Đọc truyện Chỉ Cần Em Còn Yêu – Chương 11: Vì cuộc đời này vốn dĩ không có chữ nếu
Hóa ra Viên giới
thiệu người yêu cho cô, một cô gái nhỏ hơn Viên hai tuổi, làm cùng công ty. Cô
bé tên Lệ, không đẹp sắc sảo nhưng nhìn cũng dễ thương, xinh xắn, cũng dễ gần.
Kiều Lam ghé tai Viên nói nhỏ.
– Được đấy, tớ chấm tám điểm.
– Này, sao chỉ có tám điểm, tớ chấm cả mười đấy.
– Đó là chuyện của cậu, liên quan gì đến cách cho điểm của tớ.
– Cậu lượm ở đâu được anh chàng bên cạnh thế? Đẹp trai hơn tớ rồi.
– Tất nhiên là lượm thùng rác chứ đâu.
– Ái chà, mạnh miệng thế nhỉ, coi chừng đấy.
– Hai người kéo ghế qua góc kia nói chuyện riêng được rồi đấy. Nhỏ to cả
buổi chắc là đang nói xấu anh em mình đấy.
Hoàng vừa nói vừa nhìn qua Lệ, có lẽ sợ cô bé
ngượng ngùng nên anh phải nhắc khéo cô và Viên.
– Đương nhiên là đang nói xấu anh rồi. – Cô tinh nghịch nhìn anh.
– Nói xấu một người hoàn mỹ là điều rất tội lỗi đấy.
Hoàng vừa nói vừa nhìn đồng hồ, cũng đến giờ
cơm chiều rồi, anh mời hai người kia cùng đi ăn. Viên nói cậu ấy với Lệ có
chương trình khác rồi, hẹn hai người hôm sau. Cô nghĩ thầm, thôi vậy, về nhà ăn
cơm với Seven.
***
Cuối cùng tâm
huyết hơn một tháng của Hoàng và mọi người đổ sông đổ biển, họ vẫn mất gói thầu
ấy. Nhưng cuộc sống vốn có những quy luật như thế, mất cái này lại có cái khác,
công ty cô cũng thế, dự án mới lại đến. Vì chuyện không liên quan tới cô nên cô
được phục chức đi làm bình thường.
Mấy ngày nay có
quá nhiều chuyện xảy ra nên cô quên mất lâu rồi mình không liên lạc với Hạnh.
Chủ động gọi cho cô ấy, Hạnh hẹn cô ở quán cháo gà đường Nam Kỳ Khởi Nghĩa sau
giờ làm. Hạnh cho Kiều Lam biết một tin động trời, hôm sinh nhật cô, hai người
uống cũng nhiều, không hiểu chuyện gì xảy ra mà Hạnh và Minh Vương đã abcxyz với
nhau.
–
Sáng tao tỉnh dậy thấy thằng bé nằm trên giường tao, hai đứa đều không mảnh vải
che thân, tao xấu hổ quá mày ơi.
Cô đang ăn cháo
nghe bạn nói thế thì ho sặc sụa, lấy lại hơi thở cô hỏi Hạnh.
– Thế có thật là hai đứa mày đã… không?
– Tao không biết nhưng chắc là thật. Kỳ kinh của tao trễ nửa tháng rồi.
– Có khi nào mày có em bé rồi không?
Hạnh hoảng hốt, vừa nhìn cô vừa nói không ngừng
nghỉ:
– Thế phải làm sao bây giờ, tao không biết, cũng chưa có kinh nghiệm, bữa
giờ tao trốn không gặp thằng bé. Mày bảo tao phải làm sao bây giờ?!
– Bình tĩnh xem nào, tao với mày tìm hiệu thuốc nào mua que thử thai
xem.
Mua xong hai người chạy thẳng về nhà cô, Hạnh
chui thẳng vào nhà vệ sinh, mười phút sau lại kéo cô vào nhìn kết quả. Trên que
thử thai hiện hai vạch ngang màu hồng, cô ấy có thai rồi.
Hạnh nhìn kết quả
ấy, nhắm mắt dựa vào tường, suýt thì không đứng vững, Kiều Lam phải dìu cô ấy
vào phòng mình trong cái nhìn thắc mắc của Hoàng, Seven và Khang.
–
Thế giờ mày tính sao? Mai tao đưa mày đi bệnh viện khám lại cho chắc nhé.
