Đọc truyện Chỉ Đao – Chương 4: Cái chết của quý nhân
Kim Tam nương nương đáp:
– Lúc tiên phu còn
sống,cứ mãi lo việc buôn bán suốt ngày, nên rất ít có thời gian rảnh rỗi để nói đến những chuyện xưa và những bằng hữu cũ. Nếu như hôm nay Hà
đại ca không đích thân quang lâm đến đây cúng tế, thì tiểu muội cũng
không biết có một vị đại ca như vậy.
Hà lão gia buông một tiếng thở dài:
– Điều này cũng khó mà trách hắn. Năm đó bọn đại ca còn rất nhỏ, tuy tình thân như thủ túc, nhưng rốt cuộc cũng là thứ tình cảm trẻ con mà thôi.
Sau này lớn lên một chút thì lại kẻ Đông người Tây, cách biệt nhay mười mấy năm trời, có lẽ Kim lão đệ đã quên vị đại ca này rồi.
Kim Tam nương nương hỏi:
– Thì ra Hà đại ca cũng là người Lan Châu ?
Hà lão gia từ từ đáp:
– Đại ca không phải là người Lan Châu, nhưng thưở thiếu thời đại ca từng
sống ở Lan Châu này. Năm đó nhà đậi ca ở bên ngoài Nam môn và đối diện
với nhà của Kim lão đệ..
Kim Tam nương nương “ồ” lên một tiếng, dường như bà ta có hơi chút ngạc nhiên.
Hà lão gia lại nói tiếp:
– Lúc ấy ả hai nhà đều rất nghèo, Kim lão đệ phải đi chăn trâu cho nhà họ Nhan, còn đại ca thì phụ việc cho một tiêm bán đậu hủ. Những khi rảnh
rỗi, ta thường trốn lên núi cùng với Kim lão đệ đi bắt thỏ bắn chim…
Trong lúc kể lão dường như có vẻ rất buồn bã. Ngừng một hồi lão kể tiếp với giọng buồn buồn:
– Đại ca và Kim lão đệ đã kết bái huynh đệ vào năm đó. Ngay từ nhỏ Kim
lão đệ đã có chí lớn là quyết tâm đi theo nghề kinh doanh buôn bán để
kiếm thật nhiều tiền và có chí nguyện trở thành một đại phú ông giàu có.
Ngược lại ta thì chán ghét nghề kinh doanh mà chỉ muốn tiến
thân bằng con đường thi cử. Bọn ta đã sống chung với nhau gần mười lăm
năm, sau đó ta rời khỏi Lan Châu này và đến sống ở Đại Danh phủ và cũng
từ lúc ấy hai huynh đệ ta không còn gặp lại nhau.
Kim Tam nương chợt hỏi:
– Bao nhiêu năm nay, đại ca vẫn sống ở Đại Danh phủ sao ?
Hà lão gia lại thở dài một tiếng:
– Đúng vậy, ta đã quyết chí cầu học, mấy mươi năm làm con mọt sách. Tuy
cũng thi đỗ cũng làm quan nhưng về già chỉ có hai bàn tay trắng. Không
như Kim lão đệ chịu khó làm ăn buôn bán, vừa có danh tiếng lại vừa được
lợi, và cũng là người giàu có nhất một phương. Nói ra ta càng thấy thêm
xấu hổ.
Tuy lão nói là tự cảm thấy hổ thẹn, nhưng Kim Tam nuong nuong thì lại cho rằng đó lại là một điều vinh dự lớn..
Vào thời bấy giờ kẻ sĩ là những người được thiên hạ kính trọng và được xã
hội đề cao. Còn thương nghiệp là nghề thấp nhất trong xã hội và luôn bị
mọi người khinh thường. Bởi vì ai cũng có quan niệm “sĩ, nông, công,
thương” nên cho dù buôn bán kiếm được nhiều tiền, nhưng không dễ gì được sự kính trọng của mọi người. Chỉ có làm quan, địa vị Ở trên cao thì bá
tánh ai dám không cung kính.
Kim Tam nương nương vừa tỏ ra kinh ngạc vừa tỏ vẻ vui mừng:
– Đại ca làm quan trong triều, chắc tước vị cũng cao. Đáng tiếc chúng ta
lại không biết nhau, nếu biết nhau sớm hơn thì cũng được mang tiếng lây
của đại ca.
Hà lão gia cười nói:
– Cái gì mà tước vị cao
chứ, thiên hạ thường nói rất đúng “Bạn vua như bạn hổ”. Trong triều toàn là bọn quan thần tranh quyền đoạt vị. Ta tuổi tác đã già nên không có
đủ tinh thần để tranh đua với bọn tiểu nhân đó. Năm kia ta đã cáo quan
về ở ẩn. Bây giờ ngoài việc dạy dỗ con cháu ra, ta chỉ biết lấy việc sưu tầm đồ cổ làm thú vui mà thôi.
Kim Tam nương nương bèn hỏi:
– Đại ca cũng thích sưu tầm đồ cổ sao ?
Hà lão gia nhún vai:
– Nói ra thì cũng chẳng phải sưu tầm gì. Chỉ vì fu nhân của ta qua đời
quá sớm, rồi kế tiếp lại là đứa con dâu. Giờ chỉ còn mình ta nuôi nấng
hai đứa cháu nhỏ này, thế nên mới mượn những món đồ cổ và tranh xưa để
giết bớt thời gian rảnh rỗi mà thôi.
Nói đến đây đột nhiên lão thở dài một tiếng:
– Gần đây ta mới mua được một số minh châu của một tay thương nhân buôn
châu báu từ quan ngoại vào, nghe đâu đây là những cổ vật ở trong hoàng
cung nước Cao Lỵ Nhưng đáng tiếc là ta không biết số minh châu này thật
hay giả. Lúc ấy ta chợt nhớ đến Kim lão đệ là người nổi tiếng về lãnh
vực này nên mới đặc biệt tìm đến đây. Nhưng không ngờ kim lão đệ đã ra
đị..
Kim Tam nương vội hỏi:
– Số minh châu mà đại ca nói có phải đang đựng trong chiếc làn kia không ?
Hà lão gia gật gật đầu đáp:
– Đúng vậy !
Kim Tam nương nương không nhịn được bèn nuốt nước bọt một cái ực nói:
– Viên minh châu vừa rồi đại ca tặng cho tiểu muội, tiểu muội đã xem kỹ
qua rồi, quả thật nó là viên minh châu giá trị liên thành.
Nhưng Hà lão gia lại cảm khái nói:
– Minh châu tuy vô giá, nhưng cũng không mua được tình nghĩa xưa. Cho dầu có cả ngàn viên minh châu đi nữa, thì cũng không đổi được mạng sống của Kim lão đệ. Ai ! Cố nhân đã mất, thế thì những viên minh châu này là
thật hay giả còn có ý nghĩa gì nữa chứ ?
Nhắc đến những chuyện xưa hai mắt lão lại đỏ hoe, giọng nói cũng khàn đi.
Thiếu nữ đứng bên cạnh lão vội khuyên giải:
– Thật ra chúng ta đến cũng không quá muộn. Hai nhà cách xa nhau cả ngàn
dặm vậy mà chúng ta cũng đến kịp trước linh đường để tế biệt, điều này
cũng là khó lắm rồi !
Vị công tử kia cũng lên tiếng:
– Đúng vậy. Đợi đến khi chánh thức nhập quan, lúc ấy chung ta còn có cơ hội gặp được mặt của Kim gia gia lần cuối cùng.
Hà lão đa gật gật đầu nhè nhẹ, rồi hỏi:
– Tiểu muội, hôm nào mới nhập quan.
Kim Tam nương liền lúng túng:
– Điều này… điều này…
Hà lão gia lộ vẻ ngạc nhiên :
– Thế nào còn chưa chọn được ngày thích hợp ư ?
Kim Tam nuong nương cười khổ:
– Không dấu gì đại ca, đã chọn được ngày thích hợp rồi, nhưng mà… ý của đại phụ..
Hà lạo gia chợt hòi lại:
– Đại phu à ? Đại phu nói sao ?
Kim Tam nương nương chần chừ một hồi rối mới nói:
– D6àu sao đại ca cũng không phải người ngoài, vì vậy tiểu muội cũng nên
nói thật cho đại ca biết. Đại phu căn dặn rằng bệnh của tiên phu là bệnh dịch rất dễ bị truyền nhiễm, vì thế không thể đợi đến giờ tốt mà nhập
quan được, cho nên…
Hà lão gia thất kinh:
– Nói vậy đã nhập quan xong hết rồi sao ?
Kim Tam nương nương thần sắc vô cùng đau đớn gật đầu nói:
– Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ mà thôi. Bên ngoài chỉ biết tiên phu do
bạo bệnh mà qua đời, còn sự thật tiểu muội đâu dám nói ra bên ngoài cho
họ biết. Theo qui định của quan phủ thì những ai chết vì bệnh truyền
nhiễm bắt buộc phải hoa? táng. Như vậy chẳng phải muốn làm khó hương hồn của tiên phụ sao ?
Hà lão gia chợt lớn tiếng:
– Việc này
có quan hệ gì chứ ? Quan tuần phủ ở đây cùng tuổi với ta, dựa vào chút
ít tiếng tăm của ta lẽ nào hắn không chịu nể mặt sao ?
Kim Tam nương nương thở dài nói:
– Đáng tiếc là tiểu muội không biết đại ca sớm hơn. Nếu biết trước như
vậy, bất luận là như thế nào tiều muội cũng sẽ chờ thêm một ngày nữa.
Hà lão giaa giậm chân một cái rồi nói:
– A ! Đây lẽ nào lại là ý trời sao ? Ta từ phương xa ngàn dậm vội vã đến
đây, lẽ nào ngay cả cơ hội gặp mặt uối cùng cũng kgông được hay sao ?
Ông trời ! Sao ông lại nhẫn tâm như thế vậy hả ?
Lão vừa trách trời vừa khóc lớn lên.
Tất cả mọi người cũng cảm thấy hai mắt cay xè, hai môi mím chặt để khỏi bật thành tiếng khóc.
Kim Tam nương nương bèn ra lệnh cho dọn yến tiệc lên để mượn rượu giải sầu.
Hà lão gia vì trong lòng quá thương cảm, cho nên đối với rượu thịt lão
không sao mà nuốt trôi cho nổi. Mọi người dùng qua loa rồi kết thúc buổi tiệc.
Sau khi ăn xong, Hà lão gia nói với Kim Tam nương nương rằng:
– Tiểu muội đã sai bọn chúng chuẩn bị phòng khách để cho đại ca nghỉ ngơi rồi, còn việc linh đường thì không dám nhọc lòng đại ca.
Hà lão gia nói:
– Đây là việc mà ta phải nên làm, tiểu muội không cần phải ngăn cản ta làm gì, cứ y theo ý ta mà làm là tốt nhất.
Kim Tam nương nương năm lần bẩy lượt can ngăn lão, nhưng lão ta vẫn một mực cương quyết không nghe.
Cuối cùng Kim Tam nương nương không còn cách nào khác nên phải làm theo ý lão.
Thế rồi Kim Tam nương nương ra lệnh cho bọn gia nhân sửa soạn lại Tây Khoa
viện ở phía sau linh đường để làm chỗ ngủ cho Hà Lão gia.
Bà ta
còn căn dặn thêm, tất cả những việc cần thiết đều do tổng quản Lý Thuận
phụ trách, ngoài ra bất cứ ai cũng không được bước chân vào tây khoa
viện.
