Đọc truyện Chỉ Còn Lại Hai Người – Chương 12
Khi lũ chó sói bắt đầu tru, nàng lăn người qua 1 bên trùm chăn quanh đầu và cố không lắng nghe. Nàng kẹp ngón tay vào giữa 2 hàm răng và cắn mạnh để cho khỏi khóc, để cho khỏi có cảm tưởng lạc lõng và cô đơn, và để cho nàng khỏi van nài Cooper ôm nàng trong lúc ngủ.
Cooper ngồi im 1 cách hoàn toàn như 1 người thợ săn trong tư thế chờ 1 con nai. Bất động, chân duỗi ra, khuỷu tay tựa lên 2 đầu gối mở rộng, ngón tay ôm lấy cằm, đôi mắt anh ta đăm đăm nhìn người không hề nhấp nháy.
Đó là cảnh tường đầu tiên Rusty trông thấy khi nàng thức dậy sáng hôm sau. Nàng không che giấu được nỗi ngạc nhiên, nhưng cố không giật nảy mình. Ngay lúc ấy nàng nhận thấy bức màn nàng đã khéo léo sáng chế và treo quanh giường đêm hôm trước đã bị giựt xuống. Tắm chăn đang nằm ở chân giường.
Nàng ngẩng đầu lên và bực tức vén tóc khỏi mặt.
– Anh đang làm gì vậy?
– Tôi cần nói chuyện với cô.
– Về chuyện gì?
– Tuyết đã rơi cả tấc trong đêm qua.
Nàng nhìn kỹ bộ mặt lầm lỳ của anh trong 1 lúc, rồi nói bằng 1 giọng đầy bực dọc.
– Nếu anh muốn xây người tuyết, anh cứ làm 1 mình đi.
Đôi mắt của anh vẫn không dao động, cho dù nàng có thể bảo rnặt anh đang tự kềm chế 1 cách buồn bã khi anh chỉ muốn bóp cổ nàng.
– Việc tuyết rơi rất quan trọng – anh bình tĩnh nói – 1 khi mùa đông đến đây các cơ may thoát nạn của chúng ta sẽ trở nên vô cùng ít ỏi.
– Tôi hiểu điều đó – nàng trả lời bằng 1 giọng nghiêm túc phù hợp với nhận xét của anh – điều tôi không hiểu được là tại sao vấn đề đó lại có vẻ nghiêm trọng như thế vào đúng phút giây này.
– Bởi vì trước khi chúng ta cùng nhau trải qua 1 ngày nữa, chúng ta cần phải hiểu rõ rằng 1 điều, và đề ra 1 số nguyên tắc cơ bản. Nếu chúng ta sẽ bị cầm chân ở đây suốt mùa đông – xem ra rất có khả năng như thế – thì chúng ta phải có 1 sự thông cảm về mấy việc.
Nàng liền ngồi dậy nhưng vẫn giữ tấm chăn lên tới tận cằm.
– Chẳng hạn?
– Chẳng hạn không đay nghiến nhau nữa. – cặp lông mày của anh nhíu lại gần nhau với 1 vẻ khiển trách thực sự nghiêm túc – tôi sẽ không chịu đựng nổi cái kiểu trẻ con của cô.
– Ồ, thế sao? – nàng dịu dàng hỏi.
– Không, không đâu. Cô không phải là 1 đứa bé. Cô đừng nên hành động như 1 cô bé con.
– Anh thì có quyền sỉ nhục tôi, còn tôi thì có nhiệm vụ phải chìa má khác ra, chứ gì?
Lần đầu tiên, anh quay mặt đi, rõ ràng buồn nản:
– Có lẽ tôi không nên thốt ra những lời như ngày hôm qua.
– Đúng, đáng lẽ anh không nên như thế. Tôi không biết những ý tưởng hắc ám nào đã được anh nuôi dưỡng trong đầu óc anh, nhưng anh đừng đổ trách nhiệm cho tôi về việc đó.
Anh giày vò 1 bên râu mép.
– Tôi đã điên lên vì cô.
– Tại sao?
– Chủ yếu bởi vì tôi… tôi không thích cô lắm. Nhưng… tôi vẫn muốn ngủ với cô. và với từ “ngủ” tôi không ngụ ý chỉ nằm ngủ.
Nếu anh tát vào mặt nàng, chắc là nàng không ngạc nhiên hơn. Đôi môi của nàng bỗng hé mở hít vào 1 hơi, nhưng anh không để cho nàng có thời giờ nói bất cứ lời nào.
– Bây giờ không phải là lúc nói quanh co hoặc huỵch toẹt ra, phải không?
– Phải – nàng khàn giọng đáp.
– Tôi hy vọng cô có thể hiểu sự chân thật của tôi.
– Vâng.
– Hay lắm, thừa nhận điểm này. Chúng ta bị cuốn hút vào nhau về mặt thể chất. Nói 1 cách thẳng thông, chúng ta muốn làm tình với nhau. Điều đó chẳng có ý nghĩa gì, nhưng đó là 1 sự thực.
Ánh mắt của Rusty hạ xuống vế nàng. Anh chờ đợi cho tới lúc sự kiên nhẫn của anh cạn kiệt mới nói tiếp:
– Phải không?
– Phải cái gì? – xin cô cứ nói rõ ra.
– Tôi thừa nhận cả 2 điểm.
Anh thở ra 1 hơi dài.
– Được rồi, cứ cho là như thế, và cứ cho là làm như thế là không phải, cũng như cứ cho là chúng ta sắp trải qua 1 mùa đông hết sức dài, chúng ta đang có 1 số vấn đề cần phải giải quyết. Cô đồng ý chứ?
– Đồng ý.
– Trước hết, chúng ta sẽ ngưng việc sỉ nhục nhau.
Đôi mắt màu nâu đỏ của nàng ban cho anh 1 cái nhìn lạnh nhạt trong lúc anh hằn học nói tiếp:
– Tôi nhìn nhận tôi có lỗi về chuyện đó nhiều hơn cô. Chúng ta hãy hứa từ nay trở đi sẽ không có lời lẽ sỉ vả nhau nữa.
– Tôi hứa.
Anh gật đầu.
– Thời tiết sẽ là kẻ thù của chúng ta. 1 thời tiết khủng khiếp. Nó sẽ đòi hỏi tất cả sự chủ ý và năng lực của chúng ta. Chúng ta không thể phí sức vào việc chống cự lẫn nhau. Sự sống sót của chúng ta tuỳ thuộc vào sự sống chung. Sự minh mẫn của chúng ta tùy thuộc vào việc hành động 1 cách ôn hòa.
– Tôi đang nghe anh nói đây.
Anh dừng lại 1 lát để tập trung tư tưởng.
– Theo tôi nghĩ, vai trò của chúng ta cẩn phải theo đúng truyền thống.
– Anh là Tarzan, còn tôi là Jane.
– Đại loại như thế. Tôi sẽ cung cấp thực phẩm. Cô sẽ lo việc nấu nướng.
– Như anh đã nói rõ ra 1 cách hết sức sống sượng, tôi không phải là 1 đầu bếp giỏi.
– Cô sẽ xoay sở giỏi hơn.
– Tôi sẽ cố gắng.
– Cô đừng nên phật lòng nếu tôi có ý khuyên nhủ cô.
– Thế thì anh đừng có những nhận xét móc họng về sự bất tài của tôi. Tôi giỏi trong nhiều việc khác.
Mắt anh nhìn xuống môi nàng.
– Tôi không thể cãi điều đó.
Sau 1 lúc lâu im lặng, anh như bừng tỉnh dậy.
– Tôi không trông mong cô có lời nói nhún nhường với tôi.
– Tôi cũng không trông mong đối xử như thế với tôi. Tôi chỉ muốn đảm đương được phần việc của mình.
