Đọc truyện Chỉ Cần Đủ Nắng Hoa Sẽ Nở – Chương 65: Kì nghỉ hè hạnh phúc
Diễm Quỳnh ngủ một giấc dài, cô mơ thấy mọi người đều đang dang tay chào đón cô với nụ cười nồng nhiệt nhất, cô mừng rỡ chạy đến ôm lấy mọi ngươid thân thuộc của mình và nức nở khóc hối lỗi, mamy của cô nhẹ nhàng hôn lên trán và nói:
– Diễm Quỳnh con gái cưng của mẹ, mẹ rất vui khi thấy con nhận ra lỗi sai của mình và chấp nhận sửa sai. Con hãy nhớ rằng dù mẹ không còn bên con nữa nhưng mẹ sẽ luôn bên cạnh con hằng ngày hằng giờ dù cho con có đi đâu hay làm gì thì trong tim con lúc có mẹ và bố của con kề bên. Nào hãy nín đi đừng khóc nữa nhé. Làm lại cuộc sống mới thật lương thiện nhé con gái. Mẹ yêu con.
Diễm Quỳnh dùi vào lòng mẹ mình ngoan ngoãn vâng lời gật đầu và cười thật tươi như khi hồi nhỏ mẹ hãy ôm cô vào lòng vỗ dành an ủi. Hơi ấm của mẹ thật ấm áp và giọng nói của mẹ vẫn êm dịu như ngày nào. Cô đang mơ về mẹ mình thì bị chú cún nhà Đóa Lệ liếm lên mặt khiến cô chợt tỉnh giấc và nhìn xung quanh nơi cô đang nằm ngủ thì mới nhận ra đây là nhà của người yêu của Kỳ Tường. Giờ đây, cô đã hoàn toàn loại bỏ đi sự thù hận, đố kỵ của mình với Đóa Lệ rồi, cô ngồi dậy và giỡn chú cún kia lát sau Đóa Lệ đẩy đưa đem đồ ăn sáng lên cùng với nét mặt vui vẻ thân thiện chào hỏi:
– Chị dậy rồi hở, chắc do con lulu mắm thúi này quấy đây. Chị đi đánh răng rồi ra đây dùng bữa sáng do mẹ em làm đặc biệt cho chị nè.
Diễm Quỳnh mếu máo xúc động trước hành động thân thiện và bát ái của cô liền chòm người tới ôm chằm lấy cổ của Đóa Lệ sau đó ngập ngừng nói:
– Tại sao em vẫn có thể đối xử tốt với chị như vậy, mặc dù chị đã gây ra cho em rất chuyện đau buồn? Em thật là cao thượng đó Đóa Lệ à.
Đóa Lệ vỗ lưng của Diễm Quỳnh rồi vui vẻ đáp:
– Em không cao thượng gì cả, mà chẳng qua em không muốn đem hận thù để giải quyết mọi chuyện thôi. Em là con người của sự thân thiện mà hihi. Chị mau đi đánh răng rồi dùng bữa sáng đi kẽo nguội thì không ngon đâu, giờ thì em đi học nhé có gì lát nữa anh Bèo sẽ đến đón chị. Vui lên chị nhé.
Đóa Lệ nói xong liền đứng dậy đến bên bàn học để soạn cặp sau đó chào tạm biệt cô và đi xuống đi học. Diễm Quỳnh vẫy tay chào sau đó đi đánh răng.
Diễm Quỳnh đến thăm dady của mình cùng với Khắc Lạc, ông nhìn con gái đang ngồi trước mặt mình cùng với nụ cười tươi tắn trên môi, ông dịu dàng trìu mến cười nói:
– Tạ ơn trời Phật đã soi sáng dẫn lối cho con gái của Lâm Khả Hòa tôi đây. Giờ đây tôi có thể nhìn thấy lại nụ cười tươi tắn không còn hận thù như trước kia của con gái cưng mình. – vừa nói ông vừa chấp tay cảm ơn ông trời, Diễm Quỳnh nhìn dady với ánh mắt trìu mến nhưng trong lòng cô vẫn còn đau xót khi thấy cảnh ông ngày đêm phải ăn uống ngủ và làm việc trong khuông khổ cực nhọc của tù giam.
Trước lúc hết giờ nói chuyện thì Khắc Lạc cúi đầu chào nói:
– Bác nhớ giữ sức khỏe nhé. Cháu chào bác ạ.
– Cảm ơn cháu nhé Khắc Lạc, nhờ cháu chăm sóc con bé hộ bác trong quảng thời gian sau này.
Anh khẽ gật đầu rồi cùng Diễm Quỳnh bước ra ngoài, lúc này Diễm Quỳnh quay lại ôm chằm lấy anh và khóc một trận vì cô biết sau cuộc nói chuyện hôm nay sẽ là ngày cuối cùng mà cô được gặp dady của mình, bao nhiêu suy nghĩ cũng như cảm xúc của người con khi sắp rời xa người bố của mình giờ đây trong lòng cô chợt vỡ òa khi bước ra khỏi trại giam đó. Khắc Lạc thương cảm ôm lại cô và xoa dịu cõi lòng cô bằng những lời động viên:
– Bố của Còi sẽ chỉ lãnh án là chung thân thôi chứ không phải tử hình, vì Đóa Lệ đã xin mãn án tử hình cho ông ấy, nhưng nếu trong quảng thời gian xét xử thì quan tòa cũng sẽ xem xét hành động hối lỗi của ông như thế nào mà có thể sẽ giảm nhẹ bản án nữa. Vì thế bây giờ Còi phải thật sự chú tâm học thật tốt và sống đúng với lương tâm của mình, đừng để sự hận thù điều khiển mình nữa biết chưa. Ngoan nào, nín đi.
Diễm Quỳnh nghe những lời động viên an ủi đó thì cảm thấy trong lòng mình nhẹ đi phần nào, cô nín khóc rồi nhìn thẳng về phía trước nói:
– Tui bây giờ sẽ thay đổi, không để sự hận thú ấu trĩ đó điều khiển nữa. Tuần sau tui sẽ bay về London để tiếp tục việc học của mình.
Khắc Lạc hài lòng khi thấy hành động cũng như lời nói của cô bạn thân mình, anh cùng cô xuất phát đi về nhà.