Đọc truyện Chỉ Có Thể Là Em – Chương 30: Gặp Bác Sĩ Tâm Lý
Đã là hai tuần kể từ khi kỳ nghỉ hè chính thức bắt đầu.
Dạ Ái hằng ngày vẫn giữ thói quen chạy bộ ở công viên nhỏ gần chung cư, rồi mua đồ ăn sáng đem về nhà ăn, rồi khoảng bảy giờ ba mươi nàng bắt đầu đến công ty CR làm việc.Nhắc đến việc đến công ty CR làm việc vị trí nhân viên phòng trình bày ý tưởng thì Dạ Ái vẫn còn mơ mơ hồ hồ.Hôm đó nàng đến công ty CR gặp Quân Minh như lời hẹn, họ bàn bạc về bản thiết kế mà anh đã đưa cho nàng ngày hôm trước, sau đó anh chủ động nói về công việc tương lai của nàng tại công ty: “Hiện tại anh đang thiếu hai vị trí đó là thư ký riêng cho anh, và vị trí nhân viên phòng trình bày ý tưởng.
Tiền lương tất nhân sẽ chênh lệch không ít, làm thư ký cho anh sẽ có những đãi ngộ đặc biệt…”“Em chọn làm nhân viên phòng trình bày ý tưởng.” Dạ Ái không để Quân Minh nói hết, nàng hiểu vị trí thư ký này sẽ làm những gì, và được đãi ngộ như thế nào.
Nàng cũng hiểu nếu được làm gần anh nhất thì sẽ nhanh chóng học hỏi những kinh nghiệm từ anh hơn.
Nhưng nàng cũng biết mình không phải là người muốn mọi thứ đến quá dễ dàng, huống chi sau này nàng còn phải đi học.
Mà thư ký riêng thì cần phải kề cận sếp nhiều nhất có thể, để giúp sếp giải quyết những chuyện vặt nữa.
Nàng không nên ích kỷ mà giữ lại vị trí đó cho mình, để làm người có năng lực thật sự làm thì hay hơn.Nhưng Quân Minh thì không biết những suy nghĩ thật của nàng, anh thất vọng vô cùng khi nàng không muốn làm việc gần bên anh.
Anh chỉ nghĩ nàng muốn tránh xa anh nhiều nhất có thể.
Nhưng cho dù là vị trí nào đi nữa thì hằng ngày anh vẫn thấy nàng ở công ty là anh vui lắm rồi.Dạ Ái nhìn bản thiết kế đã được ghi chú màu sắc mỗi phần đang nằm trên bàn vị CEO thì mới nhớ ra mình đang công tác cho công ty Đinh Hương và dự án này sếp Hương giao cho mình là để đổi lại là nhân viên ký hợp đồng chính thức sau hai năm nữa.
Nàng tỉnh táo lại mà nói với Quân Minh: “Em xin lỗi, nhưng em nhớ ra em sẽ được ký hợp đồng với công ty Đinh Hương.
Dự án này chị ấy dành cho em là cũng vì chuyện đó.
Em không thể làm cho công ty CR lâu dài được.” Nàng cắn cắn môi hơi có chút tiếc nuối.
Nếu biết công ty CR coi trọng nàng như vậy thì trước đây nàng sẽ tìm mọi cách cộng tác với họ rồi.Nhưng Quân Minh không có gì gọi là tiếc nuối, hay bất ngờ.
Anh thản nhiên ngồi thẳng lưng mà nói: “Đó là cũng là công ty của anh, là công ty con của CR, chẳng qua về luật pháp thì anh cho chị Đinh Hương là người đại diện.
Chị ấy là chị họ của anh.”Khóe môi nàng giật giật cong cong, đôi mắt mở to hết cỡ mà nhìn Quân Minh, não nàng đang căng chặt hết cỡ mà lí giải những gì anh vừa nói.
Có cảm giác hình như mình bị lừa từ lâu lắm rồi.Như đọc được suy nghĩ của nàng, Quân Minh giải thích: “Em đừng hiểu lầm, lúc em cộng tác với công ty Đinh Hương, anh không hề biết em.
Mọi chuyện về nhân viên hoàn toàn là do chị Hương quyết định.
Chỉ là… về sau này dự án này là do anh nhúng tay vào.” Quân Minh không đánh mà tự khai, anh nhìn nàng vẻ như áy náy lắm, nhưng chỉ có anh biết, trong lòng anh đang cười lớn đến mức nào.
Cô bé Dạ Ái ngây thơ này thật sự đã bị anh gài bẫy một cách ngọt ngào.Sáng sớm khi đang chạy bộ, mẹ Dạ đã gọi điện nhắc nhở Dạ Ái đến gặp bác sĩ tâm lý trên danh thiếp mà bà đã đưa cho nàng.