– Tôi sẽ giúp cô giữ cho căn lều và áo quần của chúng ta luôn sạch sẽ.
– Cảm ơn anh.
– Tôi sẽ chỉ dẫn cho cô bắn chính xác hơn để cho cô có thể tự vệ khi tôi đi xa.
– Đi xa? – nàng yếu ớt hỏi, có cảm giác tấm thảm dưới chân nàng vừa bị kéo đi.
Anh nhún vai.
– Nếu trò chơi chấm dứt, nếu dòng suối đóng băng toàn bộ, có lẽ tôi phải đi tìm thực phẩm.
Nàng sẽ phải đương đầu với nỗi sợ hãi và khiếp đảm những lúc nàng phải ở lại trong lều 1 mình, không chừng trong nhiều ngày. Ngay cả 1 Cooper thô tục và có thái độ lăng mạ còn hơn chẳng có Cooper.
– Và đây là điểm quan trọng nhất – anh nói và đợi cho đến khi thấy nàng tập trung chú ý, cho đến khi đôi mắt bối rối của nàng chăm chú nhìn anh trở lại anh mới vừa nói tiếp vừa vỗ lên ngực anh – tôi là người chỉ huy. Chúng ta không nên trêu chọc nhau. Đây là 1 tình thế sinh tử. Có lẽ cô đã biết rất nhiều điều về ngành địa ốc và các lối sống sang trọng của những người giàu có và nổi tiếng ở Clifornia. Nhưng ở đây thì tất cả kiến thức đó chẳng có 1 chút giá trị gì. Trên địa bàn của cô, cô có thể làm bất cứ điều gì cô thích. Nhưng ở đây, cô phải nghe lời tôi.
Nàng cảm thấy tức tối vì hàm ý của anh là phạm vi chuyên môn của nàng không còn hữu ích bên ngoài Beverly Hills.
– Theo tôi còn nhớ thì tôi đã không cố chiếm đoạt vị trí của anh với tư cách 1 nhà cung cấp hùng hổ.
– Tôi biết. Trong chốn hoang dã này không có vấn đề bình quyền giữa 2 giới tính.
Anh đựng lên và bất chợt trong thấy cái chăn nằm dưới chân giường.
– 1 điều nữa, không cần tấm màn che ngớ ngẩn này nữa. Căn lều quá nhỏ và chúng ta sống quá gần nhau nên không cần phải làm trò bẽn lẽn như thế. Chúng ta đã trông thấy nhau khi ở trần. Chúng ta đã chạm vào thân hình nhau. Không còn gì bí mật nữa. Vả lại…
Anh vừa lướt mắt qua người nàng vùa nói tiếp:
– Nếu tôi muốn cô hết mức chịu đựng thì không 1 tấm chăn nào có thể ngăn cản được tôi. Và nếu trong tâm trí tôi có ý muốn cưỡng bức cô thì tôi đã làm việc đó từ lâu lắm rồi.
Ánh mắt của họ gặp nhau và không rời nhau. Cuối cùng, anh quay lưng lại:
– Đã đến lúc cô nên dậy. Tôi đã bắt đầu pha cà phê.
Sáng hôm ấy món bánh lúa mạch ngon hơn ngày hôm trước. Tối thiểu nó không dính vào vòm miệng như 1 miếng bánh mì kẹp bơ lạc cũ 1 ngày. Nó chỉ được nêm 1 chút muối và đường. Cooper ăn ngấu nghiến từng miếng 1 mà vẫn không khen nàng 1 tiếng nào.
Nàng không cảm thấy bị xúc phạm vì nàng đã bị 1 lần. Việc anh không sao phê bình được cũng có giá trị tương đương với 1 lời khen ngợi. Họ chỉ hứa sẽ không có lời lẽ sỉ vả nhau mà không hứa trút cho nhau những lời tâng bốc.
Anh đi ra ngoài sau bữa điểm tâm và lúc anh trở vào để ăn bữa trưa với bánh bích quy và soup đóng hộp, anh đã tự làm cho mình 1 đôi giầy tuyết băng gỗ tươi và cây nho khô bện lại. Anh buộc chúng vào đôi giầy ống và bước nện gót quanh căn lều rồi làm 1 đôi tương tự cho nàng.
– Đôi giầy này sẽ giúp ta dễ dàng hơn nhiều lúc vượt qua khe núi từ đây cho đến con sông.
Anh trải qua buổi chiều cách xa căn lều. Nàng dọn dẹp mọi thứ, nhưng công việc nội trợ chỉ mất không quá nửa tiếng đồng hồ. Sau đó nàng không biết làm gì khác ngoại trừ bồn chồn trong lòng cho tới lúc nàng trông thấy anh ngoài khung cửa sổ khi trời đã nhá nhem tối, đang tiến tới căn lều 1 cách khó khăn với đôi giầy tuyết tự làm.
Nàng vội vàng ra cổng để chào anh với 1 tách cà phê nóng và 1 nụ cười thăm dò, cảm thấy hơi ngớ ngẩn vì đã quá vui mừng khi trông thấy anh trở về bình an vô sự.
Cởi đôi giày tuyết ra và tựa chúng vào bức tường bên ngoài căn lều, anh nhìn nàng với vẻ kỳ lạ và tiếp lấy tách cà phê.
– Cảm ơn – anh vừa nói vừa quan sát nàng qua làn hơi nước dâng bốc lên trong lúc anh uống 1 hớp.
Nàng chợt nhận thấy trong lúc anh giữ cái tách trên môi, đôi môi của anh nứt nẻ và 2 bàn tay rỉ máu đỏ tươi mặc dầu anh vẫn luôn luôn mang găng da cừu mỗi lần đi ra ngoài. Nàng định bày tỏ sự ái ngại nhưng lại thôi. Bài thuyết trình sáng hôm nay của anh đã khiền nàng chán nản mọi thứ ngoại trừ việc khoan nhượng lẫn nhau.
– Có gì khả quan ở ngoài suối không? – nàng hỏi.
Anh gật đầu xuống phía cái giỏ đựng cá vốn là của 2 cha con Gawrylow.
– Giỏ đầy ắp. Chúng ta sẽ bỏ 1 số ra ngoài để cho đông lại và để dành cho những ngày tới không thể đi xuống khe núi. Ngoài ra chúng ta còn phải đổ đầy nước vào các thùng chứa phòng lúc bơm nước đông cứng.
Nàng gật đầu, mang giỏ cá vào bên trong, hãnh diện vì cái mùi thơm phức từ món thịt hầm. Nàng đã nấu món này với thịt bò sấy khô trong kho đồ hộp. Mùi thơm tràn đầy căn lều. Cooper ăn 2 bát đầy và nhận xét công việc ngay hôm nay của nàng bằng 2 tiếng “khá ngon” lúc kết thúc bữa ăn.
Mấy ngay sau cũng theo cung cách đó. Anh làm các công việc lặt vặt của anh. Nàng làm việc của nàng. Anh giúp đỡ nàng trong công việc của nàng. Nàng giúp lại anh trong công việc của anh. Họ nhã nhặn với nhau 1 cách dè dặt, nếu không muốn nói là xa cách 1 cách nhã nhặn.
Nhưng trong khi họ có thể lấp đầy những ngày ngắn ngủi bằng công việc, thì các buổi tối lại dường như dài vô tận. Trời tối rất sớm. Thoạt tiên mặt trời lặn xuống bên dưới hàng cây và ném khu vực chung quanh lều vào bóng tối, khiến cho những công việc lặt vặt ở bên ngoài trở nên quá liều lĩnh và bắt buộc họ phải ở trong nhà.
