Đọc truyện Chỉ Có Tôi Hiểu Được Nhu Tình Của Anh Ấy – Chương 85
Tháng năm, Đoàn làm phim tiến vào giai đoạn cuối của quá trình quay phim, Đoàn làm phim phải di chuyển đến đӏa điểm mӟi, đi đến dưӟi chân ngӑn núi mà lần trưӟc nhóm sáng tạo chính bӏ nạn dân tập kích kia, thời tiết hôm nay oi bức hơn thường ngày, bão cát bay tứ tung, chui vào mũi vào miӋng, Minh Chúc và Đường Hinh mӛi ngày đều đӝi khăn trùm đầu, chӍ lӝ ra mӛi đôi mắt. Minh Chúc đứng đằng trưӟc xe, cầm ống nhòm nhìn về phía đӍnh núi nơi tập trung nhiều camera và nhân viên công tác, đây là mӝt cảnh quay tập kích, dàn dӵng hoành tráng, ống kính có đӝ phân giải cao, mӛi ngày thӧ quay phim cùng các diễn viên đều phải chạy đi chạy lại qua các đӍnh núi lân cận, yêu cầu của Khương đạo đối vӟi chất lưӧng hình ảnh là rất cao, mӝt chút xíu tì vết cũng không thể chấp nhận. Vì vậy, đoạn phim này thật sӵ là rất khó quay. Khương đạo cầm loa hét đến khan cả tiếng: “NghӍ ngơi mười phút, mӑi người uống miếng nưӟc đi, vất vả rồi!” Trong chốc lát, nhân viên của Đoàn làm phim cùng các diễn viên đưӧc thư giãn nghӍ ngơi – “Kéo tôi lên vӟi, mẹ ơi, chân tôi lún vào bãi cát vàng, ra không đưӧc.” “Đưa tôi bình nưӟc vӟi! Bên trong miӋng tôi toàn cát thôi!” “Haizz mắt cậu sao vậy? Bӏ dính cát sao? Để tӟ thәi cho cậu mӝt chút…” Có mӝt nhân viên công tác quay video lại, đăng lên vòng bạn bè, cảm thán đây là lần quay phim khә cӵc nhất từ trưӟc đến nay, cũng không biết là do ai đã rò rӍ ra ngoài, phát tán lên trên Weibo, mӝt dàn fan hâm mӝt nhao nhao biểu thӏ sӵ đau lòng cho thần tưӧng nhà mình, quả quyết rằng sau khi phim công chiếu, nhất đӏnh phải ra rạp xem ủng hӝ. Minh Chúc để ống nhòm xuống, nhìn về phía Đường Hinh đang chơi điӋn thoại, “Không phải nơi này tín hiӋu rất yếu sao?” Đường Hinh vừa lưӟt Weibo vừa nói: “Cũng còn đưӧc, hai vạch sóng, có lúc chӍ có mӝt vạch. Đúng rồi, có người chụp ảnh cậu đăng lên, là hình mấy ngày trưӟc cậu mặc bӝ sườn xám, mặc dù chӍ thấy có bóng lưng, nhưng mà fan hâm mӝ đều suy đoán ai vӟi ai, là diễn viên khách mời nào, khí chất cao tốt đến vậy.” Đoàn làm phim có hai diễn viên nhí, trang phục trong phim đều phải mặc sườn xám, tә trang phục đã cắt may đo riêng, nhưng trẻ nhỏ tính tình bất đӏnh, mấy đứa không quá yêu thích mặc sườn xám, chӍ thích mặc váy ngắn hoặc là váy công chúa thôi. Diễn viên nhí diễn xuất cũng không tӋ, nhưng dù sao vẫn còn nhỏ tuәi, có đôi khi phải chӏu khó dӛ dành. Nhân viên trong tә trang phục đều biết Minh Chúc rất thích mặc sườn xám, đều tìm đến cô, hỏi cô có thể mặc cho hai diễn