Đọc truyện Chết! Sập Bẫy Rồi – Chương 44
Bệnh viện
Rốt cuộc một câu nói có thể khiến người ta đau tới đâu?
Một câu nói của Tô Á Văn đã gián tiếp phủ nhận hết những tình cảm tôi tự cho là đúng suốt hai năm trời.
Ba từ của Tống Tử Ngôn đã trực tiếp phủ nhận con người tôi.
Trước đây tôi vẫn có một quan niệm: tôi đây người gặp người thích, không thích không phải người.
Nhưng giờ tôi mới phát hiện ra, có lẽ mình mới là kẻ lạc lõng trong đám người nhộn nhịp.
Tô Á Văn chỉ nhẹ nhàng nhắc tôi, có lẽ tôi không xứng có một mối tình trọn vẹn, Tống Tử Ngôn dứt khoát nói cho tôi hay, tôi, căn bản là người
không có tư cách được yêu.
Hóa ra đọc nhiều tiểu thuyết đến thế, quyển nào cũng nói rằng đau như xé
tâm can, tim như bị ai bóp nghẹt. Tôi vẫn nghĩ là bịa đặt, là không bệnh mà than, rồi hừ mũi.
Nhưng đêm nay, chỉ ba chữ ấy của Tống Tử Ngôn thôi đã khiến tôi lâm trọng bệnh rồi.
Hóa ra tiểu thuyết không hẳn là xa rời thực tế, văn chương cũng chẳng phải loại quá khoa trương.
Tim đâu chỉ đau không thôi, mà là đau chết bà!!
Tôi vẫn nghĩ mình là một nhân vật hệ cường hóa, thuộc tính kim cương, anh
dũng mạnh mẽ, thân thể cường tráng, thương đao bất khả xâm phạm, chẳng
quan tâm dư luận. Nhưng chiêu công kích ấy của Tống Tử Ngôn nào phải là
đánh thẳng tay đâu, hắn chỉ tung một chiêu phép vớ vẩn thôi cũng đủ
khiến số sinh lực của tôi tụt hết rồi, không để người ta kịp trở tay,
chỉ có thể lê xác tàn trở về thành.
Không ngờ Tiêu Tuyết cũng ở nhà, hóa ra nó đã đổi sang chỗ làm khác, giờ đang làm tiếp thị bảo hiểm cho một công ty cách trường không xa lắm. Thấy bộ dạng tôi như người mất hồn còn trêu chọc: “Sao lại nửa đêm về nhà thế
này? Vợ chồng trẻ cãi nhau à?”
Cái cụm từ “vợ chồng trẻ” như lưỡi dao đâm vào trái tim đau đớn của tôi,
tôi không muốn trách nó, nhưng thực sự không thể chịu nổi, chỉ trả lời
qua loa: “Ừ.”
Nó nghiêm mặt dặn dò: “Quy tắc thứ nhất lúc hai bên giận nhau, ngàn vạn
lần không được hạ mình trước, hạ mình được một lần thì sẽ có ngàn lần
sau nữa.”
Tôi úp khăn mặt dấp nước lạnh lên mặt, giọng nhừa nhựa pha chút khó chịu: “Mày yên tâm, tuyệt đối không có đâu.”
Lần này sẽ không, tới lần thứ hai còn không có chứ nói gì tới lần thứ một ngàn.
Hận này dài mãi nào phai [1], càng lúc càng ngu ngốc.
Ngốc lần đầu có thể còn coi được, nhưng ngốc tới lần thứ hai thì chắc chắn không thể chấp nhận được!
Tôi bắt đầu bám dính lấy cái phòng ký túc xá làm trạch nữ, cả ngày chỉ mặc
bộ đồ ngủ, một ngày hai bữa cơm ra ngoài mua, ôm máy tính làm ông xã.
Ngày ngày cứ thế trôi qua, cuối cùng con ong chăm chỉ sáng đi sớm, tối
về muộn như Tiêu Tuyết cũng ngứa mắt, nó rít lên lên với tôi: “Tần
Khanh, mày định làm cái xác sống thối rữa ở chỗ này hả?”