Ngay lúc mặt trời bị chân trời nuốt chửng, bóng tối đã ập đến, cho dù vẫn còn chính thức buổi chiều. Sau khi họ ăn tối và rửa chén dĩa xong, họ chỉ còn ít việc để làm. Các công việc ở bên trong nhà không có đủ để cho họ bận rộn và cách bịêt nhau. Họ không có việc gì để làm ngoại trừ nhìn chằm chằm vào ngọn lửa và tránh nhìn vào nhau – 1 điều cần có sự tập trung cao độ đối với cả đôi bên.
Lượng tuyết rơi đầu tiên chảy tan ngày hôm sau, nhưng đêm kế tiếp tuyết lại rơi và tiếp tục cả ban ngày. Do nhiệt độ của đều đặn xuống thấp và tuyết bay mù mịt, Cooper quay trở về lều sớm hơn thuong lệ, làm cho buổi tối càng dài thêm đến mức không thể chịu đựng nổi.
Rusty, với đôi mắt đảo qua lại như 2 quả lắc, quan sát anh trong lúc anh lướt dọc theo chiều dài của căn lều như 1 con heo bị nhốt trong lồng. 4 bức tường khiến cho nàng cảm thấy ngột ngạt, và sự bồn chồn của anh chỉ càng làm cho nàng thêm bực tức. Khi nàng bắt gặp anh cào lên cằm, điều mà nàng để ý anh cứ làm liên tục, nàng hỏi cộc lốc:
– Gì vậy?
Anh liền xoay người tựa hồ đang hăm hở gây sự và vui mừng vì cuối cùng có nàng đã mở màn với anh
– Với gì?
– Với anh?
– Cô muốn nói gì thế?
– Tại sao anh cứ cào lên cằm?
– Bởi vì nó ngứa.
– Ngứa?
– Râu. Nó đang ở giai đoạn ngứa.
– Anh cứ cào mãi khiến tôi cũng phải khó chịu.
– Phải chịu thôi.
– Nếu nó ngứa tại sao anh không cạo sạch đi?
– Bởi vì tôi không có dao cạo.
– Tôi…
Nàng đột ngột ngừng lại khi nàng chợt nhận ra rằng mình sắp sửa thú nhận 1 điều. Rồi, nhận thấy đôi mắt của anh nheo lại 1 cách nghi ngờ, nàng nói tiếp 1 cách ngổ ngáo:
– Tôi có 1 cái. Tôi đã mang theo và giờ đây tôi dám cá anh sẽ vui mừng vì điều đó.
Rời khỏi chiếc ghế bên cạnh lò sưởi, nàng bước tới cái kệ nàng để các thứ trang điểm. Nàng trân trọng giữ gìn chúng như 1 người keo kiệt giữ gìn túi đựng các đồng tiền bằng vàng. Nàng mang lại cho Cooper 1 lưỡi dao cạo bằng nhựa. Ngoài ra còn có 1 món khác.
– Anh hãy bôi lên môi đi – nàng vừa nói vừa đưa cho anh ống son bóng – tôi thấy môi anh bị nứt nẻ.
Anh lấy ống son từ tay nàng và vặn cho thỏi son ló ra ngoài. Anh có vẻ định bình luận mấy lời, nhưng vẫn không nói gì. Nàng bật cười khi thấy anh tô son 1 cách vụng về. Khi anh tô xong, anh đưa ống son đã đậy nắp trả lại cho nàng. Nàng liền đưa cây dao cạo cho anh.
– Xin cứ tự nhiên.
– Cám ơn cô.
Anh trở ngược lưỡi dao cạo trong tay và nghiên cứu kỹ từ mọi phía rồi hỏi:
– Cô chưa thoa nước rửa tay gì chứ?
Nàng liền đưa 2 bàn tay lên. Chúng như bàn tay anh, bàn tay nàng đã bị tàn phá bởi gió, nước và lạnh.
– Anh xem chúng có vẻ vừa được thoa nước rửa tay hay chưa?
Anh rất ít khi mỉm cười với nàng đến nỗi giờ đây tim nàng se lại khi anh mỉm 1 nụ cười với nàng. Rồi, như do phản xạ tự nhiên, anh nắm lấy 1 bàn tay của nàng và hôn nhẹ lên từng ngón tay với đôi môi đã được lớp son bóng làm mềm.
Bộ râu mép của anh gây nên cảm giác nhột nhột nơi ngón tay nàng. Và trong 1 sự tương quan hoàn toàn vô lý, nó cũng gây nhột cả cổ nàng. Ruột gan nàng như đảo lộn tất cả.
Đột nhiên nhận thức được việc mình đã làm, anh buông bàn tay nàng ra.
– Sáng mai tôi sẽ dùng con dao.
Rusty không muốn anh bỏ tay nàng ra. quả thực, nàng cảm thấy muốn lật bàn tay lại và bao phủ hàm râu cùng đôi môi anh trong lòng bàn tay của nàng. Nàng muốn có cái cảm giác được râu và môi anh vuốt ve nơi nhạy cảm đó. Tim nàng đập mạnh đến nỗi nàng phải khó khăn lắm mới nói được.
– Tại sao không cạo râu ngay bây giờ?
– Không có gương. Râu dày như thế này, chắc là tôi sẽ tự làm rách mặt.
– Tôi sẽ cạo râu cho anh.
Tới 1 lúc lâu không 1 ai nói gì, khoảng cách ngắn ngủi giữa 2 người tràn đầy 1 thứ đòi hỏi thân xác. Rusty không biết sự thôi thúc đó xuất phát từ đâu. Nó hiện ra thình lình chẳng từ 1 nơi nào cả và nàng đã hành động theo nó trước khi nghĩ tới – – có lẽ bởi vì đã nhiều ngày qua họ từng đụng chạm vào nhau với nhiều lý do. Nàng chợt có cảm giác thiếu thốn. Như cơ thể khao khát 1 thức ăn nhất định trong lúc đang cần vitamin và chất khoáng nàng da vô tình biểu lộ niem ao uoc được chạm vao người anh.
– Thôi – Cooper đồng ý với 1 giọng cóc cần.
Giờ đây anh đã chấp thuận lời đề nghị của nàng, nàng chẳng còn nhút nhát, chống 2 tay bên lưng.
– Thế thì tại sao anh không ngồi ở nơi kia bên 1 cái bàn và tôi sẽ mang đồ đến đó.
– Anh hãy lật cổ ao ra va nhét 1 cái khăn vào bên trong – nàng nói qua phía trên vai trong lúc nàng rót nước từ ấm đặt trên lò vào 1 cái chậu nông. Nàng kéo 1 chiếc ghế lại gần anh và đặt cái chậu và con dao cạo trên mặt ghế. Nàng cũng lấy cục xà bông cua nàng trên kệ xuống, và thêm 1 cái khăn.
– Trước hết tôi phải nhúng ướt cái này – anh vừa nói vừa nhúng cái khăn vào chậu nước nóng, và chửi thề khi cố vắt cái khăn – oái, chết tiệt thật.
– Nước nóng mà
– Không đánh lừa tôi chứ?
Anh chuyển cái khăn nóng hổi từ tay này sang tay kia, rồi cuối cùng đắp lên phần phía dưới mặt anh và kêu lên the thé. Anh vẫn giữ yên, mặc dầu Rusty không biết anh làm sao có thể chịu đựng được.
– Anh không bị bỏng đấy chứ?
Vẫn không bỏ cái khăn ra, anh nghiêm nghị gật đầu.
– Anh làm thế để cho râu mềm ra, phải không? – nàng hỏi tiếp và anh lại gật đầu – tôi sẽ thử thoa nhiều bọt xà bông.
1 cách thăm dò nàng nhúng 2 bàn tay vào chậu nước nóng và nhặt cục xà bông lên. Cooper quan sát từng cử động của nàng trong lúc nàng chà xà bông giữa 2 bàn tay cho đến khi tay đầy bọt có mùi thơm của hoa kim ngân. Bọt xà bông có vẻ quánh lại trong lòng bàn tay của nàng. Nó chảy lên các ngón tay của nàng, có vẻ khêu gợi, mặc dầu anh không biết chính xác vì lẻ gì.
