Đọc truyện Chỉ Cần Em Còn Yêu – Chương 15: Chúng ta chia tay đi
Sắp tới sinh nhật
Hoàng nên tan làm nên chiều Kiều Lam ghé trung tâm thương mại với mong muốn có
thể tìm ra thứ gì đó tặng anh. Đi dạo một vòng, chẳng có thứ gì ăn ý nhưng lại
vô tình bắt gặp một hình dáng cô chỉ gặp một lần nhưng nhớ mãi, nhớ đến cả cái
tên – Mỹ Như, vợ cũ của Phong. Cô ấy biết cô, ít nhất là cô nghĩ thế khi thấy
người phụ nữ ấy mỉm cười gật đầu với mình.
– Uống tách cà phê nhé. – Cô ấy đề nghị khi đứng lại chào cô.
– Được thôi.
Họ ghé tiệm cà
phê tầng trên, cô gọi một tách Cappuchino, tách còn lại của chị ấy là cà phê
đen. Kiều Lam nghĩ thầm, phải là người phụ nữ mạnh mẽ đến đâu mới có thể uống
thứ chất lỏng đắng như thế mà không chớp mắt lấy một lần. Nhà cô trồng cà phê,
chúng đã nuôi anh chị em cô lớn như ngày hôm nay, cứ tháng mười một mùa cà nào,
cũng đều thấy trước sân mỗi nhà là những bạt cà phê đỏ rực phơi mình trước nắng.
Thế nhưng cô chưa bao giờ uống cà phê đen, hay nói khác hơn là không có can đảm
uống chúng.
– Lần đầu tiên chị em mình nói chuyện nhỉ, thật lạ lùng, chị chưa từng
tiếp xúc với em, ngày ấy chỉ đứng nhìn hai người từ xa nhưng lại rất có thiện cảm
với em.
– Vì em đã không phá tan tành đám cưới của chị ư? Thật ra, em không có
thiện cảm với chị, nhưng cũng không ác cảm, chỉ là cảm giác không thể làm bạn.
– Ngày ấy chị lừa dối Phong, nói với cậu ấy rằng mình có thai, đó là lý
do có đám cưới ấy. Sau này biết chuyện, Phong không nói gì, chỉ đưa chị tờ đơn
ly hôn đã ký sẵn. Nhưng lúc ấy chị nào cam tâm, dùng dằng mãi những ba năm trời
cuối cùng cũng kết thúc êm đẹp.
– Em đã không còn yêu Phong, từ rất lâu rồi.
– Chị biết Phong còn yêu em, cũng không đúng, là chưa bao giờ hết yêu,
ngày ấy chị quá ngây thơ rồi, cho rằng tiền tài, danh vọng có thể giữ chân
chàng trai trẻ hơn mình năm tuổi.
– Đó là quyết định của anh ấy, giữa chúng em giờ đây chỉ là hai đường thẳng
nằm trên những mặt phẳng khác nhau mà thôi, chẳng nhìn thấy, chẳng thể song
hành, cũng không cắt nhau lần nào nữa.
– Là lỗi của chị khiến hai người thế này đúng không?
– Chẳng ai có lỗi cả, nếu có thì là lỗi của ông tơ bà nguyệt thôi, có
duyên mà không có phận thì chúng em cũng chẳng thể tiếp tục. Nhưng nếu chị thấy
có lỗi, tách cà phê này chị mời em nhé.
– Chỉ thế thôi sao? Em cũng nhanh thỏa mãn quá.
– Phục vụ, cho thêm một ly mang về. Thế đã được chưa nhỉ.
Họ kết thúc cuộc
nói chuyện bằng nụ cười giòn tan, từ tận đáy lòng. Hai người phụ nữ từng yêu
thương một người đàn ông, giờ đây lại nói cười cùng nhau về người đàn ông ấy mà
lòng thấy tĩnh lặng, cả hai bất chợt nhận ra, năm tháng thanh xuân đã bỏ họ đi
thật xa, mang theo cả những ân oán, trách móc, niềm đau ra đi.
