúc ấy, Trần Hoàng chỉ cảm
thấy trên đỉnh đầu hơi tê tê, chân khí tự nhiên mất hết, cây nạng liền
rơi khỏi tay và toàn thân lão cũng đổ nhào xuống đất.
Lão cố gượng mình đứng dậy, nhưng lực bất tòng tâm. Hai mắt lão nhìn trừng trừng vào đối phương, còn miệng thì thở dốc kêu lên:
– Ngươi…. ngươi…. ngươi…
Chỉ nói được có bấy nhiêu thì đã thấy lão ngoảnh đầu sang bên, tắt thở.
Tuy lão đã thấy mặt của người kia, nhưng vĩnh viễn lão sẽ không có cơ hội kể cho người khác nghe…
Người kia hừ khẽ một tiếng, đưa tay lên kéo vành nón xuống, rồi cất bước trở ra phía sau.
Khi đi ngang qua thi thể Trần Hoàng, gã liền cúi người xuống, dùng tay cắt đi một mớ tóc của lão.
Điều kỳ lạ là trên huyệt “Bách Hội” của Trần Hoàng chỉ có một vệt máu đỏ. Còn vật ám khí màu xanh kia đã biến đi đâu mất.
Người kia gật gật đầu ra vẻ hài lòng. Sau khi dùng mớ tóc lau sạch vết máu,
gã lần trong tay áo lấy ra một vật hình dáng dài dài, sau đó nhè nhẹ đặt nó lên trước ngực tử thi.
Đợi sau khi đâu đã vào đấy xong, gã mới phất mạnh cái áo choàng, bước ra khỏi gian phòng.
Cử chỉ của gã rất là ung dung tự tại, dường như gã đến “Hiệu tương lão
Trần” là để mua tương, chứ không phải đã giết chết hết sáu mạng người
vậy.
Hoàng hôn vừa buông xuống, các cưa? hiệu trên phố cũng đã lên đèn.
Duy chỉ có cánh cửa “Hiệu tương lão Trần” là vẫn đóng chặt im lìm, bên
trong đó không có bóng đèn, lại cũng không một tiếng người.
Lâm Tuyết Trinh nhìn vào trong sân một hồi rồi hỏi:
– Ở đây không có người, chúng ta không có tìm lộn nhà chứ ?
Hoắc Vũ Hoàn đáp:
– Nhất định là không. Cô nương xem, đây không phải là bảng hiệu “Hiệu tương lão Trần” hay sao ?
Lâm Tuyết Trinh đáp:
– Nhưng mà tại sao trời vừa mới tối, họ lại đóng cửa như vậy. Ngay cả đèn cũng không thắp ?
Hoắc Vũ Hoàn cũng cảm thấy điều này hơi kỳ lạ, liền xuống ngựa thấp giọng nói:
– Cô nương đứng ngoài đợi, để tại hạ vào trong xem thử.
Lâm Tuyết Trinh cũng vội nhảy xuống ngựa theo:
– Đại ca ! Muội sẽ cùng huynh đi vào trong.
Hoắc Vũ Hoàn bước đến bên cửa đưa tay ra thử đẩy nhẹ một cái. Thì ra bên trong không có khoá.
Khi nhìn lại then của, Hoắc Vũ Hoàn mới phát hiện ra nó đã bị bẽ gãy. Hơn nữa dấu bị gãy còn rất mới.
Đôi chân mày cuả Hoắc Vũ Hoàn hơi nhíu lại, rôi quay ra phiá sau vẫy tay gọi:
– Hãy mau cột ngưa. lại và chuẩn bị vũ khí Lâm Tuyết Trinh liền cột ngưa. Ở bên ngoài, sau đó rút kiếm ra cầm tay, tiến vào trong hỏi:
– Đã xảy ra chuyện gì ?
Hoắc Vũ Hoàn nói khẽ:
– Tình hình dường như không ổn, e rằng đã xảy ra chuyện.
– Không phải đại ca đã nói, người phụ trách ở đây là Toàn Thiên Điểu Tử
Trần Nhứt Sơn, võ công rất siêu quần và là một lão giang hồ hay sao ?
– Cũng chính vì vậy mới khiến cho người ta sinh nghi.
Trần Nhứt Sơn xưa nay tính rất cẩn thận, không bao giờ lão để cho người
trong tiệm đi hết mà không để lại một vài tên trông chừng cửa tiệm.
– Có lẽ bọn họ đã ngủ…
Hoắc Vũ Hoàn khoát tay nói:
– Đừng có mà đoán tầm bậy, tầm bạ. Không hiểu cái gì hết thì nín đi,
trông trước ngó sau rồi hãy nói. Bây giờ cô nương đứng ở đây giữ cửa,
đồng thời phải để ý bên ngoài xem có người dòm lén hay không ?
Nói xong, Hoắc Vũ Hoàn hít một hơi dài, rồi đi vào bên trong.
Tiền viện nằm ở gần đường là một gian nhà ngói thấp, cũng có thể nói đây là
mặt tiền cuả “Hiệu tương lão Trần”. Ngoài ra còn có trên một trăm hủ
tương được xếp chồng chất lên nhau.
Hoắc Vũ Hoàn ngưng thần tụ khí rảo bước qua gian nhà ngói, đi thẳng ra phiá sau hậu viện.
Đột nhiên Hoắc Vũ Hoàn toàn thân chấn động, đứng ngẩn người ra.
Cảnh tượng bên trong càng làm cho người ta ghê rợn hơn.
Ở hậu viện có bảy tám cái xác nằm ngổn ngang.
Vừa nhìn vào đã biết đó chính là năm tên thanh niên và bốn con chó ở trong
tiệm. Hoắc Vũ Hoàn hơi cau mày lại, hai mắt bắn ra hai luồng tinh quang
sáng ngời.
Hoắc Vũ Hoàn không chậm trễ, lập tức lướt mình nhanh đến bên cánh cửa cuả gian nhà gỗ.
Hoắc Vũ Hoàn đưa tay lên đẩy nhẹ cánh cửa gỗ.
Quả thật Hoắc Vũ Hoàn không còn dám tin vào mắt mình nữa. Một trạm liên lạc bí mật như vậy, mà lại bị đối phương phát hiện ra.
Hơn nữa hắn còn ra tay tàn sát không còn một mạng. Kẻ nào đã hạ độc thủ như vậy ?
Người nào lại có bản lĩnh như thế ?
Ai đã kết thâm thù đại hận với mình như vậy ?
Những câu hỏi này lướt nhanh trong đầu cuả Hoắc Vũ Hoàn, nhưng không hề có
được câu trả lời Hoắc Vũ Hoàn vốn là người dầy dạn phong sương. Cho nên
tuy đứng trước thảm cảnh như vậy, nhưng Hoắc Vũ Hoàn không một chút kinh hoàng và lúng túng, tự đè cơn xúc động xuống, đưa tay vỗ ba tiếng.
Lâm Tuyết Trinh vừa nghe ba tiếng vỗ tay, lập tức chạy ngay vào gian nhà gỗ.
Vừa đến bên cạnh Hoắc Vũ Hoàn, nàng đã vội hỏi:
– Việc này do ai làm ?
Hoắc Vũ Hoàn lắc lắc đầu đáp:
– Chúng ta chia nhau hai hướng lục soát.
Cô nương lên trên tường thành, còn tại hạ sẽ tìm ở chỗ mấy hủ tương và những nơi lân cận.
Hoắc Vũ Hoàn không hổ là người có nhiều kinh nghiệm từng trải. Nếu như muốn
truy tìm hung thủ, tất nhiên trước tiên phải tìm kỹ khắp mọi nơi xung
quanh. Giả dụ hung thủ sau khi giết người chưa có đi xa, đương nhiên hắn sẽ nấp lại ở một chỗ kín đáo nào đó ở gần ngôi nhà gỗ.
Đặc biệt
là những hủ tương to lớn kia. Bên trong rộng rãi vừa đủ cho một người
chui vào. Đây là một chỗ lý tưởng để hung thủ ẩn nấp.
Trước tiên Hoắc Vũ Hoàn bắt đầu từ phía hậu viện, sau đó là những chỗ khả nghi xung quanh trong phạm vi một trăm trượng.
Nhưng kết quả chỉ là con số không, chẳng hề phát hiện ra điều gì.
Chẳng bao lâu, Lâm Tuyết Trinh cũng từ trên tường thành trở xuống, lắc đầu nói:
– Không nhìn thấy một ai.
Hoắc Vũ Hoàn không nói gì. Sau khi kiểm tra sơ những tử thi trong viện, Hoắc Vũ Hoàn liền đi vào trong gian nhà gỗ thắp đèn lên.
Đèn vừa sáng lên, Hoắc Vũ Hoàn chợt nhìn thấy hai cái xác chim ưng và một cái xác bồ câu đều bê bết máu đang nằm ở trên bàn.
Vừa nhìn thấy cảnh tượng này; Hoắc Vũ Hòan không khỏi biến sắc.
Hoắc Vũ Hoàn vội vàng lập tức bước đến cầm xác con bồ câu lên, dùng hay tay bóp bóp trước ngực con bồ câu.
Lâm Tuyết Trinh ngạc nhiên hỏi:
– Đại ca ! Huynh tìm gì vậy ?
Hoắc Vũ Hoàn nghiêm giọng đáp:
– Cô nương khoan hỏi đã. Hãy mau giúp tại hạ tìm xem, trong gian phòng này có một ống sắt nhỏ màu hồng và một hòn sáp không ?
Lâm Tuyết Trinh thấy nét mặt cuả Hoắc Vũ Hoàng vô cùng nghiêm trọng nên
không dám hỏi tiếp. Nàng bắt đầu đi lùng xục khắp phòng…
Trong
lúc ngẫu nhiên, Lâm Tuyết Trinh kéo ngăn hộc bàn ra, phát hiện bên trong có một chén nước màu đen và một ống sắt nhỏ. Nàng liền cầm lên:
– Ở đây này !
Hoắc Vũ Hoàn nói:
– Còn có một hòn sáp nữa. Không biết phải chăng bị hung thủ thấy đi rồi ?
Lâm Tuyết Trinh vội hỏi:
– Việc đó rất quan trọng ?
Hoắc Vũ Hoàn gật gật đầu:
– Không sai. Hai chữ “Thái Nhứt” trên ống sắt chính là chỉ rõ ống sắt này từ phủ Thái Nguyên đưa đến; ống sắt màu hồng là ý nói sự việc quan
trọng và khẩn cấp. Không cần nói, nhất định đây là tin tức liên quan đến Tiểu Nguyệt sơn trang rồi.
Lâm Tuyết Trinh vẫn không hiểu, hỏi tiếp:
– Bồ câu đã bay đến, ống sắt cũng ở đây, vậy tại sao không thấy mật hàm đâu cả ?
Hoắc Vũ Hoàn nói:
– Đây là cách đưa tin đặc biệt cuả Hoàn Phong Thập Bát Kỳ. Vì đề phòng bí mật bị tiết lộ, cho nên mật hàm không để trong ống sắt.
– Thế thì giấu ở đâu ?
– Mật hàm được dùng sáp bọc lại, sau đó giấu vào trong bầu diều cuả bồ câu.
– Vậy còn ống sắt có tác dụng gì ?
