Đọc truyện Chết! Sập Bẫy Rồi – Chương 48
Gặp mặt
Đến cả lần đổi thuốc đầu tiên sau khi xuất viện cũng là do Tống Tử Ngôn làm.
Căn phòng nho nhỏ, ánh đèn ngủ dịu dàng, chàng trai anh tuấn, còn có cô gái duyên ngầm toàn phần là tôi.
Đúng là một hình ảnh ấm áp tươi đẹp biết bao.
Nhưng…nhìn qua nhìn lại một hồi, tôi yếu ớt lên tiếng nhắc: “Cái đó…có phải là hơi dầy không ạ?”
Hắn cau mày: “…Hình như là sai ở đâu đấy…”
Tôi cố gắng nâng cái chân đã được băng theo số đo chuẩn của eo lên: “Anh băng cũng dầy quá rồi phải không?!!!”
Hắn nhìn cái chân to như cái đầu lúc Luffy hít khí vào của tôi, lại còn nghiêm mặt đáp: “Thế mới không thấm nước được.” [1]
“Không thấm cái…” từ ‘đ*t’ còn chưa nói ra miệng đã bị hắn lườm cho một cái,
phải nuốt ngược lại vào trong bụng, tôi cười cười, đổi sang chiến thuật
thương lượng, đề nghị: “Băng dày không thấm được nước cũng tốt, nhưng
giờ không có giày nào vừa với cái chân em cả, hay là cởi ra băng lại đi
được không ạ?”
Cái đồ ưa sĩ diện chết tiệt kia như chết đuối vớ được cọc, thế mà còn cố nói cho ra vẻ: “Được rồi.”
Hắn lại cúi đầu loay hoay, mãi một lát sau mới ngẩng đầu lên trịnh trọng tuyên bố: “Buộc chặt mất rồi.”
Tôi đáp: “Thế thì cởi ra đi.”
Hắn nhìn cái chân băng trắng lốp như cải thảo của tôi, nói: “Cởi rồi, nhưng càng cởi càng chặt, kết quả là…cởi khỏi ra luôn.”
Đây là lần đầu tiên anh phải động tay động chân làm việc nên lấy tôi ra làm trò đùa phải không!!
Tôi rất muốn quạc lại hắn mấy câu, nhưng mà…lại không dám…thế nên chỉ có thể nín nhịn nói: “Thế thì lấy kéo ra cắt đi.”
Kết quả là…tìm cả nhà cũng không ra được cái kéo nào, cuối cùng Tống Tử
Ngôn lại trịnh trọng tuyên bố thêm phát nữa: “Đi bệnh viện đi.”
= =
Vì không tháo băng ra được mà đi bệnh viện, anh không thấy mất mặt, nhưng tôi thì có đó!
Đang định cự tuyệt thì thấy khuôn mặt vô cùng nghiêm túc của Tống Tử Ngôn, tôi lại âm thầm nuốt câu phản đối lại.
= =
Mình đúng là bị đàn áp quá rồi!!
Tôi thấy vì chuyện này mà đi bệnh viện chắc chắn sẽ bị người ta chế nhạo!
Sẽ bị người ta cho rằng mình không thể tự lo lấy cuộc sống, lại còn
chuyện bé xé to ra! Nhất là lại chân đất không giày, bị người ta ẵm vào
bệnh viện, sẽ bị cười thối mũi mất!
Mà lại vào thẳng phòng cấp cứu chứ!
Nhưng ngoài dự đoán của tôi, bác sĩ ở đây rất dễ gần lại nghiêm túc, lúc nghe Tống Tử Ngôn miêu tả lại tình trạng của tôi là bị bông băng chặt quá
không gỡ ra được, lại còn làm ra vẻ sẵn sàng chiến đấu, làm tôi suýt
chút nữa tưởng mình bị mắc bệnh ung thư.
Cuối cùng Tống Tử Ngôn nói: “Tìm một bác sĩ khoa ngoại gỡ băng ra cho cô ấy, thay thuốc xong thì băng lại.”
Mấy người liên tục gật đầu rồi ra khỏi phòng, Tống Tử Ngôn còn dặn với thêm một câu: “Phải là nữ đó.”
Tôi ngồi trên giường bệnh, kéo tay áo hắn: “Có phải là mình đang làm lớn
chuyện không anh, em thấy thế nào cũng là lãng phí tài sản quốc gia,
lãng phí thời gian chữa bệnh quý giá của họ ấy?”
Hắn đáp: “Bọn họ không thấy thì thôi, sao em nghĩ nhiều thế?”
Nghĩ cũng đúng, thế nên tôi yên tâm thả lỏng người.
