Đọc truyện Chỉ Cần Em Còn Yêu – Chương 4: Cho mỗi bên một cơ hội
Đêm tỉnh dậy, xuống
bếp uống nước xong thì Kiều Lam lại tỉnh ngủ, cô nhìn đồng hồ mới hơn hai giờ sáng,
nghĩ nghĩ cô lấy điện thoại ra gửi tin nhắn gửi tới một người. “Em là cô gái đã
từng thất bại trong tình yêu, và cái giá phải trả rất đắt. Vì thế em không thể
nào yêu như chưa từng tổn thương. Nhưng dù thế, em vẫn muốn thử, thử yêu anh,
anh thấy thế nào? Người đàn ông em nghĩ rằng đã yêu em”.
Cô không nghĩ mình là nhà tâm lý học có thể hiểu suy
nghĩ người khác, nhưng tình yêu là giác quan thứ sáu mà người phụ nữ có thể cảm
nhận thấy. Cô biết anh yêu cô từ mấy năm trước, nhưng lúc đó chỉ nghĩ anh không
nói ra, vả lại công tử phong lưu như anh thì được mấy bữa chứ. Thật ra, chính
cô cũng không ngờ sau bao năm nhìn lại chỉ có anh bên cạnh mình ngần ấy năm.
Tối nay, cô đã nói
với Viên cho người yêu mình một cơ hội, cô nhận ra mình cũng muốn điều đó. Cô
chỉ là một người mẹ đơn thân bình thường, cũng cần có người bầu bạn bên cạnh
lúc cô đơn lắm chứ.
Anh nhắn lại
ngay sau đó. “Em đang tỏ tình? Anh đã sẵn sàng làm điều đó cách đây năm năm rồi
cơ cô bé”. Anh là người duy nhất gọi một cô gái hai bảy tuổi như cô là cô bé,
cô luôn bật cười vì cách gọi này, nó làm cô hoài niệm tuổi xuân đang dần trôi
vào dĩ vãng của mình. Nhắm mắt lại, cô thầm nghĩ, chuẩn bị bước sang một trang
mới của cuộc đời rồi, thật đáng để chờ đợi.
***
Tối nay từ nhà
cô về anh biết có lẽ nỗi đau quá khứ của cô lại một lần nữa bị khơi lại, bởi
năm năm qua ở bên cô, anh chưa từng thấy cô khóc, nhất là khóc một cách thương
tâm như thế. Hôm nay cô nói đi họp lớp, có lẽ đã gặp người đàn ông ấy, người từng
làm cô tổn thương. Kiều Lam không phải là cô gái xinh đẹp nhất mà anh từng gặp,
thế nhưng cô là cô gái mạnh mẽ nhất, lạc quan nhất.
Sau này anh hay
tự hỏi mình yêu cô từ khi nào nhỉ, có lẽ là lần đầu tiên nhìn thấy cô gái mặc
chiếc váy màu xanh lam đó, hay một khi nào khác anh cũng chẳng biết nữa. Anh âm
thầm ở bên cô gần năm năm, từ khi Seven mới chỉ hơn một tuổi, lúc đó có lẽ cô
cũng gia nhập công ty anh chưa lâu.
Thật ra, anh không phải chàng trai mới lớn cứ ở
mãi một nơi đợi người con gái mình yêu quay đầu lại, anh cũng từng thử yêu
đương, hẹn hò với rất nhiều cô gái nhưng không có kết quả. Cuối cùng thì chính
anh mới là người quay đầu lại, kết quả lại nhận ra trong ngần ấy năm, cô vẫn đi
bên anh, cũng chỉ có cô còn ở lại trong cái vỏ bọc tình bạn do anh tạo ra.
Người ta chẳng
ai nguyện là hai đường thẳng song song của đời nhau, họ muốn là hai đường chéo,
cắt nhau rồi có thể gặp lại nhau. Nhưng anh lại muốn mình và cô mãi là hai đường
thẳng song song, bởi đường chéo chúng chỉ giao nhau một lần duy nhất rồi không
bao giờ gặp lại nhau. Hai đường song song không như thế, chúng đi bên nhau đến
hết cuộc đời nhau.
