Đọc truyện Chỉ Đao – Chương 13: Đồng tẩu song kỳ
La Vĩnh Tường lại nói:
– Hơn nữa bọn ta còn biết Lý Thuận hiện giờ vẫn còn đang nấp ở hậu viện của Tào gia. Đúng hay không ?
Nghênh Xuân thất kinh, ấp úng đáp:
– Chuyện này… chuyện này…
La Vĩnh Tường quát lớn:
– Ngươi còn dám định giấu giếm ?
Cùng với tiếng quát là một cây sắt cháy đỏ rực được đưa đến trước mặt ả.
Khoảng cách từ cây sắt đến mặt ả không quá một tấc. Sức nóng kinh hồn từ cây sắt toa? ra làm cho mặt ả nóng bừng lên. Một vài sợi tóc xoa? xuống trước trán đã bị cháy xoắn lại và bốc lên một mùi khét khó ngửi.
Tuy vậy Nghênh Xuân vẫn cảm thấy lạnh toát cả người. Ả đành phải thừa nhận trả lời:
– Các vị đều đã biết, tại sao còn bắt ép nô tỳ nói ra nữa ?
La Vĩnh Tường nói:
– Ta muốn ngươi nói thật ra, Lý Thuận hạ độc giết chết Quỷ Nhãn Kim Xung có phải là do Tào Lạc Sơn xúi giục hay không ?
Nghênh Xuân liền lớn tiếng phân bua:
– Không phải ! Sự việc này không liên quan một chút gì đến lão gia cả. Tuyệt đối không phải là do lão gia xúi giục hắn làm.
– Thế thì tại sao Lý Thuận lại trốn ở nhà họ Tào ?
– Bởi vì gã là điệt nhi của Lý Thất gia. Việc này hoàn toàn do Lý Thất gia tự giấu gã lại ở trong hậu viện.
– Lẽ nào Tào Lạc Sơn lại không hề hay biết đến việc này hay sao ?
– Ban đầu thì ão gia không biết, nhưng sau đó người cũng phát hiện ra.
Lão gia đã có ý định đuổi hắn đi, ai ngờ lại bị Lý Thất gia ra tay hạ
độc thủ trước. Đến nỗi bây giờ lão gia cầu sống cũng không được, cầu
chết cũng chẳng xong. Tới bây giờ người vẫn còn nằm mê man ở trên
giường.
La Vĩnh Tường đột ngột hỏi:
– Nói vậy hiệu thuốc Đồng Nhơn đường đóng cửa giải nghệ cũng chính là chủ ý của Lý Thất sao ?
Nghênh Xuân đáp với giọng có vẻ căm phẫn:
– Hoàn toàn đúng như vậy. Toàn bộ mọi việc đều do Lý Thất gia quyết định
cả. Hiện giờ mọi việc lớn nhỏ trong trang viện nhất nhất phải nghe theo
lời của lão. Tính mạng của lão gia cũng đang ở trong tay lão…
Ai mà to gan dám chống lại lão, lập tức sẽ bị lão treo lên cây cho chó cắn chết.
Nói đến đây ả liền nghẹn ngào khóc nức lên.
La Vĩnh Tường liền truy hỏi tiếp:
– Gã Lý Thất gia kia lai lịch như thế nào ? Hắn có quan hệ gì với Tào Lạc Sơn mà lại lộng hành và ngang ngược đến thế ?
Nghênh Xuân vừa nức nở vừa nói:
– Lão không có quan hệ gì vời lão gia cả. Lão ta vốn chỉ là một nô bộc
tạp dịch mà thôi. Lão gia thấy lão vừa câm lại vừa điếc, thân thế đáng
thương. Cho nên mới từ từ đề bạt lão lên làm quản gia. Không ngờ lão lại lấy ân trả oán, định đoạt luôn sản nghiệp của nhà họ Tào.
Vừa nói vừa khóc rất là thảm thiết, đến nỗi khiến cho Hoắc Vũ Hoàn và Thiết Liên cô cũng phải mủi lòng.
Nhưng La Vĩnh Tường thì vẫn chưa chịu buộng tha, tiếp tục hỏi:
— Lý Thất mưu hại Tào Lạc Sơn có thể nói là vì muốn chiếm sản nghiệp Tào
gia. Thế còn hắn sai Lý Thuận hạ độc giết chết Kim Xung là vì cái gì ?
Nghênh Xuân đáp:
– Tài sản của Kim gia còn nhiều hơn của Tào gia đến gấp mấy lần, về việc này còn phải hỏi sao ?
– Nếu như hắn đã muốn mưu đoạt tài sản của Kim gia, vậy thì hắn phải hạ
độc luôn cả Kim tam nương nương mới đúng. Thế thì tại sao hắn lại tha
cho bà ta chứ ?
– Chắc là không có cơ hội, mà chắc cũng có thể là vì lúc ấy Hoàn Phong Thập Bát Kỳ đang có mặt tại Tiểu Nguyệt sơn trang, nên khiến cho hắn không kịp ra tay.
La Vĩnh Tường liền cướp lời:
– Tại sao ngươi biết được lúc ấy Hoàn Phong Thập Bát Kỳ đang có mặt tại Tiểu Nguyệt sơn trang ? Là ai đã nói cho ngươi biết ?
Nghênh Xuân có vẻ hơi ấp úng:
– Hình nhự.. chính là Lý Thuận…
La Vĩnh Tường nghiêm giọng quát:
– Vậy rốt cuộc là ai ? Không được nói là hình như.
Nghênh Xuân dừng lại giây lát, mới nói:
– Chính là Lý Thuận,
– Thế thì hắn kể cho ngươi nghe về chuyện này như thế nào ?
Nghênh Xuân vội chữa lại:
– Không phải ? Không phải hắn nói cho nô tỳ nghe. Mà là khi lão gia hỏi hắn, nô tỳ đứng bên nghe được.
La Vĩnh Tường cười nhạt nói:
– Được rồi, bây giờ ta trở lại vấn đề. Từ lúc Lý Thuận đến Tào gia, hắn
thường qua lại với những người nào ? Hắn có ra ngoài hay là có người lạ
nào đến thăm không ?
Nghênh Xuân im lặng suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu nói:
– Nô tỳ lúc nào cũng ở trong phòng hầu hạ lão gia. Bởi vậy tình hình bên ngoài nô tỳ không được biết.
– Thật sự một chút cũng không biết ?
– Hoàn toàn là thật. Nô tỳ và hắn không hề quen biết nhau. Vậy hà tất phải giấu giếm cho hắn làm gì ?
La Vĩnh Tường gật đầu bảo:
– Rất tốt. Bây giờ ta nói thật cho ngươi biết, lần trước ở Tiểu Nguyệt
sơn trang, Lý Thuận đã phá hoại đại sự cuả bọn ta. Vì vậy lần này chúng
ta trở lại tìm hắn để báo thù…
Nhưng mà Hoàn Phong Thập Bát Kỳ
làm bất cứ chuyện ân oán gì cũng đều phân minh. Nếu quả thật ngươi không có giấu giếm bọn ta, thì bọn ta tự nhiên cũng sẽ không làm khó dễ
ngươi…
Nghênh Xuân liền nói ngay:
– Nô tỳ thề là không hề giấu giếm nưa? lời những điều mà mình biết về hắn
La Vĩnh Tường nói:
– Về việc này, bọn ta còn phải đích thân đến Tào gia để xác minh thật hư
thế nào. Trước khi chứng minh ngươi thật sự là người vô tội, tạm thời
ngươi phải ở lại nơi đây vài ngày,
– Nhưng các vị phải mất bao nhiêu lâu mới có thể xác minh xong ?
– Ít thì chừng mười ngày, nhiều thì nửa tháng.
Nghênh Xuân hoảng hốt hỏi:
– Tại sao phải lâu như vậy chứ ?
La Vĩnh Tường chậm rải nói:
– Bởi vì bọn ta còn có một việc cấp bách hơn. Đó là phải lập tức đến Tây
Khuynh sơn ngay. Phải đợi đến khi bọn ta quay trở về, mới có thể giải
quyết việc này được.
– Tây Khuynh sơn cách đây không xa, cả đi lẫn về tồí đa là mất ba, bốn ngày, hà tất phải cần đến mười ngày ?
– Ta nghĩ việc này nói thật cho ngươi biết cũng chẳng sao. Gần đây có kẻ
giả mạo danh hiệu Chỉ đao Hoắc Vũ Hoàn cuả đại ca bọn ta, liên miên gây
ra các vụ án ở trên giang hồ. Báo hại bọn ta phải gánh tội cho hắn. Mấy
hôm trước bọn ta đã truy lùng được tung tích cuả hắn rồi. Bây giờ có thể nói là…
La Vĩnh Tường vừa định nói tiếp thì Hoắc Vũ Hoàn đã đưa tay cản lại nói:
– Tam đệ ! Phải đề phòng tin tức bị lộ ra ngoài. Nếu như gần đến kỳ hẹn
có gì biến đổi, e rằng tên hung đồ sẽ không chịu đến chỗ đã giao hẹn.
La Vĩnh Tường đáp:
– Không bao giờ. Hắn đã giao ước với chúng ta là vào nưa? đêm ngày hai
mươi chín tháng này, đến Lão Nha lãnh ở Tây Khuynh xơn quyết chiến một
trận. Hôm nay đã là hai mươi rồi, chỉ cần chúng ta nhốt con a đầu này
lại đến cuối tháng, như vậy là khỏi phải sợ tin tức bị lộ ra ngoài.
Hoắc Vũ Hoàn vẻ nghiêm trang nói:
– Điều ngu huynh lo lắng không phải là a đầu này, mà chính là người cuả
Song Long tiêu cục. Nếu như bọn chúng biết được tin này, nhất định bọn
chúng sẽ chõ mũi vào. Lúc ấy không phải sẽ gây cho chúng ta têm nhiều
phiền phức hay sao ?
La Vĩnh Tường mỉm cười:
– Đại ca quá lo rồi, kế hoạch dự tính cuả chúng ta lần này là sẽ tập hợp lại tại nông trang của Đon giạ..
Sau đó đợi đến ngày hai mươi chín, chúng ta mới đến ngôi cổ miếu trênLão
Nha lãnh cùng hung đồ quyết đấu. Nông trang Đơn gia và Lão Nha lãnh đều
là hai nơi hẻo lánh rất là khó tìm. Vả lại thời gian chỉ còn tám chín
ngày, cho dù tin tức có bị lộ ra ngoài, bọn chúng cũng không chuẩn bị
kịp.
– Tuy là vậy, nhưng mà cẩn thận vẫn tốt hơn.
Dứt lời, Hoắc Vũ Hoàn quay sang Thiết Liên Cô nói tiếp:
– A đầu này tạm thời giao cho muôi. Trước khi bọn ta chưa từ Tây Khuynh
sơn trở về, muội tuyệt đối phải canh giữ ả thật nghiêm nhặt. Đừng để có
chuyện gì sơ xuất xảy ra.
Thiết Liên cô gật đầu đáp:
– Đại ca cứ an tâm, muội đã biết phải làm sao rồi.
Dứt lời nàng đứng lên, đích thân áp gải Nghinh Xuân vào ngục thất phiá sau.
Giữa thạch thất và căn phòng nhỏ phía trước cách một cái sân. Vách tường của gian thạch thất được dùng đá chất thành. Trên nóc được lợp bằng cỏ
tranh. Xem ra đây chính là một căn nhà dùng để chứa củi. Vì cấp bách nên được dùng làm phòng giam.
Trong phòng ngoài đống rơm và một cái ghế bị gẫy chân ra, tuyệt nhiên không còn một vật gì khác.
Thiết Liên Cô đặt cây đèn lồng lên trên ghế.
Hai tên đại hán thì hiệp lực khiêng Nghênh Xuân vào trong và ném lên đống rơm.
Vì đống rơm không được dày, hơn nữa Nghênh Xuân lại bị cột chặt. Cho nên vừa bị ném xuống ả đã vội la toáng lên.
Thiết Liên Cô lập tức trách móc hai tên đại hán:
– Đừng mạnh tay như vậy. Một cô nương làm sao có thể chịu được cái ném như vậy chứ ?
Hai tên đại hán liền vâng dạ, rồi lập tức tiến lên đỡ Nghênh Xuân ngồi dậy.