Ra khỏi quán cà
phê, Kiều Lam không bỏ cuộc, quyết định đi dạo thêm một vòng nữa, cuối cùng cô
nhìn thấy một chiếc áo sơ mi màu lam, giống hệt màu chiếc váy anh tặng cô dạo
trước. Cô quyết định mua chiếc áo ấy, ra về còn tỉ mỉ thêu chữ “KL” lên gấu tay
áo sơ mi trái, cô thích để lại những dấu ấn nhỏ nhặt chỉ thuộc về mình như thế.
Sau này có một lần
ủi áo cho anh, cô vô tình phát hiện đằng trước hai chữ hôm bữa có thêu
thêm “HY”. Cô cầm ra hỏi anh ai thêu thì Hoàng đỏ mặt gãi đầu
chối bay chối biến.
–
Anh không biết, sao lại có chữ này nữa nhỉ?
Kiều Lam buồn cười nhìn anh, có gì đâu phải ngại
chứ, hèn gì dạo này toàn tự mình ủi chiếc áo này, hóa ra là giấu cô. Cô kiễng
chân lên hôn nhẹ vào môi anh, đang định chạy đi thì bị anh tóm được eo, Hoàng
nhấc cô đặt lên thành sô pha, hôn cô triền miên đến khi hai người không thở được
mới dừng lại thì thầm:
–
Thật ra là anh thêu, nhưng xấu quá, không đẹp bằng chữ của em.
Hoàng rất thích mặc chiếc áo ấy, một tuần anh
phải mặc một hai lần, lại còn bắt cô mặc chiếc váy cùng màu anh tặng cô, theo lời
anh thì như thế mới có cảm giác họ là một đôi. Kiều Lam cười cái tính trẻ con của
anh, còn ai chưa biết họ là một đôi sao.
Hay như có một lần
tìm chứng minh thư giùm anh, cô vô tình phát hiện trong ví anh có tấm ảnh thẻ của
cô. Tấm ảnh này cô chụp lúc nộp đơn vào công ty, không biết anh giữ nó từ khi
nào, sao đến cả chiếc ví cô cũng thấy thân thuộc đến thế. Những việc tưởng chừng
như nhỏ nhặt ấy, những bí mật anh chôn giấu bấy lâu cứ bị cô bóc dần ra, từng lớp,
từng lớp để lộ tình yêu nồng say anh dành cho cô.
Một ngày cuối
tháng ba, Sài Gòn chào đón cơn mưa đầu tiên của mùa hạ sắp đến, không khí dường
như mát mẻ hơn hẳn, khiến tâm tình con người vui lên. Bảo Anh gọi điện hẹn cô đến
“Tình Cờ” uống rượu, lạ thật, con bé này hôm nay bị làm sao thế. Hóa ra là
Phong làm chuyện có lỗi với Bảo Anh, hai đứa quyết định chia tay. Người ta có
mùa yêu, mùa cưới, gia đình cô còn có cả mùa chia tay cơ đấy, hết cậu út lại đến
Bảo Anh. Con bé vừa uống vừa khóc nức nở, kể hết chuyện này đến chuyện khác.
–
Tại sao hả chị, sao thằng đàn ông nào cũng giống nhau, đều thích bắt cá hai
tay, em mới đi công tác có mấy ngày, đã có con khác trèo lên giường của hắn ta.
Cuộc đời này khốn nạn thật.
Tình yêu có một quy luật mà không hẳn ai cũng
biết “Đàn bà cho và tha thứ, đàn ông nhận và quên.” Cám dỗ bên ngoài rất nhiều,
nhất là với những người đàn ông vừa thành đạt, vừa đẹp trai như Phong, liệu có
mấy người đàn ông đủ tỉnh táo trước những cám dỗ ấy chứ. Hai người phụ nữ, mỗi
người một tâm trạng, uống hết ly này đến ly khác cho quên đời, quên những đau
thương, áp lực họ đang phải chịu đựng.
Cô không biết
nói gì để an ủi Bảo Anh lúc này cả, chỉ có thể thầm lặng uống rượu cùng cô ấy.
– Đàn ông ấy mà, thật ra chị cũng không hiểu họ nghĩ gì cả. Chị không
nhìn ra được tâm tư của họ. Em với cậu ấy thật sự không thể cứu vãn được nữa
sao?
