Bạn đang đọc Chỉ Có Thủ Đoạn Mới Lấy Được Lòng Người – Chương 44
Trợ lý nhỏ AI đột nhiên login để báo cáo với Cố Kinh Bạch thành quả kiểm tra cả ngày trời của nó: Vì núi Bất Chu có vị trí địa lý đặc thù, linh khí nồng đậm, kéo theo tốc độ kiểm tra cũng chậm cực kỳ.
Đến bây giờ trợ lý AI mới chỉ soát xong được hai đỉnh núi Tầm Sơn Nam và Tầm Sơn Bắc mà họ đang ở thôi.
Không tìm được Lục trà xanh.
Đồng thời, trợ lý nhỏ AI còn mang về một tin tức mới — đúng thật là Tọa Vong Tâm Trai vẫn luôn đi tìm thánh đồng chuyển thế của thánh quân Vật Ngã, tuy vậy, có một điều kỳ lạ là, thánh quân Vật Ngã đã bỏ mạng từ ba nghìn năm trước, nhưng chỉ khoảng tám năm trước Tọa Vong Tâm Trai mới bắt đầu trắng trợn phái người tìm kiếm ở núi Bất Chu.
Trợ lý nhỏ AI còn nghe được rằng không chỉ có một thế lực là Tọa Vong Tâm Trai tiến hành tìm kiếm thánh đồng tái thế ở khu phụ cận núi Bất Chu mà nghe đồn còn có không dưới ba thế lực.
Có sư môn Huyền Thiên tông đã từng ruồng bỏ thánh quân Vật Ngã khi người bị hủy linh mạch, có từ trên xuống dưới ma tông đối đầu với thánh quân Vật Ngã đến không chết không thôi, còn có thế lực riêng của một kẻ nào đó tự xưng là vị hôn phu của thánh quân Vật Ngã…
Nói chung, xem ra thánh quân Vật Ngã đã thật sự tái thế rồi, không ít người có liên quan đến ngài đã moi được tin tức chính xác, nhưng không tìm được phương pháp chính xác để xác định vị trí của thánh quân Vật Ngã tái thế, phạm vi nhỏ nhất mà bọn họ có thể khoanh vùng là núi Bất Chu.
Ngẫm lại lời dẫn “núi Bất Chu mười vạn núi sâu”, cảm thấy tương lai của đám người này không được tươi sáng cho lắm.
Thánh quân Vật Ngã chính là thân phận của Cố Kinh Bạch trong lần đầu tiên tới Bạch Ngọc Kinh thi hành nhiệm vụ.
Hồi ấy Cục quản lý Thời Không vẫn còn cho phép nhân viên chọn cái chết để chạy trốn, sau khi giải quyết ma quân Hỗn Độn, cứu vớt thế giới xong, y rời đi luôn, ngàn vạn lần không ngờ rằng lại có ngày quay về, còn có một đống người đang tìm y.
Tất nhiên Cố Kinh Bạch không muốn dây dưa gì với thân phận đó nữa, chỉ cầu trời phù hộ không gặp trở ngại, kiên trì một thời gian nữa là y có thể cùng Tô Lâu bước lên con đường “Lâu Lâu du lịch vòng quanh thế giới” rồi.
[Em vất vả rồi.] Cố Kinh Bạch nói với trợ lý nhỏ.
[Không vất vả, em làm vì anh mà, làm gì có chuyện vất vả? Tuy rằng đến giờ em vẫn chưa được chợp mắt nghỉ ngơi một lần nào, tuy rằng anh bảo em đi tìm một con hàng nói không chừng đã quên béng anh từ đời tám hoánh, nhưng nếu anh đã muốn thì em nhất định sẽ giúp anh tìm bằng được.]
Cố Kinh Bạch: “…” Em nói mấy lời này trôi chảy phết nhỉ?
Không chờ Cố Kinh Bạch hỏi lại, trợ lý AI đã offline, trước khi tìm được phương pháp để duy trì nguồn cung năng lượng lâu dài, nó chỉ còn cách đến đi vội vàng như vậy mà thôi.
Cuối cùng Cố Kinh Bạch vẫn lựa chọn uống thuốc thông minh của Tô Lâu.
Nói thật thì uống rất ngon.
Công dụng thực tế của món thuốc này như thế nào không quan trọng, ít nhất thì mùi vị không tồi, hương thơm nức mũi, vị ngọt sướng miệng, thừa sức đem đi so với mấy món điểm tâm ngọt thông thường.
Chỉ có điều, vốn Cố Kinh Bạch tưởng rằng uống hết một bát này là xong, không ngờ ba ngày sau đó còn có hai, ba, bốn, năm, sáu bát đang chờ y.