Nghe cô hỏi thế,
Hạnh ôm mặt khóc nức nở. Kiều Lam không ngăn cản, cứ để cô ấy khóc, khóc xong
những uất ức, khó chịu cũng theo dòng nước mắt tuôn hết ra ngoài.
– Tao sẽ giữ đứa bé này, mày nuôi Seven được, tao tin tao cũng làm được.
– Nói với Minh Vương đi, một mình nuôi con vất vả lắm, huống chi thằng
bé yêu mày đến thế.
– Để tao suy nghĩ đã.
– Thôi ra ăn cơm đi, Khang nấu chắc cũng xong rồi đấy, nếu đã quyết định
giữ đứa bé thì mày phải ăn lên lấy sức chứ.
Cô đỡ Hạnh ra
ngoài rồi ra hiệu cho những người còn lại đừng hỏi gì cả, may nhờ có Seven kể
đông kể tây về chuyện trường lớp mà bàn ăn có thêm tiếng cười.
Nhân lúc Hạnh đi
vệ sinh, cô tìm số của Minh Vương trong điện thoại cô ấy. Kiều Lam gọi điện chỉ
nói Minh Vương tới đón Hạnh về, ngoài ra không tiết lộ gì thêm. Hạnh bước ra
thấy cô đang cầm điện thoại thì nghi hoặc nhìn cô.
–
Tao gọi thằng bé tới đón mày về rồi, và không nói thêm gì cả, hai người nói
chuyện thẳng thắn với nhau đi, đừng trốn tránh nữa. Có gì thì gọi cho tao,
24/7.
Cô không biết cuộc
nói chuyện ấy diễn ra như thế nào, chỉ biết khi gần đi ngủ Hạnh nhắn tin thông
báo mai Minh Vương sẽ chở cô ấy đi khám, bảo cô cứ yên tâm. Hoàng bước vào thấy
tin nhắn, cười cười nâng cằm cô lên.
–
Hai chúng mình cũng nên cố gắng cho Seven một đứa em chứ nhỉ.
Cô cắn tay anh một
cái:
– Anh muốn thì đi mà cố gắng một mình nhé.
– Mình anh thì cố gắng bằng niềm tin à vợ?
***
Hôm sau cô không
đến công ty, Kiều Lam có buổi nói chuyện với các sinh viên Khoa học Tự Nhiên về
chủ đề “Tình Người – Sống có ý thức”. Cô kể cho mọi người nghe một câu chuyện xảy
ra cách đây tám năm, khi cô còn là sinh viên năm hai.
–
Hôm ấy, Lam ngồi chờ xe buýt 104 đi chợ Bà Chiểu, có một cặp vợ chồng đã ngồi sẵn
ở nhà chờ xe buýt trước Lam. Thấy Lam ngồi xuống, người phụ nữ ấy hỏi Lam vé xe
buýt từ đây đi bến xe miền đông là bao nhiêu tiền. Lam trả lời là 2.000đ/lượt
chị ơi, chị ấy lại chìa tờ hai ngàn của mình ra và bảo hai vợ chồng còn chừng
này ngồi đây từ hai giờ tới bây giờ là hơn năm giờ chiều không xe buýt nào cho
lên. Ngày ấy sinh viên ai chẳng có tập vé tháng trong tay, Lam cũng không ngoại
lệ, trong túi thì chỉ còn duy nhất tờ 50.000đ. Sau đó có một chị khác đến chị ấy
cũng kể câu chuyện giống hệt vừa kể với Lam nhưng vẫn không nhận được sự giúp đỡ
của chị kia. Nhìn dáng người chị ấy không phải người có tiền nhưng cũng không
phải người khắc khổ, chị ấy mang một đôi bông tai to màu trắng. Lam cũng thấy
có chút áy náy nên đi qua hàng nước mía cách đó không xa tính mua nước mía lấy
tiền lẻ giúp đỡ anh chị ấy về được nhà. Nhưng khi Lam quay lại, chị ấy đang lôi
từ trong túi xách ra hai ổ bánh mì thịt, hai vợ chồng ngồi ăn. Nhà trường lúc
đó cú cảnh báo sinh viễn mãi về các hành vi trộm cắp, lừa đảo tại bến xe buýt.
Lam rất phân vân không biết nên làm thế nào. Vài ngàn không phải số tiền lớn,
nhưng cái chính Lam ghét nhất ai lừa dối mình. Cho đến khi lên xe buýt một đoạn
Lam vẫn còn nghĩ có nên xuống xe giúp họ hay không. Kết quả Lam ngồi xe đi thẳng.
