Đọc truyện Chỉ Cần Đủ Nắng Hoa Sẽ Nở – Chương 35: Niềm tin dành cho nhau 3
Cả hai cùng tắt máy với hai con tim đang khóc ở trong lồng ngực của mình. Anh quay ghế lại đặt điện thoại trên bàn, đứng dậy và đập vài cái vào mặt bàn. Còn cô thì tiếp tục rửa chén cho xong, mặc kệ nước mắt đang tuôn rơi. Khắc Lạc thì đứng ở bàn ăn đằng sau cô nãy giờ, anh đã nghe cuộc đáp thoại của cô cũng như đã thấy nước mắt cô rơi. Anh muốn bước đến ôm lấy Tiểu Lệ đang đứng khóc từ đằng sau lắm nhưng chân anh không thể nào dịch chuyển được. Anh quyết định cầm điện thoại lên nhắn tin qua cho cô:
– Tiểu Lệ ngoan, rửa chén xong rồi còn phải đi học nữa chứ. Lát tối còn phải ra tiệm mì nhà em nữa.
Đóa Lệ vừa rửa chén xong cũng đọc tin nhắn mới nhận từ Khắc Lạc, cô quay lại đằng sau nhìn anh với nụ cười tươi khẽ gật đầu và bước nhanh lên phòng chuẩn bị đồ đi học.
Tiết học hôm nay của cô đó là thể dục. Tiểu Lệ vốn dĩ là khắc tinh với môn thể dục từ nhỏ cho đến lớn nên mỗi lần tới tiết học thể dục giống như một cực hình với cô. Với thể trạng không được tốt thường được ông trời ưu ái một tí vì thế nên tiết thể dục hôm nay đã bị trì hoãn lại vì mưa to. Tiểu Lệ mừng rỡ vì đã thoát được cực hình ấy, cô đi xuống căn-tin của trường mua đồ ăn thì gặp một tai nạn nhỏ đó là bị gạt chân té kèm theo đó là giọng cười đểu của một tên con trai, hắn ta nói:
– Chà chà, xem kìa một cô sinh viên năm nhất ngành tâm lí được nhiều người biết đến nay lại hậu đậu như vậy ha ha… Này cô em, chắc là cô em mới bồ đá nên dạo gần đây trông em xuống dốc quá. Có cần anh đây chăm sóc cho không.
Đóa Lệ đứng dậy phủi người và tiến lại chỗ thanh niên đó rồi tát cho hắn một cái sau đó khinh bỉ đáp:
– Anh đừng nghĩ mình được nhiều người theo đuổi thì muốn chọc ghẹo ai thì chọc ghẹo. Tôi dù có ra sao thì cũng không cần anh quan tâm đâu. Không ngờ kẻ như anh lại vác mặt đi học ngành tâm lí, điều đó càng khiến cho ngành tâm lí bị vết nhơ từ anh.
Chàng thanh niên bất ngờ bị ăn cái tát từ cô sinh viên năm nhất, anh ta bực bội sờ lên mặt rồi chỉ điểm vào mặt Đóa Lệ nói:
– Cô em thật là hung dữ, đàn anh đây chỉ giỡn tí mà lại dám tát đàn anh như vậy. Mau xin lỗi đi nếu không cô em sẽ bị ăn hai cái tát đây. – hắn ta vừa chỉ vào mặt của Đóa Lệ vừa dơ tay vào sát khuôn mặt của cô.
Thì đúng lúc như thế, ở từ đằng sau có bóng dáng của một chàng trai bước đến thật nhanh và đưa tay ra nắm lấy cánh đang chỉ vào khuôn mặt của cô và bẻ ngược về phía sau lưng của hắn và cất giọng cảnh cáo:
– Tao thách mày tát cô ấy đấy, thằng ranh con. Cẩn thận cái mồm và hành động của mày. Tao hôm nay chỉ mới cảnh cáo thôi, nếu mày dám tiếp diễn là coi chừng cái bản mặt của mày.
Tên đó vừa bị ăn tát vừa bị chàng thanh niên lạ mặt bẻ ngược tay và cảnh cáo nên sắc mặt của hắn ta bị tái mét ngoan ngoãn nhìn Đóa Lệ nói:
– Anh xin lỗi em, mốt anh sẽ không ỉ lớn ăn hiếp nhỏ nữa. Em mau bảo bạn em tha cho anh đi.
– Được rồi. Tao tha cho mày.
Tiểu Lệ lúc đấy chỉ biết đứng nhìn Khắc Lạc chằm chằm mà không nói lên câu cho đến khi anh buông tay kẻ kia ra và đi lại nắm tay cô sau đấy dắt cô ra chỗ ghế đá ngồi và khui trên tay lon coca cho cả hai thì cô mới trở về trạng thái bình thường được. Lúc đó cô mới hoàn hồn về lại quay sang nhìn anh nói:
– Ủa… Anh chui ở đâu ra vậy? Sao không đến công ty làm việc đi?
