Đọc truyện Chỉ Cần Đủ Nắng Hoa Sẽ Nở – Chương 94: Giảng hòa 3
Đóa Lệ quay sang nhìn con bạn mình cười hì hì cùng với con mắt ngưỡng mộ vì nó đã không ngại nóng nực để mua những thứ mà mình đã nhờ nó mua. Liền galăng quay sang ngồi quạt và lấy khui nước đưa cho nó uống và nhẹ nhàng vui vẻ nói:
– Bạn Linh thánh thiện của tui đúng là số 1 mà hihi. Giờ bạn ngồi nghỉ ngơi ở đây đi nhé và bạn có muốn tui mua gì cho bạn ăn không? Chắc là nãy giờ đứng chen chúc trong kia bạn đã mệt rã vs đói bụng lẫn khát nước rồi phải không nào? Để tui đi mua nước với đồ ăn nhé. Ở đây nghỉ ngơi và đợi nha.
– Ối ồi,… Tốt bụng gớm, ừ nếu vậy đi mua đồ ăn đi. Tao ở đây đợi mày.
– Okie nà, bye bye. Hihihi, mãi yêu.
Đóa Lệ đứng dậy và cầm theo điện thoại của nhỏ bạn rồi tung tăng đi mua đồ ăn cho nó. Khắc Lạc cùng lúc đó cũng đã tới khu vui chơi A, anh bước vào cổng và bị bao nhiêu ánh mắt nhìn về mình xen lẫn thì thào chỉ trỏ, anh mặc kệ bọn họ và cứ thế mà đi, vừa đi anh vừa gọi cho Hạnh Linh:
– Alo, anh đã vào tới khu vui chơi rồi này, em đang ở cổng b mà khúc nào mới được?
Đóa Lệ đang ngồi uống nước trong một sạp đồ ăn và cô đã nhìn thấy anh với bộ dạng mắc cười, cố giữ bình tĩnh và đáp:
– Hic… Giờ em rối quá em chả biết mình đang ở đâu nữa huhu, anh hỏi đại ai đó đi ra khu vui chơi cổng b đi hướng nào đi.
– Hèy…, sợ em luôn rồi đó. Em đang ở đâu thì ở yên đó đi, đừng đi kiếm Hạnh Linh nữa. Để anh tự đi kiếm cô ấy là được rồi. Nhớ đó ở yên chỗ đó và đừng đi đâu nữa, đợi tụi anh tìm thấy nhau rồi sẽ tới chỗ em sau.
– Dạ, em nhớ rồi ạ. Vậy anh kiếm bạn ấy thay em nhé.
– Ừ. Anh cúp máy đây.
Khắc Lạc vừa bước qua chỗ Đóa Lệ đang ngồi thì cô cũng nhanh chóng tính tiền và chạy thật nhanh về chỗ của mình để gặp con bạn. Đóa Lệ đi về với tay không nên Hạnh Linh nhăn nhó thở dài:
– Aiss… Đúng là không thể tin nào mà tin được bất cứ lời nói nào từ con bạn thân mỗi khi nó bỗng nhiên tốt bụng và nói chuyện vô cùng ngọt ngào với mình mà. Cuối cùng tay không hoàn tay không… Haiss.. Tui khổ quá mà…
– Hì hì… Thôi mà tao đi mà qua đem theo tiền nên quay lại lấy rồi giờ đi mua cho mày nè. Đừng giận tao mờ. À cho tao mượn điện thoại của mày thêm tí nữa nhé. Lát nữa tao sẽ đem đồ ăn về thiệt cho mày. Giờ tao đi đây. Bye bye.
– Chắc là tao tin được mày… Hèy… Okie cưng, đi đi… Tao ở đây ngặm nhấm mấy món này đợi tiếp vậy.
– Yêu mày ghê.
Đóa Lệ nói xong chạy đi mất, cô chạy ra cái quán kia tiếp và ngồi xuống ghế rồi kiếm hình sáng giờ cả hai chụp hình tại chỗ đó và gửi cho Khắc Lạc kèm với tin nhắn: “Anh xem cái hình này rồi đi hỏi mấy người ở trong đây chỗ đó ở đâu nhé. Em mới chợt nhớ ra là giờ em phải chạy về phụ mẹ vài việc rồi. Bye bye anh, chúc anh mau chóng tìm được người yêu của anh nhé.”
Khắc Lạc vội đọc tin nhắn và nhanh chóng đi hỏi mọi người xung quanh đường để đi đến chỗ đó, sau một hồi hỏi han, đi hết một đoạn đường dài xa xôi thì cuối cùng anh cũng đã đến được đúng chỗ như tấm hình mà Đóa Lệ gửi cho mình rồi. Anh nhìn từ xa thấy bóng dáng người con gái đang ngồi thơ thẩn, đi từ từ lại rồi khẽ khìu vai người con gái ấy và nghe được giọng người con gái hỏi:
– Cái con quỷ yêu tinh này, tao đói mún xĩu luôn rồi nè. Nãy giờ mày đi mua đồ ăn ở đâu mà lâu vậy hả? Haissss. Giờ còn bày đặt khìu vai tao tính gây bất ngờ nữa hả?
