Đọc truyện Chỉ Cần Em Biết Đó Là Anh – Chương 4: Lại chết thêm một lần nữa?
“Gì?… Ngươi là anh của ta! Anh ~~~~~~ họ?” Nhìn người đàn ông ở trước mắt, ta không…không, chính xác mà nói, là một người thanh niên, hắn chính là đang híp mắt to nhỏ nhìn pho tượng.
“Không sai, anh là Uchiha Shisui, Remon-chan, nghe nói em bị ngã đập đầu, không có việc gì chứ.” Bàn tay to lớn của người nào đó đang để ở trên đầu tôi.
Hừ!!! “Ông đây” không cần ngươi xem ta là một con mèo bệnh a. Tôi nhanh chóng bắt lấy tay hắn, há miệng to ra nhắm vào một điểm nào đó cắn xuống……
“A ~~~~~~~~~” Một trận hét chói tai của một con heo đã bị thiến!
Oa… Tàn bạo thật!
Nhưng ở giây tiếp theo, đầu của tôi đã bị người ở trước này gõ một chút. “Nhóc con, cũng dám cắn anh nha.”
Tôi ôm đầu lại, bắt đầu có cảm giác giận dữ lên. “Đi đến nhà bà ngoại ngươi chết đi!” Rống to một tiếng, tôi liền đứng lên liều mạng tấn công hắn.
Nhưng mà, thân thể nhỏ bé này của tôi làm gì có năng lực có thể đánh lại hắn chứ, tên kia đã là chuyên gia rồi. Chỉ trong chốc lát, tôi đã bị hắn bắt phục tùng, đặt ở trên đất. Thật sự vô cùng khó chịu, bởi vì hắn chỉ dùng có một tay để bắt tôi.
“Thế nào, Remon-chan, lại muốn tiếp tục chứ?” Shisui cười nhìn tôi, bàn tay còn đang lúc ẩn lúc hiện ở ngay trước mặt tôi!
Hừ!!! Mang thù với tôi cũng không dễ chọc đến vậy. Thế là tôi nhắm ngay tay hắn, lại há mồm cắn xuống.
“A ~~~~~~~” Lại là một tiếng kêu thảm thiết của một con heo bị thiến!
Hừ hừ hừ ~~~~ tôi đắc ý nhìn hắn! “Nhìn cái gì vậy, trước giờ không nhìn thấy mỹ nữ à!”
“Ể, ở đâu? Mỹ nữ ở đâu?” Sau khi Shisui nghe xong lời tôi nói, còn cố ý làm bộ nhìn bốn phía xung quanh!
“Phách.” Một cú đánh lại dán lên trên đầu tôi thêm lần nữa. Giờ phút này đây, tôi hết sức hết sức nghĩ đến việc muốn bóp chết hắn, thế nhưng tôi ‘tự mình biết mình’ hiểu rõ, phải cứng rắn nhịn xuống!
Hung hăng trừng mắt cộng liếc mắt nhìn hắn một cái. Uchiha Shisui, ngươi cứ ở đó chờ ta, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, dù sớm hay muộn ta sẽ khiến cho ngươi khóc ngay cả nhà cũng không nhận ra ngươi.
Hướng hắn làm cái mặt quỷ, chạy về trong phòng của chính mình!
Phía sau truyền đến tiếng cười to của hắn!
Vì thế, từ đó về sau ta lại càng thêm chịu khó đi huấn luyện, còn làm thêm một cái bao cát có tên là ‘Uchiha Shisui’. Khi huấn luyện, tâm tình khó chịu thì… Đều đã được phòng bị hết rồi!
Mà khi tôi đang muốn tìm cái tên kia để tính sổ, thế nhưng lại nghe được tin Uchiha Shisui tự sát!
Tôi dựa vào tường la lên ‘không thể nào’. Cái ‘thằng cha’ kia làm sao có thể tự sát?
Bởi vậy, người trong tộc thế nhưng lại hoài nghi anh Itachi là người đã sát hại Shisui, còn tìm đến tận cửa. Chỉ có điều, anh Itachi vô cùng tức giận cộng thêm vô cùng đẹp trai đem bọn họ trấn tĩnh lại một chút!