Sau khi sửa soạn xong xuôi mọi việc, Kim tam Nương Nương xin cáo lui về hậu trang để nghỉ ngơi.
Tên Lý Thuận kia vô cùng cẩn mật. Ngoài việc hắn đích thân hầu hạ trà
nước`rạ hắn còn fái thêm hai tên gia đinh tuần canh bên ngoài phía tường khoa viện. Một mặt có thể nữa đêm gọi bọn chúng hầu hạ, mặt khác đề
fòng những kẻ khác đến quấy nhiễu.
Hà lão gia vốn là người đã có
tuổi, hơn nữa vưa rồi lại khóc quá nhiều, cho nên bây giờ đã cảm thấy
mệt mỏi. Sau khi lên giường chẳng bao lâu thì lão đã ngáy đều đều.
Lý Thuận đợi cho năm người đã an nghỉ hết, lúc ấy gã mới rời Tây khoa viện.
Lý Thuận vừa đi khỏi thỉ Hà lão gia đột nhiên nhè nhẹ ngồi dậy bước xuống
khỏi giường, sau đó rón rén bước đến phòng của đôi phu thê Hà Nghĩa. Khi đến bên ngoài phòng, lão đưa tay lên gõ ba tiếng rồi gọi khẽ:
– Đại ca, tiểu muội, xin hãy mở cửa cho !
Bên trong có tiếng người đáp lại, cùng lúc cánh cửa hé mở, Hà lão gia nhanh nhẹn lách mình vào bên trong.
Trong phòng tối om không một ánh đèn, nhưng lúc ấy đã có bốn người đang ngồi
đợi lão. Ngoài Hoắc Vũ Hoàn, Thiết Liên Cô đóng vai cặp phu thê Hà Nghĩa ra, cón có hai huynh muội Lâm Tôn Ngọc và Mạnh Tuyết Trinh.
Cửa
sổ trong phòng được mở toang. Thiết liên Cô mình mặc hắc y đang ngồi tựa bên cửa sổ. Ở vị trí này, nàng vừa có thể đề phòng những kẻ nghe trộm ở trong viện, lại vừa có thể giám sát hai tên gia đinh ở bên ngoài.
Hà lão gia chính là Bách Biến thư sinh vừa ngồi xuống thì Lâm Tuyết trinh liền lên tiếng khen ngợi:
– La tam ca thật không hổ danh là Bách Biến thư sinh. Màn kịch mà hôm nay tam ca diễn quả thật rất thành công, đừng nói là Kim Tam nương nương mà ngay cả ta và Mạnh sư huynh cũng tin đó là thật.
La Vĩnh Tường nhún vai nói:
– Nếu cô nương cho rằng Kim Tam nuong nuong tin đó là sự thật thì cô nương đã lầm to rồi.
Lâm Tuyết Trinh ngạc nhiên nói:
– Chẳng lẽ bà ta đã nhìn ra được điều sơ sót gì sao ?
– Sơ sót tuy không có, nhưng bà ta đã sớm biết được năm đó. Kim Xung không hề có một vị bằng hữu nào họ Hà cả.
Lâm Tuyết Trinh càng ngạc nhiên hơn:
– Tại sao bà ta biết được ?
La Vĩnh Tường nhếch mép, mỉm cười nói:
– Bởi vì Quỉ Nhãn Kim Xung thật sự chưa có chết.
Lâm Tuyết Trinh gần như la thất thanh lên:
– Thật vậy không ?
La Vĩnh Tường không trả lời trực tiếp câu hỏi của La Tuyết Trinh mà quay sang nói với Hoắc Vũ Hoàn:
– Tiểu đệ để ý quan sát và phát hiện ra nhiều chỗ khả nghi.
Hoắc Vũ Hoàn nói:
– Tốt ! Đệ nói ra thử xem.
La Vĩnh Tường nói:
– Thạch gia cách Lan Châu không bao xa, vậy tại sao nữ tế qua đời lại
không thấy có một người nào của Thạch gia đến vậy ? Đây là điều khả nghi thứ nhất.
Hoắc Vũ Hoàn gật gật đầu nói:
– Đệ cứ nói tiếp đi.
La Vinh Tường nói tiếp:
– Phu quân qua đời, nhưng tại sao thần sắc của Thạch Tú Vân không hề có chút gì đau thương cả ?
Hoắc Vũ Hoàn lại gật gật đầu.
Ngừng một hồi, La Vĩnh Tường lại nói tiếp:
– Với thân phận của Quỉ Nhãn Kim Xung mà sau khi chết lại vôi vàng nhập
quan liền, điều này cũng khiến cho thiên hạ nghi ngờ rồi. Nếu như thật
sự lão bị bệnh dịch thì trong Tiểu Nguyệt sơn trang này tất nhiên sẽ
nhiễm bệnh hết và người chết nhất định không phải chỉ có một mình Kim
Xung mà thôi.
Bênh dịch được truyền nhiễm trong nước uống và thức ăn, hơn nữa nó còn lây lan rất nhanh. Chỉ trong vòng mấy ngày là khắp
trong thành này cũng đều bị nhiễm bệnh. Gần đây, không nghe ai nói đến
bệnh này, vậy tại sao chỉ có một mình Kim Xung lại mắc bệnh này mà chết
chứ ?
Điều này có thể xảy ra sao ?
Hoắc Vũ Hoàn liền lên tiếng:
– Không sai. Bệnh dịch hạch là một loại bệnh tryền nhiễm rất đáng sợ. Một người bị mắc phải thì cả vạn nhà đều lánh đi nơi khác. Nay Thạch Tú Vân để quan tài trong Tiểu Nguyệt sơn trang này, lẽ nào bà ta không sợ
nhiễm sao ?
Lê Vĩnh Tường nói:
– Còn một việc này nữa,
trước nay phu thê Kim Xung thường có tính keo kiệt, và trong sơn trang
cũng rất ít khi có khách từ phường xa quang lâm đến. Vậy mà hôm nay
Thạch Tú Vân lại mở toang đại môn tiếp đón khách từ mọi nơi đến cúng
viếng, hơn nữa còn e ngại mọi người không đến Tiểu Nguyệt sơn trang nữa
chứ> Sự việc này đúng không bình thường chút nào.
Mạnh Tôn Ngọc đột nhiên hỏi:
– Nếu như quả thật Quỉ Nhãn Kim Xung còn chưa chết, thế thì lão ta bày ra việc giả chết gạt mọi người để nhằnm mục đích gì chứ ?
La Vĩnh Tường lắc đầu nói:
– Trước tiên chúng ta phải làm rõ cái chết của lão là thật hay giả, sau đó mới có thể đoán được mục đích của lão ta.
Lâm Tuyết Trinh vội chen vào:
– Thế thì phải làm thế nào mới có thể biết được lão ta còn sống hay đã chết ?
La Vĩnh Tường mỉm cười:
– Chúng ta đã thả mồi rồi, nhưng không biết cá có chịu cắn câu hay không mà thôi ? Muốn câu cá thì phải nhẫn nại một chút.
Mạnh Tôn Ngọc nói:
– Nếu như Quỉ Nhãn Kim Xung thật sự còn chưa chết, mà chúng ta thì ở trong sơn trang, như vậy không bất lợi hay sao ?
La Vĩnh Tường mỉm cười:
– Việc ấy khỏi phải lo, bởi ví ít nhất trước tiên lão ta cũng phãi tìm
hiểu xem mục đích cũa chúng ta tìm đến đây để làm gì? Và lão cũng rất
muốn giám định số dạ minh châu bọn tạ Chỉ khi nào lão biết được số minh
châu của bọn ta chỉ một viên là thật, còn lại tất cả đều là giả thì lúc
ấy lão mới dùng thủ đoạn bất lợi với chúng ta.
Lâm Tuyết Trinh tiếp lời:
– Nếu như Quỉ Nhãn Kim Xung thật sự đã chết, thế thì chúng ta phải làm sao ?
La Vĩnh Tường ngửa mặt lên cười:
– Nghe nói tất cả báu vật cả đời cùa Quỉ Nhãn Kim Xung vơ vét được đều
cất dấu trong Tiểu Nguyệt sơn trang này. Nếu quả thật lão đã chết thì
chúng ta sẽ không vào núi báu mà lại đi về tay không..
Thiết Liên Cô chợt cười lớn tiếp lời:
– Tam ca nói rất phải, dầu sao đó cũng là của bất nghĩa, lấy chúng cũng không sao !
Hoắc Vũ Hoàn nghiêm sắc mặt nói:
– Trước tiên ta phải nhắc nhở các đệ, mọi việc đều phải có trước sau nặng nhẹ, không thể làm càn được. Hiện tại chúng ta phải dốc hết toàn lực để diều tra bí mật cái chết của Kim Xung là thật hay giả. Còn những việc
khác, khi chưa có lệnh ta thì bất cứ ai cũng không được tự ý hành động.
La Vĩnh Tường vội nói:
– Xin đại ca cứ yên tâm, về bí mật cái chết của Kim Xung là thật hay giả, tối đa là trong ba ngày chúng ta tự nhiên sẽ được biết rõ.
Hoắc Vũ Hoàn nói:
– Đệ đã có cách rồi sao ?
La Vĩnh Tường gật gật đầu nói:
– Nếu như tiểu đệ đoán không lầm, hiện giờ Thạch Tú Vân đang ở trong hậu trang…
Nói đến đây dột nhiên lão thấp giọng:
– Như vầy… như vầy…
Hoắc Vũ Hoàn nghe đến đâu gật gật đầu đến đó:
– Tốt.. tốt… cứ y như vậy mà tiến hành… thà rằng ngồi giữ gốc cây mà đợi thỏ còn hơn phát cỏ làm rắn sợ..
Sự suy đoán của La Vỉnh Tường quả nhiên không sai.
Lúc bấy giờ Kim Tam nường nương đang ngồi trong gian mật thất.
Dưới ánh sáng ngọn nến có thể nhìn thấy gian mật thất này được trang trí cực kỳ sang trọng chẳng khác nào cung vuạ Dưới nến đất được lót thảm còn
những bức trướng và màn đều làm bằng gấm vá lụa cả. Hầu như ở đêy đều
đáng giá ngàn vàng.
Trên chiếc ghế gỗ hương đỏ đối diện với Kim
Tam nương nương, có một lão nhân đang ngồi chễm chệ trên đó. Trên tay
lão nhân đang cầm một chiếc kính bằng thuỷ tinh. Lão cầm chiếc kính thuỷ tinh lật qua lật lại quan sát kỹ lưỡng một viên dạ minh châu.
Lão nhân kia có một thân mình béo phệ. Trên gương mặt nhièu thịt của lão
giống như có quét lên một lớp mỡ bóng loáng, phía trên có đính vào hai
con mắt tí hí.
Đừng xem thườmh hai con mắt của lão, tuy nhỏ mà
nhãn quan thật là kinh khủng, bở vậy cho nên lão được thiên hạ mệnh danh là Quỉ Nhãn.
Lão nhân kia quan sát viên dạ minh châu rất lâu,
sau đó mới bỏ chiếc kính thuỷ tinh xuống, rồi từ từ ngẩng dầu lên ngửa
mặt thở dài một tiếng, đồng thời lẩm bẩn:
– Kỳ quái ! Thật là kỳ quái !
Kim Tam nương nương sốt ruột hỏi:
– Thế nào ? Chẳng lẽ viên minh châu này là giả hay sao ?
Lão nhân lắc đầu bảo:
– Viên minh châu này quả thật là loại dạ minh châu đặc sản ở Đông Hải, một viên có giá trị đến cả ngàn lượng vàng.
