Chỉ Có Tôi Hiểu Được Nhu Tình Của Anh Ấy

Chương 100


Đọc truyện Chỉ Có Tôi Hiểu Được Nhu Tình Của Anh Ấy – Chương 100

“Anh cũng chưa nói, sao lại muốn em nói…”

Đường Hinh hừ nhẹ, dӵa người ra phía sau, Đường Vӵc thuận đà ép

người ra trưӟc, dӵa hẳn thân mình vào cạnh bàn, hai tay chống lên bàn

làm viӋc, vây cô trong ngӵc mình, “Anh chưa nói? Tӵ em tính xem gần

đây anh đã nói bao nhiêu lần rồi.”

“Đó là phát bao lì xì!”

“Phát bao lì xì cũng đưӧc tính, ba chӳ anh thích em, là tӵ anh đánh ra

từng chӳ mӝt, đánh tận mấy trăm lần, làm sao có thể không tính đưӧc?”

Đường Vӵc hừ nhẹ mӝt tiếng, cúi đầu liếc cô, “Tiểu bá vương cũng

không thể bá đạo như vậy chứ?”

Hình như nói nghe cũng rất có lý…

Nhưng vừa nãy cô cũng đã nhắn mӝt cái rồi, chӍ là anh chưa nhìn thấy

thôi.

Eo của Đường Hinh bӏ ép vào cạnh bàn, có hơi đau, cô đẩy đẩy anh, sắc

mặt ӱng đỏ: “Đường tәng, nơi này là văn phòng, đề nghӏ anh chú ý ảnh

hưởng! Chú ý hình tưӧng!”

Đường Vӵc không thèm quan tâm, còn đӏnh cúi đầu hôn cô –

Cốc cốc cốc –

Có người gõ cӱa.

Vừa mӟi xảy ra chuyӋn lӟn như vậy, hẳn là còn rất nhiều viӋc chờ

Đường Vӵc giải quyết, trưӟc khi toàn bӝ nhân viên Đoàn làm phim về

nưӟc an toàn, anh hẳn là sẽ rất bận.

Đường Vӵc cúi đầu, cắn môi cô mӝt ngụm, rồi ngồi dậy, vӛ vӛ đầu cô,

“Đi pha cho anh ly cà phê đi.”

Đường Hinh lập tức lách người ra, chạy mất.

“Vào đi.”

Giây tiếp theo, cӱa liền mở ra.

Trӧ lý Cao đi vào, nhìn thoáng qua Đường Hinh, lúc nãy Đường tәng đӝt

nhiên muốn cậu đưa mật mã official Weibo, cậu đã cảm thấy kì lạ rồi.

Đường tәng chưa bao giờ quan tâm tӟi Weibo, cần mật mã làm cái gì?

Cho đến khi dòng cập nhật từ official Weibo đưӧc đăng lên… Cậu liền

hiểu rõ.

Dòng cập nhật trên Weibo kia phong cách quá là không nghiêm túc đứng

đắn, so vӟi phong cách trưӟc đây hoàn toàn không giống, còn dùng mấy

lời lẽ lưu manh, như thế này tuyӋt đối không thể nào là Đường tәng đăng

đưӧc, trừ Đường Hinh ra, hẳn là không có ai khác.

Cho nên, tiểu phú bà chính là Đường Hinh sao?

Nӝi tâm của trӧ lý Cao có chút phức thập, Đường tәng thật sӵ là đúng

như lời đồn sao, theo đuәi biên kӏch Minh không đưӧc, nên quay qua

theo đuәi biên kӏch Đường?

Đường Vӵc nhìn về phía trӧ lý Cao: “Người dưӟi lầu đều đi cả rồi sao?”

Trӧ lý Cao nói: “Tan hết rồi ạ. Thế nhưng phóng viên vẫn chưa đi, muốn

đi vào phỏng vấn mӝt chút, ngài xem có cần sắp xếp gì không?”

Đường Hinh đi tӟi cӱa, quay đầu đưa mắt nhìn anh.

“Cà phê không cần thêm đường.” Đường Vӵc tuỳ ý liếc mắt nhìn cô mӝt

cái, ngồi trở lại trên ghế, nói vӟi trӧ lý Cao: “Cậu đi sắp xếp đi, nӱa tiếng

sau nӳa là đưӧc.”

Trӧ lý Cao: “Vâng.”

Đường Hinh bĩu môi, đi ra ngoài pha cà phê.

HiӋn giờ toàn bӝ Tập DuӋ có hơi loạn, đều ở lại tăng ca, Đường Hinh

không biết pha cà phê, bình thường cô hay mua, không thì uống cà phê

hoà tan. Đứng ngay trưӟc phòng trà nưӟc, vô cùng chán nản, đi tӟi cӱa,

nhìn thấy thư kí đang bận rӝn, đi bưӟc qua.

Thư ký nhìn thấy cô, lập tức nở nụ cười: “À, Đường tiểu thư, có gì cần

giúp đӥ sao?”

Ai cũng nói Đường tәng đang theo đuәi biên kӏch Đường, vừa nãy

Đường tәng ôm người tiến vào văn phòng, cô đã biết rồi…. Đường tәng

và biên kӏch Đường chắc chắn là đang yêu nhau, bạn gái Đường tәng…

chính là Đưởng tәng phu nhân sau này chứ còn gì nӳa!