Một ngày hai bữa đều như vắt tranh, cho dù là chè ngon đến thế nào thì cũng uống phát ngấy rồi.
Sau đó Cố Kinh Bạch phát hiện cổ họng đã được điều dưỡng khá tốt, đối với lời thoại đầu tiên của bản thân từ khi đến thế giới này, y quyết định mở bát bằng câu “tui không muốn uống chè nữa”.
Đúng lúc này, con trai nhà Lý đồ tể quay về.
Lý đồ tể tổng cộng có hai đứa con trai, con cả của ông sinh được một đứa cháu, chính là nhóc béo Lý Bảo ngày đó đâm vào người Cố Kinh Bạch rồi lăn ra vừa ăn cướp vừa la làng, còn đứa con thứ hai tên là Lý Vấn Đạo, đi học ở thị trấn dưới chân núi cách làng rất xa, là một trong những người hiếm hoi rời khỏi Tầm Sơn Nam giao du với thế giới bên ngoài.
Lý Vấn Đạo không giỏi văn chương nhưng tài năng của gã lại bộc lộ trong pháp hội thu đồ đệ được tổ chức hai mươi năm một lần.
Cứ cách hai mươi năm, các môn phái tu chân ở Bạch Ngọc Kinh lại có truyền thống thu nạp đệ tử trong nhân gian, tiêu chuẩn chiêu sinh là những người có tiên duyên linh căn từ năm mươi tuổi trở xuống.
Lý Vấn Đạo năm nay 21 tuổi, hai mươi năm trước lúc gã vừa ra đời, tuy rằng kiểm tra ra tam linh căn nhưng không được thu nhận bởi vì quá nhỏ tuổi, thế nhưng mọi người đều biết, hai mươi năm sau, nhất định các môn phái tu chân sẽ vừa ý Lý Vấn Đạo.
Gã là tam linh căn, trong đó linh căn hệ kim yếu đến mức gần như không tồn tại, có thể dễ dàng xóa đi, nếu vậy thì coi như vẫn có được hỏa mộc song linh căn.
Cho dù ở bất cứ nơi nào, sở hữu song linh căn hỗ trợ lẫn nhau vẫn là tư chất tốt hiếm có.
Không dám mơ tưởng có thể bái vào môn phái đứng đầu chính đạo như Tọa Vong Tâm Trai, nhưng nếu cố gắng một chút thì chắc là có thể gia nhập môn phái hạng hai rồi? Thậm chí một môn phái dù hơi sa sút nhưng thanh danh lâu đời như Huyền Thiên tông cũng đủ sức với được.
Nhà họ Lý mừng như điên, bỏ ra rất nhiều tiền của để bồi dưỡng Lý Vấn Đạo.
Linh căn chỉ là nước cờ đầu tiên, lọt được vào mắt xanh của các môn phái còn phải xem bản lĩnh cá nhân thế nào.
Trong dân gian có vô số học viện được lập ra để chuẩn bị riêng cho pháp hội thu đồ, nhưng ngư long hỗn tạp, trình độ dạy dỗ chênh lệch không đồng đều, nơi mà Lý Vấn Đạo đi chính là nơi tốt nhất mà nhà họ Lý có khả năng lo được cho gã, nghe đâu chỗ đó dựa hơi một thế gia tu chân nên cực kỳ nghiêm túc.
Lý Vấn Đạo vừa về đến nhà, người của nhà họ Lý từ trên xuống dưới đều vui như tết, lúc ra khỏi cửa đi tám chuyện với thôn dân dáng vẻ cũng thẳng lưng ưỡn ngực hơn ngày thường.
Tưởng rằng mình đã có chỗ dựa, vợ của lão đồ tể lại nổi tính nhiễu sự, thừa dịp trượng phu không có nhà bèn rỉ tai con trai, kể rằng tên khác người Tô Lâu kia gây sự với họ.
Nói tên kia hoành hành bá đạo, hiếp đáp đồng hương, thằng con ngốc nhà tên đó còn đụng phải bảo bối vàng bạc của bà, không những không xin lỗi mà còn bắt Lý đồ tể phải xin lỗi lại.
“Con nói xem, thế gian này sao lại có đạo lý đó cơ chứ? Con trai ngoan của mẹ, nếu con không về làm chỗ dựa cho mẹ, cả nhà chúng ta sẽ bị ức hiếp đến chết mất.”