Kim Tam nương nương nói:
– Bọn họ có cả một chiếc làn lớn đựng toàn dạ minh châu giống như vầy. Theo tiện thiếp thấy, ít nhất cũng không dưới 100 viên.
Lão nhân nói:
– Cho nên ta mới thấy kỳ quái. Minh châu là thật, nhưng mà ta lại không hề quen biết vị bằng hữu nào họ Hà cả.
Kim Tam nương nương nói:
– Nhưng mà những lời của lão ta nói hoàn toàn đúng sự thật. Năm đó lão
gia thật sự có sống ở Nhan Gia Cấu phía nam kinh thành, và cũng từng
chăn trâu cho nhà họ Nhan.
Lão nhân cười nhạt:
– Việc này khắp thành Lan Châu ai mà chẳng biết, cho nên không có gì lấy làm lạ cả.
Kim Tam nương nương lại nói:
– Lão gia nghĩ lại thử xem, có khi nào lúc ấy vì quá nhỏ, mà sau này lại
xa cách nhau nhiều năm, vì vậy mà đã quên mất rồi chăng ?
Lão nhân lắc đầu nói:
– Tuyệt đối không thể có việc này, vì Nhan Gia Cấu vốn là một thôn hẻo
lánh, tồng công cư dân ở đó không quá mười mấy nhà. Hơn nữa ở đây không
có tiêm đậu phụ nào, và cũng không có nhà hàng xóm nào họ Hà cả.
Kim Tam nương nương trầm ngâm một hồi rồi mới lên tiếng:
– Nói vậy lão họ Hà kia đã mạo nhận là bằng hữu của lão gia à ? Với thân
phận và địa vị của lão ta hà tất phải thân cận giao tình với người đã
chết hay sao?
Lão nhân nói:
– Ta nghĩ bọn họ nhất định có
mưu đồ gì đây, hoặc giả dạng dòm ngó số châu báu trong sơn trang này, mà cũng có thể là các phe đối nghịch phái người đến điều tra thật sự.. Tóm lại, bọn họ đến đây hoàn toàn không có ý tốt.
Kim Tam nương nương nói:
– Theo tiện thiếp thấy thì bọn họ không giống là người xấu. Nếu như nói
rằng bọn họ dòm ngó số châu báu của chúng ta, thế sao họ lại ra tay rộng rãi như vậy ? Với một số lượng minh châu giá trị như vậy chúng ta cũng
chưa bao giờ có nhiều đến cả làn như thế.
Lão nhân nói:
–
Đây gọi là thả dây dài để câu cá lớn. Bọn chúng càng ra tay rộng rãi bao nhiêu, thì chúng ta phải hết sức đề phòng bấy nhiêu…
Kim Tam nương nương lộ vẻ không bằng lòng nói:
– Tiện thiếp nói phu quân chỉ đa nghi mà thôi, cứ lấy lòng dạ tiểu nhân
mà đo với người quân tử. Phu quân chuyên môn gạt người ta, cho nên cứ
nghĩ thiên hạ ai cũng là người kẻ xâu hết.
Lão nhân hứ một tiếng:
– Nói bậy.
Kim Tam nương nương bỗng dưng hơi lớn toiếng:
– Hoàn toàn không bậy chút nào. Lão gia thử nghĩ xem, đang làm người sống không muốn, tự nhiên nghi thần nghĩ quỉ rồi cứ nói rằng có người muốn
giết mình, sau đó còn vô duyên vô cớ giả chết làm tang sự.
Quả thật tiện thiếp không hiểu lão gia đang bày trò gì đây.
Lão nhân xua tay nói:
– Đừng ờ đó mà lầm bầm hoài, việc này có nói ra nàng cũng không hiểu đâu. Nàng cứ việc làm theo sự an bày của ta là được rồi.
Kim Tam nương nương nói:
– Được ! Tiện thiếp sẽ không nói đến chuyện đó nữa, nhưng bọn họ lại đang ở tại Tây khoa viện, bây giờ lão gia nói xem phải ứng phó thế nào đây ?
Lão nhân suy nghĩ một hồi rồi nòi:
– Bọn chúng chỉ có năm người thôi sao ?
– Đúng vậy ! Cả chủ lẫn tớ tồng cộng có năm người.
– Tây khoa viện do ai phụ trách tiếp đãi ?
– Thiếp đã giao cho Lý Thuện trông coi việc đó, đồng thời cũng phái thêm
người canh giữ ben ngoài và ngầm chú ý đến động tịnh của bọn ho.
Lão nhân gật gật đầu nói:
— Rất tốt ! Nàng hãy đi gọi Lý Thuận đến đây, ta có việc cần hỏi hắn.
Kim Tam nương nương liền đứng lên từ từ bước về phía góc tường, rồi bà ta
đưa tay vén bức rèm lên sau đó nói vào một đầu thanh trúc được gắn ở
trên tường:
– Cho gọi tổng quản lý thuận vào đây.
Không
bao lâu có tiếng bước chân từ xa vọng đến, rồi tứ từ càng lúc càng đến
gần. Lý Tuận khom người bước vào trong, vừa bước vào hắn liền cúi đầu
hành lễ:
– Trang chủ phu nhân có gì sai bảo ?
Lão nhân nói:
– Ngươi từ Tây khoa viện đến đây ?
Lý Thuận đáp:
– Dạ đúng.
Lão nhân ồ một tiếng rồi nói:
– Người khách họ Hà kia đã an nghỉ chưa ?
Lý Thuiận đáp:
– Đã an nghỉ rồi.
– Chính mắt ngươi đã nhìn thấy lão ta đã lên giường ?
– Đúng vậy !
Lão nhân hỏi tiếp:
– Còn phía linh đường ?
Lý Thuận trả lời:
– Trong và ngoài linh đường do 24 tên võ sư chia phiên nhau mà bảo vệ.
Ban ngày mỗi ban có bốn tên. Ban đêm mỗi ban tăng cường thêm bốn tên
nữa, và không được rời khỏi linh đường một giây phút nào cả.
Lão nhân gật đầu tỏ vẻ hài lòng:
– Ngươi phải đặc biệt chú ý canh giữ phía linh đường, không phải chỉ bọn
chủ tớ họ Hà ở Tây khoa viện mà bất cứ người nào cũng đều không cho phép đến gần quan tài. Sau khi việc này qua đi ta sẽ trọng thưởng cho ngươi.
Lý Thuận nói:
– Xin trang chủ cứ yên tâm cách quan tài trong vòng năm trượng đừng nói đến người mà ngay cả kiến cũng không thể bò vào được.
Lão nhân nói:
– Ngoài việc canh giử ngiêm ngặt quan tài ra, các người còn phải ngầm để ý đến những người khách đến phúng viếng. Nếu như phát hiện ai có hành vi
khả nghi thì phải lập tức báo cho ta biết ngay.
Lý Thuận cúi người đáp:
– Thuộc hạ sẽ làm ngay việc đó.
Lão nhân trầm ngâm một hồi nói:
– Ngươi thấy bọn người của lão họ Hà kia có mang binh khí hay ám khí gì không ?
Lý Thuận đáp:
– Binh khí và ám khí đều không thấy có, nhưng mà có tên người hầu gọi là
Hà Nghĩa tướng mạo rất oai phong, dường như hắn ta có luyện qua công phu thì phải.
Lão nhân vội hỏi:
– Thật vậy sao ? Tướng mạo hắn ra sao ? Và tuổi tác chừng bao nhiêu ?
Lý Thuận trả lời:
– Hắn khoảng tứ tuần, thân hình vạm vỡ, có râu quai nón. Tuy hắn là người hầu, nhưng cử chỉ và khí khái đều khiến cho người ta cảm giác không
giống người hầu chút nào..
– Ngươi có mời Ngưu sư phụ nhận dạng hắn chưa ?
– Đã làm rồi, nhưng Ngưu sư phụ nói rằng lão cũng chưa từng gặp qua người này. Có điều lão nói nhìn hắn giống như người võ lâm, nhưng mà nhìn
không ra lai lịch của gã.
Lão nhân đưa tay lên vuốt vuốt râu, hai chân mày lão cau lại vẻ mặt trầm ngâm không nói gì.
Kim Tam nương nương bỗng nhiên chen vào:
– Những người làm quan ai chẳng mang theo một tên vệ sĩ để bảo vệ chứ ? Thiếp nghĩ điều này cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
Lão nhân lắcc đầu nói:
– Nếu như quả thật hắn ta là vệ sĩ thì không có lý do gì mà cả hai phu
phụ cùng đi, và sẽ không bao giờ không mang theo binh khí.
Ta thấy lão họ Hà kia nhất định đến đây không phải vì ý đồ tồt, cho nên ta phải tìm cách điều tra rõ ràng lão ta mới được.
Kim Tam nương nương nói:
Kim Tam nương nương nói:
– Dẫu sao bọn họ cũng còn đang ở Tây khoa viện, chỉ cần chúng ta giữ họ Ở lại thêm vài ngày nữa thì chắc hẳn sẽ điều tra ra ý đồ của bọn họ.
Lão nhân nói:
– Ta phải đích thân đi xem thử bọn họ là những nhân vật nào.
Kim Tam nương nương tỏ vẻ lo lắng:
– Nhưng mà phu quân đã giả chết rồi mà, như vậy làm sao có thể lộ diện được ?
Lão nhân cười khanh khách:
– Tự ta sẽ có cách.
Nói xong lão ta đưa tay vẫy Lý Thuận đến gần, thấp giọng nói nhỏ vào tai hắn vài câu.
Lý Thuận nghe xong liền hỏi khẽ:
– Chỉ trong vòng tích tắc như vậy mà trang chủ có thể nhìn rõ bọn chúng hay sao ?
Lão nhân ra vẻ kiêu ngạo nói:
– Không phải ta tự khoe, cho dù bọn họ có biến thành cái gì đi chăng nữa thì cũng đừng hòng qua mắt được ta.
Hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng Lý Thuận đã đến Tây khoa viện thỉnh an mọi người. Vừa bước vào phòng gã liền hỏi:
– Hà lão gia, tối qua ngài ngũ ngon chứ ?
La Vĩnh Tường trong lốt Hà lão gia vừa nhìn thấy Lý Thuận liền đưa tay kéo hắn nói:
– Lý tổng quản ngươi đến thật đúng lúc, ta muốn kể cho ngươi nghe một chuyện lạ.
Lý Thuận ngạc nhiên hỏi:
– Chuyện là gì ?
La Vĩnh Tường dáng vẻ hãi hùng nói:
– Nói ra có lẽ ngươi không tin, đêm hôm qua chủ nhân của ngươi về báo mộng cho ta.
Lý Thuận hết sức ngạc nhiên:
– Báo mộng à ?
La vĩnh Tường vẫn còn dáng hãi hùng:
– Đúng vậy. Tối qua sau khi ngươi vừa đi khỏi, ta liền lên giường nằm
ngủ. Lúc ấy ta chỉ thấy toàn thân hơi mỏi mệt, nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo. Ta cứ nằm lăn qua lăn lại nhưng không tài nào nhắm mắt được. Đúng
lúc ta đang mơ mơ màng màng thì bỗng nhiên nhìn thấy cửa phòng mở ra, từ bên ngoài co một bóng người thấp thíang bước vào…
Lý Thuận giật mình hỏi:
– Là ai vậy ?
