Đọc truyện Chí Ái Kim Sinh – Chương 22: Không thể thiếu cậu 4
Cũng giống như đa số các nước khí hậu gió mùa, mùa thu Nhật Bản rất ngắn nhưng cũng là mùa hợp lòng người nhất trong năm. Ví dụ như hôm nay chính là một ngày điển hình của khí trời mùa thu, gió thu hơi lạnh, nắng nhưng không gắt, làm cho người ta có cảm giác thư thái.
Hikaru đến kỳ viện từ sáng sớm vì hôm nay cậu có trận đấu. Có điều đối với những người luôn đến muộn như cậu đến sớm như vậy không phải là không có nguyên nhân. Ngày hôm qua lúc chia tay Akira ở hội quán đã là nửa đêm, về đến nhà cậu quả nhiên một đêm không ngủ, cho nên để ổn định tâm tình, hôm nay cậu đặc biệt đến rất sớm.
Điều mà cậu không lường trước được là khi vừa vào cửa đã thấy Waya cùng Isumi đang đứng nói chuyện với nhau.
“Waya, Isumi! Sao các cậu đã đến rồi vậy? Không phải là hôm nay hai người không có trận đấu sao?” Nhiệt tình hô lên, trên mặt cũng không che dấu được kinh ngạc.
“Người cần hỏi có lẽ là chúng tớ đi! Cậu thật đúng là đến rồi! Tớ nghĩ cậu đi xin phép kỳ viện cơ.” Waya cũng có vẻ giật mình, hơn nữa Hikaru cảm thấy trong lời nói của cậu ta có vài phần oán giận.
“Nói gì thế! Hôm nay tớ có trận đấu mà aiz ~~ đương nhiên là phải tới chứ. Vì sao phải xin phép?” vẻ mặt Hikaru đương nhiên, Isumi đứng bên cạnh Waya có chút lo lắng cho cậu.
“Không phải hôm nay Akira đi sao? Cậu không đi tiễn à?” Waya không nghĩ quanh co lòng vòng đi thẳng vào chủ đề.
“Cái đó…” không ngoài dự đoán, Hikaru nhất thời nghẹn lời, nụ cười tươi như ánh mặt trời vừa rồi đã biến mất trong nháy mắt, nhợt nhạt cười, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy bất đắc dĩ cùng bi ai, “chúng tớ… ngày hôm qua đã chào tạm biệt. Hơn nữa… đi tiễn cậu ấy thì sao? Có thể thay đổi được gì sao?” có chút kích động ngẩng đầu lên nhìn hai người bạn tốt trước mặt. Cậu đã sớm tìm ra đáp án cho bản thân, cậu đã quyết định không ràng buộc cậu ấy, chỉ làm bạn bè mà thôi. Mà phần tình cảm kia, cậu sẽ giữ trong lòng, chỉ một mình cậu biết là tốt rồi.
“Hikaru…” Isumi có chút lo lắng nhẹ gọi tên người bạn tốt của mình, “Chúng tớ chỉ là lo lắng…” đúng vậy, bọn họ chính là bởi vì người bạn nhìn qua bình thường nhưng thần kinh thô này nên mới đến chờ ở kỳ viện từ sớm. Có điều… xem ra là không có cách nào giúp đỡ.
“Ha, nhìn bộ dạng các cậu cứ như sắp có thế chiến thứ ba ấy. Tôi rất khỏe a, không có gì đâu.” Khi nói chuyện Hikaru đã khôi phục lại bộ dáng tươi cười hoạt bát hằng ngày, “Touya là thiên tài, cậu ấy nhất định sẽ đạt được thành tích thật tốt! Tớ tin tưởng cậu ấy. A, tớ phải vào rồi, giữa trưa cùng đi ăn nhé.” Nói xong cười tươi một cái, vẫy vẫy tay đi vào phòng đấu cờ.
“Shindo Hikaru, cậu –“ Waya còn muốn nói gì, nhưng lập tức bị Isumi giữ lại, “Waya…”
“Vô ích thôi… em không thấy Hikaru đã quyết định rồi sao?”
“Như vậy cũng được sao?” nhăn mặt nhăn mày, ánh mắt dừng lại ở phương hướng Hikaru vừa rời đi, “Giả vờ không có gì… bộ dáng so với khóc còn khó coi hơn.”
“Đã không phải là chuyện chúng ta có thể xen vào.” Isumi vỗ vỗ vai Waya.
“Đáng – ghét” Waya đấm một quyền lên tường kỳ viện.
“Cạch” “cạch” – đặt cờ. Hikaru đem một quân cờ đặt lên bàn cờ. Đối thủ hôm nay không mạnh, ván cờ vô cùng thuận lợi, nhưng cậu lại chẳng có chút cảm giác nào, thật giống như một con rối gỗ, gần như trầm mặc. Trái tim như chết lặng, không có cảm xúc dao động, chỉ là đơn giản nảy lên, hoàn toàn không cảm giác được nhiệt tình trên bàn cờ, ngơ ngác ngơ ngác.
“Rầm!” một tiếng, đánh vỡ tiết tấu yên tĩnh vừa rồi. Cửa bị mở ra thật mạnh, không đợi Hikaru phục hồi lại tinh thần đã có một lực nắm lấy tay cậu, ngẩng đầu nhìn lên, người vừa phá cửa vào chính là Waya.
“Hikaru, cậu đi cùng tớ.” nói xong liền túm lấy tay Hikaru đang còn ngồi.
Không khỏi phân trần bị túm ra bên ngoài. Để lại một kỳ sĩ còn đang ở trong kinh ngạc chưa tỉnh lại.
“Waya, cậu lên cơn gì thế!” Hikaru bỏ tay Waya ra, “Cậu cư nhiên quấy rầy trận đấu của tớ! Không thể tưởng tượng được!” phẫn nộ nhin Waya, Hikaru thật sự không biết cậu ta suy nghĩ gì, đối với một người kỳ sĩ yêu cờ vaya mà nói, thô lỗ cắt ngang trận đấu quả thật là bày tỏ thái độ khinh thường cờ vậy, rốt cục thì vì sao lại phải làm như vậy?
“Isumi, sao cậu cũng không ngăn cản cậu ta!” quay đầu lại nhìn Isumi đứng một bên, nhưng làm cho cậu kinh ngạc chính là vẻ mặt bình tĩnh của Isumi.
“cho cậu xem cái này” Isumi nhìn thấy tức giận trong mắt Hikaru, đưa qua một tờ giấy, “Là một người tên là Ichikawa vừa đưa đến, nói là Touya nhờ cô ấy đưa cho chúng tôi.”
Hikaru nghi hoặc tiếp nhận bức thư kia, tờ giấy thật ngay ngắn, mở ra, ánh vào mắt chính là chữ viết sạch sẽ, rõ ràng, hữu lực, từng nét lộ ra sự thanh tú của chủ nhân – là chữ của cậu ấy. Đọc qua nội dung một lượt, sắc mặt dần thay đổi… Hikaru thề, đó là một bức thư mà cậu vĩnh viễn sẽ không quên, là một bức thư đánh bại cậu hoàn toàn.