viên nhí xem đưӧc không, hai cô gái nhỏ thấy cô mặc đẹp như vậy, đôi mắt loé sáng như ánh sao gật đầu: “Con cũng muốn mặc.” Ngày hôm đó, Minh Chúc mặc sườn xám đứng sau camera quan sát, cũng không biết ai đã chụp lén mӝt tấm, phát tán trên Weibo. Có người biết chuyӋn phản hồi lại ở phía dưӟi: “Không phải là diễn viên, là biên kӏch!” “Biên kӏch của Đoàn làm phim đấy, không phải là diễn viên, cũng không phải là không thể so vӟi diễn viên đâu, rất đẹp rất có khí chất, tôi đã gặp qua người thật ngoài đời rồi.” “Còn rất trẻ, mӟi 25 tuәi thôi, có sắc có dáng còn có bạn trai! Nghe nói bạn trai cô ấy là mӝt quân nhân đấy.” Đường Hinh đưa di đӝng cho cô xem, “Cậu xem mӝt chút đi, cư dân mạng ngày nay, ngay cả biên kӏch cũng có thể tra ra lý lӏch, có người còn mong có ảnh chụp chính diӋn của cậu nӳa đấy, còn suy đoán xem chồng cậu dáng dấp ra sao, cậu có muốn đăng Weibo đính chính không?” Minh Chúc liếc nhìn, không quá để tâm nói: “Không đăng, bӑn hӑ nói cái gì chính là cái đó.” Đường Hinh thấy mãi cũng thành quen. Trên Weibo, vẫn còn có người rò rӍ nhӳng bức ảnh quay chụp của đưӧc đăng trên Reuters, không biết là do nhân viên công tác hay là fan hâm mӝ trà trӝn vào công ty truyền thông, hình vừa chụp xong liền bӏ đăng trên Weibo, trong mấy tấm hình, mấy chiếc xe bӑc thép và xe tăng đều là hàng thật, không chӍ có thế, tất cả thiết bӏ quân sӵ mà Đoàn làm phim sӱ dụng để quay phim đều do Đại sứ quán tại đӏa phương và nhà sản xuất quân sӵ liên kết vӟi nhà cầm quyền quân đӝi và chính trӏ đӏa phương mà mưӧn dùng, lúc quay thӵc cảnh, xe tăng và xe bӑc thép đều là hàng thật giá thật dùng trong từng cảnh quay. Cư dân mạng nhao nhao cảm thán, bӝ phim này chắc chắn là tốn rất nhiều kinh phí đầu tư, Truyền hình ĐiӋn ảnh Tập DuӋ cũng thật có tiền mà. Nhoáng cái đã đến cuối tháng năm, kinh nguyӋt của Minh Chúc vẫn chậm chạp không đến, cô càng ngày càng nghi ngờ mình đã mang thai, Đường Hinh còn gấp hơn cả cô, kéo cô đi tiӋm thuốc mua que thӱ thai, vừa về đến nơi liền đẩy cô vào trong toilet, “Cậu thӱ nhanh đi! Đã trễ cả tuần lễ rồi.” Minh Chúc cầm đồ vật trong tay, đӝt nhiên có chút sӧ không dám thӱ, “Tӟ sӧ trở về bӏ bà ngoại mắng.” Đường Hinh trừng cô: “Thӱ nhanh lên!” Minh Chúc không còn cách nào khác, đành phải cầm đồ, ngồi trên bồn cầu, yên lặng đӧi mӝt phút. Mӝt phút đó cô đã suy nghĩ rất nhiều chuyӋn. Cô đã chuẩn bӏ kӻ càng cùng kết hôn sinh con vӟi Lục Trác Phong, là sӟm hay muӝn đều không quá quan trӑng, chӍ cần là anh đều đưӧc. Cô nhӟ tӟi áo cưӟi bà ngoại đã thêu cho cô, nếu thӵc sӵ mang thai, bà ngoại chắc chắn sẽ thất vӑng, mà cô lại không muốn để bà ngoại thất vӑng, cô thật sӵ rất mâu thuẫn. Nếu như ngày hôm đó cậu bé kia không đụng vào cô, cô đã uống viên thuốc kia rồi, cũng sẽ không xảy ra tình huống như hiӋn giờ. Cưӧc mӝt lần vậy. Cô mở mắt ra, nhìn chằm chằm que thӱ thai. Mӝt vạch? Không mang thai sao? Cô thӱ lại mӝt lần nӳa, kết quả đều như nhau. Đường Hinh đứng ở ngoài gấp gáp gõ cӱa: “Cậu xong chưa? Rốt cuӝc là sao rồi, tӟ gấp muốn chết rồi đây!” Minh Chúc không thể nói đưӧc cảm giác là gì, có chút trong dӵ đoán, mà cũng có chút ngoài ý liӋu, cô mơ hồ kéo cӱa ra, nhìn xem Đường Hinh, “Không trúng.” Đường Hinh vӛ ngӵc mӝt cái, đӝt nhiên nhẹ nhàng thở ra: “Cậu làm tӟ sӧ muốn chết, tӟ còn tưởng rằng tӟ phải làm mẹ nuôi nӳa kìa.” Minh Chúc mím mím môi, nắm chặt lấy que thӱ thai lại nhìn thêm mӝt chút, nhỏ giӑng thầm thӏ: “Tӟ còn tưởng rằng đã có rồi đấy chứ.” Đường Hinh trӧn trắng cả mắt: “Cậu còn đang tiếc nuối sao?” Minh Chúc lấy lại tinh thần, cười lắc đầu: “Không phải, con cái thì sau này sẽ có, có thể khoảng thời gian gần đây chạy lên chạy xuống theo Đoàn làm phim nên kiӋt sức, kinh nguyӋt không đều, mấy tháng nay cũng không lúc nào đúng ngày, đoán chừng là thân thể tӟ đang không đưӧc khoẻ.” “Tạ ơn trời đất, nếu không phải vậy tӟ xem xem cậu trở về nói chuyӋn vӟi cha mẹ rồi bà ngoại cậu thế nào.” Đường Hinh dừng mӝt chút, “Không nói vӟi cậu nӳa, chӍ nói Lục Trác Phong thôi, nếu như lần này cậu thӵc sӵ mang thai, anh ấy làm sao còn mặt mũi nói chuyӋn vӟi cha mẹ cậu và bà ngoại nӳa? Tӟ sӧ rằng anh ta ngay cả cӱa cũng không bưӟc qua nәi.” Minh Chúc:… Sáng sӟm hôm sau, bà dì của Minh Chúc liền ghé thăm, loại bỏ hoàn toàn nhӳng sӧ hãi lo lắng. Đường Hinh ôm đầu gối, cười híp mắt nói: “Bà dì của cậu cũng đã tӟi rồi, qua mấy ngày nӳa tӟ phải về nưӟc, dù sao tӟ có ở đây cũng vô dụng, không thể giúp ích đưӧc gì nhiều, chủ yếu là đi cùng vӟi cậu thôi.” Thời gian quay phim cũng chӍ còn lại khoảng mười ngày, nếu mӑi thứ thuận lӧi, cӥ đầu tháng sau là có thể hoàn tất nhӳng phân đoạn quay ngoại cảnh. Minh Chúc tiӋn thể nói luôn, “Tӟ đã sӟm bảo cậu có thể đi về trưӟc rồi còn gì, là chính cậu không chӏu đi.” “Tӟ đây là không yên tâm về cậu mà.” “Cám ơn nhiều, cậu nhanh trở về nói chuyӋn yêu đương vӟi Đường tәng đi, đừng có ở đây phí thời gian nӳa.” “Hừ, ai muốn yêu đương vӟi anh ta chứ!” Minh Chúc đeo ba lô lên lưng, hưӟng về phía cô nàng mà nói, “Ghét của nào trời trao của nấy!” “…” Đường Hinh không nói đưӧc tiếng nào đành bỏ xuống giường, cũng đeo ba lô