La Vĩnh Tường nói:
– Lúc ấy ta cũng hỏi như ngươi vậy, nhưng người kia không hề trả lời, hắn chỉ cúi đầu, ngồi xuống nên cạnh chiếc bàn này…
Lý Thuận bất giác quay đầu lại nhìn chiếc bàn bên cạnh, toàn thân gã đều dựng lông cả lên.
La Vĩnh Tường nói tiếp:
– Ta hỏi đến ba lần, người kia ngẩng đầu lên nhăn răng ra cười với ta, rồi nói:
“Đại ca, ngay cả đệ mà người cũng không nhận ra sao?”
Khi đó ta nhìn kỹ lại, thì ra đó là chủ nhân của nhà ngươi.
Lý Thuận không dấu được vẻ ngạc nhiên hỏi:
– Có chuyện này sao ?
La Vĩnh Tường nói:
– Ngươi đừng có gấp, còn có việc kỳ quái hơn nhiều. Lúc ấy ta vô cùng mừng rỡ, liền ngồi bật dậy.
Ai ngờ chủ nhân của ngươi đưa tay về phía ta, tự nhiên ta cảm thấy có một
luồng khí lạnh tấu xương, chạy khăp toàn thân, Đồng thời chân tay ta mểm nhũn và không tài nào cử động được.
Lý Thuận hai mắt mở to, đứng há hốc miệng không nói lên câu nào
La Vĩnh Tường lại noi tiếp:
– Lúc ấy ta mới chợt nhớ lão đệ đã chết rồi ! Thế rồi ta nghiêm túc hỏi:
” Lão đệ, chúng ta tình thân như thủ túc, ngươi không cần phải khách khí, có điều chi oan ức cứ việc nói với đại ca, Tuy đại ca đã từ quan về ở
ẩn, nhưng các quan trong triều đều là bằng hữu ta cả. Nếu có việc oan ức gì cứ việc nói ra, đại ca sẽ giải quyết cho ngươi”. Lý tổng quản, ngươi đoán coi chủ nhân nguoi ta trả lời như thế nào ?
Lý Thuận hết sức ngạc nhiên hỏi:
– Trang chủ trả lời lại ra sao ?
La Vĩnh tường buô ng một tiếng thở dài:
– Câu trả lời của lão đã vượt xa dự liệu của ta.
Lý thuận ồ lên một tiếng.
La Vĩnh Tường nói:
– Hắn lại nhăn răng ra cười với ta rồi nói: “Đại ca người lầm rồi. Tiểu
đệ thật sự còn chưa chết, trong quan tài chỉ là một tử thi giả mà
thôi… “
Nghe đến đây, mặt Lý Thuận tự nhiên biến sắc, hắn ta vội vàng hỏi:
– Đây là do ban ngày Hà lão gia nghĩ về trang chủ quá nhiều, nên đêm đến
mới nằm mộng như vậy, chứ sự thật trang chủ của chúng tôi đã lìa đời…
La Vĩnh Tường gật gật đầu nói:
– Ta cũng biết trang chủ ngươi đã chết rồi. Nhưng mà tại sao lão đệ lại nói tử thi trong quan tài là giả chứ ?
Trên trán của Lý Thuận đã toát mồ hôi, hắn ta lắp bắp nói:
– Sự việc trong mơ có thể tin được sao ?
La Vĩnh Tường nghiêm sắc mặt:
– Lúc ấy tâm trì ta còn rất tỉnh táo, nhất định không phải là đang mơ,
nhưng cho dù là mơ đi chăng nữa hì cũng có thể trang chủ các ngươi bị
Oan ức gì đó nên đến đây báo mộng cho ta, va yêu cầu ta giải quyết giùm.
Lý Thuận giọng lắp bắp nói:
– Điều này… điềi này…
La Vĩnh Tường nói:
– Ta và trang chủ của nguoi là bạn từ thưở bé, nếu như lão đệ của ta có
điều oan uổng gì thì kẻ làm đại ca này nhất định sẽ không ngồi yên mà
nhìn đâu.
Lão chưa dứt lời thì bên ngoài đã có người tiếp lời lão:
– Đại cạ ai có oan uổng gì vậy ?
Thanh âm vừa dứt thì Kim Tam nương nương cũng vừa mỉm cười bước vào. Lý Thuận liền đem việc ” hiển linh thác mộng” của La Vĩnh Tường vửa kể thật lại
cho Kim Tam nương nương nghe.
Nghe xong, nụ cười trên miệng của bà ta cũng tắt hẳn, đồng thời ngạc nhiên hỏi:
– Thật sự có việc này sao ?
La Vĩnh Tường đáp:
– Đúng vậy, thật sự có việc này. Ta cũng đang muốn hỏi tiểu muội xem lão đệ có phải thật sự là do bị bệnh mà chết không?
Kim Tam nương nương nói:
Kim Tam nương nương nói:
– Đó chính là sự thật, lẽ nào tiểu muội lại dám nói láo với đại ca hay sao ?
La Viĩnh Tường nói:
– Tiểu muội, không phải đại ca nghi này nghi nọ, nhưng mà với gia sản to
lớn của tiểu muội khó mà không có người để ý đến, hoặc giả có kẻ nào đó
có dã tâm muốn mưu đoạt tài sản của lão đệ nên đã ngầm hãm hại thì sao ?
Kim Tam nương nương vội nói:
– Tuyệt đối không có việc này. Tiên phu qua đời là do bị bệnh, chính tiểu muội đã từng hâu hạ thuốc thang cho người mà. Còn nếu như đại ca không
tin, đại ca có thể đi hỏi Tào đại phụ Lạo ta là vị đại phu nổi tiếng
nhất ở trong thành Lan Châu.
La Vĩnh Tường nói:
– Lúc nhập liệm, vào quan tài, tiểu muội cũng có mặt ở đấy chứ ?
Kim Tam nuong nuong nói:
– Tất cả mọi việc đều do tiểu muội đích thân phụ trách.
Lúc ấy cũng có mặt Tào đại phu ở đó, hơn nữa khi đặt thi thể vào quan tài,
ông ta còn rắc bột thuốc để phòng dịch bệnh. La vĩnh Tường ngẫm nghĩ một hồi rồi nói:
– Sau khi lão đệ chết không biết trên thi thể của lão đệ có bệnh trọng gì khác biệt không ?
Kim Tam nuongnương nói:
– Phàm những người chết vì bệnh dịch hạch thì trên thân thể họ thường có
những điểm màu đen có màui rất hôi thối, hơn nữa ngũ quan đều bị biến
dạng.
La Vĩnh Tường đột nhiên nói:
– Ta muốn mở quan tài xem lại mặt mũi của Kim lão đệ một lần để ấn chứng việc kỳ quái tối qua, Tiểu muội thấy có được không ?
– Việc này…
Kim Tam nươnh nương dường như vô cùng khó xử nói:
– Nếu như không phải bệnh truyền nhiễm thì tiểu muội không dám ngăn cản
đại cạ Hơn nữa bây giờ quan tài đã đóng nắp, nếu lại mở ra e rằng sẽ làm kinh động vong linh, vả lại tiểu muội cũng sợ truyền nhiễm cho người
khác, cho nên…
La Vĩnh Tường gật gât:
– Ta cũng biết yêu cầu này có hơi quá đáng, nhưng mà nếu không thấy được mặt của Kim lão đệ thì ta chẳng yên lòng chút nào.
Kim Tam nương nương nói:
– Thật ra ngũ quan của thi thể sớm đã bị biến dạng nếu như có nở quan tài ra thì cũng sợ đại ca không có cách chi mà nhận ra.
La Vĩnh Tường chợt buông tiếng thở dài:
– Ta nghĩ hoài mà cũng nghĩ không ra nguyên nhân hiển linh báo mộng tối
qua của Kim lão đệ. Bây giờ nếu như tiểu muội đã nói thế, thôi thì cứ y
như vậy đi.
Tiếp theo La Vĩnh Tường lại ngửa mặt lên trời thở dài, lẩm bẩm:
Kim lão đệ Oi Kim lão đệ, nếu như lão đệ có điều gì oan uổng thì đêm nay cứ việc đến gặp ta, đem hết nội tinh nói cho ta biết, ta nhất định làm
thay lão đệ.
Kim Tam nương nương làm bộ khuyên nhủ an ủi lão:
– Bởi vì trong lòng đại ca thấy qá sầu muộn nên mới thấy mộng lạ như vậy. Tiểu muội đã sai bọn đầu bếp chuẩn bị sẵn rượu và thức ăn để đại ca
uống vài chung giải sầu.
La Vĩnh Tường nói:
– Đều là người nhà cả, tiểu muội không cần phải khách khí làm gì. Hiện giờ bên ngoài
có rất nhiều khách khứa đến viếng, tiểu muội hãy ra bên ngoài lễ đường
mà dáp lễ họ, không cần phải ở đây tiếp đãi bọn ta đâu.
Kim tam nương nương nói:
– Thời gian vẫn còn sớm, để tiểu muội hầu hạ đại ca ăn sáng xong thì đi cũng còn chưa muộn.
Không bao lâu thì tượu thịt đã được dọn lên.
Kim Tam nương nương mời La Vĩnh Tường ngồi vào ghề chủ toạ, sau đó còn thân mật kéo Mạnh Tôn Ngọc va Lâm Tuyết Trinh đồng ngồi xuống, còn mình thì
ngồi bên cạnh rót rượu cho mọi người.
Sau khi uống dược vài chung thì đứa hầu gái bưng lên một cái nồi bằng bạc lớn.
Kim Tam nuong nương nói:
– Đây là món Hồng Khảo Tử kê, có thể nói đây là món ăn nổi tiếng nhất ở thành Lan Châu này. Xin mời đại ca hãy nếm thử.
Nắp nồi vừa mở ra thì bên trong có một mùi thơm toa? ra.
La Vĩnh Tường gắp một miếng thịt gà bỏ vào miệng nhai, vừa nhai vừa tấm tắc khen:
– Tuyệt ! Quả nhiên ngon tuyệt. Từ màu sắc cho đến hương vị đều đẹp mắt và rất ngon.
Mạnh Tôn Ngọc và Lâm Tuyết Trinh đều nếm qua và không ngớt miệng khen ngon.
Kim Tam nương nương cảm thấy rất hài lòng, mỉm cười nói:
– Đại ca nếm thử miếng măng này, mùi vị của nó còn ngon hơn cả thịt gà.
Vừa nói bà ta vừa gắp hai miếng măng đưa đến trước mặt của La Vĩnh Tường.
La Vĩnh Tường một mặt cảm tạ, một mặt gắp miềng măng đưa vào miệng. Bỗng nhiên “ý” một tiếng rồi vội vàng bỏ miếng măng xuống.
Kim Tam nương nương vội hỏi:
– Bộ có chuyện gì sao ?
La Vĩnh Tường cười cười lắc đầu nói:
– Không có chuyện gì, có lẽ là bọn người hầu không để ý, nên đã để rơi vào trong nồi…
Kim Tam nương nương chồm người về phía trước nhìn, gương mặt tươi cười của
bà ta đột nhiên trở nên lúng túng. Thì ra giữa hai miếng măng có một con gián đã bị chết.
Lâm Tuyết Trinh thấy vậy liền nôn miếng thịt gà mới ăn vào ra hết.
Mặt của Kim Tam nương nương hết đỏ lại trắng. Bà ta quay sang quát Lý Thuận:
– Mau đi gọi lão bếp trưởng họ đường đến đây cho ta, còn những tên đầu
bếp khác trói lại hết, một tên cũng không để chạy thoát…
La Vĩnh Tường vội nói:
– Đây chỉ là chuyện nhỏ, tiểu muội hà tất phải nóng giận như thế.
