Bạn đang đọc Chỉ Có Thủ Đoạn Mới Lấy Được Lòng Người – Chương 46
Đối mặt với tình cảnh ba bên thần kỳ thế này, Cố Kinh Bạch xoay chuyển suy nghĩ rất nhanh.
Cố Kinh Bạch nhìn Văn Nhân Vũ, tên đồ đệ này của y đúng là không còn giống như trước nữa.
Nhưng lại giống như chẳng cần suy nghĩ gì, y nhích từng chút từng chút ra sau lưng Tô Lâu, nắm lấy một góc trường bào của “phụ thân” mình, chưa có thời khắc nào mà Cố Kinh Bạch cảm thấy quen được Tô Lâu lại may mắn như thời khắc này, y nói: “Cha ơi, con sợ.”
Cố Kinh Bạch: “… Tôi cảm thấy sư huynh của cậu đang ám chỉ với cậu, đã xấu thì nên đọc nhiều sách thêm một chút.”
Cố Kinh Bạch không lên tiếng.
Tô Lâu: “!!!”
Sư tôn của hắn đã từng là thánh quân, hắn chỉ là một đệ tử tu chân nho nhỏ trong giới, cho nên hắn không giữ được y.
Bây giờ hắn cũng đã là một thánh quân rồi, mà sư tôn chỉ là một đứa trẻ.
Tuy rằng không biết đứa con nhà mình đang làm gì nhưng cũng không thể để thằng bé bị thương được, Tô Lâu lập tức bước lên trước một bước che chắn trước mặt Cố Kinh Bạch, hai tay còn dang ra làm động tác bảo vệ.
Văn Nhân Vũ tiếp tục nói: “Con đã phân phó đệ tử đợi lệnh bất cứ lúc nào, năng lực đủ để mang về được thứ mà người cần, chỉ là chắc người cũng biết, núi Bất Chu hiện tại đã không còn là Bất Chu của năm đó rồi đúng không?”
Con sói tuyết nghe thấy tiếng cũng nhào tới chắn trước mặt hai người, lông toàn thân dựng đứng, nhe răng nhe nanh về phía Văn Nhân Vũ, còn phát ra tiếng gầm nhỏ uy hiếp.
Cố Kinh Bạch bất đắc dĩ tiến lên, che chở cho con sói ở sau lưng mình, sau đó dùng một giọng điệu mềm mỏng thương lượng với Tô Lâu, nói: “Cha ơi, hay là chúng ta cứ tới Tọa Vong Tâm Trai làm khách đi?”
Văn Nhân Vũ vốn đang mỉm cười hòa ái, khuôn mặt lạnh xuống trong chớp mắt, từng chút từng chút gia tăng linh áp xung quanh, bầu không khí căng thẳng cực hạn.
Thấy Tô Lâu bị mình dọa sắp quỳ, hắn mới “mở lòng từ bi” hỏi: “Không suy nghĩ một chút sao?”
(*khí linh: một dụng cụ được tinh luyện cùng với một linh hồn nào đó – baidu)
Dù cho Văn Nhân Vũ vẫn đang quỳ một bên gối xuống nhưng dáng vẻ vẫn không nhiễm bụi trần như cũ, cao quý và ngạo mạn, trong mắt hắn không nhìn thấy ai khác, chỉ có mỗi Cố Kinh Bạch tuổi nhỏ non nớt, dường như cũng đã sớm dự đoán được phản ứng của Cố Kinh Bạch, hoặc là thuộc về trường phái kiếm khách ngoan cố, hắn kiên trì nâng kiếm về phía Cố Kinh Bạch, muốn đối phương nhất định phải nhận lấy thanh kiếm này.
Con trai của cậu không muốn thì chính là không muốn, nói đến Tọa Vong Tâm Trai làm khách, vậy thì chỉ tới làm khách mà thôi, qua một thời gian nữa bọn họ sẽ rời đi.
Cậu sẽ được kế thừa một ngọn núi đầy linh thạch cực phẩm, không cần phải vất vả khom lưng vì hai miếng linh thạch nữa.
Giống năm đó như đúc.
Nhìn “kiệt tác” của mình, Tô Lâu vô cùng vui vẻ, nói với con trai: “Cậu xem, tôi nói đúng mà phải không? Cái bệ này dù gì cũng là đồ dùng của ông Táo, vậy mà cậu cứ không chịu lấy.”
Lần cuối cùng Văn Nhân Vũ nâng kiếm chính là vào lúc Cố Kinh Bạch muốn đi phong ấn ma quân Hỗn Độn, y không muốn mang Văn Nhân Vũ cùng theo chịu chết.
Văn Nhân Vũ đã nâng thanh kiếm là vũ khí bản mệnh của mình, tên là Vấn Quân, cố chấp quỳ một bên gối cầu xin Cố Kinh Bạch.
Ba nghìn năm trước, Cố Kinh Bạch là người mới nhận việc ở phòng Nghịch tập, lần đầu tiên đến Bạch Ngọc Kinh, vì địa điểm truyền tống bị xác định sai vị trí, từ trên trời rơi xuống một ma khu ở Bắc Châu.
“Cầu xin ngài.” Là câu nói mà lúc đó hắn cả gan làm loạn nhất.
Thật sự.
Ma khu, hoàn toàn không phải là từ miêu tả, chính là kiểu ma khu có thể ưỡn ngực nâng cằm với bên ngoài, năm đó là kỷ nguyên cường thịnh của ma đạo, đâu đâu cũng có đệ tử của ma tông, tín đồ của ma môn cũng nhan nhản.
Một khắc kia, ánh bình minh đầu tiên xuất hiện, bầu trời sáng lên, phủ một màu vàng lấp lánh xuống thế gian, mang đến rất nhiều hi vọng.
Tiểu thuyết quả nhiên không gạt người, người tốt sẽ nhận được báo đáp xứng đáng.
Tu chính đạo hay ma đạo không phân chia đúng sai tốt xấu, chủ yếu là có làm được việc hay không.
Tô Lâu muốn trả thanh kiếm này lại cho Văn Nhân Vũ, Văn Nhân Vũ không nhận, cậu chỉ có thể cầm kiếm lên xe, muốn đưa cho con trai mình, con trai cũng không nhận QAQ.
Thần tiên các người đánh nhau tại sao còn muốn làm khó tôi? Cái này là vũ khí bản mệnh của thánh quân, cầm trong tay thực sự vô cùng vô cùng phỏng tay đó aaaa!
[Trước tiên cứ đi tìm chuông Trường Nhạc Vị Ương trước.] Trợ lý nhỏ AI hiển nhiên đã có kế hoạch của riêng mình, [Em cảm thấy có một ít khí tức không rõ ràng trên núi Lư.]
Lần này, không phải khẩn cầu, không phải hỏi xin ý kiến, mà là mệnh lệnh.
Nhà chứa này là nơi cực ác, được xưng chỉ cần mang linh thạch tới là không có “hàng hóa” nào mà bọn họ không đổi được, pháp bảo là hàng hóa, linh dược là hàng hóa, con người… cũng là hàng hóa.
Tô Lâu: “???”
“Haiz…”
Thậm chí, “người” còn trở thành một phân loại riêng trong danh sách hàng hóa, có đủ loại kiểu dáng đủ loại công năng, như đầy tớ, lô đỉnh, dược nhân,… còn có thể làm riêng theo yêu cầu của tu sĩ.
Văn Nhân Vũ chính là hàng hóa đặc thù loại cuối cùng này, hắn là người được đặt làm riêng, không phải ma tu mà là một kiếm tu chính đạo, tương đương với một “thanh kiếm” có trí khôn.
“Không được, ta không thể đồng ý.” Thời điểm thốt ra câu này, Tô Lâu có cảm giác trái tim mình đang rỉ máu, siết chặt cây kiếm trong tay như đang cầm một lá bùa cầu sinh cuối cùng, cố gắng để cơ thể mình không run lên.
Đây là thánh quân đó, cậu lại làm mất mặt một thánh quân, hôm nay sợ là không ra được khỏi cánh cửa này, nhưng cậu vẫn phải nói: “Xin, xin lỗi, là ta không biết điều, phụ lòng tốt của ngài rồi.”