– Cứu vãn để làm gì hả chị, niềm tin trong tình yêu cũng giống như một
chiếc bình, một khi đã vỡ sẽ không bao giờ lành lặn như cũ. Đôi khi em thấy
mình thật khờ, dẫu biết như thế nhưng vẫn hy vọng đó chỉ là giấc mơ.
– Uống đi, hôm nay chị mời.
***
Vài hôm sau, Bảo
Anh đến nhà cô trong một diện mạo hoàn toàn mới và thông báo một tin động trời.
Cô cảm thán, đôi khi con gái cắt tóc không phải vì làm đẹp. Mái tóc dài đen mượt
trước kia được thay bằng tóc ngố ngang vai, hiện đại và cá tính hơn. Bảo Anh
quyết định nhận lệnh điều động của công ty ra Hà Nội công tác nửa năm. Lại là
Hà Nội sao, Thủ Đô mùa này nóng nực là thế nhưng sao khi thất tình con người ta
vẫn muốn chạy trốn đến mảnh đất cổ kính ấy. Cả cô và Bảo Anh đều không phải ngoại
lệ.
Khang nhìn Bảo Anh phán xét:
– Bà thất tình cũng có tiến bộ đấy, nhưng sao cứ phải hành hạ mái tóc
mình như thế chứ? Còn đâu là nét dịu dàng duy nhất bà có được.
– Chị đây thích thế, chẳng phải khi chán đời người ta thường đi cắt tóc
sao, khi nào tóc dài ra, một mối tình mới lại bắt đầu.
– Thế bà có cần trốn đi xa thế không, sau này muốn tìm bà cãi nhau cũng
phải chạy ra tận nhà anh hai, đúng là chỉ giỏi trốn tránh. – Khang lại phàn nàn
về quyết định ra đi của con bé.
– Lương cao hơn, chị đây giàu rồi về dẫn cậu đi ăn chè nhé.
– Quý hóa quá, hai chục ngàn một lý chè thái, giờ bà nghèo đến mức không
có ngần ấy tiền mời tôi ăn chè sao? Nào, qua đây bé cưng, anh dẫn cưng đi ăn
chè nhé.
Một chiếc gối
phi ngay qua đầu Khang. Cô lắc đầu, hai đứa này lại sắp bắt đầu trận chiến mới
đây.
–
Không có can đảm ở lại thì ra đi thôi, hai người làm cùng tòa nhà, đụng mặt
nhau chỉ thấy khó xử, chi bằng không thấy mặt nhau đỡ phải nuốt cơn hận không
trôi ấy. Hiểu không hả em trai.
Seven chạy ra
kéo tay Bảo Anh:
– Dì Bảo Anh ơi, dì đi ra Hà Nội thật hả? Xa quá, gần hai ngàn cây số
luôn. Con nhớ dì thì phải làm thế nào? Hay là dì trốn mẹ dắt con ra đó chơi với
chị bé đi.
– Thế con không đi học hả?
– À, quên, còn phải đi học. Thế làm sao bây giờ, dì đi rồi, không ai dắt
con đi ăn chè nữa, quán chè gần nhà dì ngon hơn ở đây.
– Nhóc con, hóa ra lại nhớ chè chứ có phải nhớ dì đâu.
Ngày tiễn Bảo
Anh ra sân bay, không thấy bóng dáng Phong xuất hiện, chỉ có cô và Khang cùng
vài đồng nghiệp làm cùng Bảo Anh. Sau lần ấy cô tình cờ gặp Phong trong một hội
nghị, Phong mời cô ăn trưa.
– Em thật sự không cố ý, lúc đó em cũng không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Em rất muốn đi tìm cô ấy, nhưng lại sợ cô ấy vẫn chưa bình tâm lại để nhìn nhận
sự việc một cách đúng đắn. Em muốn tìm lại những ngày tháng hạnh phúc nhưng
không có can đảm.
– Bảo Anh ra đi là để chạy trốn những gì đã từng thuộc về hai người, cho
mỗi người một thời gian đi, nếu khi em đã suy nghĩ kỹ mà cảm thấy mình vẫn còn
yêu Bảo Anh, thì lúc đó hãy đi tìm con bé, như thế sẽ tốt hơn cho cả hai.
