Bạn đang đọc Chết Vì Cái Đẹp: Chương 7: Nhật Đăng và kế hoạch cưa đổ mĩ nhân (2)
Chủ nhật.
Suốt một tuần tôi mong chờ nhất ngày này. Được cùng anh đẹp trai đi xem phim rồi đi ăn kem, sau đó đến trung tâm giải trí. Nghĩ thôi mà tôi đã phát sướng lên rồi.
Vui vẻ như thế…
Chờ mong như thế…
Mà tôi vẫn không biết đường dậy, phải nhờ đến sự giúp đỡ của tên Huy tôi mới lết xác ra khỏi giường.
Nhật Đăng qua đón tôi, anh ấy đã dặn trước với tôi là sẽ đi cả ngày rồi.
Tôi không ý kiến, đi bao lâu cũng được, miễn là vui và… trong sáng. Đừng tưởng tôi có trí tưởng tượng phong phú nên trong đầu tôi đầy thứ đồi bại, chỉ là thỉnh thoảng tôi cũng có đọc vài tiểu thuyết ngôn tình có cảnh nóng thôi. Cũng không ảnh hưởng lắm nhỉ?
.
Điểm đến đầu tiên: Công viên tình nhân
.
Tôi ngơ ngác đi theo Nhật Đăng.
Nơi này quá là đẹp so với tưởng tượng của tôi. Những con đường đầy đủ hoa văn được xếp bởi những viên sỏi, hai bên đường là hai hàng hoa anh đào nở hồng rực rỡ mà chỉ cần một cơn gió là cánh hoa sẽ ba phấp phới, giống như trong anime Hyouka vậy. Tôi thích anime đó lắm luôn, có cảnh hoa anh đào rất đẹp. Trời cao trong xanh, mây bay lững lờ, nắng nhè nhẹ hắt xuống qua tán lá in lên mặt đất những mảng loang lổ.
Ở đây còn có một cái hồ rất lớn, nó xanh ngắt và những ngọn sóng gợn lăn tăn theo nhịp gió. Tôi cảm thấy rất quen thuộc, như là tôi đã từng đến đây. Quen đến lạ lùng.
.
Đến giờ tôi mới để ý đây là công viên tình nhân. Vì hôm nay là chủ nhật nên mọi người đến đây rất đông. Tôi trố mắt ra nhìn, đâu đâu cũng thấy toàn đôi với cặp, dắt tay nhau đi dạo, lãng mạn quá.
Ngắm xong rồi tôi mới đưa ra một kết luận là may mà còn ở Việt Nam, ở Mĩ chắc đang hôn hít nhau đắm đuối rồi.
Éc… hôn là một nét đẹp cơ mà, có gì đâu chứ. Với cái khung cảnh lãng mạn như lúc này thì hôn nhau nhìn trông rất đẹp, như phim. Tôi cũng muốn như thế. Hoàng tử bạch mã ơi!! Anh ở đâu??
Tôi ngó nghiêng ngó dọc, như kiểu người vừa mới ra tù đang khám phá lại cuộc sống xung quanh. Giống lắm đấy.
Nhật Đăng đi sát tôi, hai tay xỏ vào túi quần. Đi cạnh anh ấy làm tôi cũng tỏa sáng lây. Mọi người đều nhìn vào chúng tôi, đa phần là ngưỡng mộ.
Ngưỡng mộ đi, thần tượng đi, xem bạn trai của các người có đẹp bằng bạn trai tôi không. Tôi sướng đến xúc động mất. Mũi cứ gọi là phổng ra.
Bỗng bàn tay tôi được hơi ấm bao bọc. Nhật Đăng cầm lấy bàn tay tôi. Tay anh ấy thật to và ấm áp. Nhật Đăng mỉm cười.
Trời ơi!! Làm ơn mà. Đừng cười với tôi bằng nụ cười đó, tôi phụt máu mũi mất.
Gió nhè nhẹ thổi bồng bềnh mái tóc nâu của Nhật Đăng, anh ấy thế này trông thật đẹp. Mặt tôi đỏ lên. Cánh hoa anh đào rơi lả tả, nụ cười của anh ấy lại càng tỏa sáng. Tôi như sắp chết ngất vì cảnh tượng trước mắt. Tôi bối rối nhìn ra nơi khác.
