Chỉ Còn Lại Hai Người (Two Alone)

Chương 6


Đọc truyện Chỉ Còn Lại Hai Người (Two Alone) – Chương 6

Cooper vẫn nhìn không chớp mắt trong lúc ông ta nói tiếp:

– Bên kia khe núi.

Ông ta hất cằm về phía đó.

Cooper đã khám phá ra khe núi ngày hôm trước. Dòng suối nơi anh lấy nước nằm ở đáy khe. Anh đã không băng qua đó để xem xét kỹ bởi vì anh không muốn bỏ Rusty một mình quá lâu. Giờ đây anh cám ơn Chúa vì anh đã không làm việc đó. Hai người kia có lẽ hoàn toàn vô hại. Thế nhưng cũng có thể không đúng như vậy. Bản chất hoài nghi của anh giúp anh đắc lực nhiều lần. Cho đến bao giờ họ chứng tỏ trái ngược lại, anh vẫn sẽ xem hai người này là kẻ thù. Cho tới nay họ chưa làm điều gì có hại, nhưng anh không thích cái gã thanh niên nhìn chằm chằm vào Rusty tựa hồ nàng là một hình tượng siêu phàm…

– Điều gì khiến hai người băng qua khe núi? – Cooper hỏi.

– Chúng tôi đã ngửi thấy mùi gỗ cháy đêm hôm qua và sáng hôm nay đến đây để xem xét. Chúng tôi rất ít khi trông thấy người lạ trong khu rừng này.

– Máy bay chúng tôi bị rớt.

– Cô ấy vừa nói như thế.

Nàng đã được nâng cao từ “bé con” lên “cô ấy”. Rusty thầm cám ơn Cooper về việc này. Chính nàng cũng cảm thấy mất can đảm vì cái nhìn chằm chằm của gã thanh niên và tiến tới gần Cooper hơn, nấp vào phía sau cánh tay anh.

– Thành phố gần nhất ở cách đây bao xa? – Nàng hỏi.

– Một trăm sáu mươi cây số.

Những hy vọng của nàng chợt tuột nhanh xuống. Người đàn ông hiển nhiên đã nhận thấy liền nói tiếp:

– Nhưng con sông thì không xa lắm.

– Sông Mackenzie à?

– Phải. Nếu cô đến được nơi đó trước khi dòng sông đóng băng, cô sẽ bắt kịp một chuyến tàu trên đường xuôi về Yellowknife.

– Con sông cách đây bao xa? – Cooper hỏi.

Người đàn ông gãi đầu bên dưới chiếc mũ len.

– Mười lăm hoặc hai lăm cây số, có phải không Reuben?

Gã thanh niên gật đầu, vẫn không rời mắt khỏi Rusty. Cooper liếc anh ta với ánh mắt hiểm ác và nguy hiểm.

– Hai người có thể dẫn đường cho chúng tôi đến tận con sông chứ?

– Được thôi,- người đàn ông lớn tuổi nói. -Ngày mai. Hôm nay chúng tôi sẽ cho hai người ăn. Hai người nên nghỉ ngơi cho lại sức.

Ông ta nhìn xuống số thịt tươi Cooper vừa thả lên mặt đất và hỏi tiếp:

– Hai người có muốn theo chúng tôi tới lều của chúng tôi không?

Rusty liếc Cooper với vẻ mong đợi. Gương mặt anh vẫn như một chiếc mặt nạ trong lúc anh thận trọng quan sát kỹ hai người đàn ông. Cuối cùng anh nói:

– Xin cám ơn. Rusty có thể dùng thức ăn và nghỉ ngơi trước khi chúng ta lên đường. Hai người hãy đi tới đằng kia.

Dùng khẩu súng trường, anh chỉ họ về phía nơi tạm trú của anh và Rusty.

