Đọc truyện Chỉ Có Mỹ Thực Và Yêu Là Không Thể Phụ Lòng – Chương 49
Hàu tươi nướng than, sò biển xào tỏi, ốc chua cay, vằn thắn nhân thịt bò, gà ngâm rượu, chân gà rút xương, mấy chai Breezer. Tế Tế ngồi trong quán ăn nổi tiếng trên đường Giang Tân, hưởng gió sông mát lạnh, nhìn mặt sông lấp loáng ánh đèn từ thuyền chài và phà qua lại trên sông, khẩu vị được cải thiện rõ rệt.
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Ái chà, rốt cuộc đã bao lâu rồi không được ăn một bữa khuya đã miệng thế này? Tế Tế nhìn Giản Kỳ ngồi đối diện đang mở vung nồi canh nóng hổi, cảm thấy đêm nay trông cậu ta thật đúng là hiền lành. Cô gắp một miếng vằn thắn thịt bò, chấm nước tương đặc chế của chủ quán rồi cho vào trong miệng, lớp vỏ thơm giòn, nhân thịt bò bên trong hòa lẫn với nước tương tạo nên mùi thơm mê người, cô nhịn không được cảm thán: “Chà! Cuộc đời đúng là càng cay càng ngon!”
“Xem xem cậu bị tên họ Giang kia hành hạ kìa, không cho ăn không cho uống, gầy đi luôn.” Giản Kỳ chê bai, mở chai Breezer ra cho cô: “Này, vị bưởi mà cậu thích nhất này.”
Điều mà Tế Tế để ý tới luôn không giống với những người khác, cô mừng rỡ hỏi: “Gầy đi sao? Thật sự gầy đi sao?”
“Người không gầy, tim gầy.” Tế Tế cúi đầu nói.
Tế Tế ngượng ngùng đặt đũa xuống, chút cảm giác sung sướng vì hôm nay vừa được xem phim vừa được ăn bữa khuya nhanh chóng bị ném lên bảy tầng mây: “Mắt người 576 triệu pixel mà còn chẳng nhìn rõ được lòng người, thế mà cậu nhìn được sao?”
Giản Kỳ thở dài, nói: “Chỉ có thể dựa vào vòng ngực để suy đoán thôi.”
“Cậu đi chết đi!”
“Ê, bây giờ cậu độc thân thật chứ?” Tế Tế cầm kẹp lên, gắp cho cô hai con hàu nóng sốt.
Tế Tế gật đầu, tham lam tỏ ý hai con chẳng bõ bèn gì.
“Cậu nằm mộng giấc mộng công chúa lâu thế rồi, bây giờ cũng nên tỉnh đi thôi.” Giản Kỳ tìm được bản tin vừa mới đăng “Thị trưởng thành phố N Lý Duyên Trân không dính líu tới sự kiện vi phạm kỷ luật của Đới Viễn Tín: chỉ bị kỷ luật và giáng chức” cho Tế Tế xem: “Anh ta đến từ gia đình thế này – gia đình kiểu này phức tạp thế nào cậu biết chứ? Nếu như ngay từ đầu cậu biết anh ta là con trai của thị trưởng Lý và tổng giám đốc Giang, cậu có dám theo đuổi quyết liệt như vậy không? Cậu không sợ bị người ta nói là trèo cao, có ý đồ riêng sao? Bây giờ cậu phải chịu thiệt, cậu suy sụp tinh thần, mấy người biết rõ nội tình như bọn tôi đều đồng cảm và thương cậu, nhưng những người không biết chuyện thì sao, họ cười nhạo sau lưng cậu, bảo cậu không biết tự lượng sức mình đấy cậu có biết không? Tôi nói tên mập cậu chứ, cậu có thể soi mặt vào nước tiểu mà xem lại cái vóc dáng mình một chút được không, lên cân thử xem mình được bao nhiêu cân bao nhiêu lạng được không, cậu không bị bọn họ kéo xuống nước đã là may mắn lắm rồi, tôi thật sự sợ thị trưởng Lý đột nhiên lật lọng nói bức tranh kia là do cậu hối lộ bà ta, nếu vậy thật thì đời này của Hồ Tế Tế cậu đi tong rồi cậu biết không?! Đúng là nguy hiểm thật!”