Có khi nào anh ấy là bạch mã hoàng tử của đời tôi không nhỉ?
Tôi không biết sau này tôi sẽ thế nào. Tôi và Nhật Đăng có còn với nhau không. Nhưng tôi biết là bây giờ tôi đang rất vui và hãnh diện.
Nhật Đăng dắt tay tôi đến cạnh bờ hồ, cùng tôi ngồi xuống chiếc ghế gỗ được sơn màu trắng ngay cạnh đó. Tôi thơ thẩn nhìn mặt hồ xanh ngắt gợn sóng lăn tăn, không quá nổi bật nhưng đủ để thu hút tầm mắt tôi.
.
“Tại sao tớ lại phải đến đây với cậu nhỉ?”
.
“Cậu không thích thì có thể về…”
.
“Cậu bảo tớ về một mình? Vô tâm!”
.
“Nếu tớ vô tâm thì đã vứt cậu lại với cái tên yêu râu xanh đó rồi.”
.
“Tớ không cần cậu… Đừng xen vào việc của tớ.”
.
Một mảng kí ức ùa về trong đầu tôi.
Tôi đã giận tên Huy như thế. Ngày đó tôi học lớp 9, có một thằng cha nói thích tôi, rủ tôi đi chơi, tôi đồng ý. Và hắn giở trò sàm sỡ, tôi chẳng nhận thức ra nổi cho đến khi tên Huy xuất hiện và cứu tôi khỏi bàn tay dơ bẩn đó. Nhưng tôi lại ngây thơ trách tội lại tên Huy, thành ra chúng tôi giận nhau. Kết quả là được mẹ tôi sắp xếp ra công viên như tôi đã kể đó.
Đó là nơi này. Khác trước kia quá. Tôi vẫn nhớ cái chỗ tôi làm rớt giày, cả cái chỗ tôi rơi xuống nữa. Tôi tự cười. Lẽ ra tôi nên xin lỗi tên Huy nhưng tôi lại không làm thế, lòng tự tôn của tôi quá cao chăng?
– Này! Em làm sao vậy?
Nhật Đăng đưa tôi về với thực tại. Tại sao cứ mỗi khi đi cùng Nhật Đăng tôi lại nghĩ về tên Huy nhỉ? Cậu ta ám ảnh tôi quá rồi. Hu..Hu..
– Không sao.
Tôi nở nụ cười nhẹ, để anh ấy yên tâm là tôi còn bình thường.
– Em nhìn cái mặt hồ từ nãy đến giờ. Muốn xuống tắm không?
Nhật Đăng trêu chọc tôi, mặt anh ấy hiện rõ điều đó.
Tôi đã xuống đó tắm rồi, một lần là quá đủ nên sẽ không có lần thứ hai đâu. Tôi bật cười trước lời trêu đùa của Nhật Đăng.
– Tin không? Em đã uống nước hồ này rồi đấy…
Nhật Đăng há hốc miệng ngạc nhiên, trông ngố mà đáng yêu quá đi mất. Sau đó anh ấy tò mò dò xét tôi.
– Em đùa anh.
– Em nói thật.
– Bằng cách nào?
Tôi trả lời anh ấy bằng một nụ cười tinh nghịch rồi đứng lên và bước nhanh đi, để lại anh ấy ngơ ngác ở đằng sau.
– Nói cho anh…
– Này nhé, anh muốn thử thì nắp úp xuống rồi cúi đầu xuống hồ húp vài hơi là được mà.
Tôi lè lưỡi, mặt Nhật Đăng lúc bị chọc quê rất ngây ngô, y như đứa trẻ bảy, tám tuổi vậy.
– Em…
Nhật Đăng bất lực nhìn tôi.
Ánh mắt của anh ấy…
Tôi giật mình, khép lại nụ cười trên môi.
Đôi mắt không to cũng không nhỏ đó…
Chiếc mũi cao và thẳng tắp đó…
Khuôn mặt ngốc nghếch đó.