Thiết Liên Cô lấy vẻ thân thiện hỏi:
– Cô nương còn chưa dùng cơm phải không ?
Nghênh Xuân lắc đầu.
Thiết Liên Cô liền quay sang hai gã đại hán:
– Các ngươi đi xuống nhà bếp xem thử còn thứ gì ăn được không, mau đem tới đây.
Hai tên dại hán cùng dạ một tiếng rồi bước ra ngoài.
Ngẩng đầu lên nhìn thấy vẻ mặt Thiết Liên Cô rất là ôn hoà, Nghênh Xuân không khỏi cảm kích:
– Đa tạ lòng tốt của cô nương. Bồ tát sẽ phò họ cho cô nương được nhiều phước và sống lâu…
Thiết Liên Cô tươi cười nói:
– Cô nương không cần phải sợ. Cứ yên tâm ở lại đây vài ngày. Chúng ta đều là nữ nhân cả, chỉ cần cô nương không bỏ trốn thì ta sẽ không làm khó
dễ gì cô nương cả.
Nghênh Xuân liền đáp:
– Xin cô nương khai ân. Người làm ơn xin giùm với Hoắc đại hiệp tha cho nô tỳ, thật sự nô tỳ là người vô tội…
– Ta cũng biết cô nương là người vô tội. Nhưng chúng ta giữ cô nương ở
lại đây, chỉ là vì đề phòng bí mật bị lộ ra ngoài mà thôi…
Đợi
khi nào đại ca của ta giải quyết xong chuyện tên hung đồ đã giả mạo danh hiệu của người, lúc ấy ta nhất định sẽ thả cô nương ra.
– Nếu cô nương thả nô tỳ ra, nô tỳ xin thề sẽ không hé môi nói với ai về chuyện này dù chỉ nửa lời mà thôi.
Thiết Liên Cô lắc đầu nói:
– Việc này ta không thể tự quyết định được.
Nghênh Xuân nghe nói thế, biết rằng không thể nào thuyết phục đp75c Thiết Liên Cô, nên ả iền nói:
-Mười ngày hay nửa tháng, thời gian cũng không phải là ngắn. Nếu như cứ bị
cột chặt như vậye rằng đợi đến khi Hoắc đại hiệp trở về thì nô tỳ đã
chết mất rồi.Thiết Liên Cô suy nghĩ hồi lâu rồi nói:
– Cô nương có thể hứa với ta là không bao giờ bỏ trốn không ?
Nghênh Xuân vội vàng:
– Nô tỳ chỉ là một thiếu nữ bình thường. Cho dù cô nương có bảo nô tỳ
trốn, nô tỳ cũng chẳng dám bỏ trốn. Cho dù cứ cho là nô tỳ thật dám bỏ
trốn đi, nếu như cô nương muốn bắt giữ trở lại thì dễ dàng chẳng khác gì như trở bàn tay vậy.
Thiết Liên Cô mỉm cười nói:
– Cô
nương nói cũng rất phải. Thôi được rồi, ta cũng đánh liều tự quyết định
lần này. Nhưng mà ta mong rằng cô nương đừng để cho ta phải lâm vào cảnh khó xử.
Nói xong nàng bước đến mở trói cho Nghênh Xuân.Nghênh
Xuân dập đầu tạ Ơn rối rít. Chẳng bao lâu, hai tên đại hán đã mang thức
ăn quay trở lại.
Thiết Liên Cô vội nói:
– Thời gian cũng
không còn sớm. Cô nương ăn xong tạm đi nghỉ trên đống rơm này qua đêm
nay. Sáng mai ta sẽ cho người mang một cái giường đến cho cô nương.
Sau đó nàng quay sang dặn dò hai gã đại hán vài câu, rồi quay lưng bước ra khỏi gian thạch thất, trở lại căn phòng ở phía trước.
Hoắc Vũ Hoàn và La Vĩnh Tường lúc ấy đang thay đồ dạ hành. Trên bàn có một cái lồng tre, trong lồng có hai con thỏ trắng.
Vừa thấy Thiết Liên Cô quay trở lại, La Vĩnh Tường mỉm cười hỏi:
– Thế nào rồi ?
Thiết Liên Cô đáp:
– Tất cả đều an bày đúng theo lời căn dặn của tam ca. Muội đã mở trói cho ả, hơn nữa còn chuẩn bị một chiếc ghe ở bên bờ sông cho ả.
_ Làm rất tốt. Nhưng nhớ đừng để cho ả thoát thân quá sớm. Để tránh trở ngại hành động tiếp ứng của Lâm cô nương cho ta.
– Việc này tam ca cứ yên tâm. Cũng phải đến khi trời gần sáng ả mới có cơ hội thoát thân.
Hoắc Vũ Hoàn cầm cái lồng tre lên bảo:
– Tam đệ ! Chúng ta đi thôi.
Dứt lời cà hai liền vọt người ra khỏi căn phòng, Thẳng tiến về hậu viện của Tào gia.
Khi họ đến bên ngoài cửa hậu viện thì tiếng mõ đã điểm canh tư.
La Vĩnh Tường cầm lấy cái lồng tre trong tay Hoắc Vũ Hoàn và thấp giọng nói:
– Xin đại ca hãy đứng đây, để tiểu đệ lên trước cho.
Nói xong, liền nhún mình bay lên đầu tường.
Trong vườn, bốn bề đều vắng lặng và không một ánh đèn. Duy chỉ có ở trên cửa
sổ ngôi tiểu lầu ở chánh điện là có cắm ba cây nhang. Nhìn từ xa có cảm
tưởng giống như những đốm ma trơi trong đêm khuya.
Hoắc vũ Hoàn cũng phi thân lên trên đầu tường. Sau khi đưa mắt nhìn khắp nơi một lượt, Hoắc Vũ Hoàn liền thấp giọng nói:
– Đã có ám hiệu an toàn. Vậy chứng tỏ Lâm cô nương vẫn bình yên vô sự. Bây giờ chúng ta có thể vào trong được rồi đấy.
La Vĩnh Tường hạ thật thấp giọng :
– Khoan đã ! Còn phải đề phòng mấy con chó nữa.
Nói xong, La Vĩnh Tường hít vào một hơi dài, đang hai tay bay từ trên đầu tường vào trong vườn.
Quả nhiên không ngoài dự đoán. Vừa mới đặt chân xuống đất, La Vĩnh Tường đã nghe những tiếng “khịt, khịt”. Từ trong những đám cỏ ở bốn phía đột
nhiên xuất hiện bày, tám con chó hung dữ.
La Vĩnh Tường đã có
chuẩn bị sẵn. Liền lập tức mở nắp cái lồng tre thả hai con thỏ ra. Còn
mình lập tức bay trở lại trên đầu tường.
Hai con thỏ vừa ra khỏi
lồng lập tức phóng mình chạy, mỗi con một hướng. Bảy tám con chó liền di chuyển mục tiêu sang hai con thỏ. Vì thế chúng cũng không thèm để ý đến trên tường có người hay không.
La Vĩnh Tường liền đề khí, tung mình nhảy liên tiếp mấy cái qua khỏi hoa viên, vào đến tận thềm của toà tiểu lầu.
Hoắc Vũ Hoàn lúc này đã bám sát theo sau La Vĩnh Tường.
Cánh cửa toà tiểu lầu đột nhiên hé mở. Lâm Tuyết Trinh từ trong ló đầu ra, vẫy tay gọi khẽ:
– Mau vào trong.
Cả hai lập tức bước nhanh vào bên trong tòa tiểu lầu. Nơi này gồm có hai
tầng. Tầng dưới chỉ là phòng khách và thư phòng, còn tầng trên mới là
phòng ngủ. Ngoài ra còn có một gian nhà bếp nhỏ ở phía sau.
Hoắc Vũ Hoàn đưa tay chỉ lên tầng trên thấp giọng hỏi:
– Tào Lạc Sơn có ở trên đấy không ?
Lâm Tuyết Trinh vội vã trả lời:
– Hai người cứ việc yên tâm nói chuyện, tuy lão ta đang ở trên đó, nhưng kỳ thật cũng như chết rồi.
Hoắc Vũ Hoàn thất kinh:
– Lão ta bị trọng bệnh, hay là đã bị thương ?
Xem ra thì hình như lão bị bệnh rất nặng, ốm đến nỗi chỉ còn có da bọc xương mà thôi.
– Nếu nói vậy những lời của Nghênh Xuân là thật hay sao ?
La Vĩnh Tường liền lên tiếng:
– Chúng ta lên lầu xem thử.
Lâm Tuyết Trinh dẫn hai người đi lên cầu thang, vào trong phòng ngủ của Tào Lạc Sơn.
Trước tiên Lâm Tuyết Trinh thả bức rèm cửa sổ xuống, sau đó đốt đèn lên và cầm đến sát bên giường.
Dưới ánh đèn, chỉ thấy một lão nhân thân hình gầy ốm đang nằm ngửa ở trên
giường. Râu tóc lão ta đều bạc trắng, hai con mắt sâu hoắm càng làm nổi
bật thêm hai gò má cao của lão…
Quả nhiên Lâm Tuyết Trinh không nói ngoa chút nào, lão ta chỉ còn là một cái xác với da bọc xương mà thôi.
Thân hình của lão nhân kia tuy gầy ốm như một bộ xương, nhưng ngược lại hai
mắt lão vẫn mở to, lờ đờ nhìn thẳng lên nóc màn. Dường như vẫn chưa
chết.
La Vĩnh Tường đưa tay ra xem thử mạch cho lão. Tuy mạch nhẩy rất yếu, nhưng cơ thể vẫn còn ấm.
Hoắc Vũ Hoàn vội hỏi:
-Tam đệ ! Có phải lão ta bị bệnh nặng hay không ?
La vĩnh Tường lắc đầu, nhưng vẫn im lặng không lên tiếng.
Hoắc Vũ Hoàn lại nôn nóng hỏi:
– Có phải bị người hạ độc hay là bị đả thương nội tạng ?
La Vĩnh Tường trầm ngâm khá lâu, rồi mới nghiêm giọng nói:
– Theo như tiểu đệ thấy thì lão ta không hề bị trúng độc, cũng không hề thọ thương, cũng không giông bị bệnh nặng.
Hoắc Vũ Hoàn lấy làm lạ hỏi:
– Vậy chứ lão ta ra làm sao ?
La Vĩnh Tường đáp:
– Đệ thấy lão ta hình như không phải là Tào Tuyết Sơn.
Dứt lời, tay trái La Vĩnh Tường đột nhiên bóp chặt cổ tay của lão nhân. Tay phải nhanh như chớp đánh một chưởng vào giữa ngực. Hoắc Vũ Hoàn định
can ngăn La Vĩnh Tường lại, đột nhiên cánh tay trái của lão nhân kia
nhanh nhẹn bắt lấy khuỷ tay phải của La Vĩnh Tường. Đồng thời lão cười
khì khì rồi ngồi dậy.
Bỗng chốc, cặp mắt thất thần của lão nhân bỗng nhiên sáng quắc lên, rồi lão cười lớn:
– Gã họ La xem ra cũng có chút ít nhãn quang, nhưng đáng tiếc là lúc ngươi biết thì đã quá muộn rồi.
La Vĩnh Tường tuy giữ chặt được cổ tay phải của đối phương. Đổi lại khủy
tay phải của mình cũng đã bị đối phương bóp chặt, liền thử dùng lực giật mạnh nhưng không sao thoát ra được. Lúc ấy La Vĩnh Tường liền hạ giọng
nói:
– Đại ca ! Hãy mau chạy đi.
Ở phía bên ngoài toà lầu có người tiếp lời:
– Còn định chạy đi đâu ?
Một luồng gió từ ngoài cửa sổ bất chợt thổi vào làm tắt ngấm ngọn đèn Lâm Tuyết Trinh đang cầm trên tay.
Ngọn đèn vừa tắt, lập tức một bóng người từ ngoài cửa sổ lao vút vào. Trong
phòng bỗng nhiên xuất hiện một tên tiểu hài tử có thắt cái bím tóc chỉa
lên trời.
Sự việc vừa xảy ra khiến cho Hoắc Vũ Hoàn và Lâm Tuyết
Trinh có phần hơi lúng túng. Đến khi ngọn đèn bị tắt. Lúc ấy hai người
mới phát hiện ra bốn phía bên ngoài toà tiểu lầu đều có tiếng hò hét,
còn khắp nơi thì đèn đuốc sáng trưng.