Tôi vừa gõ bàn phím vừa đáp lại nó: “Tao làm sao lại là xác sống được, mấy
hôm nay đọc toàn truyện ngược, cũng thích đó, cười lăn lộn. Nhất là
truyện…” Tên truyện mắc lại trong cổ họng, giờ tôi mới phát hiện ra mình như người đói ăn ngấu nghiến những gì có thể, nhưng chỉ như nước đằng
đông chảy qua đằng tây, lướt nhanh qua óc, tới cái tên cũng không nhớ
nổi.
Thực sự là chẳng có gì.
Căn phòng đột nhiên tĩnh lặng, tĩnh lặng tới kỳ lạ. Tiêu Tuyết cất giọng
phá vỡ bầu không khí kỳ lạ này: “Nói đi, có phải Tô Á Văn tới tìm mày
rồi không?’
Ngón tay đang gõ bàn phím bỗng nhiên ngừng lại, tôi không cần trả lời nữa.
Tiêu Tuyết vẫn tự nói tiếp: “Thực ra mấy hôm trước khi mày về đây, anh ta có tới trường tìm mày. Mày cũng biết tính tao sao rồi đó, tao nổi máu lên
mắng cho Tô Á Văn một trận thối đầu, nhưng anh ta vẫn im lặng chờ tao
mắng xong, từ đầu tới cuối chỉ nói đúng một câu, nói muốn gặp mày. Sau
đó tao bảo là mày đã yêu người khác rồi, giờ đang ở chung với người ta
rất hạnh phúc, tao nói thế cũng vì muốn trả thù thôi. Nhưng nhìn Tô Á
Văn cứ ngây người đứng lặng ở đó, tao lại thấy mềm lòng…tao vẫn cảm thấy mày quen với Tống Tử Ngôn rất tốt, cho nên không nói cho mày biết,
nhưng mấy hôm nay nhìn mày cứ như người mất hồn ấy, có phải anh ta lại
tới tìm mày rồi không?”
Mãi lúc lâu sau tôi mới có phản ứng, chỉ “À” một tiếng mơ hồ.
Tiêu Tuyết hỏi: “Mày có biết mày có cái tính gì không?”
“Gì?”
“Chưa đụng vào tường chưa quay lại.” Nó ngừng một lát, rồi nói tiếp: “Không
phải, dạng như mày, chưa đập vào tường cho chết thì vẫn cứng đầu cứng cổ không chịu nhận ra đó là đường cụt. Chỉ cần mày chọn được một con
đường, thì dù là bò đi, mày cũng có thể bò tới cuối.”
Không ngờ tôi vẫn còn có thể nhe răng ra cười cười: “Cảm ơn mày.”
Nó nhìn tôi, vẻ mặt bỗng nhiên nghiêm túc lạ: “Nhưng mà, Tần Khanh, lần
này thì khác. Lần này không phải là chuyện mày thích ăn món gì thì có
thể ăn suốt một học kỳ, không phải chuyện mày thích nghe bài gì thì sẽ
mở nghe suốt đêm được. Con người sẽ thay đổi, trước đây Tô Á Văn đối xử
với mày rất tốt, có thể sau này vẫn tốt như thế, nhưng hai người chúng
mày không hợp với nhau.”
Tôi cười đùa: “Mày biến thành chuyên gia phân tích tình cảm từ khi nào thế?”
Nó không để ý tới tôi, vẫn nói tiếp: “Mày với Tô Á Văn đều là loại người
mãi vẫn không chịu buông tay, nhưng cũng là người không biết bản thân
mình đang muốn gì. Nhưng Tống Tử Ngôn thì khác, lão ấy là người hiểu rõ
mình muốn gì, nếu không có được sẽ không chịu bỏ qua. Mày với Tô Á Văn
là cây cỏ, đón gió mà lớn lên nhưng rất yếu ớt, còn Tống Tử Ngôn lại là
cây, mày có thể không phát hiện, nhưng lão ấy vẫn luôn che chở cho mày,
thế nên lúc đó tao sợ ảnh hưởng tới chuyện tình cảm của hai người mới
không kể mày nghe chuyện Tô Á Văn đến tìm.”
“Nói rất hay, rất thú vị.” Tôi gật đầu đồng ý: “Chỉ là mày nghĩ sai một chỗ rồi – tao không phải là người Tống Tử Ngôn muốn.”
Ngày đó tôi như người chết đuối vớ được cọc, hỏi hắn có yêu tôi không, còn hắn chỉ thản nhiên hỏi lại: “Em đáng sao?”