Cánh môi mím lại vì bất lực không biết nói gì đó…
…
Quen quá. Tôi đờ đẫn ra nhìn Nhật Đăng. Cố gắng lục tung trí nhớ để tìm cho ra một người, có lẽ là tôi đã từng quen, mà Nhật Đăng mang nét tương đồng với người đó. Nhưng sao thế này?? Tôi chỉ nhớ mỗi Minh Huy.
Điên tiết mất…
– Bé Hân…! — Nhật Đăng huơ huơ tay trước mắt tôi.
.
“Bé Hân…”
“Bé Hân…”
.
Có ai đó đã từng gọi tôi như thế, giọng nói như thế và một người như thế. Chấm hết.Tôi chỉ nhớ đến thế thôi.
– Anh… Anh vừa nói gì? — tôi lắp bắp hỏi lại.
– Bé Hân!
Tôi ngây ngốc, có gì đó không ổn. Nhật Đăng rất quen nhưng tôi không thể nào nhớ nổi.
– Em bị sao rồi? Ốm hả?
Nhật Đăng thấy vẻ mặt trắng bệch của tôi nên lo lắng đặt tay lên trán tôi để kiểm tra.
Tôi lấy lại vẻ bình tĩnh nhất, cười ha ha vào mặt Nhật Đăng.
– Anh lại bị em lừa rồi. Ngốc quá.
– Em thật là…
Nhật Đăng gãi đầu ngượng ngùng. Tôi dẹp ngay cái ý định muốn nhớ lại là tôi có gặp Nhật Đăng ở đâu không, bởi nếu đã từng gặp thì tôi nhất định sẽ nhớ, người đẹp chưa bao giờ thoát được tôi. Cũng như tên Huy đó, ngày đó cậu ta rất đẹp trai nên tôi nhớ rất rõ. Còn bây giờ thì… bỏ đi…
.
Kế hoạch thứ nhất: tạm ổn, mở đường cho kế hoạch hai
.
Điểm đến thứ hai: Rạp chiếu phim
.
Sau khi lởn vởn vài vòng quanh công viên để ngắm hoa anh đào thì Nhật Đăng cùng với Ngọc Hân đến rạp chiếu phim.
Cô bé phấn khởi ra mặt, tò mò không biết Nhật Đăng chọn phim gì. Nhật Đăng, sau khi dẫn Ngọc Hân đi mua nước và bỏng ngô thì đến quầy soát vé.
Ngọc Hân thẫn thờ nhìn cái poster của bộ phim mình sắp xem. Cảm động rớt nước mắt, cô bé rưng rưng như sắp khóc. Nhật Đăng thật tuyệt vời, không ngờ anh hiểu cô bé đến vậy. Có nên thưởng cho anh ý một nụ hôn không nhỉ.
Bộ phim có tựa đề là: Người tình nhân bí ẩn
Thể loại: phim ma + kinh dị
Độ dài: 100 phút
Đã vậy trên tấm poster có hình ảnh minh họa là nam chính và nữ chính đều đẹp mê hồn, xung quanh thì máu me be bét, trông thật rợn người.
Nhật Đăng quan sát biểu cảm trên khuôn mặt của Ngọc Hân, thấy cô bé đần ra nhìn tấm poster lại tưởng cô bé sợ. Anh cười thầm trong bụng. Vậy thì càng tốt, anh có cơ hội được thể hiện mình rồi.
– Em không sao chứ?
Nhật Đăng quan tâm hỏi cô bé.
– Ơ… hơ… hơ… không sao.
Ngọc Hân lắc đầu, ánh mắt tràn đầy cảm kích. Thật là… nhìn anh ấy chỉ muốn hôn ột phát, sao lại dễ thương đến thế cơ chứ.
Nhưng Nhật Đăng lại hiểu nhầm ánh mắt đó lại tưởng là Ngọc Hân đang cầu xin mình đừng vào đó. Anh lại càng thêm phấn khích.
Nhật Đăng kéo tay Ngọc Hân vào trong, ngồi vào chỗ có thể nhìn rõ màn hình nhất, miệng tủm tỉm cười. Ngọc Hân sướng quá thành ra là mặt ngu không tả nổi.
Mọi người xung quanh đều ngồi đầy đủ vào các chỗ ngồi, hồi hộp chờ đợi bộ phim sắp được phát.
