Đọc truyện Chỉ Cần Có Em – Chương 32
Học kỳ này Hạ Yên có học một môn của Lý Tư, mặc cho cô cố gắng chọn môn học của giáo sư khác cũng không được, phàm là những giáo sư dễ chịu thì lượng người cạnh tranh để được vào lớp đó rất đông. Cô rất xui xẻo không nằm trong danh sách những người may mắn đó. Thôi thì phải chịu thôi, còn cách nào khác nữa đâu.
Vừa thấy Hạ Yên đi học lại, cả lớp bắt đầu nổi lên những tiếng xì xào to nhỏ, ai nấy đều đưa ra mọi suy đoán tại sao cô lại nghỉ học mấy hôm vừa rồi.
Lị Lị chán ghét xoay người lại không muốn nhìn đến gương mặt khó ưa của Hạ Yên, cô ta lầm bầm với người bên cạnh.
“Đi học mà thích nghỉ là nghỉ, bị đánh rớt học phần cũng phải”.
Người bạn kia cũng biết về hiềm khích của Hạ Yên với Lị Lị, gật gật đầu đồng ý.
“Nghe nói cô ta đi phá thai, một đàn anh năm trên gặp cô ta ở bệnh viện phụ sản vào đúng hôm đầu tiên cô ta nghỉ học”.
Lị Lị sáng bừng mắt, cúi sát gần cô bạn mình để hỏi thêm tình hình cụ thể.
“Thật sao, không phải là tin đồn nhảm chứ”.
Cô bạn kia liên tục gật đầu khẳng định.
“Làm sao mà sai được, cậu có thấy sắc mặt Hạ Yên không được tốt không, chắc chắn là vì phá thai nên mới vậy. Cậu nghĩ mà xem, đang yên đang lành nghỉ học làm gì, lại còn bị người ta nhìn thấy ở khoa sản nữa. còn có thể có lý do nào khác sao”.
Lị Lị trong lòng vui sướng khi người khác gặp họa, miệng cười như hoa nở, giọng điệu cũng vui tươi hơn nhiều.
“Đáng đời, ai bảo suốt ngày đi dụ dỗ đàn ông. Cô ta bị như vậy cũng đáng mà”.
Phàm những tin đồn như vậy đều lan truyền rất nhanh trong trường học, chỉ một lát sau cả lớp đã biết Hạ Yên nghỉ học mấy hôm vừa rồi là để đi phá thai. Lý Tư còn chưa bước vào lớp mà không khí trong phòng đã vô cùng sôi trào, ai nấy đều khẽ liếc về nhân vật chính với đủ loại ánh mắt, thương hại, khinh bỉ, coi thường, cái nào cũng có.
Hạ Yên tranh thủ thời gian chưa vào học để xem một chút bài vở mấy hôm vừa rồi, cô đã quen với việc mọi người bàn tán về mình nên cũng chẳng để ý xem họ đang nói gì.
Lăng Tiếu Tiếu hôm nay đi trễ hơn mọi ngày, khi cô vào lớp thấy Hạ Yên đã dành chỗ cho mình thì sung sướng chạy lại.
“Yên Yên của tớ, cuối cùng cậu đã chịu đi học lại rồi hả. Có nhớ tớ không nào”.
Hạ Yên dùng một tay mở sách, tay còn lại đẩy cái đầu của Lăng Tiếu Tiếu đang kề sát mình ra chỗ khác.
“Để yên cho mình học bài”.
Lăng Tiếu Tiếu thấy Hạ Yên không thèm để ý đến mình cũng xem như không có chuyện gì, vẫn tiếp tục tám nhảm.
“Cậu học làm gì, Lý Tư hôm nay không đi dạy được đâu”.
Hạ Yên cảm thấy hứng thú, rời mắt khỏi trang sách, nhìn bạn mình.
“Sao lại không đi dạy, cô ta bị bệnh sao”. Đây là lý do đầu tiên cô nghĩ đến.
Lăng Tiếu Tiếu cười bí hiểm nhìn Hạ Yên, cô hạ thấp giọng xuống nói chậm rãi từng từ một.
“Hôm qua mình đi ngang phòng hiệu trưởng, nghe lén được một chuyện. Lý Tư hình như đắc tội với người nào đó ở trên, toàn bộ chứng cớ cô ta giúp sinh viên nam gian lận điểm đều bị đưa ra. Hơn nữa, mối quan hệ không rõ ràng của cô ta với một vài nam sinh khoa ta cũng bị nhắc đến, nghe nói còn có hình ảnh chứng minh nữa. Hiệu trưởng rất tức giận, đình chỉ việc dạy học của cô ta trong học kỳ này. Nếu không phải nể mặt ba cô ta thì chỉ sợ Lý Tư từ nay về sau không còn xuất hiện trong trường này nữa thôi”.
