Đọc truyện Chỉ Có Hoa Hồng Mới Nở Rộ Như Một Đóa Hồng – Chương 36: Thẳng thắn
Thời điểm kiểm tra lại hành lý, Hạng Tri Lam lại hỏi thêm một lần: “Thuốc đều mang theo đủ chưa?”
“Đã mang đủ, cực kỳ đủ.” Nguyên Sơ thẳng thắn ngồi xổm người xuống mở vali ra, gian nan lục lọi túi thuốc. Hạng Tri Lam đem y kéo lên, đóng vali lại, sắc mặc Nguyên Sơ nặng nề, hắn liền biết y có chút mất hứng. Hạng Tri Lam cũng không thể đoán được tâm lý Nguyên Sơ đang suy nghĩ gì, nhưng hắn từ trước đến giờ luôn mẫn cảm đối với cảm xúc người khác—— cũng chính là am hiểu việc nghe lời đoán ý, khi y buồn, hắn sẽ nghĩ biện pháp an ủi, lúc y tức giận, sẽ nghĩ biện dỗ ngọt. Đôi lúc cũng sẽ mệt mỏi, thế nhưng bác sĩ đã nói với hắn: Nếu như ngươi cảm thấy mất hứng, thì y còn cảm thấy mất hứng gấp trăm lần ngươi, nhưng y sẽ ít biểu lộ ra. Hạng Tri Lam muốn Nguyên Sơ uống thuốc là vì tốt cho y, không nghĩ tới lại gây áp lực như vậy.
Lúc này, Nguyên Sơ cắn môi dưới, nói: “Tôi sẽ kiên trì uống thuốc đúng hạn, tuy rằng thật sự rất chán ghét uống thuốc, tôi cũng muốn nhanh chóng khỏi bệnh. Tôi biết tôi như bây giờ sẽ khiến anh rất mệt… Tôi cũng là đau lòng vì anh.”
Nếu như không phải đang ở sân bay đông người, Hạng Tri Lam nhất định sẽ hôn y. Mà hiện tại, hắn chỉ có thể cười ôn nhu với y, nhỏ nhẹ nói: “Được.”
Có lúc Hạng Tri Lam nghĩ, hắn đã bỏ lỡ quá nhiều. Bọn họ từng ở cùng nhau bốn năm, nhưng chưa bao giờ bộc lộ nhiều cảm xúc, bởi vì từ lúc bắt đầu phương thức tiếp cận đã sai lầm. Hạng Tri Lam cố gắng hồi tưởng lại bộ dạng Nguyên Sơ trước đây ra sao, nhưng chỉ có thể nhớ được bộ dạng lạnh nhạt hoặc dịu ngoan của y. Trên các chương trình tống nghệ y cũng sẽ thoải mái cười to, lúc quay phim bạn diễn không phối hợp y cũng sẽ phát hỏa, thế nhưng đó đều là nhìn thấy qua màn ảnh truyền hình. Bất quá hiện tại, Nguyên Sơ còn tức giận với hắn, thỉnh thoảng còn có thể làm nũng, từng chút từng chút một bộc lộ một Nguyên Sơ chân thực cho hắn xem, bây giờ còn ở trước mặt hắn nói, y đau lòng vì hắn. Hạng Tri Lam cảm thấy vui sướng trong lòng. Hắn thấy bóng lưng Nguyên Sơ kéo vali, liền nhanh chân đuổi theo. Một đoạn tình cảm là đúng hay sai, chỉ có người trong cuộc mới rõ ràng nhất. Hạng Tri Lam tăng nhanh bước chân, đi sóng vai cùng Nguyên Sơ, cảm thấy bọn họ còn có thể cùng đi đến thiên trường địa cửu.
Lên máy bay, Hạng Tri Lam lấy ra một thanh sô cô la, “Ăn xong rồi ngủ một giấc sẽ đến.”
Nguyên Sơ bẻ một nửa cho Hạng Tri Lam, Hạng Tri Lam một bên cảm động vừa nói không muốn ăn, Nguyên Sơ kín đáo đưa cho hắn, “Lần sau đổi loại khác đi, cái này quá ngọt.”
Phương nữ sĩ (là mẹ của Nguyên Sơ đó) sớm đã biết tin Nguyên Sơ về nhà, nên liền chuẩn bị cho bọn họ bữa tối thịnh soạn.