Đồng hồ điểm giờ G.
Màn hình rộng lớn trước mắt sáng lên, mang màu đỏ của máu. Vài tiếng thét khẽ khàng phát ra.
Ngọc Hân chăm chú nhìn vào chiếc màn hình rộng đang biến đổi màu sắc không ngừng, vừa xem phim vừa ăn bỏng ngô.
Mười phút trôi qua, vẫn chưa có cảnh kinh dị hay ma quỷ nào xuất hiện.
Nhật Đăng ngồi bên cạnh Ngọc Hân, chủ yếu là nhìn cô bé, chứ thực ra chẳng chú ý gì đến bộ phim đang phát.
Hai mươi phút đi qua. Vẫn chưa có gì là đặc sắc. Ngọc Hân ngáp một cái dài rồi quay mặt sang Nhật Đăng. Bắt gặp ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình của anh.
Nhật Đăng không có gì bối rối, vẫn nhìn Ngọc Hân như vậy.
– Anh chú ý đến bộ phim đi, đừng nhìn em.
– À. Ờ…
Nhật Đăng cười ngượng, cầm lấy lon nước uống một hơi.
– Anh nhìn kìa!
Ngọc Hân kéo kéo cổ tay áo của Nhật Đăng.
AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!
Tiếng hét chói tai của mấy cô, mấy chị vang lên như lợn bị chọc tiết. Nhiều người khác thì toát mồ hôi hột. Trong đó có Nhật Đăng nhà ta.
Trán anh ướt đẫm mồ hôi. Thật là rùng rợn.
Cảnh vừa nãy là cảnh một tên đực rựa bị cô gái cắt mất cái đầu. Máu phun lên tung tóe, cô gái cầm chiếc đầu chàng trai với đôi mắt còn trợn trắng cười khanh khách như người điên, sau đó còn lè lưỡi liếm máu đang rơi nhỏ giọt từ chiếc đầu xuống.
Nhật Đăng siết chặt nắm tay, thật cố gắng để giữ bình tĩnh. Anh quay sang xem tình hình Ngọc Hân, cô bé hình như… sợ quá nên đơ luôn rồi.
– Em… em có sao… — Nhật Đăng lắp bắp hỏi.
Ngọc Hân qua sang nhìn Nhật Đăng, khẽ nhíu mày.
– Em ổn. Phim này đang đến lúc gay cấn.
Cô bé vội quay lại chăm chú xem phim.
Vài chục phút sau đó là bao nhiêu cảnh máu me. Tiếng hét chói tai phát ra từ những cô gái và cả chàng trai ngồi xem phim ngày càng nhiều.
Ngọc Hân trề môi nhìn khung cảnh hoảng loạn xung quanh mình. Đã sợ thì thôi lại còn bày đặt xem phim ma.
Mà phim này càng xem càng gay cấn, mắt Ngọc Hân sáng rực. Cô bé không thể nào rời mắt nổi, bàn tay cứ vô thức nắm lấy bắp rang bơ mà cho vào miệng ăn.
Bộ phim kể về câu chuyện của một chàng trai cùng với bạn gái của mình ra biển chơi. Không may cô bạn gái rơi xuống biển, nhưng vì sợ nước nên chàng trai đã không dám nhảy xuống biển cứu cô bạn gái, đến khi đội cứu hộ vớt được cô gái đó lên thì đã quá muộn, cô gái ấy chết nhưng đôi mắt vẫn mở to, nước da nhợt nhạt. Không lâu sau đó chàng trai có một người tình mới, những câu nói, hành động của cô ta đều rất bí ẩn nhưng lại đem lại cho chàng trai ấy cảm giác quen thuộc, rất giống với bạn gái cũ của mình. Chàng ta lo sợ, bèn đến nghĩa trang để đào mộ cô bạn gái cũ lên, trong quan tài chỉ còn một lớp vải trắng, cái xác đã biến mất. Tiếp sau đó là những ngày chàng trai phải chịu đựng sự trả thù từ người tình của mình – người mang linh hồn của cô bạn gái cũ.
.
Nhật Đăng suốt mấy chục phút vừa qua như đang phải trải qua cực hình. Mặt anh từ xanh sang tím, xám ngắt rồi đến trắng bệch, trắng ngang cái xác chết trôi trong phim.
Mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, anh như sắp ngất đến nơi.
Chặt chém, ăn thịt người, mổ xẻ,… muốn nôn quá. Anh cắn chặt răng đến nỗi đôi môi trắng bệch. Thầm nguyền rủa thằng cha nào viết ra bộ phim quái đản này. Quá kinh tởm… ngay cả lòng, phèo, phổi, gan, tim, óc người cũng bị đem ra cho cô tình nhân trong phim thưởng thức, cô ta còn cười sung sướng ăn lấy ăn để. Vì bản lĩnh của một thằng đàn ông nên anh đành cố mà xem phim.
Mấy cô gái đi cùng người yêu sợ phát khóc, co ru rú vào lòng người yêu mình. Lại có vài người không chịu nổi mà phải chạy ra ngoài, có người thì ngất lên ngất xuống.
Anh nhìn Ngọc Hân, cô bé thản nhiên ăn bỏng ngô và uống nước trái cây. Mắt dán vào màn hình nhưng mặt lại không biểu cảm gì.
Nhật Đăng như muốn đấm vào mặt mình. Ngay cả anh còn sợ hãi hơn cô bé đó.
– Bé Hân này!
Anh khé sát vào Ngọc Hân gọi.
– Đừng nói gì, em muốn xem phim.
Cô bé phớt lờ, đẩy anh qua một bên.
Nhật Đăng ôm cái mặt đầy đau khổ, bây giờ đã thấy rõ cái tội không tìm hiểu kĩ sở thích của đối tượng mà tự tay chọn đại một bộ phim theo ý mình. Rõ khổ. Muốn hối hận cũng không kịp nữa rồi.
Giờ thì bẽ mặt rồi, Ngọc Hân xem như chẳng có gì, anh thì sợ run cả người. Tự hứa với bản thân là sẽ chẳng bao giờ động tay đến phim kinh dị ma quỷ nữa.
– Anh ổn chứ?
Thấy khuôn mặt trắng bệch của Nhật Đăng, Ngọc Hân lo lắng hỏi.
– À…ừ… anh ổn, có gì đâu.
Anh cười như mếu.
Miệng muốn gào lên rằng “Không. Anh không ổn chút nào. Bộ phim chết tiệt, dài những 100 phút. Anh sẽ chết mất thôi”.
Ngọc Hân gật gật đầu.
– Vậy thì anh xem tiếp đi. Đang đoạn hay đó.
.
Phút thứ 70.
Nhật Đăng run bần bật vì sợ, người co rúm lại như con mèo hen.
AAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!
Lọat âm thanh chói tai lại vang lên, cả người ngoài lẫn người trong phim đều kêu lên thảm thiết. Mặt Nhật Đăng cắt không còn một giọt máu.
Ngọc Hân chú tâm hơn, không để một giây nào của phim bị sót.
Nhiều người vì sợ quá đã phải chạy ra ngoài.
Nhật Đăng không muốn xem phim chút nào nữa, sợ lắm nhưng không thể rơi nước mắt. Anh vội lao ra ngoài không thèm báo với Ngọc Hân, để lại cô bé cùng vài con người sắt đá ở trong đó xem phim.
Ngọc Hân thấy Nhật Đăng lao ra ngoài lại tưởng anh cần giải quyết nỗi buồn nên mặc kệ. Còn những ba mươi phút nữa mới hết phim, không thể bỏ dở mà ra ngoài được.
.
Nhật Đăng chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo. Anh có phải là một thằng thích ảo tưởng không.
Tưởng đâu sẽ được làm bờ vai vững chắc cho cô bé Hân nương tựa, ngờ đâu… tí nữa thôi anh đã rúc và người cô bé vì sợ rồi. Bẽ mặt quá. Rồi anh biết nói thế nào với cô bé đó đây.
Nhật Đăng vác cái mặt thất thần tím tái ra ngoài, nom rất tội nghiệp. Đêm nay anh biết ngủ thế nào đây. Có khi là phải mua vài liều thuốc ngủ cho dễ ngủ mất.
.
Kế hoạch thứ hai thất bại.