– Khi nào anh đã sẵn sàng – nàng vừa nói vừa di chuyển ra phía sau anh.
Cooper từ từ thả cái khăn xuống. Cũng từ từ như thế, Rusty giơ tay lên mặt anh. Nhìn xuống anh từ vị trí của nàng ơ bên trên và phía sau anh, những khoảng bằng và những đường gân nhỏ của gương mặt anh có vẻ còn xù xì hơn nữa. Nhưng có 1 vẻ yếu đuối trong lông mi của anh khiến cho nàng có đủ can đảm để đặt lòng bàn tay nàng lên gò má như phủ đầy gai của anh.
Nàng cảm thấy anh trở nên căng thẳng khi nàng chạm vào anh. Thoạt tiên nàng không di chuyển bàn tay, mà vẫn để yên, tựa nhẹ lên má anh, trong lúc nàng chờ xem anh có định nói với nàng đây không phải là 1 ý kiến hay.
Nghĩ kỹ lại quả không phải là 1 ý kiến hay.
Nàng chỉ hỏi ai trong 2 người sẽ thừa nhận điều đó trước và yêu cầu ngừng tiến hành công việc. Nhưng Cooper không nói gì, và nàng không muốn dừng lại, vì vậy nàng bắt đầu xoay chuyển 2 bàn tay trên má anh.
Cái cảm giác do khuôn mặt xồm xoàm gây ra trên lòng bàn tay nàng thật là hấp dẫn. Nàng di chuyển bàn tay để bao quanh khắp nơi và phát hiện xương hàm của anh có đường nét sắc sảo chắc chắn như vẻ ngoài. Cái cằm vuông của anh có 1 chỗ lẹm ở chính giữa. Nàng lướt nhẹ đầu móng tay vào đó, nhưng không xem xét được lâu như nàng muốn.
Nàng di chuyển cả 2 bàn tay cùng 1 lúc để thoa bọt xà phòng xuống tận cổ. Những ngón tay của nàng lướt qua yết hầu của anh tới dưới đáy cổ, nơi đây nàng cảm thấy mạch anh đang đập. Kéo ngón tay trở lên cổ và cằm, nàng bắt gặp 1 môi dưới của anh và phía bên kia là đám râu mép.
Nàng lạnh ngắt cả người và hít vào 1 hơi thở nhanh hy vọng không bị anh nghe thấy.
– Xin lỗi – nàng khẽ nói.
Nàng nhúng tay vào nước để rửa sạch xà phòng. Nàng cúi tới trước và xem xét kỹ công trình của nàng từ 1 góc khác. Có 1 vết xà phòng trên môi dưới của anh và mấy bọt bám vào đám râu mép màu vàng hoe của anh.
Với ngón tay ướt, nàng phẩy nhẹ vết xà phòng khỏi môi anh, rồi chà ngón tay trên râu anh cho den khi không còn bọt.
1 âm thanh nhỏ chợt phát ra từ miệng anh. Rusty lạnh người, nhưng mắt nàng quay nhanh về phía anh.
– Cứ tiếp tục đi – anh làu bàu.
Với bộ mặt 1 phần bị lớp bọt trắng bao phủ, nhất định anh không có vẻ hăm he 1 chút nào. Nhưng đôi mắt của anh sáng quắc lấp lánh trong ánh lửa. Nàng có thể trông thấy những ngọn lửa đang nhảy múa trong đáy mắt anh và chợt thức rõ 1 cảm xúc mãnh liệt mà anh đang cố kiềm chế 1 cách yếu ớt, khiến nàng phải dừng lại phía sau anh 1 lần nữa để cho an toàn.
– Đúng làm đứt da tôi đấy – anh nhắc chừng trong lúc nàng đưa lưỡi dao cạo tới cằm anh.
– Tôi sẽ không làm thế nếu anh chịu ngồi im và im miệng.
– Trước đây cô đã từng làm việc này chưa?
– Chưa.
– Đó là điều tôi e sợ.
Anh ngừng nói trong lúc nàng cạo đại nhát đầu tiên trên má anh.
– Đến lúc này hết sức tốt – nàng dịu dàng nói trong lúc nhúng lưỡi dao vào trong chậu.
Anh lẩm bẩm 1 câu gì đó, cố giữ im miệng nhưng Rusty không nghe rõ điều anh nói. Nàng đang tập trung cao độ vào việc cạo râu cho anh thật sạch mà vẫn không làm đứt da anh. Khi phần dưới của mặt anh đã sạch, nàng buông ra 1 tiếng thở dài nhẹ nhõm và mãn nguyện.
– Mịn màng như mông của 1 em bé.
1 tiếng cười phát ra từ tận trong ngực anh. Rusty chưa bao giờ nghe anh cười thật sự vui vẻ thoải mái như thế. Những tiếng cười hiếm hoi của anh vẫn thường pha lẫn sự thờ ơ.
– Khoan khoác lác đã. Cô chưa xong việc kia mà. Đừng quên cái cổ của tôi đấy. Lạy Chúa, hãy cẩn thận với lưỡi dao đó.
– Nó không bén lắm đâu.
– Đó là loại tồi tệ nhất.
Nàng quậy lưỡi dao trong chậu nước để cho ướt, rồi đặt 1 bàn tay bên dưới cằm anh.
– Anh hay ngửa đầu ra phía sau.
Anh làm theo. Đầu anh tựa mạnh vào ngực nàng, Rusty, không thể cử động trong 1 lúc, vẫn giữ lưỡi dao lơ lửng phía trên cổ anh. Yết hầu của anh nhấp nhô trong lúc anh nuốt 1 cách khó khăn, không chủ tâm. Để cho tâm tri nàng khỏi vương vấn với tư thế của họ, nàng quay sự chú ý sang công việc của minh đang làm, nhưng chỉ khiến mọi việc thêm tồi tệ. Nàng phải nhón chân và nghiêng mình về phía trước để xem cho rõ. Vào lúc nàng cạo sạch cổ anh thì đầu anh kê giữa đôi vú của nàng và cả 2 người đều biết rõ điều đó.
– Xong rồi nàng vừa nói vừa bước lùi lại và buông con dao cạo xuống tựa hồ đó là 1 vật chứng buộc tội duy nhất trong 1 phiên xử án sát nhân.
Anh liền giật cái khăn ra khỏi cổ áo và úp mặt vào đó. Trong 1 hồi lâu như cả nhiều tiếng đồng hồ anh không cử động hoặc thả cái khăn xuống.
– Anh cảm thấy như thế nào? – nàng hỏi.
– Tuyệt. Tuyệt lắm.
Đoạn anh bất thần đứng dậy và ném cái khăn lên ghế. Lấy chiếc áo khoác khỏi cái chốt bên cạnh cửa anh mặc vào, xỏ mạnh 2 cánh tay vào tay áo.
– Anh định đi đâu vậy? – Rusty lo lắng hỏi.
– Ra ngoài.
– Để làm gì?
Anh liếc nhanh nàng với anh mắt chẳng phù hợp với trận bão tuyết đang thổi bên kia cánh cửa mở.
– Hãy tin tôi đi, cô không muốn biết đâu.
Anh tiếp tục cư xử theo cách thất thường như thế cho tới trưa ngày hôm sau. Suốt buổi sáng thời tiết ngăn cản mọi hoạt động của thú vật cũng như con người, vì vậy họ đã bị tuyết cầm chân trong căn lều. Trong phần lớn thời gian, Cooper không biết tới nàng. Nàng phản ứng đúng như thế. Sau mấy lần thử gợi chuyện với anh mà không thành công, nàng bỏ cuộc vào chìm vào 1 sự im lặng ủ rũ tương xứng với anh.