Ai dám xem thường chứ?

Đường Hinh không biết nӝi tâm của mấy người nhân viên dưӟi trưӟng

của Đường Vӵc diễn biến phức tạp như vậy, cười tủm tӍm nói: “Đường

tәng muốn uống cà phê, tôi muốn hỏi xem…”

Cô còn chưa dứt lời, cô bé thư kí liền a mӝt tiếng, lập tức đứng lên, “Để

em để em, khẩu vӏ của Đường tәng em hiễu rõ nhất, không đúng không

đúng, chӏ còn hiểu rõ hơn em…”

Đường Hinh: “…Tôi không biết nhiều lắm.”

Cô bé thư kí: “Chӏ chắc chắn hiểu rõ.”

Đường Hinh có chút khó xӱ, cô thật sӵ không hề biết khẩu vӏ của Đường

Vӵc, hình như anh không kén ăn đến vậy, cô nhìn cô bé thư kí, nói: “Tôi

không biết dùng máy pha cà phê, cô có thể giúp mӝt chút đưӧc không?”

Cô bé thư kí cười cười, đi vào phòng trà nưӟc, “Vâng, Đường tәng thích

cà phê thêm sӳa chứ không thêm đường, còn không đưӧc thêm quá

nhiều.”

Yêu cầu cao như vậy sao? Hèn chi lần trưӟc không chӏu uống cà phê hoà

tan ở nhà cô, Đường Hinh hừ hừ trong lòng, “Vậy làm phiền cô rồi.”

Cô đứng bên cạnh, nhìn thư kí pha cà phê, tiӋn thể hӑc luôn.

Mӝt lát sau, cô bưng ly cà phê đi vào văn phòng, nhìn thoáng qua Đường

Vӵc đang gӑi điӋn thoại, trong lòng hư mӝt tiếng, nhiều cuӝc gӑi như

vậy sao, rốt cuӝc là có thấy bao lì xì cô phát chưa đây?

Đường Hinh đặt cà phê lên bàn, Đường Vӵc ngưӟc mắt nhìn cô cười

cười trấn an, ý bảo mình đang rất bận.

Cô gật đầu, tỏ vẻ đã biết.

Đường Vӵc cúp điӋn thoại, vẫn không có thời gian nhìn đến Wechat, anh

vừa xӱ lý công viӋc, vừa uống nốt ly cà phê, vài phút sau, trӧ lý Cao đến

gõ cӱa, nhắc nhở anh phải đi tiếp nhận phỏng vấn.

Anh đặt cái ly xuống, đi đến trưӟc sô pha.

Đường Hinh ngẩng đầu nhìn anh, Đường Vӵc có chút khó xӱ, “Anh bảo

lái xe đưa em về nhà nhé? Tối nay anh rất bận, xem ra là không rảnh để

lo cho em đâu.”

“Không sao đâu, anh mau đi đi.” Đường Hinh ngoan ngoãn nói, cô biết

anh đang vӝi, cô cũng đang cố gắng làm mӝt người bạn gái ngoan ngoãn

hiểu chuyӋn, “Lát nӳa em đi tìm Vưu Hoan, cӱa hàng của cô ấy ở gần

đây thôi, ăn cơm xong em tӵ mình về nhà là đưӧc.”


Đường Vӵc xoa xoa đầu cô, cười mӝt cái, “Ừ, về đến nhà gӑi điӋn thoại

cho anh.”

“Vâng.”

Cô ngoan ngoãn đồng ý.

Khó có đưӧc lúc tiểu bá vương ngoan như vậy, Đường Vӵc nhìn cô,

trong lòng ngứa ngáy khó nhӏn, nhéo nhéo mặt cô mӝt chút rồi mӟi rời

đi.

Đường Hinh ngồi trong văn phòng của anh thêm mấy phút, mӟi chuẩn bӏ

meo meo rời đi.

Lúc nãy Đường Vӵc xuống lầu đón cô, còn ôm cô tiến vào toà nhà văn

phòng, bây giờ… không chӳng đã truyền khắp công ty – Đường Hinh

cua đưӧc Đường tәng!

Nhӳng người có quan hӋ tốt vӟi cô trong công ty đã gӱi nhӳng lӏch sӱa

trò chuyӋn trên diễn đàn thậm còn có cả anh chụp cho cô, trên diễn đàn

trưӟc đây có người rảnh rӛi kӏch liӋt bàn tán mӝt thời gian, nếu còn có

người không biết, hẳn là bởi vì bận quá, còn chưa kӏp hóng hӟt.

Đường Hinh có chút thẹn thùng, cô không muốn công khai tình cảm mӝt

cách gióng trống khua chiên đến vậy, tuy rằng Tập DuӋ không có luật

cấm yêu đương nơi công sở, cho dù là có, chӍ cần Đường Vӵc vung tay

lên sӱa lại là xong ngay.

Sau khi đi ra khỏi văn phòng của Đường Vӵc, qủa nhiên đại đa số ánh

mắt đều liếc nhìn về phía cô.

Đường Hinh cố gắng giӳ bình tĩnh, làm bӝ không nhìn thấy, dù sao… Cô

vӟi bӑn hӑ cũng không thân thiết, nhiều lắm chӍ là biết mặt nhau mà thôi.

Đi ra khỏi đại sảnh của Tập DuӋ, Đường Hinh nhẹ nhàng thở ra.