Hai người đàn ông cúi xuống nhặt súng lên. Rusty cảm thấy các bắp thịt của Cooper căng lên trong tình thế đề phòng. Nhưng hai cha con mang súng lên vai và quay hướng Cooper chỉ cho họ. Cooper cúi xuống nhìn nàng và khẽ nói:

– Cô hãy ở sát bên cạnh tôi. Con dao tôi đã đưa cho cô đâu rồi?

– Tôi đã bỏ lại khi tôi đi…

– Cô cứ giữ kỹ nó.

– Anh có chuyện gì thế?

– Không có gì.


– Anh không tỏ ra yên tâm khi trông thấy họ. Tôi rất vui mừng. Họ có thể đưa chúng ta thoát khỏi nơi này.

Lời bình luận duy nhất của anh chỉ là một tiếng “Ừ” qua đôi môi mím chặt.

Hai cha con Gawrylow có vẻ thán phục tài ứng biến của Cooper. Họ giúp anh gom góp các tấm da thú và những vật dụng mà Cooper và Rusty đã thu lượm được từ vụ rớt máy bay. Không có gì ở chốn hoang dã này bị bỏ phí. Reuben hất đá vào ngọn lửa để chắc chắn lửa đã tắt.

Đoàn người, theo sự hướng dẫn của Quinn, với con trai ông ta theo sát một bên, lên đường đến lều của họ. Cooper đi sau cùng để có thể liên tục theo dõi hai cha con Gawrylow và Rusty lúc này đã bắt đầu có tiến bộ với đôi nạng một cách đáng khâm phục.

Hai người đàn ông dường như có hảo ý, nhưng Cooper đã rút kinh nghiệm đắng cay đừng bao giờ tin bất cứ ai. Anh đã từng trông thấy rất nhiều quân nhân tan xác bởi lựu đạn cầm tay do bọn trẻ con tươi cười đưa cho họ.

Tới dòng sông họ dừng lại để nghỉ chân. Hai buồng phổi của Rusty có cảm giác tựa hồ sắp sửa suy sụp; tim nàng đập nhanh gấp đôi; và cặp nạng đang làm trầy nách nàng, mặc dầu Cooper đã ngăn ngừa điều đó bằng cách bọc vải trên đầu nạng cho êm.

– Cô sao rồi? – anh vừa nói vừa mở bắp bình nước và đưa cho nàng.

– Vẫn khỏe – nàng gượng cười đáp.

– Chân cô có đau không?

– Không, nó chỉ có cảm giác như nặng cả tấn.

– Thế thì không thể đi xa hơn được nữa. Cô có thể nằm nghỉ hết ngày hôm nay.

Hai cha con Gawrylow kiên nhẫn chờ đợi cho đến khi nàng đã lấy lại hơi và sẵn sàng tiếp tục đi.

– Chúng ta sẽ qua nơi dễ dàng nhất, ông già thông báo cho Cooper.

Họ bước dọc theo lòng suối khoảng mấy trăm mét.

Ở bất cứ thời gian nào khác, chắc hẳn Rusty đã không say sưa ngắm phong cảnh. Suối trong vắt như thủy tinh, róch rách chảy qua nhiều tảng đá đã được gọt giũa bằng phẳng như những tấm gương . Những thân cây cao ngất với cành lá giao nhau tạo thành các vòm kín phía trên đầu. Những loại cây bốn mùa có màu lục đậm đến nỗi hóa ra màu xanh. Những loại cây thay lá có màu sắc từ đỏ thắm đến vàng tươi. Mùa đông đang xâm lấn, lá rơi tạo nên một tấm thảm lạo xạo bên dưới gốc cây.

Buồng ngực của Rusty nóng bỏng lên vì ráng sức lúc hai cha con Gawrylow dừng bước. Nàng để đôi nạng lên mặt đất và thở phào ngồi phịch xuống trên một tảng đá bên dòng suối chảy cạn ở điểm đó. Sườn của khe núi vươn lên ở bên kia con suối có vẻ cao như núi Himalaya.

– Đây rồi, Gawrylow nói – tôi sẽ dẫn đường. Reuben có thể bồng cô gái. Còn ông mang đồ đạc.

