Đọc truyện Chỉ Cần Có Em – Chương 43
Mã Nhi là con gái một của Mã gia nổi tiếng xứ Cảng Thơm, nhưng vì tiếng gọi tình yêu, từ khi còn rất trẻ bà đã kết hôn với Đinh Nghĩa Thư, rời bỏ gia đình đến Đại Lục sinh sống. Cuộc sống có tình yêu luôn tràn ngập màu hồng tươi đẹp, đặc biệt với những cô gái chưa trải sự đời như Mã Nhi thì hoàn toàn không để ý đến sự ngăn cản của ba mẹ mình. Tuổi trẻ thường bồng bột, đến khi chúng ta thực sự trưởng thành thì lại mải miết sửa chữa cho những sai lầm lúc còn nông nổi.
Đinh gia vốn phức tạp, nhìn bề ngoài thì quyền thế, nhưng thực sự các thành viên trong gia tộc đều luôn ngầm có sự tranh đấu với nhau. Mã Nhi sau khi về làm dâu Đinh gia mới từ từ hiểu được điều này. Nhờ Đinh Nghĩa Thư là người cẩn trọng, hành sự hòa nhã nên được mọi người trong nhà hết sức nể trọng, Mã Nhi là vợ ông đương nhiên cũng không ai dám gây chút khó dễ nào cho bà. Cuộc sống những tưởng vẫn sẽ lặng lẽ trôi qua, nếu như không có chuyện Đinh Nam, đứa con trai duy nhất của hai người bị lạc đường, rồi từ đó không có chút tin tức nào hết.
Chuyện xảy ra đã rất lâu rồi, nhưng mỗi khi nhớ lại Mã Nhi đều không thể cầm được nước mắt, đứa con trai bà hết mực thương yêu, nâng niu chăm sóc từng chút một lại chỉ vì chút bất cẩn của người giúp việc mà rời khỏi vòng tay của bà. Đinh gia đã cho người đi tìm khắp nơi, đăng tin trên báo đài, thế nhưng bao nhiêu năm vẫn bặt vô âm tín. Chính bà Mã Nhi cũng dần dần tuyệt vọng, Đinh Nam trở thành cái tên mà không một ai dám nhắc đến trước mặt bà. Nỗi niềm này chỉ có người làm mẹ mới hiểu được.
Sau bao nhiêu năm mỏi mòn tìm kiếm, cuối cùng Đinh gia đã tìm ra tung tích đứa cháu nội năm xưa đi lạc đường, nhưng rất tiếc có vẻ như đứa cháu này không mấy mặn mà với việc trở về nhận lại người thân. Người đứng đầu Đinh gia là Đinh Duy Tự đã trực tiếp lệnh cho con cháu trong nhà không ai được làm phiền Đinh Nam, dù sao đây cũng là họ nợ đứa cháu này, chỉ có thể để cho anh từ từ suy nghĩ, chứ tuyệt đối không được tạo áp lực thêm cho anh.
Biết là như vậy, nhưng Mã Nhi đã không thể chờ thêm được nữa. Đó là con trai bà, bà sao có thể làm ngơ khi nhìn thấy nó được chứ.
***
Hạ Yên đi một vòng trung tâm thương mại lớn nhất của Hồng Kông, mặc dù không thiếu quần áo, nhưng Hạ Yên vẫn thích đi mua sắm như một thói quen. Cô đã mua được hai cái áo rất đẹp để tặng cho Lăng Tiếu Tiếu và Bùi Tử Nam, xem như đền bù cho quãng thời gian vừa qua bận rộn chuyện gia đình mà bỏ bê bạn bè thân thiết.
Tuy đi mua sắm nhưng Hạ Yên vẫn để ý thời gian, Đinh Nam nói xong việc sẽ đến đón cô, thấy cũng sắp đến giờ tan tầm, cô cầm điện thoại nhắn tin hỏi anh.
“Anh sắp đến chưa”.
Đợi một lúc không thấy ai trả lời, cô bèn tìm một quán cà phê ngồi nghỉ chân.
Vừa khuấy ly cà phê, cô vừa nhàn nhã ngắm nhìn phố phường tấp nập ngoài kia. Cuộc sống vội vã, còn ở đây lại như một thế giới khác nhàn nhã đến mức lười biếng, mùi cà phê thơm nồng như đưa người ta trôi trong một thế giới mộng mị khác.