– Bên trong ống sắt có đựng một loại thuốc đặc chế. Nếu như chỉ lấy được
hòn sáp và mật hàm thôi, như thế cũng không biết được nội dung cuả mật
hàm.
Mà phải dùng loại thuốc đựng trong ống sắt hoà vào nước, sau đó nhúng mật hàm vào trong nước này. Lúc ấy trên mật hàm mới hiện chữ
lên.
Lâm Tuyết Trinh chợt hiểu:
– Thì ra phiền phức như
vậy ư ! Hiện tại chén thuốc còn ở đây, cho dù hung thủ có lấy được hòn
sáp cũng vô dụng. Như thế chúng ta cần gì phải khẩn trương.
Hoắc Vũ Hoàn nói:
– Như vậy không được. Nếu như mất đi hòn sáp, chúng ta sẽ không cách nào biết được tình hình ở Tiểu Nguyệt sơn trang.
Hơn nữa biết đâu hung thủ đã biếtđược nội dung của bức mật hàm rồi, nhưng mà vẫn để lại chén thuốc này thì sao ?
Lâm Tuyết Tirnh trầm ngâm một hồi:
– Theo muội thấy thì hung thủ nhất định chưa lấy được hòn sáp. Cho dù lầy được thì nhất định chưa biết được nội dung của bức mật hàm.
Hoắc Vũ Hoàn liền hỏi:
– Tại sao ?
Lâm Tuyết Trinh từ từ đáp:
– Có hai lý dọ Thứ nhất, cách dùng nước thuốc để cho mật hàm hiện chữ là
bí quyết độc môn của Hoàn Phong Thập Bát Kỳ, người ngoài không thể nào
biết được.
Dựa vào tình hình hiện nay mà phán đoán, chén nước
thuốc này được giữ cẩn thận trong ngăn kéo. Điều này chứng minh trong
khi pha chế thuốc, biến cố vẫn chưa phát sinh.
Hoắc Vũ Hoàn gật gật đầu:
– Ừ ! Có lý.
Lâm Tuyết Trinh nói tiếp:
– Thứ hai, nếu hung thủ đã lấy được mật hàm, hơn nữa hắn đã nhúng mật hàm vào trong nước thuốc và đã biết được bí mật bên trong. Đương nhiên hắn
phải thủ tiêu những thứ này để xoá hết mọi dấu vết mới đúng. Chứ quyết
không thể nào chỉ lấy đi mật hàm mà để lại con bồ câu và chén thuốc
cả…
Hoắc Vũ Hoàn lại gật gật đầu với vẻ tán đồng Lâm tuyết Trinh lại nói:
– Huống hồ, thứ quan trọng nhất chính là mật hàm, chứ không phải vỏ sáp bên ngoài.
Ở đây chúng ta không phát hiện có những mảnh vụn của vỏ sáp, như vậy đủ để thấy hòn sáp chưa bị bóc ra.
Hai mắt của Hoắc Vũ Hoàn bỗng nhiên sáng lên:
Nói như vậy, hòn sáp nhất định vẫn còn trong phòng này ?
Lâm Tuyết Trinh gật đầu đáp:
– Theo muội nghĩ thì nó vẫn còn ở đây.
– Vậy thì chúng ta hãy chia nhau mà tìm đi ! Trong hòn sáp nhất định là có tin quan trong và khẩn cấp, không thể nào để lỡ…
Nhưng Lâm Tuyết Trinh lại lắc đầu nói:
– Khoan đã ! Gian phòng tuy không lớn, nhưng muốn tìm một hòn sáp như vậy cũng không phải chuyện dễ. Vì vậy chúng ta phải từng bước từng bước xem lại diễn biến cuả sự việc, để tránh mất nhiều thời gian và công sức.
Hoắc Vũ Hoàn nói:
– Ý cuả cô nương…
Lâm Tuyết trinh hơi mỉm cười nói:
– Lại đây ! Chúng ta thử xem.
Dứt lời, Lâm Tuyết Trình liền kéo Hoắc Vũ Hoàn đến bên chiếc bàn. Rồi nàng
lấy con bồ câu và cây dao nhỏ đặt vào tay Hoắc Vũ Hoàn.
Hoắc Vũ Hoàn chẳng hiểu gì cả, liền hỏi:
– Cầm những thứ này để làm gì ?
Lâm Tuyết Trinh cười tinh nghịch nói:
– Bây giờ chúng ta thử lại diễn biến xảy ra lúc đó. Đại ca đóng vai Toàn
Thiên Điểu Thử Trân Nhứt Sơn, còn muội sẽ là tên hung thủ.
Hoắc Vũ Hoàn hơi chau mày lại nhưng vẫn không nói gì.
Lâm Tuyết Trinh lại nói tiếp:
– Giả sử bay giờ đại ca đã có được con bồ câu trong tay và phát hiện trên chân cuả nó có mang một ống sắt nhỏ.
Vậy điều trước tiên đại ca là đại ca sẽ làm gì ?
Hoắc Vũ Hoàn trả lời không cần suy nghĩ:
– Đương nhiên là ra lệnh cho người canh phòng cẩn mật, đề phòng người ngoài nghe lén.
Lâm Tuyết Trinh thối lui ra sau hai bước, đóng cánh cửa lại nói:
– Tốt rồi, bây giờ bên ngoài đã được canh giữ cẩn thận, sau đó đại ca làm gì nữa ?
Hoắc Vũ Hoàn nói:
– Tiếp theo là mổ con bồ câu, lấy hòn sáp ra.
Lâm Tuyết Trinh cúi người xuống nhặt một viên đá lên, đặt lên bàn nói:
– Hòn sáp cũng đã được lấy ra. Bước kế tiếp là làm gì nữa ?
– Lấy thuốc đựng trong ống sắt ra, hoà vào chén nước lã.
Lâm Tuyết Trinh lại dời chén nước thuốc đến trước mặt Hoắc Vũ Hoàn và nói:
– Sau khi đã có chén nước lã, đại ca sẽ…
Hoắc Vũ Hoàn tiếp:
– Bẻ hòn sáp, lấy mật hàm ra…
Lâm Tuyết Trinh đột nhiên đưa tay lên cắt ngang lời Hoắc Vũ Hoàn:
– Trên thực tế, đại ca không có bẻ hòn sáp ra. Khả năng có thể là, lúc
đại ca vừa định bẻ hòn sáp thì bên ngoài đã xảy ra biến cố.
Hoắc Vũ Hoàn ngẫm nghĩ giây lát, gật đầu đáp:
– Không sai ! Rất có thể như vậy.
Lâm Tuyết Trinh nói:
– Khi đại ca phát hiện ra bên ngoài có cường địch, thì lúc ấy đại ca phản ứng như thế nào ?
Hoắc Vũ Hoàn trả lới:
– Tất nhiên là vội giấu hòn sáp và chén thuốc ngay.
Lâm Tuyết Trinh lấy viên đá đặt vào tay Hoắc Vũ Hoàn:
– Chén nước thuốc kia có thể tạm thời đã giấu vào trong ngăn kéo. Vậy còn hoàn sáp này đại ca tính sao ?
Hoắc Vũ Hoàn tay cầm viên đá, còn mắt nhìn quanh dường như không tìm ra chỗ để cất dấu…
Đột nhiên trong đầu Hoắc Vũ Hoàn chợt nghĩ ra một cách, lập tức bỏ ngay hòn đá vào miệng…
Lâm Tuyết Trinh mừng rỡ:
– Chắc chắn là như vậy.
Cả hai bỗng nhiên hiểu ra, không hẹn mà cùng một lúc chạy về phiá thi thể cuả Trần Nhứt Sơn.
Hoắc Vũ Hoàn người cao chân dài, bởi thế chỉ một hai bước là đến bên cửa sổ.
Đột nhiên ánh mắt cuả Hoắc Vũ Hoàn chạm phải một vật ở trước ngực Trần Hoàng, Hoắc Vũ Hoàn lập tức đứng khựng lại.
Lâm Tuyết Trinh không hề để ý nên chẳng thấy vật kia. Nàng đưa tay kéo hàm
dưới cuả tử thi xuống, đồng thời vỗ vào sau ót một cái.
Một hòn sáp từ trong miệng Trần Hoàng văng ra đất.
Lâm Tuyết Trinh hớn hở nhặt hòn sáp lên tươi cười nói:
– Quả nhiên chúng ta đã đoán đúng rồi !
Hoắc Vũ Hoàn thần sắc nhợt nhạt từ từ đưa tay ra lấy vật đang đặt trên ngực cuả Trần Hoàng.
Lúc này Lâm Tuyết Trinh mới nhìn thấy rõ vật kia. Bỗng chốc, mặt nàng tái xanh đến độ khó coi.
Thì ra đó chính là một thanh Chỉ đao bằng giấy.
Kích thước và hình dáng cuả thanh Chỉ đao này hoàn toàn giống như thanh chỉ đao trên thi thể sư phụ nàng, Kim đao Hứa Vũ.
Ánh sáng nhợt nhạt phát ra từ cây đèn, rọi lên trên mặt của Hoắc Vũ Hoàn.
Lúc này sắc mặt của Hoắc Vũ Hoàn lạnh như tiền. Hai chân mày chau lại như
hai gọng kềm. Còn mắt thì phát ra những tia nhìn nảy lửa.
Thanh đao giấy trong tay Hoắc Vũ Hoàn dường như nâng thêm cả ngàn cân.
Trên thanh đao không hề có một vết máu nhưng hình như nó vừa cắt nát tim gan của Hoắc Vũ Hoàn vậy.
Hoắc Vũ Hoàn tính tình vốn trầm tĩnh nhưng lúc này, cầm thanh đao giấy trên tay, Hoắc Vũ Hoàn như muốn phát run lên…
Hoắc Vũ Hoàn lấy Chỉ đao làm biểu hiệu cho bổn môn, chính là vì được dùng
giấy cắt thành. Cho nên tuy rằng hình dáng là một thanh đao nhưng không
thể nào sát thương người được.
Đã nhiều năm qua, Hoàn Phong Thập
Bát Kỳ trước sau chưa từng giết qua một người. Đây cũng chính là biểu
hiệu cao cả hàm ý của Chỉ Đao.
Bây giờ tình thế đã hoàn toàn thay đổi. Nơi nào chỉ đao xuất hiện, nơi đó sẽ có đầu rơi máu chảy. Chỉ đao
không còn là biểu tượng nhân từ nữa, mà nó đã trở thành biểu tượng của
chết chóc.
Kim Đao Hứa Vũ bị ám toán, có thể là vì “giá hoạ”, mấy án mạng ở Lan Châu, có thể là vì “diệt khẩu”, thế còn biến cố trước mặt là vì cái gì ? Chẳng lẽ là vì “thị uy” hay “khiêu chiến” ?
“Thị
uy hay khiêu chiến” Hoắc Vũ Hoàn đều không màng đến nhưng Hoắc Vũ Hoàn
tuyệt đối không thể tha thứ cho kẻ đã giết chết người bằng hữu mà mình
đã khổ công để cảm hoá và những đứa cô nhi mình đã nhọc sức nuôi chúng
lớn khôn. Bởi một lẽ, họ đều là những kẻ vô tội.
Hoắc Vũ Hoàn
chưa hề thù hận qua một người nào nhưng lúc này, nhìn thanh Chỉ đao,
Hoắc Vũ Hoàn tự nhiên cảm thấy trong lòng dẫy đầy hận thù.