Hoắc Vũ Hoàn biết đã bị trúng kế, liền thối lui ra sau vài bước, rút thanh Ngư Lân Bảo Đao ra cầm tay.
Tên tiểu hài tử vừa mới xông vào trong phòng liền bị Hoắc Vũ Hoàn tấn công
liền ba đao. Chân còn chưa đứng vững, bất chợt bị tấn công, tên tiểu hài tử vội vàng nhảy ra ngoài lại.
Lâm Tuyết Trinh vẫn còn chưa tuốt binh khí ra. Nhìn thấy La Vĩnh Tường và lão nhân kia đang giằng co, nắm chặt lẫn nhau, nàng lập tức rút thanh trường kiếm ở phía sau lưng ra.
Hoắc Vũ Hoàn vội hét lớn:
– Lâm cô nương mau qua giữ cửa sổ, còn lão ta hãy để cho tại hạ.
Lâm Tuyết Trinh cầm kiếm chạy đến cửa sổ. Bỗng nhiên nghe một tiếng “ái da” Thanh trường kiếm trong tay Lâm Tuyết Trinh đã rơi xuống đất.
Hoắc Vũ Hoàn thất kinh hỏi:
– Chuyện gì vậy ?
Lâm Tuyết Trinh dùng tay trái nhặt thanh kiếm lên, nàng cắn răng chịu đau đáp:
– Tên tiểu quỉ vừa rồi, ở bên ngoài dùng thiết đạn tập kích lén, hắn đã bắn trúng vai của muội…
Nàng đang nói bỗng nhiên có hai bóng đen từ dưới cầu thang xông lên.
Hoắc Vũ Hoàn hét lớn một tiếng, múa đao phóng về phía cầu thang. Thế đao ào
ạt tấn công chẳng khác gì con giao long đang giận dữ. Chỉ mấy đường đao
là hai bóng đen kia đã bị đẩy lùi trở xuống.
Lần này, gần cầu
thang cận phía ngoài, nhờ ánh sao trời, Hoắc Vũ Hoàn đã nhận ra hai bóng đen chính là huynh đệ họ Long, chủ nhân của Song Long tiêu cục.
Hoắc Vũ Hoàn trong lòng cảm thấy kinh ngạc, vội hướng về phía lão nhân hỏi:
– Lão tặc ! Thật ra ngươi là ai ?
Lão nhân cười khanh khách đáp:
– Nói cho ngươi biết cũng chẳng sao. Lão phu họ Đổng tên Huân, thiên hạ
thường gọi là Trúc Trượng ông. Tên tiểu hài nhi bắn thiết đạn vừa rồi
chính là tên đồ tôn Đổng Hương Nhi của lão phu.
La Vĩnh Tường thất thanh kêu lên:
– Kỳ Liên Đồng Tẩu Song Kỳ.
Trúc Trượng Ông cười đáp:
– Không sai ! Lão phu đã ngưỡng mộ tiếng tăm của Hoàn Phong Thập Bát Kỳ
từ lâu. Lần trước ở Tiểu Nguyệt sơn trang không có duyên gặp được các
vị. Không ngờ bây giờ lại tao ngộ Ở nơi đây.
La Vĩnh Tường nói:
– Huynh đệ Hoàn Phong trước giờ không có ân oán gì với Đồng Tẩu Song Kỳ. Vậy Đổng tiền bối làm như thế này là có ý gì ?
Trúc Trượng Ông đáp:
– Song Long tiêu cục và Hoàn Phong Thập Bát Kỳ lâu nay cũng đâu có ân oán gì. Vậy tại sao các ngươi cướp đi số tiêu của họ, làm cho người ta
không còn đất để sống ?
Lâm Tuyết Trinh tức giận lên tiếng:
– Song Long tiêu cục tuy làm mất số tiêu. Nhưng mà chủ hàng đâu có bắt bọn họ bồi thường.
Trúc Trượng Ông lắc đầu:
– Tiêu cục làm mất tiêu, cũng đồng nghĩa với đoạn tuyệt con đường làm ăn. Cho dù chủ hàng không yêu cầu bồi thường, cũng phải truy tìm lấy lại.
Vì đây là vấn đề trách nhiệm và danh dự với khách hàng.
– Nếu như người cướp tiêu chính là chủ hàng thì sao ?
Trúc Trượng Ông ngớ người ra:
– Lão phu không hiểu ý nghĩa câu nói này của cô nương.
– Ý ta nói…
Hoắc Vũ Hoàn đột nhiên cướp lời:
– Lâm cô nương không cần phải nhiều lời với lão ta. Chúng ta đã cướp đi
số tiệu của Song Long tiêu cục thì không sợ bọn họ tầm thù đòi lại. Ta
không tin chỉ một toà lầu nhỏ như vầy mà có thể giữ chân bọn ta được.
Trúc Trượng Ông cười ha hả:
– Hoắc đại hiệp ! Nếu như ngươi không rơi vào toà tiểu lầu này, hoặc giả không có ai đi cùng ngươi thì việc đó có thể…
Nhưng hiện tại ngươi như hổ đã sa bẫy, người của ngươi đã kẹt ở đây, chỉ sợ muốn ra oai cũng chẳng được.
Hoắc Vũ Hoàn tức giận hừ một tiếng:
– Vậy để ta thử cho ngươi xem.
Lời nói chưa dứt, lưỡi đao sắc bén của Hoắc Vũ Hoàn đã xé gió chém thẳng xuống hướng hai người phía cuối cái giường.
Trúc Trượng Ông và La Vĩnh Tường vẫn còn nắm chặt nhau ngồi ở trên giường.
Nhìn thấy Hoắc Vũ Hoàn vung đao từ phía đuôi chém tới. Trúc Trượng Ông
liền kéo người La Vĩnh Tường ra đỡ đường đao của Hoắc Vũ Hoàn. Đồng thời di chuyển thân lão về phía đầu giường
Hoắc Vũ Hoàn sợ sẽ vô tình làm La Vĩnh Tường bị thương nên, lưỡi dao vừa đi được nửa đường thì
được đổi hướng tấn công về phía trước.
Trúc Trượng Ông liền né
tránh sang một bên, rồi vọt ra phía đuôi giường lần nữa. Sau đó lão vẫn
lợi dụng La Vĩnh Tường để ngăn cản thế đao của Hoắc Vũ Hoàn.
Đúng lúc ấy, lại có một bóng người phóng qua cửa sổ lọt vào bên trong.
Thương Lãng Khách Diêu Kế Phong đã lợi dụng cơ hội Lâm Tuyết Trinh bị
thương để xông vào.
Hoắc Vũ Hoàn đành phải bỏ mặc Trúc Trượng Ông, múa đao tấn công Diêu Kế Phong ngay.
Chưa đầy ba chiêu, Diêu Kế Phongdã bị đánh bật ra ngoài. Liền lúc đó, hai huynh đệ Long Bá Đào lại xông lên phía cầu thang…
Hoắc Vũ Hoàn tức giận chẳng khác gì một con hổ điên. Khi thì chạy về phía
cầu thang, ít lâu sau lại quay về giữ phía cửa sổ. Cho nên chẳng bao lâu dường như Hoắc Vũ Hoàn cũng đã thấm mệt.
La Vĩnh Tường nhìn thấy tình thế trước mắt càng lúc càng nguy cấp. Bằng mọi cách phải thoát
thân để trợ lực cho Hoắc Vũ Hoàn ngay.
Đột nhiên La Vĩnh Tường dùng đầu và vai húc mạnh vào trụ giường bên phải.
“Rầm !” Trụ giường liền bị gẫy ngang, toàn bộ bức màn và đĩnh giường đều sập xuống, đúng ngay phía trên đầu của Trúc Trượng Ông.
La Vĩnh Tường liền buông tay trái ra. Rồi dùng cạnh bàn tay chém mạnh xuống cánh tay của Trúc Trượng Ông.
Không ngờ Trúc Trượng Ông cũng phản công cực kỳ nhanh lẹ. Trong khi trụ
giường bị gãy và bức màn cùng đỉnh giường đang rơi xuống, lão đã lệp tức nhẩy ngay xuống đất, nhưng ngũ chỉ vẫn bấu chặt khuỷ tay phải của La
Vĩnh Tường.
Thân hình lão từ trên giường nhảy xuống đất, vị trí
cánh tay tất nhiên cũng bị thay đổi, thành ra La Vĩnh Tường chỉ chém vào trong khoảng không.
Nhưng La Vĩnh Tường vừa đánh hụt một đòn, cũng nhanh nhẹn biến thế.
Lợi dụng trong lúc Trúc Trượng Ông vừa nhảy xuống đất chân chưa đứng vững,
thân hình để lộ ra trống trải, La Vĩnh Tường liền co hai chân lại tống
mạnh vào bụng lão. Nhưng vì bàn tay của Trúc Trượng Ông bấu quá chặt vẫn còn dính tay La Vĩnh Tường nên cả hai cùng ngã nhào xuống mặt đất.
Tuy bị ngã xuống đất nhưng lão vẫn lỳ lợm tay trái cũng chưa chịu buông La
Vĩnh Tường ra. Lão dùng tay phải chống xuống đất chuẩn bị đứng dậy.
Không may cho lão là vị trí của lão ngã gần sát bên Lâm Tuyết Trinh.
Lâm Tuyết Trinh từ lúc bị thương ở bả vai, nàng đã không còn nhiều khả năng để chống đỡ những chiêu tấn công mãnh liệt của kẻ khác. Nên Lâm Tuyết
Trinh chỉ lo nghĩ cách trợ giúp La Vĩnh Tường…
Nếu như có cơ
hội là Lâm Tuyết Trinh lập tức sẽ ra tay ngay. Bây giờ Trúc Trượng Ông
tự nhiên mang cơ hội đến, bởi vậy Lâm Tuyết Trinh không ngại ngần gì mà
không hành động. Thanh trường kiếm trong tay nàng nhanh như chớp chém
xuống cánh tay phải của Trúc Trượng Ông.
Trúc Trượng Ông nghe
tiếng xé gió của binh khí ở phía sau, lão liền lập tức thu tay lại, rồi
lẹ làng đảo ngược lên dùng ba đầu ngón tay kẹp trúng vào lưỡi kiếm của
Lâm Tuyết Trinh giữ chặt lại.
Tay trái lão thì đang giữ khuỷ tay
của La Vĩnh Tường, tay phải lại kẹp lưỡi kiếm Lâm Tuyết Trinh cho nên
lão không sao di động được.
Hoắc Vũ Hoàn vẫn luôn để mắt về phía
La Vĩnh Tường canh chừng, lúc này ngay sau khi vừa đẩy lùi Thương Lãng
Khách Diêu Kế Phong ra khỏi cửa sổ, nhìn thấy Trúc Trượng Ông đã bị như
vậy. Vũ Hoàn vui mừng lập tức vung đao phóng người về phía lão.
Trúc Trượng Ông chỉ có hai tay, làm sao cùng một lúc đối phó lại hai cao
thủ. Vì thế liệu bề không xong, lão liền dùng lực đẩy tung La Vĩnh Tường và Lâm Tuyết Trinh ra. Rồi nhanh nhẹn phóng mình… qua của sổ đào
tẩu…
La Vĩnh Tường vừa thoát thân được liền rút thiết phiến trong người ra và hối thúc:
– Không thể ở đây lâu được. Đại ca hãy lấy khăn bịt mặt lại, chúng ta cùng phá vòng vây ra ngoài.
Hoắc Vũ Hoàn nói:
– Bây giờ còn cần phải che mặt hay sao ?
– Tuy rằng đêm nay chúng ta bị trúng kế, nhưng bí mật về việc an bày ở
Tây Khuynh sơn vẫn còn chưa bị bại lộ. Bởi vậy diện mạo của đại ca do đó không thể để cho bọn họ biết được.
Hoắc Vũ Hoàn sờ sờ trên người một lúc, rồi bất chợt dùng đao cắt vạt áo phía trước ra và bảo:
– Vì lúc đi đến đây, ta quá vội vã quên mang theo khăn bịt mặt rồi. Bây
giờ dùng đỡ vạt áo này vậy. Tam đệ nhìn xem có đủ che kín hay không.