Cô không biết giữa
hai người xảy ra chuyện gì nhưng cô tin thời gian sẽ làm tất cả trở về đúng quy
luật vốn có của nó. Thuộc về nhau thì dẫu chân trời góc bể cũng sẽ về bên nhau mà
thôi.
***
Hôm nay cả nhà
đang ngồi xem phim, còn có cả Vân, cô bé cùng công ty Khang ở tầng trên xuống
chơi. Nhớ mấy lần đầu gặp cô bé ở nhà, Khang luôn tỏ thái độ khó chịu, dần dần
thằng bé cũng nói được với Vân mấy câu, giờ thì cứ gặp nhau là cãi nhau, từ
công ty về đến nhà, không biết mệt mỏi. Seven ngước mắt lên mân mê đồng hồ
trong tay anh.
– Hôm nay là ngày bao nhiêu hả ba?
– Hai mươi lăm tháng tư. Seven sắp thi học kỳ lại sắp lên lớp ba rồi.
– Thế hôm qua là ngày bao nhiêu hả ba?
– Hai mươi tư.
– Thế ngày hôm qua đâu rồi hả ba?
Câu hỏi của Seven khiến mọi người á khẩu,
không ai trả lời được câu hỏi của thằng bé. Seven thấy thế toét miệng cười, đứng
thẳng người lên dõng dạc
–
Ngày hôm qua ở lại
Trên cành hoa
trong vườn
Nụ hồng lớn thêm
mãi
Chờ đến ngày tỏa
hương
…
Ngày hôm qua ở lại
Trong vở hồng của
con
Con học hành
chăm chỉ
Là ngày qua vẫn
còn.
À, thì ra là
muôn khoe bài này mình học từ đầu năm nhưng vẫn nhớ. Cu cậu cũng lắm chiêu thật.
Hoàng ôm con vào lòng.
– Thế Seven của chúng ta có học hành chăm chỉ không?
– Có, năm nay con nhất định lại được học sinh giỏi nữa, tới chừng đó mẹ
hứa phải cho con về nhà ông ngoại chơi nha mẹ. Bà ngoại còn nói sẽ dạy con chạy
xe đạp, thích ơi là thích.
– Ừ, được rồi, mẹ hứa, nhưng con phải là học sinh giỏi đấy nhé.
– Không, mẹ phải móc tay với con cơ.
Nói xong như sợ người lớn thất hứa còn chìa
ngón tay út nhỏ xíu ra đợi câu trả lời của cô. Cô mỉm cười chiều ý thằng bé.
Cuối cùng Seven
cũng được học sinh giỏi lớp hai, ngày bế giảng cô cùng Hoàng lại đến tham dự
như năm ngoái. Cô vẫn bắt gặp hình dáng Phong dắt tay bé Lệ cùng lớp Seven, điều
khác biệt là bên anh đã có một cô gái trẻ trung, xinh đẹp. Hai người mỉm cười gật
đầu chào nhau như những người quen bình thường, chẳng ai nghĩ họ từng bước qua
và để lại dấu ấn trong cuộc đời nhau.
Kiều Lam cũng vô
tình bắt gặp ánh mắt Hoàng nhìn chăm chú những em bé nơi đây không rời mắt, cô
hiểu từ sâu trong trái tim anh vẫn muốn có một đứa con của riêng mình, dù rằng
anh đã cố che giấu điều ấy trước mặt cô. Thế nhưng anh bảo cô phải làm sao đây
khi ông trời nhẫn tâm cướp mất phúc phận ấy của cô. Trên đời này, có những thứ
cố gắng mãi ta vẫn chẳng nhận được kết quả như ta hằng ước ao.
Cô dắt Seven ra
cổng trước, không làm phiền dòng suy nghĩ của anh. Hoàng đuổi theo hai mẹ con
cô, luồn ngón tay mình vào những ngón tay thon dài của cô, đan chúng lại với
nhau thật chặt. Anh đã nghĩ, chỉ có như thế họ mới không để lạc mất nhau mà
thôi. Thế nhưng cuối cùng cô vẫn buông tay anh vào một ngày trời không chút nắng,
chỉ có những vầng mây lười biếng trôi.