– Reuben có thể mang đồ đạc. Còn tôi sẽ bồng cô gái – Cooper sửa lại bằng một giọng đanh thép.

Ông già nhún vai và ra lệnh gã con trai lấy các gói đồ ra khỏi tay Cooper. Reuben nghe lời, nhưng không khỏi ném về phía Cooper một cái nhìn khó chịu. Cooper nhìn lại anh ta. Anh không cần biết Reuben thích điều này hay không; anh sẽ không thể để cho hai bàn tay bẩn thỉu đó tới gần Rusty bất cứ ở đâu.

Khi hai cha con họ đã di chuyển khỏi tầm nghe, anh cúi xuống phía trên nàng và khẽ nói:

– Cô đừng e ngại dùng con dao đó.

Nàng nhìn lên anh với vẻ sợ hãi trong lúc anh nói tiếp:

– Chỉ trong trường hợp hai kẻ có lòng bác ai đó tấn công chúng ta.

Anh để đôi nạng ngang qua bắp vế nàng và nhấc nàng lên trên hai cánh tay.

Hai cha con Gawrylow đã đi lên sườn khe núi. Anh cất bước theo họ, vừa liên tục để ý tới họ vừa cẩn thận đề phòng con đường dốc đang đầy hiểm nguy. Nếu anh ngã, Rusty sẽ ngã theo anh. Nàng đã cố tỏ ra dũng cảm, nhưng anh biết chân nàng chắc chắn đang khiến nàng hết sức khó chịu.

– Anh thực sự nghĩ, chúng ta sẽ được giải thoát ngày mai không, Cooper?

– Mọi việc khởi đầu có vẻ tốt. Nếu chúng ta tới được con sông và nếu một con tàu nào đó bất chợt chạy qua.

Anh đang thở một cách khó khăn. Mồ hôi vã ra trên trán anh. Quai hàm của anh siết lại với vẻ quả quyết.

– Anh cần phải cạo râu.

Lời nhận xét được thốt lên một cách bâng quơ nhưng cho cả hai người biết rõ nàng đang quan sát mặt anh kỹ như thế nào. Không cử động đầu, anh đưa mắt về phía nàng. Nàng bối rối nhìn sang phía khác và khẽ nói:

– Xin lỗi vì tôi quá nặng.


– Không đâu. Áo quần của cô còn nặng hơn cả thân hình cô.

Lời bình luận đó nhắc nhở họ rằng anh biết chính xác y phục của nàng bao nhiêu và thịt xương nàng bao nhiêu. Chẳng phải anh đã trông thấy nàng không một mảnh vải trên người hay sao? Rusty quyết định rằng nếu tất cả những cuộc trò chuyện của họ khiến họ trở nên lúng túng thì tốt hơn không nên trò chuyện gì với nhau cả.

Hơn nữa, lúc này họ đã lên đến đỉnh khe núi. Quinn đang nhai thuốc lá. Reuben đã cởi mũ ra dùng làm quạt cho mát. Mái tóc đen của anh ra dính bết vào đầu.

Cooper đặt Rusty xuống. Không nói một lời. Quinn đưa cục thuốc lá cho anh. Rusty vui mừng khi anh lắc đầu từ chối.

– Chúng ta sẽ đợi cho tới khi hai người nghỉ ngơi xong – Quinn nói.

Cooper nhìn xuống Rusty. Mặt nàng tái xanh vì mệt. Chân nàng có lẽ đang đau. Cơn gió ẩm ướt đã nổi lên khiến cho trời lạnh hẳn. Rõ ràng nàng cần phải nghỉ ngơi một thời gian dài, nhưng xét cho kỹ anh càng sớm đưa nàng về nhà ăn uống nằm nghỉ bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu.

– Không cần chờ đợi. Chúng ta hãy đi thôi, anh nói ngắn gọn.

