Đọc truyện Chỉ Cần Đủ Nắng Hoa Sẽ Nở – Chương 37: Làm lành
Bốn tháng sau, Kỳ Tường đã nhanh chóng đặt vé bay về thành phố Y từ trước đó rồi. Anh đã rất mong chờ về kỳ nghỉ ngắn hạn này, lúc đấy anh sẽ ôm Đóa Lệ vào lòng và giải bày mọi khuất mắt của họ. Diễm Quỳnh thì không về nước để nghỉ xả thế nên cô tiễn anh ra sân bay và bảo là khi anh quay lại đây học thì cô sẽ là người ra đón anh. Kỳ Tường ra sân bay, anh lấy điện thoại gọi cho Đóa Lệ:
– Alo, chuyến bay lần nay anh bay thẳng về nước luôn nên hai ngày sau vào lúc 4h chiều thứ 7 em ra sân bay đón anh nhé, honey.
– Alo, ai vậy? Đóa Lệ hiện giờ đang đi thi nên không có đem theo điện thoại. Cho hỏi cậu là ai? – mẹ của Đóa Lệ đi ngang phòng con gái thì nghe tiếng chuông điện thoại nên bà đã nghe máy
Kỳ Tường nghe giọng người phụ nữ trung niên thì đoán ra đó là mẹ của người yêu mình, anh chỉnh lại giọng nói của mình:
– Dạ cháu là Kỳ Tường ạ. Lâu rồi không được nói chuyện với bác. Dạo này bác vẫn khỏe chứạ?
Mẹ cô nghe câu trả lời của đầu dây bên kia xong đáp lại bằng ngữ điệu vui vẻ, trìu mến:
– À, ra là Kỳ Tường, bác vẫn khỏe. Còn cháu học hành bên đó sao rồi. Kì này được nghỉ tới hai tháng lận hở cháu? Thế thì bác sẽ làm cho cháu tô mì gia truyền thật ngon mới được.
– Dạ cháu cũng ổn lắm bác ạ. Học hành cũng tạm ổn. Thích thật. Vậy có gì bác thay cháu nói với em Đóa Lệ là hai ngày sau vào lúc 4h chiều thứ 7 ra sân bay quốc tế đón cháu nhé.
– Uhm, bác nhớ rồi.
Chuyến bay cũng bắt đầu cất cánh bay.
Đóa Lệ cũng vừa mới thi xong, cô bước ra khỏi phòng thi thì thấy Khắc Lạc đã đứng đối diện phòng chờ mình rồi. Cô đi tới trước mặt anh và chào nói với anh:
– Chà, đúng là xe ôm đẳng cấp có khác. Hihi. Em thi xong rồi, giờ thì chúng ta về nhà thôi nào. Hôm nay em hứa chở cún cưng đi chơi.
Khắc Lạc ngẩng đầu lên và mỉm cười với cô, chỉ có một hành động mỉm cười thôi mà đám con gái ngồi trong phòng thi bấn loạn vì nụ cười ấy của anh. Cô cảm thấy thật buồn cười làm sao, trong khi cô thấy anh bình thường mà thôi (chắc là do ngày nào cũng được trai đẹp hộ tống nên nhìn hoài đâm ra bình thường đây). Vừa đi kế bên anh vừa cười khúc khích, thấy làm lạ nên anh nghiêng đầu sang hỏi cô:
– Hôm nay thi đề dễ lắm sao mà anh thấy em vui từ lúc bước ra phòng thi cho tới giờ luôn thế, cô bé?
Cô ngước lên nhìn anh chằm chằm và ngừng cười khúc khích đáp:
– Đề cũng khá dễ. Em đang mắc cười đó là vì sao tụi con gái lớp em mỗi lần thấy anh là lại bấn loạn nháo nhào cả lên, thậm chí có người còn nhờ em xin sđt, fb của anh nữa chứ. Anh biết em trả lời với bọn họ như thế nào không?
Khắc Lạc dừng chân đứng lại quay người sang nhìn cô với ánh mắt tò mò về câu trả lời của cô, anh liền hỏi:
– Em đã trả lời như thế nào?
