Đọc truyện Chỉ Cần Đủ Nắng Hoa Sẽ Nở – Chương 54: Lời đề nghị 2
Người đàn ông tức giận lớn tiếng nói lại:
– Tôi đang đề nghị một cách nhỏ nhẹ, nếu không nghe và làm theo lời đề nghị này của tôi thì bà có hối hận quay lại van xin tôi tha tội cho con gái của bà thì cũng quá muộn màng rồi Mộc Tử Hương. Chắc bà vẫn chưa quên cái chết của đứa con thứ hai của mình đã như thế nào đâu nhỉ?.
– Ông dám làm gì con gái của tôi thì cũng hãy chuẩn bị tâm lí để đấu đầu trước pháp luật đi, ông Lâm Khả Hòa à. – bà nói dứt câu thì hất nguyên ly trà nóng vào người đàn ông ngồi đối diện mình sau đó đứng dậy bỏ đi về mặc kệ ông ta như thế nào. Người đàn ông đó sau khi hứng trọn vẹn một tách trà nóng vào người nhưng môi vẫn nhếch cười và rồi sau đó tính tiền ra về.Bà Mộc Tử Hương trên đường về cửa tiệm của nhà mình thì bao nhiêu suy nghĩ lo lắng cho con gái của mình bỗng xuất hiện ra trong đầu bà, bà lo sợ cô sẽ bị lão gian hiểm ấy ra tay hại chỉ vì muốn tốt cho con gái của lão ta mà thôi. Bà dừng đèn đỏ mà tâm trạng rối bời, lo lắng, kí ức xưa bỗng ùa về trong tâm trí của bà. Hình ảnh đứa con thứ hai của mình bị thuộc hạ của hắn ra tay bắn chết chỉ vì vô tình làm ngã con gái cưng của hắn ta rơi xuống hồ và rơi vào trạng thái hôn mê, bao nhiêu đó thôi cũng đủ làm cho trái tim của bà quặn đau khi nhớ lại quảng thời gian đen tối ấy, bà Tử Hương đã mất gần 3 năm để đi điều trị tâm lý của mình trở lại bình thường và đó cũng là lí do cô con gái Đóa Lệ của bà quyết định thi vào ngành tâm lý. Trên suốt đường về lại tiệm mì bà cố gắng giữ bản thân mình thật bình tĩnh để chạy xe an toàn. Bước vào quán với một khuôn mặt nhợt nhạt và luồng không khí nặng nề khó thở của bà đã khiến cho Đóa Lệ và hai người bạn của mình vô cùng lo ngại lập tức chạy ra dìu bà vào ngồi xuống ghế rồi lấy nước mời bà uống, cô có linh cảm không hay khi thấy mẹ mình sau khi gặp người bạn về liền bắt ghế ngồi kế bên bà, lấy khăn lau mặt cho mẹ rồi khẽ từ tốn hỏi chuyện:
– Mẹ à, mẹ thấy trong người như thế nào ạ? Có cần con nhờ anh Lạc chở mẹ đi vô bệnh viện khám không mẹ?
Bà cầm ly nước lên uống liền một hơi rồi quay sang đưa tay lên vuốt mái tóc và sờ xuống khuôn mặt đầy lo lắng của cô con gái mình sau đó im lặng lắc đầu và trầm tư nói:
– Hay là con chia tay Kỳ Tường đi được không, con gái? Mẹ xin lỗi con… – bà vừa nói ra câu nói đó mà trong tâm bà như có ngàn vết dao đang đâm vào tim can của mình, bà đau đớn cắn môi mình sau đó vội vàng đứng dậy đi ra chỗ khác.
Đóa Lệ chết đứng khi nghe thấy câu hỏi của mẹ mình, cô không hiểu gì cả, không hiểu tại sao bà lại nói như vậy khi vừa mới đi gặp người bạn của bà về. Tại sao mẹ lại bảo mình chia tay anh ấy chứ? Trong khi mẹ cũng luôn ủng hộ tình yêu của mình và anh Tường cơ mà! Tại sao mẹ lại đưa ra lời đề nghị như vậy với mình? Sự thật là người mà mẹ đi gặp hồi nãy là ai? Bao nhiêu câu hỏi trong đầu của cô hiện ra, khuôn mặt bỗng trở nên vô hồn, giọt nước mắt lại rơi ra từ khóe mắt khiến cho Hạnh Linh giật mình vội vàng chạy tới đứng trước mặt cô và kéo ngã vào lòng mình, sau đó trách móc cô:
– Chuyện gì thế hả con nhỏ mít ướt này. Nãy mới móc ngoéo với tao là không khóc vì xa người yêu nữa mà, mới xa nhau mấy tiếng thôi mà giờ lại khóc nữa rồi là sao?
Đóa Lệ vòng tay ôm siết lấy nhỏ bạn đang đứng ôm mình, cô không tài nào ngăn được những giọt nước mắt này, nghẹn ngào nấc nở nói:
– Mẹ tao nói là… Hay là con chia tay Kỳ Tường đi được không con gái rồi bà xin lỗi tao và đứng dậy bỏ đi. Tao không hiểu gì hết Hạnh Linh à. Chuyện này là sao cơ chứ? Tại sao mẹ tao lại nói như vậy?
Cô bạn khá bất ngờ khi nghe lời tường thuận của con bạn mình, vì chính cô cũng biết được rằng bác gái luôn đồng tình và ủng hộ cho tình yêu của con gái mình mà sao nay lại đưa ra lời đề nghị đó, cô cảm thấy có điều đó vô cùng mơ hồ và vô lí ở đây, lấy hai tay đẩy con bạn mình ra sau đó động viên nó với những lời nói mạnh mẽ cứng rắn nhất có thể:
– Mày không thấy vô lí ở đây sao? Tự dưng đang yên đang lành mà tại sao mẹ mày lại đề nghị như vậy? Chắc chắn đã có người nào đó đã yêu cầu mẹ mày phải nói điều đó rồi. Nín đi, không phải hở tí chuyện là khóc, mày khóc như vậy có làm cho mọi chuyện khá hơn không?
Đóa Lệ mắt ngấn lệ ngồi im lắng nghe nhỏ bạn mình đang nói, cô lắc đầu sau đó Hạnh Linh mới nói tiếp:
– Nước mắt không giải quyết được mọi chuyện nên vì thế không được phép khóc nữa hiểu chứ? Giờ thì mạnh mẽ lên và đi tìm hiểu lí do vì sao mẹ mày lại nói vậy đi được chứ? Tao sẽ cùng mày tìm hiểu lí do đó.
– Tao hiểu rồi. Tao sẽ không cho phép bản thân mình khóc nữa, tao với mày sẽ cùng nhau tìm hiểu lí do vì sao.
Hạnh Linh vỗ bốp lên vai nhỏ bạn thân mình tán thành sau đó nắm nó dẫn về bàn ngồi ăn tiếp, Khắc Lạc tuy không đến an ủi nhưng cũng phần nào đoán ra chín mười phần câu chuyện đang xảy ra với Tiểu Lệ rồi nên anh thầm thở dài lấy điện thoại nhắn tin hỏi chuyện Diễm Quỳnh thì cùng lúc người yêu của mình cùng với cô bạn thân quay lại bàn ăn nên anh nhanh chóng khóa màn hình điện thoại và làm trò vui cho Tiểu Lệ cười vui.