Ngôn ngữ Trung Quốc bác đại tinh thâm, nhìn đâu cũng thấy được, cái này
trong bài khóa hồi tiểu học gọi là, ba từ như ba mũi dao găm thẳng vào
tim của kẻ thù.
Kẻ thù ấy chính là tôi đây.
Hiển nhiên, nếu cho Tống Tử Ngôn là một cái cây, thì rễ của cái cây ấy được
cắm xuống mảnh đất đen màu mỡ vùng Đông Bắc, thản nhiên đón gió, còn tôi chỉ là cái cây gắng gượng sinh tồn trên mảnh đất Giang Nam cằn cỗi
nhiễm mặn thôi.
Tôi vừa cầm ấm rót nước sôi, vừa thần người suy nghĩ, nhìn dòng nước trắng
chảy xuống, bỗng nhiên nhớ ra đã từng hỏi cả hai người cùng một câu hỏi
về nước, cũng chính là câu hỏi phụ nữ thường lấy ra dằn vặt người yêu
mình:
Nếu em và mẹ anh cùng rơi xuống nước, anh sẽ cứu ai?
Cũng hay, cả hai người đều không chọn một trong hai đáp án có sẵn.
Tô Á Văn nói: “Anh cứu mẹ, rồi bảo con trai chúng mình cứu em.”
Tống Tử Ngôn nói: “Ngày mai tôi đăng ký cho em một lớp học bơi.”
…
Người ta sẽ nhớ rõ những nỗi đau mình đã từng trải qua, giống như ăn phải ớt, càng cay tới mức hít hà, mắt mũi đều chảy nước thì càng thỏa mãn. Cho
nên càng đau thì người ta càng nhớ lâu, ví dụ như bị thất tình, ví dụ
như bị trộm, ví dụ như chân bị đau…
Chân bị đau?!
Tôi giật nảy mình, lui vội về sau nửa bước, hét toáng lên rung cả nóc trường: “A!!!!”
Đến bệnh viện, chân phải của tôi được băng lại bằng cả đống bông băng, Tiêu Tuyết không thèm để ý tới chuyện tôi vẫn khóc rấm rứt, tiếp tục mắng:
“Mày rót nước sôi mà còn nghĩ cái gì hả?! Rót cả vào chân thế này!!”
Tôi cúi đầu im lặng sụt sịt.
Bác sĩ ngồi cạnh ôn tồn căn dặn: “Cũng không nghiêm trọng lắm, có điều nước vừa mới đun sôi, bị thương cũng khá nặng, may là phạm vi không rộng,
chỉ cần chú ý chăm sóc một tháng là khỏi rồi.”
Tiêu Tuyết hỏi: “Có cần nằm viện không ạ?”
Bác sĩ cũng là người có lương tâm, không bị ảnh hưởng bởi cái quy tắc ngầm
là để bệnh nhân nằm viện lấy tiền bồi dưỡng: “Không cần đâu, chỉ cần về
nhà chú ý chăm sóc là được, chân sưng lên thế này phải nhớ đừng nên đi
lại nhiều.”
Tôi nghĩ một lát rồi nói: “Cứ nằm viện đi, giường trong ký túc xá trường toàn là giường tầng, tao về đó cũng không tiện.”
May là bệnh viện này nằm ở ngoại thành, chi phí nằm viện cũng không cao
lắm. Lúc làm thủ tục nhập viện, tôi mới phát hiện ra tình trạng sức khỏe của người dân nước ta thật đáng báo động, trừ phòng cách ly riêng biệt
dành cho bệnh truyền nhiễm, còn thì phòng nào cũng chật cứng, cuối cùng
tôi được phân vào phòng bệnh nhi. Tiêu Tuyết đi vào cùng với tôi, trong
phòng là một cặp vợ chồng còn trẻ, thêm hai đứa nhóc đang nằm trên
giường, bỗng nhiên thấy hơi 囧, trong đầu tự động lóe lên một câu nói
kinh điển: tha cho XX đi, nó chỉ là một đứa trẻ.
Không thể không nghĩ được, tôi cũng sắp làm nhi đồng to xác đây.
Cái này đúng y chóc với một câu cảm thán thấm nhuần cảm xúc của Dịch Trung Thiên. [1]