Chỉ Có Hoa Hồng Mới Nở Rộ Như Một Đóa Hồng

Chương 5: Ảnh đế I (2)


Đọc truyện Chỉ Có Hoa Hồng Mới Nở Rộ Như Một Đóa Hồng – Chương 5: Ảnh đế I (2)

“Xin chào.”

“Mất ngủ, ù tai…” Y cười nhẹ một tiếng, “Tóc tai so với trước đây cũng rụng nhiều hơn.”

“Tôi ở đây nói ra tất cả, đều là bảo mật, đúng không?”

“Năm ngoái mẹ tôi đột nhiên bắt đầu thúc dục kết hôn, rất nhiều lần, thậm chí an bài cho tôi đi xem mắt. Vào lúc ấy tôi gặp áp lực rất lớn, cũng bắt đầu có vài triệu chứng nhỏ, nhưng không có nghiêm trọng như gần đây. Ngài biết không? Năm ngoái ầm ĩ một trận thật nghiêm trọng, đầu tiên là nói tôi lúc ở đoàn phim quan hệ vớ va vớ vẩn cùng mấy người, sau thì đặt bẫy để tôi bị tóm, nói tôi chơi ma túy, trên mạng internet thì bị hắc thảm hại (bịa đặt tin xấu), còn có bộ phim gần đây của tôi, họ nói tôi mười lăm, mười sáu tuổi đã bò lên giường đạo diễn.” Y cười một tiếng.


“Mẹ tôi không thích tôi tham gia vào vòng giải trí, thế nhưng không ép buộc được tôi. Mẹ… mẹ tôi cũng là lo lắng cho tôi, tôi biết, nhưng mà tôi rất yêu thích đóng phim, tôi cũng từng nghĩ qua nếu tôi không đóng phim nữa thì sẽ như thế nào, mà nói thật, tôi không biết khi tôi không đóng phim nữa thì còn có thể làm cái gì chứ, tôi một là không có học lực tốt, hai là không có nhiều bản lĩnh… Bất quá mẹ tôi vẫn luôn đề cao tôi, tôi cũng đang có suy nghĩ, có thể thừa dịp trước mắt còn trẻ tuổi, coi như có chút nhân khí, có thể tiếp cận nhiều công việc để tích góp chút tiền, làm một ít đầu tư, sau đó không làm nghề này nữa, mặt khác đi học ít món ăn, bồi dưỡng cho mẹ tôi. Năm ngoái mẹ tôi bắt đầu thúc dục tôi kết hôn, cũng là bởi vì lúc đó xảy ra chuyện, mẹ tôi cũng thấy tôi không có ai theo đuổi… Còn có một chuyện, có lẽ mẹ tôi cũng không nắm chắc được lần hắc đó mấy phần thật mấy phần giả, bà sợ tôi thật sự làm loạn nên muốn tôi nhanh chóng yên ổn. Tôi…” Y hít một hơi, “Từ bốn năm trước, tôi có một mối tình khá lâu dài. Nhưng đối phương là một nam nhân.”

Nguyên Sơ thấy mặt bác sĩ kia không hề kinh ngạc, tâm lý âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Các cậu làm nghề này, những truyện ly kỳ hơn, trước kia tôi cũng từng nghe qua, nếu không tôi cũng thật lạc hậu quá rồi.” Nguyên Sơ cười cười hóa giải bầu không khí, nói tiếp: “Hai ngày trước mối quan hệ của bọn tôi kết thúc. Thời điểm hắn nói lời chia tay, tôi có chút mờ mịt, lúc trước tôi có loại ảo giác, chính là mối quan hệ này có thể vẫn luôn tiếp tục kéo dài, thật giống như không có kết thúc vậy. Bởi vì chúng tôi cũng coi như tương đối hiểu nhau, khắp mọi phương diện, ở chung cũng rất khoái hoạt, thông thường rất ít can thiệp đến sinh hoạt của đối phương, cuộc sống của chúng tôi cũng cơ bản không giao nhau, cho nên… rất thoải mái. Ngày đó hắn nói lời chia tay, trái tim của tôi chết lặng một chút, lúc đầu cũng không có cảm xúc gì quá lớn, nhưng sau mấy ngày mới càng ngày càng cảm giác không đúng, chính là cảm giác thiếu đi một thứ gì đó. Tôi nghĩ rằng nguyên nhân có phải là bởi vì thói quen?”