— —— BỔ SUNG THÊM — ——
Khi lũ chó sói bắt đầu tru, nàng lăn người qua 1 bên trùm chăn quanh đầu và cố không lắng nghe. Nàng kẹp ngón tay vào giữa 2 hàm răng và cắn mạnh để cho khỏi khóc, để cho khỏi có cảm tưởng lạc lõng và cô đơn, và để cho nàng khỏi van nài Cooper ôm nàng trong lúc ngủ.
Cooper ngồi im 1 cách hoàn toàn như 1 người thợ săn trong tư thế chờ 1 con nai. Bất động, chân duỗi ra, khuỷu tay tựa lên 2 đầu gối mở rộng, ngón tay ôm lấy cằm, đôi mắt anh ta đăm đăm nhìn người không hề nhấp nháy.
Đó là cảnh tường đầu tiên Rusty trông thấy khi nàng thức dậy sáng hôm sau. Nàng không che giấu được nỗi ngạc nhiên, nhưng cố không giật nảy mình. Ngay lúc ấy nàng nhận thấy bức màn nàng đã khéo léo sáng chế và treo quanh giường đêm hôm trước đã bị giựt xuống. Tắm chăn đang nằm ở chân giường.
Nàng ngẩng đầu lên và bực tức vén tóc khỏi mặt.
– Anh đang làm gì vậy?
– Tôi cần nói chuyện với cô.
– Về chuyện gì?
– Tuyết đã rơi cả tấc trong đêm qua.
Nàng nhìn kỹ bộ mặt lầm lỳ của anh trong 1 lúc, rồi nói bằng 1 giọng đầy bực dọc.
– Nếu anh muốn xây người tuyết, anh cứ làm 1 mình đi.
Đôi mắt của anh vẫn không dao động, cho dù nàng có thể bảo rnặt anh đang tự kềm chế 1 cách buồn bã khi anh chỉ muốn bóp cổ nàng.
– Việc tuyết rơi rất quan trọng – anh bình tĩnh nói – 1 khi mùa đông đến đây các cơ may thoát nạn của chúng ta sẽ trở nên vô cùng ít ỏi.
– Tôi hiểu điều đó – nàng trả lời bằng 1 giọng nghiêm túc phù hợp với nhận xét của anh – điều tôi không hiểu được là tại sao vấn đề đó lại có vẻ nghiêm trọng như thế vào đúng phút giây này.
– Bởi vì trước khi chúng ta cùng nhau trải qua 1 ngày nữa, chúng ta cần phải hiểu rõ rằng 1 điều, và đề ra 1 số nguyên tắc cơ bản. Nếu chúng ta sẽ bị cầm chân ở đây suốt mùa đông – xem ra rất có khả năng như thế – thì chúng ta phải có 1 sự thông cảm về mấy việc.
Nàng liền ngồi dậy nhưng vẫn giữ tấm chăn lên tới tận cằm.
– Chẳng hạn?
– Chẳng hạn không đay nghiến nhau nữa. – cặp lông mày của anh nhíu lại gần nhau với 1 vẻ khiển trách thực sự nghiêm túc – tôi sẽ không chịu đựng nổi cái kiểu trẻ con của cô.
– Ồ, thế sao? – nàng dịu dàng hỏi.
– Không, không đâu. Cô không phải là 1 đứa bé. Cô đừng nên hành động như 1 cô bé con.
– Anh thì có quyền sỉ nhục tôi, còn tôi thì có nhiệm vụ phải chìa má khác ra, chứ gì?
Lần đầu tiên, anh quay mặt đi, rõ ràng buồn nản:
– Có lẽ tôi không nên thốt ra những lời như ngày hôm qua.
– Đúng, đáng lẽ anh không nên như thế. Tôi không biết những ý tưởng hắc ám nào đã được anh nuôi dưỡng trong đầu óc anh, nhưng anh đừng đổ trách nhiệm cho tôi về việc đó.
Anh giày vò 1 bên râu mép.
– Tôi đã điên lên vì cô.
– Tại sao?
– Chủ yếu bởi vì tôi… tôi không thích cô lắm. Nhưng… tôi vẫn muốn ngủ với cô. và với từ “ngủ” tôi không ngụ ý chỉ nằm ngủ.
Nếu anh tát vào mặt nàng, chắc là nàng không ngạc nhiên hơn. Đôi môi của nàng bỗng hé mở hít vào 1 hơi, nhưng anh không để cho nàng có thời giờ nói bất cứ lời nào.
– Bây giờ không phải là lúc nói quanh co hoặc huỵch toẹt ra, phải không?
– Phải – nàng khàn giọng đáp.
– Tôi hy vọng cô có thể hiểu sự chân thật của tôi.
– Vâng.
– Hay lắm, thừa nhận điểm này. Chúng ta bị cuốn hút vào nhau về mặt thể chất. Nói 1 cách thẳng thông, chúng ta muốn làm tình với nhau. Điều đó chẳng có ý nghĩa gì, nhưng đó là 1 sự thực.
Ánh mắt của Rusty hạ xuống vế nàng. Anh chờ đợi cho tới lúc sự kiên nhẫn của anh cạn kiệt mới nói tiếp:
– Phải không?
– Phải cái gì? – xin cô cứ nói rõ ra.
– Tôi thừa nhận cả 2 điểm.
Anh thở ra 1 hơi dài.
– Được rồi, cứ cho là như thế, và cứ cho là làm như thế là không phải, cũng như cứ cho là chúng ta sắp trải qua 1 mùa đông hết sức dài, chúng ta đang có 1 số vấn đề cần phải giải quyết. Cô đồng ý chứ?
– Đồng ý.
– Trước hết, chúng ta sẽ ngưng việc sỉ nhục nhau.
Đôi mắt màu nâu đỏ của nàng ban cho anh 1 cái nhìn lạnh nhạt trong lúc anh hằn học nói tiếp:
– Tôi nhìn nhận tôi có lỗi về chuyện đó nhiều hơn cô. Chúng ta hãy hứa từ nay trở đi sẽ không có lời lẽ sỉ vả nhau nữa.
– Tôi hứa.
Anh gật đầu.
– Thời tiết sẽ là kẻ thù của chúng ta. 1 thời tiết khủng khiếp. Nó sẽ đòi hỏi tất cả sự chủ ý và năng lực của chúng ta. Chúng ta không thể phí sức vào việc chống cự lẫn nhau. Sự sống sót của chúng ta tuỳ thuộc vào sự sống chung. Sự minh mẫn của chúng ta tùy thuộc vào việc hành động 1 cách ôn hòa.
– Tôi đang nghe anh nói đây.
Anh dừng lại 1 lát để tập trung tư tưởng.
– Theo tôi nghĩ, vai trò của chúng ta cẩn phải theo đúng truyền thống.
– Anh là Tarzan, còn tôi là Jane.
– Đại loại như thế. Tôi sẽ cung cấp thực phẩm. Cô sẽ lo việc nấu nướng.
– Như anh đã nói rõ ra 1 cách hết sức sống sượng, tôi không phải là 1 đầu bếp giỏi.
– Cô sẽ xoay sở giỏi hơn.
– Tôi sẽ cố gắng.
– Cô đừng nên phật lòng nếu tôi có ý khuyên nhủ cô.
– Thế thì anh đừng có những nhận xét móc họng về sự bất tài của tôi. Tôi giỏi trong nhiều việc khác.
Mắt anh nhìn xuống môi nàng.
– Tôi không thể cãi điều đó.
Sau 1 lúc lâu im lặng, anh như bừng tỉnh dậy.
– Tôi không trông mong cô có lời nói nhún nhường với tôi.
– Tôi cũng không trông mong đối xử như thế với tôi. Tôi chỉ muốn đảm đương được phần việc của mình.