Thực ra Lý Vấn Đạo cũng chỉ phong quang mặt ngoài, trong thôn này thì gã là cao nhân nhất đẳng, nhưng lúc đi học ở trên huyện gã chỉ là đàn em của đám con cháu các nhánh thế gia tu chân mà thôi, thậm chí gã phải rất vất vả mới trèo lên được vị trí đó.
Người này lòng dạ hẹp hòi, tầm mắt tiểu nhân, dù trong lòng hiểu rõ tính cách của mẹ ruột vốn nhiễu sự, bao che con cháu, nhưng vẫn quyết định đi “đòi lại chính nghĩa”.
Gã không cần biết người khác vô tội hay không, gã chính là pháp, gã chính là đạo!
Sau đó, Lý Vấn Đạo mang cháu trai đến nhà họ Tô.
Tô Lâu vừa nhìn thấy Lý Vấn Đạo một thân đạo bào xám sẫm, khí thế hùng hổ từ xa tiến đến là biết ngay “kẻ đến bất thiện”, trong nháy mắt cả người cảm thấy… kích động, tới rồi, tới rồi, rốt cuộc cũng tới rồi.
Đại đạo Thiên Chùy Bách Luyện phải như vậy chứ, kiểu gì phiền phức cũng tự tìm tới cửa.
Dù có trốn trong một xó xỉnh nào đó trên đỉnh núi thì cũng không tránh khỏi ý trời, thiên đạo chắc chắn sẽ có cách để làm khổ cậu.
Nhưng ép mua ép bán không nằm trong từ điển của Tô Lâu, bản thân cậu ta cũng không muốn tu đạo thánh mẫu, thậm chí còn cực kỳ phản đối.
Bởi vì cậu ta tự hiểu rằng mình không phải là người lòng chứa bốn bể non sông, chứa cả thiên hạ gì cho cam, nên cậu ta quyết chí đi con đường dương thịnh âm suy, trở thành kẻ gieo rắc nỗi khổ cho thế gian — không phải cậu ta không đi con đường mà trời định cho mình, cậu ta cũng muốn phối hợp lắm chứ, nhưng mà đối thủ của cậu ta quá yếu kém, thực lực không đủ để đì cậu ta.
Nói trắng ra là muốn chơi xấu thiên đạo.
Tui diễn vở kịch thánh mẫu này dở vậy đó! Cây ngay không sợ chết cho bản thân một cái like!
Cố Kinh Bạch ngồi bên bàn, trước mặt là đồ ăn con nít mà Tô Lâu làm cho y, chuẩn bị chứng kiến màn ra mắt của “đại sư lưu manh”.
Tâm tình của Tô Lâu sốt ruột không thể chờ thêm được nữa, vội vã đi chạm trán với kiếp thứ nhất mà số mệnh sắp đặt cho mình.
Lý Vấn Đạo cảm thấy ngờ vực, không biết có phải là ảo giác của gã hay không, hình như vị Tô tiên sinh mà thôn dân đồn là người hiền lành này lại đang chuẩn bị đối đầu với gã bằng một tâm thế khá là… háo hức? Không, không thể nào, Tô Lâu chỉ là người bình thường, không thể có chuyện người này không kính sợ gã được.
Lý Vấn Đạo ổn định tâm trạng, tiện đà mở miệng nói: “Đứa ngốc nhà ngươi bắt nạt cháu ta, ngươi có nhận không?”
“Không nhận.” Giọng của Tô Lâu quyết đoán, thẳng thắn và đủ vang dội.
“…” Chuyện này không giống với tưởng tượng của Lý Vấn Đạo cho lắm, gã mà đã mở miệng thì làm gì có chuyện người bình thường không kinh sợ? Gã hơi ngạc nhiên nhưng cũng cảm thấy không quan trọng, tiếp tục tự biên tự diễn, “Đứa ngốc nhà ngươi đụng ngã cháu ta, không những không xin lỗi, ngươi còn ép phụ thân ta phải nhận lỗi.
Tô Lâu, làm người đừng có quá đáng!”
Tô Lâu nhún vai, cậu ta biết tỏng đối phương sẽ không nghe mình giải thích, nhưng mà lời nên nói thì vẫn phải nói: “Là cháu trai ngươi đụng phải Ục Ục nhà ta, ngươi không cần phải phí công khoa môi múa mép đổi trắng thay đen làm gì, thiên đạo cũng không thèm để ý chút chuyện nhỏ này đâu.”
Bấy giờ Lý Vấn Đạo mới thật sự chấn kinh, Tô Lâu đã nhìn thấu mục đích của gã rồi!
