Đọc truyện Chỉ Có Thể Là Anh – Chương 10-P
Nina sụm người tựa vào quầy bếp. “Đừng có vớ vẩn. Cậu không thể vớ vẩn vì mình đã đủ vớ vẩn cho cả hai đứa rồi. Mình là người đã tạo ra một bạn hẹn tưởng tượng đấy.”
“Sao cậu không đi chơi với cậu ta?” Charity hỏi, đầu hất về phía phòng khách với vẻ bực tức.
Nina khoanh tay lại. “Chà, vì một lý do thôi, cậu ta không hề rủ mình.”
Charity đảo tròn mắt. “Đã là thế kỷ 21 rồi. Giờ cậu rủ đàn ông đi chơi được rồi.”
Nina khịt mũi. “Rủ một cậu chàng trẻ hơn mình mười tuổi đi chơi hả? Phải rồi. Quên đi.”
Charity nhìn ra sau về phía phòng khách. “Cậu điên rồi. Cậu ta là người lý tưởng dành cho cậu, thế mà cậu lại để mười năm…”
“Mười năm là nhiều lắm đấy, Char à,” Nina nói. “Và Alex chẳng thích hợp với mình đâu. Cậu biết đấy, nói đúng ra là cậu ta còn chưa đủ trưởng thành so với chính độ tuổi của bản thân nữa kìa. Quan điểm của cậu ta về giải trí có trí tuệ là ‘Nhà hát Khoa học Bí ẩn.’ Cậu ta chẳng có ý nghĩ nào nghiêm túc cả.”
Charity cắn miếng bánh Oreo. “Với mình thì nghe có vẻ tuyệt đấy.”
Nina thở dài. “Chà, thực ra với mình như thế cũng tuyệt lắm, vào lúc này thôi, nhưng chuyện gì sẽ xảy ra nếu cuối cùng bọn mình thực sự ở bên nhau và khoản đam mê đã lụi tàn trong khi mình lại mắc kẹt với một nửa quan trọng vẫn còn là trẻ con?” Nina cắn môi. “Cũng không hẳn là bọn mình sẽ có lúc nào đó ở bên nhau. Bọn mình quá cọc cạch. Rõ ràng là mình lớn tuổi hơn cậu ta, và điều đó sẽ chỉ càng trở nên tồi tệ hơn thôi. Rồi còn cơ thể mình nữa.” Cô khựng lại và nuốt xuống. “Mọi thứ đều đã xệ xuống và mập ú hơn trước đây. Cậu nên thấy mấy cô nàng mà cậu ta hẹn hò. Bọn họ đều còn trẻ, rất xinh đẹp,…” cô nhăn mặt, “căng tròn và tràn đầy sức sống, đúng kiểu mấy cô nàng Playboy. Thế mà cậu muốn mình chường ra trước mặt cậu ta cái thân hình già hơn đến hai mươi năm tuổi so với những gì mà cậu ta vốn đã quen ư? Thời gian mình có thể buộc bụng cũng chỉ có giới hạn thôi.”
Charity định lên tiếng, nhưng Nina đã tranh lời. “Và cậu ta đang ở cái độ tuổi mà chắc hẳn là đang nghĩ về chuyện ổn định. Còn mình thì ở độ tuổi đã mệt mỏi với việc ổn định. Mình không muốn phải gây dựng lại một ngôi nhà lớn nữa. Mình yêu căn hộ này. Mình yêu cuộc sống của mình.” Cô nghĩ đến vế cuối một lát, vế bao gồm cả chiếc giường lớn trống không, một chiếc giường đang trở nên lớn hơn và thêm phần trống trải hơn mỗi giây cô ở bên Alex. Không. “Bọn mình làm bạn bè khá ổn,” cô bảo Charity. “Thực ra, mối quan hệ bạn bè giữa bọn mình rất tuyệt. Nhưng với cả quãng đời còn lại ư? Khi cậu ấy đến tuổi của mình lúc này, mình sẽ sang năm mươi. Đàn ông bốn mươi trông vẫn phong độ lắm, nhưng lúc đó mình đã năm mươi. Trông mình sẽ già chát.”