Bình sinh Hoắc Vũ Hoàn không muốn giết người nhưng lúc này, mặt Hoắc Vũ Hoàn lại đằng đằng sát khí thật đáng sợ.
Chỉ vì đến chậm một bước mà bây giờ, đành phải nuốt hận vào lòng.
Trải qua một thời gian rất lâu, Hoắc Vũ Hoàn mới ngửa mặt buông một tiếng
thở dài, rồi cất thanh Chỉ đao vào người. Trong mắt anh hùng bỗng dưng
rơi hai giọt lệ…
Lâm Tuyết Trinh áy náy nói:
– Là do bọn muội đã liên luỵ đến Hoắc đại ca…
Hoắc Vũ Hoàng gượng cười nói:
– Làm sao có thể trách cô nương được. Tục ngữ có câu “Cây to chịu nhiều gió”.
Danh tiếng của Hoàn Phong Thập Bát Kỳ những năm gần đây, quả thật thiên hạ
đều biết. Bởi vậy khó mà tránh khỏi có kẻ đố đỵ. Nhưng mà…
Dừng lại một lúc, trên mặt Hoắc Vũ Hoàn lại lộ vẻ giận dữ, nói tiếp:
– Nếu như tên hung đồ này tự nhận là một nhân vật anh hùng. Thế thì cứ
quang minh chính đại giao đấu để phân cao thấp. Chứ đừng dùng thủ đoạn
hạ tiện như vậy.
Lâm Tuyết Trinh nói:
– Phường vô lại chỉ biết có ám toán người khác, như vậy đâu có thể xem là một nhân vật anh hùng.
Hoắc Vũ Hoàn nghiêm sắc mặt đáp:
– Chúng ta không nên xem thường hắn. Trần Hoàng có thể nói võ công thuộc
hàng cao thủ. Vậy nmà hắn có thể giết chết Trần Hoàng trong tình thế lão chưa kịp phản kháng.
Hơn nữa, việc hắn giết chết năm thanh niên
và bốn con chó mà không hề làm kinh động đến những người hàng xóm chung
quanh. Theo đó, cũng đủ thấy công lực của hắn đã đạt đến cảnh giới xuất
quỉ nhập thần.
Lâm Tuyết Trinh nói:
– Có lẽ hắn nhân lúc mọi người không phòng bị, đột ngột ra tay đánh lén.
Hoắc Vũ Hoàn lắc lắc đầu nói:
– Không ! Tại hạ đã xem xét kỹ qua, năm thanh niên và bốn con chó ở bên ngoài đều bị người có nội lực hùng hậu đánh chết.
Còn xác Trần Hoàng nằm tại cửa sổ. Trong phòng lại không có dâu vết gì để chứng tỏ nơi đây đã từng xảy ra ác đấu cả.
Vì vậy hiển nhiên là Trần Hoàng đã bị hung thủ dùng ám khí giết chết khi mặt đang đối mặt.Lâm Tuyết Trinh hỏi:
– Nếu như chết vì ám khí, theo lý thì phải có thương tích chứ ?
Hoắc Vũ Hoàn đáp:
– Điều khiến cho người ta khó hiểu cũng chính là điểm này.
Trần Hoàng không những không có ngoại thương, mà ngay cả nội tạng cũng không hề gì, bởi thế nên mới không tìm ra được nguyên nhân đưa tới cái chết.
Có lẽ đó là một loại ám khí rất đặc biệt.
Lâm Tuyết Trinh hỏi tiếp:
– Trên thế gian này có ám khí đặc biệt gì, có thể sau khi giết người không hề để lại vết thương chứ ?
Hoắc Vũ Hoàn trả lời:
– Đây chính là một vấn đề nan giải. Thôi thì đành phải đợi sau này bàn lại.
Còn bây giờ, điều khiến cho ta lo lắng nhất là Thiết Liên Cô.
Cửu muội đã lên đường trước chúng ta, vậy tại sao đến lúc này vẫn còn chưa
thấy tông tích gì cả ? Chẳng lẽ cửu muội cũng đã bị…
Lâm Tuyết Trinh vội cắt ngang lời:
– Không đời nào ! Thiết tỉ tỉ rất là cơ trí. Nếu như gặp chuuyện ngoài ý muốn, nhất định tỉ tỉ sẽ để lại manh mối.
Vả lại hung thủ cũng không thể nào giết chết hết người trong tiệm, mà lại để cho một mình tỉ tỉ đi.
Muội nghĩ có thể Thiết tỉ tỉ trên đường đi bị trễ nãi gì cho nên đến bây giờ vẫn chưa đến.
Hoắc Vũ Hoàng im lặng thở dài:
– Cầu mong là như vậy ! Nếu không tội của tại hạ càng thêm nặng.
Lâm Tuyết Trinh dường như không muốn Hoắc Vũ Hoàn nghĩ nhiều về Thiết Liên Cô, nàng liền lảng sang chuyện khác:
– Đại ca ! Bây giờ chúng ta có thể bẻ hòn sáp này ra xem thư được chăng ?
Hoắc Vũ Hoàn sực nhớ nói:
– Đúng rồi ! Nãy giờ chỉ lo nói chuyện, nên quên lững việc quan trọng này.
Lớp vỏ sáp bên ngoài vừa được bóc tróc ra, bên trong làm một mảnh lụa trắng được cuộn tròn lại.
Khi trải mảnh lụa ra chỉ thấy nó lớn chừng một bàn tay nhưng điều ngạc
nhiên là trên mảnh lụa không hề có chữ Hoắc Vũ Hoàn lấy mảnh lụa ngâm
vào chén nước thuốc. Đợi thời gian khoảng nửa tuần trà, Hoắc Vũ Hoàn lấy mảnh lụa ra, vừa đọc đến đâu hai người vừa biến sắc tới đấy.
Sau khi đọc xong, Hoắc Vũ Hoàn dậm chân nói:
– Quả nhiên không ngoài dự liệu của tại hạ. Tiểu Nguyệt sơn trang đã xảy
ra chuyện Quỉ Nhãn Kim Xung chết, manh mối của bức bách lý đồ chẳng lẽ
sẽ chấm dứt từ đây ? A ! Đáng tiếc, đáng tiếc…
Lâm Tuyết Trinh an ủi nói:
– Việc đã xảy ra rồi có khẩn trương cũng vô dụng. May mà La tam ca ứng
biến kịp thời, nên mới có thể rút ra khỏi Lan Châu một cách bình yên.
Xem như trong cái rủi cũng còn có cái may.
– Nhưng hiện nay chúng ta phải quay trở về gấp. Vậy mà bây giờ vẫn chưa
liên lạc được với cửu muội, như thế làm sao không sốt ruột được cơ chứ ?
Lâm Tuyết Trinh trầm ngâm hồi lâu:
– Nếu sự việc đã gấp như vậy. Chúng ta chỉ có cách là để thư lại và đi trước mà thôi.
Hoắc Vũ Hoàn cười thảm não:
– Cô nương nói nghe thì dễ. Ở đây đã không còn một người nào sống sót, vậy lưu thư lại bằng cách nào đây chứ ?
– Chúng ta có thể để thư ở lại ở trong gian phòng này. Khi nào Thiết tỉ tỉ đến phủ Bảo Định, nhất định cũng sẽ tới đây liên lạc.
– Không được ! Lỡ như bị người ngoài lấy được, thì không chỉ tin tức
không truyền đi được, mà ngay chính cả hành tung chúng ta cũng bị bại
lộ.
Lâm Tuyết Trinh lại suy nghĩ một hồi, rồi hỏi tiếp:
– Thiết tỉ tỉ cĩng biết cách truyền tin này ?
– Đương nhiên là biết.
– Ở đây đã là trạm phụ trách liên lạc tin tức, muội thiết nghĩ chắc cũng
có lụa dùng để viết mật hàm và loại thuốc đặc chế kia chứ ?
Hoắc Vũ Hoàn gật đầu không hề do dự:
– Tất nhiên là có.
Lâm Tuyết Trinh mỉm cười nói:
– Thế thì rất dễ ! Đại ca, bây giờ huynh hãy mau đi viết mật hàm, sau đó
cũng dùng sáp bọc lại. Còn muội sẽ đi lo liệu cách để lại thư.
Nói xong nàng vội bước ra ngoài.
Hoắc Vũ Hoàn trong bụng bán tín bán nghi nhưng cuối cùng, Hoắc Vũ Hoàn cũng đi tìm, lấy ra một mảnh lụa trắng và bắt đầu viết.
Trong thư, ngoài việc nói đến tình hình Tiểu Nguyệt sơn trang đã xảy ra biến
cố và trạm liên lạc Bảo Định bị đột kích. Hoắc Vũ Hoàn còn dặn Thiết
Liên Cô sau khi xem thư xong, phải lập tức lên đường trở về mật cốc
ngay.
Đồng thời Hoắc Vũ Hoàn còn căn dặn nàng hãy tìm cách bắt liên lạc với trạm tin tức ở phủ Thái Nguyên.
Sau khi bức thư đã được bọc sáp xong. Lâm Tuyết Trinh cũng đã trở lại.
Trên tay nàng đang cầm một con bồ câu đưa thư.
Hoắc Vũ Hoàn ngạc nhiên hỏi:
– Cô nương định dùng bồ câu đưa tin ?
Lâm Tuyết Tronh gật đầu đáp:
– Đúng vậy ! Nhưng người ta dùng bồ câu đưa tin đều tung nó lên bầu trời
để nó mang đi. Còn muội thì ngược lại, muội sẽ bắt nó ở trong phòng này
chờ Thiết tỉ tỉ đến lấy.
Hoắc Vũ Hoàn cau mày lại nói:
– Bồ câu là vật sống. Chỉ cần cô nương vừa mở cửa là nó lập tức bay mất. Tại hạ e rằng dùng cách này sẽ không được đâu.
Lâm Tuyết Trinh mỉm cười đáp:
– Nhưng mà muội sẽ có cách bắt nó ngoan ngoãn ở trong căn phòng này. Cho
dù đại ca có mời nó ra, nó cũng không chịu ra, như vậy đại ca có tin
không chứ ?
Hoắc Vũ Hoàn lắc đầu nói:
– Việc này chẳng hợp lý chút nào, như thế làm sao khiến người ta tin được ?
– Được ! Chúng ta hãy thử xem nào !
Thế rồi, trước tiên họ cột ống sắt màu hồng vào chân con chim bồ câu. Tiếp theo là nhét hòn sáp vào trong bầu diều của nó.
Đâu đấy xong xuôi, Lâm Tuyết Trinh liền thả con bồ câu xuống đất.
Thật là kỳ quái, con bồ câu chỉ vỗ vỗ đôi cánh, kêu lên mấy tiếng rồi đi vòng vòng trên đất, không hề bay đi.
Hoắc Vĩ Hoàn lấy làm lạ hỏi:
– Tại sao lại như vậy ?
Lâm Tuyết Trinh cười nói:
– Như vậy không phải là tốt hơn sao ? Nếu có người xông vào đây, cũng chẳng ai thèm chú ý đến một con bồ câu cả.