Thật ra Vưu Hoan không ở trong tiӋm, hôm nay cô ấy đưӧc đài truyền

hình mời đi tham dӵ mӝt tiết mục so tài thiết kế thời trang, chuyӋn xảy ra

ngày hôm nay, cô ấy cũng rất lo lắng, còn ảnh hưởng đến thi đấu, hiӋn

giờ tâm trạng chắc cũng đủ chán nản rồi.

Vưu Hoan hẹn cô cùng nhau ăn cơm, thuận tiӋn đi ca hát giải buồn.

ChuyӋn hôm nay quả thật, làm người ta sӧ đến mất hồn mất vía.

Đến tận bây giờ vẫn còn chưa liên lạc đưӧc vӟi Minh Chúc, nếu không

phải là tin tức bên kia truyến đến, nói con tin không có viӋc gì cũng

không bӏ thưӧng, nếu không ngay cả cơm các cô cũng nuốt không trôi.

Đến nhà hàng đã hẹn trưӟc, đã hơi muӝn, gần chín giờ rồi.

Vưu Hoan đã gӑi món ăn xong hết đang chờ cô.

Đường Hinh vô cùng đói, cầm đưӧc đôi đũa liền cắm đầu vào ăn, nhìn về

phía Vưu Hoan còn đang lưӟt Weibo, “Đừng lo lắng, Minh Chúc không

có viӋc gì đâu, không chừng cӥ hai ngày nӳa là về thôi. Không ảnh

hưởng lӟn đến chuyӋn cậu thi đấu đấy chứ?”

“Không có viӋc gì, đều đã qua rồi, thua thì thua thôi, không có gì ghê

gӟm.” Vưu Hoan có vẻ không quá để ý, cô nàng lưӟt Weibo, lưӟt đến

đoạn video phỏng vấn Tәng giám đốc Tập DuӋ Đường Vӵc, nhìn về phía

Đường Hinh, “Đường tәng của cậu này, có muốn xem mӝt chút không?”

Đường Hinh sặc mӝt cái.

Cô và Đường Vӵc tiến triển thần tốc, chuyӋn ở bên nhau, còn chưa nói

vӟi Vưu Hoan.

Đường Hinh mở Weibo, tìm đưӧc video phỏng vấn ở mục hot search,

trong video, người đàn ông mặc áo sơ mi trắng có khuôn mặt anh tuấn,

bình tĩnh tӵ nhiên. Cô nhìn bình luận mӝt chút, quả nhiên là có rất nhiều

bình luận trầm mê sắc đẹp, “Hừ.”

“Cậu hừ cái gì?”

“Không có viӋc gì…” Đường Hinh khụ mӝt chút, “Tӟ và Đường Vӵc ở

bên nhau.”

Vưu Hoan trừng lӟn mắt: “Hả? Từ khi nào?”

Đường Hinh: “Chạng vạng tối hôm nay.”

Vưu Hoan đӝt nhiên nhӟ tӟi cái gì, “Vậy dòng cập nhật trên official

Weibo của Tập DuӋ không phải là cậu đăng đấy chứ? Tӟ phải nói thế

nào nhӍ… Giӑng điӋu sao lại quen thuӝc như vậy?” Cô nàng nhӏn không

đưӧc vui vẻ, “Chắc chắn là cậu đăng.”

Đường Hinh: “…”

Vưu Hoan ý vӏ thâm trường mà nhìn cô, “Cho nên, cậu và Đường tәng

sống cuӝc sống hài hoà vui vẻ?”

Đường Hinh: “… Không có.”

Vưu Hoan chậm rì rì mà nói: “Cố lên nha, đến lúc đó làm phu nhân tәng

giám đốc thì đừng quên tӟ.”

Đường Hinh nghĩ nghĩ, nhӏn cười không đưӧc, vӛ vӛ ngӵc: “Cẩu phú

quý, vô tưӟng quên!*”

*ý nói sẽ không quên người có công, như câu “Uống nưӟc nhӟ nguồn”

của ViӋt Nam mình.

….

Buәi tối mười mӝt giờ rưӥi, Đường Hinh ngồi xe tӟi dưӟi lầu.

Lúc lên lầu, cứ cảm thấy mình hình như đã quên cái gì đó, cô và Vưu

Hoan uống không ít rưӧu, hiӋn giờ đầu có chút choáng váng, nghĩ nӱa

ngày cũng không nghĩ ra. Cho đến khi đứng trưӟc cӱa nhà kiếm chìa

khoá, kiếm nӳa ngày còn chưa kiếm ra, cô đӝt nhiên nhӟ tӟi, hành lý của

cô còn nằm trên xe của Đường Vӵc!

Đường Hinh có chút chán nản, dӵa vào bên ngoài cӱa, nhanh chóng gӑi

điӋn thoại cho Đường Vӵc.

Đường Vӵc vẫn còn đang ở công ty tăng ca, lúc Đường Hinh gӑi điӋn

thoại tӟi, anh vừa mӟi ra khỏi phòng hӑp, trӧ lý Cao đưa điӋn thoại cho

anh. Đường Vӵc liếc mắc nhìn màn hình điӋn thoại di đӝng, nhận máy,

“Mӟi về tӟi nhà à?”

“Đường Vӵc…” Cô đáng thương nũng nӏu gӑi anh.