Kim Tam nương nương mặt đanh lại nói:
– Xin đại ca đừng ngăm cản tiểu muộiị Tuy thức ăn không sạch chỉ là chuyện nhỏ, nhưng lại là nguyên nhân chủ yếu gây ra bệnh.
Việc tiên phụ bị mắc bệnh cũng rất có thể từ đây mà ra cả. Hôm nay tiểu muội không thể không làm nhỏ việc này được.
Nghe Kim Tam nương nương nói vậy thì việc này có thể rất nghiêm trọng, cho nên La Vĩnh Tường làm thinh không khuyên ngăn nữa.
Kim Tam nương nương thấp giọng quát:
– Lý tổng quản ngươi còn chưa chịu đi !
Lý Thuận vôi vàng dạ một tiếng rồi bước nhanh ra ngoài. Bọb a hoàn đang có mặt trong phòng đều biến sắc. Tất cả bọn họ đều đứng xuôi tay cúi đầu,
ngay cả tiếng thở mạnh cũng không dám.
Một lát sau, Lý Thuận cùng hai tên gia đinh dẫn một người mập mạp, dáng vẻ giống như tên đầu bếp, bước vào trong phòng.
Tên đầu bếp kia bụng phệ, bước đi loạng choạng, vừa đi vừa cúi đầu và luôn
tay lau mồ hôi trên trán. Mới bước vào hắn ta vội vàng cúi xuống, vừa
khấu đầu miệng nói:
– Tiểu nhân thật đáng chết ! Tiểu nhân thật đáng chết !
Kim Tam nương nương mặt lạnh như tiền nói:
– Hãy ngẩng đầu lên yết kiến Hà lão gia trước.
Tên đầu bếp ngẩng đầu nhìn lên phía La Vĩnh Tường, reồi lại lướt mắt về
phía Mạnh Tôn Ngọc và Lâm Tuyết Trinh một lượt. Sau đó hắn phủ phục
xuống nói:
– Tiểu nhân là Đường Thất xin yết kiến Hà lão gia, thiếu gia và tiểu thư.
La Vĩnh Tường nhìn thấy đôi mắt hắn rất nhỏ, nhưng ma nhãn quan lại sắc bén, bất chợt trong lòng liền sinh nghi.
Kim Tam nương nương quát:
– Lão Đường, món Hồng Khảo tử kê này do chính tay nhà ngươi điều chế ?
Đường Thất đáp:
– Dạ bẩm phu nhân chính là do tiểu nhân điều chế. Khi múc vảo trong nồi
thì còn rất sạch, không biết tại sao bây giờ lại có con gián ở trong ấy.
Kim Tam nuong nương hứ một tiếng:
– Ngươi nói khi múc vào nồi còn rất sạch, vậy lẽ nào con gián này do ta tự bỏ vào trong nồi hay sao ?
Đường Thất khấu đầu nói:
– Tiểu nhân không dám nói vậy, chỉ mong phu nhân khai ân cho.
Kim Tam nương nương nói:
– Ngươi đã vào sơn trang này mười mấy năm rồi, trang chủ và ta chưa từng
bạc đãi ngươi, vậy mà không ngờ ngươi lại lấy oán báo ân làm ra những
việc hại người như vầy. Ta hoi? ngươi còn có lương tâm không chứ…
Đường Thất vội nói:
– Phu nhân minh giám. Việc này không phai? là do tiểu nhân làm ra. Cho dù tiểu nhân có mấy lá gan đi nữa cũng không dám làm những việc tày trời
như vậy.
Kim Tam nương nương cười nhạt:
– Nhất định là có người xúi giục ngươi.
Đường Thất lại khấu đầu hoảng sợ nói:
– Quả thật tiểu nhân không biết, xin phu nhân khai ân tiểu nhân đâu dám…
Kim Tam nương nương cắt ngang lời hắn:
– Việc trang chủ bạo bệnh mà qua đời hãy còn chưa rõ, nhưng bây giờ có
thể nói là minh bạch rồi. Nếu ngươi không chiu. khai thật ra thì cũng
không sao, ta chỉ cần giai? nguoi đến nha phủ Lan Châu, lúc ấy sẽ có
quan gia xử lý ngươi, thế thì sợ gì ngươi không nói ra chứ.
Nói đoạn Kim Tam nương nương hướng về Lý Thuận vẫy tay nói:
– Ngươi hãy đi goi. bọn họ chuẩn bị xe, cầm theo danh thiếp cuả trang chủ, sau đó giai? tất cả bọn đầu bếp đến nha môn.
Đường Thất toàn thân toát cả mồ hôi, hắn vừa phủ phục vừa van xin:
– Phu nhân khai ân ! Phu nhân khai ân ! Phu nhân khai ân !…
Kim Tam nương nương quát:
– Lôi hắn đi !
Hai tên gia đinh dạ một tiếng, rồi bước đến hai bên xốc nách Đồng Thất
La Vĩnh Tường đột nhiên đưa tay ra ngăn lại nói:
– Tiểu muội có thể vì đại ca mà tha cho hắn không ?
Kim Tam nương nương nói:
– Đai. ca không phai? cầu xin cho hắn. Những bọn nô tài vong ân bội nghiã như vậy chết cũng đáng mà.
La Vĩnh Tường gật gật đầu nói:
– Muội nói rất phải. Nhưng mà việc trong nhà không nên để cho người bên
ngoài biết, hơn nữa thi hài cuả Kim lão đệ chưa lạnh thì hà tất phải làm kinh d0ộng đến quan phủ, nếu để thiên hạ biết được người ta sẽ cười
cho.
Kim Tam nương nương nói:
– Ý cuả đại ca là…
La Vĩnh Tường vội tiếp lời:
– Về nguyên nhân gây bệnh cho Kim lão đệ tốt nhất là chúng ta không nên
báo quan, mà việc này đích thân chúng ta tự điều tra lấy, đừng để lan
truyền ra bên ngoai?.
Kim Tam nương nương nói:
– Nhưng mà tên nô tài này nhất định không chiu. khai, vậy chúng ta có biện pháp gì bắt hắn nói thật ra chứ ?
La Vĩnh Tường mỉm cười nói:
– Việc này đâu có gì khó !
Dứt lời, quay sang goi. người mang giấy bút ra, rồi viết lên mảnh giấy mấy
hàng chữ. Viết xong, lấy manh giấy giao cho Đường Thất, sau đó đưa tay
vỗ nhẹ lên vai Đường Thất hạ giọng nói:
– Ngươi hãy đi đi ! Ta sẽ đợi câu trả lời cuả ngươi trước giờ ngọ.
Đường Thất vừa nhận lấy tờ giấy mặt hắn liền biến sắc. Vái chào moi. người xong, hắn vội vã bước ra ngoài.
La vĩnh Tường nói:
– Xong rồi ! Bây giờ xem như hết chuyện. Tiểu muội cứ việc yên tâm, chỉ trong nữa ngày hắn nhất định sẽ khai ra sự thật.
Kim Tam nương nương không nói gì, chỉ đứng gật gật đầu, sau đó bà ta cũng xin cáo từ.
Một lát sau, Lý Thuận cũng xin phép cáo từ. Gã dẫn hai tên gia đinh vội vàng rời khoi? Tây khoa viện.
Khi Kim Tam nương nương trở về ngôi mật thất ở hậu trang thì lúc ấy Đường
Thất đang ngồi trên chiếc ghế bành, mồm lão thở hổn hển, mồ hôi thì ra
như tắm.
Bên cạnh lão có một mảnh giấy đang nằm dưới đất, nét chữ trên mảnh giấy được viết rất rõ ràng, và màu mực cũng còn rất mới.
Kim Tam nương nương liền nhặt mảnh giấy mở ra xem, chỉ thấy trên mảnh giấy có viết mấy câu thợ Thơ rằng:
” Thập Bát Thiết Kỳ hiệu Hoàn Fong
Nhơn xưng bách biến thiện dị dung
Uổng tương du cẩu yêm Quỉ Nhãn
Nan đảo huệ nhãn thức anh hùng
Thiên lý cắc fòng fi ác ý
Nhứt quan hư thiết khai? nghi ai.
Lính bổn đường đường nam tử hán.
Nại hổ tự cam tác trù dụng “
Tạm dịch:
” Hoàng Fong Thập Bát Thiết Kỳ
Nổi danh “Bách biến” gioi? về dị dung.
Mưa sâu “Quỉ Nhãn” chuyên dùng.
Nhưng không qa mắt anh hùng được đâu.
Ác tâm đã dứt từ lâu
1 lần diện kiến giải hầu nghi nan
Đường đường qân tử nam trang.
Cớ sao cam chịu nhục nhằn thế kia”
Kim Tam nương nương vừa xem xong liền hoảng hốt nói:
– Bọn họ đã nhìn ra thân phận cuả fu qân rồi sao ?
Lão nhân beó fệ đóng vai tên đầu bếp gật gật đầu nói:
– Việc này đều do ta không tự lượng sức. Không ngờ người này lại là Bách Biến thư sinh nổi danh trong thiên hạ.
Kim Tam nương nương thất kinh hoi?:
– Bọn họ có fải là đối đầu mà fu qân đã nói không ?
Lão nhân lắc đầu đáp:
– Không fải họ. Nhưng việc giả chết cuả ta đã bị chúng hoài nghi, cũng có thể tên Bách Biến thư sinh kia đã fát hiện được điều gì trên người cuả
ta.
Kim Tam nương nương lộ vẻ bồn chồn:
– Thế thì bây giờ ta fải làm gì ?
Lão nhân nói:
– Bí mật đã bị bại lộ, nếu có giấu cũng dấu không được. Thôi thì fu nhân
hãy đi trả lời với họ thay ta; nhớ nói rằng ta vì chuyện bất đắc dĩ nên
không tiện diện kiến ban ngày được. Vậy thì đúng canh một đêm nay, xin
mời họ đến sau hậu trang.
Kim Tam nương nương do dự hoi?:
– Nếu như bọn họ có ý xầu, như vậy không fải là rước hổ vào nhà hay sao ?
Lão nhân lắc lắc đầu nói:
– Hoàn Fong Thập Bát Kỳ không fải là bang fái lục lâm bình thường. Ta
nghĩ bọn họ sẽ không thừa cơ hội người ta đang gặp nguy hiểm mà ra tay.
Kim Tam nương nương chần chừ một hồi rồi cuối cùng buông một tiếng thở dài nói:
– Cầu mong là như vậy.
Bây giờ đã là canh 1, trong ngôi tiểu lâu nằm giữa hoa viên fiá sau hậu trang đèn duốc vẫn còn sáng trưng.
Những bức rèm bên trong đều được thả xuống, ngoài ra bên trong ngôi tiểu lầu còn bày một bàn tiệc ruoư.
Sau những thân cây và những đám hoa trong vườn là những võ sư thân tín cuả
Quỉ Nhãn Kim Xung. Tất cả bọn họ trên tay đều lăm lăm khí giới.
Trên ngôi tiểu lầu có tất cả bảy người ngồi vây qanh bàn tiệc. Ngoài tổng
qản Lý Thuận và con a hoàn cuả Kim Tam nương nương đứng hầu hai bên ra
thì tuyệt nhiên không có một ai khác.
Sau khi qua ba tuấn rượu, Quỉ Nhãn Kim Xung liền ra hiệu cho Lý Thuận và hai con a hoàn thối lui ra ngoài.