Còn nếu như Thiết tỉ tỉ tìm được đến đây và phát hiện ra ống sắt trên chân
cuả con bồ câu. Lúc ấy chỉ cần Thiết tỉ tỉ y theo hình thức đưa tin, là
có thể biết được nội dung bên trong.
Hoắc Vũ Hoàn vẫn còn ngạc nhiên hỏi:
– Nhưng mà cô nương đã dùng cách gì, có thể làm cho con bồ câu không chịu bay đi chứ ?
Lâm Tuyết Trinh đắc ý nói:
– Điều đó đơn giản thôi ! Trước hết muội cắt ngắn đôi cánh cuả nó. Sau đó đâm mù một mắt, khiến cho nó chỉ nhìn thấy một bên mà thôi. Phàm tất cả các loài chim, nếu như chỉ có một mắt thì nhìn không rõ mọi vật, nó chỉ có thể đi lòng vòng trên dất mà không thể nào bay lên được.
Hoắc Vũ Hoàn nghe xong, không khỏi lắc đầu thở dài:
– Phương pháp hay thì có hay, nhưng mà có vẻ hơi tàn nhẫn.
Ngược lại, Lâm Tuyết Trinh nói có vẻ rất tự nhiên:
– Nuôi bồ câu vốn là dùng để đưa thự Mục đích là làm thế nào có thể đưa
được thư đến nơi, còn bằng cách gì thì điều ấy không quan trọng. Huống
hồ hòn sáp đã giấu vào trong bầu diều cuả nó, khi cắt lấy ra cũng khó mà tránh được cái chết.
Hoắc Vũ Hoàn liền nghiêm giọng:
–
Đành vậy, chúng ta nuôi các loài như gia cầm là để giết lấy thịt nhưng
chỉ một đao là giết chết chúng. Chứ không có hành hạ chúng đau đớn như
vậy.
Lâm Tuyết Trinh cười nói:
– Cả hai có gì khác cơ chứ ? Một đao cũng là chết, chết từ từ cũng là chết.
Dẫu sao bọn chúng cũng không phải là con người, cần gì phải phân biệt kỹ càng như thế.
Hoắc Vũ Hoàn im lặng nhìn Lâm Tuyết Trinh Dường như trong thâm tâm Hoắc Vũ
Hoàn không bằng lòng cách suy nghĩ đó của Lâm Tuyết cùng hành động của
nàng.
Bất chợt, Hoắc Vũ Hoàn đột nhiên nhận thấy vị cô nương trẻ tuổi này, hình như tính khí có vẻ mưu mô, xảo trá và tà ác.
Hoắc Vũ Hoàn không nói gì thêm nữa, chỉ bước đến bế thi thể Trần Hoàng lên, bước ra khỏi phòng.
Lâm Tuyết Trinh liền hỏi:
– Đại ca ! Có phải huynh chuẩn bị đem những thi thể đi chôn không ?
Hoắc Vũ Hoàn nói:
– Không ! Xác mấy con chó có thể đem đi chôn. Còn sáu người này phải mang họ về mật cốc an táng.
– Đại ca muốn mang thi hài của họ trở về mật cốc với đoạn đường xa cả ngàn dậm như vậy hay sao ?
Hoắc Vũ Hoàn gật gật đầu đáp:
– Bọn họ là do chính tại hạ nuôi lớn, cũng có thể nói là con của tại hạ.
Tại hạ không thể để cho họ chết mà ngay cả quan tài cũng chẳng có.
Hoắc Vũ Hoàn buông một tiếng thở dài, rồi lại nói tiếp:
– Trần Hoàng tuy không phải xuất thân từ mật cốc. Nhưng lão ta đã đi theo tại hạ rất nhiều năm rồi.
Tại hạ mang xác lão về mật cốc là để sau khi chết lão sẽ có người bầu bạn,
chứ không bị cảnh lạnh lẽo cô đơn, hồn không nơi nương tựa.
Nói đến đây, hai mắt của Hoắc Vũ Hoàn đã ngấn lệ, còn cổ họng thì bị nghẹn lại, không sao nói tiếp được nữa.
Lâm Tuyết Trinh ái ngại nói:
– Đại ca vì nghĩ tình xưa nên mới làm như vậy. Nhưng từ đây trở về mật
cốc rất xa xôi, mà chúng ta chỉ có hai người và hai con ngựa mà thôi.
Như thế làm sao có thể mang sáu tử thi này trở về được chứ ?
– Hiện tại thời gian vẫn còn sớm, có lẽ chúng ta vẫn có thể tìm được một cỗ xe ngựa.
– Nếu như tìm xe ngựa, như vậy há chẳng phải là đem bí mật của mật cốc và nơi này tiết lộ ra ngoài hay sao ?
– Chúng ta sẽ mua hẳn một cổ xe, rồi tự mình điều khiển lấy mà không phải nhờ một ai cả…
– Cho dù chúng ta có tự điều khiển lấy đi chăng nữa, nhưng lộ trình quá xa xội, các tử thi sẽ bị thối rữa…
Hoắc Vũ Hoàn vội ngắt lời nàng:
– Không cần bận tâm về những việc này. Bây giờ cô nương hãy mau tìm mua
một cỗ xe ngựa về đây. Còn những việc khác tại hạ sẽ tự lo liệu.
Lâm Tuyết Trinh biết rằng không thể lay chuyển nổi Hoắc Vũ Hoàn. Vì vậy nàng đành phải gật đầu đi ra.
Cũng may, Lâm Tuyết Trinh vừa rẽ qua một góc phố không xa mấy, thì đã gặp
ngay một cửa hiệu cho thuê xe. Bên trong chỉ có một chiếc xe dùng để chở hàng đã cũ.
Thế nhưng người chủ không chịu bán mà chỉ đồng ý cho thuê thôi.
Lâm Tuyết Trinh phải ra giá cao, vừa hết lời thuyết phục người chủ.
Kết quả một chiếc xe cũ kỹ lại đạt đến giá bẩy mươi lượng bạc.
Khi Lâm Tuyết Trinh mang xe trở về đến “Hiệu tương lão Trần”, thì đã thấy
Hoắc Vũ Hoàn đang đứng đợi trước cửa. Bên cạnh là sáu hủ tương lớn, được xếp theo hình chữ “nhất”.
Xe vừa đến nơi, Hoắc Vũ Hoàn liền ôm từng hủ, từng hủ mang lên xe.
Lâm Tuyết Trinh đưa tay ra ôm thử, liền phát hiện những cái hủ này nặng trình trịch. Nàng không khỏi ngạc nhiên:
– Hoá ra đại ca đem những tử thi…
Hoắc Vũ Hoàn gật đầu đáp:
– Tại hạ đã bôi dầu lên khắp mình của tử thi, sau đo còn ngâm trong tương.
Như vậy vừa có thể che được tai mắt của thiên hạ, lại đề phòng các tử thi không bị hôi thối.
Lâm Tuyết Trinh nói:
– Chúng ta chở những tử thi như vậy. Nếu giẵu đường bị người ta phát hiện được, nhất định họ sẽ cho rằng chúng ta chở những tử thi này đi phi
tang. Lúc ấy dù có cả trăm cái miệng cũng không giải thích nỗi…
Hoắc Vũ Hoàn đáp:
– Xe sẽ do tại hạ điều khiển. Còn cô nương cưỡi ngựa đi xa xa phía sau, Chúng ta giả dạng làm như không có quen biết nhau.
Nếu có xảy ra chuyện gì thì đôi bênphải lập tức tiếp ứng cho nhau…
Lâm Tuyết Trinh không đợi cho Hoắc Vũ Hoàn nói hết, liền vội cướp lời:
– Không ! Muội phải đi cùng đại cạ Đại ca làm xa phu, còn muội sẽ làm hành khất.
Hoắc vũ Hoàn bảo:
– hành khất mà ngồi xe, như vậy há chẳng phải là tự để lộ thân phận muội hay sao ?
Lâm Tuyết Trinh vội nói:
– Thế thì tiểu muội sẽ hoá trang thành nam giới và cùng phụ đánh xe với đại cạ Như vậy có được không ?
Hoắc Vũ Hoàn lắc đầu nói:
– Cải trang thành nam giới càng dễ bị lộ thân thế, hơn nữa trên đường cũng rất bất tiện.
– Có gì mà không tiện chứ ?
– Ví dụ như là giửa đường vào nghỉ trong những quán trọ. Những người xa
phu đều ngủ theo kiểu “Thống phổ”. Nếu gặp cảnh như vậy, cô nương phải
làm thế nào ?
Lâm Tuyết Trinh ngạc nhiên:
– Ngủ kiểu “Thống phố” là ngủ như thế nào ?
– Đó là bảy tám người cùng ngủ chung một cái giờng lớn. Ngay cả chăn cũng chỉ dùng chung có một cái mà thôi…
Cô nương thử nghĩ xem, cô nương có thể…
Lâm Tuyết Trinh liền cắt ngang:
– Chẳng lẽ chúng ta không đủ tiền để mướn một phòng ngủ riêng hay sao ?
– Nhưng nếu như vậy thì không giống là thân phận của một xa phu.
Lâm Tuyết Trinh ngẫm nghĩ giây lát nói:
– Thôi như vầy đi ! Chúng ta đều không cưỡi ngựa. Đại ca đánh xe, còn
muội sẽ nằm bên trong thùng xe. Nếu như có người hỏi, đại ca cứ nói rằng muội đang bị bệnh nặng đang trên đường tìm đại phu chửa trị…
Hoắc Vũ Hoàn bảo:
– Đừng quên là trong các hủ tương kia đều là tử thị Cô nương muốn làm bạn với người chết, trong lòng không cảm thấy sợ hay sao ?
Lâm Tuyết Trinh cúi đầu bẽn lẽn đáp:
– Chỉ cần ở chung với đại ca, cái gì muội cũng không sợ.
Hoắc Vũ Hoàn cười gượng nói:
– Thôi được ! Nếu như cô nương không cảm thấy sợ, vậy xin cứ lên xe.
Thế rồi, Hoắc Vũ Hoàn tháo yên ngựa xuống, sửa soạn chỗ nằm trong thùng xe
cho Lam Tuyết Trinh. Sau đó Hoắc Vũ Hoàn cột hai con ngựa vào phía sau
xe.
Đâu đấy xong hết, Hoắc Vũ Hoàn mới leo lên phía trước thùng
xe, cầm roi quất ngựa lên đường. Chiếc xe ngựa từ từ chạy ra khỏi Tây
môn.
Chiếc xe ngựa này quả thật là đã quá cũ kỹ. Khi chạy nó
không chỉ lung lay một cách đáng sợ, những tiếng kêu cót két không ngừng vang lên và dường như nó muốn vỡ tung ra từng mảnh vậy.
Lâm
Tuyết Trinh miệng nói không sợ, nhưng khi nằm ở trong thùng xe tối om,
làm bạn với những cái hủ lạnh ngắt, chứa tử thị Nàng tự nhiên cảm thấy
tim đập liên hồi, còn toàn thân thì nổi da gà lên.
Nàng định nhắm mắt để quên đi nhưng vừa nhắm mắt, là hầu như nàng lại có cảm giác nhìn thấy, những tử thi trong đo đang nhe răng ra cười với mình.