Và cho tới bây giờ Lam vẫn áy náy vì hành động lúc đó của mình. Nếu các bạn ở vị
trí đó, các bạn sẽ làm gì?
Bên dưới có rất
nhiều ý kiến trái chiều, người nói nên giúp họ, có vài ngàn thôi, người nói họ
đã có tiền ăn bánh mì, chẳng lẽ tiền đi xe không có. Có bạn thì nghĩ hai ngàn một
người đi trước, về lấy tiền người kia đi sau, chắc là lừa đảo rồi. Một cậu bé
sinh viên trông rất đẹp trai đứng lên hỏi cô.
–
Nếu cho chị quay lại lúc đó thì chị sẽ là gì?
Cô cười, thành
thật trả lời:
–
Lam không biết, vì cuộc đời này vốn dĩ không có chữ nếu, nên cũng không có câu
trả lời cho những câu hỏi ấy. Do vậy, việc gì bạn băn khoăn thì hãy giải quyết
ngay khi còn có thể nhé. Thời gian không thể quay ngược lại để ta làm những việc
còn dang dở của quá khứ được.
Chiều cô nhắn
tin nói Hoàng đón con rồi dẫn Seven đi ăn giùm cô, cô qua nhà Hạnh xem thế nào.
Chỉ có mình Hạnh ở nhà, Minh Vương không ở đây. Hạnh vui vẻ rót nước cho cô. Kiều
Lam giật mình về thái độ thay đổi 180 độ của cô ấy, mặt trời ngày mai không lẽ
nào lại mọc ở hướng tây. Hạnh cười, lườm cô.
– Mày thôi ngay cái kiểu nhìn nai tơ đó đi, chúng tao nói chuyện rồi,
anh ấy cũng nói chuyện với gia đình rồi, cuối tuần này hai nhà gặp nhau bàn việc
cưới xin.
– Mày vừa gọi gì cơ? Anh ấy? Hay là tao nghe nhầm, dạo này già cả có tuổi
rồi, đến đôi tai cũng không xài được. Haizz.
Cô vừa nói vừa ngắm nghía chiếc cốc có in hình
Minh Vương, thằng bé này cũng lãng mạn đấy nhỉ.
– Con ranh này, thôi ngay cái thói xỏ xiên bạn bè của mày đi.
– Thế ngày trước là ai nói tao không quen con nít vắt mũi chưa sạch nhỉ?
Giờ thì anh anh em em ngọt xớt thế này?
– Này, kỳ diệu thật đấy, có một sinh mệnh đang tồn tại ở đây.
Hạnh vừa nói vừa đưa tay sờ bụng mình. Cô cũng
mỉm cười theo hành động của cô ấy, Hạnh chuyển đề tài nhanh quá, nhưng đúng là làm
mẹ hạnh phúc biết bao.
–
Đi nhà sách không? Mày nên đọc mấy cuốn học làm mẹ đi.
Kiều Lam đề nghị. Hạnh tán thành, hai người lại
lôi nhau đi mua mấy quyển sách về bà bầu, cách chăm sóc người đang mang thai,
các giai đoạn của thai kỳ… Cô còn mua thêm vài cuốn tiểu thuyết về đọc lúc rảnh.
Đang mua, Minh Vương lại gọi điện hỏi Hạnh ở đâu để cậu ấy tới đón. Kiều Lam
nhìn hai người tay trong tay hạnh phúc, cô thật tâm hy vọng họ sẽ nắm tay nhau
cả đời vui vẻ như thế. Trong cách nhìn của cô, Hạnh trước kia không phải không
có tình cảm với Minh Vương. Chỉ là Hạnh quá quý trọng cậu ấy, sợ cả hai sẽ tổn
thương nên không nói ra tình cảm cô ấy giữ trong lòng bấy lâu mà thôi.
***
Hoàng dạo này bỗng mê trò bắn vịt trên
laptop cậu út nên cô phải dạy Seven học. Cậu bé liếc nhìn ba rồi lại nhìn bàn
tay cầm chuột của anh, hỏi cô.
– Mẹ ơi, có câu “Học, học nữa, học mãi” là phải học cả đời đúng không mẹ?
– Tất nhiên, kiến thức là một địa dương bao la, và những gì con biết chỉ
như hạt muối trong biển cả mà thôi. Đó là lý do con phải học cả đời.