Mọi người đều biết, pháp bảo thường dễ có nhưng khí linh* thì không, người người đều hi vọng mình có thể sở hữu một cái khí linh làm pháp bảo bản mệnh, nhưng đây cũng chỉ là hi vọng mà thôi.
Con sói ở bên cạnh cũng rơi vào trầm tư.
“Haiz…”Chỉ càng đẩy mình vào vực sâu nguy hiểm hơn.Cố Kinh Bạch: “… Tôi cảm thấy sư huynh của cậu đang ám chỉ với cậu, đã xấu thì nên đọc nhiều sách thêm một chút.”Vào lúc bọn họ đã sắp từ bỏ hi vọng, mất đi ngọn lửa cuối cùng trong mắt thì Cố Kinh Bạch xuất hiện.
Văn Nhân Vũ ngước nhìn Cố Kinh Bạch, giống như đang nhìn một thứ gì đó mình chỉ có thể gặp mà không thể cầu.
Đối phương mặc một cái áo lông vũ, có phong thái của tiên nhân, phá hủy toàn bộ nhà chứa, cứu tất cả mọi người đang trong cơn nguy khốn.
Người đó nói từ nay về sau, các ngươi được tự do rồi, giống hệt một vị thần linh cứu khổ cứu nạn, không cần bất kỳ báo đáp nào.[Trước tiên cứ đi tìm chuông Trường Nhạc Vị Ương trước.] Trợ lý nhỏ AI hiển nhiên đã có kế hoạch của riêng mình, [Em cảm thấy có một ít khí tức không rõ ràng trên núi Lư.](*khí linh: một dụng cụ được tinh luyện cùng với một linh hồn nào đó – baidu)
“Chờ một anh hùng cái thế nào đó, đạp ngũ thải tường vân tới cứu chúng ta.” Lời này Cố Kinh Bạch đang nói cho ai nghe, chỉ có mình y tự biết.
Dưới tình huống không kiếm được khí linh, các thương nhân giảo hoạt bắt đầu nghĩ ra một vật thay thế khác, và cũng đã dần trở nên lưu thông rộng rãi trên thị trường.
“Dùng người làm kiếm” là cách thường được sử dụng nhất, không có gì kỳ lạ, một kiểu thiếu hụt trí tưởng tượng nhưng lại có vô số kiếm khách tìm đến.
Bọn họ không quan tâm những “người kiếm” này từ đâu tới, làm thế nào để trở nên phù hợp với mình, chỉ quan tâm mình có thể nắm giữ và điều khiển được hay không.
Ma tôn Tu La giận mà không dám nói gì, vốn gã còn định xé nát quyển trục gọi ma quân đến hiện trường hỗ trợ, không hiểu tại sao lại bị thanh niên mặc áo xanh tóc bạc tên là Lý Phủ ngăn cản động tác.
Mấy tên tu chính đạo thật đáng ghét!
Văn Nhân Vũ từng là một “người kiếm” dự bị.
Hắn là cô nhi, từ nhỏ đã tiếp nhận quá trình tẩy não “bồi dưỡng” của nhà chứa, từ bỏ suy nghĩ, từ bỏ cơ thể, chỉ tập trung làm một “thanh kiếm” tốt có thể làm hài lòng chủ nhân.
Từ thời khắc mà Diệp Tố xuất hiện, y đã chấp nhận số phận của mình rồi, một cái áo may ô chung quy không thể nào bưng bít được.
Đời trước Diệp Tố gieo họa cho nhà họ Cố còn chưa đủ, đời này còn muốn liều mạng hãm hại y, đến cùng là hận cái gì oán cái gì?
Trợ lý nhỏ AI đúng lúc này login: [Em chuẩn bị kế hoạch chạy trốn cho anh nhé?]
Điều này hiển nhiên là không đúng.
Và cậu có chắc nếu bị Văn Nhân Vũ nhìn thấy cảnh cậu để vũ khí bản mệnh của cậu ta lên một cái bệ như thế này, cậu ta sẽ cảm thấy vui vẻ không? Cái bệ bếp này có kiểu dáng truyền thống dân gian nhất, là cái bệ bếp đơn giản mộc mạc nhất, màu đỏ tía, gu thẩm mỹ kỳ dị.
Không phải là không có ai nỗ lực phản kháng, nhưng bọn họ đại đa số chỉ là những đứa trẻ không có tu vi, sự phản kháng của bọn họ giống như một con kiến đang khiêu chiến con voi, châu chấu đá xe, tự cho là mình có thể thay đổi vận mệnh, kì thực…
Văn Nhân Vũ rút từ trong tay áo càn khôn ra một cái xe loan chín rồng, muốn tự tay dìu sư tôn bước lên nhưng lại bị con sói không thèm sợ gã, thậm chí chẳng thèm sợ bất cứ cái gì giành trước một bước.
Con sói kia dụi đầu vào người Cố Kinh Bạch, dễ dàng ra hiệu cho cậu nhóc leo lên lưng mình, chở y nhảy lên xe, sau khi tìm một chỗ thoải mái ngồi xuống còn không quên dùng ánh mắt đang nhìn phu xe nhìn Văn Nhân Vũ, ngầm ra lệnh: Còn không mau đi?
Chỉ càng đẩy mình vào vực sâu nguy hiểm hơn.
Chỉ có Tô Lâu ngu ngốc chẳng biết gì, lúc Cố Kinh Bạch trở về, cậu ta đang ôm một quyển thoại bản mà Văn Nhân Vũ đưa tới phun máu ba lần, nhưng vẫn rất kiên trì đọc tiếp: “Umberto nói rất hay, người không đọc sách chỉ sống một đời, người đọc sách lại được sống trong năm nghìn cuộc đời khác nhau.”
Vào lúc bọn họ đã sắp từ bỏ hi vọng, mất đi ngọn lửa cuối cùng trong mắt thì Cố Kinh Bạch xuất hiện.
Văn Nhân Vũ ngước nhìn Cố Kinh Bạch, giống như đang nhìn một thứ gì đó mình chỉ có thể gặp mà không thể cầu.
Đối phương mặc một cái áo lông vũ, có phong thái của tiên nhân, phá hủy toàn bộ nhà chứa, cứu tất cả mọi người đang trong cơn nguy khốn.
Người đó nói từ nay về sau, các ngươi được tự do rồi, giống hệt một vị thần linh cứu khổ cứu nạn, không cần bất kỳ báo đáp nào.
Tô Lâu: “!!!”
Trợ lý nhỏ nhắn xong rồi mất hút, nghe nói là logout để đi chuẩn bị con đường chạy trốn.
Cố Kinh Bạch cũng không ngăn cản, thậm chí cũng không còn cảm thấy nguy cấp như vừa rồi, bởi vì y đã đoán được Lục Chỉ có khả năng đang ở đâu, còn suy đoán rất có thể Lục Chỉ đã mất trí nhớ nên lầm tưởng mình thành một cái gì đó, bây giờ dù gì cũng không liên lạc được với không gian mười chiều, vậy thì cứ tới đó xem trước thử xem.
Văn Nhân Vũ là một đứa trẻ trong số những người được cứu đó, hắn chẳng biết phải làm sao, bởi vì hắn sinh ra và lớn lên ở nhà chứa này, thế giới của hắn chưa bao giờ có sự lựa chọn, trở thành một “người kiếm” hợp lệ là toàn bộ sứ mệnh của cuộc đời hắn.
Hắn căn bản không biết ngoại trừ làm cái đó ra thì mình còn có thể làm được gì nữa.
Lúc đấy, Cố Kinh Bạch biết rõ là không có sau đó nữa, y hoặc là chết, hoặc là rời đi, bất kể thế nào, chỉ khi nào y đi thì Văn Nhân Vũ mới nắm giữ được tự do chân chính.
Hắn không nên sống vì bất kỳ người nào, dù cho người đó là Cố Kinh Bạch.
Sau khi mọi người đi vào, Văn Nhân Vũ nói: “Sư tôn một đường ngựa xe mệt nhọc, trước tiên nghỉ ngơi một lát nhé?”
Lần đầu tiên Văn Nhân Vũ được tự có suy nghĩ, hắn lại nghĩ làm thế nào để giữ lấy tiên nhân trước mặt này ở bên cạnh mình.