Không gian ở đây khép kín, không trang trí nhiều cây xanh, thay vào đó lại dùng nhiều những chén đĩa và các bức tranh thời trung cổ bày biện xung quanh làm vật trang trí. Không gian đượm màu hoài niệm, lại phảng phất nét buồn man mác khác thường. Chủ nhân của nơi đây chắc chắn cũng là người nhiều tâm sự, nếu không sẽ không thể nào bày trí một quán cà phê đặc biệt như thế này.
“Một ngày mà gặp nhau những hai lần, cô gái, chúng ta thật có duyên”.
Hạ Yên bị tiếng nói kia kéo ra khỏi thế giới riêng của mình, cô có chút hốt hoảng ngẩng mặt lên nhìn.
Duyên phận thế này, đến chính cô cũng không biết phải diễn đạt thế nào cho phải.
“Có lẽ là Hồng Kông không quá lớn”. Hạ Yên cười cười đáp lời.
“Cô ngồi đây được chứ”.
Mã Nhi chỉ vị trí ngồi đối diện Hạ Yên.
Hạ Yên không có lý do nào để từ chối cả, hai người xem như cũng có chút duyên phận, có điều là duyên gì thì còn chưa rõ.
“Bây giờ rất ít cô gái trẻ còn đi uống cà phê một mình như cháu”.
Hạ Yên hơi ngại, cô khẽ cúi mặt xuống nhìn ly cà phê, dùng thái độ để từ chối trả lời câu hỏi kia. Người phụ nữ tên Mã Nhi này có vẻ rất muốn tìm hiểu thông tin về Đinh Nam, trước khi biết rõ đối phương là ai thì cô không thể nào nói là đang đợi Đinh Nam ở đây được.
Mã Nhi hơi có chút khẩn trương, bà muốn tìm chuyện khác để phân tán sự căng thẳng của bản thân.
“Bánh ngọt ở đây rất ngon, cháu có muốn ăn thử không”.
Hạ Yên nghe được lời này thì gương mặt như phát sáng, giữa một khung cảnh như thế này mà có thêm chút bánh ngọt thì thật sự rất tuyệt.
Không đợi Hạ Yên trả lời, Mã Nhi chỉ cần nhìn biểu hiện của cô gái trẻ là đã hiểu, bà kêu phục vụ mang lên một phần bánh đặc trưng của quán, miệng không ngừng giới thiệu với Hạ Yên.
“Bánh ở đây do một thợ làm bánh nổi tiếng làm, cả Hồng Kông cũng chỉ có ở đây mới làm ra được hương vị này thôi”.
“Vậy là cháu có lộc ăn rồi”. Hạ Yên cũng cảm thấy bản thân mình thật may mắn.
Hai người câu được câu không trò chuyện, mặc dù không có nhiều tiếng nói chung, nhưng không khí cũng không đến mức quá tẻ nhạt, cả hai đều là kiểu người biết diễn, và cũng quá quen với cảnh diễn như thế này rồi. Không hiểu vì lý do gì mà Hạ Yên luôn thầm cảm thấy người phụ nữ này nhất định sẽ có liên quan chặt chẽ đến cuộc sống của cô sau này. Cô không chủ động làm thân, cũng cố gắng kiềm chế tính tình ngang bướng thường ngày của mình, dường như đang chờ một điều gì đó sắp xảy ra.
Mã Nhi vẫn giới thiệu với cô các địa điểm thú vị ở Hồng Kông, trong lòng Hạ Yên lại âm thầm sốt ruột. Đinh Nam sắp đến rồi, cuộc nói chuyện này còn kéo dài đến bao giờ nữa chứ.
Đúng lúc cô định xin cáo từ trước, cô có thể ra đầu đường đợi Đinh Nam đến đón cũng được, thì Đinh Nam bước vào quán cà phê.
Không gian quán không nhỏ, nhưng buổi chiều vắng khách, nên sự xuất hiện của Đinh Nam lập tức thu hút sự chú ý của vài vị khách trong quán.
Anh nhanh chóng nhìn thấy Hạ Yên đang ngồi cạnh cửa sổ, nhưng khi nhìn thấy người ngồi đối diện cô thì thoáng chút sững sờ.
Hạ Yên thấy anh đến thì vội đưa tay vẫy anh.
“Em ở đây”.
Mã Nhi cũng nhìn theo ánh mắt của Hạ Yên, dường như có một lực hút vô tận, bà không thể nào rời mắt khỏi người thanh niên đang tiến lại gần về phía bà kia.