Đóa Lệ cũng dừng theo, cô bước lên trước mặt anh, chóng nạnh một tay ngang eo còn một tay vừa miêu tả vừa nói:
– Em nói là “mấy bồ nghĩ sao bấn loạn anh chàng đó vậy? Tui thấy anh ấy đâu có đẹp đâu. Đã vậy còn bị gay nữa, suốt ngày cứ bám lấy người tui yêu thôi. Anh ta là gay giả trai thẳng đấy. Đừng mê anh ấy nữa”. Em vừa nói vừa diễn tả trước bọn họ thế là bọn con gái đó một nửa thì tin ngay lời em nói, còn một nửa thì bảo em xạo. Nhớ tới sắc mặt của bọn họ khi nghe em nói như vậy thật là không nhịn cười được mà. Hihihi..
Khắc Lạc đưa tay che mặt thở dài sau đó anh nhấc bổng cô lên rồi để lên vai, giọng điệu hăm dọa:
– Thật sự là trong mắt em, anh là thằng trai bị cong đến thế sao? Vậy anh sẽ vác em lên vai rồi chạy vòng vòng quanh sân trường em để em nhận định lại lần nữa rằng anh là trai thẳng nhé, chịu không? Ka ka. Chả lẽ em muốn anh ế tới già sao.??
Tiểu Lệ bị anh để trên vai như bao gạo nên cô ấm ức, nhỏ nhẹ trả lời:
– Em xin lỗi, em sai rồi. Anh là trai thẳng chứ không phải trai cong ạ. Làm ơn thả em xuống đi mà.
– Ka ka xem ra có người biết sợ rồi, được rồi anh sẽ vác em ra tới bãi xe mới bỏ xuống, ka ka.
Cũng trong lúc hai người mãi trêu đùa nhau thì đã bị ai đó chụp một tấm hình.
Tiểu Lệ với Khắc Lạc về tới nhà của cô, mẹ của cô đã nấu xong bữa cơm chiều. Cô bước vào nhà chào mẹ sau đó chạy vụt lên phòng mình, cô kiểm tra điện thoại thì thấy cuộc gọi đến đã nhận vào lúc cô đang thi, cô đoán ra đó là Kỳ Tường. Lúc này, trong lòng cô có hai cảm giác đó là vui và buồn. Vui là sau thời gian dài không gặp thì cuối cùng anh cũng đã trở về đây gặp lại mình rồi, còn buồn là cô không biết có nên tin anh không. Tiểu Lệ tắt điện thoại, nhanh chóng đi tắm và xuống dùng cơm với mẹ và Khắc Lạc. Lát sau, cô xuống dưới nhà thì không thấy Khắc Lạc đâu nên tự biết rằng anh ấy đã đi về rồi, cô xuống phòng bếp dùng cơm với mẹ. Trong lúc hai mẹ con đang dùng cơm thì mẹ lên tiếng nói:
– Hồi trưa nay Kỳ Tường gọi báo là thứ 7 lúc 4h chiều nó đáp xuống sân bay rồi nên con ra đón nó nhé.
Đóa Lệ đang gắp đồ cho vào miệng nên chỉ gật đầu thôi, bà nhìn cô cười và ăn cơm. Xuyên suốt bữa cơm, cô có vài vấn đề muốn nói ra với mẹ nhưng lại không dám nói vì thế mà chỉ cậm cụi ăn mà thôi.
Ngày thứ 7 cũng đã đến, cô nằm dài trên giường lăn qua lăn lại với những suy nghĩ trong đầu mình “mình có nên ra đón anh ấy không? Mình không thể ra đón anh ấy với bộ dạng tệ hại như vầy được. Vì anh ấy mà mình đã cắt mái tóc dài mượt, liệu anh Tường có giận mình không? V… V” hàng tá suy nghĩ nối nhau xuất hiện trong đầu của cô. Cô quyết định không nằm dài trên giường mà thay vào đó sẽ lựa quần áo để chiều nay ra sân bay đón người yêu về nước. Loay hoay lựa đồ nên cô quên lẻm luôn rằng trưa nay phải chở mẹ đi qua nhà ngoại cho đến khi mẹ cô đứng trước cửa phòng và gõ bảo:
– Chà xem kìa, hôm nay người yêu về nước nên sáng giờ phải loay hoay lựa chọn quần áo mà quên mất cả việc ăn sáng cũng như việc chở mẹ qua ngoại luôn kìa.
