Chỉ Có Mỹ Thực Và Yêu Là Không Thể Phụ Lòng

Chương 43


Đọc truyện Chỉ Có Mỹ Thực Và Yêu Là Không Thể Phụ Lòng – Chương 43

Trời âm u như thể mây đen đang sẵn sàng để trút nước xuống thành phố, cũng giống như tâm trạng mỗi người ngay lúc này. Giang Túy Mặc đậu xe bên dưới nhà Tế Tế, ôm lấy Tế Tế đã hoàn toàn xụi lơ, đi thẳng vào hành lang. Bóng dáng hai người vừa biến mất ở cửa thang máy, mấy người đàn ông ăn mặc rất bình thường trên chiếc xe màu đen theo sát phía sau lập tức xuống xe, một người trong số đó thử kéo cửa xe Land Rover, vui mừng nói: “Ngay cả xe cũng không khóa, đỡ đi bao nhiêu công sức.”

Nói xong, mấy người lập tức tranh thủ thời gian, tìm được hộp đựng tranh ở hàng ghế sau, lấy bức tranh bên trong đi, sau đó nhanh tay bỏ một bức tranh làm giả với chất lượng cao vào rồi bỏ lại hộp về chỗ cũ. Bọn họ làm xong tất cả những chuyện này trong vòng chưa đầy nửa phút.

Mười phút sau, Giang Túy Mặc đi xuống lấy tranh và mấy quyển sách mang lên thì mới khóa xe lại. Bước vào trong nhà Tế Tế lần nữa, Tế Tế vẫn ngồi ngơ ngác trên sofa y nguyên như lúc nãy. Giang Túy Mặc hơi chau mày, cất xong sách và tranh, ngồi xuống bên cạnh cô, để cô ghé vào lòng anh.

Trên người anh vẫn là mùi đàn hương vô cùng thánh khiết, vừa khéo phù hợp với Tế Tế, người mà lúc này đây đã gần như đoạn tuyệt với nhân thế.

Tế Tế nhắm mắt lại, vừa thút tha thút thít vừa lải nhải chuyện trước đây của ông ngoại, nói một lúc lại đau lòng, cả người chẳng còn sức lực, tựa hẳn trên đùi Giang Túy Mặc, tay ôm lấy eo anh, chôn mặt trong ngực anh, khóc lóc vô cùng đáng thương.


Người thân ruột thịt ra đi luôn để lại nỗi đau đớn khôn nguôi cho người ở lại.

Cho nên đêm đó, lúc Giang Túy Mặc về đến nhà thì mới phát hiện ra không chỉ quần ngoài bị ướt mà ngay cả phía trước quần lót cũng bị ướt cả một mảng.

Đúng là phụ nữ đều làm từ nước.

Trước lúc ngủ, Giang Túy Mặc theo thói quen nhìn điện thoại di động, phát hiện ra một tin nhắn từ một số lạ.

[Túy Mặc, tháng sau có thể em sẽ về một chuyến, có thể gặp nhau không?]

☆☆☆

“Tiểu Hồ à, cho cô một đề tài này.” Biên tập viên chuyên mục mỹ thực A Đông cầm một mảnh giấy nhỏ đi tới: “Mấy ngày tới chi nhánh của thương hiệu bếp Sa Phất sẽ khai trương, vừa khéo bà chủ xinh đẹp của họ đang ở chỗ chúng ta, có lẽ sẽ có mấy món ăn thử đặc sắc đấy.”

“Thương hiệu bếp Sa Phất à, cái này tôi biết!” Tế Tế giơ tay: “Chính là thương hiệu kết hợp giữa đồ ăn Trung Quốc và đồ ăn phương tây đúng không, lần trước trên TV có đưa tin rồi, có người nói trụ sở chính ở Bắc Kinh, sau đó lại mở ba chi nhánh ở Thượng Hải, Quảng Châu, Thâm Quyến. Tháng trước tôi xem Weibo thấy nói chuẩn bị mở thêm chi nhánh ở chỗ chúng ta, tôi còn nghĩ hôm nào phải đi ăn thử một chút.”


A Đông tỏ vẻ khinh bỉ cô: “Cô có thể đặt trọng điểm lên bà chủ xinh đẹp của họ không hả? Tại sao người ta chỉ lớn hơn cô có mấy tuổi, bây giờ đã là tinh anh trong giới kinh doanh, thế mà cô vẫn chỉ là một phóng viên nhỏ nhoi?”

“Không thể nói như thế được, ở thành phố N tôi cũng có chút danh tiếng, ừm… một kẻ tham ăn có chút danh tiếng.” Tế Tế tự biết mình đuối lý, nhưng lại nghĩ đến chuyện mình cưa đổ được Giang Túy Mặc thì ngực lại ưỡn lên, tam quan bắt đầu méo mó mà nghĩ thầm, tinh anh trong giới kinh doanh thì sao chứ, phụ nữ có tiền thì thường xấu xí!

Nhưng mà, lúc A Đông gửi tài liệu về tổng giám đốc điều hành thương hiệu bếp Sa Phất là Lăng Lam Phù cho Tế Tế tham khảo, Tế Tế mới cảm nhận được một cách sâu sắc sự tàn khốc của thực tế. Khoan hãy nói tới chuyện người ta tốt nghiệp từ trường nổi tiếng, chỉ riêng vòng eo thon gọn bằng nắm tay cùng khuôn mặt xinh đẹp của người ta đã đủ để Tế Tế ngạc nhiên tới nỗi suýt rớt cả cằm. Trên đầu cô phủ đầy một đoàn mây đen, xung quanh tản ra hơi lạnh, cầm lấy ảnh Lăng Lam Phù nhìn không rời mắt, thật sự không bới ra được khuyết điểm nào trên mặt người ta.

“Nhưng mà nói thật, nếu như cô và Lăng Lam Phù mỗi người mở một quán ăn thì tôi sẽ muốn đến ăn ở quán cô hơn.” Không biết có phải xuất phát từ tình cảm đồng nghiệp hay không mà A Đông đột nhiên vỗ vai Tế Tế.

“Thật chứ!!!” Tế Tế ngạc nhiên ngẩng đầu, trong mắt thấp thoáng ánh nước vì cảm động.

“Trông cô có vẻ giống với bà chủ quán ăn hơn mà.” A Đông nói, sau đó thong dong bước đi.


Tế Tế nguýt anh ta một cái, sau đó lần lượt gửi ảnh chụp Lăng Lam Phù cho Giang Túy Mặc, Giản Kỳ và Tử An, kèm theo một câu: [Nhìn này, mỹ nữ đấy!]

Ây dà, các bạn biết không, Giang Túy Mặc đọc được tin nhắn này thì khóe mày nhíu chặt lại.

Một lát sau, Tế Tế nhận được tin hồi âm của Giản Kỳ và Tử An.

Tử An: [Đẹp quá, không biết mặt mộc thế nào. Ai đây]

Giản Kỳ: [


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.