Vì trong ngôi tiểu lầu lúc này tối thui nên La Vĩnh Tường phải vận hết nhãn lực lên mới quan sát được:
– Đệ thấy như vậy cũng đường được, tuy không kín đáo bằng loại khăn bịt mặt đại ca hay dùng…
Hoắc Vũ Hoàn không có thời gian rảnh để lo nhiều về diện mạo nên ngắt lời:
– Thôi được rồi, Lâm cô nương đi giữa, tam đệ Ở phía sau. Tất cả cùng theo ta.
Cả ba từ từ đi xuống bằng lối cầu thang. Trên đường đi họ không hề gặp một trở ngại nào.
Khi đến bên ngoài phòng khách, cả ba người cùng dừng lại lắng tai nghe.
Nhưng họ không hề nghe tiếng những âm thanh hò hét vừa rồi, ở bên ngoài
ngôi tiểu lầu lặng im.
Lâm Tuyết Trinh hỏi:
– Bọn chúng đang giở trò gì đây ?
Hoắc Vũ Hoàn cười khẽ:
– Thấy kỳ quái nhưng chẳng có gì là kỳ quái. Nếu ta cảm thấy kỳ quái thì
nhất định sẽ bị hại. Cô nương cứ bám sát theo tại hạ, can đảm xông ra
bên ngoài.
Lâm Tuyết Trinh lại nói:
– Ngoài cửa nhất định có mai phục. Phía sau còn có một cửa hậu, hay là chúng ta thoát ra bằng lối đó đị..
Hoắc Vũ Hoàn liền cắt ngang:
– Không ! Chúng ta vào bằng cửa chánh thì ra cũng phải bằng cửa chánh. Không được để bọn chúng xem thường.
Nói đoạn, Hoắc Vũ Hoàn đưa đao sau ép sát vào khuỷ tay. Còn tay trái tông mạnh vào cửa và cùng một lúc phóng nhanh ra bên ngoài.
Trong vườn đèn đuốc được đốt sáng trưng như ban ngày. Dưới ánh sáng là bọn
quần hùng của Song Long tiêu cục tay cầm khí giới sáng ngời.
Tất cả bọn họ đều xếp thành hàng ngang đứng chắn trước cửa chánh môn, nhưng không hề có một ai lên tiếng.
Người đứng phía trên hết chính là Thần Toán Tử Liễu Nguyên. Tay bồng thanh
trường kiếm để trước ngực. Vừa nhìn thấy Hoắc Vũ Hoàn xông ra, lão liền
cúi người thi lễ và mỉm cười nói:
– Hoắc đại hiệp quả thật không
hổ danh là anh hùng hào kiệt cái thế thiên hạ vô song. Quả nhiên không
ngoài dự đoán của Liễu mỗ này, là người sẽ đi ra bằng cửa chánh môn.
Hoắc Vũ Hoàn cũng cúi người chào lại:
– Các hạ đừng quá tự tin. Lân sau có lẽ Hoắc mỗ sẽ đi bằng cửa hậu đấy.
Liễu Nguyên cười lớn:
– Lâu nay nghe rằng Hoắc đại hiệp khí phách hào hùng, bây giờ gặp mặt quả nhiên không sai chút nào.
Hoắc Vũ Hoàn cũng cười nói:
– Trước giờ ta cũng có nghe đại danh Thần Toán Tử của các hạ. Ai ngờ hôm nay gặp mặt, khiền cho người ta vô cùng thất vọng.
Liễu Nguyên không hề tức giận, vẫn mỉm cười đáp:
– Chẵng lẽ kế nhỏ hôm nay, tại hạ tính không đúng hay sao ?
Hoắc Vũ Hoàn trả lời:
– Tất cả kế hoạch của các hạ tính rất chính xác. Nhưng vẫn có một việc tính chưa tới.
Liễu Nguyên hơi nhíu mày lại:
– Thật vậy sao ? Thế thì phải xin thỉnh giáo Hoắc đại hiệp vậy.
Hoắc Vũ Hoàn cười nhạt:
– Các hạ chỉ tính được Hoắc mỗ này nhất định sẽ đến. Nhưng không tính thử xem có cầm giữ chân được Hoắc mỗ hay không ?
Liểu Nguyên nghe câu này liền hơi biến sắc mặt:
– Có giữ chân được Hoắc đại hiệp hay không, cái đó không quan trọng. Chỉ
là Hoắc đại hiệp đã đến, vậy có thể lấy khăn bịt mặt xuống, cho mọi
người nhìn thấy diện mạo của người được không ?
Hoắc Vũ Hoàn lùi ra sau nửa bước, đồng thời đưa thanh đao lên trước ngực rồi từ từ nói:
– Muốn nhìn thấy diện mạo của Hoắc mỗ. Vậy thì phải hỏi thanh đao này trước đã.
Long Bá Đào đứng bên cạnh Liễu Nguyên liền quát lớn:
– Gã họ Hoắc kia, bọn ta kính trọng ngươi là một hảo hán, chứ không hề
khiếp sợ võ công của ngươi, ngươi đừng ở đó khẩu xuất cuồng ngôn, ép
người thái quá.
Hoắc Vũ Hoàn cười:
– Cái gì gọi là ép người thái quá. Các vị tư thế như vậy, chẳng lẽ Hoắc mỗ nói vài câu dễ nghe cũng không được hay sao ?
Long Bá Đào cười gằn:
– Được ! Oan có đầu, nợ có chủ. Vậy thì Long mỗ xin thỉnh giáo trước.
Hoắc Vũ Hoàn ôm quyền cúi chào:
– Như vậy mới là khí phách của anh hùng chứ. Long lão đại mời !
Long Bá Đào cũng không còn khiêm nhường nữa, lão liền tuốt kiếm ra dùng ngay chiêu thức “Nhất khí hỏa tam thánh”, liên tiếp tấn công ba đường kiếm.
Hoắc Vũ Hoàn tiến lên một bước đứng theo kiểu chữ “Đinh”. Đồng thời
thanh bảo đao cũng chuyển động.
Một loạt tiếng kim loại chạm nhau chát chúa vang lên. Cùng một lúc đao và kiếm đều văng ra. Hoắc Vũ Hoàn
vẫn đứng im không hề nhúc nhích. Ngược lại Long Bá đào bị thối lui ra
sau hai bước.
Bọn quần hùng nhìn thấy, tất cả đều thất sắc.
Long Bá thương đột nhiên hét lớn:
– Hoắc Vũ Hoàn ngươi cũng tiếp ta ba chiêu ! Tiếng hét chưa dứt thì lão
đã vọt người lên không, nhắm thẳng mũi kiếm tấn công Hoắc Vũ Hoàn ngay.
Chiêu thức phi thân tấn công của lão được gọi là “Kiếm hồn vũ phi”. Người
phát chiêu kiếm này thường phải dùng hết công lực tập kích từ trên không xuống. Vì vậy khí thế mạnh mẽ vô cùng, không tưởng tượng được và cũng
khiến đối phương mà lão đã gặp qua, chưa có ai trực diện chống đỡ.
Nhưng chiêu thúc này dễ phát mà khó thâu. Nếu như gặp phải đối thủ có một
công lực thâm hậu, không chịu né tránh mà dùng toàn lực phản kích lại,
trong khi người dùng chiêu thức này chưa biến chiêu kịp, sẽ bị vũ khí
của đối phương đánh cho bị thương hoặc có khi mất cả tính mạng.
Hai huynh đệ họ Long, luận về công lực thì Long Bá Thương thua Long Bá Đào đến một bực.
Vừa rồi Long Bá Đào chỉ mới xuất thủ được có ba chiêu đã bị Hoắc Vũ Hoàn
đáng văng ra. Nếu như Long Bá Thương ra chiêu một mình như vậy, thì
chẳng khác nào tìm lấy cái chết.
Cho nên Long Bá Đào vừa nhìn
thấy Long Bá Thương thi triển “Kiếm hồn vũ phi”, lão cả kinh vội vàng
múa kiếm tấn cộng hạ bàn của Hoắc Vũ Hoàn để trợ giúp cho Long Bá
Thương.
Đúng lúc ấy, Đông Hương Nhi cũng bắn ra một viên thiết đạn…
Hai huynh đệ họ Long dùng song kiếm hợp bích, đồng thời với sự giúp sức của Đông Hương Nhi, tuy cả ba người không hề thương lượng trước với nhau,
nhưng ngược lại vô tình ra chiêu hết sức là ăn khớp. Hai huynh đệ họ
Long, kẻ tấn công trên, người công kích dưới, còn thiết đạn của Đông
Hương Nhi nhắm vào sau gáy của Hoắc Vũ Hoàn bắn tới.
La Vĩnh Tường liền quát lớn:
– Ỷ đông để vây công thủ thắng, các ngươi có còn mặt mũi nhìn đồng đạo võ lâm hay không chứ ?
La Vĩnh Tường mở soạt cây thiết phiến định đỡ lấy viên thiết đạn của Đổng Hương Nhi.
Còn Lâm Tuyết Trinh chuẩn bị dùng thanh trường kiếm cắt ngang thế đánh hiểm ác của Long Bá Đào.
Hai người vừa định xông lên thì Hoắc Vũ Hoàn vừa nhún hai chân một cái, vừa quát lớn:
– Dừng lại, không được xuất thủ.
Trong khi quát La Vĩnh Tường và Lâm Vĩnh Trinh, qua cái nhún chân toàn thân
của Hoắc Vũ Hoàn đã bay lên cao hơn hai thước, dễ dàng né tránh được thế kiếm của Long Bá Đào. Đồng thời chân trái của Hoắc Vũ Hoàn đưa lên cao, quét ngược về sau trúng viên thiết đạn của Dổng Hương Nhi bay dạt ra
xa. Còn thanh bảo đao thì đón lấy thế kiếm trên không của Long Bá
Thương.
Tiếng đao và kiếm chạm nhau phát ra am thanh chói cả tai
mọi người chung quanh. Chỉ trong nháy mắt, Hoắc Vũ Hoàn từ từ rơi xuống
vững vàng trên vị trí cũ.
Ngược lại Long Bá Thương bị lộn trên
không hai vòng, rơi xuống. Vừa đặt chân xuống đất lão đã lảo đảo lùi ra
sau bốn năm bước và cuối cùng ngã ngồi bệt trên mặt đất.
Thanh
trường kiếm trong tay lão chỉ còn một đoạn ngắn. Cái áo bị rách toạt một mảnh, sắc mặt trắng bệch còn miệng thì há hốc ra thở hổn hển không ngậm lại được.
Long Bá Đào hoảng kinh vội chạy đến hỏi:
– Lão nhị ! Bị thương có nặng không ?
Long Bá Thương cố lắc đầu mấy cái, ráng điều hoà hơi thở trả lời:
– Không sao… gã họ Hoắc… chỉ… chỉ đánh bắng sống đao…
Long Bá Đào vẻ mặt thất sắc, quay người lại vái chào Hoắc Vũ Hoàn một cái:
– Đa tạ Hoắc huynh đã nương tay.
Hoắc Vũ Hoàn mỉm cười đáp:
– Không phải Hoắc mỗ cố ý dùng sống đao, mà là vì bị Long lão đại và vị
tiểu huynh đệ kia làm cho lính quýnh, nên mới cầm ngược đao.
Nét mặt của Long Bá Đào có vẻ hổ thẹn, lão nói từ từ:
– Huynh đệ Long mỗ tự nhận không phải là đối thủ của Hoắc huynh. Việc mất tiêu từ nay không truy cứu nữa và ân oán giữa chúng ta cũng chấm dứt từ đây. Hoắc huynh, mời.
Hoắc Vũ Hoàn có hơi bất ngờ, nhìn bốn phía rồi đáp:
– Tại đây còn có rất nhiều cao nhân, nếu như không ra tay, há chẳng đáng tiếc hay sao ?
Long Bá Đào hai tay ôm quyền, hướng về phía quần hùng thi lễ:
– Các vị hảo bằng hữu đã vì nghĩa mà ra tay tương trợ. Long mỗ này ở tại nơi đây, xin thành thật cảm tạ các vị đã nể mặt…
Đợi đến khi trở về đến phủ Thái Nguyên và giải nghệ tiêu cục xong, hai huynh đệ của Long mỗ sẽ đăng môn khấu tạ chư vi.
Mọi người chung quanh, nhất là bọn quần hùng nghe nói câu này đều trố mắt
đứng nhìn, không thốt nên lời nào. Đặc biệt là Thần Toán Tử Liễu Nguyên, mang danh như thế cũng chả hiểu ý của Long Bá Đào ra làm sao, lão cảm
thấy mình đáng chán thật.
