Đọc truyện Chỉ Có Thể Là Em – Chương 11: Phiền Anh Giữ Khoảng Cách Một Chút Cảm Ơn!
Vài ngày sau cuộc thi đó tôi bận rộn đến mức không có thời gian nghỉ ngơi hợp lí.
Công ty tôi và Duy Nam thành lập từ khi về nước tuy còn non trẻ nhưng cũng có nhiều hạng mục.
Vì tôi và Duy Nam đều là những người có tiếng trong ngành từ lúc còn du học bên nước ngoài.
Tuy Duy Nam là tay mơ chuyển ngang nhưng cậu ta thật sự có năng khiếu bẩm sinh, có những suy nghĩ đột phá mà đôi khi tôi chưa kịp nghĩ tới.
Nhưng với sự nghiệp cậu ta chưa bao giờ thật sự nghiêm túc là phấn đấu.
Tuy là tôi với cậu ta cùng thành lập công ty nhưng phần lớn thời gian Duy Nam bỏ mặc tôi giải quyết, còn cậu ta dành thời gian đi tán gái.Còn nhớ năm đầu tiên ở nước ngoài, Duy Nam lựa chọn ngành quản trị kinh doanh đúng như ba cậu ta mong muốn.
Sau đó một lần cậu ta qua trường của tôi, nhìn thấy tôi và một nhóm bạn mới đến từ những đất nước khác nhau trên thế giới thảo luận về những kiến trúc hàng ngàn năm, thì cậu ta đã nhất quyết cãi lời ba bắt buộc phải chuyển ngành.Chú Hoài vì chuyện này mà đã tức giận với Duy Nam hơn nửa năm, cũng nhờ cô Giang là mẹ cậu ta khuyên giải nên chú Hoài cũng nhân nhượng không cắt đi nguồn tiền hỗ trợ, với điều kiện nó phải tốt nghiệp cùng năm với tôi.
Duy Nam nhận ra được đam mê và năng khiếu của bản thân nên đã nỗ lực không ngừng, sau nửa năm cậu ta đã chứng minh cho chú Hoài thấy được những thành tựu mà không phải ai cũng có thể đã đạt được.
Chú Hoài nhận ra thằng con trai của mình từ nhỏ đến lớn chưa hề nghiêm túc suy nghĩ về tương lai và có quyết tâm cao như vậy nên cũng lấy làm mừng.
Chỉ có duy nhất mình tôi biết lí do thật sự phía sau sự quyết tâm đó.Lần đầu cậu ta thăm trường tôi đã bị trúng tiếng sét ái tình với cô nàng người Nga cùng nhóm với tôi.
Nhưng tiếc thay mầm cây chưa kịp nhú đã bị thối đi quá sớm.
Cô nàng mắt xanh ấy không phải là sinh viên cùng lớp với tôi, cô là thực tập sinh trong trường.
Mãi đến khi Duy Nam hoàn tất mọi thủ tục chuyển trường xong xuôi, cậu ta hỏi thăm với tôi về cô gái người Nga da trắng, tóc vàng, mũi cao, mắt xanh kia thì tôi mới biết tại sao thằng bạn thân của mình lại quyết tâm đến mức đó, nhưng tôi cũng tàn nhẫn ném cho nó một câu tuyệt tình: “Cô ấy đã về nước với vị hôn phu rồi.” Đó là một nửa sự thật, cô nàng đúng là về nước, nhưng không phải với vị hôn phu gì đó, chỉ là tôi không muốn thằng bạn thân của mình sa lầy quá độ.Là bạn thân của cậu ta từ nhỏ nên tôi hiểu được cuộc đời của cậu ta chỉ quyết tâm làm việc gì đó nghiêm túc thì đều liên quan đến gái.
Tôi đã đập nát ảo mộng của cậu ta từ trong trứng nước chỉ vì sợ cậu ta bay qua Nga tìm bằng được cô nàng ấy.
Cái tính si tình quá độ của Duy Nam khiến cho thằng bạn thân là tôi đây đôi khi không chịu nổi mà muốn gõ đầu cậu ta ra cho tỉnh.