Tôi vụng trộm tránh ở một bên xem, rất muốn trầm trồ khen ngợi, có thể trách lão ba người thú xuất hiện, Itachi thiếu niên bởi vì lời nói của ba người kia mà vô cùng phẫn nộ, một tay lấy kiếm trong tay đem gia huy của tộc ở trên tường phá hủy hết. Lúc này, tiểu quỷ Sasuke kêu một tiếng “Nii-san”. Đem tức giận của Itachi thiếu niên hoàn toàn biến mất, anh hướng ba người kia cúi người nhận lỗi!
Nhìn Itachi thiếu niên cùng Sasuke tiểu quỷ, không biết vì sao đột nhiên tôi cảm thấy giữa bọn họ… Rất có nền móng của gian tình!
Sau này, thôi… Itachi thiếu niên thì trước giờ không hề hợp với người cha quái vật của mình.
Không khí ở trong nhà có cái gì đó rất là xấu hổ.
Mà Sasuke tiểu quỷ cũng đã đứng đầu trường học.
Có một ngày, tôi phát hiện người cha quái thú đang dạy cho nhóc Sasuke hỏa cầu thuật……
Lại thêm một ngày, cũng giống như trước một ngày, lại một ngày nữa trôi qua!
Thẳng đến một ngày nào đó…… Bởi vì nửa đêm mất ngủ, tôi quyết định đi lên nóc nhà phơi ánh trăng!
Nằm ở trên nóc nhà, tôi vô cùng phóng khoáng. “Ai… ngắm trăng quả thật không sai a ~~~ trách không được người xưa liền thích ngắm trăng uống rượu đâu! Đáng tiếc a đáng tiếc, tôi không uống rượu! Bất quá tôi có mang theo đồ ăn vặt a. Ha ha…” Lấy ra vài món điểm tâm ngọt tự chế đã được chuẩn bị tốt. Một bên vừa ăn một bên vừa ngắm ánh trăng.
“Buổi tối đêm khuya không ngủ được! Ở nóc nhà làm gì?” Dưới nhà truyền đến âm thanh của Itachi thiếu niên!
Tôi tựa đầu duỗi người xuống dưới “Anh cũng không ngủ được à! “Ông đây” mất ngủ… không ngủ được, anh có muốn cùng em phơi ánh trăng không?”
Chỉ thấy Itachi thiếu niên mặt than đang ở chỗ hiện tại, giây tiếp theo liền xuất hiện bên người tôi.
“Hứ, nhẫn thuật còn giỏi hơn cả em!” Ta có chút khó chịu nhìn hắn.
Itachi vỗ vỗ đầu ta “Con gái không được nói thô tục…”
Tôi bực bội nắm lấy quai hàm.
Itachi nhìn em gái của hắn… Biến hóa thật sự rất lớn đâu! Hai năm này…
Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Itachi, cảm giác gần đây tiều tụy đi rất nhiều, khẳng định là do ám bộ (Anbu) quá cực nhọc! Thôi, quên đi. Không cần phải cùng anh hờn dỗi!
Đem món điểm tâm ngọt giơ lên trước mặt anh. “Này, anh Itachi, nếm thử xem. Em có làm một món điểm tâm ngọt, tuyệt đối ngon ngọt nha.”
Đối với chuyển biến cực nhanh của Remon. Itachi tựa hồ đã quá quen thuộc, cười cười, cầm lấy một khối điểm tâm, để vào trong miệng. Xốp, ngọt mà không ngấy, có nhàn nhạt hương vị của hoa quế……
“Thế nào, thế nào? Có ngon không?” Tôi hưng phấn hỏi.
Itachi gật gật đầu “Rất ngon, nhưng mà trước kia anh cũng chưa từng có ăn qua, đây là cái gì?”
Nghe được khích lệ, đương nhiên tôi thật vui vẻ, cười tủm tỉm giải thích đến “Đây là hoa quế cao, dùng hoa quế làm nền. Lúc trước khi đi làm nhiệm vụ, em phát hiện phía sau núi có thật nhiều cây hoa quế. Vì thế em được coi như là một đạo tặc hái hoa!” Nhíu mày!
Itachi bị Remon đùa khiến cho nở nụ cười “Em thật là…”
“Hì hì… da mặt em vốn dày mà, mặc kệ anh nói gì em cũng không sợ!” Vỗ vỗ vai anh, tôi hào phóng nói.