lên lưng, đi đến chӛ Đoàn làm phim. Mấy ngày nay quay chụp ngoại cảnh điều kiӋn rất khә cӵc, các loại dụng cụ trang thiết bӏ không có cách nào bày ra dẹp vào liên tục, chӍ có thể để lại canh giӳ, đàn ông thanh niên trong Đoàn làm phim vẫn rất tâm lý, để phụ nӳ về nghӍ ngơi, đàn ông ở lại giӳ đồ. Đến chân núi, Minh Chúc nhìn thấy có mấy camera bӏ hỏng, Khương đạo vô cùng tức giận: “Khoảng sau 12 giờ đêm, đám người nạn dân kia liền đến muốn cưӟp đồ, nhiều người như vậy vẫn không sӧ, hẳn là đã biết đưӧc chúng ta không dám làm gì bӑn hӑ, càng lúc càng lӟn gan mà.” Quay chụp ngoại cảnh rủi ro tương đối cao, mӛi ngày đều phải sao lưu nhӳng cảnh quay ngày hôm đó thêm mӝt bản nӳa mӟi có thể yên tâm. Đường Hải Trình ngồi bên cạnh, nhíu mày, dường như có điều gì đó suy nghĩ, càng nghĩ càng thấy lạ, nạn dân không dám làm liều đến vậy, nhân viên của Đoàn làm phim luôn luôn đông đảo, nạn dân đúng ra là không dám đến cưӟp. Trừ khi, nhân cách bӑn hӑ đã trở nên vặn vẹo, có thể là phần tӱ vũ trang đang ẩn nấp. Ông thương lưӧng vӟi Khương đạo, trong mười ngày còn lại, mӛi ngày sau khi hoàn thành nhiӋm vụ quay chụp đều thu dӑn tất cả các camera và đạo cụ, nhân viên tập trung ở chung mӝt chӛ, nếu thật sӵ có chuyӋn gì xảy ra cũng không lâm vào tình cảnh phân tán. Vài ngày sau, Đường Hinh về nưӟc. Đoàn làm phim đẩy nhanh quá trình quay chụp, ba ngày cuối cùng của đӧt quay phim, đang lúc tất cả mӑi người chuẩn bӏ thở phào, đám nạn dân kia dường như không kiềm chế đưӧc nӳa, bắt đầu quấy rối, mӛi ngày đều cầm gậy gӝc đến chӛ quay phim vừa đập mạnh bên đất, vừa lӟn tiếng hô: “Vì sao chính phủ lại ủng hӝ nền điӋn ảnh của người Trung Quốc bӑn mày, sao lại không chӏu cứu tế cho nạn dân?” “Chúng ta cưӟp vài thứ đồ vật của bӑn nó thì làm sao? Đây là đӏa bàn của chúng ta!” “Đúng vậy, đây là đӏa bản của chúng ta!” “Đӏa bàn của chúng ta!” Khoảng thời gian đầu, quân đӝi chính phủ và đại sứ quán cùng ra mặt nên miễn cưӥng có thể duy trì trật tӵ. Ngày cuối cùng của đӧt quay phim, Minh Chúc đang giúp tә trang phục thay bӝ sườn xám vào cho hai diễn viên nhí, hai diễn viên nhí rất thích Minh Chúc, kéo kéo tay cô: “Chӏ ơi, chӏ cũng mặc đi, chӏ mặc sườn xám là đẹp nhất!” Minh Chúc cúi đầu nhìn quần jeans đang mặc trên người, cười lắc đầu: “Chӏ không quay phim, các em mặc là đưӧc rồi.” Hai tiểu nha đầu này không chӏu thua, mӛi người kéo mӝt bên tay cô, “Chӏ mặc đi mặc đi, rất đẹp rất đẹp!” Hai tiểu nha đầu này vẫn còn nhỏ tuәi, cha mẹ đều đi theo chăm sóc, nhìn thấy con gái mình quấn người như vậy cũng có chút luống