Trong lúc Giản Kỳ nói chuyện thì Tế Tế đã xử xong năm con hàu, uống sạch một chai Breezer: “Cậu là cái đồ nói vuốt đuôi, sao lúc đó cậu không khuyên tôi chia tay đi?”
“Bà chị à, cậu cũng phải nghe tôi khuyên mới được chứ, tôi thật chỉ hận không thể livestream lại cái dáng vẻ cậu si mê anh chàng họ Giang kia cho cả thế giới biết.” Giản Kỳ phẫn nộ cắn mở nắp bình, ừng ực ừng ực tu mấy hớp rượu liên tục: “Mãi cho tới sau khi thị trưởng Lý gặp chuyện không may, tôi mới biết Giang Túy Mặc là con trai bà ấy! Ôi dào cậu không biết lúc đó tôi hy vọng…”
“Đánh anh ấy một trận?”
“Biết vậy trước kia tôi đã nịnh nọt Giang Túy Mặc nhiều nhiều một chút, biết đâu anh ta có thể nói với mẹ anh ta một tiếng, phá lệ cho tôi đi cửa sau, ài, tiếc quá tiếc quá!”
“Tên khốn nhà cậu.” Tế Tế dở khóc dở cười, cầm đũa lên gõ vào mu bàn tay cậu ta.
“Bây giờ cậu đã tỉnh táo lại chưa?”
“Tỉnh rồi.”
“Ừ, chắc là tỉnh rồi.” Giản Kỳ gật đầu: “Nhìn tướng ăn với sức ăn của cậu là tôi biết rồi.”
Tế Tế trợn trắng mắt, tiếp tục nút ốc, chẳng thèm để ý đến hình tượng, còn cố ý vứt vỏ ốc về phía cậu ta. Giản Kỳ cười cười bắt lấy vỏ ốc cô ném tới, nghĩ ngợi một lúc, đột nhiên đỏ mặt: “Này, Tế Tế, thật ra tôi…”
“Thật ra Giang Túy Mặc vẫn chưa đồng ý.”
“Hử?” Giản Kỳ ngạc nhiên.
“Anh ấy vẫn chưa đồng ý chia tay.”
“Có chỗ cho anh ta lên tiếng sao?” Giản Kỳ bình tĩnh lại: “Nước Mỹ truy sát Bin Laden khắp thế giới, ông ta đồng ý sao? Nga muốn gửi quân tới Ukraine, bọn họ đồng ý sao? Không phải anh ta không cho cậu ăn bữa khuya sao, bây giờ cậu đang ăn đây, anh ta đã đồng ý chưa?”
Tế Tế á khẩu không trả lời được, cô suýt chút nữa thì quên mất, lúc học đại học người này từng là người biện luận tốt nhất trong cuộc thi biện luận của tỉnh.
“Cậu nghe lời anh ta quá rồi.” Rõ ràng là Giản Kỳ không được vui: “Lúc cậu theo đuổi anh ta, anh ta đồng ý hai người mới có thể yêu đương, cái này thì tôi có thể hiểu được, dù sao yêu đương cũng là chuyện một cây làm chẳng nên non. Nhưng mà chuyện chia tay, con gái à, chỉ cần con nói là được, có cha làm chỗ dựa cho con đây.”
“Giản Kỳ cậu đúng là anh em tốt của tôi!” Tế Tế cảm động khóc không thành tiếng.
“Ông đây không thèm làm anh em của cậu.” Giản Kỳ nói.
“Khuê mật?”
“Khuê con mẹ…” Giản Kỳ tức lên, nhịn lắm mới không nói hết câu nói thô tục kia.