Nhưng Hoắc Vũ Hoàn đột nhiên cười xen vào:
– Long lão đại ! Ta có câu nói thật lòng này, không biết các hạ có tin hay không ?
Long bá Đào cúi người:
– Xin Hoắc huynh cứ chỉ giáo !
Hoắc vũ Hoàn chậm rãi đáp:
– Nếu như ta hứa trong ba tháng nữa, sẽ đích thân mang số tiêu đã cướp
trả lại cho Song Long tiêu cục. Vậy các hạ đồng ý đợi ta trong vòng ba
tháng, nếu không nhân được số tiêu này, các hạ sẽ giải nghệ tiêu cục
được không ?
Long Bá Đào vô cùng ngạc nhiên:
– Hoắc huynh không nói đùa với huynh đệ tại hạ chứ ?
Hoắc Vũ Hoàn nhún vai nói:
– Giả hay thật đến lúc ấy mới biết. Thời gian ba tháng cũng không phải là dài. Nếu như chúng ta thất ước không đến, lúc ấy các hạ đóng cửa tiêu
cục vẫn còn chưa muộn kia mà.
Long Bá Đào trầm ngâm giây lát rồi nói:
– Thôi được ! Long mỗ sẽ tuân lệnh ở tại tiêu cục đợi Hoắc Huynh trong ba tháng.
Nói xong lão tránh sang một bên nhường lối cho Hoắc Vũ Hoàn đi.
Hoắc Vũ Hoàn liền tra đao vào vỏ, từ từ bước về phía trước. Khi đi ngang qua trước mắt của Liễu Nguyên, Vũ Hoàn dừng lại cười hỏi:
– Liễu
huynh ! Có thể tiêt lộ một chút cho Hoắc mỗ biết, tại sao các hạ đoán
được Hoắc mỗ sẽ đến trang viện của Tào gia hay không ?
Liễu Nguyên mỉm cười nói:
– Nói ra thật xấu hổ. Bọn tại hạ vì theo dõi hàng tung của Lý Thuận nên
mới đến hiệu thuốc Đồng Nhơn Đường.Trong lúc tình cờ tại hạ đã phát hiện ra người của La huynh cài vào trong nhà họ Tào. Sau đó bắt bọn chúng
nói ra cách liên lạc với các vị. Thế rồi tại hạ mới tương kế tựu kế
giương ra cái bẫy này.
– Như thế Tào Lạc Sơn và Lý Thuân hiện giờ ở đâu ?
Lý Thuận chỉ trốn ở Tào gia có một hôm, sau đó hắn rời khỏi Lan Châu,
không biết là hắn đã đi đâu. Còn Tào lạc sơn hiện vẫn ở phía sau hậu
viện Đồng Nhơn đường, chưa từng hay biết gì
– Thế còn a hoàn Nghênh Xuân là người của T2o gia hay là do Liễu huynh phái đến ?
Trong trang biện toàn là người của Tào gia cả. Nhưng có điều bọn chúng đã được tại hạ căn dặn và y theo mà hành sự.
Hoắc Vũ Hoàn vỗ vỗ vai Liễu Nguyên:
– Sự tính toán của Liễu huynh quả thật là rất cao minh. Chỉ là người không ngờ rằng sự thể lại kết thúc như vầy phải không ?
Liễu Nguyên nhướng mày nói:
– Người trí tính toán một ngàn chuyện cũng phải có một chuyện sai. Bình
sanh Hoắc lão đại cũng rất là thận trọng, vậy mà lần này cũng bị rơi vào bẫy.
Hoắc Vũ Hoàn cười ha hả:
– Đúng vậy ! Đúng vậy !
Cả ba người vừa rời khỏi trang viện Tào gia, lập tức gia tăng kinh công trở về căn nhà gỗ ở bên bờ sông.
Khi họ về đến nơi thì trời cũng đã gần sáng.
Thiết Liên Cô đang đợi họ đến sốt cả ruột. Họ vừa bước vào nàng đã vội hỏi:
– Tại sao đến giờ này các người mới về. Muội còn tưởng xảy ra chuyện chẳng làng rồi chứ.
La Vĩnh Tường lắc đầu thở dài một tiếng:
– Đúng là xảy ra chuyện chẳng lành. May mà có đại ca mới uy hiếp được
huynh đệ họ Long. Nếu không e rằng đến bây giờ vẫn còn chưa thoát thân
được.
Thiết Liên Cô thất kinh:
– Tại sao lại có chuyện đụng phải huynh đệ họ Long chứ ?
La Vĩnh Tường lắc đầu:
– A ! Đừng nhắc đến họ nữa, đều là do ta hồ đồ cả…
Suýt chút nữa…
Hoắc Vũ Hoàn cười nói:
– Liễu Nguyên nói rất đúng “người trí tính toán một ngàn truyện nhất định phải có một chuyện sai”. Chỉ tính toán sai một lần thì có can hệ gì cơ
chứ ?
Ngừng lại một chút, Vũ Hoàn quay sang hỏi Thiết Liên Cô:
– A hoàn Nghênh Xuân đã chạy rồi chưa ?
Thiết Liên Cô đáp:
– Ả vừa mới chạy không được bao lâu, chiếc thuyền mà chúng ta chuẩn bị cho ả, ả không sử dụng. Ả đã dùng đường bộ.
Hoắc Vũ Hoàn hai mắt sáng lên mỉm cười nói:
– A đầu kia nhất định sẽ chạy đến Đồng Nhơn đường ở trong thành, để báo tin cho Tào Lạc Sơn.
Lâm Tuyết Trinh chợt lên tiếng:
– Điều này chứng minh sự suy đoán của tam ca vẫn còn chính xác.
Tào Lạc Sơn ở Đồng Nhơn đường nhất định là tai mắt của tên hung đồ. Hơn nữa người của Song Long tiêu cục chưa hề phát hiện ra bí mật này.
La Vĩnh Tường buông một tiếng thở dài nói:
– Mong rằng lần này đừng có xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy. Nếu không thì hậu quả sẽ vô cùng thảm khốc.
Hoắc Vũ Hoàn thở phào bảo:
– Chúng ta đang lo lắng người của Song Long tiêu cục xía vào việc ở Tây
Khuynh sơn. Bây giờ thì không còn quan tâm đến họ nữa rồi
La Vĩnh Tường ái ngại:
– Đại ca đừng quên rằng người của Yến Sơn tam thập lục trại vẫn còn chưa lộ diện.
– Mưu trí của Miêu Phi Hổ kém xa Liễu Nguyên, cho nên tương đối dễ dàng
đối phó. Trời cũng đã gần sáng rồi, chúng ta hãy y theo kế hoạch đã
định, đến nông trang họ Đơn bố trí sẵn để đợi kẻ địch. Bây giờ chúng ta
lên đường thôi.
Trong lòng Thiết Liên Cô vẫn còn nhiều việc chưa rõ, nàng vội vàng chận lại nói:
– Đại ca ! Rốt cuộc rồi đêm nay đã xảy ra chuyện gì ? Huynh còn chưa kể cho muội nghẹ..
Hoắc Vũ Hoàn đã đứng lên, xua tay nói:
– Gấp gì chứ ! Trên đường đi ta sẽ nói cho muội biết.
Thiết Liên Cô còn định hỏi, bỗng nhiên nàng nhìn thấy Lâm Tuyết Trinh đang
nhoẻn miệng cười mình, dáng vẻ dường như rất là đắc ý. Nàng liền nén cơn bực bội xuống không hỏi nữa.
La Vĩnh Tường lưu lại bốn huynh đệ
để họ giám sát hiệu thuốc Đồng Nhơn đường. Sau đó cả bọn khởi hành trực
tiếp đến Tây Khuynh sơn.
Đến chiều ngày hôm sau tất cả bọn họ đều đã đến nông trang Đơn gia. Vô Vi đạo trưởng và Mạnh Tôn Ngọc cũng dẫn
toàn bộ huynh đệ Hoàn Phong đến đấy trước một ngày rồi.
Hoắc Vũ
Hoàn đã đi xem xét đường hầm trong mật thất và con đường thông đạo ở
ngọn núi phía sau. Xem xong Vũ Hoàn không khỏi tán thán:
– Cha
con Đơn Luân đã phải tốn biết bao tâm huyết mới gầy dựng được cái nông
trang này. Chả trách nào hung thủ muốn bá chiếm nơi đây để làm sào huyệt của bọn chúng. Ngay cả ta nhìn thấy cũng chưa muốn rời nó nữa là khác.
La Vĩnh Tường nói:
– Một nơi tốt như vầy nếu được người chính nhân quân tử sử dụng, thì sẽ
trở thành nơi ẩn cư lý tưởng. Còn nếu như bị bọn hung tà chiếm lấy thì
sẽ trở thành Diêm La địa ngục cho vọ lâm. Sau khi giải quyết xong chuyện này, nếu như chúng ta không có ý ở đây lâu, thì nên phá huỷ nó đi để
tránh di hại về sau.
Hoắc Vũ Hoàn lắc đầu:
– Một nơi lý tưởng như vầy thật là khó kiếm. Cho dù chúng ta không ở đây lâu, cũng nên giữ nó để có chỗ sử dụng
Nói đến đây, Vũ Hoàn hình như vừa vô ý nhưng cũng vừa cố ý, quay đầu nhìn lại Mạnh Tôn Ngọc và Lâm Tuyết Trinh.
La Vĩnh Tường hiểu ý cười:
– Không sai ! Đợi Mạnh lão đệ và Lâm cô nương sau khi báo thù xong. Tương lai nếu như hai người có thể thành đôi, như vậy nơi đây không phải là
chỗ hữu dụng hay sao ?
Mạnh Tôn Ngọc liền đỏ bừng mặt lên, cúi đầu im lặng không nói gì.
Nhưng Lâm Tuyết Trinh thì cười nhạt:
– Đa tạ tam ca đã suy nghĩ chu đáo cho bọn muội. Nhưng mà nơi đây tốt như vậy, theo muội thấy là nên để cho tam ca thâu dụng là thích hợp hơn cả.
La Vĩnh Tường nhún vai nói:
– Đáng tiếc là tại hạ chỉ cô độc có một mình không thích hợp với khung cảnh thần tiên ở nơi đây.
Lâm Tuyết Trinh liền nói:
– Có lẽ Thiết tỉ tỉ cũng muốn ở lại đây với tam ca đấy.
Câu nói ấy không chỉ làm cho La Vĩnh Tường ngưng cười, mà ngay cả Thiết Liên Cô cũng thất sắc…
Không đợi cho Thiết Liên Cô lên tiếng, Hoắc Vũ Hoàn liền cười ha hả nói át đi:
– Nói vậy dứt khoát ta cũng phải dọn đến đây. Rồi chúng ta cùng nhau sửa
sang lại, biến nơi đây thành doanh trại thứ hai của chúng ta.
Mọi người nghe xong không nhịn được cùng cười lớn lên:
– Ý kiến hay ! Một nơi tốt như vầy, quả thật thích hợp để nuôi những đứa trẻ bất hạnh.
Thiết Liên Cô giận tím cả người, nàng cắn chặt răng để đừng rơi nước mắt. Sau đó nàng không nói câu nào liền xoay lưng bỏ đi.
Hoắc Vũ Hoàn trong lúc không có ai lên tiếng, liền vội lái sang chuyện khác:
– Nhị đệ ! Đệ có đi thám sát qua địa hình của Lão Nha Lãnh chưa ?
Vô Vi đạo trưởng đáp:
– Đệ và Mạnh thiếu hiệp mới vừa từ Lão Nha Lãnh trở về trong ngày hôm
nay. Ở đó đã được chuẩn bị sẵn sàng tất cả. Chỉ còn đợi đại ca đích thân đến bố trí mà thôi.
Hoắc Vũ Hoàn suy nghĩ giây lát rồi bảo:
– Hôm nay thì không kịp rồi. Vậy sáng sớm ngày mai chúng ta phải đến Lão
Nha Lãnh. Còn việc ở đây nên để lại những ai và bố trí như thế nào thì
tam đệ hãy mau lo đi sắp xếp đị..
Bắt đầu từ bây giờ, bất cứ lúc nào Miêu Phi Hổ cũng có thể ập đến, vậy các người nên thận trọng, đừng để xẩy ra sơ suất.