Trong thiên địa có sự cân bằng, nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng, người tu đạo thực chất còn phải chịu trói buộc của thiên đạo nhiều hơn rất nhiều so với người bình thường, quy tắc phải tuân thủ lại càng nhiều hơn, bất kỳ chuyện ác dù nhỏ nhặt vô ý đến đâu cũng có thể biến thành tâm ma trong tương lai.
Làm càng nhiều chuyện ác, tâm ma càng nặng, sẽ càng khó tịnh tiến trên con đường tu luyện.
Nhưng việc này cũng không phải là không có lỗ hổng để lách, thậm chí còn khá nhiều là đằng khác.
Ví như việc ngay từ lúc bắt đầu động thủ trước, ụp nồi lên đầu đối phương để biến mình thành người có lý, đây chỉ một cách lách luật cấp thấp đơn giản nhất mà thôi.
Nhưng cho dù là thế thì không phải người bình thường nào cũng biết được chuyện này.
Lần đầu tiên Lý Vấn Đạo nhìn thẳng vào vị tiên sinh kể chuyện này, gã phát hiện mình không thể nhìn ra được thực lực của người trước mắt.
Gã liên tưởng đến thời điểm Tô Lâu mới tới thôn, máu me khắp người, bộ dạng chán nản, cả người bị bỏng nghiêm trọng, không hiểu sao lại cảm thấy tự tin về bản thân mình.
Lý Vấn Đạo tự cảm thấy rằng mình là người bẩm sinh đã vượt qua cảnh giới đầu tiên, đang bước vào kỳ luyện khí, lại còn được theo đuôi đám con cháu nhánh phụ kia để “ăn hôi”, học qua không ít thuật pháp, đối phó với một con ma ốm lại chả thừa sức ấy chứ?
Tu chân vốn là đi ngược ý trời, kiêng kỵ nhất việc dây dưa dài dòng.
“Ngươi cảm thấy ngươi có lý, ta cũng cảm thấy ta có lý, nhiều lời vô ích, mời.” Nói xong, Lý Vấn Đạo trực tiếp chỉ ngón tay làm kiếm, đánh tới một đạo linh khí đủ để khiến người bình thường mất nửa cái mạng.
Lý Vấn Đạo dù gì vẫn có hơi kiêng kỵ Tô Lâu nên vừa lên đã tung ngay sát chiêu, nếu như đối phương thực sự là người bình thường, chưa chắc gã đã ra tay ác như vậy.
Tô Lâu thì cứ đứng đó cho Lý Vấn Đạo đánh, bởi vì… về cơ bản thì cái thứ này vô dụng với cậu ta, cậu ta là kỳ kim đan đó, cho dù bị thương cũng không thể như hổ lạc xuống đồng bằng bị một tên láo toét mới sơ kỳ luyện khí bắt nạt được.
Ngay khoảnh khắc linh khí đánh lên người Tô Lâu, tình hình lập tức thay đổi.
Tô Lâu ngửa mặt quát ông trời: “Ông thấy chưa? Là gã ra tay trước, gã đã khiến ta bị thương! Rồi bây giờ tới công chuyện gì thì cũng đừng có trách ta!”
Vết thương nhỏ xíu, Tô Lâu mà quát muộn một chút nữa thôi là nó đã tự lành lại không còn dấu vết nữa rồi.
Lý Vấn Đạo không thể tin nổi mở to hai mắt, ngay lập tức hiểu rằng mình đã đá nhầm tấm sắt.
Tô Lâu kia rất có thể cũng là một người tu đạo giống gã.
Bề ngoài còn trẻ như vậy mà đã tìm được đạo của mình, tuyệt đối không phải kẻ đầu đường xó chợ, gã toi đời rồi.
Lý Vấn Đạo tuyệt vọng nghĩ, sau đó…
Quỳ ngay xuống trước mặt Tô Lâu.
Đúng là một vị tu sĩ co được dãn được!
Trong giới tu chân, các đấu pháp giết người nhiều như cá diếc dưới sông, so với cái chết thì quỳ xuống trước mặt một tiền bối tu vi cao thâm hơn có đáng là gì đâu? Không thể không nói, học viện thật sự đã dạy cho Lý Vấn Đạo không ít tư tưởng kỳ quái.
Nhưng đây cũng là một chỗ đáng ghét của đại đạo Thiên Chùy Bách Luyện, giống ý xì đúc như Tô Lâu từng nói, nó chẳng khác nào đạo thánh mẫu cả.
Cho dù kẻ ác có làm bao nhiêu chuyện ác, chỉ cần kẻ ác khóc ròng ròng quỳ xuống xưng tội, mặc kệ có phải là thật tâm thú tội hay không, chỉ cần sau này không tiếp tục làm chuyện ác thì Tô Lâu đều phải tha thứ cho đối phương.