– Tôi sẽ giúp cô giữ cho căn lều và áo quần của chúng ta luôn sạch sẽ.
– Cảm ơn anh.
– Tôi sẽ chỉ dẫn cho cô bắn chính xác hơn để cho cô có thể tự vệ khi tôi đi xa.
– Đi xa? – nàng yếu ớt hỏi, có cảm giác tấm thảm dưới chân nàng vừa bị kéo đi.
Anh nhún vai.
– Nếu trò chơi chấm dứt, nếu dòng suối đóng băng toàn bộ, có lẽ tôi phải đi tìm thực phẩm.
Nàng sẽ phải đương đầu với nỗi sợ hãi và khiếp đảm những lúc nàng phải ở lại trong lều 1 mình, không chừng trong nhiều ngày. Ngay cả 1 Cooper thô tục và có thái độ lăng mạ còn hơn chẳng có Cooper.
– Và đây là điểm quan trọng nhất – anh nói và đợi cho đến khi thấy nàng tập trung chú ý, cho đến khi đôi mắt bối rối của nàng chăm chú nhìn anh trở lại anh mới vừa nói tiếp vừa vỗ lên ngực anh – tôi là người chỉ huy. Chúng ta không nên trêu chọc nhau. Đây là 1 tình thế sinh tử. Có lẽ cô đã biết rất nhiều điều về ngành địa ốc và các lối sống sang trọng của những người giàu có và nổi tiếng ở Clifornia. Nhưng ở đây thì tất cả kiến thức đó chẳng có 1 chút giá trị gì. Trên địa bàn của cô, cô có thể làm bất cứ điều gì cô thích. Nhưng ở đây, cô phải nghe lời tôi.
Nàng cảm thấy tức tối vì hàm ý của anh là phạm vi chuyên môn của nàng không còn hữu ích bên ngoài Beverly Hills.
– Theo tôi còn nhớ thì tôi đã không cố chiếm đoạt vị trí của anh với tư cách 1 nhà cung cấp hùng hổ.
– Tôi biết. Trong chốn hoang dã này không có vấn đề bình quyền giữa 2 giới tính.
Anh đựng lên và bất chợt trong thấy cái chăn nằm dưới chân giường.
– 1 điều nữa, không cần tấm màn che ngớ ngẩn này nữa. Căn lều quá nhỏ và chúng ta sống quá gần nhau nên không cần phải làm trò bẽn lẽn như thế. Chúng ta đã trông thấy nhau khi ở trần. Chúng ta đã chạm vào thân hình nhau. Không còn gì bí mật nữa. Vả lại…
Anh vừa lướt mắt qua người nàng vùa nói tiếp:
– Nếu tôi muốn cô hết mức chịu đựng thì không 1 tấm chăn nào có thể ngăn cản được tôi. Và nếu trong tâm trí tôi có ý muốn cưỡng bức cô thì tôi đã làm việc đó từ lâu lắm rồi.
Ánh mắt của họ gặp nhau và không rời nhau. Cuối cùng, anh quay lưng lại:
– Đã đến lúc cô nên dậy. Tôi đã bắt đầu pha cà phê.
Sáng hôm ấy món bánh lúa mạch ngon hơn ngày hôm trước. Tối thiểu nó không dính vào vòm miệng như 1 miếng bánh mì kẹp bơ lạc cũ 1 ngày. Nó chỉ được nêm 1 chút muối và đường. Cooper ăn ngấu nghiến từng miếng 1 mà vẫn không khen nàng 1 tiếng nào.
Nàng không cảm thấy bị xúc phạm vì nàng đã bị 1 lần. Việc anh không sao phê bình được cũng có giá trị tương đương với 1 lời khen ngợi. Họ chỉ hứa sẽ không có lời lẽ sỉ vả nhau mà không hứa trút cho nhau những lời tâng bốc.
Anh đi ra ngoài sau bữa điểm tâm và lúc anh trở vào để ăn bữa trưa với bánh bích quy và soup đóng hộp, anh đã tự làm cho mình 1 đôi giầy tuyết băng gỗ tươi và cây nho khô bện lại. Anh buộc chúng vào đôi giầy ống và bước nện gót quanh căn lều rồi làm 1 đôi tương tự cho nàng.
– Đôi giầy này sẽ giúp ta dễ dàng hơn nhiều lúc vượt qua khe núi từ đây cho đến con sông.
Anh trải qua buổi chiều cách xa căn lều. Nàng dọn dẹp mọi thứ, nhưng công việc nội trợ chỉ mất không quá nửa tiếng đồng hồ. Sau đó nàng không biết làm gì khác ngoại trừ bồn chồn trong lòng cho tới lúc nàng trông thấy anh ngoài khung cửa sổ khi trời đã nhá nhem tối, đang tiến tới căn lều 1 cách khó khăn với đôi giầy tuyết tự làm.
Nàng vội vàng ra cổng để chào anh với 1 tách cà phê nóng và 1 nụ cười thăm dò, cảm thấy hơi ngớ ngẩn vì đã quá vui mừng khi trông thấy anh trở về bình an vô sự.
Cởi đôi giày tuyết ra và tựa chúng vào bức tường bên ngoài căn lều, anh nhìn nàng với vẻ kỳ lạ và tiếp lấy tách cà phê.
– Cảm ơn – anh vừa nói vừa quan sát nàng qua làn hơi nước dâng bốc lên trong lúc anh uống 1 hớp.
Nàng chợt nhận thấy trong lúc anh giữ cái tách trên môi, đôi môi của anh nứt nẻ và 2 bàn tay rỉ máu đỏ tươi mặc dầu anh vẫn luôn luôn mang găng da cừu mỗi lần đi ra ngoài. Nàng định bày tỏ sự ái ngại nhưng lại thôi. Bài thuyết trình sáng hôm nay của anh đã khiền nàng chán nản mọi thứ ngoại trừ việc khoan nhượng lẫn nhau.
– Có gì khả quan ở ngoài suối không? – nàng hỏi.
Anh gật đầu xuống phía cái giỏ đựng cá vốn là của 2 cha con Gawrylow.
– Giỏ đầy ắp. Chúng ta sẽ bỏ 1 số ra ngoài để cho đông lại và để dành cho những ngày tới không thể đi xuống khe núi. Ngoài ra chúng ta còn phải đổ đầy nước vào các thùng chứa phòng lúc bơm nước đông cứng.
Nàng gật đầu, mang giỏ cá vào bên trong, hãnh diện vì cái mùi thơm phức từ món thịt hầm. Nàng đã nấu món này với thịt bò sấy khô trong kho đồ hộp. Mùi thơm tràn đầy căn lều. Cooper ăn 2 bát đầy và nhận xét công việc ngay hôm nay của nàng bằng 2 tiếng “khá ngon” lúc kết thúc bữa ăn.
Mấy ngay sau cũng theo cung cách đó. Anh làm các công việc lặt vặt của anh. Nàng làm việc của nàng. Anh giúp đỡ nàng trong công việc của nàng. Nàng giúp lại anh trong công việc của anh. Họ nhã nhặn với nhau 1 cách dè dặt, nếu không muốn nói là xa cách 1 cách nhã nhặn.
Nhưng trong khi họ có thể lấp đầy những ngày ngắn ngủi bằng công việc, thì các buổi tối lại dường như dài vô tận. Trời tối rất sớm. Thoạt tiên mặt trời lặn xuống bên dưới hàng cây và ném khu vực chung quanh lều vào bóng tối, khiến cho những công việc lặt vặt ở bên ngoài trở nên quá liều lĩnh và bắt buộc họ phải ở trong nhà.