Kim Xung cùng Kim Tam nương nương đột nhiên đứng dậy rời khoi? chỗ ngồi, cả hai cung kính qỳ xuống qay về fiá Hoắc Vũ Hoàn nói:
– Từ lâu hạ nhân đã nghe danh Hoắc đại hiệp là người nhân nghiã vô song, là người thế thiên hành đạo.
Từ bây giờ tính mạng cuả hai fu thê hạ nhân cùng nghững gốc cây ngọn cỏ
cuả Tiểu Nguyệt sơn trang này đều nhờ Hoắc đai. hiệp ra tay cúu giúp
chọ..
Nói xong lão dập đầu lạy lia liạ.
Hoắc Vũ Hoàn vôi đỡ lão ta đứng dậy nói:
– Có chuyện gì cứ việc nói ra hà tất phải như vậy ?
Quỉ Nhãn Kim Xung nói:
– Hiện tại nhân fu thê tại hạ đang gặp tai hoạ, nếu như Hoắc đại hiệp
không ra tay giúp đỡ thì fu thê tại hạ nhất định chết không có chỗ chôn
thân.
Hoắc Vũ Hoàn nói:
– Rốt cuộc là chuyện gì ? Kim huynh đệ còn không nói cho ta biết.
Kim Xung vẫn không chiu. đứng lên nói:
– Nếu như Hoắc đại hiệp không chiu. hứa thì Kim Xung này cũng không dám nói ra.
Hoắc Vũ Hoàn hơi cau mày nói:
– Được rồi, ta hứa với Kim huynh đệ, chỉ cần việc không qá sức cuả ta thì ta nhất định sẽ giúp đỡ ngươi.
Fu thê Kim Xung vừa dập đầu lạy vừa nói:
– Hoắc đại hiệp đã hứa ra tay giúp đỡ, như vậy ngài đã là đai. ân nhân
cuả nhà họ Kim này, vậy xin hãy nhận mấy lạy này cuả hai chúng tôi.
Hoắc Vũ Hoàn tuy có thể đỡ lấy Kim Xung, nhưng lại không tiện ngăn cản Kim Tam nương nương, vì vậy fải nhận lấy một lạy cuả họ.
Lạy xong, Kim Xung lại dùng ruoự kính dâng, sau đó mới ngồi lại chỗ cũ. Lão cảm khái cất giọng:
– Là do ông trời còn thương Kim Xung này nên để cho Hạ nhân gặp được Hoắc đai. hiệp và chư vị anh hùng đây. Nếu chư vị đến Lan Châu này sớm chừng một ngày thì hạ nhân không dùng đến hạ sách giả chết này.
Hoắc Vũ Hoàn nói:
– Rút cuộc là chuyện gì mà khiến cho Kim huynh đệ fải làm như thế ?
Kim xung nói:
– Đầu đuôi câu chuyện kể ra rất dài, nhưng nguyên nhân chủ yếu là do hạ
nhân trong một lần tham dự mua bán tranh hoa. nên đã dẫn đến tai hoa.
ngày naỵ Vì chuyện bất dất dĩ, cho nên hạ nhân mới giả chết để tránh tai hoạ.
Hoắc Vũ Hoàn ngạc nhiên hoi?:
– Mua bán tranh hoa. mà cũng dẫn đến nguy hiểm tánh mạng hay sao ?
Kim Xung gật đầu đáp:
– Sự việc này xay? ra vào tháng trước
Hôm đó có một người từ qan ngoai. đem một số bức hoa. đến Tiểu Nguyệt sơn
trang này bán. Đúng lúc ấy cũng có mấy vị bằng hữu có tính thích sưu tầm tranh hoạ, trong đó có một vị là Kim Đao Hứa đại hiệp…
Mạnh Tôn Ngọc và Lâm Tuyết Trinh không hẹn mà đồng lớn tiếng hoi?:
– Là ai ?
Kim Xung nói:
– Thiên hạ goi. là Kim Đao Hứa Vũ. Thế nào ? Hai vị cũng quen biêt Hứa đai. hiệp sao ?
La Vĩnh Tường ngồi bên cạnh Kim Xung liền lên tiếng:
– Kim huynh đệ cứ nói tiếp đi, không cần fải hoi? nhiếu.
Kim Xung đưa mắt qan sát Mạnh Tôn Ngọc và Lâm Tuyết Trinh một hồi rồi mới nói tiếp:
– Kim Đao Hứa đại hiệp là một người rất am hiểu về tranh hoa. cổ xưa.
Nhưng ngày hôm đó người đã làm một cuộc mua bán thật là ngu ngốc.
Có rất nhiều bức hoa. cuả các danh hoa. nổi tiếng mà lão không mua, mà lại ra giá cao để mua một bức hoa. Bách Lý Đồ hoàn toàn thô xấu.
– Khoan đã !
La Vĩnh Tường đột nhiên cắt ngang lời cuả lão:
– Xin hoi? Bách Lý Đồ là cái gì ?
Kim Xung nói:
– Đó là bức hoa. lớn, ở trên có vẽ đúng một trăm con cá chép. Tư thế bơi cuả mỗi con cá chép trên bức hoa. đều khác nhau.
Tuy cách bố cục rất độc đáo, nhưng mà thủ fáp thì rất thô lậu, hơn nữa lại
không fải là bút fáp cuả một danh hoạ.. Vậy mà Hứa Vũ lại ra giá đến
7,000 lượng.
La Vĩnh Tường giật mình nói:
– Đến 7,000 lượng ? Quả thật không fai? là con số nhỏ.
Kim Xung nói:
– Ai nói không phải chứ ! Lúc ấy không chỉ người bán bức hoa. kia ngạc
nhiên mà ngay cả những vị bằng hữu có mặt lúc đó cũng không thể ngờ đến.
Mọi người đều muốn xem lại bức hoa. một lần nữa để coi nó có chỗ nào kỳ
diệu, nhưng mà Hứa Vũ đã không đồng ý, lão vội vàng cất bức hoa. Bách Lý Đồ vào trong người rồi từ biệt moi. người.
La Vĩnh Tường vội hoi?:
– Kim huynh đệ cũng đã thấy qua bức Bách Lý Đồ, vậy theo sự đánh giá cuả huynh đệ thì đó đáng giá bao nhiêu?
Kim Xung nói:
– Theo như hạ nhân thấy thì bức hoa. này chỉ đáng giá ba bốn lượng bạc mà thôi.
La Vĩnh Tường vội thốt:
– Nói vậy Kim Đao Hứa Vũ đã ra giá cao đến gấp mấy ngàn lần sao ?
Kim Xung gật đầu nói:
– Hoàn toàn đúng như vậy.
La Vĩnh Tường không hiểu hoi?:
– Nhưng mà Hứa Vũ cũng là một người am hiểu về tranh hoạ. Lão Ta đã không điên, lại cũng không ngu nhưng tại sao lại ra giá cao đến kinh khủng
như vậy ?
Quỉ Nhãn Kim Xung nói:
– Cho nên khi Hứa Vũ đi
khoi?, mọi người đều bàn tán xôn xao, nhưng cuối cùng vẫn không đoán ra
bức họa kia có gì qí báu. Sau sự việc đó không đầy một tháng, đột nhiên
có tin đồn rằng Kim Đao Hứa Vũ đã bị người ám toán. Lúc ấy hạ nhân mới
biết bức Bách Lý Đồ chính là nguyên nhân…
La Vĩnh Tường đột nhiên cắt lời lão:
– Kim huynh đệ tại sao biết được Hứa Vũ chết là do ám toán chứ ?
Quỉ Nhãn Kim Xung ấp úng:
– Điều này… đương nhiên là do nghe thiên hạ đồn đãi…
La Vĩnh Tường vừa nghe liền nghiêm sắc mặt nói:
– Theo như tại hạ được biết, thì bên ngoài thiên hạ chỉ đồn đãi rằng Hứa
đại hiệp vì ngã bệnh mà qa đời, tuyệt nhiên không có ai biết được lão ta bị ám toán mà chết cả. Như vậy tin tức này Kim huynh nghe được từ đâu ?
Quỉ Nhãn Kim Xung cười cười nói:
– Hạ nhân cũng nhớ không rõ là ai đã nói, dâũ sao có người nói như vậy là được rồi.
La Vĩnh Tường hạ giọng nói:
– Nếu như Kim huynh đệ xem chúng ta là bằng hưũ thì tốt nhất là nên nói
thật nếu không xin thứ lỗi cho bọn tại hạ không thể giúp đỡ được…
Quỉ Nhãn Kim Xung vội nói:
– Những lời cuả hạ nhân đều là thật cả, lẽ nào Kim Đao Hứa Vũ không phải bị người ta ám toán sao ?
La Vĩnh Tường nói:
– Hứa đại hiệp bị kẻ khác ám toán, nhưng việc này rất ít có người biết
đến, vì vậy tuyệt đối bên ngoài không thể nào có sự đồn đãi này được.
Quỉ Nhãn Kim Xung hoi? vặn lai.:
– Nếu như bên ngoài không có tin đồn đãi thế này, thế thì La huynh tại sao biết được ?
La Vĩnh Tường cười dài:
– Ta à ? Chính miệng người thân cuả Hứa đại hiệp nói cho ta biết.
La Vĩnh Tường đưa tay chỉ Mạnh Tôn Ngọc va Lâm Tuyết Trinh nói tiếp:
– Nói thật cho Kim huynh đệ biết, hai vị này là đệ tử cuả Kim Đao Hứa đại hiệp.
– À !…
Quỉ Nhãn Kim Xung kêu khẽ lên một tiếng, còn sắc diện cuả lão thì hơi thay đổi.
Mạnh Tôn Ngọc cung kính vái chào nói:
– Tại hạ đến đây cũng chính vì muốn điều tra xem ai là hung thủ đã giết
tiên sự Kim trang chủ cũng không cần fải dấu giếm làm gì.
Quỉ Nhãn Kim Xung ngồi trầm ngâm suy nghĩ rất lâu, cuối cùng tỏ vẻ hơi ngượng ngập nói:
– Tất cả đều là người trong nhà, vậy thì tại hạ nhân xin nói thật ra
vậy… Nhưng mà chư vị nghe xong xin đừng cười hạ nhân mới được !
La Vĩnh Tường liền đỡ lời:
– Bọn tại hạ chỉ muốn biết sự thật để tìm ra chân tướng cuả sự việc, cho
nên nhất định sẽ không đùa cợt với Kim huynh đệ đâu mà sợ.
Quỉ Nhãn Kim Xung thẹn thùng nói:
– Nói ra qả thật càng cảm thấy xấu hổ ? Hạ nhân kiếm sống bằng nghề mua
bán đồ cổ, cho nên cũng có sở thích sưu tầm đồ cổ và những bức hoa. cổ
xưa. Từ lúc sau khi Hứa đai. hiệp ra giá cao mua bức hoa. Bách Lý Đồ
kia, hạ nhân nghĩ mãi nhưng vẫn không nghĩ ra bức hoa. đồ kia có gì đặc
biệt.
Vì lòng hiếu kỳ cho nên hạ nhân cũng muốn biết duyên cớ gì
mà Hứa Vũ lại mua bức Bách Lý Đồ ấy. Thế rồi hạ nhân ngấm ngầm fái người đến Hà Giang nghe ngóng tin tức, vì vậy mới biết Hứa đại hiệp bị kẻ
gian ám hại.
La Vĩnh Tường nói:
– Tại sao Kim hunh đệ lại biết Hứa đại hiệp bị ke gian ám hại là do bức Bách Lý Đồ mà ra ?