Hoắc Vũ Hoàn đã từng nói là đã bôi dầu cho các tử thi, như vậy nhất định là các tử thi đã được cởi hết quần áo…
Một đại cô nương làm thế nào có thể cùng với sáu vị nam tử loã thể ở chung trong một thùng xe…
Nàng càng nghĩ càng thấy hối hận và càng thấy sợ hãi. Đúng lúc ấy bánh xe
cán lên một hòn đá. Thân xe lập tức liền bị nghiêng về một bên.
Đột nhiên có một vật gì giống như một bàn tay thô ráp từ phía sau cổ của Lâm Tuyết Trinh quẹt nhẹ vào mặt nàng một cái.
Lâm Tuyết Trinh hoảng hốt la thất thanh lên…
Hoắc Vũ Hoàn lập tức dừng xe lại hỏi:
– Chuyện gì ?
Khi xe chưa ngừng hẳn. Lâm Tuyết Trinh đã vội tung cửa nhẩy xuống, thở hổn hển, miệng la:
– Trong xe…. trong xe…. có một cánh…
Hoắc Vũ Hoàn ngạc nhiên hỏi tiếp:
– Có một cánh gì ?
Lâm Tuyết Trinh lắp bắp :
– Dường như là…. một cánh tay…
Hoắc Vũ Hoàn khẽ “à” một tiếng, rồi lấy một cây đèn đã để sẵn gần chỗ ngồi thắp lên, xuống xe xem xét, vừa lầm bầm một nình:
– Thật kỳ quái ! Chẳng lẽ có cái hủ nào bị vỡ ?
Lâm Tuyết Trinh nghe nói vậy, toàn thân đều sởn ốc.
Cửa xe vừa mở ra, có thấy cánh tay nào đâu ! Chẳng qua đó chỉ là đầu một sợi dây được treo lũng lẵng trên nóc xe thòng xuống.
Hoắc Vũ Hoàn cười thầm trong bụng nhưng không nói ra cho Lâm Tuyết Trinh biết.
Sau khi sửa sang lại mọi thứ cho ngay ngắn, Hoắc Vũ Hoàn liền lên tiếng:
– Hết chuyện rồi, bây giờ chúng ta tiếp tục lên đường.
Lâm Tuyết Trinh lắc đầu quầy quậy, không chịu lên xe.
Hoắc Vũ Hoàn nói:
– Nếu như cô nương không muốn ngồi xe, thế thì cứ y theo như dự tính ban đầu.
Cô nương cưỡi ngựa đi theo ở phía sau. Chúng ta sẽ đi hết đêm naỵ Hy vọng
đến sáng sớm ngày mai, chúng ta sẽ đến trấn Thanh Phong. Cô nương thấy
thế nào ?
Lâm Tuyết Trinh klhông còn cách nào lựa chọn nên đành phải gật đầu đồng ý.
Một mình cưỡi ngựa tuy có chút buồn tẻ. Nhưng ít ra cũng còn có thể nhìn
thấy bóng dáng sau lưng xa xa của Hoắc Vũ Hoàn. Như vậy cũng còn đỡ hơn
làm bạn với những tử thi…
Thanh Phong trấn đã hiện ra trước mặt.
Vừa vào trong cửa thị trấn, Lâm Tuyết Trinh từ đàng xa đã nhìn thấy chiếc
xe ngựa của Hoắc Vũ Hoàn điều khiển đã đổ lại trước cửa của một cái quán ăn Thế rồi nàng cũng dừng ngựa ở trước qúan đó luôn.
Quán ăn này đã nhỏ lại thêm dơ dáy. Bên trong có tổng cộng không đến mười cái bàn
nhỏ, ngược lại có đến hai chục gã đại hán đang ngồi.
Những người
khách đến đây, ngoài những tay buôn và những tên sai dịch ra còn có
những gã phu kéo xe. Trên mặt họ đều có râu ria xồm xoàn, miệng thì văng ra tioàn lời thô tục. Đặc biệt là mùi mồ hôi cuả bọn họ xông ra làm
ngột ngạt cả gian phòng.
Bên trong không còn một chỗ ngồi và cũng tìm không ra một nữ khách.
Những gã ở trong quán, có thên thì ngồi phanh ngực ra, cũng có kẻ ngồi xổm
trên ghế. Hầu hết bọn họ đều nhai ngấu nghiến, nốc rượu ừng ực và cười
nói ồn ào. Tất cả những cảnh tượng này, trông vào thật là khó coi.
Đặc biệt là lúc Lâm Tuyết Trinh xuất hiện ở trước cưa? quán, những tiếng
nói cười trong phòng đột nhiêm trầm lắng xuống. Mấy chục ánh mắt không
hẹn mà cùng tập trung vào nhìn nàng.
Một quán ăn nhỏ và bên trong toàn là những kẻ thô lỗ như vầy, lại đột ngột xuất hiện một đại cô
nương lá ngọc cành vàng. Đừng nói là những thực khách trong quán, mà
ngay cả chủ quán cũng không thể nào ngờ tới.
Lâm Tuyết Trinh định lui ra khỏi quán, nhưng nhìn thấy Hoắc vũ Hoàn đang ngồi ăn một tô mì,
cùng bàn với hai gã hán tử xa lạ, nàng liền bỏ ngay ý định đó.
Đúng lúc ấy, bàn bên cạnh bàn Hoắc Vũ Hoàn có bốn gã xa phu đã ăn xong và chuẩn bị rời khỏi quán.
Lâm Tuyết Trinh do dự một hồi, rồi thu hết can đảm bước vào trong quán. Nàng cố giữ vẻ bình tĩnh hỏi:
– Chủ quán ! Còn chỗ ngồi không ?
Gã chủ quán vội vàng đáp:
– Có ! Có ! Cô nương xin đợi chút lát. Mấy vị Ở bàn bên kia sắp sửa đi rồi.
Lâm Tuyết Trinh gật đầu:
– Được ! Bổn cô nương còn phải lên đường gấp. Vậy phiền ngươi lo nước nôi cho con ngựa của ta luôn, rồi lát nữa tính tiền một thể.
Gã chủ quán liền dạ một tiếng, lập tức đi chuẩn bị nước cho ngựa. Hiển nhiên là thái độ của gã hết sức cung kính.
Một gã hán tử ngồi trong góc phòng đột ngột vỗ bàn la lên:
– Ê ! Chủ quán, ngươi lo hầu hạ con súc vật kia mà quên mang đĩa thịt bò ra cho ta hay sao ?
Gã chủ quán liền đáp:
– Sẽ có ngay ! Đại gia, người xem tiện nhân chỉ có hai taỵ Cũng phải để tiện nhân buộc xong…
Gã hán tử kia liền văng tục:
– Con ngựa kia là tiện phụ của ngươi chắc. Bộ ngươi sợ nó chạy theo trai hay sao chứ ?
Gã chủ quán cười làm lành nói:
– Đại gia hà tất phải nổi giận. Vị đại cô nương này có việc cần phải lên đường gấp mà !
Gã hán tử lại rống:
– Người ta phải lên đường gấp, còn ta ở lại đây kén rể cho tiện phụ của ngươi phải không ?
Tất cả những người ngồi trong quán vừa nghe qua câu này liền cười ồ lên.
Lâm Tuyết Trinh vô cùng tức giận. Nhưng nhìn thấy Hoắc Vũ Hoàn vẫn tỉnh bơ, ngồi cúi đầu ăn mì, dường như không nghe thấy gì. Nàng đành phải dằn
cơn giận xuống.
Chỉ một lát sau thì bốn tên xa phu đã tính tiền xong và rời khỏi quán. Lâm Tuyết Trinh xịu mặt bước đến bên cạnh bàn ngồi xuống.
Gã chủ quán chạy đến lau bàn sạch sẽ hỏi:
– Cô nương muốn dùng chi ?
Lâm Tuyết Trinh nhìn thấy trước mặt Hoắc Vũ Hoàn chỉ có một tô mì lớn. Còn
hai gã ngời chung bàn với Hoắc Vũ Hoàn ngược lại đang uống rượu. Nàng
liền lớn tiếng ong óng la lên:
– Cho ta nửa cân thịt bò, hâm nóng hai bình rượu và mấy cái bánh bao.
Lâm Tuyết Trinh cố ý nói thật lớn tiếng. Hoắc Vũ Hoàn tuy vẫn không ngẩng đầu lên nhưng hai hàng chân mày bất chợt hơi cau lại.
Gã hán tử ngồi ở góc phòng bỗng nhiên cười lớn:
– Thật không ngờ một vị đại cô nương trẻ tuổi như vậy mà cũng thích uống rượu !
Gã hán tử này, tuổi trạc ngoài ba mươi, tướng mạo mập mạp. Còn ba gã ngồi chung bàn thì đầu to mắt hí.
Tất cả bọn họ bên mình đều có mang binh khí, rõ ràng đây chính là những nhân vật giang hồ.
Lâm Tuyết Trinh vẫn ngồi yên không lên tiếng. Nàng từ từ tháo thanh trường kiếm ra rồi đặt mạnh lên bàn.
Mọi người trong quán thấy vậy liền thất kinh. Có kẻ thấy sắp sửa xẩy ra
chuyện, lập tức bỏ đủa xuống, mau mau tính tiền chạy ra khỏi quán.
Hoắc Vũ Hoàn bất chợt lại nhíu đôi mày rậm. Bốn gã hán tử ngồi trong góc
phòng cũng đều biến sắc. Trong bọn họ có một người liền nói khẽ:
– Lạc Hồng ! Nói chuyện hãy cẩn thận một chút, đừng vì việc nhỏ để xẩy ra chuyện phiền phức.
Gã hán tử mập mạp cười nhạt:
– Như vậy càng có ý nghĩa hơn chứ sao. Chẳng lẽ Hống Lân ta đã xúc phạm đến ai ?
Một gã khác trong bọn chúng cũng lên tiếng khuyên:
– Nói không sai. Nhưng mà chúng ta đang có việc gấp. Không nên để chuyện không đáng làm mất hết thời gian.
Gã hán tử tự xưng là Hồng Lân liền nói:
– Không mất bao nhiêu thời gian đâu, không tin các ngươi cứ việc đi
trước. Đến trưa là nhất định sẽ gặp lại các ngươi tại Minh Nguyệt
điếm…
Người kia liền cắt ngang:
– Thôi đi ! Thôi đi !
Trang chủ đã căn dặn không cho bọn ta vào trong đại tửu lầu ăn uống,
chính là sợ chúng ta sẽ gây ra chuyện…
Nếu như bây giờ vì
chuyện nhỏ này mà làm lỡ việc của trang chủ. Nhất định khi trở về chúng
ta sẽ bị trừng phạt. Hay nhất là hãy bớt gây chuyện, mau lên đường đi !
Cả ba đều lôi Hồng Lân đứng lên, sau đó họ gọi chủ quán tính tiền. Lúc ấy
gã chủ quán đang mang rượu thịt và bánh bao đến bàn của Lâm Tuyết Trinh.
Sau khi đặt mọi thứ xuống bàn, gã chủ quán liền đi về phía bàn của bọn Hồng Lân để tính tiền. Nhưng Lâm Tuyết Trinh đã vội đưa tay ra cản gã lại:
– Khoan đi đã. Ta còn có điều căn dặn.
Gã chủ quán liền hỏi:
– Cô nương còn có điều chi sai bảo ?