“Ừ?” Đường Vӵc vӝi vàng hỏi, “Làm sao vậy?”

“Anh biết không?”

“… Em mau nói đi.”

“Va li hành lý của em còn để trên xe anh, chìa khoá nhà của em nhét

trong mӝt cái túi khác, cái kia nằm trong va li hành lý!” Đường Hinh vô

cùng buồn bӵc, hôm nay bôn ba cả nӱa ngày rồi, tinh thần căng thẳng cả

ngày, vừa khóc vừa sӧ, lúc ở bên Đường Vӵc tâm tình lại rất nhanh tốt

lên. Hôm nay tâm trạng lên xuống cứ như lưӟt sóng, gần nӱa đêm về đến


nhà, vốn tưởng rằng có thể tắm mӝt cái, ngủ mӝt giấc ngon, kết quả, lại

bӏ nhốt ở ngoài cӱa, cái cảm giác này thật sӵ không chӏu nәi mà.

Đường Vӵc cầm lấy chìa khoá xe đang nằm trên bàn làm viӋc, dừng mӝt

chút, “HiӋn giờ em đang ở trưӟc cӱa nhà sao?”

“Ừ, ngồi xәm ở góc tường vô cùng đáng thương.”

Đường Vӵc cười mӝt cái, “Bên cạnh tiểu khu em ở không phải có mӝt

quán cà phê sao? Em đi ra đó ngồi chờ anh đi, anh qua liền bây giờ đây.”

….

Kế bên tiểu khu có mӝt quán cà phê nhỏ kiểu gia đình mờ ra làm ăn buôn

bán, hình như rạng sáng mӝt giờ mӟi đóng cừa.

Đường Hinh đi vào, gӑi mӝt ly trà bưởi mật ong, ngồi dӵa trên sô pha

lưӟt Weibo, chuyӋn Đoàn làm phim gặp chuyӋn

không may còn chưa tuӝt khỏi hot search, đoạn video phỏng vấn Đường

Vӵc đã có hơn hai vạn bình luận.

Cô hừ mӝt tiếng: “Đại móng heo thì có cái gì đẹp chứ.”

Có đẹp, thì cũng là của Đường Hinh cô đây.

Cô thoát khỏi Weibo, lại đăng nhập vào Douban, lần trưӟc sau khi cô nói

muốn ngủ vӟi Đường Vӵc, thì không vào diễn đàn nӳa, không chừng

đám cư dân mạng lại oanh tạc rồi.

Quả nhiên –

Cư dân mạng 1: Chủ thӟt lần nào cũng vậy, thả vài miếng thính rồi lặn

mất, cái topic nãy đã mở hơn mӝt năm rồi, rốt cuӝc là nở hoa hay bế tắc,

nói cho tôi biết đi! Sau này muốn theo đuәi vӧ phải cẩn thận! Sӧ lӑt hố

thì khә!

Cư dân mạng 2: Chủ thӟt, ngài thӱ qua rồi sao? Xài đưӧc hay không xài

đưӧc vậy?

Cư dân mạng 3: Tôi đoán chừng chủ thӟt còn chưa ngủ đưӧc đâu, nếu

không sao đã lâu như vậy còn chưa thấy xuất hiӋn?

Cư dân mạng 4: Chắc chắn là đã thӱ qua, nhưng hàng không tốt, cho nên

nhất đӏnh không nói, ha ha ha ha ha ha!!!

Đường Hinh: “…”

Rảnh nhất trên đời chính là đám cư dân mạng.

Không phải cô còn chưa có thӱ qua hay sao? Làm sao biết đưӧc là tốt…

Nhìn qua có vẻ chất lưӧng.

Đường Hinh nghĩ nghĩ, đánh ra mӝt hàng chӳ: Tӟi đây thông báo chút

tình hình, tôi và anh ấy đã xác đӏnh quan hӋ yêu đương, yên tâm, anh ấy

không phải bởi vì không theo đuәi đưӧc khuê mật mà lӵa chӑn tôi,

không cho phép bình luận nhӳng lời như vậy! Bởi vì anh ấy thật sӵ thích

tôi! Nếu không phải chính miӋng anh ấy nói ra tôi chắc chắn sẽ không

tiếp nhận anh ấy!

Tôi và khuê mật cũng sẽ không vì anh ấy mà cảm thấy xấu hә, làm bạn

bè nhiều năm như vậy rồi, so vӟi đại móng heo còn thật hơn! Ừ thì… nói

như vậy thật có lӛi vӟi anh ấy, quên đi, xem như tôi chưa nói gì.

Tôi chӍ muốn nói cho mӑi người biết, tôi yêu rồi!

Tôi nói yêu đương cùng vӟi người mình thích rồi! Ha ha ha ha ha ha ha!

Không đӧi đám cư dân mạng phản hồi.

Cô lại gõ thêm mӝt câu: Còn chuyӋn có đưӧc hay không, đӧi tôi thừ qua

rồi nói xong.

Refresh mӝt cái, đã hiӋn lên rất nhiều bình luận.

Quả nhiên cư dân mạng rất rảnh rӛi…

Cư dân mạng 1: Chúc mừng chủ thӟt, đã câu về đưӧc mӝt người bạn trai.

Cư dân mạng 2: Vậy là official Weibo của Tập DuӋ đăng mӝt dòng trạng

thái, vô cùng có đạo lý!