Tuổi nhỏ hồ đồ, hoang mang, người khác cảm tạ, hắn cũng cảm tạ, người khác dập đầu với tiên nhân, hắn cũng dập đầu lạy tiên nhân, người khác bắt đầu rời đi tứ tán, hắn lại không biết mình có thể đi được về hướng nào.
Nói chính xác hơn, thậm chí cả toàn cảnh của đỉnh Lăng Vân bọn họ còn chưa kịp nhìn thấy thì đã xuất hiện trong quỳnh lâu ngọc vũ mà Văn Nhân Vũ đặc biệt chuẩn bị cho Cố Kinh Bạch rồi.
Nơi này cực kỳ xa hoa, đại điện rộng lớn, lớn hơn cả một cái nhà thi đấu thể thao, trong điện tôi tớ nhiều như mây, đồng nam đồng nữ, kẻ hầu người hạ, ai cũng hết mực cung kính.
Vì vậy, Văn Nhân Vũ tuổi nhỏ đã chạy vào kho vàng của nhà chứa, ôm ra rất nhiều cực phẩm linh khí quý hiếm ngàn năm, biểu cảm cứng đờ căng thẳng vững vàng nâng kiếm tới trước mặt Cố Kinh Bạch, cố chấp hi vọng y sẽ thu nhận cả người lẫn kiếm này.
Văn Nhân Vũ gật đầu: “Vậy là cho dù biết không được nhiều lắm nhưng vẫn đối xử rất tốt với sư tôn? Chỉ cần sư tôn vui, những lời hứa vừa rồi của ta mới có hiệu lực, không nhất định phải bái sư vào Tọa Vong Tâm Trai.”
Văn Nhân Vũ từng là một “người kiếm” dự bị.
Hắn là cô nhi, từ nhỏ đã tiếp nhận quá trình tẩy não “bồi dưỡng” của nhà chứa, từ bỏ suy nghĩ, từ bỏ cơ thể, chỉ tập trung làm một “thanh kiếm” tốt có thể làm hài lòng chủ nhân.
“Cầu xin ngài.” Là câu nói mà lúc đó hắn cả gan làm loạn nhất.
(*khí linh: một dụng cụ được tinh luyện cùng với một linh hồn nào đó – baidu)
Một thanh kiếm sao có thể có nguyện vọng của chính mình, suy nghĩ của chính mình? Lá gan của hắn thực sự quá lớn rồi.
Cố Kinh Bạch không kịp suy nghĩ giữa sói ma và sói tuyết khác nhau như thế nào, hướng về phía một người một sói hô lên: “Không được!”
Cố Kinh Bạch nhìn Văn Nhân Vũ hồi lâu không nói gì, cuối cùng vẫn cự tuyệt, y nói: “Ta không cần một thanh kiếm, cũng không cần một đứa trẻ hầu hạ, ta thiếu một đệ tử, ngươi có muốn thử đến làm không?”
“Không có Tọa Vong Tâm Trai làm hậu đài, sư tôn sao có thể thoải mái đi lại? Hơn nữa, sư đệ Tô Lâu chỉ là một tu sĩ kỳ kim đan, trọng thương chưa lành, lại còn bị đại đạo Muôn Vàn Thử Thách bám thân, rất dễ trở thành bia ngắm của người khác.”
Một khắc kia, ánh bình minh đầu tiên xuất hiện, bầu trời sáng lên, phủ một màu vàng lấp lánh xuống thế gian, mang đến rất nhiều hi vọng.
Cậu sẽ có trong tay vô số thiên tài địa bảo, công pháp tu chân, tư chất không được thì gột rửa linh mạch, công pháp không được thì thử lần lượt từng cái từng cái, tu vi không được thì có thể dùng thuốc hỗ trợ, nói chung là có ti tỉ cách nâng cao cảnh giới.
Sau đó, “nâng kiếm” trở thành một động tác có ý nghĩa vô hình giữa thầy trò Cố Kinh Bạch và Văn Nhân Vũ, khi Văn Nhân Vũ muốn làm chuyện gì đó mà Cố Kinh Bạch không đồng ý, Văn Nhân Vũ sẽ nâng kiếm tới trước mặt y, hi vọng sư tôn có thể đồng ý, bởi vì đây là động tác đầu tiên mà hắn khẩn cầu cho bản thân mình, là động tác hiệu quả nhất.
“Không có Diệp Tố, con vẫn sẽ tìm được sư tôn, chỉ là vấn đề sớm hay muộn.” Văn Nhân Vũ hơi cúi đầu, bình tĩnh tự thuật với sư tôn tuổi nhỏ ở bên cạnh.
Không phải hắn đang giải vây cho Diệp Tố mà là tuyệt đối tự tin với thực lực của bản thân.
Văn Nhân Vũ gần như là một bản sao của Cố Kinh Bạch, có thực lực mạnh, tâm tư kín đáo, và quyết không cho phép bản thân phạm sai lầm.
Nếu như hắn muốn tìm Cố Kinh Bạch, giữ Cố Kinh Bạch ở lại Tọa Vong Tâm Trai thì hắn nhất định đã chuẩn bị tốt mọi thứ, nói được làm được, “Sư tôn lưu lại núi Bất Chu là vì muốn tìm người nào đó hoặc thứ gì đó đúng không?”
Lần cuối cùng Văn Nhân Vũ nâng kiếm chính là vào lúc Cố Kinh Bạch muốn đi phong ấn ma quân Hỗn Độn, y không muốn mang Văn Nhân Vũ cùng theo chịu chết.
Văn Nhân Vũ đã nâng thanh kiếm là vũ khí bản mệnh của mình, tên là Vấn Quân, cố chấp quỳ một bên gối cầu xin Cố Kinh Bạch.
Cố Kinh Bạch chỉ bảo đối phương đứng lên và một mực không đồng ý.
“Chờ cái gì?”
Văn Nhân Vũ tiếp tục thuyết phục, không nói quá nhiều nhưng từng chữ từng chữ đều đánh vào tâm hồn nghèo khổ của Tô Lâu.
Tô Lâu tự tổng kết lại, ý của Văn Nhân Vũ chính là chỉ cần cậu đồng ý vào Tọa Vong Tâm Trai bái sư thì từ nay về sau muốn cái gì có cái nấy, muốn gì cứ lấy.
Y nói: “Ta bảo đảm, đây là lần cuối cùng, sau đó chỉ cần ngươi nâng kiếm đến, ta nhất định sẽ không từ chối ngươi.”
Điều này hiển nhiên là lừa gạt.
Mọi người đều biết, pháp bảo thường dễ có nhưng khí linh* thì không, người người đều hi vọng mình có thể sở hữu một cái khí linh làm pháp bảo bản mệnh, nhưng đây cũng chỉ là hi vọng mà thôi.
“Năm đó sư tôn dùng núi Bất Chu làm đạo trường của Tọa Vong Tâm Trai, thu thập linh khí thiên địa, tinh hoa nhật nguyệt, đệ tử sao dám làm trái?” Văn Nhân Vũ vung tay lên một cái, chín con rồng chưa được mở thần trí bắt đầu bay vòng vòng xung quanh núi Bất Chu, bên dưới là mười vạn núi sâu, vách đá vực sâu vạn trượng, dường như xuyên qua từng tầng mây mù đó là có thể xuyên trở về nhân gian, “Tọa Vong Tâm Trai chưa từng rời khỏi núi Bất Chu.”
Lúc đấy, Cố Kinh Bạch biết rõ là không có sau đó nữa, y hoặc là chết, hoặc là rời đi, bất kể thế nào, chỉ khi nào y đi thì Văn Nhân Vũ mới nắm giữ được tự do chân chính.
Hắn không nên sống vì bất kỳ người nào, dù cho người đó là Cố Kinh Bạch.
Tuy rằng không biết đứa con nhà mình đang làm gì nhưng cũng không thể để thằng bé bị thương được, Tô Lâu lập tức bước lên trước một bước che chắn trước mặt Cố Kinh Bạch, hai tay còn dang ra làm động tác bảo vệ.
Cho nên vào hôm nay, Cố Kinh Bạch cũng không thể nhận lấy thanh kiếm kia.
