Bạn đang đọc Chết Vì Cái Đẹp: Chương 12: FIRST KISS
Hiện giờ tôi và tên Huy đang ngồi khép nép trên ghế ngơ ngẩn nhìn bà đang hí hửng cười cười nói nói.
Nói thế cho nó đồng bộ chứ có mỗi tôi là khép nép thôi, tên Huy thì ngồi như ông tướng, mặt hằm hằm như kiểu sắp tuyên chiến với đối thủ – tức là bà nội hắn.
Giả sử mà cho tên Huy ra đời vào cái lúc còn chiến tranh thế giới ý, chỉ cần cho cậu ta vác mặt ra trước kẻ địch thôi thì khỏi cần mất công viết thư tuyên chiến với chả khiêu chiến luôn, nhìn mặt thôi đã muốn cho đấm vài phát rồi, xấu số mà trúng phải thằng tướng địch nóng tính nó chả cầm súng bắn vỡ sọ, hết vênh váo… khà khà… trí tưởng tượng của tôi ngày càng vươn xa rồi đấy.
Tên Huy nhếch nhếch môi nhìn tôi rồi lại nhìn bà hắn, tôi cá là sau này miệng cậu ta sẽ lệch sang một bên kiểu như dị tật bẩm sinh ấy.
– Sao bà nói mai bà mới về cơ mà?
Tên này đúng là láo. Bà nội cậu ta cách nửa vòng Trái đất lặn lội về viếng… à nhầm… thăm cậu ta, đã không biết quý thì thôi lại còn hỏi “Sao bà nói mai mới về?”
Đại bất hiếu…
Bà nâng tách trà lên nhấp một ngụm và cười hiền.
Ôi bà à! Cháu đau lòng thay bà vì có đứa cháu trai bất hiếu.
– Bà muốn tạo bất ngờ. Hai đứa vui không?
Gương mặt bà bỗng chốc trở nên phấn khích, đó là từ đúng nhất tôi có thể dùng.
Rất bất ngờ là đằng khác.
Tôi với tên Huy đang cãi nhau chí chóe thì bà ở đâu ra gào lên làm tôi tí thì ngất. Sau đó thì lôi tôi cùng tên Huy vào nhà cậu ta.
.
Tên Huy nghe xong câu trả lời của bà, hắn lại hỏi.
– Còn bố mẹ cháu?
– Mai chúng nó về. Xem ra bố mẹ cháu không cần phải lo lắng về đứa con trai yêu quý này rồi, cháu sống rất tốt và cũng phải cảm ơn cháu dâu.
Bà cười cười với tôi. Tôi chẳng còn cách nào khác là cười gượng gạo đáp lại bà.
Nói tên Huy không sống tốt mới là lạ. Được tôi phục vụ cơm nước, khó chịu thì đã có tôi làm cái cống tiếp nhận nỗi đau tinh thần, chán thì bắt nạt tôi cho bớt rảnh. Chung quy lại thì cậu ta sống rất hạnh phúc.
Kiểu hạnh phúc trên nỗi đau của người ta ý.
Lần sau nấu ăn tôi sẽ thêm gia vị là thuốc xổ vào hay đại loại là hóa chất ấy, không chết người nhưng đủ để sống không bằng chết. Quân tử trả thù mười năm chưa muộn. Hãy đợi đấy.
– Bà đi đường mệt rồi đúng không ạ?
Tôi bẽn lẽn hỏi. Tôi là tôi vẫn sợ cái nụ cười của bà lắm, xem chừng rất… nham hiểm.
– Ừ đúng đúng — bà gật gật đầu — cháu có thể nấu cho bà một bữa không cháu dâu???
– Ơ… Dạ…?
Tôi ngẩn cả người. Nấu ăn thì thì tôi làm được, thậm chí là còn ngon (ở một số món), ví dụ như tên Huy ăn phải mà không chết, nhưng tôi không thích nấu ăn, nhất là vào lúc này.
Tôi thuộc dạng nấu ăn theo tâm trạng, vui thì nấu ngon còn không vui thì đổ cả vài thìa muối luôn cho nó mặn mà. Về vấn đề này thì tôi cũng không hiểu tại sao, mà chắc đến cả khoa học cũng chưa giải thích được hiện tượng này.