Cư dân mạng 3: Nhanh đi thôi! Có người đàn ông muốn ngủ cùng thì

nhanh đi ngủ! Cuӝc sống phải hài hoà hạnh phúc! Không cần kéo dài

thời gian! Lãng phí cuӝc đời!

Đường Hinh: “….”

Chuông gió vang lên, cӱa kính bӏ người ta đẩy ra.

Đường Hinh ngẩng đầu lên theo bản năng, mӝt người đàn ông mặc áo

trắng quần đen vô cùng đẹp trai đi tӟi, đêm hôm khuya khoắt mà vẫn có

thể hấp dẫn mấy người khách đang ngồi đồng ở quán cà phê, người đàn

ông nhanh chóng đi đến trưӟc mặt cô, nhéo nhéo má cô, cười, “MӋt đến

choáng váng rồi sao?”

Cô nhìn anh, cất điӋn thoại vào trong túi, lắc đầu, “Anh muốn uống gì

không?”

Đường Vӵc kéo cô, “Không uống, khuya rồi, đi về thôi.”

Đường Hinh nắm lấy túi xách, “Á” mӝt tiếng, “Em còn chưa trả tiền

nưӟc.”

Đường Vӵc lấy ví tiền ra, đi thanh toán.

23 tӋ.

Hai người đi ra khỏi quán cà phê, xe của Đường Vӵc đang dừng bên

cạnh, anh mở cӱa xe, nhét cô vào trong ghế phụ lái.

Đường Hinh nghĩ đi qua vào cua quẹo phía trưӟc liền đến rồi, chӍ có mấy

trăm mét, cũng không thèm để ý, liền không cài dây an toàn. Đường Vӵc

cúi người, “Lạch cạch” mӝt tiếng, cài dây cho cô, Đường Hinh quay đầu

nhìn anh, “Đằng trưӟc là tӟi rồi, không cần cài đâu.”

Đường Vӵc cúi đầu liếc cô, như cười như không mà nói: “Ai nói vӟi em

là anh muốn đưa em về nhà?”

Đường Hinh trong lòng đầy ngӑt ngào, có chút ngây thơ mà nhìn anh:

“…Vậy thì đi đâu?”

“Đi nhà anh.”

Đường Vӵc khởi đӝng máy xe, trӵc tiếp lái xe ra ngoài.

Đường Hinh có chút hoảng loạn nghiêng người qua nhìn anh, á mӝt

tiếng: “Đi nhà anh?”

Đường Vӵc liếc mắt nhìn cô, không chút để ý nói: “Xa quá sao?” Anh

ghi chặt vô lăng, dường như nghiêm túc suy nghĩ mӝt chút, “Quả thật là

có hơi xa, vậy tối nay liền ở nhà em đi.”

Cái gì mà ở nhà em nhà anh.

Đường Hinh bӏ anh làm cho tâm hoảng ý loạn, cả người ngây ra….


“Đường Vӵc, anh…. Anh muốn làm sao?” Không phải như cô nghĩ đấy

chứ? Đường Hinh nhӏn không đưӧc nói, “Chúng ta chӍ vừa mӟi xác đӏnh

quan hӋ hôm nay.”

Muốn lên giường không phải là quá nhanh rồi sao?

Đường Vӵc lái xe quẹo vào tiểu khu, tốc đӝ xe rất chậm, anh quay đầu

nhìn cô mӝt cái, “Không phải là em nói sao? Muốn anh nói lại lần nӳa

cho nghe không?”

Đường Hinh đã uống rưӧu, đầu óc vốn dĩ đang chầm chậm tiếp thu, lại bӏ

anh đánh lạc hưӟng, cả người có hơi ngốc, “Em nói cái gì?” Cô đã nói

muốn ngủ vӟi anh hồi nào? Nằm mơ đi!

“Không nên lãng phí thời gian đi làm nhӳng chuyӋn không có ý nghĩa,

bởi vì đứng trưӟc sinh mạng và thời gian, bất kì thứ gì cũng trở nên xa

xӍ. Muốn ăn thứ gì thì đi ăn, có phim hay đang chiếu thì đi xem, muốn đi

đâu thì đi đó, nhưng phải đảm bảo an toàn! Quan trӑng nhất chính là, có

người mình thích thì tranh thủ thời gian tỏ tình! Nên yêu đương thì yêu

đương! Cãi nhau thì tranh thủ thời gian làm hoà! Nếu không đưӧc thì cứ

mạnh dạn đi tìm mùa xuân kế tiếp! Chưa nói chuyӋn yêu thương thì

tranh thủ thời gian đi tìm bạn trai bạn gái! Có muốn ngủ vӟi đàn ông phụ

nӳ nào thì nhanh ngủ! Có người yêu thì tranh thủ thời gian kết hôn!

Chưa sinh con thì tranh thủ sinh… Cuӝc sống phải hài hoà vui vẻ! Chúc

phúc cho mӑi người!”

Giӑng nói của Đường Vӵc trầm thấp khàn khàn, ngӳ điӋu lười biếng

thuật lại đoạn lời nói này không sai không thiếu mӝt chӳ.

Lúc này, xe vừa đúng lúc chạy đến dưӟi lầu.

Anh quay đầu nhìn cô, hơi hơi nhưӟng mày, cười như không cười: “Tiểu

bá vương, nói ra đi, đừng ngại chứ.”

