Đọc truyện Chỉ Có Tôi Hiểu Được Nhu Tình Của Anh Ấy – Chương 93
Trên Douban* có mӝt chủ đề nóng hәi – Người đàn ông tôi thầm mến đã
bắt đầu theo đuәi khuê mật của tôi, rất khuê mật, là kiểu bạn thân rất
thân ấy, tôi có nên tiếp tục thích anh ấy hay không? Nhưng mà anh ấy
thật sӵ rất đẹp trai, lại còn có tiền nӳa!
*mӝt diễn đàn mạng xã hӝi của Trung Quốc.
Bình luận nóng 1: Chủ thӟt là thích anh ta hay là thích tiền của anh ta
đấy?
Bình luận nóng 2: Người đàn ông này không đưӧc rồi! Thích khuê mật
sao? Cho dù sau này có cùng nhau thì cũng sẽ rất xấu hә, vẫn là thôi đi,
trời đất bao la chӛ nào mà không có đàn ông!
Bình luận nóng 3: Đây là đang thả thính sao? Chủ thӟt đâu? Rốt cuӝc là
thế nào? Hai người sao rồi? Người đàn ông kia theo đuәi đưӧc khuê mật
của cô chưa?
Bình luận nóng 4: Cá là chủ thӟt từ bỏ rồi, chắc là thương tâm lắm đây.
Bình luận nóng 5: Cách ngày mở chủ đề đã nӱa năm rồi, nếu chủ thӟt mà
cố gắng mӝt chút, không chừng con cái cũng sắp sinh rồi!
Mӑi chuyӋn bắt đầu, là do Đường Hinh lập mӝt chủ đề trên Douban.
Không ngờ tӟi, chủ đề này lại nәi bần bật.
Đӧi đến lúc cô phát hiӋn ra, ngay cả biên kӏch trong công ty cũng đang
theo dõi chủ đề này rồi, còn bàn tán say sưa, còn nói ngay trưӟc mặt cô:
“Má ơi! Chủ thӟt này vӟi người đàn ông kia rốt cuӝc là sao vậy? Là vì
đàn ông mà trở mặt vӟi khuê mật, hay là vẫn thất tình yên lặng chӏu tәn
thương?”
Đường Hinh bӏ doạ sӧ, sӧ bӏ người ta biết đưӧc, không dám phản hồi
trên chủ đề, cũng không dám nhìn qua chủ đề kia nӳa.
Cho đến lúc Minh Chúc và Lục Trác Phong đã làm hoà vӟi nhau, cô mӟi
lặng lẽ mở chù đề ra, nhìn thoáng ra, phát hiӋn chiều hưӟng bình luận đã
hoàn toàn sai lӋch.
Cô nhìn mà trӧn mắt há hốc mồm.
Đӝt nhiên cảm giác có chút buồn cười, cô co chân lên, vui vẻ hài lòng
đánh ra mӝt đoạn ngắn: Mӑi người không cần đoán mò, khuê mật đã có
người trong lòng, là mӝt sĩ quan tại ngũ, vô cùng đẹp trai, dáng người vô
cùng tốt, cho nên, chuyӋn tôi thích người đàn ông này là không hề nói
đùa.
Dân mạng 1: Sĩ quan tại ngũ sao? Tôi rất hứng thú vӟi kiểu này! Muốn
nhìn ảnh chụp a a!
Dân mạng 2: Cho nên, chủ thӟt có cơ hӝi rồi? Tiến triển đến bưӟc nào
rồi?
Dân mạng 3: Tôi chӍ muốn biết, chủ thӟt và người đàn ông kia hiӋn giờ
thế nào rồi?
Đường Hinh chống cằm suy nghĩ, cô và Đường Vӵc hiӋn giờ, hẳn là còn
đang cứng chӑi cứng nhӍ? Dù sao anh ta cũng vừa mӟi thất tình, chắc là
không nhanh như vậy mà quên đưӧc đâu, cô trả lời cư dân mạng: Sӟm
muӝn gì cũng ngủ tӟi anh ta thôi!