Ngay lúc mặt trời bị chân trời nuốt chửng, bóng tối đã ập đến, cho dù vẫn còn chính thức buổi chiều. Sau khi họ ăn tối và rửa chén dĩa xong, họ chỉ còn ít việc để làm. Các công việc ở bên trong nhà không có đủ để cho họ bận rộn và cách bịêt nhau. Họ không có việc gì để làm ngoại trừ nhìn chằm chằm vào ngọn lửa và tránh nhìn vào nhau – 1 điều cần có sự tập trung cao độ đối với cả đôi bên.
Lượng tuyết rơi đầu tiên chảy tan ngày hôm sau, nhưng đêm kế tiếp tuyết lại rơi và tiếp tục cả ban ngày. Do nhiệt độ của đều đặn xuống thấp và tuyết bay mù mịt, Cooper quay trở về lều sớm hơn thuong lệ, làm cho buổi tối càng dài thêm đến mức không thể chịu đựng nổi.
Rusty, với đôi mắt đảo qua lại như 2 quả lắc, quan sát anh trong lúc anh lướt dọc theo chiều dài của căn lều như 1 con heo bị nhốt trong lồng. 4 bức tường khiến cho nàng cảm thấy ngột ngạt, và sự bồn chồn của anh chỉ càng làm cho nàng thêm bực tức. Khi nàng bắt gặp anh cào lên cằm, điều mà nàng để ý anh cứ làm liên tục, nàng hỏi cộc lốc:
– Gì vậy?
Anh liền xoay người tựa hồ đang hăm hở gây sự và vui mừng vì cuối cùng có nàng đã mở màn với anh
– Với gì?
– Với anh?
– Cô muốn nói gì thế?
– Tại sao anh cứ cào lên cằm?
– Bởi vì nó ngứa.
– Ngứa?
– Râu. Nó đang ở giai đoạn ngứa.
– Anh cứ cào mãi khiến tôi cũng phải khó chịu.
– Phải chịu thôi.
– Nếu nó ngứa tại sao anh không cạo sạch đi?
– Bởi vì tôi không có dao cạo.
– Tôi…
Nàng đột ngột ngừng lại khi nàng chợt nhận ra rằng mình sắp sửa thú nhận 1 điều. Rồi, nhận thấy đôi mắt của anh nheo lại 1 cách nghi ngờ, nàng nói tiếp 1 cách ngổ ngáo:
– Tôi có 1 cái. Tôi đã mang theo và giờ đây tôi dám cá anh sẽ vui mừng vì điều đó.
Rời khỏi chiếc ghế bên cạnh lò sưởi, nàng bước tới cái kệ nàng để các thứ trang điểm. Nàng trân trọng giữ gìn chúng như 1 người keo kiệt giữ gìn túi đựng các đồng tiền bằng vàng. Nàng mang lại cho Cooper 1 lưỡi dao cạo bằng nhựa. Ngoài ra còn có 1 món khác.
– Anh hãy bôi lên môi đi – nàng vừa nói vừa đưa cho anh ống son bóng – tôi thấy môi anh bị nứt nẻ.
Anh lấy ống son từ tay nàng và vặn cho thỏi son ló ra ngoài. Anh có vẻ định bình luận mấy lời, nhưng vẫn không nói gì. Nàng bật cười khi thấy anh tô son 1 cách vụng về. Khi anh tô xong, anh đưa ống son đã đậy nắp trả lại cho nàng. Nàng liền đưa cây dao cạo cho anh.
– Xin cứ tự nhiên.
– Cám ơn cô.
Anh trở ngược lưỡi dao cạo trong tay và nghiên cứu kỹ từ mọi phía rồi hỏi:
– Cô chưa thoa nước rửa tay gì chứ?
Nàng liền đưa 2 bàn tay lên. Chúng như bàn tay anh, bàn tay nàng đã bị tàn phá bởi gió, nước và lạnh.
– Anh xem chúng có vẻ vừa được thoa nước rửa tay hay chưa?
Anh rất ít khi mỉm cười với nàng đến nỗi giờ đây tim nàng se lại khi anh mỉm 1 nụ cười với nàng. Rồi, như do phản xạ tự nhiên, anh nắm lấy 1 bàn tay của nàng và hôn nhẹ lên từng ngón tay với đôi môi đã được lớp son bóng làm mềm.
Bộ râu mép của anh gây nên cảm giác nhột nhột nơi ngón tay nàng. Và trong 1 sự tương quan hoàn toàn vô lý, nó cũng gây nhột cả cổ nàng. Ruột gan nàng như đảo lộn tất cả.
Đột nhiên nhận thức được việc mình đã làm, anh buông bàn tay nàng ra.
– Sáng mai tôi sẽ dùng con dao.
Rusty không muốn anh bỏ tay nàng ra. quả thực, nàng cảm thấy muốn lật bàn tay lại và bao phủ hàm râu cùng đôi môi anh trong lòng bàn tay của nàng. Nàng muốn có cái cảm giác được râu và môi anh vuốt ve nơi nhạy cảm đó. Tim nàng đập mạnh đến nỗi nàng phải khó khăn lắm mới nói được.
– Tại sao không cạo râu ngay bây giờ?
– Không có gương. Râu dày như thế này, chắc là tôi sẽ tự làm rách mặt.
– Tôi sẽ cạo râu cho anh.
Tới 1 lúc lâu không 1 ai nói gì, khoảng cách ngắn ngủi giữa 2 người tràn đầy 1 thứ đòi hỏi thân xác. Rusty không biết sự thôi thúc đó xuất phát từ đâu. Nó hiện ra thình lình chẳng từ 1 nơi nào cả và nàng đã hành động theo nó trước khi nghĩ tới – – có lẽ bởi vì đã nhiều ngày qua họ từng đụng chạm vào nhau với nhiều lý do. Nàng chợt có cảm giác thiếu thốn. Như cơ thể khao khát 1 thức ăn nhất định trong lúc đang cần vitamin và chất khoáng nàng da vô tình biểu lộ niem ao uoc được chạm vao người anh.
– Thôi – Cooper đồng ý với 1 giọng cóc cần.
Giờ đây anh đã chấp thuận lời đề nghị của nàng, nàng chẳng còn nhút nhát, chống 2 tay bên lưng.
– Thế thì tại sao anh không ngồi ở nơi kia bên 1 cái bàn và tôi sẽ mang đồ đến đó.
– Anh hãy lật cổ ao ra va nhét 1 cái khăn vào bên trong – nàng nói qua phía trên vai trong lúc nàng rót nước từ ấm đặt trên lò vào 1 cái chậu nông. Nàng kéo 1 chiếc ghế lại gần anh và đặt cái chậu và con dao cạo trên mặt ghế. Nàng cũng lấy cục xà bông cua nàng trên kệ xuống, và thêm 1 cái khăn.
– Trước hết tôi phải nhúng ướt cái này – anh vừa nói vừa nhúng cái khăn vào chậu nước nóng, và chửi thề khi cố vắt cái khăn – oái, chết tiệt thật.
– Nước nóng mà
– Không đánh lừa tôi chứ?
Anh chuyển cái khăn nóng hổi từ tay này sang tay kia, rồi cuối cùng đắp lên phần phía dưới mặt anh và kêu lên the thé. Anh vẫn giữ yên, mặc dầu Rusty không biết anh làm sao có thể chịu đựng được.
– Anh không bị bỏng đấy chứ?
Vẫn không bỏ cái khăn ra, anh nghiêm nghị gật đầu.
– Anh làm thế để cho râu mềm ra, phải không? – nàng hỏi tiếp và anh lại gật đầu – tôi sẽ thử thoa nhiều bọt xà bông.
1 cách thăm dò nàng nhúng 2 bàn tay vào chậu nước nóng và nhặt cục xà bông lên. Cooper quan sát từng cử động của nàng trong lúc nàng chà xà bông giữa 2 bàn tay cho đến khi tay đầy bọt có mùi thơm của hoa kim ngân. Bọt xà bông có vẻ quánh lại trong lòng bàn tay của nàng. Nó chảy lên các ngón tay của nàng, có vẻ khêu gợi, mặc dầu anh không biết chính xác vì lẻ gì.