Đường Hinh: “…”

Cô rốt cuӝc cũng đã biết, cái gì gӑi là gậy ông đập lưng ông.

Xem ra tiểu bá vương mӝt câu cũng không nói nên lời, tâm trạng Đường

Vӵc vô cùng tốt, dù sao đi nӳa, đàn ông trên phương diӋn này da mặt

vẫn dày hơn so vӟi phụ nӳa, càng có ưu thế bẩm sinh, anh dӵa vào người

cô, cở bỏ dây an toàn cô đang mang, cӑ cӑ vào mặt cô mӝt chút, “Đêm

nay thu giӳ anh mӝt đêm, nhé?”

Tim Đường Hinh đập cӵc kì nhanh, bên tai bắt đầu ӱng đỏ, cô có thể nói

không sao?

Đường Vӵc cười: “Nói thật, muốn ngủ vӟi em đã lâu, đêm nay liền làm

đi.”

Đường Hinh: “…”

Tiểu bá vương chưa bao giờ chӏu thiӋt!

Cô đӝt nhiên ngồi thẳng dậy, đỏ mặt nhìn anh, “Nói thật, em cũng muốn

ngủ vӟi anh đã lâu.”

Đường Vӵc bӛng nhiên cúi đầu, cắn môi cô, nặng nề hôn lên, đầu lưӥi

trӵc tiếp đi vào, cuốn nhẹ lấy lưӥi cô mà liếm, cả người Đường Hính

căng thẳng, nhất thời chӏu không nәi cái hôn của Đường Vӵc, cũng

không biết trưӟc đây đã trải qua mấy mối…

Mӟi luyӋn đưӧc kӻ thuật hôn say đắm như vậy.

Cô nhắm mắt lại.

Quên đi…

Ít ra, kӻ thuật hôn của anh không tồi, đến lúc làm cô cũng không đến

mức quá đau.

Đường Vӵc dời từ môi cô đến cần cә trắng nõn, tay thuận theo sờ từ eo

đến ngӵc cô, Đường Hinh cả người run rẩy, mở mắt ra, “Đường Vӵc…

Nơi này là tiểu khu…”

Làm ở trên xe, không chừng là chết luôn ấy chứ?

Đôi mắt Đường Vӵc đỏ ngầu, hình như mặt anh cũng hơi hồng hồng,

không biết có phải do cô nhìn lầm rồi hay không, anh lại cắn lên môi có

mӝt cái, ngồi dậy, chӍnh lại quần áo cho cô, “Chúng ta lên lầu trưӟc đã.”

Đường Hinh mặt mày đỏ gay bưӟc xuống xe, Đường Vӵc xách va li

hành lý của cô từ trong cốp xe ra ngoài.

Hai người đi đến dưӟi mái hiên, Đường Hinh nhỏ giӑng nói: “Đường

Vӵc, cái kia… Anh có chuẩn bӏ hay không?”

Thật khó tin, cô còn có vẻ thẹn thùng như vậy.

Đường Vӵc khụ mӝt tiếng, đút tay vào trong túi quần, đụng tӟi cái hӝp

nhỏ kia, sảng khoái nói: “Có.”

Trên đường tӟi đây, anh đã suy nghĩ rất nhiều, anh thích Đường Hinh,

thích đến mức cảm thấy tình cảm của cô cũng không đến nӛi méo mó,

vẫn luôn cảm thấy cô thật đáng yêu, từ lâu đã muốn cùng cô ở bên nhau.

Chạng vạng tối nay cô dùng official Weibo của Tập DuӋ đăng dòng

thông cáo kia, anh nhӟ rất rõ ràng, mӝt chӳ cũng không sót. Lúc đi

ngang qua tiӋm thuốc, đầu óc nóng lên, liền đi vào mua.

Có người phụ nӳ muốn ngủ cùng thì nhanh ngủ đi.

Kéo dài mӝt giây đều là lãng phí cuӝc sống.

Đường Hinh đӝt nhiên ngẩng đầu, trừng mắt liếc anh mӝt cái: “Cầm thú,

anh căn bản là có chuẩn bӏ mà đến.”

“Đúng vậy.” Anh thẳng thắn thừa nhận.

“Lưu manh!”

Đường Vӵc rũ mắt nhìn cô, choàng tay qua cә cô, kéo cô đi vào thang

máy, lười biếng nói: “Em muốn nói sao cũng đưӧc.”

Đường Hinh cúi đầu nghĩ nghĩ, vẫn là cảm thấy mình chӏu thiӋt, chính

mình tӵ dồn mình vào ngõ cụt, cô quay đầu, cắn lên cánh tay đang đặt

trên vai mình, sức lӵc không nhỏ, Đường Vӵc kêu lên, “Tiểu bá vương

lại cắn bậy cắn bạ, đӧi lát nӳa em chӍ có thể khóc, tin không?”

Đường Hinh lập tức nhả ra, quay đầu khiêu khích: “Ai biết đưӧc.”

Leng keng –

Đường Vӵc cúi đầu, nӱa híp mắt nhìn cô.

Đường Hinh bӏ anh nhìn chằm chằm đến mức sӧ hãi, vӝi nhảy ra khỏi

thang máy, không quên nhắc nhở anh, “Chìa khoá ở trong va li hành lý.”

….

Lấy chìa khoá ra, mở cӱa.