Khắc Lạc đang ngồi uống lon coca, nghe cô hỏi vậy liền quay qua nhìn cô cười, anh đặt lon nước xuống ghế đá trả lời:
– Tự nhiên anh thắc mắc về trường em đang học thôi thế nên mới vào đây xem như thế nào. Cũng nhờ vậy mới trị được thằng ranh con kia. Mà xem ra em cũng hung dữ chứ bộ… Hề hề. Anh làm biếng đi làm nên trốn hihi.
Đóa Lệ vẫn nhìn anh chằm chằm, cô lắc đầu rồi lại thở dài rồi lắc đầu. Lát sau mới nói thành câu:
– Hèy…, đúng là boss có khác. Rồi nãy giờ trong tiết em học thể dục anh ngồi ở đâu?
– Anh ngồi ở trong lớp học của em á, mà xem ra ngành tâm lí ít lớp học nên anh chỉ cần tra tên em là ra lớp em học liền. Lát nữa em học quốc phòng à? Học trong lớp phải không?
– Ờm, anh cũng hay thật. Nhưng mà nãy có cô giáo vô báo với lớp là hôm nay lớp em được về sớm vì giáo viên có việc bận.
Khắc Lạc uống hết lon nước của mình rồi cầm lon coca mua cho cô lên uống gần hết rồi mới đưa sang cho Tiểu Lệ. Quả nhiên biết cách quan tâm người mới bị bắt nạt ghê, cô cứ tưởng là anh tốt bụng lắm nên mới cầm lon coca anh đưa cho thì khi đưa lên uống thì chỉ còn vài giọt mà thôi. Cô nhăn nhó quay liếc anh bằng ánh mắt hình viên đạn. Anh vẫn thản nhiên như mình vô tội rồi sau đó nắm lấy tay cô rồi kéo đứng dậy cùng, nhìn cô cười nói:
– Thế mình tới quán nhà em đi, anh tự dưng lại muốn ăn mì ở tiệm nhà em quá. Ôke?
Đóa Lệ rụt tay lại nhìn anh ngại ngùng đáp:
– Uhm, vậy anh ra lấy xe đi rồi chở em ra tiệm.
Anh có nhiệm vụ đó chính là đưa cô đi học và đón cô về. Nên Khắc Lạc cầm tay cô dắt ra bãi gửi xe.
Khắc Lạc chở cô đến tiệm mì nhà cô thì anh đã được mẹ của cô tiếp đãi mình một tô mì hoành thánh. Tiểu Lệ thì đi đến quầy thu ngân và ngồi xuống với những suy nghĩ trong đầu về vụ việc đã xảy ra vào tối qua, vì mãi suy nghĩ nên Tiểu Lệ đã chẳng chú ý rằng nãy giờ bao nhiêu vị khách ngồi chờ được tính tiền cho đến khi mẹ đi lại vỗ vào vai của mình thì cô giật mình và trở lại bình thường. Tiểu Lệ đưa mắt nhìn mẹ cô đang đứng làm mì cho khách mà thở dài suy tư “kẻ hôm qua cố tình làm vỡ kính cửa sổ của tiệm mì là ai? Tại sao lại phải làm như vậy với nhà mình cơ chứ?” Lắc đầu hai ba cái rồi lại ngồi thẩn người ra suy tư cứ thế lặp đi lặp lại. Khắc Lạc vì rảnh rổi nên anh chú ý tới hành động kì lạ của cô, không khỏi thắc mắc nên anh đã đi tới ngồi kế bên cô khẽ hỏi:
– Chuyện gì thế em? Sao cứ ngồi thẩn người ra rồi lắc đầu và cứ làm thế hoài vậy? Nói anh nghe xem.
Tiểu Lệ lại một lần nữa giật mình, quay sang nhìn anh cười nói:
– À không gì đâu. Chả qua là em suy nghĩ lung tung linh tinh ấy mà.
– Hay là em không muốn chia sẻ với anh nữa à.
– Đâu phải đâu…, à đúng rồi có phải 4 tháng sau anh Kỳ Tường về phải không anh?
Anh im lặng suy nghĩ vì anh cũng chưa nghe tin này từ Diễm Quỳnh hay Kỳ Tường báo cho mình biết cả. Hồi sau anh trả lời:
– Uhm, đúng rồi em. Lúc đó hãy làm lành với nó đi. Bữa giờ anh nói chuyện với nó trên skype nhìn có vẻ xuống sắc nhiều lắm, chắc là vì nhớ em vì không được gặp em nên…