Lâm Tuyết Trinh chỉ ngón tay về Hoắc Vũ Hoàn bảo:
– Ngươi hãy đem rượu thịt này thay ta qua mời vị khách ngồi bàn bên kia. Cứ nói là bổn cô nương ta đãi hắn.
Gã chủ quán nghe nói liền ngạc nhiên hỏi lại:
– Cô nương, cô nương…. quen biết với hắn ?
– Không quen biết thì không thể mời hắn ăn uống hay sao ?
gã chủ quán vội đáp:
– Không ! Không ! Chỉ là tiểu nhân thấy hơi kỳ quái, đã không quen biết
tại sao cô nương lại mời có một mình gã ăn uống mà thôi !
– Ta
thấy ở trong quán này, bất luận là kẻ nào cũng đều có rượu để uống, duy
chỉ có mình hắn là không có. Vì vậy cho nên ta muốn mời hắn một bữa. Lẽ
nào như vậy cũng không được sao ?
– Được ! Được ! Đương nhiên là được. Tiểu nhân sẽ mang ngay thức ăn cho hắn.
Lâm Tuyết Trinh cầm kiến, đứng lên:
– Làm phiền ngươi hãy gói những cái bánh bao này lại cho ta…
Còn số bạc này, ngươi không cần phải thối lại.
Nói đoạn, nàng lấy ra một nén bạc đặt mạnh xuống bàn.
Nén bạc này trông có vẻ nặng chừng sáu, bảy lượng.
Vời số rượu thịt như vậy, cho dù thêm hai mươi lần nữa, cũng vẫn còn dư.
Gã chủ quán mặt mày hớn hở. Gã vừa nói lời đa tạ vừa đưa tay ra lấy nén bạc.
Nhưng vì nén bạc Lâm Tuyết Trinh đặt xuống quá mạnh tay, cho nên nó đã dính chặt vào mặt bàn.
Lão chủ quán dùng hết sức để kéo nó lên nhưng vẫn không được.
Dường như nén bạc đã mọc rể xuống mặt bàn rồi vậy.
Gã chủ quán thấy nén bạc mà không có cách chi lấy được nó. Bất giác gã toát mồ hôi đầm đìa cả mặt.
Bốn gã hán tử kia thấy vậy đều biến sắc mặt một lần nữa.
Hồng Lân tức giận hứ lên một tiếng:
– Đồ vô dụng ! Tránh ra coi. Ngươi xem Hồng đại gia ra tay nè !
Nói xong, gã đưa tay đẩy gã chủ quán sang bên. Sau đó xoè bàn tay ra đánh mạnh xuống bàn một cái.
Ầm ! Một tiếng động chát chúa vang lên. Rượu thịt và bánh bao đều bị tung
lên cao. Nhưng còn nén bạc vẫn nằm yên bất động. Lâm Tuyết Trinh bĩu môi cười chế diễu:
– Dựa vào một chút bản lãnh của ngươi mà cũng dám ở trước mặt mọi người ra oai sao ?
Sắc mặt của Hồng Lân tái nhợt. Nhưng gã biết mình không phải là đối thủ của người tạ Bởi vậy đành phải nuốt hận đứng yên lặng thinh.
Ngay lúc ấy, ba gã hán tử từ phía sau đẩy hắn ra cửa. Vửa đi họ vừa khuyên:
– Đi thôi ! Hảo hán không nên tranh hơn thua với bọn nữ nhị Chúng ta mau lên đường thôi.
Hồng Lân cũng không còn mặt mũi nào nán lại được nữa. Gã liền cùng ba tên
hán tử kia bước nhanh ra khỏi quán rồi lên ngựa phóng đi luôn.
Lâm Tuyết Trinh cũng chẳng nói thêm lời nào nữa. Nàng vội cất mấy cái bánh bao vào trong người, rồi cũng lẽn ra đi.
Hoắc Vũ Hoàn vẫn ngồi im lặng như không hề hay biết gì. Khi Lâm Tuyết Trinh
vừa đi khỏi, Hoắc Vũ Hoàn liền lắc đầu thở dài một tiếng.
Gã chủ quán là người giữ lời. Lúc ấy gã đã đem rượu thịt mà Lâm Tuyết Trinh đã căn dặn đến bàn của Hoắc Vũ Hoàn, tươi cười nói:
– Huynh đệ ! Ngươi không cần phải khách sáo. Những thứ này đều đã được trả tiền rồi, nếu như không ăn là uổng lắm đấy.
Hoắc Vũ Hoàn nhếch mép mỉm cười không từ chối.
Bàn bên cũng có hai gã phu kéo xe. Bọn họ nhìn thấy cảnh tương đó trong lòng không khỏi đố kỵ.
Một trong hai gã liền lên tiếng:
– Người ta thật là may mắn. Khi không vô duyên vô cớ được một vị đại cô nương mời rượu thịt.
Gã còn lại cũng nói :
– Nếu sớm biết như vậy, bọn ta đã không mua rượu rồi. Đợi vị cô nương kia đãi uống, như vậy không phải vừa đỡ tốn tiền lại vừa nồng nàn tình cảm
hay sao ?
Hoắc Vũ Hoàn giả vờ không nghe, không thấy gì cả.
Sau khi ăn xong, Hoắc Vũ Hoàn liền đứng dậy trả tiền tô mì, rồi lập tức ra xe đánh ngựa lên đường.
Xe vừa ra khỏi thị trấn Thanh Phong được vài dặm thì gặp ngay một khu rừng nằm sát ở bên đường.
Lâm Tuyết Trinh đang ngồi một mình bên bià rừng ăn bánh bao.
Vừa nhìn thấy xe ngựa cuả Hoắc Vũ Hoàn chạy đến. Lâm Tuyết Trinh liền phủi áo đứng lên, nghiêng đầu mỉm cười nói:
– Đại ca ! Huynh phải nói làm sao để cám ơn muội đây chứ ?
Hoắc Vũ Hoàn đưa mắt rảo bốn phiá.
Sau khi tin chắc trên đường không có người nào, mới dừng cương lại thấp giọng bảo:
– Cô nương đã làm gì bọn chúng rồi ?
Lâm Tuyết Trinh cười khúc khích nói:
– Muội chẳng có làm gì cả. Chỉ treo bọn chúng lên cây và đánh mỗi tên bốn mươi roi. Tên họ Hồng kia tội nặng hơn, nên tiểu muội đã xin hắn một
cái lỗ tai.
Hoắc Vũ Hoàn vẻ trách móc đáp:
– Làm vậy là hơi quá đáng. Bọn chúng chẳng qua chỉ là mấy tên thô lỗ, chứ đâu có giống những người có kiến thức…
Lâm Tuyết Trinh liền nói:
– Nhưng mà đại ca có biết qua lai lịch của bọn chúng chưa ? Đại ca có
biết bọn chúng vội vã lên đường là vì chuyện gấp gì không ?
Hoắc Vũ Hoàn đáp:
– Bất luận là lai lịch chúng như thế nào và có việc gì gấp, cũng đều
không có liên quan đến chúng tạ Nếu như chưa hiểu rõ duyên cớ mà lo đả
thương người, như vậy là không nên.
Lâm Tuyết Trinh:
– Đại ca còn chưa hỏi rõ ràng là chuyện gì, tại sao biết không liên quan đền chúng ta ?
Hoắc Vũ Hoàn ngạc nhiên hỏi:
– Chẳng lẽ có liên quan hay sao ?
– Không chỉ có liên quan, mà còn rất quan trọng nữa là khác. Nếu như
không có trận đòn lúc nãy của muội, dễ gì bọn chúng khai ra sự thật Hoắc Vũ Hoàn sốt cả ruột, hỏi:
– Nhưng rốt cuộc là chuyện gì ?
Lâm Tuyết Trinh chỉ chỉ tay, nói:
– Ở đây không tiện nói ra. Hay là chúng ta hãy cột ngựa lại, vào trong rừng nói rõ về chuyện này.
Hoắc Vũ Hoàn trông nàng không giống vẻ nói chơi, nên liền cho xe ngựa rẻ vào trong rừng.
Đây là một khu rừng rậm rộng lớn. Cây cồi rậm rạp, rất thích hợp cho việc ẩn nấp.
Lâm Tuyết Trinh đợi cho Hoắc Vũ Hoàn dừng xe lại và xuống xe xong, nàng mới dẫn Hoắc Vũ Hoàn vào sâu trong khu rừng.
Tại đây, bọn Hồng Lân đều đang bị treo ngược xuống đất. Trong miệng mỗi tên đều bị nhét một nắm cỏ. Hai mắt bị bịt kìn bằng một cái khăn.
Quần áo bọn chúng đều bị tả tơi, vết roi trên người vẫn còn tím bầm. Tất cả
uy phong của chúng vừa rồi ở trong quán ăn, không biết bây giờ chạy đi
đâu hết.
Hoắc Vũ Hoàn không thể nhịn được lòng bất nhẫn, liền bảo:
– Hãy mau thả bọn họ xuống đi !
Lâm Tuyết Trinh nói:
– Muội vốn định tha bọn chúng đi rồi. Nhưng vì đợi đại ca đến tự mình
thẩm vấn, nên mới bịt mắt và treo bọn chúng lên cây như thế.
Hoắc Vũ Hoàn gật đầu, bước lên trước tháo dây thả bọn chúng xuống.
Lâm Tuyết Trinh lấy nắm cỏ đã nhét trong miệng Hồng Lân ra, thuận chân nàng đá vào bụng hắn một cái, thấp giọng quát:
Tên họ Hồng kia ? Ngươi muốn sống hay là muốn chết ?
Hồng Lân bị đá một cái vào bụng đau điếng, nhưng vẫn cố gượng đáp:
– Xin cô nương tha mạng, tiểu nhân còn có mẹ già, hai vợ, ba thiếp và một bầy con thơ…
Lâm Tuyết Trinh lại quát:
– Nếu như còn muốn sống thì hãy mau khai thật ra.
Hống Lân vội nói:
– Mỗi lời của tiểu nhân đều là sự thật, tuyệt đối không dám nói dối.
– Thế ta hỏi lại ngươi một lần nữa. Bốn đứa chúng bây là thuộc hạ của ai ? Chủ nhân tên hiệu là gì ?
Hồng Lân sợ hải trả lời:
– Bọn tiểu nhân đều là người của Nguyệt Quậc sơn trang, trang chủ gọi là Dương Thừa Tổ, hiệu là Cửu Hoàn Đao.
Hoắc Vũ Hoàn nghe xong vẫn im lặng, không lên tiếng.
Lâm Tuyết Trinh lại hỏi:
– Các ngươi không ở trong sơn trang, vậy tính ra ngoài định làm gì ?
Hồng Lân đáp:
– Bọn tiểu nhân phụng mệnh trang chủ đến Bát Đạt Lãnh ở Trường Thành, để mời một vị cao nhân.
– Vị ao nhân là ai ?
– Bát quái đao Nguỵ Thanh Tùng Nguỵ lão gia.
– Mời lão để làm gì ?
– Bởi vì trang chủ của bọn tiểu nhân vừa tiếp được một chiến thư, người e rằng không địch nổi đối phương, cho nên mới mật sai bọn tiểu nhân đi
mời Nguỵ lão gia đến tiếp sức.
– Người hạ chiến thư khiêu chiến cùng với trang chủ của bọn ngưoi, võ công rất lợi hại, phải không ?
