Đọc truyện Chỉ Cần Đủ Nắng Hoa Sẽ Nở – Chương 86: Vụ án kinh dị p.3 (2)
Lão Nhạc kia ngượng ngồi dậy, nhìn cô thật lâu rồi cười nham nhở nói:
– Mày thì làm sao biết được sự phù hộ của thần linh đang ở đây cơ chứ hả con nhỏ cô giáo kia? Mày nghĩ rằng cho tao uống mấy loại thuốc này thì tao sẽ trở lại bình thường được à? Không đâu, mày lầm to rồi, ha ha ha ha ha ha… Một đứa cô giáo như mày thì biết gì cơ chứ? Thần ấy đang ở đây và chỉ cần tao lấy được bộ nội tạng của mày đưa cho ngài ấy thì tao sẽ đoàn tụ với gia đình của mình. Ha ha ha ha ha, đồ thứ con người ngu si không tin vào thần linh như mày thì không bao giờ có được điều mình muốn đâu.
– Ông đã sai hoàn toàn rồi, tôi luôn tin vào Đức Phật và những vị thần mang đến điều tốt đẹp. Nhưng tôi hoàn toàn không tin vào những lời ma quỷ mà ông đang tin tí nào, vì nó không tốt tí nào cả. Ông ra nông nỗi này hoàn toàn là do ông đã quá ngu muội và lạm dụng thứ bùa ngãi kia rồi đó ông Nhạc à. Tôi nghĩ ông cũng biết hiện tại bây giờ bên ông chả còn ai cả, vợ và đứa con gái cưng của mình đã đều chết dưới bàn tay ghê tởm thối nát kia của ông cả rồi, và tôi cũng chắc chắn một điều đó là hằng đêm ông luôn phải đối diện sự cắn rứt lương tâm khi đã giết hại bao nhiêu người cũng chỉ để phục tùng cho cái quỷ quái kia, thậm chí không có đêm nào ông ngủ được một giấc ngon lành cả, đúng không?
– Mày… Câm miệng lại, mày không được phỉ bán ngài ấy, tao làm những việc như vậy vì ngài ấy hứa là sẽ cho tao một cuộc sống ăn sung mặc sướng và vợ con tao sẽ luôn miệng tự hào về tao. Mày không có quyền gì mà nói những lời xúc phạm ngài ấy cả.
– Ông vẫn chưa sáng mắt ra được sao? Nhà cửa của ông bây giờ đều bị tịch cả rồi, vợ con thì qua đời, tài sản thì phá sản và bây giờ ông chẳng còn nơi để về và cũng chẳng còn người thân ruột thịt bên cạnh mình nữa rồi, ông Nhạc à. Bấy nhiêu đó chưa đủ khiến ông sáng mắt và nhận ra sự ngu muội bao lâu nay của mình khi tin vào mấy cái bùa ngãi kia sao? Ông nhìn lại mình đi, từ một người chồng / cha có sự nghiệp an nhàn và hết mực yêu quý gia đình mình nhưng rồi chỉ trong phút chốc ông bị người lạ lừa gạt lấy hết tài sản đã vậy còn dụ dỗ ông đi tin vào những thứ ma quỷ kia cho đến khi bản thân ông dần dần mất đi sự kiểm soát ấy cũng là lúc ông tự mình giết hại bao nhiêu mạng người vô tội kia. Ông Nhạc à, ông đã đi quá xa mức cho phép của một người làm cha làm chồng rồi, tỉnh táo lại và tự nhìn hình phản chiếu của mình hiện giờ qua tấm gương lương tâm sâu bên lòng mình đi.
Trong lúc đang nói để đánh vào tâm lý của lão ta, thì cô rút trong túi áo khoác mình ra cái dây thôi miên. Cô tiến lên phía trước mặt của lão và bắt đầu lắc lư cái dây kia rồi tiếp tục nói:
– Bây giờ ông hãy nhìn vào chiếc dây này đi, nhìn theo dao động của nó, có phải ông đang thấy sợi dây đang lắc qua lắc lại đúng không?
Lão ta từ từ đảo mắt nhìn theo sự dao động của quả lắc mà gật đầu trả lời câu hỏi của Đóa Lệ, cô tiếp tục hỏi:
– Vậy bây giờ ông sẽ làm theo cũng như trả lời những gì tôi hỏi sau đây được chứ ông Nhạc?
– Được!
– Chúng ta bắt đầu nhé.
Đóa Lệ dơ tay lên ra hiệu cần người giúp mình và vài giây sau Tuấn Mạnh cùng với hai người đi vào sau đó, cô nói nhỏ với họ những thứ mình cần thiết sau đó bắt đầu câu hỏi với lão ta:
– Ông tên là gì? Làm nghề nghiệp gì? Vợ và con gái của ông tên là gì?
– Tôi tên là Phan Khoa Nhạc, nghề nghiệp là phó trưởng phòng, vợ tôi tên là Bích Ánh và con gái của tôi là Phan Bích Hồng.
– Có phải ông là một người có tinh thần cầu tiến và cũng là một người chồng người cha hết mực thương yêu vợ và con đúng không?
– Đúng!
– Hãy cho tôi biết ông đã gặp người này bao giờ chưa?
Tuấn Mạnh đưa bức hình chụp người đàn ông lạ đang cùng ngồi uống với lão ta trong quán bia hơi ra trước mặt của lão. Lão Nhạc nhìn vào bức hình đó thật lâu và lộ ra rõ sự hồi tưỡng ra bên ngoài, Tuấn Mạnh và hai người đồng nghiệp đứng bên cạnh ngạc nhiên trước hiện tượng này, còn Đóa Lệ vẫn bình thản hỏi tiếp:
– Vậy là ông biết và đã gặp người này rồi đúng không?
– Đúng!
– Và hãy cho tôi biết điều này, người đó có phải đưa cho ông cái túi này đúng không?