Kết thúc một bữa khuya no nê, Tế Tế ôm cái bụng căng tròn mỹ mãn trở về nhà, lúc Giản Kỳ dìu cô vào trong nhà thì móc từ trong túi ra một cái hộp đưa cho cô: “Không phải cậu than vãn là kem dưỡng da hết mà không có thời gian đi chọn một lọ thích hợp sao? Một anh bạn cao phú soái của tôi đi công tác từ Nhật về, tôi nhờ cậu ta mua giúp cái này về cho cậu.”
Tế Tế mơ mơ màng màng nhận lấy, cũng không mở ra xem là cái gì, chỉ kéo tay Giản Kỳ: “Cao phú soái? Giới thiệu cho tôi điiiiii…”
“Người ta chả thèm cái loại như cậu đâu, cút đi.” Giản Kỳ đẩy cô vào nhà, sau đó ra về.
Tế Tế đi tắm, mở giấy gói bên ngoài ra, há hốc mồm.
Nước thần tiên SK-II trong truyền thuyết? A a a a, Tế Tế cẩn thận bưng cái hộp, nhìn khuôn mặt luộm thuộm của mình trong gương, đột nhiên cảm thấy tên Giản Kỳ này… hình như có chỗ nào không đúng lắm. Cô vừa định lấy điện thoại ra gọi cho cậu ta thì lại thấy một tin nhắn chưa đọc đến từ Giản Kỳ:
[Cậu đã ngủ chưa? Chưa ngủ tôi cũng coi như cậu ngủ rồi. Bây giờ ông đây cũng độc thân, từ sau khi Ultraman bị tai nạn xe qua đời, tôi cũng không còn nuôi chó nữa, nhiều năm thế rồi hai chúng ta cũng hiểu rõ gốc gác của nhau, nếu cậu không ngại thì lại thành đôi đi.]
Cái gì gọi là “tôi cũng không còn nuôi chó nữa… hai chúng ta lại thành đôi đi” chứ?! Tế Tế không nén được cơn giận, ném điện thoại xuống tỏ vẻ không thèm nói chuyện!
Sau khi nằm xuống, Tế Tế lại rối rắm.
Cô không ngờ rằng Giản Kỳ lại có thể đưa ra yêu cầu như thế này, lẽ nào tình bạn vững chắc trước kia chỉ là do mình cô tưởng tượng, cậu ta đúng như những gì cậu ta nhấn mạnh năm đó, thực sự… vẫn còn yêu cô? Tế Tế nhịn không được rùng mình một cái.
Hôm nay Giang Túy Mặc còn chưa chúc cô ngủ ngon đâu.
Hôm nay cô chạy lướt qua xe anh, ngồi vào trong xe Giản Kỳ, có phải chuyện này hơi tàn nhẫn với anh quá không? Nếu như lúc đó, anh quyết định buông tha, từ nay về sau đường ai nấy đi, sau này sẽ là người xa lạ… Tế Tế cắn môi, cảm giác tất cả ngũ tạng trong người đều co rút lại. Tính đi tính lại, không nghĩ nữa, vẫn nên ngủ thôi, đến mai nói với Giản Kỳ cho rõ ràng, vẫn nên làm anh em thì tốt hơn.
Tới lúc Tế Tế mở mắt ra lần nữa thì trời còn chưa sáng, cô còn chưa kịp hiểu tại sao mình tỉnh lại thì đột nhiên bị một cảm giác quen thuộc ở dạ dày dọa cho sợ – buốt rát, trướng, đau, còn có cảm giác buồn nôn kịch liệt. Cô chật vật trở người, vật vã bắt lấy thùng đựng rác ở mép giường, vừa có cảm giác muốn nôn thì đã nôn lấy nôn để, bụng đau tới nỗi nằm xiêu xiêu vẹo vẹo cạnh mép giường, không ngừng co giật.