— bởi vì người ta đã xin lỗi rồi đó thôi, còn muốn thế nào nữa?
Lời này thật sự rất đáng ghét.
Tô Lâu nghĩ đến đây không khỏi cười lạnh trong lòng, xin lỗi nhé, bố đây là kẻ ác đó!
Gã xin lỗi, ta phải tha thứ cho gã chắc? Lý Vấn Đạo mới chỉ đặt nửa bước chân vào tiên môn thôi mà đã cảm thấy có thể dựa vào đó để không phân tốt xấu ỷ thế hiếp người, như vậy thì tại sao một chân nhân kỳ kim đan (đang nội thương) như Tô Lâu lại không thể dùng cách thức tương tự cơ chứ?
Cho dù phải liều mạng khiến thương thế càng nghiêm trọng, cho dù đại đạo Thiên Chùy Bách Luyện có phản phệ thì Tô Lâu cũng phải đánh trả!
Ngay lúc Tô Lâu sắp động thủ, Cố Kinh Bạch đã ra tay trước.
Y thay Tô Lâu ra tay, cũng không cần kỹ thuật gì cao siêu, học theo tư thế khép hai ngón tay của Lý Vấn Đạo vừa nãy, hóa khí thành kiếm, phá không lao tới.
Lý Vấn Đạo lập tức ói ra một ngụm máu lớn, cả người mềm nhũn ngã ầm xuống đất.
Lý Vấn Đạo nặng tay với Tô Lâu thế nào, Cố Kinh Bạch trả lễ lại y hệt thế đó, cơ thể nhân tạo của không gian mười chiều đúng là không thẹn với cái danh bàn tay vàng to nhất của nhân viên Cục quản lý, có thể tỉ mỉ chuẩn xác đến mức này, lực đạo đánh ra thậm chí giống đến từng con số thập phân.
Còn bản thân Cố Kinh Bạch vẫn còn đang… ngồi trên ghế cho con nít, hai chân không chạm đất, cố gắng lắm mới không đung đưa qua lại.
Tô Lâu: “!!!”
Tô Lâu không thèm để ý tới Lý Vấn Đạo gì nữa, chạy vào nhà vội vàng xem xét đứa nhỏ tiện tay nhặt được của mình, vẻ mặt như người cha già lo lắng: “Không sao chứ? Ngón tay có đau không?”
Nghe có vẻ không được logic cho lắm.
Lý Vấn Đạo còn đang phun ra từng ngụm máu tươi, cảm giác vết thương trên vai chẳng khác nào bị liệt hỏa thiêu đốt, là kiểu thống khổ mà trước giờ gã chưa từng trải qua.
Nhưng gã không dám nói lời nào, ngay cả rên rỉ cũng không dám, chỉ hận không thể biến mất ngay tại chỗ.
Đến thằng con thiểu năng nhà họ Tô cũng có thể bắt chước theo động tác của gã như vậy thì trời mới biết tu vi của Tô Lâu cao đến mức nào.
Nước đi này gã đi sai rồi, nhưng đáng tiếc, không còn cơ hội đi lại được nữa…
“Còn không cút đi?” Tô Lâu lạnh mặt đuổi Lý Vấn Đạo.
Con trai vừa mới báo thù cho cậu ta, cậu ta cũng không cần phải gánh phản phệ của đại đạo Thiên Chùy Bách Luyện nữa, chuyện này vốn là một chuyện đáng vui mừng, nhưng Tô Lâu vẫn không nhịn được lo lắng cho con trai.
“Thật sự không sao à? Nếu thấy có chỗ nào không ổn nhất định phải nói cho cha biết.” Tô Lâu biết Ục Ục từ khi sinh ra đã có tu vi kỳ trúc cơ, vì thế nên suốt tám năm nay mới không hề lo lắng chuyện Ục Ục còn chưa cao đến thắt lưng mình.
Tu vi càng cao, diện mạo sẽ lão hóa càng chậm, e rằng loại người như Ục Ục đây trong vòng trăm năm nữa cũng vẫn chỉ có bề ngoài của một đứa trẻ con.
“Không sao.” Cố Kinh Bạch gật đầu, cảm thấy đây là một cơ hội tốt để cho Tô Lâu thấy được y đã không còn là đứa ngốc của trước kia nữa rồi.
Sau khi Cố Kinh Bạch đáp lại, Tô Lâu kích động ôm lấy con trai, mẹ ơi, biết ngay mình là một thiên tài luyện đan mà, thuốc bổ khí thông minh của mình trâu bò quá đi thôi! Con trai mình mở miệng rồi! Biết nói luôn rồi nè!