– Người này võ công vô cùng lợi hại. Hơn nữa lại là nhân vật lừng danh khắp thiên hạ – Vậy chứ hắn tên hiệu là gì ?
Hồng Lân từ từ đáp:
– Chỉ Đao Hoắc Vũ Hoàn.
Hoắc Vũ Hoàn toàn thân chấn động, trên mặt lập tức biến sắc.
Lâm Tuyết Trinh quay sang nhìn Hoắc Vũ Hoàn, cười đắc ý. Sau đó nàng lại tiếp tục hỏi:
– Hoắc Vũ Hoàn và trang chủ các ngươi có thù hận ?
Hồng Lân lại đáp:
– Không hề quen biết, không có oán thù.
– Thế thì tại sao hắn lại khiêu chiến với trang chủ của bọn ngươi ?
– Nghe nói Hoắc Vũ Hoàn lấy Chỉ đao làm hiệu. Tự nhận mình là đao pháp thiên hạ vô địch.
Mà trang chủ của bọn tiểu nhân đã nổi danh nhờ đao pháp. Bởi thế, Hoắc Vũ
Hoàn mới hạ chiến thư muốn so tài với trang chủ của bọn tiểu nhân Hơn
nữa, những lời trong thư còn rất ư là ngông cuồng. Hắn viết rằng sẽ giết hết những nhân vật võ lâm sử dụng đao trong thiên hạ.
Để từ nay về sau, trong giang hồ chỉ có một mình Chỉ đao Hoắc Vũ Hoàn mà thôi.
Hoắc Vũ Hoàn không còn kềm chế được, đột nhiên hỏi lớn:
– Vậy chứ trong thư có hẹn rõ thời gian và địa điểm gặp nhau hay không ?
Hình như Hồng Lân không ngờ rằng ngoài Lâm Tuyết Trinh ra còn có một người
khác. Vì vậy hắn ngạc nhiên há hốc miệng ra mà không trả lời.Lâm Tuyết
Trinh quát lớn:
– Nhà ngươi có nghe hỏi gì không hả ?
Hồng Lân lắp bắp trả lời:
– Tiểu nhân không có tận mắt mhìm thấy bức thư, chỉ biết trang chủ mời
Nguỵ lão gia vào cuối tháng này hãy đền Nguyệt Quậc sơn trang gấp.
Hoắc Vũ Hoàn hạ giọng hỏi:
– Hôm nay là ngày mấy ?
Lâm Tuyết Trinh đáp:
– Hai mươi tám. Ngày mốt sẽ là ngày cuối tháng.
Hoắc Vũ Hoàn gật đầu nói:
– Hãy thả bọn họ đi đi !
Lâm Tuyết Trinh dùng kiếm cắt hết dây buộc chân cuả bọn chúng và nói:
– Hôm nay có thể nói là may mắn cho các ngươi. Vậy còn không mau quì xuống tạ Ơn.
Cả bốn tên lập tức quì xuống khấu đầu tạ Ơn Lâm Tuyết Trinh lại nói:
– Bây giờ các ngươi cứ đi theo con đường bên trái, thì tự nhiên sẽ tìm
được nhưa. cuả mình, nhưng mà ta cảnh cáo các ngươi, khi nào chưa ra đến đại lộ thì chưa được mở khăn che mắt ra, và điều quan trọng là không
được quay đầu lại nhìn.
Nếu như kẻ nào to gan không tuân thời dặn dò cuả ta, khi ấy ta sẽ gọi trở lại…
Hồng Lân không đợi cho nàng nói hết đã vội lên tiếng:
– Cô nương khai ân, bọn tiểu nhân nhất định sẽ y theo lời sai bảo cuả người.
Lâm Tuyết Trinh liền quát:
– Thôi cút đi.
Đáng thương cho bọn Hồng Lân, trên mắt vẫn còn bị bịt khăn, hai tay lại bị
trói. Cứ đi được một đoạn ngắn là bọn chúng lại đâm đầu vào gốc cây té
ngã. Bốn tên hán tử to lớn như vậy, ngược lại giống như những đứa trẻ
con đang chơi trò trốn tìm.
Đặc biệt là ba tên còn lại trong miệng vẫn còn bị nhét một nắm cỏ, giống như ba chú lừa đang ngậm cỏ vậy.
Lâm Tuyết Trinh đợi cho bọn chúng đi thật xa rồi mới cười đắc ý nói:
– Đại ca ! Huynh nói thử xem, trận roi vừa rồi muội có đánh sai không chứ ?
Hoắc Vũ Hoàn dường như không nghe thấy, ngửa mặt nhìn trời, rồi buông một tiếng thở dài:
– Không sai ! Nhất định là hắn…
Lâm Tuyết Trinh nói:
– Kỳ thực lúc ở quán ăn, muội vừa nhìn thấy những con ngựa của bọn chúng, thì đã biết ngay chúng là người cuả Nguyệt Quậc sơn trang rồi. Cửu Hoàn đao Dương Thừa Tổ là một nhân vật nổi tiếng ở hai tỉnh Hà Nam và Hà
Bắc. Môn hạ cuả lão rất ngông cuồng ngạo nghễ. Nhưng tự nhiên hôm nay
bọn chúng có vẻ khiêm nhường, nên đã khiến cho muội sinh nghị Vì thế
muội mới đi theo truy tung bọn chúng.
Hoắc Vũ Hoàn đột nhiên hỏi:
– Cô nương biết đường đi đến Nguyệt Quậc sơn trang không ?
Lâm Tuyết Trinh đáp:
– Tất nhiên là biết. Sư phụ cuả muội và Dương Thừa Tổ là chỗ quen biết
cũ. Ngoài ra còn có Bát Quái đao Nguỵ Thanh Tùng ở Bát Đại Lãnh. Cả ba
đều nổi danh nhờ vào đao pháp, cho nên họ được thiên hạ xưng là Yến Vân
Tam đao…
Hoắc Vũ Hoàn liền nói:
– Tốt ! Chúng ta sẽ đi Nguyệt Quắc sơn trang để gặp tên Hoắc Vũ Hoàn kia.
– Đại ca ! Huynh cũng hoài nghi người mạo danh hạ chiến thư kia chính là hung thủ mà ta đang truy tìm.
Hoắc Vũ Hoàn gật đầu không một chút do dự:
– Nhất định là hắn. Tuyệt đối không phải là một ai khác.
– Nhưng mà bên trong muội còn thấy một điểm nghi vấn khác.
– Là điều gì ?
Lâm Tuyết Trinh chậm rãi nói:
– Trước nay hắn giết người giá hoa. đều ẩn mình hành sự mà chưa bao giờ
lộ diện. Lần này hắn lại công khai hạ chiến thư, lẽ nào hắn không sợ bị
thiên hạ phát hiện sao chứ ?
Hoắc Vũ Hoàn nói:
– Trong võ
lâm đồng đạo, không có một ai biết được diện mạo thật cuả các hạ. Hắn
mượn danh nghiã của tại hạ để khiêu chiến với các nhân vật võ lâm, đương nhiên là sẽ không sợ thiên hạ biết được.
Lâm Tuyết Trinh nói:
– Nhưng ít nhất diện mạo thật cuả hắn cũng bị người ta nhìn thấy một lần và sau đó sẽ bị truyền đi khắp nơi.
Hoắc Vũ Hoàn nhún vai đáp:
– Hắn có rất nhiều cách để tự che giấu diện mục cuả mình. Huống hồ những
người đã từng gặp qua hắn đều rất có ít cơ hội để sống sót. Ví dụ như là Toàn Thiên Điểu Từ Trần nhứt sơn chẳng hạn.
Lâm Tuyết Trinh vẻ ngạc nhiên hỏi:
– Nếu vậy, hắn nắm chắc phần thắng là sẽ giết được Cửu Hoàn Đao Dương Thừa Tổ.
– Nếu như không nắm chắc thì hắn sẽ không bao giờ hạ chiến thư, để tự tìm phiến phức.
– Chỉ một mình Dương Thừa tổ đã không dễ đối phó. Bây giờ lại có thêm:
Nguỵ Thanh Tùng liên thủ. Như vậy hắn muốn thắng trận này cũng không phải là chuyện dễ.
Hoắc Vũ Hoàn dường như không muốn bàn đến thực lực đôi bên nên gật đầu nhè nhẹ bảo:
– Chắc là như vậy Dứt lời, Hoắc Vũ Hoàn cất bước ra khỏi cánh đồng Nhưng
Lâm Tuyết Tinh vẫn còn chưa an tâm, nàng liền chạy theo sau hỏi:
– Đại ca ! Huynh có nắm chắc thắng được hắn hay không ?
Hoắc Vũ Hoàn vẫn không dừng bước, mà chỉ nói rắng:
– Bất luận là có nắm chắc phần thắng hay không, chúng ta cũng phải nhất
định đi đến đấy Nguyệt Quậc sơn trang là một trong những ngọn núi thuộc
dãy núi Thái Hành. Thuộc về tỉnh Hà Bắc và cách Cửu Long quan chừng một
trăm dặm Toà trang viện của Cửu Hoàn Đao Dương Thừa Tổ được xây dựng
trong một khu rừng tùng ở lưng chừng núi. Muốn lên toà sơn trang này chỉ có duy nhất một con đường mòn nhỏ mà thôi. Ngoài ra, xe ngựa không có
cách chi lên tới được.
Khi đến chân núi, Hoắc Vũ Hoàn liền mang
chiếc xe ngựa giấu vào một hang núi bí mật. Sau đó đến bên ngoài toà sơn trang đúng ngay vào đầu canh.
Từ ngoài nhìn vào ánh đèn bên trong vẫn còn sáng trưng, bốn bề yên tĩnh…
Tuy xung quanh sơn trang cũng có người canh gác, nhưng số lượng không
nhiều. Hình như ở đây chẳng có biểu hiệu gì sắp xảy ra một trận huyết
chiến cả.
Lâm Tuyết Trinh đưa tay chỉ ngọn núi cao phía sau trang viện nói:
– Đó chính là ngọn núi chính của Nguyệt Quậc sơn. Đứng ở đấy nhìn xuống,
chúng ta có thể thấy rõ được động tĩnh của cả toà sơn trang, lại vừa có
được một chỗ ẩn nấp lý tưởng.
Hoắc Vũ Hoàn đưa mắt nhìn, gật đầu bảo:
– Rất tốt ! Cô nương hãy vòng qua, rồi lên trên ấy trước đợi tại hạ.
Thuận tiện dò la xem Bát Quái đao Nguỵ Thanh Tùng đã đến hay chưa.
Lâm Tuyết Trinh ngạc nhiên hỏi:
– Đại ca còn định đi đâu ?
– Tại hạ định vào trong sơn trang thám thính một hồi, để xem vị Cửu Hoàn đao Dương Thừa Tổ kia đã chuẩn bị những gì ?
– Chúng ta đến đây là vì tên hung thủ giả mạo Chỉ đao kia chứ không phải là để đối đầu với Dương Thừa Tổ.
Nếu như để hành tung bị bại lộ, như vậy không phải là khiến cho họ hiểu lầm hay sao ?
Hoắc Vũ Hoàn mỉm cười nói:
– Không việc gì đâu. tại hạ sẽ hết sức cẩn thận khi hành sự, không để cho họ phát giác.