– Dạ, nhưng cả đời mà ngày nào cũng phải học thì mệt lắm. Vì thế, hôm
nay mẹ cho Seven nghỉ một hôm nhé.
– Nhưng con phải làm cho xong bài tập toán đã chứ.
– Thế tại sao ba không học mà ngồi bắn vịt thế mẹ?
Hoàng nghe con
nói thế, biết vấn đề ở chỗ mình, anh nói mà không ngẩng mặt lên khỏi màn hình
desktop.
–
Khi con đang ngồi nói chuyện với bạn Lệ trong lớp, khi con ăn trưa, cả khi con
ngủ trưa thì lúc đó ba vẫn phải học đấy.
Seven nghi ngờ
quay sang hỏi mẹ:
–
Những ai nói dối mũi sẽ dài ra đúng không mẹ?
Cô bật cười, gật
đầu rồi liếc anh một cái. Hoàng thở dài
bỏ laptop xuống đi qua dạy con học.
Cô về phòng thì
nhận được tin nhắn của Hạnh, cô ấy nói Minh Vương cũng mua một đống sách giống
hệt hai người vừa mua lúc chiều, thật là vừa phí tiền, vừa phí công vô ích. Kiều
Lam cười cười, có những việc tưởng chừng chỉ là thoáng qua, hóa ra chúng lại bền
vững một cách lạ lùng.
Giống như tình
yêu Minh Vương dành cho Hạnh vậy, chỉ cần đủ lòng tin thì mọi chướng ngại chỉ
là hạt cát nhỏ dễ dàng bước qua mà thôi. Còn anh và cô, cô chẳng biết biết
tương lai sẽ ra sao, nhưng giờ hai người thật lòng yêu thương nhau, vậy thì cứ ở
bên nhau thôi.
Hoàng đặt ly sữa
ấm vào tay Kiều Lam, nhìn cô uống hết sữa trong ly mới hài lòng. Dạo này cô bị
mất ngủ nên tối nào anh cũng phải vỗ lưng cho cô nhưng vẫn không có hiệu quả.
Hoàng lên Google search nửa ngày phát hiện uống một cốc sữa ấm trươc khi ngủ sẽ
có hiệu quả.
Từ hôm đó, ngày
nào cô cũng bị anh ép uống một ly sữa mới được đi ngủ. Nhưng cũng phải công nhận
cách này rất hiệu quả, cô đặt mình xuống liền ngủ ngay. Cái cách Hoàng yêu Kiều
Lam chỉ đơn giản thế thôi, không dùng đến những lời hoa mỹ hay những món quà xa
xỉ, chỉ cần một chút quan tâm đủ đầy.
Thứ bảy Khang đi chơi với Ngọc Thư, ba
má anh nhớ Seven nên gọi mọi người về ăn cơm. Seven học anh văn xong thì anh
đón hai mẹ con về thẳng ngôi nhà ở quận 2. Seven lon ton chạy vào khoanh tay lại
chào ông bà.
– Good morning, grandmother, grandfather!
– Good morning, Seven. How are you? – Ba anh chiều ý thằng bé nói tiếng
anh.
– I’m fine, thank you, and you?
– Me too.
– A, con biết me too, me too có nghĩa là tôi cũng vậy đúng không ông.
Hôm nay cô còn dạy con hỏi tuổi nữa. How old are you, I am six, đúng không ông
nội?
– Đúng, Seven giỏi quá, sau này lớn lên làm phiên dịch được rồi đấy.
– Seven muốn làm bác sỹ mặc áo blue trắng cứu người giống dì út cơ.
Dì út mà thằng bé nhắc tới là em
gái cô, năm ngoái học xong thì về làm bác sỹ trực cấp cứu, chắc hè vừa rồi thằng
bé về được dì dẫn lên bệnh viện nên mới có mơ ước đó. Thật ra ước muốn của trẻ
con luôn không bền vững theo năm tháng, cả cô cũng thế.
Hồi nhỏ cô ước sau này lớn lên mình cũng làm cô giáo, rồi lớn hơn một
chút lại ước làm kế toán, sau này có lần còn ước được làm huấn luận viên bóng
đá, rồi diễn viên. Nhưng có mơ ước nào trong số đó thành hiện thực chứ, bởi vậy
mới nói có mơ ước thôi chưa đủ, cần phải có cả nghị lực phi thường để thực hiện
những hoài bão ấy nữa.
– Cháu ông bé thế này đã muốn cứu người rồi, giỏi quá, nhưng Seven muốn
làm bác sỹ phải học tập thật giỏi, biết chưa nào?