Quỉ Nhãn Kim Xung thở dài nói:
– Bởi vì ngay sau hôm Hứa đại hiệp mua bức Bách Lt1 Đồ; thì người thương
nhân bán bức hoa. kia cũng bị giết chết trong một khách điếm ở Lan Châu. Sau cái chết cuả Hứa đại hiệp lại liên tiếp phát sinh ra mấy vụ đều có
liên quan đến bức hoa. Bách Lý Đồ…
La Vĩnh Tường lkhông khỏi ngạc nhiên hoi?:
– Còn có người nào bị giết nữa sao ?
Quỉ Nhãn Kim Xung nói:
– Mấy vị bằng hữu chính mắt nhìn thậy Hứa đai. hiệp mua bức Bách Lý Đồ có mặt hôm đó lần lượt tất cả đều bị giết chết.
La Vĩnh Tường ngạc nhiên hoi?:
– Bọn họ là những ai ?
Quỉ Nhạn Kim Xung đáp:
– Hôm đó có tất cả năm người.
Trừ hạ nhân và Hứa đại hiệp ra thì còn có một vị Hạ viên ngoại, một vị Mã bảo chủ và một vị chủ nhân nông trai. họ Đơn.
La Vĩnh Tường lại hoi?:
– Những người này đều là bằng hữu cuả Kim huynh đệ ?
Quỉ Nhãn Kim Xung đáp:
– không chỉ là bằng hữu cuả hạ nhân, mà họ còn rất thân với Hứa đại hiệp. Những vị bằng hữu này đều thích sưu tầm đồ cổ và những bức hoa. xưa.
Bọn họ cũng là những vị khách thường đến tham gia đại hội Vạn Bảo.
La Vĩnh tường nói:
– Trong bọn họ phải chăng cũng có người muốn được bức hoa. Bạch Lý Đồ kia ?
Quỉ Nhãn Kim Xung lắc đầu lia lia. nói:
– Không có, tất cả bọn họ đều giống như hạ nhân, tất cả đều không thấy bức hoa. đó có giá trị gì.
La Vĩnh Tường chau mày ngồi im, dường như sự việc những người bị giết vô cớ này rất là khó hiểu.
Qùi Nhãn Kim Xung lại nói:
– Chỉ trong vòng một tháng mà đã liên tục fát sanh ra đến mấy án mạng,
hơn nữa tất cả đều là những người có mặt trong ngày hôm đó. Tính ra bây
giờ chỉ còn mình hạ nhân.
Hạ nhân càng nghĩ càng sợ, vì vậy fải
giả chết để lánh hoạ. Nãy giờ hạ nhân đã đem toàn bộ sự thật kể cho chư
vị nghe, vậy xin các vị ra tay cứu giúp cho.
Hoắc Vũ Hoàn nghe xong, đôi chân mày liền cau lại, gật gật đầu nói:
– Kim huynh đệ vì bao? vệ tính mạng, còn bọn ta vì muốn điều tra ra hung
thủ, cho nên có thể nói mục đích cuả cả hai đều giống nhau, vì thế đượng nhiên chúng ta phải cùng nhau hợp tác, để sớm tìm ra hung thủ.
Quỉ Nhãn Kim Xung vội nói:
– Chỉ còn có thể điều tra ra hung thủ để giai? trừ mối hiểm hoa. này, thì cho dú các vị muốn hạ nhân làm điều gì hạ nhân cũng nhất định xin làm
theo.
La Vĩnh Tường bỗng nhiên ” à” lên một tiếng, rồi nói:
– Tại hạ muốn thỉnh giáo Kim huynh đệ vài vấn đề, vây. xin Kim huynh đệ thành thật trả lời cho.
Quỉ Nhãn Kim Xung vội nói:
– Được ! Điều gì hạ nhân biết tuyệt đối không giấu giếm.
La Vĩnh Tường nói:
– Vừa rồi Kim huynh đệ nói người thương nhân bán những bức hoa. kia là
người từ qan ngoại đến. Vậy xin hoi? Kim huynh đệ có biết lai lịch cuả
người đó không ?
Qùi Nhãn Kim Xung nói:
– Người đó họ Lục, tên là Fùng Xuân, trước đây vốn là bộ hạ cuả quan fủ Thuận Thiên. Sau
này đổi sang nghề thương mại, chuyên buôn bán tranh hoạ.
Hạ nhân
và hắn vốn chẳng có tình thâm giao gì, chẳng qa gặp nhau mấy lần trong
đại hội Vạn Bảo cho nên hai bên có qen biết nhau mà thôi.
La Vĩnh Tường nói:
– Người này bị giết trong khách điếm, vậy chứ 7,000 lượng trên người hắn có bị mất không ?
Quỉ Nhãn Kim Xung đáp:
– Một xu cũng không thiếu.
La Vĩnh Tường nói:
– Như vậy có lẽ đó là ngân fiếu ?
Quỉ Nhãn Kim Xung nói:
– không sai, đó là tấm ngân fiếu cuả Vạn Nguyên Tiền Trang ở cửa Đông
thành Lan Châu. Bởi vì lúc ấy Hứa đai. hiệp không có hiện kim, nên người dùng thanh Thất Tinh Kim đao mang bên mình cầm cho Hạ viên ngoai. lấy
tấm ngân fiếu 7,000 lượng.
La Vĩnh Tường biến sắc nói:
– Có fải đó là thanh Thất Tinh bảo đao lừng danh thiên hạ không ?
Quỉ Nhãn Kim Xung gật đầu đáp:
– Chính là nó:
La Vĩnh Tường liền lướt mắt nhanh về fiá Mạnh Tôn Ngọc, rồi nói tiếp:
– Vậy vị Hạ viên ngoại kia là ai ?
Quỉ Nhãn Kim Xung đáp:
– Lão chính là chủ nhân cuả Vạn Nguyên Tiền trang. Hôm đó lão ta cũng có mặt ở đấy. Cách đây nửa tháng lão cũng đã bị giết chết.
La Vĩnh Tường hoi?:
– Lão ta có biết võ công không ?
Quỉ Nhãn Kim Xung đáp:
– Không biết.
La Vĩnh Tường trầm ngâm một hồi rồi lại hoi?:
– Về viêc bức hoa. Bách Lý Đồ các vị có từng kể cho người khác nghe không ?
Quỉ Nhãn Kim Xung đáp:
– không có.
La Vĩnh Tường lại hoi?:
– Đây là việc khác thường, mà các vị không nói cho ai nghe sao ?
Quỉ Nhãn Kim Xung nói:
– Ngày hôm sau Hứa đại hiệp mua bức Bách Lý Đồ thì Lục Fùng Xuân liền bị
giết chết, nhưng tấm ngân fiếu trên người hắn vẫn còn nguyên.
Chúng tôi nghe được tin này liền đoán có thể vì bức hoa. đồ kia mà hắn bị
giết chết. Cho nên moi. người đều thoa? thuận là sẽ không truyền tin này ra ngoài.
Sau đó lại nghe tin Hứa đại hiệp lại bị ám toán, vì vậy moi. người càng không dám lên tiếng.
Rồi sau đó nữa lại có vài người lần lượt bị trúng độc thủ, vì thế không có cơ hội nói cho người khác nghẹ..
Ngừng lại một hồi lão lại nói tiếp:
– Việc này hạ nhân vẫn giữ kín từ lúc ấy tới giờ, trước đêm nay ngay cả tiện nội hạ nhân cũng không biết.
La Vĩnh Tường gật gật đầu nói:
– Như vậy cũng tốt. Bây giờ xin Kim huynh đệ ghi lại kỹ càng nơi ở, gia
thế và cả những nhân vật thường lui tới cuả ba vị bằng hữu có mặt tại
hiện trường hôm đó để bọn tại hạ tham khảo.
Quỉ Nhãn Kim Xung nói:
– Việc này dễ thôi. Hạ nhân sẽ goi. Lý Thuận đi làm việc này…
La Vĩnh Tường nói:
– Không được ! Phải đích thân Kim huynh đệ viết ra, bởi vì chỉ có một
mình Kim huynh đệ biết kỹ càng về bọn họ, mà điều này thì rất quan trọng cho việc điều tra ra hung thủ.
Quỉ Nhãn Kim Xung nói:
– Bọn họ và hung thủ có quan hệ gì chứ ?
La Vĩnh Tường từ tồn nói:
– Trong bọn họ có thể có một người là hung thủ. Cho dù không fải chính
thức là hung thủ, thì cũng nhất định thông đồng cùng hung thủ.
Quỉ Nhãn Kim Xung ngạc nhiên hoi?:
– Nhưng bọn họ đã chết hết rồi cơ mà ?
La Vĩnh Tường hơi mỉm cười nói:
– Kim huynh đệ không fải cũng đã chết rồi sao ? Nhưng tại sao giờ lại ngồi ở đây ?
Quỉ Nhãn Kim Xung trong bụng bán tín bán nghi, nhưng lão không nói gì thêm mà chỉ gật đầu nói:
– Thôi được hạ nhân sẽ viết ra ngay bây giờ.
Kim Tam nương nương vội đi lấy giấy mực và đích thân bà ta mài mực.
Trong lúc Quỉ Nhãn Kim Xung đang viết, La Vĩnh Tường qay sang nói với Mạnh Tôn Ngọc và Lâm Tuyết Trinh:
– Về vụ án cuả lệnh sư có thể nói đến bây giờ đã có chút manh mối. Nhưng mà tại hạ cũng còn mấy vấn đề muốn thỉnh giáo hai vị.
Mạnh Tôn Ngọc nói:
– La huynh cứ việc hoi?, chỉ cần báo được thù cho tiên sư thì cho dù hai
huynh muội cuả tại hạ có fải nhay? vào dầu sôi lưa? bỏng cũng không xin
từ chối.
La Vĩnh Tường nghiêm giọng hoi?:
– Về việc Hứa đai. hiệp đã cầm đao để mua bức hoa. Bách Lý Đồ tại Tiểu Nguyệt sơn trang này, hai vị có được biết không ?
Mabnh Tôn Ngọc không hề do dự đáp:
– Không biết. Sư phụ không bao giờ nói việc này cho hai huynh muội tại hạ biết.
Lâm Tuyết Trinh tiếp lời:
– Nhưng sau khi sư fụ bị hại, hai huynh muội tại hạ có kiểm tra di vật để lại cuả người thì thiếu mất Thất Tinh vao? đao treo ở trong thư fòng.
La Vĩnh Tường hình như có chút ngạc nhiên hoi?:
– Mỗi lần lệnh sư đi ra ngoài đều mang theo thanh Thất Tinh bảo đao cả sao ?
Lâm Tuyết Trinh đáp:
– Đúng thế. Thanh bảo đao đó là vật sư fụ yêu thích nhất, và thường mang bên mình không rời nửa bước.
La Vĩnh Tường lại hoi?:
– Lần đó Hứa đại hiệp tứ Lan Châu trở về có mang thanh bao? đao hay 0, chẳng lẽ hai vị đều không có để ý hay sao ?
Lâm Tuyết Trinh đáp:
– Bởi vì những chuyến ra đi như vậy cuả sư fụ đã trở thành rất bình thường nên chúng tại hạ không có để ý đến.
Nhưng theo chúng ta được biết thì ở huyện Đồng Quan sư fụ có qen một vị bằng
hữu làm nghề mua bán gỗ. Nếu như sư fụ muốn mượn mấy ngàn lượng để chuộc bảo đao về thì đó không fải là chuyện khó.