Cố Kinh Bạch: “…” Cái tên vai chính của Tấn Giang này cái gì cũng giỏi, giỏi nhất là tự luyến.
Bên này hai cha con tình cảm ấm áp, bên kia Lý Vấn Đạo vội vàng bỏ chạy.
Không thể không chạy, con người gã không có cốt khí thế đấy, bởi vì nếu gã mà hổ báo thì đã chết toi từ đời nào rồi.
Đường núi ban đêm không dễ đi, Lý Vấn Đạo chạy đến ngã lên ngã xuống, cuống quít lăn từ sườn núi xuống, chưa kịp đứng lên đã lại cảm nhận được linh áp của một vị tiền bối nào đó.
Gã bị áp cho cong sống lưng, há miệng run rẩy kinh hãi: “Tiền, tiền bối, tôi tôi tôi tôi thật sự là vô ý quấy rối ngài thôi, cầu xin ngài tha thứ cho tôi lần này.”
Lý Vấn Đạo không nhìn rõ tướng mạo người kia, chỉ biết người nọ là một đại lão mà gã không trêu chọc nổi, người kia đạp ánh trăng bước đến, dưới chân có pháp khí, âm thanh lạnh lẽo như Tu La: “Ta hỏi ngươi đáp, nói thừa một câu là mất mạng, hiểu chưa?”
Lý Vấn Đạo bận rộn gật đầu không ngừng, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, không dám lên tiếng thêm nữa.
“Phía trước là Tầm Sơn Nam?”
“Đúng vậy ạ.” Lý Vấn Đạo gật đầu không ngừng, lúc còn ở trong học viện gã cũng nghe qua tin tức, không ít thế lực đang tập trung trong núi Bất Chu để tìm kiếm cái gì đó, phạm vi bắt đầu là ngọn núi chính của núi Bất Chu rồi dần dần trải rộng ra khu vực xung quanh, sau tám năm, cuối cùng cũng mò tới ngoại vi núi Bất Chu.
Đỉnh núi Tầm Sơn Nam mà họ đang đứng kỳ thực chỉ có một phần rất nhỏ là thuộc địa giới Bất Chu, linh khí nơi đây kém xa so với linh khí nồng đậm ở khu vực phía trong, nhưng lúc người trong thôn nhắc đến chuyện này thì vẫn tự xưng là di dân từ vùng Bất Chu, bởi họ đều là người được thơm lây linh khí của thánh quân Vật Ngã.
“Ngươi là người trong thôn?”
Lý Vấn Đạo một lần nữa gật gật đầu, không dám giấu giếm chút nào.
Gã đã bị doạ đến mức sau lưng đầy mồ hôi, cả người run cầm cập nhưng vẫn kiên trì giữ tư thế, bởi vì gã chỉ lo nếu ngã xuống sẽ khiến vị tiền bối kia không vui.
“Trong vòng tám năm gần đây có người ngoài nào đến sống trong thôn các ngươi không?”
Lần này thì Lý Vấn Đạo lại chần chừ, trong tám năm nay chỉ có hai người ngoài đến thôn, chính là Tô Lâu và đứa con thiểu năng của cậu ta.
Nếu là cừu gia của Tô Lâu tới báo thù thì còn được, gã làm người dẫn đường không chừng còn có thể nhất cử lưỡng tiện, nhưng nếu sát thần này là bạn cũ của Tô Lâu, vậy gã…
Không chờ Lý Vấn Đạo nghĩ tiếp, linh lực mang theo sát khí hung ác đã mất kiên nhẫn đánh về phía gã một cách tàn nhẫn, thân thể vốn đang bị thương lại càng tàn tạ, bây giờ đã chẳng còn máu mà ói tiếp nữa rồi.
“Nói!”
“Có, có, người kia tên là Tô Lâu, khoảng chừng tám, chín năm trước từ bên ngoài tới đây.
Cả người bị bỏng, không ai biết bộ dạng thực sự của cậu ta ra sao, vẫn luôn dưỡng thương trong thôn.
Tôi chỉ biết cậu ta là người tu chân, vóc dáng cũng cao ngang tôi.”
Lúc Lý Vấn Đạo nói ra chuyện người kia cao ngang so với gã, Diệp Tố cũng mất hứng thú.
Đây không phải là người hắn muốn tìm, người kia mới chuyển thế làm người không lâu, không thể nào cao ngang Lý Vấn Đạo được.