Nhưng Văn Nhân Vũ cũng đã không còn là Văn Nhân Vũ trong quá khứ, hắn sẽ không ở lại chỗ cũ chờ đợi đáp án nữa, thấy Cố Kinh Bạch đang ra vẻ một đứa nhỏ hồ đồ, trước sau không muốn nhận kiếm, hắn mạnh mẽ nhét kiếm của mình vào… tay Tô Lâu, nói: “Ta sẽ chuẩn bị cho sư tôn một thanh kiếm khác tốt hơn, bây giờ chúng ta cùng về thôi.”
Cố Kinh Bạch: “…”
Lần này, không phải khẩn cầu, không phải hỏi xin ý kiến, mà là mệnh lệnh.
Bọn họ đến cả cổng núi cũng không qua mà đi thẳng đến động phủ của Văn Nhân Vũ luôn – đỉnh Lăng Vân.
Sư tôn của hắn đã từng là thánh quân, hắn chỉ là một đệ tử tu chân nho nhỏ trong giới, cho nên hắn không giữ được y.
Bây giờ hắn cũng đã là một thánh quân rồi, mà sư tôn chỉ là một đứa trẻ.
Con sói tuyết nghe thấy tiếng cũng nhào tới chắn trước mặt hai người, lông toàn thân dựng đứng, nhe răng nhe nanh về phía Văn Nhân Vũ, còn phát ra tiếng gầm nhỏ uy hiếp.
Điều này hiển nhiên là lừa gạt.
Con sói tuyết không nhịn được nữa, hướng về phía Văn Nhân Vũ gầm lên, không phải là kiểu nô đùa thu vuốt hay làm với Cố Kinh Bạch mà là thật sự muốn giết người.
Một con linh thú tầm thường lại dám khiêu chiến một thánh quân, quả thực là không muốn sống nữa.
“… Hả?” Tô Lâu ngẩn người.
“Chỉ là một con sói ma mà thôi.” Văn Nhân Vũ nói toạc ra chân thân của sói tuyết, đồng thời giơ một tay lên, toàn bộ núi Bất Chu xuất hiện sự rung chuyển trước nay chưa từng có.
Cố Kinh Bạch không kịp suy nghĩ giữa sói ma và sói tuyết khác nhau như thế nào, hướng về phía một người một sói hô lên: “Không được!”
Sau đó, “nâng kiếm” trở thành một động tác có ý nghĩa vô hình giữa thầy trò Cố Kinh Bạch và Văn Nhân Vũ, khi Văn Nhân Vũ muốn làm chuyện gì đó mà Cố Kinh Bạch không đồng ý, Văn Nhân Vũ sẽ nâng kiếm tới trước mặt y, hi vọng sư tôn có thể đồng ý, bởi vì đây là động tác đầu tiên mà hắn khẩn cầu cho bản thân mình, là động tác hiệu quả nhất.
Hai người theo tiếng đồng thời dừng lại, núi Bất Chu cũng trở về hình dáng cũ trước đây, không còn lung lay nữa.
Bọn họ cùng nhìn sang phía Cố Kinh Bạch, dường như đang chờ đợi quyết định của y, hòa hay chiến, chỉ cần một câu của y thôi.
Thật sự.
Ma khu, hoàn toàn không phải là từ miêu tả, chính là kiểu ma khu có thể ưỡn ngực nâng cằm với bên ngoài, năm đó là kỷ nguyên cường thịnh của ma đạo, đâu đâu cũng có đệ tử của ma tông, tín đồ của ma môn cũng nhan nhản.
Hai người theo tiếng đồng thời dừng lại, núi Bất Chu cũng trở về hình dáng cũ trước đây, không còn lung lay nữa.
Bọn họ cùng nhìn sang phía Cố Kinh Bạch, dường như đang chờ đợi quyết định của y, hòa hay chiến, chỉ cần một câu của y thôi.
Cố Kinh Bạch bất đắc dĩ tiến lên, che chở cho con sói ở sau lưng mình, sau đó dùng một giọng điệu mềm mỏng thương lượng với Tô Lâu, nói: “Cha ơi, hay là chúng ta cứ tới Tọa Vong Tâm Trai làm khách đi?”
Giống như năm đó, sư tôn không thể mặc kệ hắn không quản, đời này, Cố Kinh Bạch cũng không thể mặc kệ Tô Lâu.
Tô Lâu đối diện với ánh mắt “ông mà không đồng ý tôi chết cho ông xem” của Văn Nhân Vũ, lệ rơi đầy mặt, chẳng lẽ cậu còn có đáp án khác sao?
Dưới nhân gian có một ngọn núi Bất Chu, tu chân giới cũng có một ngọn.
Vừa vào cửa, Văn Nhân Vũ đã đưa cho Tô Lâu một cái túi: “Trong này là ba nghìn quyển thoại bản.”
Ma tôn Tu La giận mà không dám nói gì, vốn gã còn định xé nát quyển trục gọi ma quân đến hiện trường hỗ trợ, không hiểu tại sao lại bị thanh niên mặc áo xanh tóc bạc tên là Lý Phủ ngăn cản động tác.
Mấy tên tu chính đạo thật đáng ghét!
Nhà chứa này là nơi cực ác, được xưng chỉ cần mang linh thạch tới là không có “hàng hóa” nào mà bọn họ không đổi được, pháp bảo là hàng hóa, linh dược là hàng hóa, con người… cũng là hàng hóa.
Dù cho Văn Nhân Vũ vẫn đang quỳ một bên gối xuống nhưng dáng vẻ vẫn không nhiễm bụi trần như cũ, cao quý và ngạo mạn, trong mắt hắn không nhìn thấy ai khác, chỉ có mỗi Cố Kinh Bạch tuổi nhỏ non nớt, dường như cũng đã sớm dự đoán được phản ứng của Cố Kinh Bạch, hoặc là thuộc về trường phái kiếm khách ngoan cố, hắn kiên trì nâng kiếm về phía Cố Kinh Bạch, muốn đối phương nhất định phải nhận lấy thanh kiếm này.
Văn Nhân Vũ rút từ trong tay áo càn khôn ra một cái xe loan chín rồng, muốn tự tay dìu sư tôn bước lên nhưng lại bị con sói không thèm sợ gã, thậm chí chẳng thèm sợ bất cứ cái gì giành trước một bước.
Con sói kia dụi đầu vào người Cố Kinh Bạch, dễ dàng ra hiệu cho cậu nhóc leo lên lưng mình, chở y nhảy lên xe, sau khi tìm một chỗ thoải mái ngồi xuống còn không quên dùng ánh mắt đang nhìn phu xe nhìn Văn Nhân Vũ, ngầm ra lệnh: Còn không mau đi?
Con sói tuyết không nhịn được nữa, hướng về phía Văn Nhân Vũ gầm lên, không phải là kiểu nô đùa thu vuốt hay làm với Cố Kinh Bạch mà là thật sự muốn giết người.
Một con linh thú tầm thường lại dám khiêu chiến một thánh quân, quả thực là không muốn sống nữa.
Năm tháng vô tình, thế sự xoay vần.
Trong mắt Văn Nhân Vũ không có con súc sinh này, chỉ có sư tôn và… cha của sư tôn.
Hắn làm một động tác tay xin mời với Tô Lâu, người đang hoang mang không biết nên làm gì với thanh kiếm Vấn Quân đang cầm trong tay, nói: “Mời.”
Tô Lâu muốn trả thanh kiếm này lại cho Văn Nhân Vũ, Văn Nhân Vũ không nhận, cậu chỉ có thể cầm kiếm lên xe, muốn đưa cho con trai mình, con trai cũng không nhận QAQ.
Thần tiên các người đánh nhau tại sao còn muốn làm khó tôi? Cái này là vũ khí bản mệnh của thánh quân, cầm trong tay thực sự vô cùng vô cùng phỏng tay đó aaaa!
“Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, với những gì mà ngươi đã chịu ở đời trước, chi bằng đọc thêm một ít sách, nắm giữ một ít phương pháp đặc thù, lần sau nhỡ gặp lại còn biết cách ra tay đối phó.” Văn Nhân Vũ nói.
Thánh quân có thể xé rách thời không, rút ngắn khoảng cách, lấy hẳn một cái xe ra nhưng hành trình rất ngắn, chớp mắt một cái đã đến Tọa Vong Tâm Trai rồi.