Hôm nay là thứ sáu, ngày mai và ngày kia nàng được nghỉ nên cũng hứa với mẹ Dạ sẽ đi gặp vị bác sĩ.
Mẹ Dạ nói rằng cứ đến đó báo tên sẽ được ưu tiên, vì bà đã đặt lịch hẹn từ sớm.
Dạ Ái bất đắc dĩ đồng ý, rồi cúp máy.Ngày hôm sau, Dạ Ái mặc bộ quần áo đơn giản gọi xe đi đến văn phòng vị bác sĩ tâm lý tên Nguyễn Trần Vi An.Văn phòng nằm ở trong một tòa nhà cao tầng cho thuê, nằm ở tầng ba.
Bên trong được bố trí hết sức đơn giản, nhưng không làm người ta cảm thấy chán ghét.
Ở sảnh ngoài chỉ có bộ sofa dài màu xanh lam để dành cho bệnh nhân ngồi đợi đến lượt, thêm vài chậu cây xanh đặt giữa phòng và gần cửa sổ sát đất, đối diện với bộ ghế thoải mái kia là bàn của tiếp tân.
Dạ Ái bỏ qua việc ngồi chờ ở ghế, trực tiếp đi đến quầy tiếp tân báo tên như mẹ Dạ nói.
Khi nghe tên nàng, cô nhân viên trực nhấc điện thoại lên bấm một số nói với đầu bên kia: “Bác sĩ An, cô Dạ Ái đang ở đây.” Không biết bên kia nói gì, chỉ nghe cô nhân viên tiếp tân nói với Dạ Ái: “Em chờ năm phút nhé.
Em đến bất ngờ quá nên bác sĩ An vẫn đang có khách bên trong, cũng sắp xong rồi.”Dạ Ái ngoan ngoãn vâng lời, rồi đi về hướng bộ ghế màu xanh tươi mát kia ngồi xuống, bên cạnh có một người phụ nữ tầm ba mươi lăm cũng đang ngồi chờ đến lượt.Sau năm phút, cô nhân viên đi lại gọi Dạ Ái đi vào phòng bác sĩ An.
Người phụ nữ nhướng mày tỏ vẻ không vui thì được cô nhân viên dịu dàng trấn an: “Đây là khách này có đặt lịch hẹn trước với bác sĩ An.
Lát nữa bác sĩ Hân xong việc em sẽ đưa chị vào gặp.”Người phụ nữ không nói gì, chỉ gật đầu ý bảo được rồi, đi đi.Cô nhân viên tiếp tân đưa nàng đến cửa gõ 2 tiếng rồi nói với Dạ Ái: “Em vào đi.” Nói xong cô xoay người bước nhanh ra quầy.Dạ Ái mở cửa bước vào phòng, điều đầu tiên đập vào mắt nàng là ánh mắt nhu hòa của vị bác sĩ tâm trẻ tuổi tầm hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi.
Nàng hơi ngạc nhiên một chút, nàng cứ nghĩ vị bác sĩ mà mẹ Dạ quen biết phải là người phụ nữ tầm tuổi với mẹ Dạ chứ, không nghĩ lại là người còn trẻ như vậy.
Rất nhanh nàng lấy lại vẻ tự nhiên, ngồi xuống ghế đối diện gật đầu chào hỏi: “Chào bác sĩ An.
Em là Dạ Ái, đến đây theo lịch hẹn mà mẹ em đã đặt.”“Chào em.
Chị là Vi An.
Chị có nghe dì Bích nói sơ về tình trạng bệnh của em.
Thật ra, chị cũng đoán ra được là em không muốn nhớ lại đúng không?” Vi An không vòng vo mà hỏi thẳng.Dạ Ái cụp mắt, đôi lông mi hơi run run, nàng nói thật suy nghĩ: “Em sợ một khi nhớ lại em sẽ không chịu nổi.
Mà điều em sợ nhất là em sẽ làm tổn thương mẹ Dạ.”“Chị hiểu, nhưng Dạ Ái biết không? Điều mẹ Dạ của em lo sợ nhất là những cơn ác mộng kia sẽ đuổi theo em đến cuối cuộc đời.
Dì ấy sợ em sẽ không có được cuộc sống bình thường như đáng ra em nên có.” Cô dừng một chút rồi khuyên nhủ chân thành: “Nếu em thương mẹ Dạ thì em phải đối mặt mà giải quyết dứt khoát chuyện tâm lý này.”Dạ Ái mím môi suy nghĩ, đôi mắt rưng rưng giọt lệ, nhưng khi nàng ngước nhìn Vi An chỉ thấy trong mắt nàng có chút phiếm hồng, cùng với một ánh mắt quyết tâm: “Dạ được.