“Không, không phải. Tôi trước đây, chưa từng quen bạn trai, tôi là yêu người khác giới. Thời sơ trung có quen một người bạn gái, có điều vào lúc ấy còn nhỏ, hiện tại nhớ tới cảm giác khá giống anh em trong nhà; thời cấp ba cũng có quen một người, nhưng sau đó tôi chạy đi đóng phim rồi cũng là đứt đoạn mất; thời điểm hai mươi tuổi lại quen một người nữa, quen nhau cũng khoảng một năm rưỡi, khi đó tôi còn quá trẻ, vừa mới bắt đầu tham gia vào vòng giải trí không lâu, có chút tầm thường, tình hình cũng không quá tốt, sau đó cô ấy liền đem tôi quăng đi. Trước sau qua hai năm, mẹ tôi giới thiệu cho tôi hơn mười người nữ sinh, tôi tiếp xúc hai, ba người, mà cảm giác cũng không phải như vậy.”

“… Tính về phương diện. Thực ra hiện tại tôi có chút hoảng loạn, cảm giác giống như bởi vì tôi duy trì mối quan hệ quá lâu cùng nam nhân thế này, nên trở thành đồng tính luyến ái.”


“Khi tôi phát hiện vấn đề này, tôi cũng đi tìm hiểu một chút kiến thức liên quan về tính hướng, mà nói như thế nào đây, mặc dù đối với nữ nhân mất đi cảm giác như lúc trước, nhưng mà tôi cũng không lập tức đối với nam nhân nảy sinh hứng thú. Cho nên tôi nghĩ tôi có phải là… Còn có thể cứu? Tôi nói có hơi khó hiểu một chút, nhưng ngài hẳn là rõ ràng ý của tôi. Thân thể mẹ tôi mấy năm gần đây vẫn luôn không tốt, nếu như có thể, tôi cũng muốn mau chóng tìm một người thích hợp rồi kết hôn, sinh con.”

“Người đặc biệt? Cậu là nói… hắn?’’

“Chúng tôi không phải nói chuyện yêu đương.”

Nguyên Sơ không vô thức nhiều lần vặn đi vặn lại cái nắp bút màu đen trong tay, tạo ra tiếng vang trong phòng “Cùm cụp cùm cụp” có thể nghe đến rõ ràng. Y có chút hỗn loạn khi tự thuật mối quan hệ khá hoang đường trong những năm qua, từng trải, nghi hoặc, mãi đến khi cả phòng đột nhiên yên tĩnh, y mới bỗng nhiên ý thức được động tác của chính mình, lập tức lúng túng ngừng lại.


“Tôi làm nghề này, lúc nào cũng có áp lực. Thực ra tôi sớm đã muốn tìm bác sĩ tâm lí trò chuyện một chút, nhưng mà để tới nơi này cũng phải đấu tranh tâm lý rất lâu, dù sao bản thân cũng coi như là nhân vật của công chúng, rất nhiều chuyện không thể nói nói ra. Tất cả mọi người đều như vậy, ống kính vừa mở, điều không tốt, đau khổ gì đó đều phải cất vào, không ai muốn nhìn chúng ta khóc lóc, cay đắng khổ sở cả, mọi người xem TV cũng là muốn thấy một minh tinh tốt đẹp, vui vẻ. Tính ra, nghề này của ngài mới là không dễ dàng, suốt ngày phải nghe nước đắng của người khác.”

Bác sĩ ôn hòa nở nụ cười, lật bút lên, cấp cho Nguyên Sơ vài lời kiến nghị, kê khai ít thuốc.

“Được, rất tốt. Cảm ơn ngài. Tôi đi trước.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.