– Bà à! Đừng phiền cô ấy.
Tên Huy đáng yêu thế không biết. Đúng ý tôi rồi đó, tôi tí tớn ra mặt.
Nhưng chưa được giây sau thì bà đã nghiêm túc nói tiếp.
– Cháu cứ đùa. Hân là cháu dâu bà, nấu cho bà bữa ăn có hề gì. Phải không Hân?
Bà chợt quay sang tôi hỏi.
– Ơ… dạ, vâng!
Tôi gật đầu lia lịa, nhưng trong lòng thì ruột đau như cắt.
– Bà…
– Cháu ở yên đấy. Bà đói rồi.
Bà gạt tên Huy sang một bên, đến cậu ta còn bất lực thì tôi biết làm gì đây ngoài việc đáp ứng yêu cầu của bà.
Sẽ cố, tôi sẽ cố không nấu ăn theo tâm trạng. Cơ mà khó lắm đấy, cứ luôn chắc mẩm là tôi sẽ không thế đâu nhưng chỉ cần vài giây sau là tôi quên rồi chơi cả lọ muối xuống chảo/ nồi luôn chứ chẳng đùa. Bà ăn chắc chắc nhập viện mất.
Sự thật là tôi không thể nói với bà rằng : ” Bà à! Cháu mắc chứng nấu ăn theo tâm trạng, nhỡ đâu trong lúc nấu ăn mà cháu cho gia vị lỡ quá tay, bà ăn xong bị ngộ độc thực phẩm phải nhập viện thì cháu không chịu trách nhiệm đâu nhé? “
Tôi mà nói thế thì kiểu gì bà cũng sẽ chấp nhận luôn. Nhưng tôi nào có thể, cố lên nào!!
.
Tôi đứng trong bếp nhà tên Huy, cái gian bếp có tông màu nâu vàng ấm áp, đầy đủ mọi tiện nghi, sạch sẽ, chắc chắn rồi, bởi vì tên Huy có bao giờ vào đây động tay động chân đâu, toàn là tôi sang phá hộ và phải dọn dẹp hộ luôn.
Tất cả mọi thứ, rau củ quả, thịt, cá, trứng… do bà mua đều được bày ra trước mặt tôi, chứ tên Huy mua thì tôi không dám nói tới, đời cậu ta có ngày vác mặt ra chợ thì chắc chắn ngày ấy có động đất.
Bà bảo làm đơn giản thôi, vậy thì đơn giản.
Tôi xắn tay lên và bắt đầu chặt chém, cầm củ cà rốt và tưởng tượng đó là tên Huy. Chặt cốp một phát “tên Huy” chia làm đôi.
Chết này!
Trò này vui thật… hê hê.
Củ cà rốt cuối cùng, cũng là “tên Huy” cuối cùng. Ta phải cắt ngươi ra làm trăm mảnh.
– Này! Cậu cười gì đấy?
Tôi giật thót. Lưỡi dao bị lệch và cứa thẳng vào ngón tay tôi tạo ra vết cắt khá sâu. Máu túa ra. Tôi đần người ra nhìn ngón tay đầy máu.
Tên Huy bước đến nhìn tôi và nhìn vào nơi tôi đang chăm chú vào. Cậu ta giật lấy cổ ta tôi một cách bạo lực rồi dùng hai ngón tay ép chặt vào ngón tay đang chảy máu của. Tôi chẳng biết làm gì.
– SAO LẠI SƠ Ý VẬY??? CẮT CÀ RỐT THÔI MÀ CŨNG ĐỂ BỊ THƯƠNG??? CẬU ĐỂ HỒN MÌNH BAY MẤT RỒI À???
Tên Huy trợn mắt mắng liên hồi.
Xin lỗi chứ nếu cậu ta không tự dưng gọi thì tôi cũng đâu lỡ tay rồi để mình bị thương. Rõ ràng là tại cậu ta vậy mà cậu ta lại quay lại mắng xa xả vào mặt tôi. Tôi mới nên là người mắng cậu ta mới đúng chứ. Lại còn đem cái mặt hầm hầm đó ra trách tội tôi.