***
Kiều Lam đang loay hoay xem vali Seven
còn thiếu thứ gì không thì chuông cửa vang lên, cứ nghĩ anh tới đón hai mẹ con
ra sân bay. Hóa ra là thằng em thấy sắc quên tất cả của cô, tiện tay cốc đầu nó
một cái rồi chỉ vào trong phòng. Anh chàng đau đến mức kêu lên một tiếng nhưng
rồi lại ngoan ngoãn chạy vào bếp ăn sáng.
– Hôm nay chị bay chuyến mấy giờ thế?
– Sau chuyến của cậu hai tiếng, mà cậu làm gì mà cả đêm không về, đừng dụ
dỗ con gái nhà lành người ta như thế. Hậu quả cậu gánh không được đâu. – Cô vừa
đem sách vở nhét vào vali con vừa cằn nhằn.
– Em đi bar với mấy đứa bạn, tụi nó làm tiệc tiễn em về quê. Mà Seven
đâu rồi chị? Hai mẹ con chưa ăn sáng à?
– Đợi cậu về rồi ăn, Seven đang đánh răng. Về đấy không được cho cháu đi
lung tung đâu biết chưa, ở đấy sông hồ nhiều.
– Cậu út hư quá, dám ngủ lang ngoài đường. – Cậu bé nói xong chạy lon
ton ngồi lên chiếc ghế bên cạnh ông cậu mình uống sữa. Như chợt nhớ ra điều gì
lại ghé tai hỏi nhỏ cậu mình.
– Cậu út ơi, về nhà bà ngoại cậu có dẫn con đi thả diều không? Chị Bo có
lên chơi với con không? Không thì cậu chở con xuống nhà chị Bo nhé, ở đó có cái
sân rộng ơi là rộng, tha hồ thả diều luôn.
– Dạ, con biết rồi ông hai, mới tí tuổi đầu mà đã ham chơi rồi. – Khang
lấy tay vò cái đầu húi cua của cậu cháu.
Điện thoại của
cô reo cắt ngang cuộc nói chuyện của hai cậu cháu, Seven lon ton chạy vào lấy
điện thoại cho mẹ.
– Để anh chở mọi người ra sân bay nhé? – Chất giọng trầm ấy cô đã nghe
qua rất nhiều lần, nhưng đây có lẽ là lần đầu tiên cô phát hiện ra nó chan chứa
yêu thương đến thế.
– Vâng, em chuẩn bị ăn sáng, anh qua ăn luôn nhé.
– Ừ, chờ anh. – Anh cười khẽ rồi cúp máy lái xe men hướng sông Sài Gòn.
Chuông cửa vang lên, cô biết đó là
anh, hai cậu cháu ăn sáng xong thì chui vào phòng mình dọn đồ, nên cô rất tự
giác chạy ra mở cửa. Anh đứng đó với nụ cười rạng rỡ làm cô bối rối. Bởi chỉ mới
hôm qua thôi, họ còn là hai người bạn đơn thuần mà thôi. Có lẽ anh hiểu cô đang
nghĩ gì nên rất tự nhiên nắm tay cô đi vào nhà.
–
Xem sáng nay chúng ta có gì ăn nào? Cháo gà đậu xanh, em đúng là dân nghiện gà!
– Anh vừa nói vừa cảm thán, cũng đúng thôi, bởi có lần cô dẫn anh đi ăn với Bảo
Anh, nó cũng gọi một bàn toàn gà là gà. Thật ra cô không nghiện gà như anh
nghĩ, chỉ vì tủ lạnh nhà cô còn mỗi mấy cái đùi gà nên cô chỉ có thể nấu món
này.