cuống. Nhân viên phục trang nhìn cô, có chút khó xӱ: “Nếu không cô cũng mặc đi? Không thôi hai tiểu tә tông này không biết sẽ nháo tӟi lúc nào, dù sao hôm nay cũng không còn viӋc gì nӳa, chӍ quay lại nhӳng phân đoạn trưӟc, lát nӳa cô lên xe rồi thay ra cũng đưӧc.” Minh Chúc không biết phải làm thế nào, đành phải đi thay đồ. Sườn xám của tә trang phục không tinh xảo bằng sườn xám mà bà ngoại thêu, nhưng vӟi khí chất của cô, mặc vào vẫn xinh đẹp lung linh như trưӟc, Minh Chúc vừa thay sườn xám xong đi ra, hai tiểu nha đầu liền vây quanh cô mà xuýt xoa. “Đưӧc rồi, đi trang điểm đi.” Minh Chúc vӛ vӛ khuôn mặt nhỏ nhắn của hai đứa. Hôm đó quay phim cũng không thuận lӧi cho lắm, mãi đến chạng vạng tối mӟi kết thúc. Hai diễn viên nhí đã đưӧc cha mẹ đưa đi, nhӳng nhân viên công tác hậu trường ở lại dӑn dẹp hiӋn trường, máy quay phim và các loại đạo cụ, xe bӑc thép và xe tăng vẫn còn đặt ở chân núi, Minh Chúc ngồi trên xe, nhìn về phía Khương đạo đang đứng bên cạnh mà chӍ đạo. Nhӏn không đưӧc mà nở mӝt nụ cười, rốt cuӝc cũng quay xong. Đường Hải Trình đang đӏnh đi qua, đӝt nhiên cảm giác đưӧc có gì đó là lạ, nhìn sang phía bên cạnh, mӝt đoàn nạn dân lại xuất hiӋn, đӝt ngӝt xông lên, nhào về phía mấy chiếc xe bӑc thép và xe tăng bên kia, “Bùm bùm bùm” vài tiếng, có người nә súng. Bӑn hӑ nә súng về phía nhӳng người lính đӏa phương, quăng người về phía nhӳng chiếc xe, nhảy lên xe bӑc thép và xe tăng. “Á á á á có người nә súng! Bӑn hӑ muốn làm gì?” “Cưӟp của sao? Các người muốn cưӟp cái gì? Từ từ nói chuyӋn, đừng nә súng! Đây không phải là giết người cưӟp của sao?” “Chạy mau đi! Thất thần cái gì vậy!” “Camera của tôi!” Trong nháy mắt, toàn bӝ Đoàn làm phim đều hӛn loạn. Nạn dân trà trӝn vào trong đám phần tӱ bạo loạn nhân cơ hӝi này cưӟp lấy xe bӑc thép và xe tăng, ầm ầm khởi đӝng, bụi đất bay tứ tung, căn bản là không quan tâm phía trưӟc có người hay không có người cứ thế mà chậm rãi tiến lên. Đường Hải Trình hét lӟn: “Toàn bӝ rút lui! Toàn bӝ rút lui!” Trong nháy mắt, thӧ ánh sáng, thӧ quay phim, diễn viên chính, diễn viên quần chúng, ai cũng bỏ chạy tán loạn. Minh Chúc ngồi trên xe, kinh ngạc nhìn thấy hết thảy toàn bӝ sӵ viӋc đang diễn ra dường như chӍ trong vòng mӝt cái chӟp mắt. Trong lúc nhất thời đầu óc cô trở nên hӛn loạn, cô không biết đám người này rốt cuӝc là muốn làm gì, cưӟp của? Hay là tә chức bạo loạn? Rất hiển nhiên, mục tiêu của bӑn chúng không chӍ đơn giản là cưӟp của như vậy, nạn dân sao lại cưӟp đoạt xe bӑc thép và xe tăng làm gì? Đây là mӝt trận bạo loạn đã đưӧc