Em đồng ý trị liệu.”Vi An nhướng mày tỏ vẻ khâm phục cô gái nhỏ.
Một cô gái còn rất trẻ, xinh đẹp như vậy mà hiểu chuyện như thế này thật là hiếm có.
Thật là bất công, đáng ra em ấy không nên phải trải qua những chuyện kinh khủng như vậy.
Nếu là người khác thì sẽ không giữ bình tĩnh mà quyết định quên đi để sống tiếp.
Cô gái này lại vì lo cho người mà nàng yêu thương, tạm chôn vùi thật sâu ký ức đáng sợ kia để sống thật hạnh phúc, cho dù hằng đêm vẫn bị những cơn ác mộng quấy rối nhưng cũng chỉ một mình mình gánh chịu chứ không than vãn gì với ai.Vi An đứng lên cầm tay Dạ Ái vỗ vỗ vài cái khích lệ: “Em quyết định đúng lắm.
Tương lai của em còn dài, không thể vì chuyện quá khứ mà làm cho bản thân phải khép mình, rồi người đau nhất chỉ có mẹ của em mà thôi.” Xong cô đưa Dạ Ái nằm trên chiếc ghế dài êm ái duy nhất trong phòng, lại quay người hướng khác tắt hầu hết các bóng đèn sáng, chỉ để bóng đèn màu vàng ấm áp dễ chịu trên trần nhà, rồi ngồi xuống chiếc ghế dựa bên cạnh.“Chúng ta bắt đầu nhé.
Em hãy nhắm mắt lại, thả lỏng người.
Từ từ nhớ lại những hoạt động gần đây của mình, và kể cho chị nghe.”Dạ Ái làm theo lời bác sĩ, nàng kể những chuyện hằng ngày của mình ra, tâm trạng nàng hoàn toàn thả lỏng mà kể một cách lưu loát giống như đang ôn lại những ký ức đẹp đẽ vui vẻ.Đột nhiên bên tai nghe được tiếng thỏ thẻ như có như không: “Vậy những hoạt động ngày thường có mối quan hệ gì với những giấc mơ hằng đêm của em không?”Dạ Ái im lặng hồi lâu, nàng nhíu mày thật chặt, mồ hôi đang đổ lấm tấm trên trán nàng, giọng run run mà nói: “Có.
Mỗi lần gặp người đó xong, cho dù anh có tiếp xúc gần hay xa thì đêm về em sẽ bị những cơn ác mộng khủng khiếp đến tìm nhiều hơn.
Mỗi đêm là một cơn ác mộng khác nhau, chỉ là sau khi tỉnh dậy em hoàn toàn quên mất mình mơ cái gì.” Nàng dừng lại nghĩ nghĩ, đôi lông mày giãn ra không ít, môi nàng hơi mím cười nói tiếp: “Nhưng anh ấy lại là người đàn ông duy nhất mà em không cảm thấy khó chịu mỗi lần tiếp xúc gần.”Vi An im lặng lắng nghe, môi mỏng không khỏi câu lên một đường tươi tắn.
Cô không hỏi gì thêm nữa mà đứng dậy bật sáng đèn trong phòng.
Dạ Ái đang còn chìm vào giấc ngủ nửa tỉnh nửa mê, lúc này cũng nhận ra được động tác của vị bác sĩ tâm lý cũng mở mắt ra, bật dậy khỏi ghế nằm.
Vi An ngồi lại gần nàng, ôn tồn nói: “Chị nghĩ em phải gặp và tiếp xúc người đặc biệt duy nhất em không bài xích ấy nhiều hơn một chút.
Điều đó rất có lợi cho việc em sẽ nhớ lại những gì mà em đã quên.
Tất nhiên là không được ép buộc bản thân quá sức, cứ từ từ từng bước là được rồi.”Thấy Dạ Ái đi rồi thì Vi An cũng lấy điện thoại bấm số gọi cho mẹ Dạ báo cáo tình hình: “Hôm nay cô bé đã đến, nhưng cháu chưa muốn cô bé nhớ lại những cơn ác mộng nên cũng chỉ hỏi sơ về các hoạt động thường ngày… Đúng vậy, cháu muốn biết những gì ở ban ngày làm ảnh hưởng đến giấc mộng ban đêm hay không.
Điều bất ngờ là cháu có một chút thu hoạch từ những câu hỏi đơn giản…!Dạ, khi nào dì về chúng ta sẽ nói rõ ràng sau… Dạ, chào dì.”Xong cuộc gọi cô cũng nhắn tin cho một số khác: “Thật bất ngờ cậu lại là người ảnh hưởng tới cô bé nhiều như vậy.”.