La Vĩnh Tường gật đầu đáp:
– Tiểu đệ sẽ làm ngay.
Hoắc Vũ Hoàn buông một tiếng thở dài:
– Hung đồ thì rất ư lợi hại, còn Miêu Phi Hổ thì lưu manh xảo quyệt. Cả
hai tên này đều không phải dễ dàng đối phó. Bây giờ chúng ta hai mặt đều có địch. Thất bại hay thành công đều nhờ vào kế hoạch lần này. Cường
địch ở trước mặt, chúng ta đồng tâm hiêp lực e rắng còn chưa đủ huống hồ là bây giờ mọi người lại giận dỗi nhau.
Câu nói này của Hoắc Vũ
Hoàn chỉ là cảm khái nói ra mà thôi. Tuy không chỉ đích danh là ai,
nhưng mọi người trong lòng đều hiểu rõ.
Lâm Tuyết Trinh ngượng ngập nói:
– Đều là tại tam ca cả, khi không vô duyên vô cớ lấy muội ra nói đùa.
Hoắc Vũ Hoàn không nói gì thêm mà chỉ xua tay :
– Thôi tất cả hãy đi nghỉ đi !
Đợi cho mọi người đi hết, chỉ còn lại một mình La Vĩnh Tường. Hoắc Vũ Hoàn lúc ấy mới nghiêm giọng nói:
– Ngày mai về việc bố trí người, đệ định an bày cho cửu muội và Lâm cô nương như thế nào ?
La Vĩnh Tường đáp:
– Cửu muội xưa nay vẫn đi theo đại ca. Còn Lâm cô nương vì phải nhận ra
chân tướng của hung thủ, cho nên tất nhiên cả hai đều đi Lão Nha lãnh…
Hoắc Vũ Hoàn lắc đầu bảo:
– Như vậy không được. Tốt nhất là nên tách hai người họ ra. Để một người
đi Lão Nha Lãnh, còn một người ở lại trong nông trang này.
La Vĩnh Tường trầm ngâm:
– Nhưng mà để ai lại mới được chứ ?
– Lâm cô nương trên người có mối huyết thù của sư phụ ? Vì vậy không thể không đi được ? Chỉ còn cách là để cửu muội ở lại…
Nhưng sự việc này đệ phải hết sức khéo léo gỉi thích cho cửu muội rõ là: Bất
luận như thế nào người ta cũng chỉ là khách, còn chúng ta ngược lại vẫn
là huynh muội.
– Tại sao đại ca không đích thân đi nói với cửu muội ?
Hoắc Vũ Hoàn thở ra một tiếng:
– Nếu như ta nói với cửu muội, nhất định cô ấy sẽ hiểu lầm ngay. A ! Nỗi
khổ tâm của ta là, cửu muội vĩnh viễn sẽ không bao giờ tha thứ.
Nói đến đây Hoắc Vũ Hoàn chợt nhớ đến những lời trò chuyện với Lâm Tuyết
Trinh khi cả hai thám thính Nguyệt Quậc sơn trang mà giật mình. Nếu mai
này thâu nhận thêm Lâm Tuyết Trinh, chắc cái tên Hoàn Phong Thập Bát hay Thập Cửu e rằng không còn nữa.
La Vĩnh Tường chợt buông một tiếng thở dài:
– Được rồi ! Hay là để đệ nói với cửu muội cho.
Hoắc Vũ Hoàn đưa hai tay ra đặt lên vai của La Vĩnh Tường, nhìn thẳng vào mắt gã nói:
– Tam đệ ! Chỉ có một mình đệ là hiểu được ta, cũng chỉ có một mình đệ
mới có thể giúp những việc khó cho ta. Lần này đi Lão Nha Lãnh, lỡ như
có xảy ra chuyện chẳng lành, đệ nhớ hãy thay ta chăm sóc cho cửu muội.
La Vĩnh Tường ngạc nhiên:
– Đại ca ! Huynh…
Hoắc Vũ Hoàn cười cười nói:
– Ta chỉ nói là “lỡ như” chứ đâu phải nhất định sẽ xảy ra. Đã biết rằng
nếu như không nghĩ xa ắt có buồn gần. Ý của ta là nếu như có một ngày
nhị đệ bỏ đi xuất gia, không màng đến những việc trong cốc nữa. Đến khi
ấy tất cả mọi việc nặng nhọc trong cốc dồn hết lên vai của đệ.
La Vĩnh Tường đột nhiên cảm thấy mũi cay cay, xúc động:
– Không ! Giả sử thật sự có việc rủi ro xảy ra. Đệ cũng không thiết gì muốn sống…
Và hơn nữa Thiết muội nhất định sẽ theo đại ca trước, đệ biết rõ cửu muội
đối với đại ca như thế nào. Không chịu để ai chăm sóc cho cô ấy ngoài
đại ca ra đâu !
Hoắc Vũ Hoàn vội cắt ngang, lắc đầu cười:
– Xem đệ kìa ! Chúng ta chỉ là tùy tiện nói chơi, đệ hà tất phải tỏ ra khẩn trương như vậy chứ.
La Vĩnh Tường nghẹn ngào:
– Nhưng mà… cường địch đang ở trước mặt, đại ca đừng nên nói những lời không may như vậy.
Hoắc Vũ Hoàn lại cười:
– Được ! Không nói thì không nói. Bây giờ chúng ta bàn sang chuyện khác vậy.
Hoắc Vũ Hoàn cố ý ngưng lại một lúc lâu, để đợi cho La Vĩnh Tường từ từ bình tĩnh lại.
Sau đó Hoắc Vũ Hoàn tiếp:
– Về hành tung của Miêu Phi Hổ, đệ đã phái người đi thăm dò tin tức hay chưa ?
La Vĩnh Tường trả lời:
– Đệ đã phái người đi rồi, nhưng vẫn chưa có tin hồi báo. Theo như tiểu
đệ suy đoán, Miêu Phi Hổ còn ở đâu đó gần Lan Châu để nghe ngóng. Chứ
lão ta chưa hề trở về Yến Sơn.
– Đệ chắc chắn tin tức về trận quyết chiến lần này nhất định có thể truyền đến tai lão ?
– Chỉ cần tin này có thể truyền đến tai hung thủ, thì nhất định có thể
truyền đến tai Miêu Phi Hổ. Cho dù hắn không nghe không biết, tên hung
thủ mạo danh kia cũng sẽ tìm cách thông báo cho lão ta.
– Lỡ như
trước ngày hai mươi tám lão vẫn không đến nông trang này. Mà đợi đến
ngày hai mươi chín lão mới trực tiếp lên Lão Nha Lãnh. Như thế thì kế
hoạch chúng ta bày ra là vô ích hay sao ?
La Vĩnh Tường khẳng định:
– Không bao giờ. Mục đích của Miêu Phi Hổ là muốn đoạt lấy số châu báu,
còn đối với trận quyết chiến giữa Hoắc Vũ Hoàn thật và giả, lão không
bao giờ xem nặng.
Cho dù lão có ý định đến Lão Nha Lãnh xem thử,
thì cũng phải đến nông trang Đơn gia trước. Huống hồ chúng ta đã có giao ước tại Lão Nha Lãnh. Thì theo ý đệ, lão sẽ nghĩ đến chuyện là, sự
phòng ngự tại nông trang Đơn gia sẽ bị suy yếu đi. Có được cơ hội tốt
như vậy, chẳng lẽ lão chịu bỏ qua hay sao ?
Hoắc Vũ Hoàn tươi cười nói:
– Nếu đệ đã tính như vậy thì ta yên tâm. Chúng ta phải giữ chân Miêu Phi
Hổ trước, rồi mới dốc toàn lực đối phó với tên hung thủ giả danh. Nếu
không lão sẽ gây ra phiền phức cho chúng ta và đồng thời có thể dẫn đến
thất bại.
La Vĩnh Tường tiếp:
– Đại ca không cần phải lo
lắng. Trừ phi Miêu Phi Hổ không đến. Bằng không chỉ cần lão vừa xuất
hiện cách Tây Khuynh sơn trong vòng một trăm dặm, chúng ta sẽ phát hiện
ra ngay.
Hoắc Vũ Hoàn gật đầu hài lòng:
– Tốt ! Sáng sớm mai chúng ta còn phải đi Lão Nha Lãnh. Vậy bây giờ cũng nên đi nghỉ sớm đi.
Cả hai liền trở về phòng mình, rồi tắt đèn lên giường ngủ. Nhưng kỳ thật
mỗi người vẫn đeo đuổi theo một ý nghĩ riêng, cho nên họ không sao chợp
mắt được.
Địa hình của ngọn núi Lão Nha Lãnh
phảng phất giống như ngọn Tây Khuynh sơn. Núi tuy không cao nhưng thẳng
dốc từ Đông sang Tây. Tựa như là cả ngọn núi đã bị sập xuống một nửa
vậy.
Chính vì thế mà nhìn từ xa, mọi người đều có cảm giác đấy là một con quạ khổng lồ đang đứng.
Bên phía đông của ngọn núi là một vách đá thẳng đứng cao trên một trăm
trượng, không hề có một con đường nào thông lên đỉnh núi cả. Ngược lại,
bên phía tây sườn núi hơi lài lài và đó cũng là lối duy nhất để lên được đến đỉnh núi. Nhưng hai bên phải và trái của lối này, lại có hai ngọn
núi nhỏ trấn giữ ở hai bên.
Nhiều năm về trước, ở trên chót vót
của đỉnh núi về phía Đông có một ngôi cổ tự nhưng đến nay đã bị bỏ hoang phế. Nóc ngôi cổ tự chưa bị đổ sập, còn phía trước và sau thì cỏ dại đã mọc um tùm.
Hiện tại, những cỏ dại ở xung quanh và bên trong
ngôi cổ tự đã được dọn sạch. Mái nóc của ngôi chánh điện và lầu để cái
trống vốn vẫn còn nguyên vẹn nhưng La Vĩnh Tường đã hạ lệnh cho người
giật sập nó đi. Duy nhất chỉ có lầu chuông là còn nguyên vẹn mà thôi.
Hoắc Vũ Hoàn ngạc nhiên hỏi:
– Những cỏ hoang dọn đi là phải rồi. Nhưng còn mái nóc của ngôi chánh điện và lầu trống tại sao phải giật sập đi chứ ?
La Vĩnh Tường đáp:
– Đây chính là một phần rất trọng yếu trong kế hoạch. Trong khi đại ca và người giả mạo kia quyết đấu, đương nhiên tên hung thủ ấy sẽ tìm một nơi ẩn nấp gần đó để quan sát. Bây giờ chúng ta giật sập chánh điện và lầu
để trống khiến cho tên hung thủ không có chỗ để ẩn thân, chỉ còn ngôi
lầu chuông là nơi lý tưởng nhất. Như vậy há chẳng phải hắn tự chui đầu
vào lưới của ta hay sao ?
Nói đoạn La Vĩnh Tường dắt Hoắc Vũ Hoàn đi sang lầu chuông và vừa hướng dẫn vừa giải thích:
– Cái chuông ở đây đã được mang đi chỉ còn giá chuông mà thôi. Dưới lầu
lại không có cầu thang. Nếu tên hung thủ muốn nhìn trộm tình hình của
hiện trường quyết đấu, hắn phải leo lên trên cái giá chuông…
Trên giá chuông chúng ta đã có bố trí sẵn độc châm, chỉ cần tay hắn chạm
phải những độc châm, thì hắn không thể phóng ra ám khí hình cá. Đến lúc
ấy phục binh của ta sẽ đồng loạt xuất hiện, cắt đứt đường rút lui của
hắn. Chừng ấy hắn dù có cánh cũng chẳng bay được.
Hoắc Vũ Hoàn vừa nghe vừa gật đầu:
– An bày như vậy rất là chu đáo. Nhưng trên đầu châm tốt nhất là đừng dùng chất kịch độc, vì chúng ta còn phải bắt sống hắn.
La Vĩnh Tường đáp:
– Chất độc trên đầu châm chỉ là thứ độc khiến cho tay hắn cứng đơ lại tạm thời, không thể phóng ám khí chứ không hề gây thiệt mạng cho hắn.
Lâm Tuyết Trinh đứng một bên chêm vô:
– Chúng ta còn chuẩn bị sẵn một cái lưới lớn tại con đường xuống núi.
