Đọc truyện Chỉ Cưng Chiều Thái Tử Phi Xấu Xí – Chương 10: Đến phủ nhận lỗi
Sau nửa canh giờ, xe ngựa liền dừng ở trước Tướng phủ, Thủy Nguyệt Hoa vô cùng không vui buông Vân Liên Nhược ra: “Ta rất muốn cứ như vậy mà mang về nàng về Phủ Thái tử.”
“Được rồi, có thời gian bản tiểu thư sẽ đến Phủ Thái tử chơi.” Vân Liên Nhược nhảy xuống xe ngựa. Lại nán lại với hắn một chút, chỉ sợ hắn ngay cả mình đang cửa chính cũng không biết.
Vân Liên Nhược nhìn xe ngựa của Thủy Nguyệt Hoa rời đi, lúc này mới xoay người đi vào Tướng phủ.
“Tiểu thư, Tướng gia dặn là sau khi ngài về thì hãy đến thư phòng một chuyến.” Vân Liên Nhược vừa trở về liền gặp được Tề thúc.
“Tề thúc, thúc có biết phụ thân tìm ta là có chuyện gì không vậy?” Vân Liên Nhược vừa đi vừa hỏi.
Tề thúc lắc đầu nói: “Sau khi trở về Tướng gia lâm triều trở về thì vào thư phòng, vẫn chưa có đi ra.”
“Được rồi, ta đã biết, ta sẽ tự đi qua đó.”
Trong sân viện mà Vân Hải Phong ở, có đủ loại trúc, đập vào mắt đều là màu xanh. Cây trúc, là một trong tứ quân tử (*), là loại hoa của người quân tử, ó phẩm giá bất phàm. Trong “Tuế hàn tam hữu” (**), trúc cũng có ở trong đó. Mỗi khi gió mùa thu lướt qua, mùa đông lạnh lẽo buông xuống thì cây trúc vẫn xanh biếc không hề sợ cái lạnh như cũ. Đó là một loại vẻ đẹp giản dị. Vân Liên Nhược nghĩ một chút, trước đây Vân Hải Phong trồng một rừng trúc như vậy có phải ám chỉ đời này của ông sẽ không khuất phục, không nhún nhường bất kỳ ai phải không.
(*) Tứ quân tử bắt nguồn từ: Mai, lan, trúc, cúc là đề tài quen thuộc trong hội họa Trung Quốc. Bốn chủng loại này đều có tính cách cao nhã. Mai nở vào mùa đông và xuân, chịu đựng lạnh lẽo. Lan kiều diễm mảnh mai, hương thơm thâm trầm. Trúc ngay thẳng, vô tâm, đầy tiết tháo. Cúc trải sương giá mà chẳng héo hon, có ý chí thách đố thiên nhiên. Thế nên các văn nhân Trung Quốc ái mộ mà đặt tên cho bốn loại này là Tứ quân tử.
Mai, lan, trúc, cúc bước vào hội họa vì chúng hàm hữu ý vị tượng trưng văn học, tiêu biểu đức hạnh của người quân tử. Tre trúc là biểu tượng của mẫu người quân tử bởi loài cây này tuy cứng mà vẫn mềm mại, đổ mà không gẫy, rỗng ruột như tinh thần an nhiên tự tại, không mê đắm quyền vị, vật chất. Và cũng như một người quân tử, tre và hoa tre chết đứng chứ không rũ xuống như những loài hoa khác. Đó là hình ảnh hiếm thấy giữa đất trời.
Vì lẽ ấy, văn nhân đời sau thường lấy trúc để biểu đạt tình cảm, ý chí của cá nhân mình, bởi họ xem trúc là loài cây tượng trưng cho sự Thanh cao, Khí tiết, Kiên trinh của người đàn ông.
=> Suy ra mọi người có thể từ đó mà đoán được tính cách của Vân Hải Phong phụ thân của Vân Liên Nhược.
(**)Nguyên Nhược Can, hoạ gia đời Tống cũng rất thích vẽ Tùng, Trúc , Mai , thường xưng là Tuế hàn tam hữu (Ba người bạn mùa đông)
Vòng qua hành lang uốn lượn, Vân Liên Nhược đi tới trước thư phòng, cửa phòng đang mở rộng, có thể nhìn thấy Vân Hải Phong đang ngồi ở trước bàn viết.
“Phụ thân, người tìm con có chuyện gì vậy?” Vân Liên Nhược hỏi thẳng.
“Nhược Nhi con lại đây xem cái này một chút đi.” Vân Hải Phong đưa cho Vân Liên Nhược một cái thiệp mời màu đỏ. Vừa mở ra liền nhìn thấy ngày thành thân được viết ở bên trong. Là ngày mười lăm tháng tư, cách thời gian bây giờ là mười ngày, Thái tử thành thân là việc lớn, không nên gấp như vậy.