Nữ bác sĩ tới ngay lập tức, còn thêm một y tá đi cùng, cầm theo một cái
khay nhỏ có đầy đủ dụng cụ, dao kéo, băng gạc, một người còn hỏi Tống Tử Ngôn: “Có cần phải gây tê không ạ?”
Tôi hoảng hồn, không lẽ tôi bị bệnh nan y gì đó mà bị bọn họ giấu diếm,
thừa cơ mở băng chân cho tôi mà làm phẫu thuật hay sao?! Nhưng ngẫm lại
thì căn bản là nước sôi do tôi tự tay rót vào chân, cũng thấy an tâm ít
nhiều. Đang muốn từ chối thì một giọng hát kinh kịch bằng giọng Bắc Kinh nghe rất dở hơi vang lên bên ngoài, càng lúc càng tới gần: “Tiểu Liên
ơi, Tiểu Liên đáng yêu yểu điệu của ông ơi, số cháu sao mà khổ quá a ~~ a ~~ a ~~”
Mặt tôi xám lại, mặt Tống Tử Ngôn cũng xám theo.
Ông cụ vọt vào phòng, đi thẳng tới trước giường bệnh, đập vào mắt là cái
chân to vật vã khác người của tôi. Ông cụ ngừng hát, kinh ngạc nhìn một
lát rồi hỏi: “Cái này là ai băng đó?”
Tôi liếc mắt sang Tống Tử Ngôn đang đứng bên cạnh, trừ tôi bị đối xử tàn
bạo ra thì bình thường ai cũng được hắn đối xử rất hòa nhã, nhưng dựa
vào quãng thời gian dài ở cạnh hắn, tôi biết, hắn là người rất kiêu
ngạo. Biểu hiện rõ ràng nhất cho cái sự kiêu ngạo này chính là có chết
cũng không chịu nhận sai, sắp chết còn sĩ diện. Nhưng tôi hãy còn muốn
giữ chút sĩ diện cho hắn, bèn đáp: “Là cháu tự băng ạ.”
Ông cụ nhướn mày: “Sao cháu ngốc như heo thế hả, băng thế này làm sao mà thông khí được đây?!”
Tôi xấu hổ, nhưng lén liếc qua thấy sắc mặt Tống Tử Ngôn trầm xuống, lại thầm thấy sướng.
Ông cụ đứng cạnh nữ bác sĩ, nói: “Đây là…” thấy Tống Tử Ngôn lườm cho một
cái thì nói tiếp: “người trong nhà của tôi, cô làm cẩn thận chút.”
Nữ bác sĩ lễ phép đáp: “Vâng ạ, viện trưởng.”
Tôi kinh ngạc, hóa ra ông cụ là viện trưởng!!
Thảo nào tuổi cao như vậy mà hàng ngày vẫn còn có thể tới bệnh viện “cống
hiến nhiệt huyết”, chẳng trách sao lúc chúng tôi vào đây, ai cũng rất
nhiệt tình, thậm chí với cái lý do vào viện dở hơi của tôi mà vẫn cẩn
thận xem xét, có lẽ lúc hai đứa chúng tôi vào đây cũng đã có người gọi
điện thông báo, ông cụ mới phi từ ngoài vào, vừa đi vừa khóc…
Đương nhiên lần trước Tống Tử Ngôn nhập viện đã khiến bọn họ biết được, mượn cái cớ đó tới nịnh bợ ông cụ rồi.
Tôi liếc mắt nhìn bọn họ khinh thường, để có việc làm, sao lại có thể làm
chuyện bợ đỡ thế chứ?! (này con gái, con rõ ràng là đang chó chê mèo lắm lông đấy nha!!!)
Bác sĩ, y tá ở đây rất chuyên nghiệp, bông băng nhanh chóng được gỡ ra,
từng lớp băng được tháo ra, để lộ bàn chân sưng tấy của tôi.
Ông cụ hỏi: “Đây là sao thế?”
Tôi thuận miệng đáp: “Bị bỏng nước sôi ạ.”
Ông quay lại to giọng mắng Tống Tử Ngôn: “Sao cháu lại không cẩn thận thế hả?! Đồ ngốc như heo!”
Tống Tử Ngôn chỉ mấp máy môi, không phản bác lại.
Tôi lén thở dài, đúng là quả báo, quả báo rồi.
Tống Tử Ngôn băng, nhưng tôi lại phải nhận là mình băng. Tôi tự mình làm bỏng, ông cụ lại quay sang mắng hắn.
