Đọc truyện Chỉ Cần Đủ Nắng Hoa Sẽ Nở – Chương 25: Kẻ thứ ba – Diễm Quỳnh
Mặc dù từ nhỏ anh đã từng có khoảng thời gian ngắn sinh sống và học tập ở Anh nhưng đây là lần đầu tiên anh mới có dịp đặt chân đến Thủ đô London. Với Diễm Quỳnh thì đây là lần thứ 2 cô quay lại nơi này sau bao nhiêu năm dài xa cách nơi này, nay lại càng vui và không gì hạnh phúc bằng khi trở về lại đây cùng với người cô yêu. Cả 2 được người thân dẫn đi dạo quanh khu phố họ ở, trường đại học nơi mà họ sẽ bắt đầu học ở đấy cho tới 3 năm. Sau vài vòng dạo quanh khu phố, cuối cùng Kỳ Tường cũng đã được ngã lưng xuống giường nghỉ ngơi, anh đặt vali cạnh giường rồi nằm dài người xuống nệm và lấy đt ra nhắn tin với người yêu. Do quá mệt mõi nên trong lúc nhắn anh lăn ngủ hồi nào không hay, tin nhắn tới mà chủ nhân của điện thoại ấy thì ngủ rồi nên càng làm cho đầu dây bên kia lo lắng, nóng ruột chờ tin nhắn. Trong lúc đó, Diễm Quỳnh đang đứng ngoài gõ cửa để kêu Kỳ Tường xuống dùng bữa trưa với cả nhà, gõ mãi chả thấy hồi âm cô bèn mở cửa vào, cô đi tới giường anh đang nằm ngủ. Diễm Quỳnh ngồi sát gần lại, đôi mắt cô nhìn vào khuôn mặt điển trai một cách rất trìu mến, lấy tay sờ vào cặp lông mày rồi từ từ chuyển dịch xuống chiếc mũi cao đang thở phỏm phĩnh rồi tay cô sờ tới đôi môi của anh. Diễm Quỳnh đang định hôn nhẹ lên đôi môi ấy thì điện thoại kế bên anh reo lên vì sợ tiếng chuông làm anh tỉnh giấc và sẽ thấy mình đang hôn anh như thế càng làm cho tình bạn bao lâu sẽ bị khoảng cách nên cô cầm lên và thấy chữ Đoá Lệ yêu, cảm giác đầy khó chịu xen chút ghen ghét và cô bắt máy:
– Alô… Sao em nhắn tin lại mà anh không trả lời vậy? Anh bị gì hay đang bận vậy??
-…
– Alô.. Alô.. Anh có ở đó không vậy. Nay còn dám giả bộ im lặng không hồi đáp nha.
-… Kỳ Tường ngủ rồi. Cô gọi cho anh ấy có chuyện gì không?
– Cho hỏi cô là ai vậy? Sao lại sử dụng điện thoại của anh ấy?
– Tôi là ai à? Tất nhiên là bạn gái của anh ấy rồi. Người mà anh ấy đi đang du học chung. Còn cô là ai?
– Bạn.. Bạn.. Gái? Này cô, đừng đùa như vậy, anh ấy bảo với tôi là đi du học một mình cơ mà, cô đừng có bịa chuyện vô lí như vậy. Cô là ai mà sao lại nghe máy của anh một cách tự nhiên như thế này hở? Tôi nói cho cô biết nhé tôi đây mới là người yêu của Kỳ Tường.
Diễm Quỳnh khẽ đứng dậy bước đến cửa sổ vừa đi cô vừa cười đắc trí nói:
– Ha ha, nghe mà nực cười với thấy thương cho cô ghê đó. Cô ngây thơ thật đó Đóa Lệ à. Cô là người yêu anh Kỳ Tường mà lại không biết người yêu mình đi du học chung với ai nữa à? Có thật sự cô là người yêu không vậy? Hiện tại bây giờ chúng tôi đang nằm ôm nhau ngủ, anh ấy trong lúc ngủ say thật hấp dẫn khiến cho người ta muốn được hôn ôm hoài thôi.
– Cô nói như vậy nghĩa là sao?
– Thôi.. Tôi không nói nhiều với cô nữa. Tôi cúp máy để cho anh yêu của tôi ngủ đây. Chào cô và nhớ là đừng bao giờ nhắn tin cho anh ấy nữa. Hãy để cho Kỳ Tường học đi. Nếu làm phiền anh ấy thì đừng trách tại sao tôi đây nặng lời với cô. – Diễm Quỳnh nói với ngữ điệu đe dọa, cô vừa nói vừa lọn tóc nhìn ra hướng cửa sổ mà cười với nụ cười đầy thỏa mãn trên môi.
Đóa Lệ khi nghe xong lời của cô gái đó, tim như muốn rạn vỡ ra từng mảnh.
Hít một hơi thật sâu và chuẩn bị hỏi thì đầu dây bên kia đã cúp máy rồi:
– Alô.. Alô…
– Tút.. Tút.. Tút…
Diễm Quỳnh cúp máy với tâm trạng vui vì cô đã làm cho Đoá Lệ một phen tức giận để cô ấy không nhắn tin làm phiền Kỳ Tường trong suốt quảng thời gian này nữa và cô sẽ luôn được gần Kỳ Tường hơn trước. Cô bấm xoá cuộc gọi vừa rồi, đặt đt lại vị trí cũ, cô khẽ hôn nhẹ lên đôi môi anh, sau đó nhanh chóng đứng dậy bên cạnh giường và khẽ gọi anh dậy:
– Dậy đi… Dậy đi.. Còn ăn trưa nữa. Mọi người đợi nãy giờ kìa…
Kỳ Tường mắt nhắm mắt mở nhìn cô đầy hậm hực và cáu có nói:
– Haiss.. Cái con mắm này. Biết rồi
Diễm Quỳnh mỉm cười tươi nhìn anh rồi đi về phía cửa và nói:
– Lo mà dậy lẹ đi. Cứ lề mề vậy người nhà tui hẻm thích đâu đó. Tui xuống trước nhá.
– Ừhm.
Đoá Lệ đặt điện thoại xuống bàn thì dòng lệ tuôn rơi lăn dài xuống đôi gò má, cô rất buồn rất đau khi trò chuyện với người con gái lạ đang ở bên Kỳ Tường. Không biết làm gì để xua tan đi nỗi buồn đó cô chỉ biết nghe 1 bài nhạc rồi ôm gối khóc thật lớn mà thôi. Buồn vì sao mình không hỏi anh ấy về chuyện du học với ai, đau vì sao anh ấy lại có thể giấu mình chuyện đó? Anh ấy có coi mình là người yêu của ãnh nữa không? Hay cũng sẽ bỏ rơi mình như người cũ mà thôi? Tại sao cơ chứ? Mình chỉ muốn có một cuộc tình yên bình và hạnh phúc thôi mà? Ahuhu. Vì quá tức giận và buồn nên Đoá Lệ đã ném đt ra đâu đó, tin nhắn và cuộc gọi tới vang lên nhưng lại không tài nào át được khi tiếng mưa rơi bên ngoài hiên xen lẫn với tiếng nhạc buồn và tiếng nấc của cô. Sự ồn ào đó diễn ra suốt đêm và đã đưa cô vào giấc ngủ 1 cách dễ dàng.