Vừa nói xong cô gái đó quay lại cùng với cánh tay đang ở dạng hình cú đấm, Hạnh Linh bất ngờ khi nhìn thấy anh người yêu của mình đang đứng đằng sau lưng mình cùng với bộ dạng kì cục này, còn anh thì ngồi xuống ghế đá sát bên cạnh cô người yêu và kéo cô ấy lại ôm vào lòng mình và nhỏ nhẹ nói:
– Em có biết là anh lo lắng em tới nỗi chưa kịp thay đồ ngủ mà lập tức tích tốc chạy tới đây để tìm em không Hạnh Linh? Đừng bao giờ như vậy nữa được không? Những ngày qua anh rất là nhớ em, không được gặp, không nhắn tin cũng không được nghe giọng nói của em những điều đó nó rất là khủng khiếp đối với anh. Anh nhớ em lắm. Anh sẽ không gắt gao hay la em như vậy nữa, anh sai rồi. Em đừng giận anh nữa. Anh yêu em.
– Anh buông ra nhanh, tui chưa có hết giận anh đâu. Anh… Buông tui ra.. Tui sắp chết ngộp bởi cái ôm này của anh rồi nè… Anh…
Khắc Lạc cúi đầu xuống và hôn lấy đôi môi đang liên tục trách móc của người yêu mình, và dường như biện pháp này đã giúp cục tức giận của cô mấy ngày nay biến mất hoàn toàn. Cô đẩy nhẹ anh ra, khuôn mặt ngại ngùng ửng hồng nhìn sang chỗ khác rồi hỏi chuyện:
– Tại sao anh lại ở đây? Ai nói cho anh biết là tụi em đang ở đây??
– Thì Đóa Lệ và Kỳ Tường báo cho anh biết, Đóa Lệ bảo với anh là em đi đâu đó rồi lạc mất nên em ấy nhờ anh đến đây tìm em với em ấy. Nhưng lúc anh gọi điện thoại cho em thì Đóa Lệ lại nghe máy, mà điều quan trọng là em ấy cũng bị lạc khi tìm em rồi.
– Nó bị lạc à? Á… Thiệt là… Rồi nãy giờ anh có gặp nó không?
– Không em yêu, em ấy gửi hình chỗ này cho anh cùng với tin nhắn là phải về nhà gấp thế thôi à. Ủa mà sao em lại hỏi vậy?
– Đồ ngốc…, nó với người yêu của nó lừa tụi mình đó. Chứ em có bị lạc đâu, lúc đầu nó bảo là mệt nên nhờ em đi mua mấy món này cho nó rồi sau khi em về tới đây thì nó bảo là sẽ đi mua đồ ăn cho cả hai ăn nhưng rồi mới cách đây mấy phút nó còn quay lại đây để lấy bóp tiền rồi nói lần này đi mua đồ ăn thật sự nữa mà,… Haiss con quỷ này thiệt tình á…
Khắc Lạc ôm bụng cười nghiêng ngã trước kế hoạch giảng hòa của cặp này rồi nói:
– Vậy là nhờ hai người đó mà anh mới gặp em trong bộ dạng ngố này sao? Mà không sao miễn là anh được gặp em yêu của mình là anh vui rồi. Thế thì chúng ta về nhé, rồi chiều qua kiếm em ấy để cảm ơn mới được.
– Thật là em bó tay luôn, anh nghĩ sao mà mặc bộ này chạy lung tung khắp nơi để kiếm em… Bộ anh không thấy kì cục sao?
– Có gì đâu mà kì cục chứ? Người yêu của anh đang bị nguy hiểm thì anh phải tức tốc đi giải cứu cô ấy chứ, mặc cho ai cười hay nói gì anh không quan tâm. Miễn là anh được gặp người yêu của mình là được rồi.
Khắc Lạc đứng lên và cầm hết những túi xách cho Hạnh Linh và cùng cô đi ra bãi gửi xe và ra về.
Tối bữa đó, Đóa Lệ đang ngồi ăn trái cây và xem phim với mẹ mình thì con bạn thân cùng với người yêu ghé qua nhà tìm cô. Đi ra mở cửa với nụ cười tươi rói cô nói:
– Giờ thì tay trong tay rồi hen. Vui rồi nha con mắm phiền phức kia.
Hạnh Linh chề môi đáp:
– Ờ, giờ thì trả điện thoại cùng với tiền điện thoại và tiền mua đồ lại cho tao được rồi đó. Đừng có mà đánh lãng đi.
Đóa Lệ nghe thế bèn giả ngây trả lời lại:
– Ủa có hả ta? Ấy chết tự nhiên tao bị đau bụng quá thôi có gì ngày mai lại hai người nha. Bái bai…
Khắc Lạc từ khi nào đã đặt chân vào bên trong nhà của cô rồi thế cô không tài nào có thể đóng cửa lại được, đành phải cười trừ và mời họ vào trong nhà. Cả ba bước vào trong nhà, cùng nhau ngồi xuống chào hỏi mẹ cô vài câu trong khi Đóa Lệ lên phòng lấy điện thoại và bóp tiền xuống trả nợ.