Anh liền kéo Rusty đứng lên và để nàng tựa lên đôi nạng. Anh nhận thấy nàng nhăn mặt vì đau đớn, nhưng cố gắng không động lòng trắc ẩn và cho hai cha con Gawrylow biết họ sẵn sàng lên đường.

Dù sao đi nữa đoạn đường còn lại đến căn lều kia là đất bằng. Tuy nhiên lúc họ tới nơi, sức lực của Rusty đã hoàn toàn cạn kiệt. Nàng đã quỵ lên hiên nhà như một con búp bê bằng rẻ giách.

– Hãy đưa cô gái vào bên trong, Quinn vừa nói vừa đẩy cửa ra.

Cánh cửa lung lay gắn vào khung bằng mấy bản lề da. Bên trong căn lều có vẻ trống trải như một cái hang thú. Rusty quan sát cảnh tượng đó với nỗi hoang mang và một cảm giác khiếp sợ. Ngay tại chỗ này nàng mới quyết định rằng còn nhiều điều tồi tệ hơn là phải ở ngoài trời.

Cooper vẫn giữ vẻ thản nhiên trong lúc anh bồng nàng lên và đưa nàng vào bên trong căn lều lờ mờ. Những khung cửa sổ nhỏ lấm lem muội khói đến nỗi chỉ để cho một chút ánh sáng lọt qua. Một ngọn lửa tù mù khói hắt ra một thứ ánh sáng leo lét nhưng những gì Rusty và Cooper trông thấy còn đỡ hơn bị chìm đắm trong bóng tối.

Căn lều hết sức dơ bẩn, nồng nặc mùi hơi ẩm, mỡ ôi và người không tắm rửa.

Giá trị duy nhất nó còn có được là hơi ấm. Cooper bồng Rusty về phía bệ lò sưởi bằng đá và đặt nàng xuống trên một chiếc ghế lưng thang không có nệm.Anh lật úp một cái xô và gác cái chân bị thương của nàng lên đó. Anh cời lửa bằng một cái que sắt. Mấy ngọn lửa rời rạc cháy mạnh hơn khi anh thêm mấy cây củi từ thùng gỗ trên bệ lò sưởi.

Hai cha con Gawrylow chợt bước vào. Reuben đóng cửa lại, khiến cho bên trong lều càng thêm tối. Mặc dầu lửa đã toả ra hơi ấm, Rusty vẫn rùng mình và co rúm người lại trong chiếc áo khoác.

– Chắc hẳn hai người đói lắm.

Nói đoạn, Quinn đi tới cái lò đun bằng củi trong một góc lều. Ông ta mở cái nắp trên một nồi đang sôi sùng sục và liếc vào bên trong.

– Thịt hầm chín rồi. Ăn một chút nhé?

Rusty định từ chối thì Cooper đã trả lời thay cho cả hai người:

– Vâng. Ông có cà phê chứ?

– Tất nhiên. Reuben, pha một bình cà phê đi.

Gã thanh niên vẫn không ngừng nhìn chằm chằm vào Rusty kể từ lúc anh ta lấm lét vào trong lều và thả các vật dụng của nàng và Cooper ngay bên trong cửa.

Cooper theo dõi ánh mắt của Reuben. Anh ước mong sao cho ánh lửa đừng chiếu xuyên qua mái tóc của Rusty khiến nó thêm dịu dàng. Gương mặt tái xanh vẻ mệt mỏi của nàng lại càng làm cho đôi mắt của nàng có vẻ lớn hẳn lên, yếu đuối và đầy nữ tính. Đối với gã thanh niên, là hiển nhiên sống một mình trong nơi hoang dã này với người cha, thì một người đàn bà thậm chí không cần phải xinh đẹp mới là hấp dẫn. Rusty nhất định đã hiện thân cho những mơ tưởng rồ dại nhất của anh ta.