“Ha ha ha” Mấy ngày nay, lần đầu tiên tôi được nhìn thấy anh cười. Ai… Itachi như vậy mới tốt chứ, cả ngày cứ bày ra bộ mặt than… Cứ như vậy, tôi cảm thấy thật lo lắng về sau có thể lấy vợ được hay không… Vì thế, tôi thật nhiều lời nói một câu thật thấm thía.
“Anh Itachi, nếu anh cười thật nhiều sẽ được trường thọ đấy!”
Nhưng ai biết Itachi thiếu niên thế nhưng cười trả lời tôi như thế này này “Đã biết rồi, thưa mẹ già.”
“…….”
“^v^”
“Anh Itachi, anh đang châm chọc em sao?”
“Em nói đi?”
“Ada… em muốn đánh anh!”
Ánh trăng hòa hợp phủ kín cả bầu trời đêm, hai người ở trên nóc nhà cãi nhau ầm ĩ vô cùng thong thả.
“Vâng ~~~~~”
“^ω^…
“Ừ ừ ~~~~~~”
“_”
“Ừ ừ vâng ~~~~~”
********************************
“Em làm sao vậy Sasuke, bị táo bón sao?” Bởi vì tên nhóc Sasuke này luôn nhìn chằm chằm vào tôi bằng biểu cảm bị táo bón. Tôi nhịn không được mở miệng hỏi lại!
Vì thế nên tên nhóc Sasuke này đã bắt đầu bùng nổ. “Ngươi mới bị táo bón, nói đi, đêm qua trong lúc ta ngủ người cùng Nii-san làm cái gì?”
A… vì sao tôi có cảm giác giọng điệu của hắn có chút giống như người chồng nhỏ đi bắt kẻ thông dâm thế….
Đột nhiên, tôi chặc lưỡi cười cười, cúi đầu đến bên tai hắn nói “Tối hôm qua chị cùng với anh Itachi ở trên nóc nhà vụng trộm nói chuyện… tình ái!” Nói xong còn ái muội ở trên lỗ tai của hắn thổi khí.
Nháy mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn của Sasuke đã biến thành trái cà chua “Ngươi.. Ngươi…. Ngươi…..”
Xem bộ dạng cà lăm của hắn, tôi nở nụ cười, không hề có hình tượng té trên mặt đất, lăn lộn đập nền nhà!
Mà Itachi, sau khi kết thúc nhiệm vụ, trờ về nhà liền nhìn thấy một cảnh tượng như vậy. Anh đi đến bên cạnh Sasuke, vỗ vỗ đầu hắn “Làm sao vậy, Sasuke?”
Sasuke đỏ mặt, thấy đúng là Itachi, thật khẩn trương bắt lấy góc áo của Itachi. “Nii-san… Remon nói tối hôm qua anh cùng với cô ấy ở trên nóc nhà vụng trộm nói chuyện… tình ái.”
Khóe mắt Itachi nhếch lên! Nhìn về phía Remon!
Tôi ngừng cười, nhìn về Itachi, chỉ thấy hắn hiện ra một mặt biểu cảm ‘anh đang chờ em đưa ra lời giải thích’.
Tôi đứng lên phủi bụi trên quần áo, khụ khụ vài cái. “Cái kia, Sasuke à, vừa rồi là do chị muốn chọc cười em thôi. Đêm qua, chị cùng với anh Itachi đã thương lượng một chuyện vô cùng quan trọng!”
Sasuke trừng mắt nhìn tôi: “Chuyện gì!”
“Chính là… làm thế nào để đóng gói em gả ra ngoài!” Nói xong tôi liền bỏ chạy. Mà Sasuke, sau khi phản ứng được tình huống đã xảy ra, đỏ mặt chạy theo đuổi giết tôi.
Chúng tôi người đuổi người truy. Ở trong sân náo loạn hết cả lên.
Itachi nhìn xem hai người ở trong sân. Trong lòng cảm thấy rất đau, nếu như có thể mãi mãi luôn như vậy thì tốt biết bao!
********************************
A… lại là một đêm trăng cao đêm tối rợn người, là thời gian thích hợp để phóng hỏa giết người a!
Đáng tiếc a, đáng tiếc.