Charity cau mày nhìn bạn. “Không có chuyện đó đâu. Cậu cứ đưa ra những giả thiết dựa trên những ý nghĩ sáo mòn. Mọi chuyện đã thay đổi rồi. Người ta không còn trở nên già cả ở tuổi năm mươi nữa. Quỷ tha ma bắt, người phụ nữ ưa nhìn nhất mà mình nhìn thấy mới đây là Norma, và bà ấy phải hơn sáu mươi rồi.”
“Bảy lăm,” Nina sửa lại.
Charity dang tay ra. “Đấy, thấy chưa? Quan điểm mới là thứ đáng tính đến, chứ không phải tuổi tác. Và mình phải nói với cậu điều này, quan điểm của cậu chán lắm. Cứ theo cái cách mà cậu đầu hàng cuộc sống thế này, lẽ ra giờ cậu phải tám mươi rồi mới đúng.”
“Mình không đầu hàng cuộc sống,” Nina cảm thấy nhức nhối. “Mình chỉ đang không biến bản thân thành một con ngốc trước một anh chàng trẻ hơn thôi.”
Charity đẩy người ra khỏi bàn và đứng dậy. “Nina, vì những điều này được đúc kết từ kinh nghiệm của chính mình nên cậu nghe mình nói đây. Cho dù kết cục là cậu có ở bên gã đàn ông nào đi chăng nữa, cậu cũng sẽ biến bản thân thành một con ngốc. Cũng có thể cậu sẽ biến bản thân thành một con ngốc trước một kẻ không xứng đáng nhận được điều đó. Nhưng Alex thì đáng đấy.”
Nina nhắm mắt lại và nghĩ về Alex đang ở ngoài phòng khách với chiếc áo phông cũ mèm, có thể là còn mặc ngược, và cho con chó của cô ăn Oreo mà không được phép, nhất định là người đàn ông đáng khao khát nhất cô từng biết trong đời.
“Nhanh tìm giúp mình một bạn hẹn đi,” cô bảo Charity. “Mai mối cho mình một người cùng độ tuổi trước khi mình làm gì đó ngu ngốc.”
“Làm gì đó ngu ngốc sẽ là điều thông minh nhất mà cậu có thể làm,” Charity nói. “Nhưng mình sẽ tìm một gã cho cậu, ngốc ạ.”
Một tuần sau, vào lúc hơn mười một giờ, Nina ngồi bên cửa sổ chờ Fred quay lại sau công cuộc tưới tắm cái thùng rác lớn. Mười lăm phút trước, cô đã trao nụ hôn tạm biệt cho tay bạn hẹn mà Charity chọn giúp, một anh chàng tuyệt vời tên là Phillip, và giờ cô ngồi đây tự nguyền rủa mình vì đã chẳng nhiệt tình là mấy trước nụ hôn của Phillip, trong khi anh ta thật tử tế và quá phù hợp với cô. Nếu cứ coi những anh chàng tử tế đến hoàn hảo như cỏ rác chỉ bởi vì họ không phải là Alex thì rồi cô sẽ chẳng tìm được ai mà hẹn hò. Cô cứ trăn trở mãi về tình thế tiến thoái lưỡng nan của mình cho đến khi chợt nhận ra rằng Fred vẫn chưa quay lại sau cái cữ mười phút thông thường của nó.
Cô chưa kịp trèo ra ngoài cửa sổ để tìm Fred thì điện thoại đổ chuông. Khi cô nhấc máy lên, là Alex.
“Con chó của cô ở dưới này. Xuống đây đón nó đi này.”
“Cậu chỉ cần đặt nó ra ngoài lối thoát hiểm,” Nina bối rối nói. “Nó sẽ tự mình lên đây. Cậu biết là…”
“Có chuyện gì thế?” Alex nói, giọng anh căng lên vì lo lắng. “Đừng khóc nữa nào, Nina.”
“Tôi có khóc đâu…”
“Tôi sẽ lên trên đó ngay,” Alex nói. “Đừng làm gì ngu ngốc đấy. Tôi sẽ lên ngay.”
Rồi tất cả những gì cô nghe thấy là tiếng tút tút từ ống nghe điện thoại.