Đóa Lệ giật mình quay sang nhìn và hỏi ý kiến mẹ mình:
– Mẹ thấy bộ nào hợp với mái tóc này?
Bà đi tới chỗ cô đang đứng, nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt mái tóc ngắn của con gái thầm thở dài sau đó trả lời với giọng điệu vui vẻ như hằng ngày:
– Con mặc bộ này, chắc chắn Kỳ Tường nó sẽ thích đấy. Nào mặc thử chúng trong khi mẹ gọi điện cho nhà ngoại nhé, lát sau mẹ sẽ nhận xét cho con. Yêu con.
Nói dứt câu bà quay lưng bước ra phòng con gái rồi lấy tay lau nước mắt mới vừa chảy ra. Bà cảm thấy đau lòng cho con gái dù con bé ngày qua chưa hề tâm sự với mình về mọi chuyện xảy ra từ khi mình đi chơi về cho tới bây giờ, cái ngày mà bà đi chơi về thì đã thấy mái tóc dài thướt tha ngày nào của con gái nay đã thành mái tóc ngắn ngang vai mất rồi, bà biết thừa rằng “một khi con gái họ chấp nhận cắt đi mái tóc dài của mình cũng có nghĩa là khi đó họ đã có quá nhiều chuyện đau buồn vướng bận khiến cho họ mệt mõi, buồn phiền”. Chỉ cần nghĩ đến thế thôi tim bà lại quặn đau, nhưng bà đã hứa với chồng của mình và với bản thân rằng “bà sẽ luôn ở bên cạnh và yêu thương, bảo vệ con gái của mình bằng mọi giá vì bà đã từng phạm phải sai lầm một lần trong quá khứ rồi thế nên lần này bà sẽ không tái phạm nữa”.
Đóa Lệ mặc thử bộ mà mẹ đã lựa cho mình và đứng trước gương ngắm nhìn mình thật lâu. Bộ này được bố cô mua tặng cho cô nhân dịp ông đi Mỹ công tác, lúc đấy cô mặc bộ này với mái tóc dài thướt tha cùng với tâm trạng vui vẻ hồn nhiên và hạnh phúc, nhưng kể từ đó cho tới ngày bố cô qua đời cũng đã lâu rồi cô không mặc lại chúng. Hôm nay mặc lại chúng và đứng trước gương bây giờ là một cô gái tóc ngắn ngang vai cùng với khuôn mặt cười nhạt nhẽo xen lẫn mệt mỏi. Cô đứng nhìn mình trong gương thật lâu thì thấy mẹ của mình cũng đang đứng đằng sau nhìn mình với ánh mắt thoáng buồn nhưng trên môi bà vẫn cười tươi gật đầu với mình và Tiểu Lệ cũng cười thật tươi với mẹ mình.
Thế là cũng tới giờ ra sân bay đón người yêu, Đóa Lệ tới sân bay và ngồi chờ người yêu với tâm trạng vô cùng khó tả. Trong cô giờ đây nửa nghĩ rằng khi thấy anh rồi cô sẽ chạy nhào tới ôm anh và khóc thật lớn, một nửa suy nghĩ khác thì cô sẽ lạnh nhạt giận hờn anh để anh chủ động xin lỗi làm lành với mình. Mãi suy nghĩ mà quên để ý xem anh đã ra chưa, cho đến khi chuông điện thoại reo lên cô vội bắt máy:
– Vui lòng cô ngước mặt lên đến nhận mặt người yêu ạ.
Tiểu Lệ ngẩng mặt lên thấy anh đứng trước mặt mình và cười thật tươi. Thế là mọi suy nghĩ vớ vẩn ban đầu đã tan biến mất, cô liền bật người đứng dậy ôm chằm lấy mà miệng không ngừng trách móc:
– Anh tệ lắm anh biết không? Bắt em phải chịu đựng một mình nhiều thứ mà không có anh. Anh tệ lắm đó Kỳ Tường à. Em ghét anh nhiều bao nhiêu thì lại yêu anh nhiều hơn bấy nhiêu. Hic hic…
Kỳ Tường buông tay giữ vali ra rồi nhấc bỗng cô lên cao và cười đáp:
– Cuối cùng thì anh cũng được gặp lại em rồi cô người yêu nhõng nhẽo của anh. Anh biết anh tệ lắm, anh sai rồi. Anh yêu em