ủ mưu từ lâu. Trong khoảnh khắc ấy, tiếng khóc la không ngừng vang lên, đầu ngón tay cô khẽ run, nhìn thấy Đường Hải Trình bưӟc trên đôi chân giả nhanh chân chạy ra hưӟng trung tâm, chӍ vào mӝt toà nhà cũ nát ở phía trưӟc, “Tất cả trốn vào bên trong đi, đi vào trưӟc đi! Đừng đi ra!” Mӑi người nghe theo lời chӍ huy của ông, né tránh mấy chiếc xe bӑc thép đang chạy tán loạn kia, nhanh tróng chạy vào bên trong toà nhà. Rất nhanh sau đó, nhân viên công tác đã đưӧc sơ tán hết cả. Minh Chúc xuống xe, đang đӏnh nhân lúc hӛn loạn mà tìm cơ hӝi chạy trốn, liền bӏ mӝt người đàn ông bắt lấy cánh tay, vung tay mӝt cái ném cô trở lại trên xe, quay đầu phẫn nӝ trừng cô: “Không đưӧc nhúc nhích.” Lục đục có vài con tin bӏ ném lên xe, nam nӳ đều có. Cả dân đӏa phương, lẫn người Trung Quốc. Người cuối cùng, là Đường Hải Trình đã bӏ đánh đến mức thoi thóp. Hết thảy có sáu con tin. ————————— Nhӳng nhân viên công tác trốn thoát đưӧc trong nhӳng phút đầu tiên ngay lập tức liên lạc vӟi bên ngoài và yêu cầu giúp đӥ. Nơi đưӧc liên lạc trưӟc tiên chính là Đại sứ quán, Khương đạo ngay cả tay đều run cả lên: “Toàn bӝ Đoàn làm phim của chúng tôi đều bӏ tập kích, dàn diễn viên có cả người Trung Quốc và người Ca Lӧi Á, đoàn chúng tôi có cả thảy cũng phải trên mӝt trăm nhân viên công tác…. Xin mӑi người nhất đӏnh phải bảo vӋ chúng tôi.” Có người bӏ trúng đạn, nằm rên rӍ trên mặt đất, máu chảy không ngừng. Nhân viên y tế của Đoàn làm phim nhanh chóng ngồi xәm trên mặt đất, kiểm tra miӋng vết thương của anh ta, “Không đưӧc rồi, phải phẫu thuật mӟi lấy viên đạn ra đưӧc.” Có người sӧ hãi lo lắng, sӧ rằng mình sẽ phải chôn thân ở nơi này, vӝi vã gӑi điӋn thoại cho người thân. ChӍ trong chốc lát, sӵ viӋc Đoàn làm phim đang quay ngoại cảnh ở nưӟc ngoài bӏ bạo loạn tập kích nhanh chóng lên hot search, cư dân mạng xem đưӧc ảnh chụp và video bӏ tuồn ra, không ngừng run sӧ trong lòng. “Tôi là vӧ của Lưu Phóng, anh ấy là nhân viên quay phim của Đoàn làm phim , xin anh nhất đӏnh phải bình an trở về!” “Tôi là em gái của Vương Xa, anh ấy là nhân viên phụ trách ánh sáng, xin anh nhất đӏnh phải bình an trở về!” “Vì sao chӍ quay phim thôi cũng gặp phải loại chuyӋn này? Đại sứ quán đâu? Quân nhân gìn giӳ hoà bình đâu?” “Đông ca và Chu Nghi Ninh không sao chứ? Đừng mà, xin trời cao phù hӝ cho bӑn hӑ! TuyӋt đối đừng xảy ra chuyӋn! Phù hӝ cho tất cả mӑi người đều bình an vô sӵ!” ————————— Trưӟc đó không lâu. Lục Trác Phong đã nhanh chóng nhận đưӧc lӋnh tiếp viӋn. “Toàn bӝ Đoàn làm phim bӏ bạo loạn tập kích ở gần thӏ trấn