Với bàn tay trần, Reuben thọc vào trong một cái hộp kim loại đựng cà phê và ném một nắm vào một cái bình tráng men. Anh ta lấy nước từ cái bơm đặt trong một cái chậu cạn khô và đổ vào bình rồi đặt bình trên lò để nấu. Trong vòng ít phút Rusty và Cooper đã nhận được hai đĩa đựng một thứ thịt hầm không sao nhận dạng nổi. Nàng tin chắc tốt hơn mình không nên biết trong đó là thịt gì, do vậy nàng tự kiềm chế để không hỏi. Nàng nhai và nuốt một cách nhanh chóng. Ít ra nó vừa nóng vừa đỡ đói. Cà phê đậm đến nỗi nàng nhăn mặt trong lúc uống, nhưng nàng vẫn uống gần hết.

Trong khi ăn Cooper và nàng có hai khán giả say sưa ngắm. Cái nhìn chằm chú của ông già sắc sảo hơn gã con trai nhưng có lẽ tinh ý hơn. Đôi mắt ông ta không bỏ sót một cử động nào của hai người.

Ông ta chợt phá tan sự im lặng bằng một câu hỏi:

– Hai người đã kết hôn với nhau?

– Vâng. Cooper nói dối một cách dễ dàng. Năm năm.

Rusty nuốt miếng cuối cùng, hy vọng rằng hai cha con Gawrylow không nhận thấy nó khó khăn tới mức nào. Nàng vui mừng vì Cooper đã đơn phương trả lời. Nàng không nghĩ nàng có thể thốt lên được một tiếng.

– Có con rồi?


Lần này Cooper im lặng, để cho Rusty lên tiếng “không”, hy vọng rằng câu trả lời đó sẽ làm vừa lòng “chồng” nàng. Nàng định sau này sẽ hỏi anh tại sao anh đã nói dối, nhưng hiện giờ nàng giả vờ đồng ý – Sự cảnh giác của anh không tương xứng, nàng nghĩ; nhưng thà nàng liên minh với anh ta còn hơn với hai cha con Gawrylow.Cooper ăn xong và đặt tách dĩa sang một bên. Anh liếc quanh căn lều.

– Ông có một máy phát sóng nào không?

– Không.

– Trong thời gian gần đây ông có nghe máy bay nào bay qua đây không?

– Tôi không nghe. Còn con, Reuben? – Ông già vừa nói vừa thúc cùi chỏ vào gã con trai.

Gã thanh niên chậm chạp rời mắt khỏi Rusty, ngớ ngẩn hỏi lại:

– Máy bay?

– Chúng tôi vừa rớt máy bay cách đây hai ngày, – Cooper giải thích. Giờ đây chắc chắn người ta đã hình dung được. Tôi nghĩ có thể có máy bay tìm kiếm những người còn sống sót.

– Tôi không nghe tiếng máy bay nào cả, – Reuben nói một cách thô lỗ và lại chăm chú nhìn Rusty.

– Làm sao ông có thể chịu đựng được cuộc sống cách biệt với tất cả? – Nàng hỏi.

Sự tự cô lập như thế này khiến nàng nhủn chí. Nàng không sao tưởng tượng được mình có thể làm gì nếu không có những tiện nghi mà một thành phố phải cung cấp, đặc biệt bằng cách chọn lựa, ngay cả cuộc sống nông thôn cũng sẽ chịu đựng được nếu ta có thể thỉnh thoảng đến một thành phố. Nhưng cố tình cắt đứt mọi giao tiếp với xã hội văn minh thì…

– Chúng tôi thường đi bộ đến con sông và đi nhờ xe đến Yellowknife hai lần một năm, Quinn nói với họ. Một lần vào tháng Tư và một lần vào tháng Mười. Chúng tôi ở lại đó trong vài ba ngày, bán một vài bộ da thú, mua các thứ cần thiết, và lại đi nhờ xe trở về. Đó là tất cả những quan hệ mà chúng tôi muốn với thế giới bên ngoài.

– Nhưng tại sao? – Rusty hỏi.