Hạ Yên nghe mà mặt mày choáng váng. Tình huống này cô không hề cảm thấy xa lạ, trong truyện hoặc trong phim đều có mấy cảnh trả thù kiểu này. Hạ Yên cố gắng gạt bỏ mối liên hệ giữa chuyện mình thi rớt môn của Lý Tư với chuyện cô ta gặp phải hôm qua. Nhưng càng nghĩ càng thấy không ổn. Cô chỉ kể chuyện này với Lam Hàm và Đinh Nam. Hạ Yên đã nói rõ Đinh Nam không được phép can thiệp vào chuyện này của cô, vậy thì chỉ còn một người còn lại thôi. Nhưng chính Lam Hàm cũng chẳng có lý do gì mà quản mấy chuyện cỏn con này, chỉ sợ cô kể xong thì anh ta cũng quên luôn rồi.
Hạ Yên với tay lấy chai nước ra uống một ngụm lớn, trong lòng không ngừng trấn an bản thân. Nhất định là Lý Tư đắc tội với người khác nên mới bị như thế, chuyện này không liên quan gì đến cô cả.
Lăng Tiếu Tiếu thấy Hạ Yên đột nhiên trầm lặng không nói gì nên quan tâm hỏi.
“Cậu sao vậy, sắc mặt có vẻ cũng không được tốt lắm”.
Hạ Yên buồn chán gạt đi mọi suy nghĩ trong đầu, lơ đãng trả lời Tiếu Tiếu.
“Không có gì đâu, mấy hôm nay nhà mình có chút chuyện, nghỉ ngơi không đủ nên sắc mặt hơi tái thôi”.
Lăng Tiếu Tiếu cũng không tiện hỏi về chuyện riêng nhà Hạ Yên. Cô biết nhà Hạ Yên rất giàu, mà nhà giàu thường có nhiều chuyện bí ẩn sau đó, trên phim thường diễn như vậy, chắc đời thực cũng không khác là bao. Cô không biết an ủi Hạ Yên như thế nào, chỉ có thể nói lảng qua chuyện khác.
“Nghe nói giáo sư mới dạy thay Lý Tư siêu cấp hiền lành, lại rất tận tâm với sinh viên. Lúc đó cậu có nghỉ học đột xuất chắc cũng không sao đâu”.
Hạ Yên không phục cãi lại.
“Cậu làm như mình hay nghỉ lắm đấy”.
Lăng Tiếu Tiếu trừng mắt lườm cô bạn mình, nói ra suy nghĩ trong lòng của hầu hết sinh viên trong lớp.
“Cậu không biết đấy thôi, mấy ngày cậu nghỉ trong lớp truyền ra đủ mọi tin đồn, ai ai cũng quan tâm mỹ nữ của trường sao lại đột nhiên nghỉ học. Đúng là bất công mà, mình có nghỉ luôn cũng chẳng ai đoái hoài đến, cậu mới xin nghỉ vài ngày đã cả đám người chạy lại hỏi han đủ thứ rồi”.
Hạ Yên không đáp lời cố ấy. Mấy người kia bề ngoài có vẻ quan tâm đến cô, nhưng sự thực trong đó ai mà biết được, là lo lắng hay tò mò tọc mạch, cô cũng lười suy đoán. Đinh Nam cứ nói cô hay đa nghi lung tung, đặc biệt trong chuyện tình cảm với người khác, nhưng Hạ Yên chỉ là một người bình thường, cô đâu có hỏa nhãn kim tinh để biết được ai mới là người thật lòng tốt với mình. Chi bằng cứ cự tuyệt tất cả, lạnh nhạt với mọi thứ, không động lòng thì tim cũng không đau. Với cô thì bạn bè không cần quá nhiều, chỉ cần hiểu nhau là đủ, số lượng đâu phải thứ quyết định tất cả.
Lớn lên trong xã hội thượng lưu, có những thứ như đã ngấm sâu vào trong máu cô không thể nào tẩy rửa được. Tình người ấm lạnh, chỉ có người thân là chỗ dựa vững chắc nhất. Bạn bè không hợp thì tan, vợ chồng cũng có thể ly hôn để chấm dứt mọi thứ. Mọi mối quan hệ trong xã hội này chúng ta đều có quyền chủ động, không thích thì rời bỏ, chỉ có gia đình là khác, sinh ra vốn dĩ đã là người thân, dù tốt dù xấu cô đều chấp nhận hết mọi thứ của họ mà không có quyền chọn lựa.