Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!

Chương 37: Thật không thể ngờ, chưa bao giờ nghĩ đến (thượng)


Đọc truyện Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu! – Chương 37: Thật không thể ngờ, chưa bao giờ nghĩ đến (thượng)

Dịch bởi Maroon

Đã là ngày thứ ba rồi! Sau khi ta lành bệnh, đã ở lại tẩm cung của Vân tiên nhân “quấy rầy” ba ngày rồi! Sao ta có thể cho phép một việc bất lịch sự như thế xảy ra?!

Trong những ngày tháng tựa như hạnh phúc kéo dài hai năm này, ta trốn Vân tiên nhân leo qua cửa sổ, khi thấy bộ mặt lạnh như tiền của đám thủ vệ ngoài cửa sổ, ta cười cười lại lủi trở về phòng; ý đồ của ta lúc đi dạo trong vườn là sẽ bỏ lại Tiểu Tạc Tử lúc nào cũng lẽo đẽo sau lưng mà đào tẩu, thật đáng tiếc nếu không phải Tiểu Tạc Tử tìm được ta đúng lúc, thì e rằng ta sẽ một mình lẩn quẩn tại một xó xỉnh nào đó trong cái hoàng cung bự khổng lồ này suốt cả đêm.

Cho nên, hôm nay ta có một quyết định vĩ đại không gì sánh được, một hành động vĩ đại không gì sánh được!

“Khụ khụ… Tiểu Tạc Tử!” Ta gọi hắn khe khẽ.

Tiểu Tạc Tử cấp tốc độ từ phòng ngoài đi vào phòng trong, chờ lệnh của ta.

“Tiểu Tạc Tử…” Bộ dáng hiện tại của ta như thế nào? Nghe đâu bên trong đôi mắt màu xanh thường lóng lánh nước hồ thu, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào mang vẻ bàng hoàng bất lực, đôi môi đỏ tươi tựa như mở ra tựa như khép lại. Khụ khụ… Đừng hiểu lầm, ta không hề có bất cứ ý nghĩ không an phận nào đối với tên tiểu thái giám còn ủy mị hơn cả ta này đâu nha, ta chỉ là đang tạo phông cho một vở kịch, chuẩn bị xuất chiêu.

Nhưng ta vừa mới chuẩn bị chính thức mở miệng, thì Tiểu Tạc Tử bỗng quỳ xuống đất nghe một cái ‘thụp’, run rẩy lí nhí nói: “Chủ tử, Lăng chủ tử, người đừng làm khó dễ nô tài…”


Gì?! Chuyện này là sao?! Ta còn chưa nói tiếng nào mà, sao lại làm khó dễ ngươi chứ?! Tuy rằng lời mà ta đang sắp nói cũng có chút làm khó ngươi… nhưng Tiểu Tạc Tử khi nào đã học được cách tiên tri vậy?!!!

“Aizzz, Tiểu Tạc Tử, ta còn chưa nói cái gì hết mà, sao lại làm khó dễ ngươi được?!” Ta thu hồi vẻ mặt khiến người ta phải nổi da gà, trở lại bình thường hỏi hắn.

“Cái đó… Vương… Vương thượng nói…”

“Vân tiên nhân? Hắn nói cái gì?!”

“Vương thượng nói… khi khi nào lăng chủ tử nhìn nô tài bằng vẻ mặt rất ủy khuất, rất vô tội, rất bất lực… thì … nô tài … nô tài chỉ cần quỳ xuống nói với Lăng chủ tử ba chữ…”

“Ba chữ gì?!” Trò đùa này Vân tiên nhân ở đâu ra vậy?

“Tiên Nguyệt Phường…” Tiểu Tạc Tử cúi gằm mặt, quỳ dưới đất, thân thể run run.


Im lặng một lúc lâu, ta khẽ thở dài, nhỏ nhẹ bảo với Tiểu Tạc Tử: “Đứng lên đi, trên đất lạnh đó.”

Tiểu Tạc Tử ngẩng đầu nhìn, thấy ta không tức giận, liền run rẩy đứng lên.

“Tiểu Tạc Tử, dẫn ta đi tìm Âu Dương Vân.”

Tâm trạng ta thật tình không vui, rất sa sút, bởi vì hình tượng Vân tiên nhân trong lòng đã thay đổi. Hắn nên có cái dáng vẻ lạnh lùng thanh cao của một vị tiên nhân, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là hắn có thể vô tình, hắn nên là người không màng thế sự, chứ không nên là kẻ tâm cơ trùng trùng. Hình tượng như vậy không thích hợp với hắn, không thích hợp chút nào…

Theo Tiểu Tạc Tử đi tới dưới táng cây ngọc lan hoa nơi ta và Âu Dương Vân lần đầu gặp nhau, Âu Dương Vân vẫn đứng dưới gốc cây như lần đó, cũng là con người đó, nhưng vì sao cảm giác đã thay đổi?

“Tiểu Tạc Tử, ngươi lui xuống trước đi.” Ta nói.

“Dạ, chủ tử.”

Âu Dương Vân xoay người nở một nụ cười dịu dàng nhìn ta, đôi mắt màu bạc tỏa ra ánh nhìn ấm áp, mà nếu để cho sự ấm áp hiếm có này đóng băng trở lại một lần nữa, e rằng sẽ không phải chỉ là băng sơn đơn giản như vậy.

Nhưng ta lại không còn lựa chọn nào khác, không làm rõ chuyện này thì sẽ càng gây tổn thương sâu sắc hơn. Ta vẫn giữ một câu nói duy nhất, trong cái thế giới hư vô này, Vân tiên nhân là người mà ta không muốn làm tổn thương nhất.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.