Trên cái lưới có những móc câu đã được tẩm thuốc mê. Chì cần hắn dám
tới, nhất định sẽ không thoát được Lão Nha Lãnh này.
Hoắc Vũ Hoàn không nghe vì đang suy nghĩ, một lúc sau mới bảo:
– Tên hung thủ kia hành tung rất bí mật, và lâu nay hắn vẫn chú ý đến hành tung của chúng tạ..
Do đó ta nghĩ, lần này hắn nhất định sẽ đến Lão Nha Lãnh trước để thăm dò
quan sát. Như vậy những bố trí của chúng ta có thể qua mắt được hắn
không ?
La Vĩnh Tường trả lời:
– Đại ca cứ yên tâm. Cho dù hắn có đến trước quan sát và phát hiện ra chúng ta đã bố trí sẵn ở trên đỉnh núi, thì tuyệt đối cũng không nghĩ rằng là để đối phó với hắn…
Dừng lại một chút, La Vĩnh Tường tiếp:
– Huống hồ những độc châm được giấu trên giá chuông, đợi đến ngay ngày đó chúng ta mới bố trí, như thế hung thủ làm sao biết được.
Những
lời giải thích này tuy Hoắc Vũ Hoàn cũng nhận thấy không có chỗ nào sơ
hở. Nhưng trong lòng Hoắc Vũ Hoàn vẫn có cảm giác e ngại là sẽ xảy ra
chuyện chẳng lành.
Hoắc Vũ Hoàn cảm thấy rằng có điểm nào đó vẫn còn chưa được thoa? đáng nhưng lại không tìm ra chỗ gút mắc đó là ở đâu.
Ngay lúc này, có một bóng người lướt nhanh đến, đó là Yến Tử Trần Bằng.
Trần Bằng là người có khinh công cao nhất trong Hoàn Phong Thập Bát Kỳ. Bởi
vậy, công việc của gã là chuyên về phụ trách liên lạc tin tức trong
bang. Mọi người vừa trông thấy gã đến là biết ngay ở nông trang đã có
chuyện.
Hoắc Vũ Hoàn liền lên tiếng hỏi:
– Có tin tức gì không ?
Trần Bằng có vẻ phấn khởi đáp:
– Tam ca quả nhiên dự đoán như thần, Kế dụ địch đã bắt đầu có hiệu quả.
Hoắc Vũ Hoàn vẫn chưa hiểu:
– Đệ nói rõ ra xem ?
– Trưa hôm nay đã có tin tức báo về là đã phát hiện ra người ngựa của
Miêu Phi Hổ ở gần Ô Thử sơn. Bọn chúng đang thẳng tiến hướng về nộng
trang Đơn gia.
Hoắc Vũ Hoàn “ồ” lên một tiếng. Tinh thần bỗng nhiên phấn chấn, thần sắc tươi tỉnh trở lại, quay sang La Vĩnh Tường:
– Thật không thể ngờ, tin tức lại có thể được truyền nhanh đến thế.
La Vĩnh Tường vội hỏi:
– Phát hiện được bọn chúng vào lúc nào ?
Vào khoảng đêm qua. Nhưng vì ban đêm không tiện việc thả bồ câu. Bởi lẽ đó, sáng hôm nay tin tức mới được chuyển đến.
– Tổng cộng chúng có baonhiêu người ngựa ? Và có phải do chính Miêu Phi Hổ đích thân thống lãnh ?
– Hình như. bọn chúng có khoảng năm mươi tên và do đích thân Miêu Phi Hổ
chỉ huy. Ngoài Miêu Phi Hổ và Phi Thiên độc lâu Âu Nhứt Bằng ra, toàn bộ đều là thủ hạ tinh nhuệ của Yến Sơn tam thập lục trại.
La Vĩnh Tường cười đắc ý nói:
– Rất tốt ! Đến càng nhiều càng đỡ gây ra phiền hà.
Lâm Tuyết Trinh bỗng nhiên lên tiếng:
– Chúng ta mau trở về nông trang chuẩn bị đi !
Hoắc Vũ Hoàn gật đầu nói:
– Nhị đệ và tứ đệ Ở lại đây tiếp tục trông coi việc bố trí. Còn thất đệ
trở về trước thông báo cho các huynh đệ phải cẩn thận giám sát bọn
chúng. Phải luôn luôn báo cáo hướng đi của đối phương và nhớ đừng để
Miêu Phi Hổ phát hiện được.
Trần Bằng dạ một tiếng rồi quay lưng phóng người đi.
Hoắc Vũ Hoàn cũng dẫn La Vĩnh Tường, Mạnh Tôn Ngọc và Lâm Tuyết Trinh lập tức rời khỏi Lão Nha Lãnh.
Khi trở về nông trang họ nhận được thêm hai mật hàm nữa.
Trong mật hàm viết là người ngựa của Yến Sơn đã đến gần sông Thao Hà. Sáng
nay bọn chúng đã dừng lại ở đó, đến bây giờ vẫn chưa tiếp tục tiến về
phía trước.
Hoắc Vũ Hoàn xem xong mật hàm liền hỏi:
– Đây là do duyên cớ gì ? Chẳng lẽ đã xảy ra biến cố rồi sao ?
La Vĩnh Tường chậm rãi nói:
– Không cần phải nôn nóng, chúng ta đợi thêm vài bức mật hàm nữa xem tình hình có gì thay đổi không.
Sáng sớm ngày hôm sau lại có bồ câu đưa thư tới.
Trong thư viết là: Hôm qua, trời vừa tối, Miêu Phi Hổ liền cho bọn thủ hạ
xuất phát lên đường. Đến khi trời gần sáng, bọn chúng đã đến gần Lâm Hạ, Miêu Phi Hổ cho dựng doanh trại ở bên ngoài thành. Chỉ phái thám tử vào thành hỏi thăm xem vị trí nông trang Đơn gia ở đâu. Hiện giờ bọn chúng
vẫn án binh bất động.
Hoắc Vũ Hoàn xem xong bức mật hàm xong cười:
– Hoá ra bọn chúng cũng sợ bị lộ tông tích, mới dùng cách đêm đi ngày nghỉ.
La Vĩnh Tường nói:
– Nếu bọn chúng cứ đi theo cách đó, vào ngày hai mươi bảy có thể sẽ tiến
vào Tây Khuynh sơn. Và thời gian hành động của bọn chúng nhất định vào
đêm ngày hai mươi tám. Như vậy sự việc hoàn toàn đúng theo kế hoạch của
chúng ta đã vạch ra.- Rủi như bọn chúng không thuận lợi trong việc tìm
kiếm toà sơn cốc này thì sao ?
La vĩnh Tường cười:
– Không hề có chuyện đó. Tiểu đệ đã có bố trí sẵn người ở dọc đường, giả làm
dân địa phương phụ trách việc dẫn đường cho bọn chúng. Khi nào bọn chúng vào đến tận hòn núi ở phía sau, lúc ấy mới xem như họ đã hoàn thành
trách nhiệm.
Sau đó tin tức được liên tục chuyển đến: Người ngựa
Yến Sơn, ngày hai mươi sáu dừng lại tại Hàn gia chuẩn bị thêm lương khô. Đêm hai mươi bảy toán đi đầu đã tiến vào Tây Khuynh sơn. Sau đó đóng
doanh trại ở trong hoang sơn, và phái người đi khắp nơi thám thính…
Miêu Phi Hổ hùng cứ tại Yến Sơn, đồng thời lão cũng là minh chủ cuả bọn lục
lâm năm tỉnh miền phiá Bắc. Bởi vậy lão vô cùng tự cao tự đại và thường
thích phô trương thế lực của mình.
Ngôi lều cuả lão cũng không
giống cuả bọn thủ hạ. Xung quanh lều được phủ bằng vải đen, còn trên nóc lều là vải đỏ. Bên trong có đặt một cái ghế được bọc bằng da hổ.
Đương nhiên làm như vậy lão không những tỏ ra mình là kẻ hào hoa, mà còn cho
thiên hạ biết uy vũ và khí phái cuả một kẻ tướng lãnh.
Bình thường, trời cứ chạng vạng là trong doanh trại cuả Miêu Phi Hổ đèn đuốc sàng trưng lên.
Nhưng hôm nay thì hoàn toàn khác hẳn. Lão hạ lệnh cho tất cả mọi người không
được đốt đèn, không được lên tiếng và ngay cả lều của lão cũng không
được ngoại lệ.
Mười mấy cái lều được dựng ở trong một khu rừng.
Nhưng không hề nghe thấy một tiếng người, không hề nhìn thấy một ánh đèn nào. Chỉ có ánh sáng của loại binh khí là soi rõ gương mặt của họ mà
thôi.
Bốn năm chục tên cao thủ đều đã ăn no và khí giới cũng đã
được sẵn sàng. Chỉ đợi Miêu Phi Hổ hạ lệnh là có thể lập tức xuất phát.
Tuy thế Miêu Phi Hổ vẫn ngồi yên không nhúc nhích ở trước cửa lều. Toàn
thân lão mặc hắc bào, trên lưng có mang cặp Ô Kim song kích.
Phi
Thiên độc lâu Âu Nhứt Bằng thì hay đứng, ngẩng đầu nhìn trời dáng vẻ
dường như rất là đang sốt ruột. Cuối cùng lão không nhịn được nữa, liền
lên tiếng:
– Miêu lão đại ! Còn chờ gì nữa ? Tây Khuynh sơn tổng cộng rộng lớn chỉ có bằng này, chúng tạ..
Miêu Phi Hổ đột nhiên đưa tay lên cản lại:
– Im lặng !
Lời nói vừa dứt thì đã thấy hai tên hắc y đại hán xuất hiện trước mặt.
Cả hai tên liền cúi người hành lễ Miêu Phi Hổ. Tên đại hán bên trái liền lên tiếng:
– Hồi báo chủ nhân. Đã phát hiện ra ánh đèn ở phía Tây Nam. Khoảng cách từ đây đến đó chừng bốn dậm
Tên đại hán bên phải tiếp lời:
– Phía sau khu rừng này có một con đường. Nhưng đã bị cây lớn và những
tảng đá chắn ngang lối đi. Trên con đường còn có dấu chân ngựa, dấu này
thì còn mới khoảng độ ba bốn ngày trở lại.
Miêu Phi Hổ gật đầu nhè nhẹ:
– Có phát hiện đối phương bố trí gì hay không ?
Gã đại hán bên phải đáp:
– Không có. Tiểu nhân phụng mệnh cấp thời trở về hồi báo, nên chưa dám thâm nhập vào trong.
Miêu Phi Hổ lại hỏi:
– Có con đường nào đi vòng qua đó không ?
Tên đại hán kia lại trả lời:
– Không có một con đường nào cả, nhưng nếu đi vòng theo dốc núi phía dưới thì rất tiện lợi.
Miêu Phi Hổ xua tay mỉm cười nói:
– Rất tốt, vậy các ngươi hãy đi trước dẫn đường. Truyền lệnh của ta, tất
cả mọi người không được cưỡi ngựa, mà chỉ đi bộ mà thôi.
Hai tên đại hán liền vái chào một lượt, lập tức rút lui ra ngoài.
Âu nhứt Bằng hớn hở:
– Tiểu đệ sẽ phụ trách việc mở đường, còn mọi người hãy đi theo sau.
Miêu Phi Hổ không tán đồng mà cũng không ngăn cản. Lão chỉ xua xua tay rồi đứng dậy.
Cả bọn vừa ra khỏi khu rừng, quả nhiên liền nhìn thấy phía sau khu rừng có một con lộ, đã bị nhiều cây to và những tảng đá lớn chặn ngang.
Con đường này một bên là rừng, còn một bên là ngọn núi nhỏ. Trên con đường
lại được ch6át đầy đá và thân cây. Nếu như không quan sát thật cẩn thận, quả thật khó mà phát hiện ra được nó.
Âu Nhứt Bằng cười nói:
– Xem ra Hoàn Phong Thập Bát Kỳ đã hết đường rồi. Bọn chúng bày ra cách nguỵ trang như thế này có ích lợi gì chứ…
Ngừng lại một chút, hắn tiếp:
Chúng ta không cần phải đi đường vòng, mỗi người vác một thân cây, khiênng
một tảng đá, không bao lâu thì sẽ dọn sạch được con đường.
Dứt lời, hắn liền khiêng một thân cây lên bước đi.