Tôi đã gây ra cái lỗi gì?
– Mặc kệ tớ…
Tôi cố gắng thoát khỏi bàn tay to lớn của tên Huy nhưng không được, cậu ta càng nắm chặt hơn.
Có gì mà phải tức giận?
Tôi làm tôi chịu, đâu liên lụy gì đến tên Huy. Hay là tôi bị như thế nà cậu ta thấy đau lòng thay? Nực cười…
– CẬU SĨ DIỆN ĐỂ LÀM GÌ? TỪ CHỐI BÀ MỘT CÂU THÌ CHẾT ĐƯỢC À???
Cái gì cơ? Tôi có nghe nhầm không đó?
Tôi nấu ăn cho bà cậu ta ăn mà cậu ta bảo tôi sĩ diện. Làm người tốt cũng khó quá. Tôi không bao giờ làm vừa lòng nổi tên Huy, chưa từng.
– Ừ đúng thế đấy. Bây giờ tớ thế này cậu hả hê chưa?
Tôi ấm ức cãi lại, mỗi tội là chưa gào lên.
Mặt tên Huy đã dịu xuống phần nào dù hai vành tai vẫn đỏ ửng vì giận.
Đúng lúc đó thì bà lo lắng chạy vào.
– Hai đứa làm sao vậy? Đừng to tiếng với nhau… — rồi bà nhìn vào vệt máu tên tay tôi — Hân, cháu bị sao thế này??
Nhìn gương mặt phúc hậu của bà sự tức giận trong tôi đã dịu đi phần nào.
– Cháu không sao đâu ạ! Bà đừng lo — Tôi cười để bà an tâm.
– Có lẽ là phải ra ngoài ăn thôi bà ạ.
Tên Huy liếc tôi một cái rõ sắc, tôi vẫn còn tự ái lắm đấy.
– Cháu nhanh đưa Hân lên phòng băng cho nó đi. Lát chúng ta ra ngoài ăn.
Bà vội đẩy hai đứa tôi lên phòng và đóng sầm cửa lại. Ôi bà…
Tên Huy để tôi ngồi lên giường và hắn đi lấy hộp cứu thương. Tôi dáo dác nhìn ngắm căn phòng của cậu ta dù đã vào đây cả n lần, đến nỗi tôi có thể nhớ đồ đạc để ở chỗ nào, vì đồ đạc trong phòng ít lắm. Mà đồ của tên Huy chủ yếu là sách nên để ở phòng sách hết rồi, cái nơi tôi vẫn vẫn gọi là lồng chim ý. Giả dụ một ngày đẹp trời tên Huy đang cần cù đọc sách, cái kệ sách đổ sập xuống, tên Huy không tan xương nát thịt mới là lạ. Cái này gọi là chết vì sách.
Trở về với thực tại.
Tên Huy đã trở lại bình thường, đang ngồi trước mặt tôi và chuẩn bị rửa vết thương cho tôi. Sợ tôi bị uốn ván rồi chết cậu ta lại không có người để trêu đùa đây mà.
Tên Huy bắt đầu đổ từ từ lọ nước sát trùng vào ngón tay tôi. Ôi mẹ ơi… xót…Tôi cắn răng chịu đựng.
– Đau chưa?
Tên Huy hỏi, tay bắt đầu công việc băng bó.
Sao không hỏi tôi là “Đau sắp chết chưa?” ấy. Thế mới đúng là phong cách giết người chỉ bằng một câu nói của cậu ta mà.
– Cậu hả dạ chưa? Tức giận với tớ cái nỗi gì?
Tôi bực tức đáp trả.
Tên Huy nhếch môi cười. Đấy, biểu hiện của việc cậu ta đang hả dạ đấy.
– Cậu CỰC KÌ NGỐC!
Cậu ta đã băng xong và nhìn tôi với con mắt “xót xa”.
– Tớ làm gì mà bảo tớ ngốc? Thần kinh hả? Cậu bị…
“Cậu bị điên à?”
Tôi chưa kịp nói hết câu đó thì tên Huy đã nuốt nửa câu còn lại.