Vì lý do gì đó mà Alex muốn ra khỏi nhà. Điều đó chỉ có một ý nghĩa: thêm một cô bạn hẹn khủng khiếp nữa đây mà. Nina cố hết sức để không tỏ ra vui mừng vì Alex lại bị thất bại thê thảm lần nữa. Cậu ta tìm đâu ra mấy cô nàng ấy nhỉ? Cố kìm nụ cười, cô đi vỗ nước lên mắt đề phòng trường hợp kẻ chống lại Jesus của đêm nay lên cùng anh.
Và đúng là như thế.
“Cô bé tội nghiệp.” Alex ào qua cửa, trông hơi quá ăn diện và người lớn trong bộ vest màu xanh hải quân, theo phía sau là Fred, trông buồn chán và ủ ê như thường lệ, và cô bạn hẹn của Alex.
Nina giơ một miếng khăn giấy lên mắt và quan sát cô gái kia. Đó là một cô nàng tóc nâu cao ráo mặc một bộ màu đen vừa khít, cực kỳ đáng yêu và rõ rành rành là đang giận dữ.
“Ôi Alex,” Nina kêu lên, sau đó Alex choàng tay ôm lấy cô và ấn đầu cô tựa vào ngực mình. Cô ở đó, lại quá gần vầng ngực ấy. Và giờ khi đã áp hẳn má vào đó, cô biết rằng vầng ngực này ấm áp và rắn chắc đúng như vẻ bề ngoài. Tâm trí cô lạc lối trong chốc lát cho đến khi Alex đanh thép cất tiếng, “Đừng khóc nữa nào cưng.” Và thế là cô cố nấc lên, và anh ôm lấy cô chặt hơn.
“Cô đóng kịch tệ lắm,” anh thì thào vào tai cô.
“Vụ khóc lóc đâu phải là ý tưởng của tôi, đồ vô ơn đáng chết,” cô rít lên đáp trả, không thực sự tức giận, miễn là Alex vẫn còn ôm lấy cô.
“Chuyện này có lâu không thế?” Cô bạn hẹn đang đứng ở ngưỡng cửa lên tiếng. Mũi Fred áp sát chân cô ta một cách nguy hiểm, và cô ta gườm gườm nhìn con chó lẫn Alex với vẻ chán ghét như nhau.
“Deirdre, anh không thể bỏ cô ấy lại,” Alex nói. Nina lại nấc lên và Alex vỗ về cô. “Để anh gọi taxi cho em,” anh bảo Deirdre.
“Tôi sẽ tự gọi lấy,” Deirdre nói và ném cho Nina một ánh mắt chất chứa toàn nỗi căm ghét trước khi biến mất dưới cầu thang.
Alex buông Nina ra để đóng cửa lại sau lưng Deirdre. “Tốt,” anh nói với cái cửa. “Dù sao thì em cũng có nhiều tiền hơn anh.”
“Cô ta đã làm gì chứ?” Nina vừa hỏi vừa quăng bỏ miếng khăn giấy Kleenex. “Đề nghị có con với cậu trong lần hẹn đầu tiên à?”
Alex lững thững bước vào bếp. “Cô có bia không?”
“Không.” Nina theo sau anh. “Cô nàng rất đáng yêu.”
“Ừ, cô ấy xinh xắn.”
Nina cảm thấy chán đời.
Alex lấy từ trong chạn bát ra hai cái ly. “Cô ấy sắc sảo nữa. Thật là kinh hoàng khi phải cố dỗ ngọt Fred chui vào từ cửa sổ để tôi có thể gọi cho cô mà không cần làm gì bóng gió với cô ấy. Tôi tưởng mình sẽ chẳng bao giờ tống tiễn được cô ấy chứ.”
Vậy là anh đã nhờ cậy đến Fred để tống khứ cô bạn hẹn. Nina thấy phấn khởi.
Alex đẩy cái bình Crock-Pot ra sau và mở cửa tủ lạnh để nhìn vào bên trong. “Cô biết đấy, lẽ ra khi tôi lên đây thường xuyên như thế, cô nên nghĩ đến chuyện trữ bia cho tôi mới phải.” Anh lấy ra một chai rượu vang. “Vang nhé?”