Bọn họ đến cả cổng núi cũng không qua mà đi thẳng đến động phủ của Văn Nhân Vũ luôn – đỉnh Lăng Vân.
“Chuyện đời trước của sư tôn, ngươi biết bao nhiêu?”
Tô Lâu: “???” Sư huynh? Sư huynh gì? Một khắc trước còn nói không muốn ở lại cũng được, bây giờ lại có nhiều thêm một sư huynh? Cái tên thánh quân này sao lại đổi ý xoành xoạch thế?
Nói chính xác hơn, thậm chí cả toàn cảnh của đỉnh Lăng Vân bọn họ còn chưa kịp nhìn thấy thì đã xuất hiện trong quỳnh lâu ngọc vũ mà Văn Nhân Vũ đặc biệt chuẩn bị cho Cố Kinh Bạch rồi.
Nơi này cực kỳ xa hoa, đại điện rộng lớn, lớn hơn cả một cái nhà thi đấu thể thao, trong điện tôi tớ nhiều như mây, đồng nam đồng nữ, kẻ hầu người hạ, ai cũng hết mực cung kính.
Sau khi mọi người đi vào, Văn Nhân Vũ nói: “Sư tôn một đường ngựa xe mệt nhọc, trước tiên nghỉ ngơi một lát nhé?”
Nghe qua thì giống như đang hỏi ý kiến nhưng thực ra không phải, chỉ là một câu thông báo mà thôi.
Lo liệu xong xuôi cho Cố Kinh Bạch, Văn Nhân Vũ bỏ qua con sói vẫn luôn cố gắng muốn cắn chết mình, nói với Tô Lâu: “Ngươi đi theo ta.”
Tô Lâu nhìn con trai, nhìn con sói, sau khi được Cố Kinh Bạch gật đầu mới cùng Văn Nhân Vũ rời đi.
Chỉ cần Tô Lâu có thể làm một người cha tốt, vậy thì sẽ có được tất cả.
Bọn họ cũng không đi đâu quá xa, chỉ sang ngay một điện nhỏ ở bên cạnh, Văn Nhân Vũ dùng ngữ khí dịu dàng trước nay chưa từng có thương lượng với Tô Lâu: “Ta muốn thay sư tôn thu ngươi làm đồ đệ, ngươi cảm thấy thế nào?”
“Tiểu Vũ là đứa trẻ tốt.” Cố Kinh Bạch không tán đồng lắm với nhận xét của Tô Lâu, y gần như tự tay nuôi lớn Văn Nhân Vũ, hiểu rõ bản tính của Văn Nhân Vũ, mặc dù có hơi cố chấp nhưng sống có tình có nghĩa, biết tri ân báo đáp, ít nhất là chưa bao giờ lạm sát người vô tội.
[Ừ, thật may mắn.]
“… Hả?” Tô Lâu ngẩn người.
Điều này hiển nhiên là không đúng.
“Đời này dù sao ngươi cũng là cha nuôi của sư tôn, bối phận không thể quá thấp được.
Nếu như có thể, ta muốn để ngươi gọi ta là sư thúc luôn, nhưng lý không ngay tình không hợp, thiên đạo chắc chắn sẽ không đồng ý.
Chi bằng chúng ta cùng nhau lùi một bước, ngươi tới làm đệ tử của ta, ta sẽ dạy ngươi và sư tôn con đường để trường sinh.”
Tô Lâu: “!!!”
Ngày hôm sau, Văn Nhân Vũ quần áo chỉnh tề tới gõ cửa phòng của Cố Kinh Bạch, không hổ là đệ tử do một tay Cố Kinh Bạch nuôi nấng, làm việc rất chu toàn.
[Chạy rồi thì có thể đi tới nơi nào?] Cố Kinh Bạch hỏi ngược lại.
Tô Lâu cảm thấy hình như mình đang cầm phải kịch bản Tom Sue, ù ù cạc cạc cùng thế hệ với thánh quân, trở thành kẻ tai to mặt lớn ở Bạch Ngọc Kinh này, mà hết thảy đều là nhờ đứa con trai mà mình nhặt được.
Nhưng Văn Nhân Vũ cũng đã không còn là Văn Nhân Vũ trong quá khứ, hắn sẽ không ở lại chỗ cũ chờ đợi đáp án nữa, thấy Cố Kinh Bạch đang ra vẻ một đứa nhỏ hồ đồ, trước sau không muốn nhận kiếm, hắn mạnh mẽ nhét kiếm của mình vào… tay Tô Lâu, nói: “Ta sẽ chuẩn bị cho sư tôn một thanh kiếm khác tốt hơn, bây giờ chúng ta cùng về thôi.”
Tiểu thuyết quả nhiên không gạt người, người tốt sẽ nhận được báo đáp xứng đáng.
Không phải là không có ai nỗ lực phản kháng, nhưng bọn họ đại đa số chỉ là những đứa trẻ không có tu vi, sự phản kháng của bọn họ giống như một con kiến đang khiêu chiến con voi, châu chấu đá xe, tự cho là mình có thể thay đổi vận mệnh, kì thực…
Một thanh kiếm sao có thể có nguyện vọng của chính mình, suy nghĩ của chính mình? Lá gan của hắn thực sự quá lớn rồi.
Văn Nhân Vũ tiếp tục thuyết phục, không nói quá nhiều nhưng từng chữ từng chữ đều đánh vào tâm hồn nghèo khổ của Tô Lâu.
Tô Lâu tự tổng kết lại, ý của Văn Nhân Vũ chính là chỉ cần cậu đồng ý vào Tọa Vong Tâm Trai bái sư thì từ nay về sau muốn cái gì có cái nấy, muốn gì cứ lấy.
Thánh quân có thể xé rách thời không, rút ngắn khoảng cách, lấy hẳn một cái xe ra nhưng hành trình rất ngắn, chớp mắt một cái đã đến Tọa Vong Tâm Trai rồi.
Cậu sẽ được kế thừa một ngọn núi đầy linh thạch cực phẩm, không cần phải vất vả khom lưng vì hai miếng linh thạch nữa.
Tô Lâu: “!!!”
Cậu sẽ có trong tay vô số thiên tài địa bảo, công pháp tu chân, tư chất không được thì gột rửa linh mạch, công pháp không được thì thử lần lượt từng cái từng cái, tu vi không được thì có thể dùng thuốc hỗ trợ, nói chung là có ti tỉ cách nâng cao cảnh giới.
Thánh quân tự mình dạy dỗ, chưởng môn, trưởng lão theo bên cạnh dạy bổ sung, từ đây một bước lên mây, cao quý không tả nổi.
Mà điều cậu cần làm chỉ là đồng ý để con trai mình ở lại Tọa Vong tâm trai.
Này thì còn gì phải suy nghĩ chứ?
Đương nhiên là…
Đương nhiên là…
Văn Nhân Vũ trao đổi xong với Tô Lâu, quay sang mời Cố Kinh Bạch ra ngoài đi xem một thứ, còn nói: “Cho dù sư tôn có thừa nhận mình có ký ức của đời trước hay không, đối với con mà nói đều không quan trọng, con chỉ muốn nói với người, ở lại Tọa Vong Tâm Trai có thể giúp người thực hiện được nguyện vọng.”
“Không được, ta không thể đồng ý.” Thời điểm thốt ra câu này, Tô Lâu có cảm giác trái tim mình đang rỉ máu, siết chặt cây kiếm trong tay như đang cầm một lá bùa cầu sinh cuối cùng, cố gắng để cơ thể mình không run lên.
Đây là thánh quân đó, cậu lại làm mất mặt một thánh quân, hôm nay sợ là không ra được khỏi cánh cửa này, nhưng cậu vẫn phải nói: “Xin, xin lỗi, là ta không biết điều, phụ lòng tốt của ngài rồi.”
Văn Nhân Vũ vốn đang mỉm cười hòa ái, khuôn mặt lạnh xuống trong chớp mắt, từng chút từng chút gia tăng linh áp xung quanh, bầu không khí căng thẳng cực hạn.
Thấy Tô Lâu bị mình dọa sắp quỳ, hắn mới “mở lòng từ bi” hỏi: “Không suy nghĩ một chút sao?”