“Phụ thân, lão hoàng đế làm như vậy là có ý gì vậy?” Vân Liên Nhược khép thiệp mời lại, ngồi ở cạnh bàn viết.
“Ngày thành thân là do Thái tử điện hạ chọn, phụ thân chỉ là muốn hỏi con một chút, xem con có ý kiến gì không? Bây giờ tình hình trong triều không được ổn cho lắm.” Mặc dù Hoàng thượng đã sớm lập Thái tử, nhưng không có nghĩa là các Hoàng tử và những Vương gia khác sẽ không tranh giành.
Ngày thành hôn là Nguyệt chọn sao, hôm nay lúc trở về sao hắn không tự nói với nàng chứ? Là quên mất hay là cố ý không nói đây?
“Mười ngày thì mười ngày, con tin là hắn có thể chuẩn bị tốt.” Gả sớm hay gả muộn cũng đều phải gả đi, nếu như nàng đã nhận định Thủy Nguyệt Hoa, thì nàng sẽ không trốn tránh.
Vân Hải Phong nhạy cảm phát hiện Vân Liên Nhược khác với thường ngày. Trước kia, nói đến chuyện xuất giá, nàng luôn không thèm để ý, hôm nay, cũng nói đến chuyện xuất giá nhưng mà trên mặt của nàng lại xuất hiện nụ cười. Mặc dù không thể hiện rõ, nhưng Vân Hải Phong vẫn có thể nhìn ra được.
“Nhược Nhi, hình như con không có ghét bỏ mối hôn sự này thì phải?”
Vân Liên Nhược suy nghĩ một chút, liền gật đầu một cái.
“Thời gian đúng là trôi qua nhanh quá, đảo mắt một cái mà nữ nhi của mình lại sắp sửa xuất giá.” Vân Hải Phong cảm khái, trong giọng nói có chút vui mừng.
“Ha ha, cho dù xuất giá, nữ nhi cũng vẫn là nữ nhi của phụ thân mà.” Vân Liên Nhược đi đến bên cạnh ông, ôm lấy cánh tay ông làm nũng. Ở trước mặt của phụ thân, nàng cũng chỉ là đứa nhỏ chưa hề trưởng thành mà thôi.
“Con đó! Sau này gả cho Thái tử, phải sửa lại tính tình đó, bây giờ, có rất nhiều người đang chờ để bắt được nhược điểm của Thái tử. Thái tử điện hạ có địa vị rất cao ở trong lòng của dân chúng, nhưng Thái tử lại không có nhà mẫu thân ở phía sau để chống đỡ, một khi mà nhược điểm của Thái tử lọt vào trong tay của người có ý đồ xấu, thì Thái tử sẽ gặp phải nguy hiểm đó. Trước đây không lâu, Hoàng thượng triệu Minh vương điện hạ, Minh vương nắm giữ trong tay binh sĩ ở biên cảnh phương Bắc. Còn về phần của Duệ Vương điện hạ, Hoàng thượng luôn âm thầm nâng đỡ hắn, hơn nữa còn có Phủ An Bình Hầu ở phía sau lưng Thục phi. Tâm tư của Hoàng thượng làm cho người ta khó nắm bắt được, ngày thì nói không được phép nhưng sau đó lại thay đổi giống như thời tiết vậy. Phụ thân thật sự không muốn con gả vào hoàng thất.” Vân Hải Phong nói một ít tình hình trong triều đình cho nàng nghe.
“Phụ thân yên tâm, con không có việc gì, nói không chừng Thái tử cũng không phải vô hại giống như người khác nhìn thấy đâu.” Thủy Nguyệt Hoa là một nam nhân giống như hồ ly vậy, người trong thiên hạ đều bị hắn lừa hết rồi.
Phụ thân và nhi nữ hai người hàn huyên một lúc lâu, khi Vân Liên Nhược trở lại Thanh Liên Các thì đã là giờ thân (từ 15h đến 17h).
Khoảng một lúc sau, Tề thúc báo lại: “Tiểu thư, phu nhân của An Bình Hầu dẫn Lãnh tiểu thư tới bái phỏng, nói là muốn gặp tiểu thư.” Tề thúc vô cùng khó hiểu, tiểu thư nhà mình đâu có tham gia yến hội gì, cũng không có mở tiệc mời ai, phu nhân với tiểu thư của phủ An Bình Hầu làm sao lại tới đây?