– Tôi chán ngấy những thành phố và con người. Tôi đã từng sống ở Edmonton: làm việc trên một bến tàu vận chuyển hàng hóa. Một hôm cấp trên buộc tội tôi ăn cắp.

– Có đúng thế không?

Rusty sửng sốt trước sự táo bạo của Cooper, nhưng ông già dường nhu không lấy làm khó chịu vì câu hỏi thẳng thắn đó. Ông ta chỉ cười ầm lên và nhổ nước thuốc lá sợi vào lò sưởi.

– Trốn đi bao giờ cũng dễ dàng hơn ra tòa để chứng minh sự vô tội của mình, – ông ta nói lảng. – Mẹ của Reuben đã chết. Nó và tôi chỉ cần đứng lên và bỏ đi. Không lấy theo gì cả ngoại trừ số tiền chúng tôi có và một ít áo quần mang trên lưng.

– Việc đó cách đây bao lâu rồi?

– Mười năm. Chúng tôi đã phiêu bạt trong một thời gian rồi di cư đến đây. Chúng tôi thích nơi này nên đã ở lại.

Ông ta nhún vai nói tiếp:

– Chúng tôi không hề cảm thấy mong muốn trở về.

Ông ta kết thúc câu chuyện của mình, Rusty đã ăn xong, nhưng cả hai cha con Gawrylow dường như thích thú tiếp tục nhìn ngắm Cooper và nàng.

– Nếu không có gì phiền lòng, – Cooper lên tiếng sau một lúc im lặng không mấy tự nhiên, tôi muốn kiểm tra lại vết thương của vợ tôi.

Mấy tiếng của vợ tôi có vẻ tự nhiên thốt ra trên môi anh, nhưng lại chói tai Rusty vì dối trá. Nàng tự hỏi hai cha con Gawrylow có tin họ là một cặp vợ chồng hay không.

Quinn mang đĩa tới chậu rửa và bơm nước lên.

– Reuben, con làm việc đi.

Gã thanh niên dường như muốn cãi lại, nhưng cha anh ta ném cho anh một cái nhìn đầy vẻ đe dọa và thách thức. Anh ta đành lê bước về phía cửa, vừa đi vừa giật mạnh chiếc áo khoác và cái mũ. Quinn bước ra cửa và bắt đầu xếp củi vào bức vách của căn lều.

Rusty nghiêng người tới gần Cooper nơi anh vừa quỳ xuống trước mặt nàng.

– Anh nghĩ sao?

– Về chuyện gì?

– Về họ, – nàng trả lời với vẻ nghiêm trọng.

Anh kẹp chặt gấu quần của nàng giữa hai ngón tay và dùng con dao rọc một đường lên tới gối. Nàng phản ứng một cách giận dữ:

– Tại sao anh làm vậy? Đây là cái quần cuối cùng của tôi. Chắc tôi sẽ không có một mảnh y phục nào nếu anh cứ tiếp tục cắt chúng thành từng mảnh.

Anh liền ngẩng đầu lên. Mắt anh chợt trở nên khắc nghiệt.

– Có phải cô muốn cởi quần ra để cho Reuben mặc tình nhìn cái quần lót như không có gì của cô?

Nàng mở miệng, nhưng nàng khám phá ra rằng nàng không có cách nào để đáp lại, nên nàng giận dữ im lặng trong lúc anh tháo băng và kiểm tra vết thương đã khâu lại của nàng. Dường như cuộc đi bộ của nàng đã không gây nên những hậu quả tại hại. Nhưng nó đau trở lại. Nói dối anh về điều đó không có ích lợi gì bởi lẽ nàng đang nhăn mặt lúc anh băng lại vết thương.


– Có đau không?

– Vâng, hơi đau. – nàng nhìn nhận.

– Cô hãy nghỉ ngơi cho tới ngày mai. Hoặc ngồi ở đây hoặc nằm trên tấm nệm tôi sẽ làm cho cô.