Nina ngồi xuống bàn. “Ừ. cảm ơn. Cô ấy đã làm gì?”
Alex lấy từ trên giá đựng cốc có chân xuống hai cái ly và đặt chúng trước mặt cô. “Chúng tôi đi ăn tối, hiểu chứ?”
“Rồi.”
Anh rút cái nút bần ra khỏi chai rượu và rót rượu vang ra. Vẫn còn đủ được hai ly. “Phần còn lại đâu rồi? Cô chén anh chén chú với Fred đấy à?”
“Không, tôi chén anh chén chú với anh chàng bạn hẹn,” Nina nói. “Chuyện gì đã xảy ra ở bữa tối?”
Alex đưa cho cô một ly. “Lại Michael nữa à? Tôi tưởng chúng ta tống khứ được anh ta rồi chứ?”
Nina vênh mặt lên. “Không. Là Phillip.”
Alex cau mày. “Phillip là ai?”
“Anh ta là một người bạn của Charity. Cậu không biết anh ta đâu. Chuyện gì đã xảy ra ở bữa tối vậy?”
Anh lắc đầu nhìn cô. “Tôi không nghĩ cô nên hẹn hò với đám đàn ông lạ mặt đó. Ít nhất cũng nên để tôi thăm dò họ trước đã. Phillip là ai?”
Nina dán chặt mắt lên anh. “Chuyện. Gì. Đã. Xảy. Ra. Ở. Bữa. Tối?”
Alex thở dài và tựa người vào quầy bếp. “Bọn tôi đang dùng dở món khai vị. Mọi chuyện diễn ra khá suôn sẻ, mặc dù có điều gì đó về Deirdre hơi…” Anh nhấp chút rượu trong lúc cân nhắc.
“Thế nào?”
“Đáng sợ.” Alex nhấp một ngụm nữa. “Tôi thích phụ nữ mạnh mẽ, nhưng Deirdre…” Anh lắc đầu.
Nina cầm ly rượu của mình bước đến bên bàn và ngồi xuống. “Chuyện gì đã xảy ra lúc đang dùng món khai vị?”
Alex rời khỏi quầy bếp và cũng đến ngồi xuống. “Cô ấy mỉm cười với tôi và nói, ‘Em chỉ muốn anh biết vị trí của anh trong lòng em.’ Thế rồi cô ấy mở túi xách ra và đưa cho tôi hai cái bao cao su.”
“Ồ.” Nina chớp mắt. “Chà, cô nàng rất biết lo xa đấy chứ. Và bao cao su thì tốt chứ sao. Tình dục an toàn.”
“Tôi biết về tình dục an toàn,” Alex nói. “Tôi là bác sĩ. Và tôi có bao cao su của riêng mình, cảm ơn, trong ví và trong ngăn kéo đặt cạnh giường ngủ của tôi. Ngày nay gã đàn ông nào chẳng có những thứ này thì hoặc là ngu ngốc hoặc là muốn tự tử.”
Nina cố không nghĩ đến giường ngủ của anh. “Chà, cô nàng chỉ chuẩn bị trước thôi.”
“Chuẩn bị á?” Alex nhìn cô như thể cô bị loạn trí. “Tôi thậm chí còn chưa chắc là mình có muốn hay không, thế mà cô ấy đã đưa bao cao su cho tôi rồi. Cô không nghĩ như thế là hơi quá tự tin hay sao?”
Nina cau mày nhìn anh. “Thế cậu đang nói gì ở đây đấy? Cậu tức giận với cô ta vì cậu không phải Đàn Ông Kiểu Đó ư?” Cô khịt mũi. “Dĩ nhiên cậu là Đàn Ông Kiểu Đó rồi.”
“Và tận hai cái,” Alex tiếp tục, phớt lờ cô. “Hai cái, vì Chúa. Cứ thử nghĩ đến áp lực xem.”
“Ồ, phải rồi.” Nina gật đầu trước ly rượu, ra vẻ từng trải. “Cậu đã hơn ba mươi rồi. Tôi cho rằng hàng họ sẽ trở nên yếu kém.”
“Hàng họ ổn cả, cảm ơn,” Alex gườm gườm cô. “Nhưng có một thứ gọi là cảm giác lo lắng về khả năng trình diễn.”