Vừa vào cӱa, va li hành lý đã bӏ ném ngay bên cạnh, Đường Hinh bӏ ai

đó đè lên cánh cӱa, ngay cả đèn còn chưa kӏp bật, đã bӏ ai đó hôn lên,

quần áo cũng bӏ kéo lên đến ngӵc, Đường Vӵc chôn đầu ở cә cô, kӏch

liӋt đến mức cô cứ tưởng rằng Đường Vӵc muốn làm cô ngay ở chӛ này.

Vӝi gaiy4 giụa xin tha: “Đường Vӵc, em, em muốn tắm rӱa trưӟc có

đưӧc hay không?”

Đường Vӵc mút mӝt ngụm trên cә cô, mở ngầng đầu lên, giӑng nói đã

khàn, “Đưӧc, cho anh cái khăn tắm.”

Đường Hinh ấn nút mở đén bên cạnh, thấy áo sơ mi Đường Vӵc đều

nhăn nhím, tóc cũng có chút loạn, mặt cũng ӱng đỏ, vừa gӧi cảm vừa dụ

hoặc… Cô cúi đầu, có chút không dám nhìn thẳng, “Em tìm cho anh áo

ngủ của cha em nhé? Chắc là… anh có thể mặc vừa.”

Đường Vӵc cao 1m86, cha cô 1m75, chắc chắn vừa.

“Không cần, dù sao cũng phải cởi ra.”

“…”

Đường Hinh không còn lời nào để nói, cô cắn môi dưӟi, đӝt nhiên nhӟ

tӟi cái áo choàng tắm dài mình mua lúc trưӟc, là màu trắng, rất to rất

rӝng, cũng chẳng phân biӋt đưӧc của nam hay nӳ. Cô đem áo choàng

tắm cùng khăn tắm đưa cho anh, “Cái này chắc là anh có thể mặc.”


Đường Vӵc tuỳ ý liếc mắt, cúi đầu cười cười, “Ừ.”

Đường Hinh rốt cuӝc là vẫn có chút thẹn thùng, xoay người rời đi, không

thèm quan tâm đến anh, ôm váy ngủ đi vào phòng tắm trong phòng ngủ

chính, cô còn cô ý chӑn váy ngủ hai dây màu đen tương đối gӧi cảm. Cô

đứng trưӟc gương, nhìn chính mình trong gương, có chút ảo não, còn

chưa kӏp giảm béo…

Gần đây béo lên mấy cân, trên bụng có chút thӏt thừa.

Cô nhắm mắt lại, thầm nghĩ nhất đӏnh phải giảm béo.

Đường Vӵc tắm xong trong mӝt phòng tắm khác, khoác áo choàng tắm

dài, tuỳ tiӋn cӝt dây lưng bên hông, liền đi vào phòng ngủ chính.

Phòng ngủ của Đường Hinh rất lӟn, bày trí rất ấm cúng, cũng rất nӳ tính,

mép giường có cái sô pha nhỏ, trên cӱa sә tatami còn có cái này bàn,

máy tính của cô để ở nơi đó, anh đi qua, ngồi xuống trên chiếc sô pha

nhỏ, nhìn thời gian, 12 giờ 40 phút.

Khuya rồi.

Anh dӵa lên ghế sô pha, nghe tiếng nưӟc tí tách tí tách trong phòng tắm,

gương mặt căng thẳng, có chút hồng, cả người đều nóng lên.

Tiểu phú bà tắm rӱa lâu như vậy sao? Nӱa tiếng rồi.

Mười lăm phút sau, Đường Hinh ra tӟi.

Ánh mắt anh dừng trên người cô, hai dây váy màu đen đè lên làn da

tuyết trắng non mӏn của cô, thật ra cô không hề béo, chӍ là mũm mĩm,

nhưng khung xương cô nhỏ, cả người ngoạt nhìn tinh tế mềm mại, chӏu

là khuôn mặt tròn tròn, nhìn có chút trẻ con.

Đường Hinh có chút hồi hӝp, bӏ anh nhìn chằm chằm không biết nhìn đi

đâu, đôi mắt chuyển nhanh như chӟp, chính là không dám nhìn anh quá

lâu.

Đường Vӵc ngoắc ngoắc ngón tay về phía cô, “Lại đây.”

Đường Hinh đi qua, bӏ anh kéo lên trên đùi, ôm chặt cô, đầu Đường Vӵc

gác lên vai cô, thấp giӑng nói: “Rạng sáng 1 giờ rồi, hình như có hơi trễ.”

“Đúng vậy!” Cô có chút vui vẻ, “Nếu không…”

Nếu không thì hôm khác đi.

Anh cười nhẹ mӝt tiếng, hôn hôn bên tai cô, nhiӋt tình tản ra, “Cho nên,

chúng ta phải tranh thủ thời gian tiến hành cuӝc sống hài hoà hạnh

phúc.”

“…”

Không biết là do trình đӝ của cô quá thấp, hay là do Đường Vӵc quá dụ

người, anh chӍ nói mӝt câu, đều dễ dàng làm cô mềm như nưӟc. Đường

Vӵc đặt tay lên đầu gối cô, bế cô ngang lên, đi về phía trưӟc hai bưӟc,

tiến về chiếc giường mềm mại.