– Tấm đệm? Có giường kia mà? – nàng vừa nói vừa liếc qua bên kia phòng tới chỗ hai chiếc giường kê sát vào vách kế cận. Anh không nghĩ họ sẽ nhường cho tôi một chiếc hay sao?

Anh bật cười.

– Tôi tin chắc, Reuben sẽ mê man nếu cô chịu nằm trên giường với anh ta – Nhưng trừ phi cô thích rận, tôi thành thực khuyên cô nên tránh xa.

Nàng giật mạnh chân lại, Cooper không thể nói năng dịu dàng được hay sao? Họ là chiến hữu vì cần phải thế, nhưng họ vẫn không phải – nhất định không phải – là hai người bạn.

Dường như giờ đi ngủ không bao giờ đến. Lúc trời vừa tối họ lại ăn một bữa với hai cha con Gawrylow. Cuộc thảo luận về đoạn đường đầy vất vả đến sông Mackenzie còn kéo dài khá lâu sau khi mọi người ăn xong.

– Không có con đường mòn nào để đi theo. Chỉ có đất gồ ghề, vì vậy phải mất một ngày đi bộ – Quinn cho họ biết.

– Chúng ta sẽ lên đường ngay lúc trời vừa sáng, – Cooper nói. Anh vẫn không để Rusty khuất khỏi tầm mắt. Anh đã theo dõi sát nàng suốt buổi chiều. Giờ đây, trong lúc nàng ngồi trên chiếc ghế dựng thẳng, anh ngồi bên cạnh nàng trên sàn nhà, một cánh tay độc quyền đặt lên đùi nàng.

– Chúng tôi sẽ không cần mang theo nhiều, – anh nói tiếp. – Tôi không định lấy mọi thứ, chỉ những gì hết sức cần thiết.

Quinn chợt hỏi:

– Còn cô gái thì sao?

Rusty cảm thấy bắp thịt của anh co rút lại sát chân nàng.

– Cô ấy làm sao?

– Cô ấy sẽ khiến chúng ta chậm bước lại.

– Con sẽ ở lại đây với cô ấy, ba à, Reuben lịch sự đề nghị.

– Không – Cooper đáp lại như một cú đấm mạnh. Cô ấy đi cùng. Tôi bất cần chúng ta sẽ phải đi chậm như thế nào.

– Tất cả chúng ta sẽ bị chậm lại theo, – Quinn nói với một cái nhún vai cố hữu – nhưng tôi cứ tưởng ông đang nóng lòng liên hệ với bạn bè và gia đình. Nhất định họ sẽ lo lắng cho hai người.

Rusty liếc xuống đỉnh đầu của Cooper và gọi:

– Cooper?

Anh ngước lên nhìn nàng trong lúc nàng nói tiếp:

– Em không ngại ở lại đây một mình. Nếu anh có thể đi nhanh hơn khi không có em khập khiễng bước theo thì hay lắm rồi, còn gì nữa? Anh có thể gọi cho ba em ngay lúc anh tìm được một máy điện thoại. Ông ấy sẽ cho người đến đưa em về. Mọi việc tới đêm ngày mai là xong.

Anh chăm chú nhìn vẻ mặt buồn bã của nàng. Chắc là nàng sẽ đồng ý và chịu đựng gian khổ một cách nhẫn nhục nếu anh yêu cầu. Nhưng việc băng qua hơn hai chục cây số đường rừng quả thực không dễ dàng đối với nàng cho dù nàng không bị thương. Không phải do lỗi của nàng, nàng sẽ gây sự chậm trễ quá nhiều cho mọi người khiến cho họ rất có thể phải cắm trại mất một đêm.

Tuy nhiên, anh không đời nào nghĩ đến chuyện rời xa nàng. Bất kể nàng mạnh mẽ đến mức nào, nàng vẫn sẽ không tự bảo vệ mình một cách hữu hiệu. Trong môi trường nay, nàng bất lực như một con bướm. Không phải anh đa cảm, anh tự biết chắc. Chỉ vì nàng đã sống sót qua một thời gian dài đầy những nghịch cảnh, cho nên giờ đây anh không muốn xảy ra tình huống việc cứu thoát nàng là một điều khả thi thay vì một ảo vọng. Bàn tay anh gấp quanh đầu gối nàng với vẻ bảo bọc.