.
Bạn hiểu chứ?
.
Tôi đang muốn nói là KISS đó… Phải, môi chạm môi, không khoảng cách.
Tôi trợn mắt, người cứng đơ như cục đá nhưng tim thì đập rộn ràng không ngừng. Nhiệt độ tăng dần đều và tập trung ở hai bên má của tôi.
Tôi đã từng ước tôi sẽ trao nụ hôn đầu cho NGƯỜI TÔI YÊU bên bờ biển thơ mộng (và không có sóng thần). Nhưng hãy xem đi, nụ hôn đầu đời của tôi đã bị cướp mất. Giấc mơ vỡ tan, tên Huy không phải người tôi yêu, lại còn trong một khung cảnh chẳng có tí ti gì gọi là lãng mạn.
Hu… hu… Nụ hôn đầu của tôi…
.
Môi tên Huy rời khỏi môi tôi. Chỉ là chạm môi thôi nhưng tôi đang TỨC LỘN RUỘT luôn ấy.
Cậu ta cầm hộp cứu thương đứng dậy và quay lưng đi cất.
– Ra ngoài ăn!
Một cậu cụt lủn, cướp nụ hôn của người ta rồi định chuồn luôn hả? Đồ trơ trẽn.
– Cậu đứng lại đó.
Tên Huy nhướn mày, phục cậu ta lắm luôn, mặt không chút biến đổi, còn mặt tôi thì đỏ dựng lên, vừa vì tức và vừa vì xấu hổ.
– Cậu là đồ chết tiệt, biến thái. Cậu dám cướp đi nụ hôn đầu của tớ, cậu có biết là suốt mười bảy năm nay tớ giữ gìn nó thế nào không hả? Tớ để dành cho người tớ yêu và đó KHÔNG PHẢI cậu.
Tôi bực mình tuôn ra hết. Tên Huy sững người lại rồi cậu ta lấy lại vẻ thản nhiên cùng với nụ cười nhạt.
– Thế ra tớ là người bóc tem rồi.
Cậu ta quay lưng bỏ đi.
Có phải vừa nãy cậu ta hụt hẫng không nhỉ? Hay tôi nhìn nhầm?
.
Mặt tôi đã bớt đỏ và bây giờ tôi đang ngồi trong taxi để đến nhà hàng.
Tôi đã cố từ chối nhưng bà nhất quyết không cho, bà nói do bà nên tôi mới bị thương. Và tôi phải giải thích đến cả trăm lần rằng đó không phải lỗi của bà mà là lỗi của tôi, không hiểu sao lúc đó tôi lại không khai thật là do tên Huy gây ra, nghĩ lại thật hối hận, tự dưng mang tiếng hậu đậu.
Tên Huy ngồi ngay bên cạnh, mặt không chút biểu cảm. Từ ngày xửa ngày xưa cho đến nay cậu ta đắc tội với tôi vô số lần và những thứ đó đang chuyển thành mối thù cần phải trả của tôi, điển hình là mối thù bắt nạt, mối thù đe dọa tôi, gần đây nhất là mối thù nụ hôn đầu… Nghĩ đến thôi tôi đã tức hộc máu rồi.
Bây giờ tôi đòi trả lại thì kiểu gì tên Huy chả chu môi ra và nói ” Cho cậu lấy lại đấy. Hôn phát cho hết nợ đi này “. Tôi chỉ muốn đút luôn cái dép vào miệng. Cho tôi hôn mà được tiền tôi cũng chả thèm.
– Nhìn gì? Mặt tớ thủng bây giờ.
Tên Huy quay sang tôi và sắp bắt đầu màn móc máy.
Tôi khoanh tay trước ngực nhìn xuống dưới chân. Nhìn thì có tội à, cậu ta tưởng tôi dành cho cậu ta ánh mắt chất chứa tình cảm chắc. Đừng mơ…
– Chuyện vừa nãy ảnh hưởng cậu quá nhỉ?
Mặt tôi lại đỏ dựng lên, không đâu lại nhắc tới, đó là nỗi khổ tâm, à không, nỗi nhục mới đúng. Cảm giác bị tên mình ghét hôn lên môi thật là muốn phát điên.