Có người hỏi cô, thích người đàn ông này bao lâu rồi?
Thích… cũng phải hai năm nhӍ.
Lúc cô hӑc đại hӑc bán bản quyền đưӧc hai kӏch bản, sau khi tốt nghiӋp
đại hӑc liền đầu quân cho Đài truyền hình điӋn ảnh Tập DuӋ.
Năm thứ nhất, cô đi theo Đoàn làm phim sáng tác hai kӏch bản phim
truyền hình, có mӝt bӝ, cô là biên kӏch chính, lúc đó toàn tâm toàn ý tập
trung cho sӵ nghiӋp, quyết tâm trờ thành mӝt nӳ cường nhân có sӵ
nghiӋp vӳng chắc, thình thoảng cũng nghe biên kӏch nӳ trong công ty
nhắc tӟi Đường Vӵc.
Năm thứ hai, bӝ phim truyền hình mà Đường Hinh làm biên kӏch chính
đại bạo, Đường Vӵc mời Đoàn làm phim ăn cơm. Lúc đó, anh ngồi bên
cạnh cô, lần đầu tiên Đường Hinh ngồi gần anh ấy đến như vậy, người
đàn ông thân hình cao ráo, tay dài chân dài, dӵa vào ghế, bӝ dạng có
chút lười nhác, gương mặt anh tuấn đẹp mắt, rất dụ dӛ người khác, hoàn
toàn là kiểu đàn ông mà cô thích.
Lúc mời rưӧu, đôi mắt đào hoa của Đường Vӵc thoáng nhìn qua cô,
khoé miӋng cong lên: “Đường Hinh, phim truyền hình lần này tӍ lӋ người
xem đại bạo, công lao của cô là lӟn nhất.”
Đường Hinh nháy mắt mӝt cái, “So vӟi công lao của đạo diễn còn lӟn
hơn sao?”
Đường Vӵc nhìn thoáng qua đạo điӋn, đạo diễn là mӝt người phụ nӳa
khoảng hơn bốn mươi tuәi, rất lão luyӋn, liền cười nói: “Đúng đúng
đúng, kӏch bản hay mӟi là yếu tố quyết đӏnh, chính là cô vẫn còn trẻ như
vậy, sau này chắc chắn sẽ còn tiến xa hơn nӳa, Đường tәng, cậu phải
thành thật kính người ta mӝt ly, không thôi con bé này bӏ đào đi mất
đấy.”
Đường Vӵc cười, giơ ly rưӧu cụng ly vӟi cô mӝt cái.
Đêm đó, sau khi tàn tiӋc.
Dưӟi bãi đậu xe, hai người đậu xe ở cạnh nhau, Đường Hinh không hiểu
sao lại hồi hӝp, ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh mӝt chút,
Đường Vӵc mở cӱa xe, quay đầu nhìn cô, Đường Hinh nở nụ cười:
“Đường tәng, đi thong thả.”
Đường Vӵc nói: “Có muốn thêm Wechat không?”
Đường Hinh sӱng sốt mӝt chút, trong lòng có chút kích đӝng.
Thêm Wechat sao? Có phải là anh ta muốn theo đuәi mình hay không?
Hình như anh ta không thiếu bạn gái, đã có nhiều tin đồn bất hảo vӟi biết
bao nӳ minh tinh rồi, thêm hay không thêm đây?
Sau mӝt hồi đấu tranh tư tưởng, Đường Hinh lấy điӋn thoại di đӝng ra,
“Đưӧc.”
Hai người cứ như vậy mà thêm Wechat của nhau.