Dọn dẹp xong mọi
người lục đục ra sân bay cho kịp giờ, Seven đi chuyến chín giờ nên tám giờ đã
phải có mặt làm thủ tục. Sau khi hai cậu cháu vào phòng chờ, cô quyết định tìm
một quán cà phê gần đây đợi đến lượt bay của mình. Anh ngồi đối diện đọc báo bỗng
ngước mắt lên hỏi cô.
– Hay là anh tiễn em nhé!
– Thì anh đang tiễn em đấy thôi.
– Tiễn em đến Hải Phòng. À, em ngồi yên ở đây nhé.
Anh lại bổ sung một câu khiến cô càng không hiểu
ý anh. Chưa đợi cô kịp hỏi anh đã đứng lên đi về hướng sân bay. Kiều Lam nghĩ
có lẽ anh đi mua vé, chuyến bay giống cô, nhưng giờ này liệu có mua nổi không
nhỉ. Bật cười với suy nghĩ của mình, anh mà cũng có lúc lưu luyến thế này ư, lần
đầu tiên cô thấy, hình như cũng lần đầu cô thấy mình mỉm cười hạnh phúc vì một
người đàn ông của hiện tại.
Một lát sau anh quay lại với tấm vé trên tay,
cô biết mình nghĩ đúng nên cũng không hỏi anh đi đâu. Anh cất vé vào túi, ngồi
xuống bên cạnh nắm lấy bàn tay cô, có lẽ cô không biết anh chờ đợi giây phút
này bao lâu rồi. Người ta thường nói bàn tay con gái luôn mềm mại như không có
xương vậy, bàn tay cô cũng rất đẹp, các ngón tay thon dài, trắng trẻo nhưng lại
không hề mềm mại. Thấy anh cứ nhìn bàn tay mình như thắc mắc, cô cười bảo anh rằng
có lẽ là di truyền, mọi người trong gia đình cô đều thế cả.
Ngó thấy cũng sắp
đến giờ làm thủ tục, cô cười cười với anh bước ra khỏi quán cà phê. Đến trạm kiểm
soát, thấy anh đứng lại vẫy tay với cô mỉm cười mà không hề bước vào cùng cô
như dự định, cô thắc mắc.
– Anh không bay sao?
– …
Anh không nói chỉ phất phất tay ý bảo cô vào
trong đi. Kiều Lam bỗng thấy hụt hẫng, hóa ra cô tự mình đa tình rồi, giận rồi,
cô đi một mạch vào trong không thèm ngoái đầu lại nhìn anh. Phòng chờ hôm này
đông người hơn bình thường, có lẽ nghỉ hè nhiều bậc phụ huynh cho con về quê hoặc
đi chơi.
Mẹ gọi điện tới
nói bố và dì út nhà cô mới đón được hai cậu quý tử về nhà. Bảo cô cứ yên tâm,
Seven có bà lo, còn dặn một thôi một hồi nào là đi đừng cẩn thận, nào là nhớ ăn
uống đúng bữa. Cô cười cười vừa gật đầu vừa hứa với mẹ. Trong mắt bất cứ người
mẹ nào thì con mình mãi mãi chỉ là đứa trẻ chưa biết lo mọi thứ cho chính mình.
Bố mẹ cô chỉ là những người nông dân bình thường, nhưng tình yêu họ dành cho bốn
anh em cô không hề tầm thường.
Khi cô nói cô có
thai, cha đứa trẻ chuẩn bị lấy người con gái khác. Bố mẹ ngồi đó đăm chiêu thật
lâu, rồi mẹ chỉ nói, con gái lớn rồi, con phải chịu trách nhiệm trước những sai
lầm của mình, đứa trẻ này đã có duyên đến thì nên giữ. Cô biết những năm 2007,
quan niệm của mọi người chưa thoáng như bây giờ, quyết định ấy của mình có thể
chịu nhiều điều tiếng của xã hội.