Tô Lâu nghiến răng đáp: “Không.”
Mà điều cậu cần làm chỉ là đồng ý để con trai mình ở lại Tọa Vong tâm trai.
Con trai của cậu không muốn thì chính là không muốn, nói đến Tọa Vong Tâm Trai làm khách, vậy thì chỉ tới làm khách mà thôi, qua một thời gian nữa bọn họ sẽ rời đi.
Giống năm đó như đúc.
“Haiz…”
Một tiếng thở dài này, băng tuyết tan rã, mưa thuận gió hòa, khuôn mặt của Văn Nhân Vũ cuối cùng cũng lộ ra nụ cười chân thật xuất phát từ bản tâm, không phải là nụ cười khách sáo giả tạo ban nãy, cũng không phải là giả vờ uy nghiêm lạnh lùng, nói: “Thật tốt, đời này của sư tôn coi như đã gặp được một người cha tốt.”
“Con của quá khứ chỉ có thể cầu xin sư tôn lưu lại, nhưng bây giờ con hiểu rồi, cầu người không bằng cầu mình.” Văn Nhân Vũ không ngần ngại thể hiện sự thay đổi của mình ra trước mặt Cố Kinh Bạch, “Con không cưỡng ép sư tôn, chỉ đang phân tích để người đưa ra được sự lựa chọn tốt nhất.”
Cố Kinh Bạch liếc nhìn con sói đang nằm úp sấp lim dim mắt bên cạnh, thực ra là vẫn đang dựng thẳng hai lỗ tai lên bàng thính, cố ý nói: “Cái gì mà làm sao bây giờ? Chúng ta đánh không lại Văn Nhân Vũ, không thể rời khỏi Tọa Vong Tâm Trai, cho dù ra được bên ngoài thì cũng có ma tông nhắm đến.
Năm đó tôi đắc tội nhiều ma tông lắm, đều được viết hết trong thoại bản rồi.
Kế sách trước mắt chỉ có chờ đợi mà thôi.”
Y nói: “Ta bảo đảm, đây là lần cuối cùng, sau đó chỉ cần ngươi nâng kiếm đến, ta nhất định sẽ không từ chối ngươi.”
“… Hả?” Tô Lâu ngơ ngác, toàn thân cậu đã bủn rủn, cảm giác chân tay mình đã biến thành mấy cọng mì luộc, ngồi cũng không thẳng lưng được, chỉ là sau đó lại nhận thấy nguy cơ đã được giải trừ, nhưng mà tại sao lại vậy nhỉ?
“Chuyện đời trước của sư tôn, ngươi biết bao nhiêu?”
Tô Lâu nhìn con trai, nhìn con sói, sau khi được Cố Kinh Bạch gật đầu mới cùng Văn Nhân Vũ rời đi.
Tô Lâu thật thà đáp: “Tất cả những mẩu chuyện thần thoại được rao bán trên phố.”
Cho nên vào hôm nay, Cố Kinh Bạch cũng không thể nhận lấy thanh kiếm kia.
Văn Nhân Vũ gật đầu: “Vậy là cho dù biết không được nhiều lắm nhưng vẫn đối xử rất tốt với sư tôn? Chỉ cần sư tôn vui, những lời hứa vừa rồi của ta mới có hiệu lực, không nhất định phải bái sư vào Tọa Vong Tâm Trai.”
Chỉ cần Tô Lâu có thể làm một người cha tốt, vậy thì sẽ có được tất cả.
Tô Lâu: “!!!”
Tô Lâu: “!!!”
Một đêm giàu lên, cảm giác rất không chân thực.
Chỉ càng đẩy mình vào vực sâu nguy hiểm hơn.
Tô Lâu bồn chồn lo lắng ôm kiếm quay về phòng của con trai, lúc đó con trai của cậu đang… ngồi trên ghế đung đưa chân.
Làm trẻ nhỏ thật thích, chỉ có mỗi chân không dài bằng ghế thôi mà đã có thể ngồi chơi vui vẻ rồi.
Thấy Tô Lâu trở về, Cố Kinh Bạch lập tức vẫy tay: “Mang được đồ gì tốt về không?”
Lúc này Tô Lâu mới nhận ra Cố Kinh Bạch đại khái đã sớm đoán được, Văn Nhân Vũ gọi cậu ra ngoài chỉ để đưa đồ cho cậu mà thôi, cho nên mới không ngăn cản.
Đến trước mặt con trai, cuối cùng Tô Lâu cũng không còn sợ hãi nữa, khôi phục lại bản tính “lưu manh” của mình, rót cho mình một chén nước rồi ngồi lên giường kể về “ghi chép Lâu Lâu đã trải qua nguy hiểm như thế nào?” ban nãy: “Tôi vừa mới bị đồ đệ của cậu hù suýt chết đó, cậu có biết không hả?”
Tô Lâu bồn chồn lo lắng ôm kiếm quay về phòng của con trai, lúc đó con trai của cậu đang… ngồi trên ghế đung đưa chân.
Làm trẻ nhỏ thật thích, chỉ có mỗi chân không dài bằng ghế thôi mà đã có thể ngồi chơi vui vẻ rồi.
“Tiểu Vũ là đứa trẻ tốt.” Cố Kinh Bạch không tán đồng lắm với nhận xét của Tô Lâu, y gần như tự tay nuôi lớn Văn Nhân Vũ, hiểu rõ bản tính của Văn Nhân Vũ, mặc dù có hơi cố chấp nhưng sống có tình có nghĩa, biết tri ân báo đáp, ít nhất là chưa bao giờ lạm sát người vô tội.
“Đúng, mà cũng không đúng.” Văn Nhân Vũ là thánh nhân, là kiểu thánh nhân có thể tiên tri được chuyện xảy ra năm trăm năm sau, có thể nói là bug lớn nhất của Bạch Ngọc Kinh.
“Cậu biết chứ tôi đâu có biết! Cậu ta còn cố ý dọa tôi!” Hai đời của Tô Lâu gộp lại, lãnh đạo to nhất mà cậu gặp được chỉ là một quản lý của tổng công ty mà thôi, bây giờ đột nhiên phải đối mặt với Văn Nhân Vũ, quả thực là đến tay chân cũng chẳng biết nên đặt vào đâu.
À, nói tới tay, cuối cùng Tô Lâu cũng nhớ ra mình phải tìm một chỗ nào đó đàng hoàng để đặt pháp bảo bản mệnh của thánh quân đang cầm trong tay.
Lúc cậu ta và Cố Kinh Bạch dọn nhà đã mang theo cả cái bệ bếp đi, bây giờ vừa vặn có thể lấy ra sử dụng, làm bệ đặt cho kiếm Vấn Quân.
Nhìn “kiệt tác” của mình, Tô Lâu vô cùng vui vẻ, nói với con trai: “Cậu xem, tôi nói đúng mà phải không? Cái bệ này dù gì cũng là đồ dùng của ông Táo, vậy mà cậu cứ không chịu lấy.”
Cố Kinh Bạch: “…” Cho tới bây giờ y vẫn không hiểu bọn họ cầm theo cái món đồ chơi này làm gì.
Bọn họ cũng không đi đâu quá xa, chỉ sang ngay một điện nhỏ ở bên cạnh, Văn Nhân Vũ dùng ngữ khí dịu dàng trước nay chưa từng có thương lượng với Tô Lâu: “Ta muốn thay sư tôn thu ngươi làm đồ đệ, ngươi cảm thấy thế nào?”
Và cậu có chắc nếu bị Văn Nhân Vũ nhìn thấy cảnh cậu để vũ khí bản mệnh của cậu ta lên một cái bệ như thế này, cậu ta sẽ cảm thấy vui vẻ không? Cái bệ bếp này có kiểu dáng truyền thống dân gian nhất, là cái bệ bếp đơn giản mộc mạc nhất, màu đỏ tía, gu thẩm mỹ kỳ dị.
“Làm thế nào mà sư tôn rút ra được kết luận thứ người muốn tìm là ở Bất Chu dưới nhân gian mà không phải là Bất Chu ở Tọa Vong Tâm Trai?” Đôi mắt của Văn Nhân Vũ không một gợn sóng, nói ra một sự thật mà Cố Kinh Bạch không thể phản bác được, “Núi Bất Chu giống như thế này vẫn còn có ở vài nơi nữa.”