Vì năm nay cô và
cậu út đều bận nên bố mẹ cô đích thân xuống đón cháu ngoại về nhà chơi. Kiều
Lam tiễn ba người ra sân bay xong, cô nhận được điện thoại của má anh, bà muốn
gặp cô, bí mật giữa hai người phụ nữ.
– Bác xin lỗi vì hẹn con ra đây thế này, bác có chuyện muốn nhờ con. – Kiều
Lam không nói gì, bởi cô biết câu tiếp theo của bà.
– Hai đứa có thể chia tay không? Bác cũng đã cho con thời gian, có lẽ là
đủ nhiều, nhưng một đời ngắn lắm. Hoàng cũng hơn ba mươi rồi, hai đứa đừng làm
lỡ dở cuộc đời nhau nữa. Với tư cách một người mẹ, bác rất quý cháu, đôi khi
bác coi cháu là con ruột mình vậy. Nhưng bác cũng chỉ là một người mẹ đơn thuần,
mong muốn những điều tốt đẹp nhất cho con trai mình. Con có hiểu cho bác không?
Cô cúi xuống
nhìn ly cà phê trong tay rất lâu, đây là lần đầu cô gọi cà phê đen không sữa
không đường, nhưng vẫn chưa có can đảm để uống, bởi cô sợ những cay đắng mà nó
mang lại. Nhấp một ngụm, từ từ nuốt vào trong, hóa ra, không đáng sợ như cô
nghĩ, vẫn có một vị ngọt rất nhẹ đọng lại trên đầu lưỡi mà chỉ có dùng tâm để cảm
nhận mới thấy.
– Con cám ơn bác đã cho con thời gian đủ dài vừa qua, con biết mình nên
làm gì rồi.
– Bác biết con là người hiểu lý lẽ, bác cám ơn con nhé.
Nói rồi bá xách túi đứng dậy ra quầy thanh
toán. Cho đến khi má anh mất hút trên chiếc xe sang trọng, cô mới gục đầu xuống
bàn khóc nức nở. Tại sao chứ, cô không nợ cuộc đời này điều gì, vì sao phần bất
công vẫn một mình cô nhận lấy. Vết thương của quá khứ cớ sao không ngủ yên còn
đeo bám cô đến tận hiện tại thế này.
Tối anh và cô vẫn
ngồi ăn cơm bình thường, cô làm rất nhiều món ngon mà anh thích, nhìn anh ăn những
món mình nấu lần cuối. Hoàng vẫn chủ động rửa chén, cô không ngăn cản, cứ để cô
tận hưởng điều đó thêm một lần nữa đi. Cho đến khi anh cầm ly nước ngồi đối diện
cô trên sô pha, Kiều Lam mới lên tiếng.
–
Chúng ta chia tay đi.
Anh ngạc nhiên đến
mức đánh rơi cả ly nước trên tay, nhìn cô như thể họ chưa từng quen biết.
– Tại sao?
– Em quá mệt mỏi rồi, và cũng không muốn tiếp tục nữa. Chuyện của chúng
ta vốn dĩ không có tương lai, là em sai, em là người bắt đầu nhưng em không hạnh
phúc như mình vẫn tưởng. Hằng đêm nằm cạnh anh, em đều dằn vặt mình, tại sao em
để mọi chuyện đến mức này chứ? Phải chi lúc đó em không bắt đầu.
– Anh đã nói anh không cần gì cả, tất cả mọi thứ anh đều không cần, chỉ
cần em đừng rời xa anh.
Hoàng bước đến bên Kiều Lam, ôm thật chặt cô
vào lòng, mặc cô giãy dụa.
– Liệu anh có chắc mình chưa từng một lần đấu tranh tư tưởng vì những điều
ấy không? Liệu tương lai anh có còn nói câu ấy không? Vì thế chúng ta chia tay
đi, coi như giải thoát cho cả hai. Được không anh. Cuộc sống như thế này khiến
em ngạt thở đến mức không thể tiếp tục được nữa. Em sắp gục ngã mất rồi.
– Nhưng vẫn còn chưa đến ngày ấy cơ mà, đợi đến ngày đó rồi tính được
không em?
– Đợi đến ngày đó thì có tác dụng gì chứ, dù cho có thêm năm năm hay mười
năm thì kết quả có thay đổi không? Anh buông tha cho em được không?
Hoàng từ từ
buông tay ra.