– Chúng ta hãy chờ xem sáng hôm sau em sẽ cảm thấy như thế nào.

Những tiếng đồng hồ sau đó trôi qua thật chậm, Rusty không biết hai cha con Gawrylow duy trì sự sáng suốt của họ như thế nào. Không có gì để làm, không có gì để đọc, không có gì để nghe hoặc nhìn – ngoại trừ nhìn lẫn nhau. Và khi việc đó trở nên nhàm chán, tất cả mọi người nhìn đăm đăm vào ngọn đèn dầu leo lét tỏa ra nhiều khói đen nặng mùi hơn là ánh sáng.

Chắc ai cũng tưởng rằng những kẻ ẩn dật này sẽ đặt ra cả triệu câu hỏi về thế giới bên ngoài, nhưng hai cha con Gawrylow không hề tỏ ra quan tâm đến bất cứ gì ở bên ngoài biên cương của họ.

Cảm thấy mình dơ bẩn, Rusty rụt rè hỏi xin một thau nước, Reuben chệnh choạng với đôi chân dài trong lúc lấy nước cho nàng và làm tràn ra một chút trên bắp vế nàng trước khi đặt được xuống.

Nàng kéo tay áo len lên tận khủyu rồi rửa mặt và hai tay bằng cục xà phòng mà Cooper đã cho phép nàng mang theo. Nàng chỉ muốn thưởng thức cảm giác thú vị khi đắp từng vốc nước lên mặt, nhưng ba cặp mắt đang chăm chú nhìn nàng – Khi Cooper ném một chiếc áo thun của anh vào hai bàn tay ướt của nàng, nàng đành lấy và lau khô mặt.

Lấy lược nàng bắt đầu chải gọn mái tóc chẳng những đỏ hơn bình thường mà lại còn bết lại và rối tung. Nàng vừa bắt đầu chải cho tóc đỡ rối thì Cooper giật cái lược ra khỏi tay nàng và nói với giọng ông chủ:

– Thôi đủ rồi.

Nàng quay lại định phản kháng nhưng gương mặt sắt đá của anh khiến nàng khựng lại, suốt ngày hôm nay anh có thái độ hết sức kỳ lạ, khác hẳn thường lệ. Nàng muốn hỏi anh có gì không ổn. Tại sao anh cáu kỉnh như thế, nhưng nàng sáng suốt quyết định rằng bây giờ không phải là lúc thuận tiện cho một cuộc cãi vã.

Tuy nhiên nàng bày tỏ nỗi tức giận của mình bằng cách giật cái lược trở lại và cất vào trong túi trang điểm tuyệt đẹp của nàng. Đó là vật nhắc nhở rằng ở một nơi nào đó trên thế giới, nước nóng, nước rửa mặt, nước hoa, bồn tắm có bọt và nước rửa tay vẫn là những thứ có thật.Cuối cùng, mọi người ngừng mọi việc để đi ngủ. Nàng nằm ngủ với Cooper như hai đêm vừa qua. Nằm co mình qua một bên, cái chân bị thương ở phía trên, nàng xoay mặt về phía ngọn lửa. Bên dưới nàng là cái đệm Cooper đã làm bằng cách sử dụng những tấm da thú mà họ đã mang theo. Anh đã khéo léo từ chối dùng tấm trải giường do Quinn đề nghị.

Cooper không cong người lại quanh nàng như những lần trước. Anh nằm ngủ một cách căng thẳng, không lúc nào hoàn toàn thư giãn, và luôn luôn tỉnh táo.

– Anh đừng co quắp nữa, nàng khẽ nói sau nửa tiếng đồng hồ. Anh có vấn đề gì thế?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.