– Dạ, thưa ông.
Má anh nãy giờ
im lặng nghe hai ông cháu nói chuyện giờ mới lên tiếng.
–
Thôi, vào ăn cơm, thức ăn nguội hết rồi.
Trên bàn ăn
Seven lại khoe, sinh nhật của thằng bé đúng vào dịp Noel nên mấy năm trước, năm
nào sáng hai tư ngủ dậy, Seven cũng có hai phần quà, một là quà giáng sinh, một
cái là quà sinh nhật. Ba má anh lại đưa ra ý kiến.
–
Hay sinh nhật năm nay tổ chức cho Seven ở đây luôn đi. Nhân tiện đón giáng sinh
luôn.
Nhà anh không theo đạo nên chẳng năm nào để ý
đến giáng sinh, nhưng năm nay có Seven nên mọi người định nấu nướng cho vui nhà
vui cửa. Hai ông bà luôn là người quyết định, vì thế Kiều Lam và Hoàng chỉ phải
phục tùng mệnh lệnh đó mà thôi, dù gì từ đây tới đó còn hơn hai tháng nữa.
Ra về anh thả cô xuống trước nhà Hạnh,
Minh Vương rót cho cô ly nước thì vào phòng ngủ chơi game cho chị em cô nói
chuyện. Gia đình Hạnh và gia đình Minh Vương sau khi thảo luận xem ngày thì quyết
định cuối tháng mười một tổ chức đám cưới, trước đó mười ngày là đám hỏi. Cô cảm
thán nhìn Hạnh
– Mày cũng đánh nhanh rút gọn nhỉ, tao vừa chớp mắt một cái chưa kịp mở
ra mày đã thành gái có chồng, con cũng có rồi. Hay là tao già thật rồi nhỉ.
– Mày á, còn trẻ chán, ít ra là trẻ hơn … mẹ tao. – Hạnh vừa ăn sữa chua
vừa trêu ghẹo cô.
– Nể mặt con dâu tao, không so đo với mày.
– Chưa gì mày đã nhận con dâu rồi, lỡ con trai thì chẳng phải Seven và
con tao đồng tính à?
– Mày toàn nhét cóc, xoài đồ chua không thế kia thì kiếm đâu ra con trai
chứ?
– Ai biết được đấy, mà mai chủ nhật làm gì không? Đi thử váy cưới với tụi
tao không?
– Đi theo làm kỳ đà cản mũi nhìn chúng mày anh anh em em nổi hết cả da
gà lên hả?
– Chủ yếu là muốn mượn Seven nhà mày làm phù rể nhí chụp hình cưới thôi.
– Bạn tốt quá ha, chiều đi, sáng Seven đi học rồi.
– OK. Hai giờ đến nhà tao?
– Thế mày không định để tao làm phù dâu à? Một lựa chọn không tồi đấy.
– Mày cũng nên soi gương lại nhan sắc trước khi nói chứ, nói thế nào nhỉ.
À, xấu xúc phạm người nhìn.
Kiều Lam lườm bạn,
không chấp nhặt với bà bầu.
–
Không xúc phạm người nhìn nữa, tao về đây, anh Hoàng tới đón rồi. Mai tao qua.
Cô vừa nói vừa nhìn điện thoại mình, màn hình
nhấp nháy tên “Anh”, chỉ một chữ đơn giản nhưng ý nghĩa của từ ấy trong mắt cô
lại rất khác.
Lên xe Hoàng hờn
dỗi nhìn cô.
– Dạo này em trọng sắc khinh anh nhé, em toàn bỏ rơi anh ca ngày thôi. Kiều
Lam cười to, chồm người sang hôn anh một cái
– Thế này đã được chưa ông tướng, mà anh cũng phải để em đem bán con bạn
tồn kho của mình đi chứ.
– Tàm tạm, về nhà anh sẽ xử lý em sau, cứ chờ đấy.
– Mai em đi thử váy cưới với Hạnh, anh đi không?
– Mai anh có hẹn rồi.
– Với người đẹp.
– Trai đẹp.
– Em biết rồi, em sẽ đi với Seven, Hạnh muốn thằng bé làm phù rể miễn
phí.
– Con chúng ta đẹp trai thế em phải biết thời biết thế hét cát-xê cao
lên chứ. – Chừng nào anh mới học được hai chữ khiêm tốn viết thế nào nhỉ?
– Chẳng phải là một chữ tốn sau chữ khiêm sao?