Lý Vấn Đạo nhận ra vị tiền bối trước mặt thay đổi biểu cảm, chỉ lo bản thân mất giá trị lợi dụng rồi bị diệt khẩu, vắt óc suy nghĩ ra tin tức gì đó có thể hữu dụng với đối phương, vất vả mãi mới nói: “Đúng, đúng rồi, hình như cậu ta đang tu cái gì mà chỉ khi người khác đánh cậu ta thì cậu ta mới có thể đánh trả.”
“Đại đạo Thiên Chùy Bách Luyện?”
“Đúng, đúng, đúng, hình như vậy, à không, chính là vậy, đó chính là đại đạo Thiên Chùy Bách Luyện của thánh quân Vật Ngã!”
Mọi người đều biết đại đạo Thiên Chùy Bách Luyện là con đường mà thánh quân Vật Ngã đã từng đi trước khi tìm ra đại đạo Vật Ngã.
Thánh quân Vật Ngã là đạo thể trời sinh, khi ngài vừa sinh ra, thiên đạo giáng xuống điềm lành, gọi ngài là đứa con của số mệnh, phù hợp với đại đạo Thiên Chùy Bách Luyện nhất.
Kết quả, thánh quân Vật Ngã suýt chút nữa bị cái đại đạo này dí chết, may mắn thay lúc lâm vào tuyệt cảnh y đã ngộ ra đại đạo Vật Ngã, sau đó mới có một màn vùng dậy chấn động đất trời.
Lý Vấn Đạo tự cho là đã hiểu, lời đồn quả nhiên có thật, có không ít đại lão đang tìm kiếm chuyển thế của thánh quân Vật Ngã!
Cho dù Tô Lâu có phải là thánh quân Vật Ngã hay không, bây giờ Lý Vấn Đạo cũng phải một mực khẳng định cậu ta chính là người kia, bằng không gã sẽ đi đời thật đó.
“Người đó sống trong một gian nhà nằm ở vị trí hẻo lánh trong thôn, tu vi sâu không lường được, chưa bao giờ có giao tình thân thiết gì với người khác, bên người chỉ dẫn theo một đứa trẻ và một con sói, con sói tuyết kia gần đây cũng không thấy đâu nữa, không biết là đi nơi nào rồi.”
“Đứa trẻ?” Hai mắt Diệp Tố đỏ bừng, nếu là người hiểu rõ hắn thì sẽ biết lúc này hắn đã phát điên lên rồi.
Ngay sau đó, Diệp Tố đạp gió bay về phía Tầm Sơn Nam, để lại Lý Vấn Đạo may mắn sống sót đang ngây ngốc nằm nguyên tại chỗ cũ, không biết những sự cố mình gặp phải hôm nay rốt cuộc là may mắn hay là bất hạnh.
Còn Cố Kinh Bạch thì chỉ biết, y thật là xui xẻo.
Mới rời giường đến nhà bếp cầm theo điểm tâm Tô Lâu làm, vừa quay đầu đã gặp ngay đôi mắt đỏ chót của Diệp Tố.
Diệp Tố có thể coi như là người quen cũ của Cố Kinh Bạch, hay đúng hơn là người quen cũ của Cố Thị.
Ba nghìn năm trước, Cố Thị vẫn chưa cắt đứt hoàn toàn với sư môn Huyền Thiên tông, sau khi vứt bỏ đệ tử thủ tịch Cố Thị, Huyền Thiên tông bồi dưỡng một vị thiên kiêu mới, chính là Diệp Tố, đây cũng xem như sư đệ đồng môn nhưng không có bất kỳ giao tình gì với Cố Thị.
Cũng chính là kẻ đã… cướp mất vị hôn phu của Cố Thị.
Thôi được rồi, cũng không hẳn là cướp, là do vị hôn phu kia sau khi từ hôn thì tới tìm Diệp Tố để ký khế ước, một người tới trước một người tới sau, chung quy không có lúc nào trùng nhau hết.
Lần đầu tiên Cố Kinh Bạch tới nơi này chấp hành nhiệm vụ nghịch tập, y kẹt ở ngay biến cố một bị hủy linh mạch hai bị từ hôn ba bị sư môn vứt bỏ của Cố Thị, y đã chọn cách cắt đứt duyên phận sư đồ với Huyền Thiên tông, khai sơn lập phái sáng lập ra Tọa Vong Tâm Trai.
Bởi vì những năm tháng ấy đã trôi qua từ lâu lắm rồi, y cũng không còn nhớ nổi bản thân từng có giao tình gì với Diệp Tố nữa.