Miêu Phi Hổ đột nhiên quát lớn:
– Mau bỏ xuống cho ta !
Âu Nhứt Bằng không khỏi ngạc nhiên hỏi:
– Miêu lão đại ! Ngươi…
Miêu Phi Hổ trầm giọng lạnh lùng :
– Ta bảo ngươi hãy đặt thân cây xuống và quay trở về chỗ cũ. Ngưoi có hiểu hay không ?
Âu Nhứt Bằng nghe thì nghe, nhưng vẫn không hiểu tại sao phải làm như vậy. Lão luống cuống nói:
– Việc này… việc này…
Dương Phàm liền vội bước lên vài bước, thấp giọng:
– Miêu lão đại không muốn làm kinh động đến đối phương, để tránh bọn
chúng sẽ có cảnh giác. Âu huynh hãy mau đặt thân cây xuống đi.
Lúc này Âu Nhứt Bằng mới hiểu ra, liền ném thân cây xuống đất một cái bịch.
Trong đêm khuya giữa hoang sơn, tiếng thân cây rơi xuống, vang ra một tiếng động chả khác gì tiếng sấm nổ trên trời.
Miêu Phi Hổ giận quá hét lớn:
– Đồ ngu xuẩn.
Lão chưa dứt lời thi đã nghe dưới chân núi trước mặt ó người lớn giọng quát hỏi:
– Đêm đã khuya, còn ai vào trong núi đó ?
Tất cả mọi người đều thất kinh chuẩn bị ứng chiến.
Nhưng Miêu Phi Hổ đã xua tay ra hiệu cho đồng bọn không được vọng động. Một mặt lão hất hàm ra hiệu cho Dương Phàm.
Dương Phàm hiểu ý liền lên tiếng:
– Là ta đây.
Người kia hỏi tiếp:
– Là lão Tống trở về phải không?
Dương Phàm đáp:
– Đúng vậy.
Miệng vừa trả lời, tay lão cũng đã lấy từ trong người ra ba cây phi tiêu, và cùng lúc bước về phía dốc núi trước mặt.
Đoạn đường bị chận này đúng ngay vào chỗ khúc quanh dưới chân núi. Cho nên
Dương Phàm chỉ có thể nghe được tiếng nói chứ không thể thấy được người
kia nấp ở đâu.
Ai ngờ lão vừa mới bước lên trên dốc núi, người kia đã quát lớn:
– Đứng lại ! Ngươi thật sự là lão Tống ?
Dương Phàm bình tĩnh đáp:
– Chẳng lẽ là giả mạo hay sao ? Nếu như ngươi không tin thì đến đây xem cho rõ.
Người kia trả lời:
– Ngươi hãy nói ra khẩu lệnh hôm nay trước đi. Nếu nói đúng ta sẽ cho ngươi qua.
Dương Phàm không biết phải trả lời ra làm sao, liền vội quay đầu lại nhìn Miêu Phi Hổ.
Ai ngờ, chính Miêu Phi Hổ cũng lúng túng chả biết tính như thế nào. Bí
quá, lão liền vẫy tay ra hiệu cho bọn cao thủ chuẩn bị ám khí, đợi thời
cơ sẽ ra tay.
Bây giờ, Dương Phàm đành phải giả vờ kéo dài thời gian để chờ phía đối phương sơ xuất, lão cười lớn nói bậy bạ đôi câu:
– Người mình mà cũng cần khẩu lệnh hay sao chứ ? Thấy mặt sẽ biết thôi, hà tất còn cố ý làm khó dễ.
Chưa dứt câu lão đã phóng mình lướt nhanh qua phía dốc núi.
Thân hình lão vừa chuyển động, thì đồng thời dưới chân núi phía trước mặt
cũng có một bóng người vọt nhanh ra. Hiển nhiên là người kia đã phát
giác ra tình hình bất lợi, nên chuẩn bị đào tẩu.
Dương Phàm quýnh lên lạc cả giọng:
– Đánh !
Chân lão còn chưa chấm đất, cả ba ngọn phi tiêu đã được phóng ra.
Lão vừa ra tay, lập tức bốn năm chục tên cao thủ phía sau cũng đồng loạt
xuất thủ. Trong chốc lát, phi tiêu ám khí đủ lại bay đầy trời chẳng khác nào ong bị vỡ tổ. Tất cả đều nhắm vào bóng đen mà bay tới.
Người kia lúc này đang ở trên cây, vội hừ lên một tiếng thả mình xuống mặt
đất. Sau đó hắn thi triển khinh công đào tẩu theo lối con đường mòn.
Miêu Phi Hổ lập tức vẫy tay hét lớn:
– Đuổi theo !
Vừa được lệnh đầu đảng, những tên cao thủ của Tam Thập Lục trại lập tức ồ ạt vòng qua dốc chân núi đuổi theo bóng đen.
Bóng kia dáng chạy có hơi khập khiễng. Chạy được khoảng mười trượng, bóng
đen quay đầu lại nhìn. Tuy bọn người của Yến Sơn đuổi sát phía sau,
nhưng vẫn không sao đuổi kịp.
Chỉ quẹo qua mấy khúc quanh, bóng dáng của người kia đã mất hút.
Dương Phàm chợt ra hiệu cho cả bọn dừng lại và lên tiếng:
– Người này khinh công thật là cao, không giống như đã bị thương. Lẽ nào đối phương cố ý phái hắn đến đây để dụ bọn ta hay sao ?
Miêu Phi Hổ trầm ngâm giây lát, lắc đầu:
– Trên đường chúng ta toàn là đêm đi ngày nghỉ, đương nhiên không thể nào lộ hành tung được. Nếu như Hoắc Vũ Hoàn có ý dụ địch, hắn đâu có cần
phải cắt đứt con đường…
Đang bàn tán, đột nhiên cả bọn nhìn thấy ở phía khu rừng trước mặt một đốm lửa bay vút lên không.
Âu Nhứt Bằng vọt miệng kêu:
– Nhất định tên vừa rồi đã mang thương tích nặng, chạy không nổi nữa, nên mới nấp vào trong rừng phát hoa? tiêu làm ám hiệu thông báo cho đồng
bọn biết chúng ta đã xâm nhập vào căn cứ của chúng.
Miêu Phi Hổ căm phẫn giậm chân ra lệnh:
– Nếu là như vậy, sớm muộn gì chúng ta cũng phải sống mái với Hoắc Vũ
Hoàn một phen. Chuyến này chúng ta nhất định sẽ không trở về bằng hai
bàn tay không. Tất cả mọi người lập tức men theo con đường mòn đuổi theo cho đến tận nơi. Mau
Âu Nhứt Bằng thấy Miêu Phi Hổ tán đồng lời
nói của mình, trong lòng lão vô cùng mừng rỡ. Bỗng chốc, tinh thần lão
phấn chấn trở lại, lập tức xông lên đi đầu.
Thế rồi cả bọn cùng
nhau cắm đầu đuổi theo một đoạn nữa. Lúc này, từ xa đã có thể nhìn thấy
bức hàng rào gỗ ở bên ngoài miệng cốc.
Âu Nhứt Bằng hớn hở cao giọng gọi:
– Anh em ơi ! Đã đến tận hang ổ của bọn chúng rồi. Ai muốn phát tài hãy mau theo ta.
Kỳ thật, không cần đợi lão lên tiếng, bọn cao thủ của Yến Sơn cũng đã nhìn thấy hàng rào gỗ kia. Hơn nữa bọn chúng còn nhìn thấy bóng đen hồi nãy
vừa mới chạy vào phía bên trong hàng rào.
Âu Nhứt Bằng liền xách
binh khí xông đến trước cửa hàng rào. Đột nhiên lão nghe thấy những
tiếng “vút ” rồi từ bên trong một loạt tên bay ra.
Đừng tưởng Âu
Nhứt Bằng tính tình lỗ mãng và nóng nảy mà xem thường võ công của lão.
Vừa nghe tiếng tên bay, thân hình đồ xộ của lão liền lăn một vòng ra
sau, đồng thời đưa binh khí lên múa mấy vòng.
Hơn mười mấy cây ám tiễn đều rơi xuống đất hết.
Bọn xạ tiễn bên trong hình như nhắm thấy rằng kháng cự không nổi, vôi vàng ném hết cung tên rồi tháo chạy lấy thân.
Âu Nhứt Bằng xông nhanh đến trước, vung đao chém bung cửa ra. Cả bọn ở phía sau lập tức tràn vào trong
Miêu Phi Hổ rút cặp Ô Kim song kích ra quát lớn:
– Nghe nói ở nông trang này chỉ có một thông lộ duy nhất. Bây giờ mọi
người hãy thừa thắng xông lên, đừng để cho bọn chúng có cơ hội trở tay.
Bọn cao thủ Yến Sơn nhất tề dạ lớn rồi tiến nhanh vào trong sơn cốc.
Vừa vòng qua cánh rừng rậm ở bên ngoài miệng cốc, quả nhiên bọn chúng nhìn
thấy Thiết Liên Cô trong tay đang cầm trường kiếm, hối thúc hai tên hán
tử khiêng một cái rương sắt, đang vội vã tháo chạy ra phía sau gian nhà
gỗ.
Âu Nhứt Bằng hai mắt bỗng nhiên sáng rỡ lên, hét lớn:
– Nữ tặc ! Chạy đâu cho thoát. Mau để cái rương lại cho Phật gia
Thiết Liên Cô không hề đếm xỉa đến lão, mà chỉ lo hối thúc hai tên hán tử mau mau khiêng cái rương chạy miết.
Khi cả bọn Miêu Phi Hổ đuổi theo ra đến phía sau gian nhà gỗ, thì không còn nhìn thấy bóng dáng Thiết Liên Cô đâu nữa mà chỉ nghe tiếng heo kêu
phát ra từ phía chuồng súc vật ở phía sau hậu viện.
Âu Nhứt Bằng đảo mắt nhìn quanh rồi ngạc nhiên hỏi:
– Người đâu ? Tại sao không thấy ?
Một tên trại chủ của Yến Sơn chạy đến trước cửa chuồng súc vật nhìn vào. Đột nhiên hắn kêu lên:
– Ở đây có một con đường hầm…
Miêu Phi Hổ giậm chân nói:
– Thôi rồi, trong cốc này nhất định còn có một lối ra khác bí mật. Tất cả hãy chia nhau đi xem thử.
Tên trại chủ kia cũng có chút ít am hiểu về những cơ quan bí mật. Bởi vậy
hắn vội vàng lao vào bên trong chuồng súc vật tiến vào trong đường hầm.
Chỉ một lát sau, tên trại chủ quay trở ra hồi báo:
– Quả nhiên bên dưới có một thông đạo bí mật, được xây dựng rất là rộng lớn. Có thiết kế cửa sắt và ẩn tàng các cơ quan khác.
Miêu Phi Hổ liền cắt ngang lời gã:
– Cánh cửa sắt có đóng hay là không ?
Tên trại chủ trả lời:
– Vẫn chưa đóng. Bên trong thông đạo vẫn còn nhìn thấy ánh đèn và nghe cả tiếng bước chân nữa.
Âu Nhứt Bằng liền xen vào:
– Nhất định là tên nữ tặc khiêng cái rương kia chưa chạy được bao xa. Chúng ta không mau đuổi theo còn chờ đợi gì nữa ?
Nói xong lão liền phi thân vào trong đường hầm.
Dương Phàm vội nắm áo lão kéo lại và bảo:
– Đừng vội lỗ mãng. Trong thông đạo có thể bọn chúng đã mai phục sẵn. Nếu đuổi theo như vậy e rằng quá nguy hiểm…
Âu Nhứt Bằng không đợi cho lão nói hết, liền vội cắt ngang:
– Chúng ta đến đây là vì mục đích gì ? Không vào bên trong chẳng lẽ đứng
đây nhìn ả kia mang số châu báu đi hay sao ? Nếu như ngươi sợ thì cứ
việc đứng ở đây. Còn bọn ta thì nhất định phải đuổi theo.
Không cần đợi cho Dương Phàm biện bạch, lão đưa tay gạt Dương Phàm ra, rồi cúi người chui vào trong đường hầm.
Miêu Phi Hổ dường như cũng sợ Âu Nhứt Bằng sẽ nuốt hết một mình số châu báu trong rương, nên vẫy tay hạ lệnh:
– Chui vào !