Vừa dứt lời. Hoắc vũ Hoan liền tung mình vượt qua khỏi bờ tường vào trong sơn trang.
Đây là lần đầu tiên Lâm Tuyết Trinh nhìn thấy Hoắc Vũ Hoàn thi triển khinh
công. Nàng không thể nào ngờ được, với thân hình cao to như Hoắc Vũ Hoàn mà khi phi thân trên không lại cực kỳ nhẹ nhàng đến như vậy ! Bất giác
nàng cảm thấy rùng mình.
Chân vừa chạm đất. Hoắc Vũ Hoàn liền nhún mình thêm cái nữa.
Toàn thân Hoắc Vũ Hoàn lại vọt nhanh lên không rồi từ từ đáp xuống một cành
cây to cách đó bẩy trượng ngoài. Thân cây này cành lá sum sê, tán cây
xoè rộng ra hơn mười trượng, giống như một cây dù lớn.
cách thân cây không xa chính là đại sảnh của Nguyệt Quậc sơn trang.
Lúc này trong đại sảnh được thắp đèn sáng trưng. Ở giữa được bày một bàn
yến tiệc rất là thịnh soạn. Nhưng trên bàn lại chẳng có một người nào
hiện diện cả.
Một lão nhân mặc áo cẩm bào tuổi khoảng ngũ tuần, đang một mình đi đi lại lại trong đại sảnh.
Cứ một hồi, lão lại nhìn ra bên ngoài, rồi một hồi lại lắc đầu thở dài. Trên mặt thì lộ vẻ vô cùng sốt ruột.
Trước đại sảnh có bốn gã hán tử áo đen đang đứng.
Bọn chúng không ai xa lạ, đó chính là Hồng Lân và ba gã hán tử cùng đi với hắn.
Như vậy không cần hỏi cũng biết, lão nhân mặc cẩm bào kia chính là trang
chủ Nguyệt Quậc sơn trang Cửu Hoàn đao Dương Thừa Tổ, bàn yến tiệc kia
đương nhiên là để tiếp đãi Bát Quái đao Nguỵ Thanh Tùng.
Đêm đã càng lúc càng khuya, vậy mà Bát Quái đao Dương Thừa Tổ vẫn không thấy đến.
Dương Thừa tổ ngẩng nhìn ra ngoài một lần nữa, nôn nóng hỏi:
– Nguyẹ lão gia rốt cuộc đã nói với các ngươi như thế nào ? Lão nói đêm nay đến hay là đêm mai đến hả ?
Hồng Lân cúi người đáp:
– Sau khi Nguỵ lão gia tiếp được thư của trang chủ, người lập tức cho sửa soạn hành lý lên đường ngay.
Ban đầu Nguỵ lão gia định cùng đi vơi bọn tiểu nhân, cho nên người mới không viết thư hồi âm lại.
Nhưng sau đó, chính miệng của Nguỵ Lão gia đã bảo bọn tiểu nhân lên đường trước, rồi người sẽ tới ngay.
Hơn nữa Nguỵ lão gia còn hứa chắc rằng trước nửa đêm nay nhất định sẽ đến nơi.
Dương Thửa Tổ dậm chân nói:
– Nhưng bây giờ đã là đầu canh, thế tại sao vẫn còn chưa thấy bóng dáng lão ?
Hồng Lân đáp:
– Có lẽ trên đường đi có chút việc nên mới trễ nãi như vậy Dương Thừa Tổ lớn tiếng nói:
– Có việc ? Còn có việc gì quan trọng hơn việc này cơ chứ ? Lão phải biết rằng việc này không chỉ quan hệ đến Nguyệt Quậc sơn trang của chúng ta, mà còn liên quan đến ngay cả bản thân lão nữa.
Môi hở thì răng lạnh, nếu như chúng ta bị tiêu diệt thì lão cũng chằng có một ngày yên thân.
Tính khí của lão rất là nóng nảy. Lão nói một hơi khiến cho người nghe không có thời gian để thở.
Hồng Lân đành phải cười lấy lòng nói:
– Trang chủ nói chí phải. Nguỵ lão không phải là người không hiểu đạo lý, vì vậy, nhất định Nguy lão gia sẽ đến.
Dương Thửa Tổ mới bảo:
– Cho dù lão ta không đến cũng chẵng hại gì. Dù sao đâu đấy ta đã an bày
hết rồi. Những người nói không giữ lời như vậy, còn có thể xem là bằng
hữu gì nữa chứ ?
Hồng Lân đáp xuôi theo:
– Trang chủ cứ
yên tâm, cho dù Nguỵ lão gia không thể đến kịp đi chăng nữa thì trong
trang vẫn còn có cả trăm huynh đệ sẽ cùng trang chủ chống lại cường
địch.
Gã đừng nói ra câu này, tình thế có lẽ tốt hơn. Gã vừa dứt, Dương Thừa Tổ đã đùng đùng nổi nóng chỉ tay vào mặt Hồng Lân mắng xối
xả:
– Dựa vào bọn làm mất mặt như ngươi hay sao ? Nếu như chúng
bây giỏi như vậy, thế tại sao bị người ta cắt mất đi một cái tai chứ
?…
Về việc này ta chưa có thời gian để trừng phạt bọn ngươi,
vậy mà ngươi còn dám ở đấy ăn nói ngông nghênh, tầm bậy tầm bạ hay sao ?
Hồng Lân sợ hãi lắp bắp:
– Dạ ! Dạ!…
Dương Thừa Tổ càng lầu bầu nhiều hơn:
– Cái gì đâu mà chưa ra quân đã gặp phải xui xẻo rồi…. Thế này thì kêu
vào đâu được cơ chứ, cứ mỗi lần có việc quan trọng là bọn các ngươi lại
làm mất mặt tạ Đây có phải là các ngươi có muốn chọc giận ta không hả ?
Nói cho ta nghe coi…. tại sao như thế này hoài vậy ?
Hồng Lân quính quá, cúi đầu đáp đại:
– Dạ…. dạ…. đúng thế ! A !…. Dạ…. dạ…. không phải như thế đâu
trang chủ ơi. Bọn tiểu nhân có tội…. thật là đáng chết…. đáng
chết…
Dương Thừa Tổ càng nộ khí xung thiên:
– Còn không mau đi ra ngoài ngoải xem coi…. coi…. thằng cha…. Nguỵ Thanh Tùng đến chưa ? Ta điên mất vì bọn ngươi !
Hồng Lân dạ một tiếng thật lớn, nhẹ cả người, Hồng Lân lập tức xoay mình bước ra ngoài.
Đúng lúc ấy, có một tên tuần canh chạy vào cấp báo:
– Bẩm trang chủ, Nguỵ lão gia đã đến.
Dương Thừa Tổ đang như cái bong bóng cá bị thổi căng phồng sắp bể, bất thình
lình được thoát hết hơi xẹp xuống trả lại hình dạng lúc ban đầu, tuy
không giống lắm vì vẫn còn đôi chỗ phồng lên lõm xuống, nhưng cũng đủ
mang lại cho Dương Thừa Tổ một sự khoan khoái, vui mừng chưa tứng có.
Lão vội vàng bảo:
– Mau mời vào ! Mau mời vào ! Lè lẹ lên ! Lè lẹ lên !…
Hoắc Vũ Hoàn từ trên cao, đằng xa nhìn xuống, chỉ thấy sơ sơ, ước đoán lờ mờ vì không rõ ràng lắm…. Thì Bát Quái đao Nguỵ Thanh Tùng tuổi có thể
ngoài lục tuần.
Trên mình khoác chiếc hắc bào, lưng giắt một thanh đao trông có vẻ nặng. Râu và tóc của lão gần như không có chỗ nào đen hết.
Dáng vóc tuy không cao lớn lắm, nhưng ngược lại thân hình lão thì dềnh dàng, cường tráng. Cử chỉ thì thanh cao tục tử không sánh được và thêm vào đó là sự khoan thai nhẫn nha chứng tỏ một tính khí nhẫn nại, điềm đạm Lão
vừa tới bên ngoài đại sảnh. Dương Thừa Tổ đã vội đích thân ra ngoài
nghinh tiếp.
Lão vừa cầm tay Nguỵ Thanh Tùng, vừa hỏi han lia lịa:
– Lão đại ca ơi ! Đệ nhớ đại ca quá ! Lâu lắm rồi không có gặp nhau. Đại
ca khoẻ không vậy ? Trời ơi ! Đại ca đi đường chắc mệt lắm phải không ?
Cứ như là quên hết những lời lão vừa réo tên Nguỵ Thanh Tùng ra để trách móc, sỉ vả vì không đến đúng với lời hẹn ước đã giao.
Nguỵ Thanh Tùng mỉm cười nói:
– Không có chi ! Chỉ có điều là đã để cho Dương huynh đệ phải chờ đợi hơi lâu lâu phải không ? Quả thật ta cảm thấy áy náy vô cùng nhiều.
Dương Thừa Tổ mắt chớp chớp liên hồi, cười cười đáp:
– Lão đại ca thiệt tình là…. đã quá lời rồi đó. Chỉ cần đại ca quang
lâm đến tệ trang cũng đã là niềm vinh hạnh vô cùng to lớn, đo không có
được, cho tiểu đệ này. Có dám đâu mà chờ lâu với mau.
Nguỵ Thanh Tùng tiếp:
– Tính trước khi nửa đêm sẽ đến nơi, không ngờ giữa đường, lại có chuyện
con ngựa nó mắc chứng gì kỳ khôi, loay hoay mãi mới xong, cho nên mới
tới trễ như thế. Dương huynh đệ chắc không có trách lão ca ca này thất
hứa mà không đến chứ ?
Dương Thừa Tổ vội nói:
– Lão đại ca ! Làm gì mà có cái chuyện đó, bộ tiểu đệ không rõ tính khí của đại ca
hay sao cà ? Lão đại ca đã biểu là đến thì cho dù xảy ra chuyện gì đi
nữa, đại ca cũng nhất định sẽ đến…. không đêm nay thì cũng đêm mai, có trễ lắm thì đêm nay…. tháng sau lão đại ca cũng sẽ tới mà. Đệ cám ơn
còn không hết, nói gì đến ba cái chuyện trách móc đại cạ Nóng ruột cho
đại ca thì đúng hơn, đệ chỉ ngại cho đại ca, thân già mắc bệnh giữa
đường, giữa chợ rồi không có ai săn sóc cho đại ca thôi.
Nguỵ
Thanh Tùng nãy giờ im lặng, cố lấy hơi thở vì Dương Thửa Tổ nói nhiều và dồn dập quá. Khi Dương Thừa Tổ vừa dứt lời thì Nguỵ Thanh Tùng mới thở
phào được một hơi dài, rồi cười lớn, lão khoác tay Dương Thừa Tổ cùng
bước vào trong đại sảnh.
Sau khi hai người đã phân ra ngôi chủ
khách ngồi xuống, Dương Thừa Tổ đích thân rót rượu mời Nguỵ Thanh Tùng.
Hình như hai lão này đều có nuôi sâu rượu hay sao ? Chuyện quan trọng
chính yếu chưa hề đề cập đến…. mà chỉ loáng một cái, trên bàn đã đếm
đủ sáu cái bầu rượu trống không.
Đúng là “Tửu phùng tửu thiên bôi…. uống hoài không có đã”.