Hơn mӝt tuần lễ trôi qua, Đường Vӵc cũng không liên lạc vӟi Đường
Hinh, Đường Hinh cả ngày ngồi khoanh tay nghĩ ngӧi lung tung, mӛi
ngày đều đăng súp gà* lung ta lung tung trên vòng bạn bè, khát vӑng có
đưӧc sӵ chú ý của mӝt người.
*Chicken Soup for the Soul: series sách tuyển tập nhӳng câu nói và mẩu
truyӋn ngắn mang ý nghĩa tích cӵc và đӝng viên trong cuӝc sống. Tiếng
ViӋt gӑi là “Súp gà cho tâm hồn.”
Đӧi cả mӝt tháng, cũng không có đӝng tĩnh gì.
Cho dù Đường Hinh rất không muốn thừa nhận bản thân mình hình như
rất để ý Đường Vӵc, nhưng không thể không nhìn trӵc diӋn nӝi tâm của
mình, hình như cô để tâm đến Đường Vӵc.
Cho đến khi Đoàn làm phim mở tiӋc ăn mừng dӵ
án lần đầu tiên, Đường Hinh mӟi vӥ lẽ, người mà Đường Vӵc thích là
Minh Chúc, anh ta thêm Wechat của cô, chẳng qua là vì muốn tiếp cận
Minh Chúc. Ý thức đưӧc điều này, Đường Hinh quả thӵc muốn xuyên
không về mấy tháng trưӟc, bóp chết bản thân mình lúc trưӟc đã thích
Đường Vӵc.
Hoặc là, bóp chết Đường Vӵc.
Nhưng mà, đã không còn kӏp nӳa.
Mặc dù là thế, cô nhận ra mình vẫn còn thích Đường Vӵc.
Cô bắt đầu nghĩ cách, làm sao để anh ta biết lạc đường mà quay đầu?
….
Đối vӟi Đường Vӵc mà nói, lưӧn vòng bạn bè của Đường Hinh đã thành
mӝt trong nhӳng thú vui của mӝt ngày, vòng bạn bè của cô hẳn là thú vӏ
nhất trong danh sách bạn bè của anh, ngày thường nhiều công viӋc mӋt
mỏi, nhìn đến hình ảnh và chӳ viết trạng thái của cô ấy, đều có thể cong
cong khoé miӋng mӝt chút.
Điều kiӋn tiên quyết là, cô đừng có lấy Minh Chúc ra mà đâm chӑt anh.
Đối vӟi viӋc bӏ thất tình, đây là lần đầu tiên Đường Vӵc theo đuәi phụ
nӳ mà thất bại đến vậy, nhưng anh cũng không có thói quen đào góc
tường của người khác, huống chi Minh Chúc và Lục Trác Phong là quân
hôn.
Trong mӝt tuần lễ này, vòng bạn bè của cô nàng Đường Hinh này có
phong thái rất khác lạ, đều là dáng vẻ vô cùng thiếu tiền nghèo đến mức
không có cơm ăn, làm anh nghi ngờ, không biết có phải là phòng tài vụ
thiếu nӧ tiền lương hay không?
Hôm nay, hình ảnh Đường Hinh đăng lên là: ChӍ muốn làm mӝt phú bà
sa đoạ, trầm mê nam sắc.
Anh sặc mӝt tiếng, nhắn qua mӝt tin nhắn: “Không ngờ dã tâm của cô
lӟn thật đấy, không chӍ muốn làm phú bà, còn muốn trầm mê nam sắc
nӳa đấy.”
Đường Hinh vừa tắm rӱa xong đi ra, nhìn thấy tin nhắn, sӱng sốt mӝt
chút.
Thật ra bӑn hӑ thêm Wechat nhau hơn mӝt năm rồi, trò chuyӋn cũng
không nhiều. Trưӟc đó có nói chuyӋn phiếm là bởi vì phải điều ra quân
tình, hiӋn giờ Minh Chúc và Lục Trác Phong cũng đã ở cùng nhau rồi,
hai người bởi vì chuyӋn này mà náo loạn dừng lại, đã rất lâu không liên
lạc trên Wechat nӳa.