–
Được thôi, nếu đó là kết quả em muốn thì em thành công rồi đấy. Em hài lòng
chưa?
Anh gằn từng chứ với cô, nói xong sập cửa đi
thẳng không hề quay lại.
Tiếng sập cửa ấy
như đánh mạnh vào tâm trí Kiều Lam khiến cô thẫn thờ nhìn ra hướng ấy mãi đến
khi nước mắt làm nhòe tất cả mới thôi. Cô bước qua chiếc ghế anh vừa ngồi khi
nãy, cảm nhận hơi ấm chưa kịp tan, nghe mùi hương bạc hà dịu nhạt chỉ thuộc về
riêng anh. Mặc những đau đớn không đáng có ở chân, cô ngã quỵ xuống ghế, hai
tay ôm đầu gối, nước mắt lặng thầm rơi từng giọt, từng giọt thi nhau lăn dài
trên má, thấm ướt cả mảng sô pha.
Có thể một ngày
sau này cô bỗng hối hận về những mất mát của ngày hôm nay, nhưng dù sao đó cũng
là chuyện chẳng thể thay đổi được. Bởi giờ cô quá mệt mỏi, đến mức chẳng còn
chút sức lực mà tiếc nuối.
Khang đi picnic
với đồng nghiệp, sáng hôm sau mới về, chỉ còn lại mình cô trong căn nhà từng rộn
ràng tiếng cười, tiếng nói chuyện, thật cô quạnh làm sao. Cô không nhúc nhích,
nằm im như thế tới sáng, nhìn ánh điện mờ nhạt trong ánh mặt trời lấp ló trên
những tàng cây.
Hoàng luôn giữ
thói quen đó, anh không đi ngay mà đậu xe nhìn lên phòng cô. Đèn phòng không tắt,
có lẽ Kiều Lam cũng không ngủ giống anh. Anh biết cô phải chịu nhiều áp lực từ
chính bản thân cô, từ anh và từ cả gia đình anh.
Thế nhưng cô có
nghĩ đến cảm nhận của anh dù chỉ một lần, một khi anh đã quyết định bắt đầu với
cô, tức là anh chấp nhận tất cả, không màng đến tương lai và người thân nữa rồi.
Anh cũng mệt mỏi có kém gì cô đâu khi má anh hầu như tuần nào cũng gọi điện hỏi
đông hỏi tây nói bóng nói gió về cô, chẳng thà buông xuôi tất cả, phó mặc cho số
phận.
Bốn giờ sáng,
anh lái xe về nhà, nằm trên giường lim dim, anh mơ một giấc mơ dài, giấc mơ ấy
có cô, có anh, tay trong tay hạnh phúc, rồi lại mơ thấy lần đầu họ gặp nhau, lần
đầu hôn nhau.
Tỉnh dậy cứ nghĩ
đã mấy ngày trôi qua, hóa ra mới chỉ mười tiếng kể từ lúc cô nói lời chia tay
mà thôi. Mới chỉ sáng hôm qua thôi, anh còn ôm cô trong vòng tay, nghe lòng say
say. Bỗng nhớ đến bài hát của Lưu Chí Vỹ anh nghe trên radio hôm qua.
Phải chăng câu hứa ngày nào đã không trọn vẹn
Phải chăng em không giữ lời hết yêu anh rồi
Làm sao để em hiểu được?
Chỉ mình em thôi
Vì tim anh luôn có em
Rồi mai thức giấc một mình vắng em bên cạnh
Là bao nhiêu nỗi buồn lại cuốn quanh căn phòng
Và rồi khi ánh mặt trời, khuất dần trong đêm
là bao nhiêu nỗi nhớ em lại về.
Anh ở bên cô đã
như một thói quen, sáng nhìn cô đầu bù tóc rối bận rộn tìm đồ đi làm cho hai
người, chiều lại vào bếp nấu những món ăn hợp khẩu vị của anh. Anh đã lệ thuộc
vào cô từ lúc nào không hay trong cả những điều nhỏ nhặt nhất của cuộc sống. Chỉ
khi mất đi anh mới nhận ra rằng anh không thể sống thiếu cô ấy, hối tiếc đã là
quá muộn màng, vì người ra đi sẽ không quay trở lại.