Vân Liên Nhược dựa vào ghế mây màu vàng, nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Tề thúc. Lãnh Ngưng Tuyết vì sao lại đến đây, không phải đã quá rõ ràng sao? Hoàng đế ném vấn đề này lại cho Thục phi, Thục phi không muốn có mâu thuẫn với người nhà mẫu thân, lại ném vấn đề lại cho nàng. Lãnh Ngưng Tuyết nói xấu nàng, thì phải do nàng đến xử phạt vậy mà cũng nghĩ ra được sao, thật sự là tính kế rất tốt nha.
“Tề thúc, ngươi đi nói cho các nàng, bản tiểu thư nói là, đưa một vạn lượng đến Tướng phủ, gọi là tiền vỗ về trái tim phải chịu oan uổng của bản tiểu thư thì chuyện hôm nay bản tiểu thư sẽ coi như chưa từng xảy ra. Nếu không, ta tin là Thái tử điện hạ sẽ chủ trì công đạo cho bản tiểu thư.”
“Tiểu thư, hôm nay tiến cung đã xảy ra chuyện gì sao?” Vẻ mặt của Tề thúc lộ ra vẻ lo lắng.
“Cũng không có chuyện gì lớn, Lãnh Ngưng Tuyết vu khống nói ta đẩy nàng ấy xuống hồ, bây giờ tới cửa nhận lỗi đó. Ngươi đi ra đuổi các nàng ấy về đi.” Vân Liên Nhược đang nói đến chuyện xảy ra trong cung mà không có một chút cảm giác khó chịu nào.
“Vâng.” Tề thúc lên tiếng trả lời rồi lui xuống.
Trong đại sảnh, phu nhân của An Bình Hầu và Lãnh Ngưng Tuyết đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau, chờ Vân Liên Nhược đến đây. Chờ một lúc, vẫn không có nhìn thấy người đâu, Lãnh Ngưng Tuyết lại càng thêm oán hận, hận ý đối với Vân Liên Nhược càng sâu.
“Tuyết Nhi, những gì nương dạy con, con đều quên hết rồi sao?” Phu nhân của An BÌnh Hầu mắng.
“Nương, ta không có quên.” Tạm thời nàng phải kiên nhẫn, sau này tìm được cơ hội nàng phải trả lại gấp bội.
Lại qua thời gian một ly trà nhỏ (khoảng 15 phút đấy mọi người), Tề thúc về tới đại sảnh.
“Quản gia, Liên Nhược tiểu thư đâu?” Phu nhân của An Bình Hầu không nhìn thấy người mình cần tìm, lập tức mở miệng hỏi.
“Bẩm phu nhân, tiểu thư nhà ta nói, quý phủ phải chuẩn bị một vạn lượng đưa tới, vỗ về trái tim phải chịu oan uổng của nàng thì chuyện xảy ra ngày hôm nay, nàng sẽ xem như chưa từng xảy ra.” Tề thúc tỉ mỉ quan sát phản ứng của các nàng.
“Một vạn lượng, sao nàng ta không đi cướp luôn đi?” Lãnh Ngưng Tuyết kêu lên, một vạn lượng không phải là con số nhỏ, Vân Liên Nhược thật sự có công phu của sư tử ngoạm.
“Tiểu nhân chỉ là thay tiểu thư truyền lời mà thôi.”
“Quản gia, hãy đi mời Liên Nhược tiểu thư ra đây, bản phu nhân có chuyện muốn nói với nàng.” Lúc này sắc mặt của phu nhân An Bình Hầu cũng có chút giận dữ, bình thường, không có ai dám làm nàng ta mất mặt như vậy.
“Trước đó tiểu thư có dặn là, nếu như phu nhân không muốn bỏ ra một vạn lượng, thì ngày mai, nàng sẽ đi tìm Thái tử điện hạ tới để chủ trì công đạo cho nàng.
“Nương, chúng ta đi. Cần gì phải ở đây để cho mình bị ăn hiếp như vậy, bản tiểu thư không tin, nàng ta có thể làm gì được ta.” Lãnh Ngưng Tuyết kéo phu nhân của An Bình Hầu rời khỏi.
Ra đến đại sảnh, Lãnh Ngưng Tuyết nhanh chóng đi khỏi Tướng phủ. Trên xe ngữa, phu nhân của An Bình Hầu nhìn Lãnh Ngưng Tuyết, không biết phải làm gì lắc đầu một cái, nữ nhi tính tình như thế nào nàng là người rõ ràng nhất, chuyện này sợ là không thể giống như dự tính mà giải quyết êm đẹp được rồi.
Sự thật, Lãnh Ngưng Tuyết cũng không có suy nghĩ gì tốt lành, bây giờ nàng đã bị ghen tị, oán hận lấp đầy trong suy nghĩ. Nàng chỉ có một suy nghĩ duy nhất là Vân Liên Nhược nhất định phải biến mất khỏi thế giới này.