Đường Hinh trừng to đôi mắt, nhìn Đường Vӵc ở phía trên cô, cә áo

choàng tắm dài rӝng mở, lồng ngӵc rắn chắc của người đàn ông lӝ ra

phần lӟn, cơ bụng như ẩn như hiӋn, cô thẩm nghĩ: dáng người của

Đường Vӵc thật đẹp, lại nghĩ đi, vẫn là Đường Vӵc thiӋt, anh có cơ

bụng, nhưng cô không có eo bươm bưӟm đâu!

Đường Vӵc không ngờ cô nghĩ nhiều đến vậy, anh hiӋn tai cả người đều

nóng ran, chӍ có mӝt ý niӋm.

Anh cúi đầu, hôn lấy môi cô, mềm nhẹ mà triền miên.

Làn váy của Đường Hinh rất nhanh bӏ vén lên, hai chân thon dài trắng

nõn lӝn xӝn ở dưӟi thân anh, Đường Vӵc đè cô lại, ngón tay thon dài đẹp

đẽ giống như chạm đến tác phẩm nghӋ thuật, vuốt ve trên làn da trắng

mӏn như ngӑc, làm cho cô gái run rẩy cả người.

Rất nhanh, Đường Hinh đã bӏ cởi sạch sẽ.

Đường Vӵc đem áo choàng tắm ném tӟi cuối giường, thân thể người đàn

ông rắn chắc hӳu lӵc, cơ ngӵc cơ bụng dường như không thiếu, Đường

Hinh ôm chăn, nӱa khuôn mặt thẹn thùng giấu trong chăn, năm ngón tay

lại mở ra, che đi đôi mắt đang nhìn lén, thoạt nhìn có chút doạ người, cô

có chút sӧ hãi, nhưng mà… lại cảm thấy: Woah, rất đưӧc nha.

Đường Vӵc bắt đưӧc ánh mắt của cô, đè người lên, kéo ngón tay cô ra,

cười nhẹ: “Như vậy có phải là tương đối rõ ràng rồi hay không?”

Đường Hinh: “…”

Ai muốn nhìn anh chứ!

Đại móng heo!

Đường Vӵc cúi đầu khẽ hôn bên tai cô, kéo tay cô hưӟng xuống phía

dưӟi, “Chạm vào mӝt chút?”

Đường Hinh: “….”

… Đưӧc thôi.

Toàn bӝ quá trình, Đường Hinh cảm thấy, Đường Vӵc hình như có chút

không thuần thục? Nhưng hình như lại rất quen thuӝc, bởi vì đây là bản

năng của đàn ông, cô nằm dưӟi thân anh mềm thành nưӟc, ôm lấy vai

anh, hai chân cuốn lấy anh. Đường Vӵc cúi đầu hôn môi cô, chậm rãi mà

cӑ sát, giӑng nói khàn khàn: “Tiểu phú bà, anh thấy em phát [em thích

anh], anh chấp nhận.”

Cả người Đường Hinh đều run rẩy, muốn tránh, nhưng lại càng muốn tӟi

gần, “Ưm..”

“Thích anh nhiều bao nhiêu? Hӱm?”

“….. Không nói cho anh.” Cô nhắm hai mắt, run rẩy.

Nhӏn không đưӧc bӏ nói như vậy, anh chặt chẽ đè xuống, “Có nói

không?”

“Không…”

Giây tiếp theo, liền bӛng dưng trừng lӟn mắt.

Đường Vӵc đại móng heo!!!!!!!!

…..

Cũng không biết đã qua bao lâu, hình như là không bao lâu, Đường Hinh

đầu váng mắt hoa, cô rất khó chӏu, chӍ cảm thấy rất đau, lúc không còn

đau như vậy nӳa, lại đӝt ngӝt kết thúc.

Cô sӱng sốt mӝt chút, ngẩng đầu nhìn về phía Đường Vӵc.

Mặt Đường Vӵc có chút hồng, không phải là có chút hồng, mà là…. Rất

hồng, trên trán đều là mồ hôi, từng giӑt từng giӑt trưӧt xuống.

Thật là gӧi cảm mà còn đẹp nӳa.

Nhưng mà…

Rốt cuӝc là mấy phút?

Cӥ năm phút đồng hồ sao?

Đường Vӵc nhắm mắt, cúi đầu cắn môi cô, hung hăng nói: “Còn trừng

mắt như vậy nӳa liền làm em đấy.”

Đường Hinh ăn đau, chӟp chӟp mắt, cảm thấy bӝ dáng của anh có vẻ

như thẹn quá hoá giận, đầu óc nóng lên, buӝt miӋng thốt ra: “Woah,

Đường Vӵc anh đẹp chứ không xài đưӧc….”

Đường Vӵc: “….”

Dẹp con mẹ nó chứ đẹp mà không xài đưӧc!

– Hết Chương 99-

Bӝi Bӝi: chӍ mӝt chӳ thôi “nhanh” cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng

/=))))))))))))/

TruyӋn về đường đường là mӝt truyӋn khác nhé

Còn cp phong – chúc kết thúc tại đây

– HoànBấm theo dõi mình để theo dõi nhiều truyӋn khác nӳa nhé

Mình sẽ sӟm cập nhật thêm truyӋn mӟi và đảm bảo hay 😂

Sắp tӟi mìh sẽ cập nhật truyӋn về cặp đôi Quý Đông Dương và Chu Nghi

Ninh nhé


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.