Nhưng bố mẹ lại
không hề khuyên cô bỏ cái thai ấy đi. Cả khi cô quyết định ra Hà Nội làm việc với
anh hai, ông bà còn tự mình theo cô ra đó nửa tháng để cô không thấy bỡ ngỡ trước
môi trường mới. Cô nghỉ việc ở công ty anh hai vì bị đồng nghiệp đổ oan, anh
hai cũng chỉ nói cứ đi đâu đó cho khuây khỏa. Tết năm ấy, cô không về nhà mà đến
miền đất bình lặng Lạng Sơn, nơi thơ mộng trong câu ca dao:
Đồng
Đăng có phố Kỳ Lừa
Có nàng Tô
Thị, có chùa Tam Thanh
Ai lên
xứ Lạng cùng anh
Bõ công bác
mẹ sinh thành ra em
Tay cầm
rượu trắng nắm nem
Mảng vui
quên hết lời em dặn dò
Cô đã tận mắt chứng
kiến cây số 0 được đặt tại ranh giới Việt Nam và Trung Quốc, cũng đi qua cây cầu
Kỳ Lừa bắc qua dòng sông Kỳ Cùng. Dân làng truyền nhau rằng mấy tháng trước có
đôi vợ chồng chết thảm nơi đây, đứa con mấy tháng không nơi nương tựa phải vào
cô nhi viện.
Có lẽ đồng cảm với
số phận đứa trẻ ấy nên dò tìm nửa ngày, cô cũng đứng trước trung tâm hy vọng Lộc
Bình, nơi em bé bất hạnh ấy đã đến. Đó là cậu bé người kinh duy nhất trong số bốn
mươi em nơi đây, đứa trẻ có cái tên rất đẹp, Kiến Văn, giờ đã hơn một tuổi, đã
biết nói và biết đi.
Duyên số là một
điều kỳ diệu mà cuộc sống tạo ra cho mỗi con người, cậu bé nhìn thấy Kiều Lam
thì cứ quấn lấy chân cô không rời, đòi cô bế, đòi cô dẫn đi chơi. Bốn ngày ở
đó, khiến cô không kiềm lòng được, gọi điện về nhà, cô nói với mẹ.
– Mẹ, con xin một đứa con nuôi nhé.
– Ừ. Đợi mọi người nhé. – Mẹ cô sau một lúc trầm ngâm thì lên tiếng.
Buông điện thoại
xuống, cô thấy những giọt nước mắt chảy dài trên má, rơi xuống mũi chân mình. Xế
chiều ngày hôm sau, cả gia đình cô có mặt làm thủ tục nhận nuôi đứa trẻ.
Mọi người dắt
Seven về thăm lại nơi yên nghỉ của hai người đã sinh ra Seven trước khi lên đường,
cô kề vai thì thầm với hai bia mộ:
–
Cám ơn anh chị đã cho em được đến với Kiến Văn, anh chị yên tâm, em sẽ chăm sóc
thật tốt con chúng ta. Và, cho phép em đổi họ cho con sang họ em nhé.
Tiếng loa thông
báo chuyến bay chuẩn bị cất cánh khiến những dòng hồi tưởng của cô bị gián đoạn.
Xách giỏ đứng lên ra khỏi phòng chờ, cô quay lưng lại tìm kiếm bóng dáng anh với
hy vọng nhỏ nhoi. Có lẽ vì tỷ lệ quá nhỏ nên tất nhiên cô không hề thấy anh
trong dòng người ngược xuôi tấp nập ấy.
Sân bay Cát Bi đón Kiều Lam bằng một
cơn mưa nhẹ mang phong cách đầu hạ, mưa không lâu cũng chẳng nặng hạt, cô vẫy
taxi về khách sạn đã đặt trước. Tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài kể từ lúc đặt
chân vào khách sạn, cô nghe loáng thoáng tiếng chuông cửa.
Lạ nhỉ, chẳng lẽ
là đồng nghiệp, nhưng dù sao mai cô cũng
tới công ty, họ tìm cô có việc gì cơ chứ. Cho tới khi nhìn thấy anh bằng xương
bằng thịt xuất hiện ở cửa, cô hóa đá. Anh đóng cửa lại, chống hai tay dồn cô
vào tường, cúi người xuống thì thầm bên tai cô:
–
Anh đã nói sẽ tiễn em cơ mà, chuyến của em hết vé rồi, anh phải đi chuyến buổi
chiều đấy, biết không hả cô bé.