– Tớ nói đúng rồi…
– Cậu… đồ đểu cáng…
– Vừa nãy hai đứa làm gì?
Bà chợt từ ghế trên ngoảnh xuống hóng chuyện với ánh mắt tò mò và có vẻ rất háo hức. Đừng… Minh Huy à… đừng nói với bà. Tôi chưa muốn về ở chung nhà với tên Huy luôn đâu, đừng kể.
– Không có gì!
Phù… May quá.
Tôi lại cứ sợ tên Huy vì bị tôi chửi mà qua lại đâm tôi một nhát. Chấp nhận chuyện tên này còn lương tâm.
Bà vẫn soi chúng tôi bằng ánh mắt nghi hoặc. Vẫn biết là sau bao nhiêu năm bươn chải nơi thương trường bà có khả năng đọc nội tâm người khác, nhưng vẫn phải nói dối bà.
Tôi đành lên tiếng trước con mắt nghi ngờ của bà.
– Thật đấy ạ! Cháu với Minh Huy thì có thể xảy ra chuyện gì chứ ạ??!!!
Để chứng minh lời nói của mình là đúng tôi đành miễn cưỡng cười và miễn cưỡng trao tặng miễn phí cho tên Huy nụ cười + ánh mắt tràn đầy tình cảm. Khổ cho tôi quá.
– Tạm thời bỏ qua cho hai đứa.
.
Xe dừng, tôi, bà và tên Huy cùng bước vào cái nhà hàng sang trọng. Người giàu có khác.
Chọn một bàn cạnh cửa sổ, nơi có thể ngắm cả thành phố rực rỡ ánh đèn, tôi ngồi cạnh tên Huy (bà bắt buộc) và bà ngồi phía đối diện. Người bồi bàn nhanh chóng đưa quyển Menu cho chúng tôi. Nói thật là tôi cũng chẳng biết nên ăn gì, căn bản là không có tâm trạng, cái mối thù first kiss vẫn đeo đẳng tôi. Tôi cứ lật qua lật lại mà chẳng tìm được món nào ưng ý. Lúc này tôi chỉ muốn về nhà trèo lên giường rồi đánh một giấc ngon lành.
– Cháu gọi món gì?
– Dạ… gì cũng được ạ.
– Vậy bà sẽ chọn cho cháu.
Tôi gật đầu vui vẻ. Tên Huy thì nhìn tôi như không đồng tình. Mặc kệ chứ, cứ thích xoắn xít tôi làm gì thế nhỉ??
Tôi đáp trả cậu ta một cái lườm đủ để thiêu cháy đối phương.
.
Lát sau… Bà ăn đã chất đầy những món trông rất đẹp mắt và (có vẻ) ngon.
– Hai đứa ăn đi.
– Vâng. Cháu mời bà.
Lúc tôi vừa cầm đôi đũa lên thì bỗng từ đâu xuất hiện một giọng nói lảnh lót.
– Ơ… Hân! Mày cũng ở đây à???
Là cái Trang, nó tròn mắt nhìn tôi. Con này có vẻ rất khinh thường tôi. Ý nó là tôi không thể vào những nơi sang trọng và đắt tiền như cái nhà hàng này đây. Oài… tổn thương ghê gớm…
– Cả Minh Huy nữa — rồi nó nhìn sang bà — Cháu chào bà ạ!
– Sao… sao cậu lại ở chốn này? — tôi hỏi.
– Ông anh tớ bảo đi ăn nhưng tự dưng có việc đột xuất nên tớ đang định đi về.
Nó trả lời bằng giọng hết sức não nề. Tên Huy không thân với nó lắm nên cũng chẳng quan tâm đến nó.
– Cháu dùng bữa với bà luôn nào!!
Trời ơi!!!
Ngay bây giờ tôi chỉ muốn tống khứ cái Trang về nhà cho rảnh nợ. Chứ bạn không thể nào hình dung được rằng trong lúc ăn nó nói nhiều thế nào đâu, mà nói toàn những chuyện phi sự thật mới chết.