Thời gian đó tôi vẫn không biết dư vị tình yêu là như thế nào, tôi vẫn thường chỉ trích cậu ta tại sao lại quá háo sắc như vậy.
Cậu ta thất tình nên chỉ yếu ớt trả lời cho tôi một câu: “Cậu yêu đi rồi biết.”“Mình thấy cậu dễ yêu quá rồi đó.
Từ lúc học mẫu giáo đến giờ cậu có năm nào mà cậu không yêu hai đến ba cô?” Tôi ném cho cậu ta ánh mắt ghét bỏ mỗi lần cậu ta biện minh cho sự si mê sắc đẹp đến quên đời.Bây giờ người lâm vào hoàn cảnh đó lại là tôi.
Tôi đã biết thế nào gọi là ‘cười người hôm trước hôm sau người cười’.Từ hôm cuộc thi vẽ tranh ở trường đại học mỹ thuật đến nay đã là một tháng trôi qua, mà tôi vẫn chưa có dịp gặp lại Dạ Ái.
Đầu tiên là do tôi chưa tìm được lí do gì để tìm gặp nàng, thứ hai là do công việc tôi quá nhiều.
Tôi nói với Duy Nam bảo cậu ta vào công ty phụ giúp tôi nhiều một chút, vậy mà cậu ta lại nói: “Không phải mấy năm nay cậu làm rất tốt sao?”“Tốt thì có tốt rồi, mình không phủ nhận sự ưu tú của bản thân.
Nhưng bây giờ mình phải có thời gian để theo đuổi bạn gái chứ! Hay cậu muốn thằng bạn này cô đơn đến già?” Tôi phản bác thẳng thắn không kiêng kị gì.
Cậu ta nhìn tôi vẻ mặt như không tin được, hoài nghi nói: “Cậu nghiêm túc với cô bé đó sao?”Tôi lơ đễnh, lạnh nhạt ném đôi mắt sắc bén cho cậu ta: “Mình không phải giống cậu mà có thể lấy tình yêu ra để đùa giỡn.” Nói rồi, tôi đứng lên lấy ra một vài tư liệu ở trên tủ đựng hồ sơ đưa cho Duy Nam rồi dặn: “Trong hôm nay cậu phải xem hết chỗ này và tổng kết ý kiến cho mình.
Bây giờ mình phải ra ngoài gặp khách hàng, khoảng năm giờ mình về, cậu phải xong trước lúc đó.”Duy Nam cầm xấp tài liệu có ý định muốn phản bác: “Cậu bóc lột sức lao động vừa thôi, năm giờ là giờ tan làm, cậu muốn mình ở lại đợi cậu để báo cáo?”Tôi đứng lên cầm lấy áo vest mặc vào lạnh nhạt đáp: “Cậu phải tăng ca đến tám giờ tối, nếu không tháng này sẽ không có một đồng lợi nhuận nào chuyển qua cho cậu.”Khách hàng tôi gặp là chủ một quán café ở trung tâm thành phố, ông muốn mở thêm một chi nhánh ở tỉnh, một quán sân vườn có phong cách lạ nên tìm đến công ty tôi để nhờ tư vấn và thiết kế.
Khi tôi đến nơi hẹn thông báo cho bạn nhân viên đi nói với ông chủ ra gặp, đang ngồi chờ thì tôi nghe giọng nói nhẹ nhàng êm tai quen thuộc ở bàn kế bên.
Tôi ngước nhìn lên phía phát ra âm thanh ấy lại bất ngờ chạm vào ánh mắt của Dạ Ái, nàng đang cúi xuống bàn nhặt cái bút bị rơi rồi ngước lên vừa tầm mắt tôi quay sang.
Tôi cười chào nàng, không khách sáo bước qua bàn, kéo ghế ngồi sát bên cạnh nàng.
Tôi định giơ tay để chào hỏi hai cô bạn đi cùng nàng thì nàng cất giọng không thể lãnh đạm hơn: “Phiền anh giữ khoảng cách một chút, cảm ơn.”.