– Khi nào anh đã sẵn sàng – nàng vừa nói vừa di chuyển ra phía sau anh.
Cooper từ từ thả cái khăn xuống. Cũng từ từ như thế, Rusty giơ tay lên mặt anh. Nhìn xuống anh từ vị trí của nàng ơ bên trên và phía sau anh, những khoảng bằng và những đường gân nhỏ của gương mặt anh có vẻ còn xù xì hơn nữa. Nhưng có 1 vẻ yếu đuối trong lông mi của anh khiến cho nàng có đủ can đảm để đặt lòng bàn tay nàng lên gò má như phủ đầy gai của anh.
Nàng cảm thấy anh trở nên căng thẳng khi nàng chạm vào anh. Thoạt tiên nàng không di chuyển bàn tay, mà vẫn để yên, tựa nhẹ lên má anh, trong lúc nàng chờ xem anh có định nói với nàng đây không phải là 1 ý kiến hay.
Nghĩ kỹ lại quả không phải là 1 ý kiến hay.
Nàng chỉ hỏi ai trong 2 người sẽ thừa nhận điều đó trước và yêu cầu ngừng tiến hành công việc. Nhưng Cooper không nói gì, và nàng không muốn dừng lại, vì vậy nàng bắt đầu xoay chuyển 2 bàn tay trên má anh.
Cái cảm giác do khuôn mặt xồm xoàm gây ra trên lòng bàn tay nàng thật là hấp dẫn. Nàng di chuyển bàn tay để bao quanh khắp nơi và phát hiện xương hàm của anh có đường nét sắc sảo chắc chắn như vẻ ngoài. Cái cằm vuông của anh có 1 chỗ lẹm ở chính giữa. Nàng lướt nhẹ đầu móng tay vào đó, nhưng không xem xét được lâu như nàng muốn.
Nàng di chuyển cả 2 bàn tay cùng 1 lúc để thoa bọt xà phòng xuống tận cổ. Những ngón tay của nàng lướt qua yết hầu của anh tới dưới đáy cổ, nơi đây nàng cảm thấy mạch anh đang đập. Kéo ngón tay trở lên cổ và cằm, nàng bắt gặp 1 môi dưới của anh và phía bên kia là đám râu mép.
Nàng lạnh ngắt cả người và hít vào 1 hơi thở nhanh hy vọng không bị anh nghe thấy.
– Xin lỗi – nàng khẽ nói.
Nàng nhúng tay vào nước để rửa sạch xà phòng. Nàng cúi tới trước và xem xét kỹ công trình của nàng từ 1 góc khác. Có 1 vết xà phòng trên môi dưới của anh và mấy bọt bám vào đám râu mép màu vàng hoe của anh.
Với ngón tay ướt, nàng phẩy nhẹ vết xà phòng khỏi môi anh, rồi chà ngón tay trên râu anh cho den khi không còn bọt.
1 âm thanh nhỏ chợt phát ra từ miệng anh. Rusty lạnh người, nhưng mắt nàng quay nhanh về phía anh.
– Cứ tiếp tục đi – anh làu bàu.
Với bộ mặt 1 phần bị lớp bọt trắng bao phủ, nhất định anh không có vẻ hăm he 1 chút nào. Nhưng đôi mắt của anh sáng quắc lấp lánh trong ánh lửa. Nàng có thể trông thấy những ngọn lửa đang nhảy múa trong đáy mắt anh và chợt thức rõ 1 cảm xúc mãnh liệt mà anh đang cố kiềm chế 1 cách yếu ớt, khiến nàng phải dừng lại phía sau anh 1 lần nữa để cho an toàn.
– Đúng làm đứt da tôi đấy – anh nhắc chừng trong lúc nàng đưa lưỡi dao cạo tới cằm anh.
– Tôi sẽ không làm thế nếu anh chịu ngồi im và im miệng.
– Trước đây cô đã từng làm việc này chưa?
– Chưa.
– Đó là điều tôi e sợ.
Anh ngừng nói trong lúc nàng cạo đại nhát đầu tiên trên má anh.
– Đến lúc này hết sức tốt – nàng dịu dàng nói trong lúc nhúng lưỡi dao vào trong chậu.
Anh lẩm bẩm 1 câu gì đó, cố giữ im miệng nhưng Rusty không nghe rõ điều anh nói. Nàng đang tập trung cao độ vào việc cạo râu cho anh thật sạch mà vẫn không làm đứt da anh. Khi phần dưới của mặt anh đã sạch, nàng buông ra 1 tiếng thở dài nhẹ nhõm và mãn nguyện.
– Mịn màng như mông của 1 em bé.
1 tiếng cười phát ra từ tận trong ngực anh. Rusty chưa bao giờ nghe anh cười thật sự vui vẻ thoải mái như thế. Những tiếng cười hiếm hoi của anh vẫn thường pha lẫn sự thờ ơ.
– Khoan khoác lác đã. Cô chưa xong việc kia mà. Đừng quên cái cổ của tôi đấy. Lạy Chúa, hãy cẩn thận với lưỡi dao đó.
– Nó không bén lắm đâu.
– Đó là loại tồi tệ nhất.
Nàng quậy lưỡi dao trong chậu nước để cho ướt, rồi đặt 1 bàn tay bên dưới cằm anh.
– Anh hay ngửa đầu ra phía sau.
Anh làm theo. Đầu anh tựa mạnh vào ngực nàng, Rusty, không thể cử động trong 1 lúc, vẫn giữ lưỡi dao lơ lửng phía trên cổ anh. Yết hầu của anh nhấp nhô trong lúc anh nuốt 1 cách khó khăn, không chủ tâm. Để cho tâm tri nàng khỏi vương vấn với tư thế của họ, nàng quay sự chú ý sang công việc của minh đang làm, nhưng chỉ khiến mọi việc thêm tồi tệ. Nàng phải nhón chân và nghiêng mình về phía trước để xem cho rõ. Vào lúc nàng cạo sạch cổ anh thì đầu anh kê giữa đôi vú của nàng và cả 2 người đều biết rõ điều đó.
– Xong rồi nàng vừa nói vừa bước lùi lại và buông con dao cạo xuống tựa hồ đó là 1 vật chứng buộc tội duy nhất trong 1 phiên xử án sát nhân.
Anh liền giật cái khăn ra khỏi cổ áo và úp mặt vào đó. Trong 1 hồi lâu như cả nhiều tiếng đồng hồ anh không cử động hoặc thả cái khăn xuống.
– Anh cảm thấy như thế nào? – nàng hỏi.
– Tuyệt. Tuyệt lắm.
Đoạn anh bất thần đứng dậy và ném cái khăn lên ghế. Lấy chiếc áo khoác khỏi cái chốt bên cạnh cửa anh mặc vào, xỏ mạnh 2 cánh tay vào tay áo.
– Anh định đi đâu vậy? – Rusty lo lắng hỏi.
– Ra ngoài.
– Để làm gì?
Anh liếc nhanh nàng với anh mắt chẳng phù hợp với trận bão tuyết đang thổi bên kia cánh cửa mở.
– Hãy tin tôi đi, cô không muốn biết đâu.
Anh tiếp tục cư xử theo cách thất thường như thế cho tới trưa ngày hôm sau. Suốt buổi sáng thời tiết ngăn cản mọi hoạt động của thú vật cũng như con người, vì vậy họ đã bị tuyết cầm chân trong căn lều. Trong phần lớn thời gian, Cooper không biết tới nàng. Nàng phản ứng đúng như thế. Sau mấy lần thử gợi chuyện với anh mà không thành công, nàng bỏ cuộc vào chìm vào 1 sự im lặng ủ rũ tương xứng với anh.