“Ít nhất là tôi đã bỏ ra thành ý lớn nhất của mình.” Tô Lâu vỗ tay tự khen, sau đó về lại giường, “Tiếp theo chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Cố Kinh Bạch liếc nhìn con sói đang nằm úp sấp lim dim mắt bên cạnh, thực ra là vẫn đang dựng thẳng hai lỗ tai lên bàng thính, cố ý nói: “Cái gì mà làm sao bây giờ? Chúng ta đánh không lại Văn Nhân Vũ, không thể rời khỏi Tọa Vong Tâm Trai, cho dù ra được bên ngoài thì cũng có ma tông nhắm đến.
Năm đó tôi đắc tội nhiều ma tông lắm, đều được viết hết trong thoại bản rồi.
Kế sách trước mắt chỉ có chờ đợi mà thôi.”
“Cậu biết chứ tôi đâu có biết! Cậu ta còn cố ý dọa tôi!” Hai đời của Tô Lâu gộp lại, lãnh đạo to nhất mà cậu gặp được chỉ là một quản lý của tổng công ty mà thôi, bây giờ đột nhiên phải đối mặt với Văn Nhân Vũ, quả thực là đến tay chân cũng chẳng biết nên đặt vào đâu.
À, nói tới tay, cuối cùng Tô Lâu cũng nhớ ra mình phải tìm một chỗ nào đó đàng hoàng để đặt pháp bảo bản mệnh của thánh quân đang cầm trong tay.
Lúc cậu ta và Cố Kinh Bạch dọn nhà đã mang theo cả cái bệ bếp đi, bây giờ vừa vặn có thể lấy ra sử dụng, làm bệ đặt cho kiếm Vấn Quân.
“Chờ cái gì?”
“Chờ một anh hùng cái thế nào đó, đạp ngũ thải tường vân tới cứu chúng ta.” Lời này Cố Kinh Bạch đang nói cho ai nghe, chỉ có mình y tự biết.
Ba nghìn năm trước, Cố Kinh Bạch là người mới nhận việc ở phòng Nghịch tập, lần đầu tiên đến Bạch Ngọc Kinh, vì địa điểm truyền tống bị xác định sai vị trí, từ trên trời rơi xuống một ma khu ở Bắc Châu.
“Đời này dù sao ngươi cũng là cha nuôi của sư tôn, bối phận không thể quá thấp được.
Nếu như có thể, ta muốn để ngươi gọi ta là sư thúc luôn, nhưng lý không ngay tình không hợp, thiên đạo chắc chắn sẽ không đồng ý.
Chi bằng chúng ta cùng nhau lùi một bước, ngươi tới làm đệ tử của ta, ta sẽ dạy ngươi và sư tôn con đường để trường sinh.”
Trợ lý nhỏ AI đúng lúc này login: [Em chuẩn bị kế hoạch chạy trốn cho anh nhé?]
Nhưng lại giống như chẳng cần suy nghĩ gì, y nhích từng chút từng chút ra sau lưng Tô Lâu, nắm lấy một góc trường bào của “phụ thân” mình, chưa có thời khắc nào mà Cố Kinh Bạch cảm thấy quen được Tô Lâu lại may mắn như thời khắc này, y nói: “Cha ơi, con sợ.”
[Chạy rồi thì có thể đi tới nơi nào?] Cố Kinh Bạch hỏi ngược lại.
[Trước tiên cứ đi tìm chuông Trường Nhạc Vị Ương trước.] Trợ lý nhỏ AI hiển nhiên đã có kế hoạch của riêng mình, [Em cảm thấy có một ít khí tức không rõ ràng trên núi Lư.]
Cố Kinh Bạch nhìn Văn Nhân Vũ hồi lâu không nói gì, cuối cùng vẫn cự tuyệt, y nói: “Ta không cần một thanh kiếm, cũng không cần một đứa trẻ hầu hạ, ta thiếu một đệ tử, ngươi có muốn thử đến làm không?”
[Thật không? Ồ, vận may tốt thật, trước kia hoàn toàn không hề có một chút tin tức nào, bây giờ đột nhiên lại xuất hiện.]
[Ừ, thật may mắn.]
Thánh quân tự mình dạy dỗ, chưởng môn, trưởng lão theo bên cạnh dạy bổ sung, từ đây một bước lên mây, cao quý không tả nổi.
Trợ lý nhỏ nhắn xong rồi mất hút, nghe nói là logout để đi chuẩn bị con đường chạy trốn.
Cố Kinh Bạch cũng không ngăn cản, thậm chí cũng không còn cảm thấy nguy cấp như vừa rồi, bởi vì y đã đoán được Lục Chỉ có khả năng đang ở đâu, còn suy đoán rất có thể Lục Chỉ đã mất trí nhớ nên lầm tưởng mình thành một cái gì đó, bây giờ dù gì cũng không liên lạc được với không gian mười chiều, vậy thì cứ tới đó xem trước thử xem.
“Ít nhất là tôi đã bỏ ra thành ý lớn nhất của mình.” Tô Lâu vỗ tay tự khen, sau đó về lại giường, “Tiếp theo chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Ngày hôm sau, Văn Nhân Vũ quần áo chỉnh tề tới gõ cửa phòng của Cố Kinh Bạch, không hổ là đệ tử do một tay Cố Kinh Bạch nuôi nấng, làm việc rất chu toàn.
Tô Lâu thật thà đáp: “Tất cả những mẩu chuyện thần thoại được rao bán trên phố.”
Vừa vào cửa, Văn Nhân Vũ đã đưa cho Tô Lâu một cái túi: “Trong này là ba nghìn quyển thoại bản.”
Văn Nhân Vũ dẫn Cố Kinh Bạch tới chỗ xe loan chín rồng, con sói tuyết cũng ngoan cố đi theo, không yên lòng để Văn Nhân Vũ và Cố Kinh Bạch ở riêng một chỗ với nhau.
Xe loan phá tan hư không, xông thẳng lên mây, quay đầu nhìn lại, bọn họ đã ra khỏi phạm vi của Tọa Vong Tâm Trai, chỉ còn nhìn thấy núi non trùng điệp, tiên khí mênh mông.
Tô Lâu: “???”
“Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, với những gì mà ngươi đã chịu ở đời trước, chi bằng đọc thêm một ít sách, nắm giữ một ít phương pháp đặc thù, lần sau nhỡ gặp lại còn biết cách ra tay đối phó.” Văn Nhân Vũ nói.
Tô Lâu muốn hỏi Văn Nhân Vũ làm sao mà biết được về đời trước của cậu nhưng không dám, dù sao thì đối phương cũng là một thánh quân không gì không biết.
Văn Nhân Vũ trao đổi xong với Tô Lâu, quay sang mời Cố Kinh Bạch ra ngoài đi xem một thứ, còn nói: “Cho dù sư tôn có thừa nhận mình có ký ức của đời trước hay không, đối với con mà nói đều không quan trọng, con chỉ muốn nói với người, ở lại Tọa Vong Tâm Trai có thể giúp người thực hiện được nguyện vọng.”
Cố Kinh Bạch: “…”
Này thì còn gì phải suy nghĩ chứ?
Từ thời khắc mà Diệp Tố xuất hiện, y đã chấp nhận số phận của mình rồi, một cái áo may ô chung quy không thể nào bưng bít được.
Đời trước Diệp Tố gieo họa cho nhà họ Cố còn chưa đủ, đời này còn muốn liều mạng hãm hại y, đến cùng là hận cái gì oán cái gì?
“Không có Diệp Tố, con vẫn sẽ tìm được sư tôn, chỉ là vấn đề sớm hay muộn.” Văn Nhân Vũ hơi cúi đầu, bình tĩnh tự thuật với sư tôn tuổi nhỏ ở bên cạnh.
Không phải hắn đang giải vây cho Diệp Tố mà là tuyệt đối tự tin với thực lực của bản thân.
Văn Nhân Vũ gần như là một bản sao của Cố Kinh Bạch, có thực lực mạnh, tâm tư kín đáo, và quyết không cho phép bản thân phạm sai lầm.