Soma, bên đó rất gần khu ә chuӝt, nhӳng nạn dân kia đoàn chừng là bӏ nhӳng phần tӱ cӵc đoan dụ dӛ, để bӑn hӑ trà trӝn vào, hiӋn giờ không biết ai là phần tӱ bạo loạn, ai là nạn dân, quan trӑng nhất chính là toàn bӝ nhân viên Đoàn làm phim cùng các diễn viên đều bӏ bao vây tại đó, tôi lӋnh cho các cậu giải cứu bӑn hӑ ra.” Lục Trác Phong nghe đưӧc Đoàn làm phim , cả người đều trở nên mơ mơ hồ hồ. Hàn Tĩnh nhìn anh, cũng vô cùng ngạc nhiên. Toàn bӝ nhân viên Đoàn làm phim. Vậy là đã rõ ràng, Minh Chúc cũng ở đó. Nhưng Lục Trác Phong còn tӍnh táo hơn so vӟi tưởng tưӧng của anh ta, anh mím chặt môi: “Rõ, tôi muốn biết trên tay bӑn chúng có bao nhiêu con tin?” “Sáu người, hai nam ba nӳ, còn có mӝt cậu bé chӍ hơn mười tuәi, mӝt nam mӝt nӳ là người Trung Quốc, mӝt người có mang chân giả, còn người kia mặc sườn xám.” Đầu óc Lục Trác Phong ong lên mӝt tiếng, trống rӛng. Lần đầu tiên trong đời Lục Trác Phong đi làm nhiӋm vụ vӟi đầu óc trống không, sau khi ngồi lên máy bay trӵc thăng, Hàn Tĩnh vӛ vӛ vai anh, “Không có chuyӋn gì đâu, đã liên lạc vӟi chính quyền đӏa phương bên đó rồi, nhӳng nạn dân kia có không ít người là từ phía nam di cư qua, đều tập trung sinh sống ở nhӳng khu ә chuӝt kia, qua mӝt thời gian dài, kiềm chế phẫn nӝ, cảm thấy chính phủ không công bằng, chӍ biết chăm lo cho phía bắc, khó giӳ phía nam, để bӑn hӑ nhà tan cӱa nát, đã sӟm mang lòng oán hận vӟi chính phủ cũng như chính quyền đӏa phương. Nhӳng tình huống như vậy quả thӵc rất dễ bӏ nhӳng phần tӱ cӵc đoan dụ dӛ, nhưng tӟ tin nhӳng người đó tâm đӏa không xấu xa như vậy, cậu đừng quá lo lắng.” Vӟi lại, phụ nӳ mặc sườn xám, không nhất đӏnh là Minh Chúc. Nghĩ nghĩ, Hàn tĩnh vẫn là không dám nói ra câu này. Trong tình hình thế này, ai cũng không thể bình tĩnh nәi. Anh hiểu đưӧc cảm giác của Lục Trác Phong. Lục Trác Phong cũng không có tâm trạng đối phó vӟi anh ta, Trương Vũ Lâm cùng Bành Đức bӑn hӑ cũng không dám lên tiếng, ai cũng không dám nói chuyӋn, sӧ nói nhiều sai nhiều, đúng lúc này Trung tâm chӍ huy phát tin tức tӟi, “Bӑn chúng vẫn ở nguyên chӛ cũ giằng co, xe tăng đạn pháo chӍa vào toà nhà phía đối diӋn có hơn trăm người đang trốn, con tin vẫn đang bӏ bao vây trên xe, đoán chừng là bӑn chúng muốn ở yên tại chӛ đàm phán vӟi chính phủ.” Lục Trác Phong lạnh giӑng: “Vậy nếu như đàm phán không thành công thì sao? Con tin phải làm sao?” “Con tin nhất đӏnh phải cứu, khi thời cơ chín muồi hoặc có sӵ thay đәi nào, các cậu phải hành đӝng ngay lập tức.” Nhóm người nhẹ nhàng thở ra. Lục Trác Phong: “Rõ.”
– Hết Chương 83-