Cô mệt lả người nằm xuống, chưa tới mười phút sau, một cơn buồn nôn khác lại kéo đến, thùng đựng rác lại lần nữa phải chịu khổ. Lăn qua lăn lại, nôn tới ba, bốn lần, tới lúc trong dạ dày đã trống trơn mà vẫn còn muốn nôn tiếp, Tế Tế biết chuyện không ổn rồi.
“Mẹ ơi! Mẹ!” Tế Tế lấy sức chạy vội tới phòng ba mẹ điên cuồng gõ cửa, giữa tiếng hét chói tai của mẹ Tế Tế, cô vừa khóc vừa được ba kéo trở lại giường, theo như ba cô kể lại sau đó thì cái thắt lưng già nua của ba cô suýt nữa đã bị gãy mất.
Trong lúc mơ mơ màng màng, Tế Tế nghe được tiếng mẹ nói chuyện điện thoại: “Tiểu Giang sao? Thật ngại quá, đã muộn thế này mà còn đánh thức cháu, sao, chưa ngủ sao? Sao mà đã bốn giờ rồi mà cháu còn chưa ngủ nữa? Có phải là đang bận trực không?… Bác sĩ bọn cháu vất vả thật đấy, nhưng mà nhớ phải giữ gìn sức khỏe nhé…”
Mẹ à… mẹ là mẹ ruột của con thật sao? Tế Tế khua khua tay, chứng minh sự tồn tại của bản thân, tiện thể muốn cướp lấy điện thoại chấm dứt cuộc gọi, lúc này mẹ Tế Tế mới nói: “Tế Tế nhà dì cũng không ổn rồi, hu hu hu… Không biết đã ăn nhầm thứ gì mà bây giờ đã… hu hu hu…”
Mẹ đúng là mẹ ruột của con thật chứ!! Tế Tế chỉ còn biết thở hổn hển.
“Dì chuẩn bị một túi chườm nóng chườm bụng cho cô ấy trước đã, cháu sẽ tới ngay đây.”
“Mẹ làm cái gì thế… Sao lại gọi điện thoại cho anh ấy…” Tế Tế kiệt sức nói.
“Mẹ thử cậu ta thôi, nếu cậu ta mà mượn cớ không tới thì đời này chúng ta xác định là kẻ thù!” Mẹ Tế Tế là một trang nữ trung hào kiệt, dưới cái nhìn của bà, người trẻ tuổi phạm sai lầm có thể sửa, có thể đền bù, nếu như chỉ vài câu xin lỗi đã muốn phủi mông bỏ đi thì bà sẽ đánh chết luôn!
Chưa tới nửa tiếng sau, chuông cửa nhà họ Hồ vang lên một cách dồn dập, trên người Giang Túy Mặc không mặc quân trang hay blouse trắng, chỉ mặc một bộ đồ tối màu, xách hòm thuốc tới, không hề giống như đang trực đêm, nhưng đôi mắt đỏ ngầu lại thật sự giống như đang thức đêm.
Nói chung, lúc bạn xinh đẹp rạng ngời thì những người bạn gặp đều là những người không quan trọng, lúc bạn xấu xí luộm thuộm thì người bạn gặp nếu không phải kẻ thù cũ thì chính là bạn trai cũ.
Tế Tế thật sự không muốn dáng vẻ hiện giờ của mình bị anh nhìn không sót cái gì.
Mặc dù tới vội vội vàng vàng nhưng Giang Túy Mặc vốn lạnh lùng cao ngạo vẫn dùng ánh mắt lạnh lẽo mà quét khắp mặt Tế Tế, liếc nhìn thùng đựng rác thê thảm, liếc nhìn khuôn mặt đẫm mồ hôi của ba mẹ Tế Tế, cuối cùng mới lại nhìn cô lần nữa.