Nếu như hắn muốn tìm Cố Kinh Bạch, giữ Cố Kinh Bạch ở lại Tọa Vong Tâm Trai thì hắn nhất định đã chuẩn bị tốt mọi thứ, nói được làm được, “Sư tôn lưu lại núi Bất Chu là vì muốn tìm người nào đó hoặc thứ gì đó đúng không?”
Cố Kinh Bạch không lên tiếng.
Văn Nhân Vũ tiếp tục nói: “Con đã phân phó đệ tử đợi lệnh bất cứ lúc nào, năng lực đủ để mang về được thứ mà người cần, chỉ là chắc người cũng biết, núi Bất Chu hiện tại đã không còn là Bất Chu của năm đó rồi đúng không?”
[Thật không? Ồ, vận may tốt thật, trước kia hoàn toàn không hề có một chút tin tức nào, bây giờ đột nhiên lại xuất hiện.]
Năm tháng vô tình, thế sự xoay vần.
Đối mặt với tình cảnh ba bên thần kỳ thế này, Cố Kinh Bạch xoay chuyển suy nghĩ rất nhanh.
Cho dù là tu chân giới thì cũng đã trải qua ba nghìn năm, đủ để đất đai nảy sinh những thay đổi vô cùng lớn, đặc biệt là Vị Thủy và núi Bất Chu, nơi đã từng phải trải qua một cuộc chiến quy mô lớn vô cùng kịch liệt, tương đương với dời non lấp biển.
Vị Thủy trong quá khứ từng là một nơi đất đai phì nhiêu màu mỡ, bây giờ Vị Thủy lại là biển đen nổi tiếng, còn Bất Chu trong quá khứ cũng đã thay đổi mà không rõ nguyên nhân tại sao.
Cố Kinh Bạch cau mày, đây là thông tin thiếu hụt mà hai lần y kiểm tra Bạch Ngọc Kinh đều không có.
Y vẫn cho rằng Bất Chu hiện tại vẫn là núi Bất Chu mà năm đó mình phong ấn ma quân Hỗn Độn.
Cố Kinh Bạch cau mày, đây là thông tin thiếu hụt mà hai lần y kiểm tra Bạch Ngọc Kinh đều không có.
Y vẫn cho rằng Bất Chu hiện tại vẫn là núi Bất Chu mà năm đó mình phong ấn ma quân Hỗn Độn.
“Đúng, mà cũng không đúng.” Văn Nhân Vũ là thánh nhân, là kiểu thánh nhân có thể tiên tri được chuyện xảy ra năm trăm năm sau, có thể nói là bug lớn nhất của Bạch Ngọc Kinh.
Cố Kinh Bạch: “…” Cho tới bây giờ y vẫn không hiểu bọn họ cầm theo cái món đồ chơi này làm gì.
Văn Nhân Vũ dẫn Cố Kinh Bạch tới chỗ xe loan chín rồng, con sói tuyết cũng ngoan cố đi theo, không yên lòng để Văn Nhân Vũ và Cố Kinh Bạch ở riêng một chỗ với nhau.
Xe loan phá tan hư không, xông thẳng lên mây, quay đầu nhìn lại, bọn họ đã ra khỏi phạm vi của Tọa Vong Tâm Trai, chỉ còn nhìn thấy núi non trùng điệp, tiên khí mênh mông.
Nơi này cũng có một ngọn Bất Chu!
“Năm đó sư tôn dùng núi Bất Chu làm đạo trường của Tọa Vong Tâm Trai, thu thập linh khí thiên địa, tinh hoa nhật nguyệt, đệ tử sao dám làm trái?” Văn Nhân Vũ vung tay lên một cái, chín con rồng chưa được mở thần trí bắt đầu bay vòng vòng xung quanh núi Bất Chu, bên dưới là mười vạn núi sâu, vách đá vực sâu vạn trượng, dường như xuyên qua từng tầng mây mù đó là có thể xuyên trở về nhân gian, “Tọa Vong Tâm Trai chưa từng rời khỏi núi Bất Chu.”
Dưới nhân gian có một ngọn núi Bất Chu, tu chân giới cũng có một ngọn.
“Làm thế nào mà sư tôn rút ra được kết luận thứ người muốn tìm là ở Bất Chu dưới nhân gian mà không phải là Bất Chu ở Tọa Vong Tâm Trai?” Đôi mắt của Văn Nhân Vũ không một gợn sóng, nói ra một sự thật mà Cố Kinh Bạch không thể phản bác được, “Núi Bất Chu giống như thế này vẫn còn có ở vài nơi nữa.”
Lúc này Tô Lâu mới nhận ra Cố Kinh Bạch đại khái đã sớm đoán được, Văn Nhân Vũ gọi cậu ra ngoài chỉ để đưa đồ cho cậu mà thôi, cho nên mới không ngăn cản.
Đến trước mặt con trai, cuối cùng Tô Lâu cũng không còn sợ hãi nữa, khôi phục lại bản tính “lưu manh” của mình, rót cho mình một chén nước rồi ngồi lên giường kể về “ghi chép Lâu Lâu đã trải qua nguy hiểm như thế nào?” ban nãy: “Tôi vừa mới bị đồ đệ của cậu hù suýt chết đó, cậu có biết không hả?”
Tô Lâu cảm thấy hình như mình đang cầm phải kịch bản Tom Sue, ù ù cạc cạc cùng thế hệ với thánh quân, trở thành kẻ tai to mặt lớn ở Bạch Ngọc Kinh này, mà hết thảy đều là nhờ đứa con trai mà mình nhặt được.
“!!!”
Tô Lâu nghiến răng đáp: “Không.”
“Không có Tọa Vong Tâm Trai làm hậu đài, sư tôn sao có thể thoải mái đi lại? Hơn nữa, sư đệ Tô Lâu chỉ là một tu sĩ kỳ kim đan, trọng thương chưa lành, lại còn bị đại đạo Thiên Chùy Bách Luyện bám thân, rất dễ trở thành bia ngắm của người khác.”
Giống như năm đó, sư tôn không thể mặc kệ hắn không quản, đời này, Cố Kinh Bạch cũng không thể mặc kệ Tô Lâu.
“!!!”
Cố Kinh Bạch nhìn Văn Nhân Vũ, tên đồ đệ này của y đúng là không còn giống như trước nữa.
Dưới tình huống không kiếm được khí linh, các thương nhân giảo hoạt bắt đầu nghĩ ra một vật thay thế khác, và cũng đã dần trở nên lưu thông rộng rãi trên thị trường.
“Dùng người làm kiếm” là cách thường được sử dụng nhất, không có gì kỳ lạ, một kiểu thiếu hụt trí tưởng tượng nhưng lại có vô số kiếm khách tìm đến.
Bọn họ không quan tâm những “người kiếm” này từ đâu tới, làm thế nào để trở nên phù hợp với mình, chỉ quan tâm mình có thể nắm giữ và điều khiển được hay không.
“Con của quá khứ chỉ có thể cầu xin sư tôn lưu lại, nhưng bây giờ con hiểu rồi, cầu người không bằng cầu mình.” Văn Nhân Vũ không ngần ngại thể hiện sự thay đổi của mình ra trước mặt Cố Kinh Bạch, “Con không cưỡng ép sư tôn, chỉ đang phân tích để người đưa ra được sự lựa chọn tốt nhất.”
Con sói ở bên cạnh cũng rơi vào trầm tư.
Chỉ có Tô Lâu ngu ngốc chẳng biết gì, lúc Cố Kinh Bạch trở về, cậu ta đang ôm một quyển thoại bản mà Văn Nhân Vũ đưa tới phun máu ba lần, nhưng vẫn rất kiên trì đọc tiếp: “Umberto nói rất hay, người không đọc sách chỉ sống một đời, người đọc sách lại được sống trong năm nghìn cuộc đời khác nhau.”
Cố Kinh Bạch: “… Tôi cảm thấy sư huynh của cậu đang ám chỉ với cậu, đã xấu thì nên đọc nhiều sách thêm một chút.”
Tô Lâu: “???” Sư huynh? Sư huynh gì? Một khắc trước còn nói không muốn ở lại cũng được, bây giờ lại có nhiều thêm một sư huynh? Cái tên thánh quân này sao lại đổi ý xoành xoạch thế?[Hết chương 46].