Thình thoảng, cũng sẽ nói chuyӋn phiếm vài câu, nhưng Đường Hinh
không muốn biểu hiӋn quá mức chủ đӝng, cho nên vẫn luôn chӏu đӵng
không nói.
Đây là lần đầu tiên sau khi bӏ thất tình, Đường Vӵc chủ đӝng nhắn tin
Wechat cho cô.
Đường Hinh phấn khích lăn lӝn ở trên giường, cẩn thận trả lời: “Đúng
vậy đấy, không đưӧc sao?”
Đường Vӵc nhíu mày, trả lời mӝt câu: “Cô chơi lӟn như vậy? Có thể
đưӧc sao?”
Anh thấy, Đường Hinh chӍ là mӝt cô gái nhỏ ngây thơ, có đôi khi miӋng
không nhường người khác, nhưng thật sӵ đi ngoài chơi, có thể chơi đến
đàn ông sao? Loại chuyӋn này, bất cứ lúc nào, người thiӋt thòi đều là phụ
nӳ.
Vӟi lại, anh có thể cảm giác đưӧc, Đường Hinh hình như là thích anh.
Thế nhưng, đây chӍ là suy đoán mà thôi, bởi vì Đường Hinh biểu hiӋn
không quá rõ ràng. Chủ yếu vẫn là bởi vì mối quan hӋ vӟi Minh Chúc,
Đường Vӵc biết, phụ nӳ rất để ý chuyӋn người người đàn ông mình thích
theo đuәi khuê mật của mình, anh đã từng theo đuәi Minh Chúc, còn để
Đường Hinh làm nӝi gián nӳa.
ChӍ mӝt điểm này thôi, Đường Hinh cho dù là có tâm tư gì đối vӟi anh,
đoán chừng cũng rất khó qua đưӧc rào cản kia.
Đã qua lâu như vậy, sӵ chấp niӋm của Đường Vӵc đối vӟi Minh Chúc
cũng đã buông bỏ.
Nhưng mà, nha đầu này lâu lâu lại đem chuyӋn này ra đâm anh mӝt cái,
anh đã quen rồi.
Đường Hinh vừa nhìn đã biết anh hiểu lầm rồi, phiền muӝn không biết
làm thể nào.
Cô ôm gối ôm, suy nghĩ thật lâu, mӟi trả lời lại mӝt câu: “Trầm mê nam
sắc thì không thể là trầm mê mӝt người đàn ông sao?”
Đường Hinh nhắn xong, cảm thấy mình biểu hiӋn có hơi rõ ràng.
Lại nhắn thêm mӝt câu: “Đương nhiên, người đàn ông kia phải ngủ tốt
mӟi đưӧc.”
Đường Vӵc đi đến nhà bếp rót ly nưӟc trở về, dӵa vào góc bàn, uống
mӝt hӟp nưӟc, cầm lấy điӋn thoại trên bàn, liếc qua, trӵc tiếp bӏ sặc, anh
ho khan vài tiếng, khuôn mặt tuấn tú kia còn có chút đỏ lên.
Anh nhӟ tӟi lần trưӟc ở quân khu, câu nói ngủ có tốt hay không không
hề ngưӧng miӋng của Đường Hinh.
Thật sӵ là…
Mắng nhỏ mӝt câu: Mặt dày thật.
Thật sӵ là chưa từng thấy qua cô gái nào không cần mặt mũi đến vậy.
Đường Hinh đӧi rất lâu, cũng không đӧi đưӧc Đường Vӵc trả lời, bất tri
bất giác xấu hә, Đường Vӵc hẳn là cảm thấy cô rất chú trӑng phương
diӋn này có phải không đây?
Đừng hiểu lầm, cô chӍ là thích nói, thích viết, thích xem.
Thật ra… cô không hề có kinh nghiӋm đâu!
– Hết Chương 91-