Tôi vội ngăn nó lại trước khi nó kịp ngồi xuống cạnh bà.
– Mày có việc mà?
– Đâu… việc nào??
Con này thật là… tôi chỉ muốn gào vào mặt nó cho bớt ngu đi một tí.
Nó vui vẻ ngồi xuống cạnh bà và câu chuyện bắt đầu.
.
– Bà không biết đâu. Huy với Hân học giỏi lắm, lớp cháu may mắn có hai đứa học giỏi nhất khối, tự hào lắm luôn ạ.
.
– Theo nguồn tin tình báo thì cháu biết được là Huy thường kèm Hân học vào mỗi tối. Bà hãy nghĩ xem, Huy đứng hạng nhất mà kèm cho hạng hai là Hân, hai người họ đã giỏi nay còn giỏi hơn.
– Suy ra là trời sinh một đôi — Bà cười tươi đáp lại.
Mặt tôi nhăn nhó.
Mặt tên Huy rất bình thường, cậu ta dùng bữa bình thường, còn tôi thì vừa cho thức ăn vào miệng chỉ vì câu nói của cái Trang mà muốn phun ra.
– Đúng rồi đó ạ! — Cái Trang hí hửng búng ta cái póc.
Làm cách nào để cho cái loa phát thanh đó câm lại?
Dám đảm bảo là chỉ lát sau thôi, sau vài lời gợi chuyện của bà cái Trang sẽ tuôn ra hết. Đời tôi coi như xong.
– Còn gì nữa thì cháu kể nốt đi. Bà tò mò lắm rồi.
Cái Trang nhìn tôi cười đểu.
Tôi chỉ biết trơ mắt ra nhìn nó và bà.
– Cò nhiều lắm bà ạ. Ví dụ như gần đây Hân với Huy rất hay cãi nhau, mỗi lần cãi là giận nhau vài ngày, không nhìn mặt nhau luôn. — Cái mặt nó rất biểu cảm, mang vẻ chán nản như đang xem một bộ phim Hàn Quốc với mô-típ cũ rích.
Bà liếc sang tôi và tên Huy. Tôi dựng cả tóc gáy… Bà sẽ lại dàn dựng kế hoạch hàn gắn tình cảm mất thôi.
Trang lại tiếp tục kể lể. Tôi ghét cái miệng nó.
– Sao chúng nó lại cãi nhau?
– Bà đoán đi ạ.
– Chuyện học thì không thể giận nhau những mấy ngày, chắc là xích mích tình cảm…
– Đúng rồi!!! Bà đoán chuẩn quá — Cái Trang rú lên sung sướng — Cũng vì bạn trai của Hân…
Tôi vội đá vào chân nó một cái rõ mạnh, nó kêu lên cùng với bản mặt nhăn nhó.
– Mày đá vào chân tao rồi.
– Xin… lỗi !! — Tôi cười gượng gạo.
Tên Huy ngừng ăn ngay lập tức và ngẩng đầu nhìn cái Trang.
Bà nhìn tôi, rất khó để định nghĩa cảm xúc của bà, đúng hơn là tôi không thể nhìn ra, rất phức tạp. Chẳng hiểu thế nào nhưng tôi sợ lắm.
Tôi biết ngay là cái Trang không thể giữ mồm giữ miệng, kể ra hết cả chuyện tôi có bạn trai, bà sẽ nghĩ đối với tôi tên Huy là người thừa rồi, và điều đó sao bà có thể chấp nhận.
Tôi vô thức bám víu lấy cổ áo tên Huy như cầu cứu, cậu ta mang ý cười nhìn tôi rồi quay sang cái Trang. Nói bằng giọng nhẹ nhàng nhưng cứng rắn.
– Cậu nên chú tâm vào việc ăn của mình thì hơn.
Cái Trang im bặt, cúi xuống bắt đầu ăn cơm.
Bà không nói gì nhưng sâu trong đôi mắt là ánh nhìn sắc bén.
Ngày mai mọi người về rồi.
Tôi không dám chắc là mọi thứ đều tốt khi bà đã biết chuyện tôi có bạn trai và người đó không phải là Hoàng Minh Huy.