Lúc này tôi đang ở ngoài làm nhiệm vụ trong nội bộ Anbu! Hừm… Gần đây, quan hệ của Itachi thiếu niên cùng với người cha quái vật càng ngày càng kém. Hiện tại hình như cũng không hề nói chuyện với nhau, gặp mặt cũng chỉ lướt qua nhau! Cũng không biết mấy ngày nay, cô không có mặt ở nhà cũng không biết tình tiết có bị thay đổi không? Dựa người vào trên cây đại thụ, một chân để ờ ngoài đu đưa, đu đưa, đu đưa ra ngoài!
Màu đỏ ánh trăng… Sao lại thế này, trong lòng tôi luôn có loại cảm xúc dao động cùng bất an!
Hô… lắc lắc đầu, làm cho chính mình bình tĩnh trở lại. Ngày mai đi trở về đi, không nên nghĩ bậy bạ dù chỉ một chút!
Nhắm mắt lại, yêu cầu chính mình ngủ!
Một mảnh tối đen, một mảnh tối đen……
Màu đỏ của máu, tiếng người thét chói tai, ánh sáng của lưỡi dao không chút lưu tình nào chém xuống!
“A.” Tôi đột nhiên bừng tỉnh… Nhìn bốn phía một chút, lau đi mồ hôi ở trên trán. Hóa ra là mơ, nhưng vì sao lại có cảm giác vô cùng chân thật thế này?
Không được!!!
Tôi phải nhanh chóng ngay lập tức lên đường trờ về!
Từ trên cây đứng lên, nhanh chóng hướng về phía Konoha bay đi!
Cho tới tận bây giờ, tôi cũng chưa hề phát hiện ra tốc độ của mình lại có thể nhanh đến như vậy!
Khi tôi nhìn bên trong gia tộc Uchiha một khối thi thể, lại thêm một khối thi thể. Tôi hoàn toàn ngây người ra. Đã xảy ra chuyện gì!
“A ~~~~~” Một trận kêu rên thống khổ! Là âm thanh của Sasuke!
Khẩn trương ở trong lòng tôi đã tới một điểm gọi là cực hạn!
Chạy nhanh qua vài căn phòng trong nhà… Tôi phát hiện ra hai bóng người! Là Itachi cùng Sasuke!
Giờ phút này Sasuke đã té trên mặt đất, dùng ánh mắt phẫn hận nhìn Itachi chằm chằm.
Đã xảy ra chuyện gì?
Tôi nhanh chóng đến bên người Sasuke, ôm lấy hắn! “Sasuke! Em không sao chứ!”
“Là hắn, là hắn đã giết những người ở trong gia tộc Uchiha, ngay cả cha, ngay cả mẹ…” Sasuke nói xong!
Cái gì? Tôi nhìn về phía Itachi!
Giờ phút này, trên mặt anh không hề có chút biểu cảm gì, trong ánh mắt chỉ có sự lạnh nhạt đến đáng sợ. Itachi như vậy!!!
Nhưng mà!!! Itachi không phải là người như thế!
“Remon.” Nhìn chằm chằm vào chính em gái của mình, em ấy vốn là một người có tài năng xuất chúng có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi từ từ trở về, thế nhưng bây giờ lại gấp gáp trở về, là vì cảm nhận được điều gì sao? “Tsukuyomi.”
Itachi chịu đựng đau đớn trong lòng, mở ra mắt Mangekyou Sharingan!
Mọi thứ xung quanh ngay lập tức liền biến thành màu đỏ, tôi thế nhưng…
Nhìn thấy Itachi cầm đao, giết hại mọi người ở trong gia tộc Uchiha!
Sasuke trong lòng tôi quát to một tiếng, hôn mê bất tỉnh! Tôi nhíu nhíu mày, xem ra tinh thần của hắn đã nhận đến quá nhiều kích thích quá mức mãnh liệt! Ôm sát Sasuke vào trong lòng. Tôi nhìn thẳng vào Itachi ở trước mặt!
“Anh Itachi, đừng uổng phí khí lực, loại trường hợp này, đối với em mà nói, chẳng qua chỉ giống với phim kinh dị mà thôi!”
Itachi sửng sốt một chút, nhìn khuôn mặt biến sắc của Remon!
“Tuy rằng em không biết đến cùng là có chuyện gì, nhưng mà em tin tưởng anh! Anh không phải là người như vậy!” Tôi nhìn Sasuke ở trong lòng, nhàn nhạt nói!