Không biết tại sao, trong đầu Tế Tế bỗng nhiên nảy ra một câu nói – Tôi có kỹ xảo điều trị đặc biệt, lúc đầu tôi sẽ giả bộ hết nhìn đông tới nhìn tây ngắm phong cảnh.
Hai ngón tay Giang Túy Mặc khép lại, dán lên trán cô một lúc: “Sốt rồi.” Nói xong, anh lập tức vén chăn lên, kéo bàn tay Tế Tế đang che trên ngực, ấn xuống giữa bụng cô, Tế Tế gào lên vì đau.
“Có đau không?” Anh hỏi, đứng nhìn cô từ trên cao.
Ánh mắt đó rõ ràng là không được vui lắm…
Tế Tế rất không tình nguyện “ừ” một tiếng.
Giang Túy Mặc lại ấn tiếp mấy chỗ, nhận được mấy câu trả lời đau với không đau. Anh yên lặng một lúc, ấn xuống cổ tay cô bắt mạch, đột nhiên lên tiếng: “Tại sao lại ăn bữa khuya?”
“Tôi…”
“Thể chất em thuộc loại ngoài nóng trong lạnh, hồi đó bị viêm dạ dày phải nằm viện xong, dạ dày của em đã không thể chịu nổi giày vò nữa, nhất là giữa đêm ăn mấy món dầu mỡ, đồ nướng và… cồn như thế. Xem ra đêm nay em đã ăn không ít thứ anh không cho em ăn, lại còn uống không ít đồ uống lạnh… Là bia sao?”
“Rượu hoa quả.” Tế Tế cãi lại.
Giang Túy Mặc không đáp lại, nghiêm mặt nhìn khắp người cô một lượt, y hệt như giám thị coi thi bắt được học sinh đang gian lận. Ba Tế Tế thì nhìn cô chằm chằm với ánh mắt chỉ hận rèn sắt không thành thép, mẹ Tế Tế thì chống nạnh, bắt đầu lên án hành động không hiểu chuyện của cô.
Vốn tưởng rằng sẽ trình diễn một màn phim tình cảm dư tình chưa dứt bạn trai cũ ôm cô gái đáng thương nhẹ nhàng an ủi, nào ngờ lại phát triển thành phim bi kịch bị bạn trai cũ vạch trần bộ mặt thật tham ăn, sau đó bị ba mẹ luân phiên trách mắng — Từ lúc sinh ra, cuộc đời Tế Tế đã không diễn theo kịch bản rồi.
Giang Túy Mặc đưa lưng về phía Tế Tế, tìm tìm kiếm kiếm trong hòm thuốc, dùng giấy gói lại thuốc uống trong hai ngày tới, nghiêng đầu dặn dò ba Tế Tế cái gì đó, Tế Tế loáng thoáng nghe thấy cái gì mà không được ăn đồ ăn mặn, không được ăn mấy thứ không tốt cho tiêu hóa như gạo nếp, măng, vân vân, không được ăn đồ lạnh. Anh dứt lời, trong phòng trở nên yên tĩnh, Tế Tế nhìn thấy Giang Túy Mặc quay đầu lại nhìn cô thì cô lập tức quay đầu đi nhắm mắt lại.
Mẹ Tế Tế kéo ba Tế Tế đi ra ngoài, muốn chốt cửa lại.
“Mẹ, con muốn đi ngủ, không muốn có người ngoài ở trong phòng.” Tế Tế cắn răng gắng gượng nói.
Lưng Giang Túy Mặc rõ ràng đã cứng đờ lại, sau đó tiếp tục dọn dẹp hòm thuốc.
Vừa rồi lúc giáo huấn mình thì hăng hái lắm, bây giờ nhìn anh không nói tiếng nào thu dọn hòm thuốc rồi đi ra, sao mình lại thấy hơi… khó chịu. Tế Tế hít sâu mấy hơi, định nhắm mắt lại thì Giang Túy Mặc dừng lại trước cửa: “… Mấy tiếng trước, cha anh đã qua đời.”