“Cậu biết không, trong hai tháng quen biết cậu, tôi đã được học nhiều về đàn ông hơn trong suốt mười lăm năm ở với Guy.” Nina nói. “Tôi tưởng đàn ông chỉ việc đâm bổ xuống bất kỳ nơi nào họ có cơ hội chứ. Tôi cứ nghĩ cậu sẽ coi đó là một lời khen cơ đấy.”
“Cô suy đoán sai rồi,” Alex nói. “Từ giờ trở đi, tôi sẽ ở nhà và xem ti-vi.” Anh ngẩng lên. “Chuyện này làm tôi nhớ ra.” Anh cầm lấy ly rượu của mình và đứng dậy bước sang phòng khách. “Đã đến giờ cho bài học phim ảnh rồi.”
“Thật tệ là tôi lại chẳng có bạn hẹn để mà tống khứ,” Nina vừa nói vừa đi theo anh.
“Phải.” Alex bật ti-vi lên và lướt qua các kênh. “Sao cô không gọi cho tôi về anh chàng Phillip?”
“Bởi vì Phillip là một quý ông và anh ấy đã hôn tôi ở cửa.”
Alex khựng lại trong chốc lát và rồi quắc mắt nhìn cô. “Cô hôn anh ta trong lần hẹn đầu tiên à?”
Nina nhìn anh, lúng túng. “Alex, tôi bốn mươi tuổi rồi. Tôi không cần cậu cho phép mới được ngủ với ai đó trong lần hẹn đầu tiên, chứ đừng nói là chuyện hôn hít.”
“Không cái con khỉ ấy,” Alex chĩa ngón tay chỉ vào cô. “Cô không quen với chuyện hẹn hò kiểu này. Cô cứ để tôi thăm dò họ đã, sau đó tôi sẽ bảo cho cô biết liệu cô có thể ngủ với bọn họ hay không.” Anh quay lại với cái ti-vi và lại chọc vào cái điều khiển, và một tiếng rên rỉ trên màn hình làm anh chú ý. Anh ngồi xuống sàn nhà, lưng tựa vào đi văng.
“À, được rồi. Đây là một phim kinh điển.”
Nina nhìn lên ti-vi. Trên màn hình toàn là những cơ thể đang quằn quại trên cát. “Chính xác là kinh điển kiểu gì?”
“Đây hẳn là phim Những cô nàng bikini đến từ Địa ngục.”
Nina chớp mắt. “Cậu đang đùa, đúng không?”
Alex vẫn dán mắt vào màn hình, nơi một đôi nam nữ hoặc là đang vật lộn trong bùn hoặc đang chơi trò tình dục bất khả thi. “Không.”
Nina trố mắt nhìn cô gái trên màn hình với vẻ khinh bỉ. Ngực cô ta cao, hoàn hảo và không hề lúc lắc cho dù cô ta có xoắn người ở tư thế nào đi chăng nữa, mà cô ta xoắn người ở rất nhiều tư thế. Tất cả các tư thế đó đều làm bộ ngực chĩa thẳng ra như súng bazooka tia vào máy quay. Thật ra ngực ngà cô ta chả giống khẩu bazooka lắm; chúng trông như hai ụ Jell-O[21], hơi khẽ rung rinh nhưng rõ ràng là vô cùng săn chắc.
“Cô biết đấy, bộ ngực như thế làm đàn ông tin tưởng vào Chúa,” Alex nói.
Nina thả người xuống đi văng, thấy ghê tởm cả anh lẫn bộ phim và càng tin tưởng hơn bao giờ hết rằng cô sẽ chẳng bao giờ tụt quần áo trước mặt Alex. “Chúa không tạo ra những bộ ngực đó. Du Pont[22] tạo ra chúng đấy.”
Alex thở dài. “Tôi biết điều đó. Tôi chỉ muốn tin tưởng thôi. Giống như tin là có ông già Noel ấy.”
Vẻ khinh bỉ của Nina càng tăng lên. “Phải rồi, Alexander, ông già Noel thì có tồn tại đấy. Nhưng bộ ngực đó không có thực.”
“Tôi thà tin vào những bộ ngực còn hơn.”