Lần thứ hai xuyên đến đây, người đầu tiên mà y gặp được không phải người của Tọa Vong Tâm Trai mà lại là Diệp Tố.
Ngay từ khi nhìn thấy Cố Kinh Bạch, ánh mắt của Diệp Tố gần như dính luôn lên người y không chịu dời đi, ngữ khí đáng thương, hai mắt đỏ chót, chẳng khác nào hắn mới là kẻ bị tông môn vứt bỏ: “Sư huynh…”
Một tiếng gọi này, đảo qua đầu lưỡi trăm ngàn lần, muốn nói lại thôi.
Cố Kinh Bạch chỉ hỏi lại: “… Ông là ai?”
“Huynh không nhớ ta?” Diệp Tố điên dại thất thố, nói chuyện bừa bãi, “Không, huynh không thể quên ta được, ta cướp hôn phu của huynh, cướp địa vị đệ tử thủ tịch của huynh, làm sao mà huynh có thể quên được ta chứ? Có phải huynh vẫn còn hận ta hay không? Năm đó ta không cố ý, nếu như biết được sau này sẽ yêu huynh, sao ta có thể là ra những chuyện kia? Sau đó huynh đã cứu ta, huynh cũng không phải là không có tình cảm gì với ta!”
Diệp Tố lớn tiếng như vậy không thể không đánh thức Tô Lâu.
Tô Lâu không biết Diệp Tố nhưng cảm nhận được linh lực tán loạn quanh người kẻ lạ mặt kia, mắt thấy đứa con yêu dấu của mình đứng chung một chỗ với một quả bom hẹn giờ, cậu ta sợ đến suýt ngất.
Đương nhiên là không thể lăn ra ngất thật rồi, cậu ta mà bất tỉnh thì ai tới cứu con trai chớ?
Cố Kinh Bạch cuối cùng cũng nghĩ ra, lúc y đại chiến với ma quân Hỗn Độn đúng ra đã cứu không ít người, trong đó hình như có cả Diệp Tố, nhưng… cứu mạng một người sao lại ngang hàng với có tình cảm được?
“Ta đã cứu rất nhiều người…” Trước mắt Cố Kinh Bạch chỉ có thể thừa nhận, dùng lớp áo choàng là thánh quân Vật Ngã làm dao động Diệp Tố.
Tô Lâu: “!!!” Con trai, hình như con vừa thừa nhận một chuyện rất đáng sợ đó.
“Nói như ngươi thì chẳng lẽ ta có tình với muôn dân thiên hạ?”
Ngay khi Cố Kinh Bạch thừa nhận, huyết sắc trong mắt Diệp Tố cuối cùng cũng được khống chế, chỉ có điều tâm tình vẫn hết sức phấn khởi kích động, hắn biết mà, sư huynh thật sự trở về rồi!
“Huynh đã cứu ta, ta không có gì báo đáp, chỉ có thể…” Lấy thân báo đáp.
Cố Kinh Bạch chặn lại trước khi Diệp Tố mở miệng, ngắt lời: “Đừng có giở trò đại bàng giương cánh khiêu khích luật lệ.”
Bây giờ Cố Kinh Bạch mới chỉ là một đứa trẻ con nhỏ xíu.
Ở Bạch Ngọc Kinh, luyến đồng chắc chắn sẽ bị thiên đạo trừng phạt, trong vô vàn loại trừng phạt mà những người tu chân phải chịu thì đây là hình phạt nghiêm khắc nhất.
“Vậy ta nuôi huynh!” Diệp Tố rất cố chấp.
Tô Lâu: “???” Hóa ra là đến cướp con của bố, ĐM!
Không chờ Tô Lâu tuốt ống tay áo lên chiến đấu, Cố Kinh Bạch đã nói: “Này, ta nói lại để ngươi hiểu lời của ngươi sai ở đâu.
Đời trước ta cứu ngươi, đời này ngươi phải báo ân, thế nhưng ngươi lại đòi làm cha ta? Ngươi đây là báo ân hay là lấy oán báo ân thế?”
Diệp Tố: “…”
“Nếu như ngươi nhất định muốn báo ân thì chi bằng lấy linh thạch ra mà báo.” Cố Kinh Bạch đã chuẩn bị trước, móc một cái quạt giấy từ nút áo không gian ra.
Một mặt viết: Giá niêm yết công khai.
Mặt còn lại viết: Tiền hàng hai bên đã thoả thuận xong.
“Một mạng đổi một giá, tám mươi tám vạn linh thạch thượng phẩm.”
Diệp Tố: Ta chỉ rẻ mạt thế thôi à?![Hết chương 44].