“Đứa em gái ngu ngốc. Ở trong lòng các ngươi, ta luôn sắm vai là một người anh trai lý tưởng, vì chính là xem mức độ khả năng của các ngươi khi đối đầu với ta. Thật đáng tiếc, hiện tại các ngươi thật khiến cho ta thất vọng, ngay cả gia tộc Uchiha cũng làm cho ta thất vọng, không ai có khả năng cùng ta đối địch nổi… Shisui là do ta giết, hiện tại ngươi cùng Sasuke thực sự quá yếu, ngay cả khi ta chém một đao cũng không hề nghĩ đến. Oán hận ta đi, khi nào các người trở nên mạnh mẽ mới có thể giết ta!”
Nghe được lời nói của Itachi, tôi nở nụ cười.
“A… Anh Itachi, những lời này còn có thể dùng để lừa Sasuke, còn em! Sẽ không tin những lời này của anh!”
“Phải không?”
“Phập!” Ngay lập tức, tôi cảm nhận được dưới bụng truyền đến một cảm giác đau nhức! Đao của Itachi xuyên qua bụng của tôi, nhưng đó không phải là điểm trí mạng!
“Như vậy, ngươi còn có thể cho rằng ta đang giả bộ sao?” Âm thanh lạnh băng của Itachi vang lên ở bên tai ta!
Itachi chậm rãi rút đao ra, nhưng có một bàn tay nhỏ bé để trên tay của hắn, kiên quyết đem đao của Itachi đâm trở lại!
Itachi bị dọa, nếu cứ như vậy, Remon thật sự sẽ chết. Nghĩ muốn rút đao ra, nhưng cũng không biết vì sao con bé lại có khí lực lớn như vậy!
Tôi cười cười, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng nói.
“Kỳ thực, em cũng chẳng phải là em gái anh, em chỉ là một cô hồn, bất quá trùng hợp thì chính là em cũng tên là Remon! Ba năm trước, em gái của anh – Uchiha Remon đã chết ngay tại lần bị té đập đầu đó rồi, bằng không thì em cũng đã không thể tiến vào cơ thể của cô ấy. Kiếp trước, em chỉ là một đứa trẻ mồ côi, luôn luôn chỉ có một mình. Trong cuộc sống, sự lạnh nhạt hay ấm áp, em xem đều hiểu được hết! Một người đến tột cùng là xấu hay tốt, em đều có thể nhận biết rõ ràng. Cho nên nếu như anh muốn lừa gạt em, anh còn kém xa lắm!”
Itachi không thể tin được, nghe những lời này tay có chút hơi run run.
Cảm giác được biến hóa của anh, tôi càng thêm tin tưởng vững chắc suy nghĩ ở trong lòng mình, Itachi làm như vậy là có việc khó nói! Như vậy thì lại đánh cược thêm một chút nữa đi.
“Anh có thể lựa chọn giết em, dù sao em cũng đã chết một lần rồi, lại chết thêm một lần nữa cũng chẳng sao! Chỉ cần, bả đao của anh lại đâm sâu thêm một chút nữa!” Nói xong, hai tay tôi liền cầm tay anh bắt anh nắm lấy chuôi đao. Nghĩ muốn dùng sức đi xuống dưới, khí lực tôi dùng cũng không lớn, bởi vì tôi muốn nhìn xem, rốt cuộc anh muốn lựa chọn như thế nào!
Khi tôi nhìn thấy thanh đao dính đầy máu từ trong thân thể tôi rút ra. Tôi biết, mình đã thắng!
Tầm mắt trước mắt bắt đầu mơ hồ, đã chảy rất nhiều máu sao?
Nhìn Itachi như trước không có biểu cảm gì, tôi nở nụ cười, nhẹ nhàng di chuyển khóe môi! Hoàn toàn ngã về phía sau! Mất đi ý thức!
Itachi nhìn hai người trước mắt, trong lòng tràn ngập khiếp sợ. Em gái của anh… hoàn toàn không phải là ‘Remon’!
Chỉ có điều, không còn thời gian nữa rồi!
Nhìn về phía người con gái té trên mặt đất “Remon, Sasuke liền xin nhờ cả vào em!” Xoay người rời đi, hoàn toàn biến mất ở trong màn đêm đen tối.
********************************
Tác giả có chuyện muốn nói: Hô ~ chương này hoàn toàn lộn xộn a!!!!