Nina cầm lấy một tờ tạp chí trên bàn bên cạnh lên và vỗ thẳng vào đầu anh.
“Này!” Alex quay lại, quắc mắt nhìn cô.
Nina quắc mắt đáp trả. “Cậu đáng bị như thế. Cậu thà có mấy bộ ngực trông giống như mấy ụ Jell-O hơn là những bộ ngực trong đời thực chứ gì?”
“Tôi sẽ nhận lấy bất cứ bộ ngực nào.” Alex quay lại với ti-vi. “Ụ Jell-O hử? Có thể cô có lý đấy.”
“Dĩ nhiên là tôi có lý,” Nina nói. “Tôi cá là nó chẳng có cảm giác tự nhiên nữa kìa.”
“Đúng là thế,” Alex nói, “nhưng chắc cũng không tệ lắm.”
“Làm sao mà cậu biết – đừng bận tâm.” Nina giơ tay lên trước khi anh có thể lên tiếng. “Tôi biết. Cậu là bác sĩ.”
“Chà, không phải, tôi phát hiện ra điều đó từ việc hẹn hò.” Alex nhặt điều khiển lên. “Chắc đây không phải là bộ phim hay ho với chúng ta. Tối nay hẳn phải có những phim kinh điển khác không làm chúng ta cãi nhau chứ.”
Nina nhìn các kênh nhá lên trước mắt và kiềm chế không túm lấy cái điều khiển để táng vào đầu anh. Cô không biết vì sao gần đây mình lại bạo lực đến thế. Thật may mắn, dẫu sao thì chuyện này luôn liên quan đến Alex – kẻ đáng bị đánh.
“Đây rồi,” anh nói. “Giờ thì đây đúng là một bộ kinh điển thực sự.”
Nina nheo mắt nhìn màn hình. Trên đó, Rosalind Russell ăn vận đầy đủ đang sải bước băng qua một căn phòng đầy những người đánh máy chữ, máu vằn lên trong mắt. Nina có thể cũng giống thế. Thế rồi Rosalind đi qua một cánh cửa và kia là Cary Grant. “Phim này khá hơn nhiều,” cô bảo Alex. “Là phim gì thế?”
“Cô gái ngày thứ Sáu của anh,” Alex bảo cô. “Cô chưa từng xem phim này à? Không thể tin được. Cô sẽ thích cho xem. Tất cả những gì Rosalind có là hàng họ nguyên thủy của mình và cô nàng chẳng cởi cái gì ra cả.”
Sao cô lại thích dạng phim đó? Nghe có vẻ buồn tẻ. Hẳn là Alex nghĩ cô buồn tẻ. Nina nhìn lại màn hình và xem Rosalind chơi trò khua môi múa mép ăn miếng trả miếng với Cary Grant, đoạn hội thoại của họ nhanh đến nỗi cô bị cuốn hút vào đó chỉ sau vài giây. Đến lúc Cary cứ nhất nhất đòi gặp Ralph Bellamy, kẻ đủ ngốc nghếch để có thể nghĩ rằng mình sẽ kết hôn với Rosalind vào cuối phim, thì Nina đã duỗi thẳng người trên đi văng, mê mẩn xem phim qua vai Alex, như thường lệ.
“Đây là một bộ phim rất gợi cảm,” một lần cô nói thế vào tai anh, và anh quay đầu lại cười toe toét với cô, gần đến nỗi nếu cô ngả tới trước vài phân thôi thì miệng cô sẽ chạm vào miệng anh.
“Tôi biết,” anh nói. Cô nhìn vào mắt anh trong chốc lát và lại cảm thấy váng vất, thấy ham muốn dâng lên làm mờ tâm trí và khiến cơ thể cô căng cứng. Cô nhắm mắt, cố nghĩ về bất kỳ điều gì khác ngoài Alex, ngoài chuyện anh ở gần mình thế nào và mình muốn anh ra sao.
Thế rồi anh quay lại với bộ phim, và cô cố thu gom những ý nghĩ khi Roz và Cary ân ái bằng võ mồm trên màn hình ti-vi.
Trong đời mình, cô chưa bao giờ hạnh phúc hơn và khổ sở hơn thế này.