– …
***
Seven kéo cô chạy loay hoay xung quanh
mấy ma-nơ-canh mặc váy cưới trắng muốt một cách thích thú, rồi lại kéo cô đến
nơi để trang phục nhí của thằng bé, chỉ một bộ áo dài khắn đóng màu xanh, nhất
định đòi mặc thử. Minh Vương cũng dẫn đến một đứa cháu gái nhỏ hơn Seven một tuổi
tên Nhi. Cô gọi nhân viên lấy một bộ xanh, một bộ đỏ cho hai đứa nhỏ mặc thử.
Cùng lúc đó, tấm
màn thử váy cô dâu được kéo lên, cô nhìn thấy một thiên sứ đang mỉm cười. Màu hồng
cánh sen là màu rất kén người mặc, không cẩn thận nó sẽ trở nên sến hoặc quê
mùa, nhưng Hạnh mặc chiếc váy cưới ren màu này lại vô cùng kiêu sa, tóc tết lệch
vai để lộ đôi bông tai ngọc trai xinh xắn. Một chiếc váy cưới hồng tượng trưng
cho tình yêu, sự trong sáng, lòng thủy chung và cả sự dịu dàng. Nhìn qua Minh Vương, cậu ấy đứng im không nhúc
nhích, sững sờ trước vẻ đẹp của cô dâu rất lâu. Sau đó mỉm cười đi qua, dắt tay
Hạnh thì thầm.
–
Em là cô dâu đẹp nhất anh từng gặp.
Cặp bạn nhỏ nhí
nhố kia cũng được dắt ra, mượn lời nói lúc nãy cô nghe được thì Seven là cậu bạn
nhỏ mặc áo dài khăn đóng đáng yêu nhất mà cô từng gặp.
–
Seven, hay dì Hạnh cũng gả con cho bé Nhi nhé!
Hạnh thấy cặp đôi nhỏ dễ thương kia thì nhào
qua xoay mỗi đứa một vòng.
–
Ba nói con trai phải đi lấy vợ, chỉ có gái lớn mới gả chồng thôi. Vì thế lớn
lên con sẽ lấy bé Nhi làm vợ.
Nói xong còn vỗ
ngực như người lớn. Seven lại kéo tay cô qua đòi chụp ảnh, Kiều Lam biết là sẽ
thế nên mang sẵn máy ảnh. Chụp cho hai đứa mệt, cô lại quay sang đôi vợ chồng
son đang nhìn nhau thẹn thùng kia. Kiều Lam cũng nhảy vào tự sướng với dàn cô
dâu chú rể cả lớn cả nhỏ vài tấm về post lên Facebook thông báo hỷ sự theo sự ủy
thác của Hạnh.
Cuối cùng cũng
chọn được hai bộ váy cưới, đồ chụp ngoại cảnh là áo dài trắng và đồ đôi
Đoremon, ngày chụp hình cưới cũng được ấn định là cuối tuần sau.
Kiều Lam vừa chở
Seven về đến nhà thì nhận được điện thoại của Hoàng, hỏi cô rảnh không đến gặp
bạn bè anh. Cô đồng ý hỏi anh đang ở đâu, Hoàng bảo cứ nói taxi chạy thẳng đến
Queen – Mạc Đĩnh Chi là được.
Cô cầm ví ra cửa sau lại nhìn chiếc váy maxi
tím cô đang mặc có vẻ không phù hợp lắm với nơi sắp đến. Lại quay ngược vào
thay chiếc váy cúp ngực đỏ đô dài không quá đầu gối và lấy chiếc xắc tay nhỏ.
Anh đã đứng trước cửa đợi cô, thấy Kiều Lam ăn mặc hở hang thế Hoàng lườm cô.
–
Cô em đây là tính quyến rũ đại gia nào đấy?
Cô ngả người vào
vai anh, lấy tay miết ngực anh ra vẻ phong tình.
–
Xin hỏi ông anh đây có phải đại gia không, nếu phải không biết em đã đủ tiêu
chuẩn để lọt vào mắt xanh của đại gia ngài chưa?
Hoàng giữ cánh tay
cô không cho làm bậy trên ngực mình nữa, cố kiềm nén cảm xúc nghiêm túc nhắc nhở.
– Lần sau đừng ăn mặc thế này, không thì anh làm sao giữ nổi em chứ?
– Không đẹp sao, em nghĩ đi bar thì nên mặc thế này chứ.
– Thôi, vào đi.