Thế nên, nỗi cảm kích ông trong lòng tôi tăng lên vùn vụt, vì tôi mà tức
giận quát tháo như thế, hẳn phải rất thương tôi rồi. Quả nhiên, ông mắng Tống Tử Ngôn xong thì quay đầu lại nhìn cái chân thảm thương của tôi
cảm thán: “Tiểu Liên đáng thương quá à.”
Được người lớn quan tâm, tôi rơm rớm nước mắt cảm động: “Thực ra cũng không sao mà ông, không đau lắm đâu ạ.”
Ông cụ không thèm để ý coi tôi nói gì, chỉ lắc đầu, tự lẩm bẩm: “Cháu coi,
cái chân vịt vốn đẹp đẽ giờ biến thành chân lợn rồi còn đâu…”
…
Mấy vạch đen đen chảy dài trên mặt tôi, khiến cho những giọt nước mắt nóng hổi vì cảm động cuốn theo chiều gió…
Có câu nói, nếu thượng đế mở ra cho bạn một cánh cửa, thì chắc chắn sẽ đóng cửa sổ lại.
Sau chuyện này tôi mới biết, hóa ra Tống Tử Ngôn cũng có cái không thông thạo, chính là băng bó.
Tuy rằng lúc Tống Tử Ngôn đứng cạnh nhìn bác sĩ thay băng cho tôi rất chăm
chú, tuy rằng băng bó kiểu ấy là một chuyện vô cùng đơn giản, nhưng hắn
lúc nào cũng có cách khiến cho đám bông băng thành một nùi loạn xì ngầu. Lần nào cũng loay hoay hì hục cả mấy tiếng đồng hồ, vần qua vần lại cái chân tôi tới phát đau, một ngày ba lần bôi thuốc đều là những giờ phút
đau khổ nhất của tôi. Có lần tôi ngại phiền cho Tống Tử Ngôn, thừa lúc
hắn không có ở nhà, lén lút tự thay thuốc, kết quả là tối đi làm về, cái mặt hắn không xị ra thì cũng là nghiêm lại.
Chẳng lẽ hắn là kẻ nghiện băng bó trong truyền thuyết?!
Kinh dị!!
Hôm nay, đương lúc hắn còn luyện tập băng bó, tôi thì quen tới phát ngán,
đã có thể luyện được công phu hắn băng bó, tôi mơ màng ngủ.
Bỗng nhiên hắn nói: “Ngày mai tôi phải đi công tác.”
Tôi “ừm” một tiếng, lại mơ màng.
Một tia chớp bỗng nhiên lóe lên trong đầu, tôi tỉnh ngủ ngay, vội vàng hỏi: “Tóc…giám đốc Triển có đi cùng không?”
Chân đau nhói, hóa ra là Tống Tử Ngôn vô tình đè mạnh tay lên, hắn nheo mắt hỏi: “Em không muốn để cậu ta đi à?”
Đương nhiên là không rồi, tôi thật thà gật gật.
Sắc mặt hắn lập tức xấu đi, nhìn rõ là đang tức giận.
Tôi hoảng sợ, tôi tổn thương, tôi sụt sịt: “Thế…nếu anh muốn dẫn cậu ta theo thì cứ dẫn đi cũng được.”
Tuy rằng mối tình bí mật của họ đã bị người ngoài là tôi phá bĩnh, nhưng
Tống Tử Ngôn không hề mắng chửi rồi bỏ đi, chỉ lạnh lùng nhìn tôi, khóe
miệng nhếch lên, vẫn tiếp tục băng bó cho tôi, buổi tối vẫn làm cơm như
thường.
Tôi còn tưởng chuyện thế là qua đi.
Nhưng lúc đóng cửa đếm tiền, sao anh lại phải ra sức như thế hả?! Tuy bình
thường anh cũng chẳng phải loại nhẹ nhàng gì cho cam, nhưng cũng đâu cần thiết phải chuyển hẳn sang trường phái dã thú chứ?!
Anh nói không đọc tiểu thuyết ngôn tình, sao cứ ghen một phát là lại dùng
cái kiểu hành hạ thân thể người ta như nam chính không biết điều độ
trong ấy hả!!
Mà, có ghen thì phải là tôi ghen chứ!!!
Tôi mệt gần chết, hôm sau, hắn đi lúc nào tôi cũng không hay.
Tỉnh dậy thấy căn phòng trống văng, trong lòng thấy buồn vô tận.
Người sống chung với tôi đang vi vu sung sướng với tên tình nhân của hắn ở nước ngoài đấy!!
Nhưng hình ảnh Tống Tử Ngôn đứng cạnh Tóc Vàng đã lâu không gặp cứ hiện lên
trước mắt, bản thân tôi cũng thấy rất đẹp, rất dễ thương.