Trên đường đi, Nguyên Sơ nói với Hạng Tri Lam: “Mẹ tôi nấu ăn khẩu vị mặn, anh nếu là ăn không quen, thì ăn nhiều cơm vào.” Ngoài ra, y còn nói rất nhiều lời, nói liên miên, thật ra là bởi vì y khẩn trương. Hạng Tri Lam mặc dù là dùng danh nghĩa bạn bè đến, thế nhưng mẹ Nguyên Sơ có thói quen xem tin tức trên internet, đoạn thời gian đó quá nhiều lời đồn đại, sợ bà ấy suy nghĩ không tốt.
Bầu không khí lúc gặp mặt tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của Nguyên Sơ, Phương nữ sĩ khi còn trẻ có làm qua công việc kinh doanh, cũng coi như luyện thành bản lĩnh “Đi với Phật mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy”, đối xử Hạng Tri Lam khách khí chu đáo, nhiệt tình, không lỗ mảng. Mỗi lần nhìn cái bộ dạng này của bà, Nguyên Sơ liền nhớ tới thời điểm bà mặt lạnh răn dạy y, muốn đáng sợ bao nhiêu liền có bấy nhiêu.
Hạng Tri Lam nhìn thấy Phương Như Bội, mới biết tướng mạo Nguyên Sơ phần lớn đều giống mẹ. Gương mặt, đôi mắt, miệng đều giống, duy chỉ có sống mũi cao là giống cha. Hắn nhớ tới Nguyên Sơ lúc mười sáu tuổi trong bộ phim “Đa Tình sơn”, ngây ngô non nớt, cười rộ lên lại có nét phong lưu tung bay, người gặp người yêu hoa gặp hoa nở, lại có chút hư hỏng phản nghịch của thiếu niên. Nhưng hiện tại y rất ít lộ ra vẻ mặt như vậy, đại đa số đều là mệt mỏi, cực kỳ mệt mỏi. Bất quá y cũng dần tốt lên, Hạng Tri Lam rất thích trêu chọc y, mỗi khi Nguyên Sơ vừa thẹn vừa giận liền hung dữ liếc mắt hắn một cái, cũng làm cho hắn cảm thấy mỹ mãn.
Một bữa ăn chủ và khách đều được vui vẻ. Sau khi ăn xong, Hạng Tri Lam muốn giúp rửa chén, thì bị từ chối khéo, hắn thiếu chút nữa đã thốt lên, bình thường ở nhà đều là hắn-rửa-chén, này sẽ bị hiểu lầm, nên vẫn coi như thôi. Phương Như Bội mở TV phòng khách, cho bọn họ tùy ý xem. Thừa dịp bà ấy đang dọn dẹp, Hạng Tri Lam rót nước cho Nguyên Sơ uống thuốc. Nhìn Nguyên Sơ cau mày nuốt thuốc xuống, đôi môi bởi vì vừa ăn cơm xong, rất có huyết sắc, Nguyên Sơ nuốt thuốc xuống, liếm liếm môi, khiến Hạng Tri Lam không nhịn được mà nuốt nước bọt. Hắn cảm thấy bản thân hiện tại thật giống một tiểu tử vắt mũi chưa sạch mà nói chuyện yêu đương, hận không thể cùng người yêu dính vào một khối ở mọi thời khắc, lại còn muốn táy máy tay chân.
Phương Như Bội từ phòng bếp đi ra, vừa vặn nhìn thấy ánh mắt Hạng Tri Lam mang theo ý cười nhìn nhi tử nhà mình. Bà sửng sốt một chút, cực nhanh mà điều chỉnh trạng thái, tự nhiên mà cầm đồ ăn vặt đến cho bọn họ, ngồi vào bên cạnh bọn họ, hàn huyên vài câu.
Hơn chín giờ, Hạng Tri Lam thấy thời gian không còn sớm, liền nói phải đi về. Phương Như Bội cười cản hắn, “Cũng trễ rồi, thôi thì cứ ở lại đây đi.”
“Mẹ, ” Nguyên Sơ nhắc nhở mẹ, “Nhà mình chỉ có hai gian phòng.”
“Phòng ngươi không phải giường đôi sao? Thêm một người ngủ cũng không thành vấn đề.” *bà mẹ của năm >,