Cô ngước lên nhìn anh, đôi mắt lấp lánh ánh cười
trông thật quyến rũ. Anh thấy lòng xao xuyến, kìm không được cúi người xuống
hôn cô. Lần đầu là một nụ hôn chạm môi, sau anh suy nghĩ thấy chưa đủ lại nâng
cằm cô lên, lần này anh hôn thật sâu. Cô không phản kháng, đến khi hai người không
thở nổi anh mới buông ra. Kiều Lam cúi mặt nhìn đôi giày da bóng loáng ở chân
anh, nói rất thật lòng:
– Em ngủ từ trưa tới giờ đấy.
– Thì sao?
– Thì đói bụng chứ sao nữa.
Anh nghe thế thì
bật cười, nghĩ thầm, cô hai à, anh đây cũng chưa ăn tối đâu đấy đã chạy đến đây
rồi. Để người khác biết được lại mang cái tiếng dại gái thôi. Nhưng cũng chẳng
thể nói thế, anh chỉ chỉ ra ngoài cánh cửa.
–
Anh đợi em nhé, thay đồ đi.
Nói xong anh ra ngoài đóng cửa lại chờ cô. Thật
ra xã hội ngày nay phát triển đến chóng mặt, nữ sinh ngày nay đánh nhau nhiều
hơn cả tụi con trai, lối sống cũng phóng khoáng, cởi mở hơn. Anh lại không phải
chàng trai mới lớn, rụt rè, bẽn lẽn gì đấy, cũng lên giường với không ít cô. Nhưng
ở cái tuổi này rồi, anh biết bây giờ không phải lúc.
Họ ăn tối ngay
dưới nhà hàng của khách sạn, đồ biển ở đây phải nói là trên cả tuyệt vời, thức
ăn cũng phong phú, hệ quả là cô ăn một bụng no căng. Anh đứng dậy tính tiền nên
cô bước ra ngoài sảnh ngắm phố phường. Mỗi người có một cách suy nghĩ riêng,
cách yêu riêng, với bạn bè cô luôn sòng phẳng trong tất cả mọi chuyện. Còn khi
đã là người yêu cô, có những vấn đề chi li quá chỉ kéo dài khoảng cách mà thôi.
Ăn xong cô đề
nghị đi dạo xung quanh tìm hiểu phong tục tập quán người địa phương. Đây là lần
đầu tiên cô đến thành phố Cảng này cảm thấy cái gì cũng lạ lẫm. Cuối cùng đi
mãi mỏi chân, họ dừng lại ở quán cà phê cách khách sạn không xa. Nói đúng hơn
là hai người chỉ đi được một quãng đường ngắn cô đã thấy tức bụng, có lẽ mới ăn
no xong.
– Nói xem cảm nghĩ của em về lần đầu gặp anh là thế nào?
– Này, sao tự nhiên lại hỏi vấn đề này chứ? À, để em nghĩ xem, thì ra
công tử nhà Chủ tịch cũng là “zai đẹp” đấy chứ, chắc thế. Còn ấn tượng của anh
về em thế nào?
– Bao nhiêu tuổi rồi mà đã có con lớn thế kia, thật không thể chịu được
lớp trẻ ngày nay.
– Này, anh đùa đấy à, thanh niên nghiêm túc thế này cơ mà.
– Thanh niên á, chắc anh nghe nhầm. Em mà là thanh niên anh làm thiếu
niên quá.
– Haizz, có một sự buồn nhẹ ở đây. – Nói xong cả hai bật cười, thì ra từ tình bạn
trở tiến hóa thành tình yêu không khó khăn như họ nghĩ.