Bỏ đi, so ra thì bị đàn ông cướp đi còn đỡ hơn là bị đàn bà cướp mất.
Nghĩ như thế tôi lại cảm thấy khá hơn nhiều!!
Bò ra khỏi giường dọn dẹp một chút, chân tôi đã đỡ nhiều rồi nhưng Tống Tử Ngôn vẫn chưa chịu cho tôi đi làm, khiến tôi chán muốn chết, đang muốn
gọi điện cho Tiêu Tuyết thì số của nó đã nhấp nháy trên màn hình di
động.
Đúng là hợp cạ.
Nó hỏi: “Tối nay mày có rảnh không?”
Tôi ỉu xìu: “Giờ tao nghèo lắm, có mỗi thời gian là giàu.”
Nó lại nói: “Tối nay lớp mình họp mặt, chắc là gặp mặt lần cuối trước khi tốt nghiệp, mày cũng tới đi.”
Nói đến đó tôi mới nhớ ra, cũng sắp tới ngày tốt nghiệp rồi, thế nên đáp
ngay: “Ừ, chiều tao về ký túc xá chờ mày, tối hai đứa mình đi.”
Vốn dĩ hẹn sáu giờ có mặt ở trước cổng trường, nhưng vẫn còn một người chậm chạp chưa tới, cách đó nửa tiếng có gọi điện tới nói là chỉ còn cách
trường chừng chục phút nữa thôi, nhưng đợi tới sáu giờ ba mươi mà vẫn
chưa thấy tới. Mọi người bực mình nói mấy câu thì lớp trưởng lại bảo:
“Dù sao cũng là lần cuối rồi, chắc là có chuyện gì đó, mọi người ráng
chờ chút đi.”
Thứ mà dân 8x ghét nhất là đợi, đặc biệt là đợi người, nhưng câu nói của
lớp trưởng lại khiến chúng tôi buồn buồn, tất cả đều cố nhẫn nại chờ
tiếp. Bảy giờ kém mấy mấy đó, một chiếc Mecerdes lao vút tới, đỗ xịch
ngay trước cổng trường tôi, cửa xe vừa mở ra, một người thanh niên quần
áo chỉnh tề đeo kính đen đã vội vàng xuống xe, vòng qua cửa bên kia mở,
một đôi chân thon dài đi giày cao gót bước xuống, tiếp đó là một cô gái
như ngôi sao điện ảnh đi trên thảm đỏ bước ra, chính là người chúng tôi
đợi nãy giờ, Tả Tư Nhân.
Phải nói Tả Tư Nhân cũng là một người đẹp, cao ráo, vóc dáng cũng đẹp, gương mặt được trang điểm rạng rỡ xinh đẹp, lại thêm quần áo trang sức, nói
chung là là người sáng chói nhất trong đám người chúng tôi.
Hồi mới vào trường, tôi với Tiêu Tuyết vừa gặp đã biết ngay là hợp cạ với
nhau, hai đứa tích cực đi vòng quanh trường tìm người đẹp nổi tiếng,
người chúng tôi nhìn thấy đầu tiên trong lớp chính là Tả Tư Nhân. Nhưng
đến tiết học đầu tiên thầy giáo cho chúng tôi tự giới thiệu thì chỉ một
tiếng cười như chuông ngân, chỉ một câu nói của cô ta: “Mọi người…” đã
khiến tôi với Tiêu Tuyết chấn động, hồn bắn xa tới hơn chín ngàn dặm.
Lúc mới thấy Tả Tư Nhân, cảm giác đầu tiên của tôi là ghen tỵ, bởi người
theo đuổi cô ta ở ngoài trường cũng nhiều như nước sông, đó là còn chưa
tính tới những người đã ra trường, có công ăn việc làm đàng hoàng, như
Tiêu Tuyết đây bèo lắm cũng có hai, ba vệ tinh, còn tôi thì lơ ma lơ mơ
vớ được mỗi Tô Á Văn, căn bản là cũng chẳng có gì đáng nói. Sau này, lớp chúng tôi có cho phép mang theo người yêu đi hát KTV, Tô Á Văn mới
chính thức ra mắt cả lớp, tới kẻ vô tâm như tôi cũng phát hiện ra, Tả Tư Nhân cứ nhìn chằm chằm vào Tô Á Văn như nhìn cái màn hình nguyên cả
buổi chiều, nói chuyện với mấy người bên cạnh bằng cái giọng nũng nịu
ngọt ngào tới phát ớn. Tôi trong lòng lo lắng, lúc về nhà, tôi vội vàng
kéo anh lại hỏi: “Sao nào? Lớp em nhiều người đẹp không?”