La Vĩnh Tường gật gật đầu nói:
– Nói vậy các vị cũng chưa từng thấy qa bức Bách Lý Đồ kia ?
Lâm Tuyết Trinh nói:
– Chưa từng thấy qua.
La Vĩnh Tuiờng nói:
– Lệnh sư đã không tiếc đem thanh bảo d0ao yêu qí nhất cuả mình đi cầm để mua bức Bách Lý Đồ, điều này đương nhiên là fải có một lý do rất qan
trọng.
Khi đã có bức hoa. trong tay, tâm trạng cuả Hứa đai. hiệp
không thể nào bình thường được ! Vậy hai vị thử nghĩ kỹ lại xem, sau khi từ Lan Châu trở về Hứa đại hiệp có cử chỉ gì khác thường không ?
Lâm Tuyết Trinh suy nghĩ một hồi rồi nói:
– Những cử chỉ khác thường thì không có, nhưng mà ta chỉ nhớ khi sư fụ
trở về đến nhà, thần sắc có vẻ u tư hơn so với thường ngày.
Hai,
ba hôm liền người tự nhốt mình trong thư fòng, và không cho bất kỳ ai
đến qấy rầy. Người còn nói rằng muốn được yên tịnh để tham cứu một loại
võ công huyền ảo..
Đôi mắt cùa La Vĩnh Tường vụt sáng lên:
– một loại võ công à ?
Lâm Tuyết Trinh nói:
– Đúng vậy, nhưng sư fụ không nói đó là loại võ công gì.
La Vĩnh Tường phấn khởi nói:
– Quả nhiên không ngoài dự liệu cuả tại hạ.
Tiếp đó La Vĩnh Tuiờng thở dài một tiếng nói:
– Sự việc càng lúc đã rõ ràng hơn, bức Bách Lý Đồ và loại võ công kia có qan hệ với nhau.
Việc lệnh sư bị ám hại rõ ràng qả nhiên là do bức Bách Lý Đồ kia mà ra cả.
Bây giờ chỉ không biết bức hoa. kia có bị hung thủ cướp đoạt đi chưa ?
Mạnh Tôn Ngoc nói:
– Nếu sự việc đúng như ụ đoán cuả La huynh, thì tiểu đệ cho rằng bức hoa. kia có thể chưa bị hung thủ cướp đi.
La Vĩnh Tường hoi?:
– Tại sao ?
Mạnh Tôn Ngọc đáp:
– Bởi vì bức Bách Lý Đồ kia qý báu như vậy, tất nhiên gia sư fải cất giấu cẩn thận. Nhưng mà hôm xẩy ra biến cố tất cả đồ vật trong fòng o hề bị
xáo trộn. Điều này chứng minh rằng, khi hung thủ ra tay ám toán sư fụ
hắn cũng o nắm rõ bức hoa. kia cất giấu ở đâu, và sau khi xảy ra chuyện
hắn cũng không có thời gian để tìm những chỗ cất giấu những tranh hoạ.
La vĩnh Tường gật gật đầu nói:
– Nói rất có lý. Bất luận như thế nào đi chăng nữa, chúng ta cũng fải vào trong fòng cuả lệnh sư tìm kiếm kỹ lại một lần.
Mạnh Tôn Ngọc nôn nóng nói:
– Việc này không thể chần chừ lâu được, vậy bao giờ chúng ta lên đường ?
La Vĩnh Tường nói:
– Lệnh sư qa đời đã có hơn một tháng. Việc tìm kiếm bức hoa. không thể
trong một lúc mà có thể tìm ra. Hiện tại ở đây có nhiều việc qan trọng
cần fải làm, vậy Mạnh huynh ráng đợi thêm ba ngày nữa hãy tính.
Nói xong La Vĩnh Tường qay sang hoi? Quỉ Nhãn Kim Xung:
– Kim huynh đã viết xong chưa ?
Quỉ Nhãn Kim Xung hai tay cầm tờ giấy giao cho La Vĩnh Tường nói:
– Những gì hạ nhân biết được đều ghi lại hết ở đây, vậy xin La huynh xem thử có gì cần bổ xung hay không ?
La Vĩnh Tường cầm lấy tờ giấy nhưng không xem trước mà hai tay dâng lên cho Hoắc Vũ Hoàn.
Hoắc Vũ Hoàn xem xong liền hơi cao mày nói:
– Những tư liệu này có thể nói là rất tường tận, nhưng có một điểm khiến cho người ta không hiểu.
Quỉ Nhãn Kim Xung vội nói:
– Xin Hoắc đai. hiệp minh thị.
Hoắc Vũ Hoàn từ từ nói:
– Theo như kim trang chủ viết ở đây, thì trong ba người có mặt hôm đó có
Lăng Vân bảo chủ Mã Trường Không và Đơn Gia Mục Trường Trường chủ Đơn
Luân đều là nhân vật võ lâm. Chỉ có Vạn Nguyên Tiền Trang hạ viên ngoại
là người buôn bán, đúng không ?
Quỉ Nhãn Kim Xung gật đầu nói:
– Đúng vậy.
Hoắc Vũ Hoàn nói:
– Theo lý mà nói thì nếu như lúc đó Hứa đại hiệp muốn cầm thanh bao? đao
để lấy ngân fiếu, đương nhiên fải thương lượng với người đồng đạo mới
đúng, nhưng tại sao ở đây Hứa đại hiệp lại cầm thanh đao cho một vị
thương nhân chứ ?
Chẳng lẽ vị Hạ viên ngoai. kia biết giá trị cuả thanh đao, còn vị họ Mã và họ Đơn kia đều không biết hay sao ?
Những lời nói cuả Hoắc Vũ Hoàn vưa thốt ra rất có lý, làm cho Quỉ Nhãn Kim Xung trố mắt nhìn mà chẳng nói lên lời nào.
Quỉ Nhãn Kim Xung ngơ ngác một hồi rồi mới cười khổ sở nói:
– Có lẽ Hứa đại hiệp không muốn thanh bao? đao đã lừng danh cuả mình rơi
vào tay võ lâm đồng đạo, cho nên mới chọn một thương nhân…
Hoắc Vũ Hoàn nói:
– Thế thì Hứa đại hiệp fải thương lượng với chủ nhân ở đây là Kim huynh
mới fải chứ. Chẳng lẽ mối thâm giao cuả hai vị không bằng vị Hạ viên
ngoại kia sao ?
Quỉ Nhãn Kim Xung lắp bắp nói:
– Điều này… Điều này…
Hoắc Vũ Hoàn nói:
– Là do Kim huynh đệ không muốn cho Hứa đại hiệp mượn fải không ?
Quỉ Nhãn Kim Xung vội vàng nói:
– không fải hạ nhân không muốn cho Hứa đại hiệp mượn, nhưng mà mọi người
đều cho rắng Hứa Vũ ra giá qá cao, cho nên đều khuyên ông ta suy nghĩ
lại…
Nhưng mà Hứa đại hiệp không hề lay chuyển, qyết tâm mua cho bằng được bức Bách Lý Đồ…
Hoắc Vũ Hoàn nói:
– Nhưng lúc ấy không có người ra giá thì tại sao Hứa đại hiệp vừa mở miệng đã đoì đến 7000 lượng ?
qỉ Nhãn Kim Xung “ồ” một tìếng khẽ rồi nói:
– Không sai, Hoắc đại hiệp nhắc đến chuyện này làm hạ nhân mới nhớ ra rằng, lúc ấy đích thật cũng có người rq giá.
Hoắc Vũ Hoàn hạ giọng hỏi:
– Là ai ?
Quỉ Nhãn Kim Xung đáp:
– Chính là Đôn Luân. Lão ta đã đưa ra giá 7000 lượng.
Nhưng mà theo hạ nhân nghĩ thì Đơn Luân thật sự không muốn mua bức hoa. kia,
lão chỉ cố ý nói chơi với Hứa đại hiệp mà thôi. Nhưng thật không ngờ Hứa đại hiệp lại tưởng thật, nên đã mua liền bức Bách Lý Đồ.
Hoắc Vũ Hoàn hai mắt sáng lên, miệng hơi mỉm cười, rồi lấy giấy bút trao cho La Vĩnh Tuiờng căn dặn nói:
– Dây là yếu tố rấy qan trọng, nhất thiết không được bỏ qua.
La Vĩnh Tường vừa dạ vừa cầm bút viết lên mảnh giấyvài hàng chữ, sau đó giao mảnh giấy cho Thiết Lan Cô nói:
– Làm fiền cửu muội một chuyến. Bây giờ muội mau mang mảnh giấy này trở về, trễ nhất là sáng mai fải có hồi âm.
Thiết Liên Cô không nói lời nào, chỉ gật gật đầu đứng dậy, bước xuống lầu đi mất.
La Vĩnh Tường lại qay sang nói với Quỉ Nhãn Kim Xung:
– Bắt đầu từ ngày mai, tất cả các võ sư trong và ngoài linh đường đều sẽ
làm nhiệm vụ khác. Khi mà fu nhân ra linh đường đáp lễ, cũng không cần
mang theo a hoàn nữa, việc ấy do Lâm cô nương đây đảm nhậm là được rồi.
Còn việc tiếp đãi khách và những chuyện khác sẽ do tại hạ và Mạnh huynh đệ
đây phụ trách, Hoắc huynh sẽ ở lại trong mật thất bầu bạn với Kim huynh
đệ.
Lý tổng quản sẽ chiu. trách nhiệm liên lạc giữa bên trong và bên ngoài.
Tất cả các võ sư trong sơn trang đều fải đến bên bờ sông để giám sát tình
hình. Một khi có biến cố gì xay? ra thì fải dốc hết sức lực ra giữ lấy
đầu cầu bất kỳ ai cũng đều không cho qa cầu
Quỉ Nhãn Kim Xung hoi?:
– La huynh xắp đặt như vậy, chẳng lẽ trong sơn trang sắp xay? ra biến cố gì chăng ?
la Vĩnh Tường gật đầu đáp:
– Nếu như tại hạ đoán không sai thì không quá ba ngày, hung thủ nhất định sẽ đến Tiểu Nguyệt sơn trang này.
Quỉ Nhãn Kim Xung vô cùng ngạc nhiên:
– Thật vậy sao ?
La Vĩnh Tường nói:
– Chúng ta không tin hắn đã chết, thế thì hắn cũng ch8ảng tin Kim huynh
đệ thật sự đã qa đời. Vì vậy hắn sẽ cho người đến đây thám thính thật hư như thế nào.
Quỉ Nhãn Kim Xung hoảng hốt hoi?:
– La huynh hoài nghi ai là hung thủ ?
La Vĩnh Tường đáp:
– Trước mắt tại hạ chưa khẳng định được là ai, nhưng mà căn cứ vào diễn
biến cuả sự việc thì không ngoài ba ngưới ghi tên trên mảnh giấy này.
Điều đó còn fải xem vận may cuả chúng ta như thế nào nữa.
Nói đến đâyđột nhiên La Vĩnh Tường nhăn răng ra cười lẩm bẩm nói:
– Hung thủ không chỉ có võ công cao cường mà hắn còn rất mưu trí.
Rất có thể lần này hắn không lộ diện, mà fái người khác đến, nhưng mà chỉ
cần nắm được cái đuôi cuả hắn thì sợ gì mà hắn không ra mặt chứ ?
Quỉ Nhãn Kim Xung miệng thì vâng vâng, dạ dạ, nhưng mà trong bụng lại vô
cùng lo lắng. Mặt lão tuy tươi cười nhưng mà bên trong lại đang khóc
thầm.