Sáng hôm sau, cô
phải đến công ty sớm, còn anh ra sân bay về lại Sài Gòn. Kế hoạch đến Hải Phòng
lần này không nằm trong dự định của cô. Bỗng dưng bốn ngày trước, hai mươi nhân
viên chi nhánh này đồng loạt nộp đơn nghỉ việc với lý do: Mâu thuẫn với giám đốc.
Toàn công ty có
bốn chi nhánh và một tổng, rải đều trên năm thành phố lớn trong cả nước. Hải
Phòng luôn xếp hạng chót trong các đánh giá về văn hóa doanh nghiệp. Công ty cô
là công ty thương mại dịch vụ, chủ yếu là lên ý tưởng, hỗ trợ hoặc thực hiện
chương trình Marketing cho công ty khác. Đồng thời cũng mở các cửa hàng kinh
doanh hàng công nghệ, điện máy.
Cô được cử ra
đây nhằm xem xét tình hình, đồng thời triển khai các biện pháp đã thống nhất
trong đợt họp lần trước. Khi tất cả nhân viên có mặt đầy đủ trong phòng họp, giới
thiệu xong cô hỏi thẳng vấn đề.
–
Có thể cho tôi biết những ai đã nộp đơn nghỉ việc không?
Hai mươi người
trong số năm mươi người bên dưới đồng loạt đứng lên. Cô suy nghĩ rồi chỉ vào
người đàn ông trạc tuổi đứng thứ hai từ trái sang.
–
Anh hãy cho tôi biết lý do anh xin nghỉ không?
Người đàn ông thẳng
thắn nói ra.
– Chúng tôi làm việc ở đây người ít nhất cũng đã năm năm rồi, nhưng chưa
có ai trong số chúng tôi được đề bạt lên vị trí cao hơn, cũng không có ai được
cử đi đào tạo, lương tăng cũng không nhiều bằng những người vào sau. Chúng tôi
không phải những người không có năng lực, thế nhưng cái thằng cha Hưng cứ thiên
vị. Ai đút tiền, mời lão nhậu thì lão cho lên. Có lão thì không có chúng tôi,
có chúng tôi thì không có lão, thế thôi.
– Được, thông báo với mọi người, chủ tịch hội đồng quản trị, ông Trịnh
Minh Hòa đã ký quyết định thôi việc cho giám đốc Hưng. Quyết định này có hiệu lực
kể từ ngày hôm nay, giờ có lẽ ông ấy đang dọn đồ trong phòng mình rồi.
Vừa dứt lời, mọi
người đồng loạt đứng lên vỗ tây, cô rất bất ngờ, không ngờ có nhiều người bất
bình với ông ấy thế. Nếu là mẹ cô, bà sẽ hỏi ăn ở thất đức thế nào mới khiến
người khác bức xúc thế này chứ.
– Được rồi, mọi người trật tự và cũng ngồi xuống hết đi. – Cô ra hiệu
cho trợ lý Hà phát cho mỗi người một bản nguyện vọng.
– Các bạn về chỗ, suy nghĩ thật kỹ và điền vào đây nhé. Đầu giờ chiều nộp
lại cho trợ lý Hà, tôi sẽ đọc hết những gì các bạn viết. Tất cả quay lại làm việc
đi, ai muốn nghỉ việc, nộp đơn luôn nhé, tôi sẽ phê chuẩn.
Nói xong cô bước
ra khỏi phòng họp nhưng đến cửa thì dừng lại bổ sung.
–
À, quên nói với mọi người, chuẩn bị tinh thần sáng mai tôi sẽ nói chuyện với từng
người trong công ty, bạn cũng có thể nghĩ đây là một buổi phỏng vấn. Chúc mọi
người làm việc vui vẻ.
Chiều cô không đến
công ty nên dặn bé Hà cứ nhận đơn, phân loại nguyện vọng ra xem ai muốn đi đâu,
xem ai muốn tự đề bạt mình lên vị trí cao hơn, và ai muốn được đi đào tạo nâng
cao. Tối đến mang đến khách sạn để cô nghiên cứu.